Nhìn ảnh của con, thương con quá! Mẹ cháu nhớ up tình hình của con nhé, con thật nghị lực khi vượt qua đc 2 ca mổ như vậy,
Mọi ng hãy vượt qua gia đoạn này nhé.Cầu mong cho Bon và Tin sẽ mạnh khỏe trở vềTế bào khối u Ku Tin hơi khác với cu Bin nhà em. Của Bin nhà em là loại ATRT, thuộc thể loại rất hiếm và rất nguy hiểm. Trước đây, khi mổ xong, em cũng cân nhắc đưa cu Bin về nước để điều trị, nhưng tham vấn với BS ở Bạch Mai thì bản thân họ cũng chưa bao giờ gặp loại này, thế nên em phải lựa chọn cho cháu ở lại HQ để làm hóa trị và xạ trị, mặc dù biết là chi phí sẽ cực lớn và rất mệt mỏi. Ở nhà thì còn có anh, có em, có mọi người, sang kia tròng trọc có mỗi hai vợ chồng, mệt mỏi và đơn độc lắm. Cũng may là đợt này có thêm bác sang, đỡ đần đc nhiều, hơn nữa mọi người trên OF cũng luôn quan tâm động viên, cũng đỡ được nhiều
Em cũng đang băn khoăn liệu trình sau điều trị, bởi tây y thì họ cũng chỉ làm đến thế thôi. Hết hóa trị thì về, kiểm tra lại 3 tháng một lần. Khối u của Bin đến grade4 rồi, khá lớn, khả năng tái phát là rất cao. Thông tin của bác cũng mở ra thêm một hướng mới cho liệu trình tiếp theo. Mai em sẽ qua bên Thái Hà để tìm hiểu thêm thông tin xem thế nào. Cũng đã đọc qua một số thông tin về phương pháp điều trị của Dr.Ba, cũng nhiều thông tin trái ngược, tuy nhiên, em cũng hiểu một thực tế là, với căn bệnh này thì chả ai nói trước được điều gì cả
Em rất mừng thấy Ku Tin bước đầu có kết quả khả quan, hai vợ chồng bác cũng phải giữ vũng tinh thần nhé, cuộc chiến đấu còn dài
Đọc bài của cụ mà em rưng rưng nước mắt. Chúc bé Bin và bé Tin mau lành bệnh. Chúc cụ luôn vững niềm tin để điều trị cho bé.Cám ơn Cha Mẹ Ku Tin, thực sự là nghị lực của bé Tin rất lớn, mới có mấy tháng tuổi mà đã vượt qua hai ca đại phẫu nguy hiểm đến vậy. Đúng là trẻ em luôn được các thiên thần giúp đỡ. Hai bác đã cho em thêm được niềm tin và hy vọng rất lớn, ku Tin đã là một kỳ tích rồi. Từ lúc biết Bin bị bệnh, đầu tiên là sự tuyệt vọng, sau đó là niềm hy vọng nhỏ nhoi. Cho đến tận bây giờ, em ko dám kỳ vọng gì nhiều, chỉ biết ngày nào tốt ngày đấy. Hôm nay mừng vì con khỏe hơn, mừng vì con ăn được nhiều hơn, mừng vì con vui vẻ, tươi tắn hơn.
