Tôi nhớ tên bài biển này vì hôm qua vừa xem American Nightmare.Con hải âu này đang đứng rình thức ăn của em trên bãi biển Huntington Beach.
Tôi nhớ tên bài biển này vì hôm qua vừa xem American Nightmare.Con hải âu này đang đứng rình thức ăn của em trên bãi biển Huntington Beach.
Tôi thấy là, ngoài việc bán hàng cho dân ta có nhu cầu, thì bà con ta bên đó có ý thức rất rõ về việc Giữ gìn những gì khá ít ỏi còn lại về Văn hoá dân tộc của mình.Sáng ngày 25 tháng 1 tại chợ Tết Phước Lộc Thọ.
À, phim nói về cô bạn gái bị bắt cóc phải không cụ.Tôi nhớ tên bài biển này vì hôm qua vừa xem American Nightmare.
Em định chỉ đọc cmt ở đây chứ không tham gia nữa, tuy nhiên cụ hỏi thì em đành trả lời, kẻo cụ lại tráchCụ đi vậy đổi lại được gì ạ? 8 năm về ny cụ còn chờ k? E cũng từng có cơ hội như cụ. Nhưng e từ chối vì e cần gđ hơn.
quần áo túi ví rẻ như giá Việt Nam luôn cụ/mợ nhỉHàng hóa cuối năm đang sale.
p
Giá rẻ nhưng chất lượng.quần áo túi ví rẻ như giá Việt Nam luôn cụ/mợ nhỉ
Mỹ thì hàng hóa cực nhiều, đa chủng loại, đa mức giá và hàng hóa phổ thông, cơ bản là rẻ như VN (chắc chỉ đắt hơn ở TQ). Chỉ phần dịch vụ (liên quan tới lao động) thì có thể đắt hơn thôi.quần áo túi ví rẻ như giá Việt Nam luôn cụ/mợ nhỉ
Cụ là YangMIng ? nếu không phải thì bỏ qua nha, cái case của cụ giống thằng em XH của mìnhHôm nay ngồi kể các cụ mợ nghe chuyện ngày mới qua Mỹ cho vui! Chuyện cũng hơi lâu rồi, nên những cụ, mợ mới qua sau này hoàn cảnh sẽ khác.
Hồi đó em qua Little Sài Gòn định cư, thì được một anh người quen giới thiệu vào làm trong tiệm liquor. Tiếng Anh của em còn dở ẹt, chỉ được giao cho nhiệm vụ xếp hàng hóa lên quầy và dọn dẹp kho, chứ chưa được đứng tính tiền cho khách. Em làm ca sáng, có anh Việt Nam cũng làm chung, ảnh ghé chỗ em ở, chở em đi làm, tới trưa thì đứa em họ của em ghé ngang chở về. Hồi đó ai cũng mới qua, ai cũng nghèo nên tốt với nhau lắm. Sau này em có bằng lái, mua được chiếc xe cũ thì tự lái đi học, đi làm.
Em đi làm bán thời gian, còn lại là đi học. Một ngày em làm 5 tiếng, hết giờ làm việc là lái xe thẳng lên trường học tới tối. Mỗi ngày chỉ ngủ 5, 6 tiếng. Học miễn phí lại được chính phủ cho trợ cấp sinh viên nên em cắm đầu học. Chú chủ tiệm nói, tụi bây qua Mỹ, không tiền bạc, không tiếng Anh, không nghề ngỗng gì thì chỉ có đi học mới thoát khỏi kiếp culi. Bên Mỹ này, bao nhiêu tuổi cũng đi học Đại học được, miễn là mình kiên trì, chịu khó, đừng bỏ cuộc.
Mới đầu thì đi học tiếng Anh ESL, sau đó thì học community college , sau đó thì chuyển lên University. Lúc đó em học dữ lắm, thay vì học 12 units là full time thì em lấy đến 14 units, có mùa đến 18 units, mùa hè cũng lấy lớp, ngay cả mùa đông, winter break cũng lấy lớp luôn. Em rất may mắn khi được chú chủ tiệm cho phép trong giờ làm việc được mở sách học bài, nếu như tiệm không có khách.
