Đi đâu loanh quanh...

Tribute

Xe container
Biển số
OF-61792
Ngày cấp bằng
14/4/10
Số km
6,049
Động cơ
500,678 Mã lực
Nơi ở
Gần chỗ Cụ
@ Cụ dilac: Alice cũng là người thích lịch sử, nhưng cũng thích những huyền thoại lưu truyền trong dân gian. Dưới thời phong kiến, cùng với nguồn sử liệu của các sử quan, những huyền thoại nửa hư nửa thực lưu truyền trong dân gian, mà chúng ta còn gọi là dã sử, phản ánh tâm thế, ước vọng, cách nhìn nhận cuộc đời, cách nhìn nhận lịch sử của số đông quần chúng.

Cảm ơn cụ dilac đã thêm thông tin cho Côn Đảo, một mảnh đất gắn với nhiều huyền thoại. Cũng xin nói thêm là đã có những khảo cứu nhằm tìm kiếm xem nguồn gốc đích thực của ngôi miếu thờ bà Phi Yến là thờ ai. Vì cũng đã có nhiều nghiên cứu chỉ ra rằng câu chuyện về bà Phi Yến chỉ là một huyền thoại, và có lẽ ngôi miếu này trước khi thờ bà Phi Yến, đã thờ một phúc thần nào đó. Tuy nhiên, cũng chưa ai tìm ra nguồn gốc đích thực của ngôi miếu thờ đó là gì. Vì vậy, đây vẫn là một điều bí ẩn của Côn Đảo.

Xin post tặng cụ một bài viết của bản thân Alice trên Facebook của mình nói về chuyện lịch sử.

Tán nhảm về chuyện chép sử


Ngày tết âm lịch bỗng có cảm hứng tán nhảm về cách viết sử của các sử gia phương Đông ngày xưa. Nói cho đúng là có cảm hứng nhân một câu đối. Những ngày cuối năm chấm một luận văn về “Hồng lâu mộng”, trong đó có nhắc đến câu đối treo ở nhà lưu niệm Tào Tuyết Cần bên Trung Quốc.

Hồng lâu thị mộng nguyên phi mộng

Thanh sử vô tình khước hữu tình.


Tạm dịch:

Hồng lâu là mộng nhưng vốn nó không phải là mộng

Sử xanh viết có tình mà lại như không có tình.


Nói về “Hồng lâu mộng” là lại nói về văn chương. Ngày trước cũng đeo đuổi tìm hiểu tác phẩm này gần 10 năm trời, từ khi còn học năm thứ 3 đại học cho đến mãi sau này, có lúc đã mơ ước mình thành “Hồng học gia”. Bây giờ vẫn thuộc lòng nhiều đoạn trong “Hồng lâu mộng”, dù đã bỏ niềm mơ ước rồi. Nhớ ngày trước có nhiều người hay bàn về phim “Hồng lâu mộng” trên một số forum. Đọc xong thấy buồn và cười (cảm nhận chủ quan của mình thôi nhé) vì một bộ phim truyền hình “thường thường bậc trung” không ngờ lại gây được một ấn tượng mạnh như vậy đối với khán giả Việt Nam và Trung Quốc. Không nói về mộng và thực trong “Hồng lâu mộng” vì sợ lạc đề sang văn chương, nhưng quả tình tác phẩm là một trong “tứ tài tử”, cũng là một trong “tứ đại kỳ thư”, cũng là một trong hai “tuyệt thế kỳ thư” của Trung Quốc, thì chỉ một bộ phim truyền hình mấy chục tập khó mà diễn tả nổi.

Ngày trước, khi học văn chương, chỉ nghĩ văn chương mới có tình. Sau này đọc nhiều sách, biết nhiều hơn, mới hiểu ra rằng sử sách cũng có tình. Có điều cái tình của văn chương thì như mây như gió, phóng dật, phiêu du, dễ gặp mà cũng dễ qua đi, nếu không có ấn tượng gì sâu nặng. Còn cái tình của sử xanh thì như khuất lấp, không dễ gì tìm thấy nếu chúng ta chỉ lướt qua những dòng lịch sử khô khan. Có điều, khi đã nhận ra rồi thì tình ấy thường lắng lại trong lòng, không quên được.