Nghĩ lại thời gian vừa qua, quả thật là cũng không biết hai vợ chồng đã vượt qua bằng cách nào. Nhớ lại hôm đi khám, em ngồi ôm con ở gốc cây chờ kết quả, mà lúc đó tâm trạng rối bời, nhìn mọi người qua lại như những chiếc bóng, trong lòng thì chỉ toàn một nỗi tức giận, tại sao lại bắt thằng bé chịu khổ thế này, tại sao lại giáng một nỗi đau xuống gia đình mình, tại sao lại không cho mình chịu đựng thay cho con, mình có chết ngay để cho con được sống cũng không cần một giây suy nghĩ. Hai bác chờ đợi bé Tin trong phòng mổ 8h chắc chắn cũng là quãng thời gian dưới địa ngục, hai vợ chồng em cũng vậy. Vợ thì ngồi im niệm Phật, em thì một lúc lại ra cửa phòng mổ, chắp tay hướng vào trong, cầu xin con cố gắng vượt qua đỉnh núi lớn này, xin con thêm một cơ hội để Ba Mẹ được chăm sóc cho con, để cả gia đình được sống yên vui, hạnh phúc. Sau này, đến lúc chăm Bin thì lại thương vợ. Cưới nhau được hơn chục năm, vợ em hết phải chăm ông Nội Bin ốm, sau lại chăm bà Nội Bin, cũng bị ung thư, ra vào viện như cơm bữa. Yên ổn được vài năm, nghĩ bụng cuộc sống cũng chả mong gì hơn, đi làm kiếm được đồng tiền, cũng chả giàu, nhưng đủ ăn, đủ nuôi con, hai thằng cu thì ngoan ngoãn, cuộc sống viên mãn, thế mà đùng một cái. Sạt nghiệp ư, chắc chắn rồi, nhưng với sức khỏe của con cái, tiền là cái gì đâu, quan trọng chỉ là được ở bên nhau
Các bác OF ơi, có lẽ là trải qua những gì như nhà em hay bé Tin phải chịu đựng, em mới thấy là, đôi khi, mình vì miếng cơm manh áo, cuộc sống hàng ngày nó cuốn mình đi mà sao nhãng gia đình. Em có một tâm sự với các bác. Tiền thì phải kiếm, thậm chí là kiếm thật nhiều, nhưng đừng kiếm bằng mọi giá. Nó không mang lại hạnh phúc, nhưng nó đảm bảo an toàn cho cuộc sống. Trên tất cả, các bác hãy giành thời gian cho gia đình, nhất là cho con cái. Hãy chơi với con, dạy cho con, cho con được hưởng tình yêu trọn vẹn nhất, cha mẹ hãy là người bạn thân thiết nhất của con mình
Hôm đầu tiên sau mổ vào thăm Bin, Bin nhìn thấy Ba Mẹ vào thì nước mắt ứa ra, lúc đó em đã thì thầm với Bin, con cố gắng lên, con đừng sợ, Ba Mẹ luôn bên con, Ba Mẹ hứa là sẽ yêu con nhiều hơn nữa, Ba Mẹ hứa là sẽ không bao giờ mắng con một lời, sẽ không bao giờ đánh con thêm một roi nào nữa. Em tin tưởng là sau khi vượt qua thử thách, Bin sẽ hiểu đc tình cha mẹ, Bin được cả cộng đồng chia sẻ, Bin sẽ hiểu được giá trị của cuộc sống, tình thương yêu là mới là điều căn bản nhất, Bin sẽ thành người mà không cần phải đánh mắng hay roi vọt
Cám ơn các bác, cám ơn bé Tin cùng cha mẹ. Đã lâu em không viết dòng nào, cũng chỉ vì tinh thần xuống quá thấp. Nhưng bé Tin đã cho em thêm hy vọng
...
