ở đâu cũng cần cố gắng cụ nhỉ
Bs là bác sỹ hay gì mợ ơi? Nếu bs thì có tìm được việc chọn được lịch lv cho mình không ạ?Đặc thù công việc của em tiếp xúc với người việt mình nhiều ( em làm cargo chuyển hàng về việt nam) nên em gặp nhiều thành phần, từ du học sinh mua đồ dùm cho bố mẹ, đến cô thợ nail chạy vội đến nhà em sau giờ làm để gửi tiền về cho bố cho em, đến các bác các cô lớn tuổi để dành được tiền già mua đồ gửi về cho chị cho cháu trong lén lút vì con cái bên này không muốn mẹ tốn tiền gửi về cho bên Việt Nam. Có chị gửi đồ về cho người nhà mà còn dặn nếu lần sau đi với chồng đến thì đừng làm như quen biết vì không muốn chồng biết mình gửi về cho nhà mình. Bên Mỹ thì vất vả nhưng nhân viên bên VN kể lại khi nhận hàng người nhà dè bỉu “cái này mà cũng gửi về, sao không gửi tiền về”. Em hay hỏi các cô các bác sao không cho tiền người nhà ở VN mua, họ lại nói “cho tiền thì sẽ dùng vào việc khác, không bỏ tiền mua mấy thứ này ăn , mặc đâu, nên mua gửi về thì chắc chắn họ được/phải xài”. Có những khách hàng rất dễ thương, từ khách thành chị em tâm sự luôn, nhưng cũng có khách rất khệnh. Có lần em tiếp 1 cô gái chừng 2x tuổi, em ấy nhìn em rồi hỏi kiểu tội nghiệp “bộ chị qua Mỹ từ đó tới giờ chỉ làm tay chân đóng hàng vậy thôi ha?” Em cũng cười nói “chị tốt nghiệp BS ở UW rồi, nhưng tại có con nhỏ nên ở nhà làm cái này để tiện chăm con cái, đưa rước tụi nhỏ đi học thôi, chứ chị vẫn lấy các lớp Continuing Education Unit để giữ cái Chứng chỉ chuyên ngành của chị sau này con lớn thì đi làm mà”. Sau đó thì em ấy nói chuyện ngoan hẳn
.
BS là bằng cử nhân ạ.( Bachelor of Science). Em học ngành Health Infomatics and Health Information Management ở trường University of Washington gọi tắt là UWBs là bác sỹ hay gì mợ ơi? Nếu bs thì có tìm được việc chọn được lịch lv cho mình không ạ?
Em cảm ơn mợ.BS là bằng cử nhân ạ.( Bachelor of Science). Em học ngành Health Infomatics and Health Information Management ở trường University of Washington gọi tắt là UW
Trả lời bé 2x vậy thôi, nhưng cũng tâm tư phết mợ nhỉĐặc thù công việc của em tiếp xúc với người việt mình nhiều ( em làm cargo chuyển hàng về việt nam) nên em gặp nhiều thành phần, từ du học sinh mua đồ dùm cho bố mẹ, đến cô thợ nail chạy vội đến nhà em sau giờ làm để gửi tiền về cho bố cho em, đến các bác các cô lớn tuổi để dành được tiền già mua đồ gửi về cho chị cho cháu trong lén lút vì con cái bên này không muốn mẹ tốn tiền gửi về cho bên Việt Nam. Có chị gửi đồ về cho người nhà mà còn dặn nếu lần sau đi với chồng đến thì đừng làm như quen biết vì không muốn chồng biết mình gửi về cho nhà mình. Bên Mỹ thì vất vả nhưng nhân viên bên VN kể lại khi nhận hàng người nhà dè bỉu “cái này mà cũng gửi về, sao không gửi tiền về”. Em hay hỏi các cô các bác sao không cho tiền người nhà ở VN mua, họ lại nói “cho tiền thì sẽ dùng vào việc khác, không bỏ tiền mua mấy thứ này ăn , mặc đâu, nên mua gửi về thì chắc chắn họ được/phải xài”. Có những khách hàng rất dễ thương, từ khách thành chị em tâm sự luôn, nhưng cũng có khách rất khệnh. Có lần em tiếp 1 cô gái chừng 2x tuổi, em ấy nhìn em rồi hỏi kiểu tội nghiệp “bộ chị qua Mỹ từ đó tới giờ chỉ làm tay chân đóng hàng vậy thôi ha?” Em cũng cười nói “chị tốt nghiệp BS ở UW rồi, nhưng tại có con nhỏ nên ở nhà làm cái này để tiện chăm con cái, đưa rước tụi nhỏ đi học thôi, chứ chị vẫn lấy các lớp Continuing Education Unit để giữ cái Chứng chỉ chuyên ngành của chị sau này con lớn thì đi làm mà”. Sau đó thì em ấy nói chuyện ngoan hẳn
.
Ong cháu ruột e sau khi sang Mỹ 10 năm, có 2 bằng ĐH, giờ đã kiếm dc việc làm chân tay với mức lương 17$ 1 giờỞ Little Sài Gòn công việc không thiếu cho những người không biết tiếng Anh.