Mình thích vế thứ 2 của câu đối: “Thanh sử vô tình khước hữu tình”, bởi vì câu này đã thể hiện rất hàm súc tinh thần viết sử của các sử gia phương Đông ngày xưa, tất nhiên là các sử gia trong thế giới Hán hóa thôi. Những sự kiện lịch sử thì lạnh lùng khách quan, các con số, các ngày tháng thì vô cảm, các nhân vật lịch sử thì đã lùi xa trong quá khứ. Nhưng đằng sau đấy, nếu đọc các bộ sách sử, thậm chí cả những bộ chính sử, chúng ta vẫn thấy được tinh thần của sử gia, thấy được cảm quan của người viết và thậm chí sâu xa hơn, thấy được cái tình của họ. Cái tình ấy là gì? Là nỗi lòng của người cầm bút ghi lại những dòng sử xanh cho hậu thế soi xét. Trung thực và khách quan đến hết mức có thể, nhiều sử gia phong kiến thời xưa đã cố gắng thể hiện lại chân xác nội dung của thời đại, tinh thần của thời đại, đặc biệt là khi cầm bút viết về chính thời đại mà mình đang sống. Vì vậy người ta không quên được tên tuổi của Tư Mã Thiên, Ban Cố, Ban Chiêu, Trần Thọ, Phòng Huyền Linh, Âu Dương Tu, Thoát Thoát… cũng như ở Việt Nam thì khó mà quên được Lê Văn Hưu, Phan Phu Tiên, Ngô Sĩ Liên, Phan Huy Chú…

Trong thời phong kiến, những lời chê vua là đáng tội chết. Tất nhiên đó chỉ là một điều ước định. Thực tế ngoài đời, những lời chê bai triều đại nọ kia vẫn nhiều như lá mùa thu. Nhưng đó là những lời không chính thức của dân chúng, là lời khuyên của các quan lại, là những tờ tấu trình mà vua có thể phẩy tay bỏ qua. Còn khi được ghi vào chính sử thì lại là chuyện khác. Nhờ sử sách chúng ta biết được sự hưng vong của bao triều đại, biết được chân dung thật của những còn người góp phần tạo dựng lịch sử. Ít nhất, đó cũng là những gương mặt không bị khuất lấp sau những sự tô vẽ của truyền thuyết, không sai lệch theo ký ức dân gian. Những gương mặt ấy chỉ được nhìn nhận qua cái nhìn của một con người, được soi sáng dưới quan điểm của một con người: nhà viết sử. Sử gia Ngô Sĩ Liên từng viết: “Lời nói của bề tôi ngay thẳng không phải lợi cho mình mà lợi cho nước. Nhưng các vua chúa tầm thường thì không hay coi đó là lợi mà cứ muốn hại người ta.”

Nếu không có tình, làm sao Tư Mã Thiên có thể viết nên những thiên tuyệt bút trong Sử ký. Nếu không có tình, sao giải thích được hiện tượng chuyện cha truyền con nối hay là cả một dòng họ tham gia viết sử ở phương Đông.

Cái tình của nhà viết sử đôi khi chỉ được gói gọn trong một câu ngắn ngủi, qua đó cũng cho thấy cái tài của ngòi bút. Nói đến Lã Bất Vi buôn vua, ai mà không nhớ câu nói đã được Tư Mã Thiên ghi vào Sử ký: “Món hàng này có thể bán được đây”. Con vua Tần đi làm con tin ở Triệu, dưới mắt một kẻ như Lã Bất Vi chỉ là một món hàng. Đọc “Đại Việt sử ký toàn thư”, thấy những dòng chữ luận bàn về chính sự của Lê Văn Hưu, của Ngô Sĩ Liên, mới thấy được cái khí khái, cái tình của người viết sử.

Viết sử làm sao để có tình mà lại như vô tình? Viết làm sao để các sự kiện thật trung thực, khách quan, mà qua đó vẫn thấy được cái tâm và cái tài của người cầm bút? Viết làm sao để cho người đọc vẫn đủ sức rung cảm, thấy thú vị trước những dòng sử xanh? Không nhiều nhà viết sử làm được điều ấy. Triều Nguyễn có cả một Quốc sử quán nhưng những tên tuổi nổi tiếng mà hậu thế biết đến thì vẫn ít.

