Em Trang không có đèn pin. Tôi chỉ có duy nhất một cây đèn pin nhỏ xíu. Quầng sáng nhỏ không đủ cho cả bốn người cùng thấy đường. Em Trang toàn phải đi vượt lên trên một chút rồi quay lại soi đèn cho tôi, Carmen và Tiny bám theo sau. Những potter thì đã đi trước từ lâu.
Dọc đường đi thỉnh thoảng gặp những nhóm cùng leo Fan. Dừng lại hỏi thăm nhau. Khi biết đoàn chúng tôi cả hướng dẫn và người leo vẻn vẹn có bốn phụ nữ, ai cũng bảo sao mà liều thế, lại đi trong đêm tối nữa. Nhưng nhóm nào cũng dần vượt qua rồi bỏ xa chúng tôi. Không ai có ý giúp đỡ gì. Mà thật ra ở chốn hoang sơ hiểm trở này, nhường nhau một cây đèn pin, hay ở lại chờ đi cùng với một nhóm phụ nữ chân yếu tay mềm có nghĩa là tự làm khó thêm cho bản thân mình.
Tôi chẳng nghĩ đến chuyện liều hay không liều. Tình thế buộc phải đi thì đi thôi. Đã leo đến đỉnh thì phải leo xuống núi, phải đến được chỗ hạ trại. Có đứng lại, ngồi khóc… thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Nhưng leo núi ban đêm ở Fansipan quả là rùng rợn. Màn đêm dày kịt, đen sẫm. Không chút ánh trăng sao. Ánh đèn pin thì quá yếu ớt và tôi chỉ lo hết pin dọc đường. Ban đêm trên núi nghe nhiều tiếng động lạ, tiếng sột soạt, và tôi chỉ mong đừng có con rắn nào bò ngang đường, mình đừng đạp phải nó.
Hai ngày leo Fansipan đã kịp chứng kiến nhiều chuyện. Em Trang cũng kể cho chúng tôi nghe thêm nhiều chuyện nữa. Có những đôi yêu nhau, rủ nhau leo Fansipan. Nhưng rồi về là bỏ nhau. Có lẽ chặng đường dài mệt mỏi, khó khăn đã khiến cho chàng và nàng bộc lộ ra tính xấu. Có những đôi lúc đầu còn vui vẻ cõng nhau, động viên leo núi, về sau chỉ quát nhau và càu nhàu. Ngược lại, cũng có những người đã thành đôi khi leo Fansipan. Hóa ra những sự động viên, giúp đỡ dù nhỏ nhoi nơi chốn hiểm trở này cũng có tác động rất lớn đến tinh thần, tình cảm.
Thời gian trôi chậm chạp, 7g, 8g, rồi 9g tối. Chỗ hạ trại thì còn xa lắm. Lúc này ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi là phải cố đi hết quãng đường. Tôi bắt đầu mơ về lán trại với bữa cơm muộn màng và một chỗ nghỉ lưng, dù chật chội.
Có những ánh đèn pin lóe lên ngược chiều. Một nhóm potter sau khi hạ trại nấu cơm chiều đã quay ngược lên đón chúng tôi, mang theo cả ít đồ ăn tiếp tế. Mừng rỡ, bớt lo lắng hẳn.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, đúng 10g đêm, chúng tôi nhìn thấy ánh lửa bập bùng và lán trại ở đằng xa. Lúc bấy giờ mấy chàng trai người H’Mông mới nói chuyện với nhau về một anh chàng potter mới bị rắn cắn, phải đưa xuống núi mà không biết có ổn không. Họ bảo lúc nãy không dám nói kẻo các chị sợ không dám đi.
Đoàn du khách Tây thấy chúng tôi về vỗ tay reo ầm ĩ, tíu tít hỏi thăm, chúc mừng cuối cùng đã về đến nơi. Họ nói đại ý, là người về cuối cùng vẫn dũng cảm hơn người bỏ cuộc. Tôi nhìn quanh không thấy đoàn của bác già đâu cả. Anh chàng hướng dẫn viên du lịch đi cùng bảo tôi là họ ngủ cả rồi.
Quần áo bẩn như chưa từng bẩn như vậy. Chân hoàn toàn tê cứng, tôi lội xuống dòng suối rửa ráy qua loa. Bữa cơm đã dọn sẵn chờ nhưng quá mệt nên tôi chỉ nuốt vài miếng.
Định về cái lều dành riêng cho hai đoàn khách Việt thì cả hai hướng dẫn viên du lịch đều rụt rè gãi đầu gãi tai bảo là các chị ngủ tạm ở ngoài, ngủ chỗ của potter, vì đoàn của bác già không đồng ý cho chúng tôi vào lều. Họ nói không đủ chỗ và họ không chấp nhận cho thêm người vào, đêm trước họ đã không ngủ được vì quá chật.
Cả tôi, Carmen và Tiny đều sững sờ như không tin vào tai mình. Rõ ràng lều là của chung hai đoàn, mà bây giờ lại như vậy. Nói qua nói lại mấy lần, đoàn của bác già vẫn khăng khăng không cho chúng tôi vào lều.
Quá mệt, đêm quá khuya, không muốn cãi nhau vì một chuyện cỏn con, chúng tôi đành chấp nhận ngủ chỗ của potter, chỉ là một tấm vải bạt căng che sương, trống trải bốn bề. Gió lạnh thổi hun hút. Tôi cuộn mình trong chiếc túi ngủ, vẫn không sao ngủ được, lòng dạ hoang mang, bực bội vì lần đầu gặp những người… xấu tính đến thế.