Trên báo đăng rất nhiều những công việc cần người. Họ đăng bằng tiếng Việt có nghĩa là không cần thiết phải biết tiếng Anh. Việc làm ở hãng xưỡng cũng có, ở nhà hàng, siêu thị Việt Nam cũng có.
x
.![]()
![]()
![]()
Em cũng bình thường thôi ạ. Việc mình làm thì mình hiểu thôi mà. Kể cả sau này em không đi làm với cái bằng của mình thì tụi con em coi transcript của mẹ chúng nó, chúng nó cũng phải dè chừng ăn chửi nếu học không đàng hoàng. Với em đây là chuyện tuc cuoi và cũng là bài học cảnh tỉnh con cái. Đừng coi thường trinh độ người khác qua công việc họ đang làmTrả lời bé 2x vậy thôi, nhưng cũng tâm tư phết mợ nhỉ![]()
Cảm ơn cụ.Rất vui nếu như cụ muốn làm bạn với em.
Người VN hay nghĩ kiểu kia. Có lần em xem AMA của 1 bạn executive trên forum, có người hỏi mày muốn làm Director Google hay VP cty nhỏ. Bạn kia kêu m cứ trả t 2-3tr $ thì hót rác t cũng làm. Quan trọng là cv phù hợp với mong muốn của mình, ở đây là hoàn cảnh gd, chứ culi vp khác quái gì culi chân tay. Kể cả CEO mà không thực sự đam mê thì cũng chỉ là wage slave thôi, làm gì mà phải nói nghe ghê gớmEm cũng bình thường thôi ạ. Việc mình làm thì mình hiểu thôi mà. Kể cả sau này em không đi làm với cái bằng của mình thì tụi con em coi transcript của mẹ chúng nó, chúng nó cũng phải dè chừng ăn chửi nếu học không đàng hoàng. Với em đây là chuyện tuc cuoi và cũng là bài học cảnh tỉnh con cái. Đừng coi thường trinh độ người khác qua công việc họ đang làm![]()
Quan tâm làm gì mấy nhóc con đó hả bác?Đặc thù công việc của em tiếp xúc với người việt mình nhiều ( em làm cargo chuyển hàng về việt nam) nên em gặp nhiều thành phần, từ du học sinh mua đồ dùm cho bố mẹ, đến cô thợ nail chạy vội đến nhà em sau giờ làm để gửi tiền về cho bố cho em, đến các bác các cô lớn tuổi để dành được tiền già mua đồ gửi về cho chị cho cháu trong lén lút vì con cái bên này không muốn mẹ tốn tiền gửi về cho bên Việt Nam. Có chị gửi đồ về cho người nhà mà còn dặn nếu lần sau đi với chồng đến thì đừng làm như quen biết vì không muốn chồng biết mình gửi về cho nhà mình. Bên Mỹ thì vất vả nhưng nhân viên bên VN kể lại khi nhận hàng người nhà dè bỉu “cái này mà cũng gửi về, sao không gửi tiền về”. Em hay hỏi các cô các bác sao không cho tiền người nhà ở VN mua, họ lại nói “cho tiền thì sẽ dùng vào việc khác, không bỏ tiền mua mấy thứ này ăn , mặc đâu, nên mua gửi về thì chắc chắn họ được/phải xài”. Có những khách hàng rất dễ thương, từ khách thành chị em tâm sự luôn, nhưng cũng có khách rất khệnh. Có lần em tiếp 1 cô gái chừng 2x tuổi, em ấy nhìn em rồi hỏi kiểu tội nghiệp “bộ chị qua Mỹ từ đó tới giờ chỉ làm tay chân đóng hàng vậy thôi ha?” Em cũng cười nói “chị tốt nghiệp BS ở UW rồi, nhưng tại có con nhỏ nên ở nhà làm cái này để tiện chăm con cái, đưa rước tụi nhỏ đi học thôi, chứ chị vẫn lấy các lớp Continuing Education Unit để giữ cái Chứng chỉ chuyên ngành của chị sau này con lớn thì đi làm mà”. Sau đó thì em ấy nói chuyện ngoan hẳn
.
2 tỉ thậm chí còn mua được cả nhà to + oto mà vẫn dư tiền, cụ chỉ cần mua ra ngoại thành là OK.Nếu tính lương trung bình tại USA là 80 K/ Năm vậy 10 năm không tiêu mua được căn nhà;
Tại VN lương bình quân được 200 Tr/ năm (?) vậy 10 năm không tiêu là 2 tỷ và chưa mua nổi căn nhà - và phải ít nhất 20 năm không tiêu mới mua được căn hộ (?)
Vậy thì cụ kiếm same same e, nhưng e thấy Mẽo hỗn loạn hơn VN nhiều. Em éo dại mà đi!Ở VN e đang kiếm gấp 3 chủ thớt nhưng nói thật trong thâm tâm vẫn mong được định cư bên Mẽo. Chủ yếu mong con cái sống ở môi trường mà mặt bằng dân trí cao, xã hội ổn định không hỗ loạn và nhiều nỗi sợ hãi như ở mình.
Vậy chớ sao họ vẫn mua dc nhà, nuôi con, phụng dưỡng bố mẹ đầy đủ?Ở Việt Nam mà làm công nhân với mức lương đại trà thì tiết kiệm 100 năm mới mua được nhà tương tự như mợ chủ nói cụ nhé