Nhưng tự thấy mình may mắn có lẽ vì từ trước, đã đọc được một số sách sử có tình. Đọc xong rồi mới thấy tình ấy chẳng kém gì văn chương, chỉ có điều, tình trong văn chương thì đa nghĩa hơn, mơ hồ hơn, mông lung hơn, như là câu đầu trong bài “Tặng biệt” của Đỗ Mục (Tiểu Đỗ của đời Đường): “Đa tình khước tự tổng vô tình” (Đa tình mà lại giống như vô tình).
Mình chỉ biết lẳng lặng ngắm nhìn những góc hình, những lời thoại mà tưởng tượng thôi, cảm phục Alice quá đi, ko biết nói gì hơn.(*)
 

Alice

Xe tải
Biển số
OF-52578
Ngày cấp bằng
10/12/09
Số km
247
Động cơ
455,370 Mã lực
Bãi Đầm Trầu hiện ra trước mặt. Với những ai thích sóng biển, thích sự ồn ào náo nhiệt thì hẳn sẽ không thích bãi biển này. Cực kỳ hoang sơ, không một bóng người, không một tiện nghi.






Vẫn có những chiếc thuyền ngoài xa xa.






Bãi biển hình vòng cung, hai bên là hai dãy núi chắn, nên hầu như không có sóng, gần giống như một cái vịnh nhỏ.



Cát trắng mịn, nước trong xanh.












Một vài gộp đá lớn.









Đi ra xa vài trăm mét, nước vẫn chỉ ngang người. Vì hầu như không có sóng nên thả nổi trên mặt biển rất thích.









Khi quay trở về, đành mặc nguyên đồ tắm vì không có chỗ thay.
 
Chỉnh sửa cuối:

Alice

Xe tải
Biển số
OF-52578
Ngày cấp bằng
10/12/09
Số km
247
Động cơ
455,370 Mã lực
Mợ Alice có thuê thuyền của ngư dân chạy ra ngoài khúc cua Bến Đầm để lặn biển không? Ngày nắng, đẹp không kém gì Nha Trang nhưng vẫn có cảm giác hơi âm u. Cứ hình dung trong những bụi san hô có cả xương cốt các bậc tiền bối thời kháng chiến.

Một chuyện vui về Côn đảo đó là ở Trung tâm chỉ có duy nhất 1 tiệm sửa xe máy của 2 bố con. Dân Côn đảo nếu hỏng xe vứt luôn tại chỗ, đi nhờ xe khác về nhà. ĐT báo tiệm sửa xe biết địa điểm. Xong, xe sẽ được mang về sửa rồi trao trao tận tay người nhận. Hehe, là nghe bà con nói thế.

Chuyện nữa là những hôm biển động hoặc có bão, dân đảo rất khổ vì dân số (6k) tự dưng tăng gấp 3 gấp 4 do tầu thuyền đánh bắt xa bờ của bà con vào trú ẩn. Những ngày đó thì hehe, rượu chè, bài bạc. Cãi nhau chửi nhau liên miên.

Đảo trưởng vẫn cưỡi xe Zep đi ăn sáng bủ phê. Nhìn rất phong trần. :D
Alice không đi lặn biển vì không kịp thời gian.

Mình tắm biển ở gần cầu tàu 914 cũng thấy... rờn rợn, vì nghĩ rằng đã có bao nhiêu vị tiền bối chết ở đây.

Côn Đảo công nhận rất thú vị, đi dọc đường, thấy xe máy để khắp nơi, không cần khóa, không cần gửi, vì có lấy trộm cũng chẳng biết mang đi đâu.:)

Tóm lại là yêu Côn Đảo mất rồi.
 

Stent

Xe điện
Biển số
OF-83161
Ngày cấp bằng
18/1/11
Số km
2,290
Động cơ
432,990 Mã lực
Nơi ở
Nơi nào lạnh
Tóm lại là đã khỏi ốm chưa? :))
 

Alice

Xe tải
Biển số
OF-52578
Ngày cấp bằng
10/12/09
Số km
247
Động cơ
455,370 Mã lực

Alice

Xe tải
Biển số
OF-52578
Ngày cấp bằng
10/12/09
Số km
247
Động cơ
455,370 Mã lực
Côn Đảo đẹp, buồn và vắng bóng người. Ngoài biển xanh bát ngát, Côn Đảo còn có những con đường nhỏ vắng vẻ, rợp bóng lá, đi dạo hoài chẳng biết mỏi chân.