Nghĩ lại thời gian vừa qua, quả thật là cũng không biết hai vợ chồng đã vượt qua bằng cách nào. Nhớ lại hôm đi khám, em ngồi ôm con ở gốc cây chờ kết quả, mà lúc đó tâm trạng rối bời, nhìn mọi người qua lại như những chiếc bóng, trong lòng thì chỉ toàn một nỗi tức giận, tại sao lại bắt thằng bé chịu khổ thế này, tại sao lại giáng một nỗi đau xuống gia đình mình, tại sao lại không cho mình chịu đựng thay cho con, mình có chết ngay để cho con được sống cũng không cần một giây suy nghĩ. Hai bác chờ đợi bé Tin trong phòng mổ 8h chắc chắn cũng là quãng thời gian dưới địa ngục, hai vợ chồng em cũng vậy. Vợ thì ngồi im niệm Phật, em thì một lúc lại ra cửa phòng mổ, chắp tay hướng vào trong, cầu xin con cố gắng vượt qua đỉnh núi lớn này, xin con thêm một cơ hội để Ba Mẹ được chăm sóc cho con, để cả gia đình được sống yên vui, hạnh phúc. Sau này, đến lúc chăm Bin thì lại thương vợ. Cưới nhau được hơn chục năm, vợ em hết phải chăm ông Nội Bin ốm, sau lại chăm bà Nội Bin, cũng bị ung thư, ra vào viện như cơm bữa. Yên ổn được vài năm, nghĩ bụng cuộc sống cũng chả mong gì hơn, đi làm kiếm được đồng tiền, cũng chả giàu, nhưng đủ ăn, đủ nuôi con, hai thằng cu thì ngoan ngoãn, cuộc sống viên mãn, thế mà đùng một cái. Sạt nghiệp ư, chắc chắn rồi, nhưng với sức khỏe của con cái, tiền là cái gì đâu, quan trọng chỉ là được ở bên nhau
Các bác OF ơi, có lẽ là trải qua những gì như nhà em hay bé Tin phải chịu đựng, em mới thấy là, đôi khi, mình vì miếng cơm manh áo, cuộc sống hàng ngày nó cuốn mình đi mà sao nhãng gia đình. Em có một tâm sự với các bác. Tiền thì phải kiếm, thậm chí là kiếm thật nhiều, nhưng đừng kiếm bằng mọi giá. Nó không mang lại hạnh phúc, nhưng nó đảm bảo an toàn cho cuộc sống. Trên tất cả, các bác hãy giành thời gian cho gia đình, nhất là cho con cái. Hãy chơi với con, dạy cho con, cho con được hưởng tình yêu trọn vẹn nhất, cha mẹ hãy là người bạn thân thiết nhất của con mình
Hôm đầu tiên sau mổ vào thăm Bin, Bin nhìn thấy Ba Mẹ vào thì nước mắt ứa ra, lúc đó em đã thì thầm với Bin, con cố gắng lên, con đừng sợ, Ba Mẹ luôn bên con, Ba Mẹ hứa là sẽ yêu con nhiều hơn nữa, Ba Mẹ hứa là sẽ không bao giờ mắng con một lời, sẽ không bao giờ đánh con thêm một roi nào nữa. Em tin tưởng là sau khi vượt qua thử thách, Bin sẽ hiểu đc tình cha mẹ, Bin được cả cộng đồng chia sẻ, Bin sẽ hiểu được giá trị của cuộc sống, tình thương yêu là mới là điều căn bản nhất, Bin sẽ thành người mà không cần phải đánh mắng hay roi vọt
Cám ơn các bác, cám ơn bé Tin cùng cha mẹ. Đã lâu em không viết dòng nào, cũng chỉ vì tinh thần xuống quá thấp. Nhưng bé Tin đã cho em thêm hy vọng
KuTin đáng yêu quá! Ông trời ăn ở không công bằng!!! Có thể các con còn nhỏ quá, chưa ý thức được nỗi đau tinh thần mà bản thân và gia đình đang phải gánh chịu nhưng các con có tội tình gì đâu mà bắt các con phải chịu đau đớn về thể xác như thế này???20/4/2012
Cảm ơn mọi người đã chia sẻ và động viên rất nhiều, thật sự đã giúp cho "3 chiến binh nhà Tin" thêm nghị lực rất nhiều. Thật sự là với một chiến binh dũng cảm và dày dạn trận mạc như Tin, việc mổ chỉ là chuyện nhỏ và Tin chưa bao giờ sợ cả, nên lần nào mổ xong Tin cũng tỉnh queo, có lẽ vì Tin có quyền tè dầm bất kỳ lúc nào Tin muốn mà không ai dám ý kiến
...
Anh Nam ơi, cố lên anh nhé, anh nhìn Tin và nhà em này, mong rằng những tấm hình này sẽ tiếp thêm nghị lực cho Bin, cho anh chị và cho gia đình mình nhé!Cám ơn các bác, cám ơn bé Tin cùng cha mẹ. Đã lâu em không viết dòng nào, cũng chỉ vì tinh thần xuống quá thấp. Nhưng bé Tin đã cho em thêm hy vọng