Lúc đầu tiếng Anh còn yếu thì lấy các lớp toán, hóa, lý v..v.. không cần tiếng Anh nhiều. Chuyện học đối với em thì khỏi bàn, vì em có nhiều việc làm dở lắm, nhưng việc học thì làm rất tốt. Nhớ lúc đi học lớp Hóa đầu tiên, thầy ra bài kiểm tra cả lớp làm không được, các bạn cùng lớp than phiền thầy ra đề khó, thầy chỉ vào em nói: khó tại sao bạn ấy làm được, nhìn bạn ấy đi, chưa bao giờ làm sai một câu nào (look at M., never made a mistake.), đây là câu nói làm động lực cho em suốt thời gian sau này, khi nào buồn em nhớ lại nhớ đến lời nói này của thầy và mỉm cười.
Cuối cùng thì em cũng tốt nghiệp được đại học và đi làm, đó là chuyện của nhiều năm trước rồi.
Em thấy nhiều người mới qua Mỹ than khổ, em nghĩ ai mới qua cũng vậy thôi, em cũng vừa đi học vừa đi làm gần chết, nhưng em không hề nghĩ đó là khổ. Thật ra sướng khổ cũng chỉ mang tính tương đối, sướng so với ai mà khổ so với ai?
Một tấm giấy khen học sinh tiên tiến hồi đó.
Rất tiếc là là không phải cụ ạ.Cụ là YangMIng ? nếu không phải thì bỏ qua nha, cái case của cụ giống thằng em XH của mình
Oops, I thought you with someone else, LOLRất tiếc là là không phải cụ ạ.
Khiếp nhỉ, 2024 rồi mà tôi thấy chị bác sĩ vẫn che chắn kinh thật.Hôm qua đưa con bé út nhà em đi urgent care vì đau bụng. Trong lúc hỏi thăm tình hình sức khoẻ của nó thì bác sĩ cũng hỏi có thấy an toàn khi ở nhà không. Đây là 1 câu hỏi mà các bs hay hỏi để nhờ đó có thể giúp những đứa bé bị bạo hành trong gia đình có cơ hội tìm kiếm sự giúp đỡ.
Khiếp nhỉ, 2024 rồi mà tôi thấy chị bác sĩ vẫn che chắn kinh thật.
Cháu nó ổn chưa bác?
Chỉ so sánh lương không thì cũng khập khiễng, vì những người có bằng cấp đi làm, ngoài lương còn được cty offer gói bảo hiểm sức khoẻ tốt với giá ưu đãi, và đóng cho một phần trong quỹ hưu 401k. Thợ làm nail thì phải tự mua bảo hiểm sức khoẻ và tự đóng quỹ hưu. Không phủ nhận làm nail thu nhập tốt, nhưng công sức người thợ bỏ ra không ít, và phải đánh đổi khá nhiều (thời gian cho gia đình, con cái, hoặc sức khoẻ khi cả ngày lmf việc trong môi trường hoá chất độc hại)Đây là bản thu nhập chính thức ( dùng để khai thuế) của một cô thợ nails có tay nghề. Gần 100 nghìn đô một năm. Dĩ nhiên thu nhập thực tế còn cao hơn nhiều. Kỹ sư ở Mỹ chưa chắc thu nhập hơn làm nails.
Các chủ tiệm nails đăng báo tuyển thợ mới ra trường, trả lương trên $5000 tháng mà kiếm không ra người.
Cảm ơn cụ, nó bị bón dẫn tới đau ruột. Cho uống thuốc 1 ngày giờ đã ổn rồi ạKhiếp nhỉ, 2024 rồi mà tôi thấy chị bác sĩ vẫn che chắn kinh thật.
Cháu nó ổn chưa bác?
Bên em vô các cơ sở y tế đều phải đeo khẩu trang hết cụ ạ. Hồi covid thì các nhân viên y tế ở bệnh viện nhi đồng này đều đeo cái mặt nạ kềnh càng thế này cơ, nói chuyện thông qua mic ra loa ngoài, giờ chỉ có khẩu trang thì quá nhẹ nhàng rồi. Nhưng các bác sĩ thì vẫn đều mặc áo khoác như hình , sau khi kết thúc nói chuyện với bệnh nhân là cởi ra, bỏ vô thùng thu gom đặt ngay trong phòng khám của bệnh nhân vừa xong ,sau đó thay áo khác để đi gặp bệnh nhân tiếp theo chứ không mặc cái áo đó nguyên buổi làm việc. Chắc đặc thù là bv nhi nên hơi nghiêm ngặt tí, chứ em đi khám bệnh cho người lớn thì chỉ thấy bs đeo khẩu trang, găng tay và cởi bỏ hết sau khi khám xong thôiKhiếp nhỉ, 2024 rồi mà tôi thấy chị bác sĩ vẫn che chắn kinh thật.
Cháu nó ổn chưa bác?