Nhiều nhất ở đây là những cây phượng, cây sứ và cây bàng.









Tôi đã đi bộ rất nhiều, rất lâu ở Côn Đảo, nơi những con đường sát với những tường vách nhà tù trăm năm. Nơi mỗi góc phố chợt hiện lên một khung nhà cổ kính. Có quá nhiều thứ của quá khứ để lại nơi này. Đôi khi tôi nghĩ, Côn Đảo cũng là một nơi sống bằng quá khứ như Hội An, như Huế. Huế sống bằng quá khứ vàng son nay đã phai nhạt của một cố đô, Hội An sống bằng những hoài niệm phồn hoa đô hội của một phố thị buôn bán. Còn Côn Đảo, sống bằng một quá khứ hào hùng đầy máu và nước mắt. Nhưng sau vầng hào quang của những con người đi làm cách mạng, những con người yêu nước, tôi nghĩ, những tù nhân Côn Đảo trước hết là những con người, với đầy đủ hỉ nộ ái ố của cuộc đời, với những nỗi đau chân thực của con người.









Và Côn Đảo, bên cạnh vầng hào quang của quá khứ, bên cạnh nhiều dấu tích lịch sử, xuôi theo thời gian, đã mang nhiều dáng dấp của đời thường.

Có những em bé chơi cờ, dừng tay tò mò nhìn khách qua đường.



Và quán bán món ăn Hà Nội chắc là duy nhất trên đảo.

 
Chỉnh sửa cuối:

Thái Phượt

Xe tăng
Biển số
OF-109945
Ngày cấp bằng
22/8/11
Số km
1,479
Động cơ
405,649 Mã lực
quán này ko phải của người HN rồi ,đích thị " Hà Nội quán" thì phải viết " Lòng Lợn " thay vì lòng heo và " Cháo Nòng " chứ ko phải cháo lòng. Fun tí ke ke!
 

Stent

Xe điện
Biển số
OF-83161
Ngày cấp bằng
18/1/11
Số km
2,290
Động cơ
432,990 Mã lực
Nơi ở
Nơi nào lạnh
quán này ko phải của người HN rồi ,đích thị " Hà Nội quán" thì phải viết " Lòng Lợn " thay vì lòng heo và " Cháo Nòng " chứ ko phải cháo lòng. Fun tí ke ke!
Người Hà Nội đấy ông ạ, thông tin tối nay mình mới được biết :)
 

Alice

Xe tải
Biển số
OF-52578
Ngày cấp bằng
10/12/09
Số km
247
Động cơ
455,370 Mã lực
Lang thang trên những con đường, chợt bắt gặp một ngôi nhà. Lại gần thì là nhà lưu niệm chị Võ Thị Sáu.



Bên trong nhà lưu niệm.



Đặc biệt nhất là một xà lim ở phía sau, từng là nơi giam giữ chị Sáu. Xà lim chật chội, có vẻ kiên cố.



Đi ngang qua Ủy ban nhân dân huyện Côn Đảo.



Lại tiếp tục lang thang đến cầu tàu 914. Con số 914 là con số người đã nằm xuống khi xây dựng cầu tàu này. Họ phải chuyển những tảng đá lớn từ trên núi Chúa xuống để xây dựng cầu tàu và kè đá con đường dọc bờ biển. Cầu tàu không lớn, nằm vươn mình ra biển xanh, ngay trước một ngôi nhà xưa thuộc quần thể dinh Chúa đảo. Cầu tàu được khởi công xây dựng năm 1873, có độ dài 107 mét, là nơi chứng kiến nhiều thăng trầm trong cuộc sống của tù nhân Côn Đảo.









Không chỉ là nơi 914 người đã ngã xuống, cầu tàu ngày xưa còn là nơi hàng vạn tù nhân đặt những bước chân tù tội đầu tiên lên mảnh đất Côn Đảo, cũng là nơi những tù nhân rời Côn Đảo sau ngày chiến thắng 1975.



