Em rảnh quá tán chuyện
1. Gọi là công lập chỉ được cái rẻ không đúng vì tây đầy trường công lập hơn dân lập, ví dụ anu bên úc hay mấy ô cha lập quốc bên mỹ xưa học havard hồi thuộc địa có mấy cái trường đâu mà nó là trường bên thuộc địa sao bằng bên âu đào tạo vẫn ra mấy ông cha nước mỹ.
2. Bên úc giờ học nó chán. Học sinh các môn chính toàn học video quay sẵn chứ thậm chí còn chả tương tác như cấp 3 nhà mình hồi covid. Học có thầy là các môn nhỏ, chuyên đề, các phần không thi , bài tập. Trong quá trình học chả có chuyện hs email hay điện thoại hỏi bài thầy đâu. Mà thầy cũng không trả lời. Tự mà cày thôi. Dĩ nhiên thi cử rất khắt khe, còn học thì kệ. Đấy là bên úc, trường sydney. Ngay các bạn đã học bên úc trước đây giờ đang định cư có giục bọn trẻ con nhà mình sao không đến trường còn cởi mở rồi còn hỏi thầy.... nhưng hỏi ra thì cũng bất ngờ. Giờ khác xưa.... nghe nói hồi covid thấy học online hiệu quả nên giờ phát huy không covid cũng online. Nhắc lại là online nghĩa là học qua video đã quay sẵn nha. Và dù học online, học phí vẫn tăng đều tầm 5% 1 năm chứ không có giảm
3. Ngoại khóa không coi trọng mà tùy. Nghĩa là nếu tham gia các đề tài nọ kia sẽ được tính điểm môn học. Ví dụ 1 đề tài điện gió của các anh bên khoa điện , cơ khi cần 1 bạn làm tài chính dự án thì có khi ngay năm 1 bạn đã join được. Tuy nhiên đó là học. Chứ các clb khác kiểu em yêu khoa học, từ thiện, cộng đồng nọ kia cứ đóng phí là vào, mà không đóng phí cũng tham gia được nhưng phải mua vé sự kiện ví dụ thế. Trường cũng không bao giờ hỗ trợ gì. Và cái đó ghi hồ sơ sau này xin việc bên úc cũng chả giá trị j vì tây nó biết thừa ... không như ta đâu.
3. Học bổng hay chính xác hơn là miễn giảm học phí chỉ có giá trị khi ban đầu nộp đơn vào học. Còn sau này.... không có đâu dù có cố gắng thế nào. Các học bổng phần thưởng xuất sắc năm danh hiệu nọ kia đa phần dành cho người bản địa. Vì sao? Vì nó liên quan đến chính trị, phiếu bầu, văn hóa, đi biểu tình vv... mà các cái đó sv nước ngoài đâu có giá trị gì
4. Vậy học ở ta thì có cái thỏa mái hơn có cái tiếp xúc dễ hơn nói về quan hệ thầy trò quan hệ cá nhân... còn ở tây là hạn chế nhiều... nỗ lực là chính và học cho mình, đừng mong người ta biết đến mình. Học được bao nhiêu thì học. Cả trường kinh tế, 1 năm thầy hiệu trưởng chỉ ký dưới 10 cái thư giới thiệu xin đi học cao hơn hoặc vào các công ty lớn làm thực tập sinh, có quota hẳn hoi. Còn ở ta nếu quen biết nhờ vả thì cũng dễ dàng hơn. Còn thì đừng mong thầy phát hiện thấy nhân tài giới thiệu nọ kia rồi phát triển. Chuyện đó xưa quá rồi chắc 30 năm trước khi sv vn còn hiếm và vn còn quá khổ. Giờ 1 lớp có đến gần 2/3 không phải người bản địa thì ai nó quan tâm. Mà như em nói, giáo sư bên tây mà không làm thêm gì... lương thua mấy ô đào mỏ hay lái tàu hỏa... vẫn phải nhờ sv đi biểu tình tăng lương... nên chắc cũng vất vả, không như gs bên nào ấy chực ngồi hội đồng nhận phong bì ths ts đâu.
