Ảnh hưởng mạnh dần các cụ ạ, giờ toàn tiêu tiền tích lũy thôi
Chúc mừng Mợ. Tình hình như hiện nay thì xong bước nào là bớt lo bước đó.Em theo dõi thread từ đầu, toàn chuyện buồn buồn ah (trong đó em cũng là người kêu ạ), thôi thì e chia sẻ đầu ngày chuyện vui đầu tuần tý là Visa của e đã xong nhưng khi nào có thể khởi hành thì e lại chưa biết , thôi coi như năm nay bỏ sang năm làm ván mới cho nhẹ đầu cccm ạ.
vâng những ý trên của cụ e đang phát huy thương hiệu e cũng gây đc ấn tượng nhiều nhiều còn phải nhờ cậy vào cccm nhà mình nữa ạ. ý cuối cụ nhác nhở và 3 con sói chắc e ko dùng đến cụ ạVâng, ngoài ra có thể cụ tự nâng cao "dịch vụ" từ những nghề cụ đang làm
Ví dụ cụ đào tạo lái xe, thì phải làm sao cho cả vịnh Bắc bộ biết cụ đào tạo có thương hiệu
Xe gọn gàng sạch đẹp chăm rửa xịt nước thơm
Ăn mặc lịch sự, nói năng nhẹ nhàng
Trên xe để ít nước, kẹo cao su, kẹo sâm, ba con sói ........
Ngoài ra cụ tập gym 6 múi cũng là điểm cộng
Hàng xóm nhà Em được cái là hay sang nhà nhau chơi, nên cái hay cũng có mà cái dở cũng có. Còn hoa thì sáng mai Em đi chợ, em làm 1 bó hồng thơm là ổn, chết chết cũng mất 40k ý nhỉEm đạt đến cảnh giới là ko quan tâm xung quanh, ko bị động tâm bởi ngoại cảnh (nếu là chuyện tiêu cực). Hàng xóm láng giềng bạn bè đồng nghiệp có bình luận gì về em em cũng ko mảy may quan tâm, nói gì em chỉ cười lịch sự hoặc em hùa theo luôn, hỏi em sao ko đi làm em bảo luôn em thất ghiệp đói dài moãm đây, thế là tịt ko căn vặn gì nữa.
Còn về vụ hoa hồng, em thích hoa hồng vàng và sinh nhật em, chồng con, em ún, cháu chắt, bạn bè tặng em nhiều hoa, nhưng em vẫn ra hàng hoa bảo chúng mài làm cho c 1 bó hoa hồng vàng khổng lồ, sau đó em ôm bó hoa đi bộ về nhà, mặt em vác lên giời Niềm vui của em luôn do em tạo ra là chính, những ng xung quanh chỉ góp thêm vào thôi, lâu lắm em ko còn cảm giác tủi thân chạnh lòng gì nữa
Hôm nai em ko đi làm mà hẹn thợ sửa nhà, em vừa thoát tắc về đc nhà thì thợ báo tắc đường chửa đến được, thế là em lại ngồi vêu chém gió với các cụ mợ ở đây
Em rót rượu mời mợ nhưng bị cụ chã dòm, nên e mời xuông vậy. Cơ mà e ko phải mợ đâu ạ, em cao to đen nhưng ko hôiChúc mừng Mợ. Tình hình như hiện nay thì xong bước nào là bớt lo bước đó.
Dạ vưng Cụ. Em cũng bị thế mà chả rót được nữa. Có lẽ Em xin Chã cho Em cái quota để rót mời mọi người. Rót ảo thôi nhưng là tấm lòng thật của EmEm rót rượu mời mợ nhưng bị cụ chã dòm, nên e mời xuông vậy. Cơ mà e ko phải mợ đâu ạ, em cao to đen nhưng ko hôi
Cách đây 7.5 năm về trước, sói em cũng phải bỏ cái tự tôn cá nhân để đi lĩnh BHTN. Mức 65% của lương cb, đâu được hơn 3tr, hàng tháng xếp hàng đi lĩnh, từ mức lương 25tr, có bao nhiêu gói dây chun đưa em hết, còn tiền tiêu của sói ko cần nghĩ.Nhiều bạn bè em cũng đi làm thủ tục hưởng BHTN, lương cao thì hưởng 60% cũng đc nhiều phết, còn ko thì cũng đc dăm bảy củ trang trải thêm cho cs.
Giai đoạn này chính là lúc mọi ng phải bản lĩnh hơn để chèo chống gia đình vượt qua sóng gió.Tiết giảm mọi chi phí về mức tối thiểu (duy trì chi phí sinh hoạt, học hành của con cái thôi). Em nghĩ ai linh hoạt, dễ thích ứng với thay đổi thì sẽ vượt qua tốt. Quan trọng nhất là phải xác định đc những khó khăn về tâm lý khi bị mất việc, bị hụt thu nhập, để đồng cảm, chia sẻ, động viên nhau cùng đối mặt và vượt qua. Những thời điểm nhạy cảm như này mà ứng xử thiếu tế nhị chút cũng dễ nảy sinh mâu thuẫn. Vừa thiếu tiền vừa mâu thuẫn nhau thì có tài thánh mới vượt qua đc đại dịch.
Em nghĩ chị em nên tiết chế cái bệnh thèm tiền để đỡ áp lực lên anh em.
