HÀ NỘI NHỮNG NGÀY ẤY
Nhà cháu nhớ về những lần đi mua gạo, mua thịt, mua chất đốt... theo chế độ tem phiếu. Vì việc xếp hàng mất rất nhiều thời gian nên nhiều người đã "xí chỗ" bằng gạch đá, bằng mũ, bằng nón. Có lần tôi xếp hàng suốt ba tiếng đồng hồ nhưng khi đến lượt mình thì cô bán gạo tuyên bố ráo hoảnh: Hết gạo rồi, mời các ông, các bà về! Lại có lần mua được gạo hí hửng đem về khoe mẹ nhưng khi mở ra xem thì lại là gạo mốc. Trong cái khó ló cái khôn; Đã thế lần phải dùng các biện pháp tiểu xảo mới mua được gạo nhanh được bằng cách cắt một miếng bìa mầu đỏ gấp lại bỏ túi ngực và chen vào dòng người đang xếp hàng miệng nói “thẻ thương binh” và tiến gần vào cửa dành cho thương binh nhưng lại ngoài người sang cửa nhân dân và cô bán gạo trong cửa chỉ cần ai có sổ gạo là bán, nhưng nhân dân đằng sau thì nghĩ rằng đấy là anh thương binh 7/7. Nhưng mọi mẹo chỉ diễn ra đôi lần thì thị lộ. Với cậy sức trai trẻ lần sau đến CH gạo sớm hơn, đợi xe gạo về chỉ chờ mỗi ai xung phong gác gạo nhập vào CH sẽ được ưu tiên đong trước. Chao ôi những 5 tấn gạo mà chỉ có vài thanh niên vác vào…khi đong được yến gạo thì vai cổ sưng vù và đỏ như gà chọi, đạp xe đưa gạo về xóm dưới ánh mắt than phục của hàng xóm. Mọi người lại nhao ra cửa hàng gạo nhưng tưng hửng mang bao tải về không với giọng nói chề môi “hết gạo rồ ồi”