5. Tuy nhiên về cá nhân thì em đánh giá tự lập hơn, rèn luyện cá nhân tốt hơn, và cho dù o đi học trên giảng đường nhiều khả năng giao tiếp cũng tốt cũng cơit mở hơn. Cơ hội đi làm thêm tiếp xúc xã hội ta với tây như nhau, các bạn sv học ở vn giờ cũng rất dễ kiếm việc làm thêm và năng động tuy nhiên bên tây thì có thêm được cái hiểu văn hóa đi làm của tây. Thế thôi. Ngoài ra thanh niên trẻ đi ra ngoài, tìm hiểu thế giới, cũng là cái được. Thì cũng như thanh niên tỉnh lên thành phố thôi... ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn... các cụ xưa nói rồi.
6.kiến thức à... quan trọng đấy nhưng đừng nói kiến thức đh bách khoa hay xd dựng hơn kiến thức trường nọ kia... vì các cụ mợ cũng biết MIT họ có chương trình đưa học liệu mở của trường cho tất cả ai quan tâm và free từ 15 năm nay rồi. Thích kiến thức thì vào học thôi, chả bản quyền hay gì gì... các khóa học về IT của mst google đồ họa của adobe cùn sẵn trên mạng và hầu như miễn phí, thi có chứng chỉ đàng hoàng và có giá trị. Có học hay không thôi.
6. Về học rmit, e chỉ đính chính 1 chút. Tuy học 3 năm (nếu không mất 1 năm dự bị) với khối kinh tế nhưng do các kỳ nhập học không trùng với kỳ tốt nghiệp cấp 3 nên thực tế sẽ thành 3.5 năm. Cơ bản rmit vn như bên úc, nhưng có vẻ chặt chẽ hơn, xét điểm tham dự (nghỉ 2, 3 buổi tùy môn là hỏng) điểm bài tập nhóm, điểm bài tập lớn, điểm thi kiểu như giữa môn, không biết gọi là gì cho chính xác, điểm thi hết môn. Nếu fail 1 trong số các điểm trên auto học lại và lần lượt trải qua các bước trên. Chứ không phải trượt.1 môn 40 củ nộp vào là được thi lại. Học cảm tưởng khá vất, không có kiểu học 10 phần thi tập trung vào mấy phần chính đâu mà 10 khéo thi thành 12 để xác định có được điểm xuất sắc không.
Học sinh rmit cũng có nhiều quốc gia khác nhau, sv lớn tuổi tầm 21 23 vào học cũng có, học trường khác 1 thời gian chuyển về hay chuyển đi cũng có, đang học nghỉ cũng có (không phải lý do tiền bạc). Thấy 1 số bạn tư tưởng cũng thỏa mái, kiểu thấy cần thì học, đến lúc nào đó muốn học/không học. Môt số bạn sinh viên kiếm tiền khéo cũng vài trăm củ 1 năm có tâm sự cháu giấu bố mẹ chứ cháu thừa tự nộp học phí từ kinh doanh bán hàng mở quán xá.. như vậy có lẽ do tính cách gen z gì đó bây giờ chứ chả phải do rmit đào tạo ngon. Có điều do cái sự tự do đó mà nhiều cụ tưởng ngu mà chỉ cần nộp tiền là đi học rồi ra trường... không có đâu ạ.
7. Đầu tư cho giáo dục không bao giờ lỗ... thôi xin. Các cụ tính xem, con em ở nhà từ mẫu giáo đến hết lớp 12 mỗi tháng 20 củ vào trường tốt. Rồi 4 năm đại học... mấy năm thạc sỹ tiến sỹ nữa. Tính lãi gộp đi. Xem nó là khối tiền khổng.lồ. mở excel.ra mà tính. Rồi xem đi làm bao giờ có lương 100 tr và với mức đó bao giờ gỡ.lại vốn. Nhớ tính lãi 10% nha.... nên quan điểm của em là có điều kiện cho con em đi học mở mang, chứ đừng so với đầu tư mua nhà mua đất mua trại lợn nha. Học mà làm được bộ trưởng thủ tướng chắc o đến lượt các cụ chém gió đâu, đầy người thừa tiền sẵn sàng bỏ gấp nghìn các cụ để học thành ông nọ bà kia nếu khả thi rồi...
2 cháu nhà em 1 học rmit 1 học bên úc ạ... xác nhận thế để các cụ đừng bảo em chém, còn cảm nhận cá nhân thì mỗi người mỗi ý thôi