Con đường ven biển vẫn rợp bóng những hàng cây. Vẫn cảnh trời xanh mây trắng quen thuộc.






Ngôi nhà thuộc dinh Chúa đảo ngày xưa, giờ có quán cà phê Côn Sơn trước cửa.






Ngày nay đây là nơi lưu niệm một nhạc sĩ nổi tiếng của Pháp. Nhà soạn nhạc Camille Saint Saens đã viết ba chương cuối vở nhạc kịch nổi tiếng"Brunehilda" tại đây. Từng đến Côn Đảo năm 1895, ông được Chúa đảo Louis Jacquet dành riêng cho ngôi nhà này để lưu trú. Trên vách tường trong nhà là dòng chữ trích từ bức thư ông gửi cho Chúa đảo trước khi từ biệt: "Ở đâu cái đẹp được tôn trọng thì ở đó tội ác bị đẩy lùi, ở đó chẳng cần đến luật pháp".Có lẽ trái tim của người nghệ sĩ mẫn cảm đã nhói đau vì tội ác và cảnh ngục tù ở đây.

 
Chỉnh sửa cuối:

sidecardesigner

Xe điện
Biển số
OF-61221
Ngày cấp bằng
8/4/10
Số km
4,235
Động cơ
478,888 Mã lực
Nơi ở
48B TT
Hôm nay được nghe giọng nói của mợ và đọc thớt của mợ...
Thớt rất hay, ảnh đẹp, lời bình thật sự đi vào lòng người.
Em nghĩ rằng mình đã được biết 1 người phụ nữ rất đằm thắm và có chiều sâu.
Hi vọng được gặp mợ vào một ngày gần nhất.
SID.
 

Gamechip

Xe điện
Biển số
OF-8155
Ngày cấp bằng
15/8/07
Số km
3,046
Động cơ
566,400 Mã lực
Nơi ở
Đời mưa gió em có nơi bình yên
Hôm nay được nghe giọng nói của mợ và đọc thớt của mợ...
Thớt rất hay, ảnh đẹp, lời bình thật sự đi vào lòng người.
Em nghĩ rằng mình đã được biết 1 người phụ nữ rất đằm thắm và có chiều sâu.
Hi vọng được gặp mợ vào một ngày gần nhất.
SID.
Gặp Alice thì sẽ thấy nhiều cái hay hơn đấy mợ Sứt :D
Tớ đang nóng lòng đợi chuyến leo Apachai cùng chị Alice đây :)
 

Stent

Xe điện
Biển số
OF-83161
Ngày cấp bằng
18/1/11
Số km
2,290
Động cơ
432,990 Mã lực
Nơi ở
Nơi nào lạnh
Chỉnh sửa cuối:
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
30,660
Động cơ
3,306,533 Mã lực
Gặp Alice thì sẽ thấy nhiều cái hay hơn đấy mợ Sứt :D
Tớ đang nóng lòng đợi chuyến leo Apachai cùng chị Alice đây :)
Gần 1 tuần ở Sài Gòn mà vinh dự nhất của em là nghe giọng mợ Alice chứ chửa được gặp
Đã thế mợ ý còn nuốt mấy cái ly của em nữa

Hôm nào gặp mợ đòi giùm em, không em lại đóng thùng cái áo đấy :P

Mà thôi, nhân mợ chủ thớt nói về Chị Sáu, em cũng xin góp 2 ảnh ở Đất Đỏ, Bà Rịa




 
Chỉnh sửa cuối:

Tribute

Xe container
Biển số
OF-61792
Ngày cấp bằng
14/4/10
Số km
6,049
Động cơ
500,678 Mã lực
Nơi ở
Gần chỗ Cụ
Gần 1 tuần ở Sài Gòn mà vinh dự nhất của em là nghe giọng mợ Alice chứ chửa được gặp
Đã thế mợ ý còn nuốt mấy cái ly của em nữa

Hôm nào gặp mợ đòi giùm em, không em lại đóng thùng cái áo đấy :P
Hóa ra mình và Vinh Nguyễn vinh dự nhứt OF.=D>
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top