Chia sẻ với cụ,e cũng đã ở trong hoàn cảnh như cụ,công việc phập phù,lúc có lúc ko,sáng sáng khoác balo dắt xe ra khỏi nhà,cũng là để vợ con yên tâm là mọi thứ vẫn ổn,trong khi chính mình cũng ko biết là sẽ đi đâu.Nhưng trong những lần lang thang đường phố đó,e lại tìm kiếm được ý tưởng cho công việc mới của mình,mong cụ sớm vượt qua được giai đoạn khó khăn này.Lắm hôm trống việc, E vẫn phải giả vờ xách xe ra khỏi nhà. Đi lang thang, loanh quanh xem ngoài kia nhịp sống có gì khác k, có biến động k, xã hội chịu sự ảnh hưởng ntn,...? Đến h trở về thì cố tạo vẻ mặt hào hứng, hay cố nghĩ ra 1 câu chuyện nào đó liên quan đến công việc để “diễn” với người thân. Để che giấu đi sự bế tắc, và để k ai phải lo lắng. Cảm giác mh thật tội lỗi& giả tạo. Chẳng biết sẽ cố duy trì, cân bằng cảm xúc đc đến bao h? Nhưng hiện tại, thật sự cũng k còn cách nào khả dĩ hơn.
Cụ làm em nhớ đến việc 2 vợ chồng đều giả vờ đang đi làm ở cơ quan, cuối cùng chồng chạy xe ôm đụng phải vợ đang đi phát quảng cáo tờ rơi tại ngã tưLắm hôm trống việc, E vẫn phải giả vờ xách xe ra khỏi nhà. Đi lang thang, loanh quanh xem ngoài kia nhịp sống có gì khác k, có biến động k, xã hội chịu sự ảnh hưởng ntn,...? Đến h trở về thì cố tạo vẻ mặt hào hứng, hay cố nghĩ ra 1 câu chuyện nào đó liên quan đến công việc để “diễn” với người thân. Để che giấu đi sự bế tắc, và để k ai phải lo lắng. Cảm giác mh thật tội lỗi& giả tạo. Chẳng biết sẽ cố duy trì, cân bằng cảm xúc đc đến bao h? Nhưng hiện tại, thật sự cũng k còn cách nào khả dĩ hơn.
Em vẫn sống tốt nhưng giá vk em nghĩ đc như mợ. Nhiều lúc em nản lắm vì chưa khổ vì đói mà khổ vì suy nghĩ tiêu cực. Thấy ng khác phất hay kiếm dăm tỷ là dằn vặt.Không sao đâu ạ. Đúng như Cụ/Mợ nói ạ. Nó không làm ai chết đói đc nhưng chỉ là cách điều chỉnh chi tiêu và điều đầu tiên đối với PN là cân đối lại chi tiêu hàng ngày và bữa ăn là 1 phần trong đó. Thái độ đối mặt rất quan trọng nên Em mới nói đó là 1 khóa học cho Em mà. Em biết nói và làm là 1 khoảng cách xa đặc biệt là trên thực tế nhưng phải cố thôi ạ
Cảm ơn Cụ. Em nói điều này có thể một số người cho Em là sáo rỗng nhưng có nhiều khoản đến bây giờ Em lại nghĩ là "Giá như.."Em vẫn sống tốt nhưng giá vk em nghĩ đc như mợ. Nhiều lúc em nản lắm vì chưa khổ vì đói mà khổ vì suy nghĩ tiêu cực. Thấy ng khác phất hay kiếm dăm tỷ là dằn vặt.
Em không tin đâu.nhóc con em học lớp 1, nghe em than vãn kinh quá nên bảo: mẹ hết tiền thì để con cho mẹ một ít tiền mừng tuổi của con ná
cuối năm ngoái tự dưng hứng chí nhảy việc vì được offer lương gấp đôi, sang chỗ mới làm được 2 tháng thì có dịch, khách hàng các nước họ off hết, công ty em làm nguồn tiền từ mảng F&B của các khách EU, đợt covid họ mất khả năng thanh toán. Thế là thôi, em ở nhà, loanh quanh nuôi mèo, đi bơi, chơi với con, lôi mấy truyện lịch sử TQ ra đọc (hay thật ấy ạ). Chả có mua sắm gì Mỗi ngày lão mập để cho 100k đi uống cafe , thi thoảng lão ấy lại thở dài: sao tôi lấy phải cô vô dụng thế này, được mỗi cái xinh còn lại chả biết làm việc gì chả lẽ mình lại quay ra bảo ông thấy có đứa nào bạn mình lấy ck xong vất vả như tui ko, dưng mà nghĩ thôi có kêu ca cũng chả để làm gì, nên...kệ!
ở VN còn đỡ, nghe nói ở Japan và TQ đợt covid vừa rồi có rất nhiều vc ly dị em là pn nhiều lúc còn thấy bế tắc chuyện tiền nong công việc, loay hoay đủ kiểu mà vẫN NGHÈO BỀN VỮNG đêm thao thức mất ngủ, tóc thì bạc tự nhiên trộm nghĩ thấy đàn ông bên Nhật thì khổ thật: vừa phải mua nhà trả góp, nuôi vợ, nuôi con,đi làm công ăn lương cả đời cho 1 cty, thất nghiệp là bị vợ bỏ...
E xe cùi bắp gọi là k què chân thôi, chứ đang chạy lắm hôm nó dở chứng lăn đùng ra ăn vạ lại vừa dắt xe vừa đẩy khách thì toi cờ hó cụ êy.Sao cụ ko chạy vài cuốc grap, mệt tý nhưng vừa có tiền vừa vui, diễn làm gì cho mệt. Hay lại kiểu nửa ô nửa thằng như e ùi