Em ngồi chơi từ trước tết covid năm thứ nhất nên vẫn k thấy ảnh hưởng gì
UI coi như hạn tháng 7 bác ạ. Mà trong ví em cũng không bao giờ có quá 500k, em ghét dùng tiền mặt siêu thị với quán ăn quẹt thẻ cho nhanh, quán bia, cafe nào mà không quẹt thẻ em ko ngồi, ăn vỉa hè lại càng không. Vả lại đi xe đạp nên vì thế chắc không cầnGái chân dài cao hơn m7, xuống xe là xin lỗi nên e bảo đánh xe dẹp sang đường, còn lấy chuôi búa bẩy mũi trc bánh xe cho ko sạt đi về gara.
Ăn mặc hot model lắm, hỏi e làm j thì e làm cô giáo nên e bảo thôi đền a 500k, ko đưa đc luôn e bảo thui e đi đi. Thấy cũng tội tội... 1 tuần bị húc mít 2 phát, đều dừng đèn đỏ, phát đầu bên aeon là con santafe...đều bỏ qua cả cụ ợ. Trc đó là 3 phát xe máy húc sau, đều ko đền j...kì quái thật, mông e đẹp quá sao
3 tuần trước xuống Ninh hiệp thấy thê lương quá.Nghe và thấy thật buồn, phố xá lớn treo biển bán và thuê đỏ rực. Mảng em làm quần áo chết đứ đự, nhiều khách cảm giác bankrupt rõ. Mấy ông nhà máy thì việc chỉ đủ hết tháng 9. Còn mấy tháng trước lương công nhân còn toàn 4tr, mấy sếp còn nói vui chắc sang tháng bố trí công nhân nghỉ Tết
Sao cụ ko chạy vài cuốc grap, mệt tý nhưng vừa có tiền vừa vui, diễn làm gì cho mệt. Hay lại kiểu nửa ô nửa thằng như e ùiLắm hôm trống việc, E vẫn phải giả vờ xách xe ra khỏi nhà. Đi lang thang, loanh quanh xem ngoài kia nhịp sống có gì khác k, có biến động k, xã hội chịu sự ảnh hưởng ntn,...? Đến h trở về thì cố tạo vẻ mặt hào hứng, hay cố nghĩ ra 1 câu chuyện nào đó liên quan đến công việc để “diễn” với người thân. Để che giấu đi sự bế tắc, và để k ai phải lo lắng. Cảm giác mh thật tội lỗi& giả tạo. Chẳng biết sẽ cố duy trì, cân bằng cảm xúc đc đến bao h? Nhưng hiện tại, thật sự cũng k còn cách nào khả dĩ hơn.
vâng cảm ơn cụ e cũng đang cố gắng nhất có thể với cái nghề tâm huyết của e đây ạCụ đừng nghĩ vậy, tư duy phải thoáng lên
Tỷ phú halidao đi lên từ 600 nhân dân tệ mở quán lẩu đầu tiên
Tỷ phú Hendy Setiono vay tiền em gái mở quầy bán bánh mỳ kebap đầu tiên, giờ có 1200 quầy
........................abcdefgh các ví dụ trên nhiều lắm, tại sao không phải mình?
Cụ nghĩ tiêu cực thì cũng chỉ như thế này, cố thay đổi một lần cụ ạ
Dịch Covid thế này, chắc chỉ công chức là ngon nhất mợ nhỉ? Lương lậu vẫn đầy đủ.Mấy tối vừa rồi em đi ăn trên phố cổ, khung cảnh thật sự ảm đạm, các con phố hiu hắt tối đèn, cửa hàng cửa hiệu đóng cửa nhiều lắm ạ.
Đứa em em làm du lịch ngỏm từ tết tới giờ chửa biết khi nào gượng dậy được.
Công chức nhà nước bọn em vốn nghèo bền vững thì giai đoạn này lại yên ổn hơn vì vẫn có lương.
Haizzz, 1 năm kinh hoàng!
MỢ giống em thế cũng thích hồng vàng , cũng đạt cảnh giới chả quan tâm ai nói gì về mình, nhìn mọi thứ cũng ko động tâm nhiều lắmEm đạt đến cảnh giới là ko quan tâm xung quanh, ko bị động tâm bởi ngoại cảnh (nếu là chuyện tiêu cực). Hàng xóm láng giềng bạn bè đồng nghiệp có bình luận gì về em em cũng ko mảy may quan tâm, nói gì em chỉ cười lịch sự hoặc em hùa theo luôn, hỏi em sao ko đi làm em bảo luôn em thất ghiệp đói dài moãm đây, thế là tịt ko căn vặn gì nữa.
Còn về vụ hoa hồng, em thích hoa hồng vàng và sinh nhật em, chồng con, em ún, cháu chắt, bạn bè tặng em nhiều hoa, nhưng em vẫn ra hàng hoa bảo chúng mài làm cho c 1 bó hoa hồng vàng khổng lồ, sau đó em ôm bó hoa đi bộ về nhà, mặt em vác lên giời Niềm vui của em luôn do em tạo ra là chính, những ng xung quanh chỉ góp thêm vào thôi, lâu lắm em ko còn cảm giác tủi thân chạnh lòng gì nữa
Hôm nai em ko đi làm mà hẹn thợ sửa nhà, em vừa thoát tắc về đc nhà thì thợ báo tắc đường chửa đến được, thế là em lại ngồi vêu chém gió với các cụ mợ ở đây
Mấy anh công chức thì có lương nhưng cũng phải cống nộp nhiều nên dạo này lùng sục/hoạnh họe cũng gớm lắm đấy cụ. Như công ty bạn em có ít hàng mà các chị ấy hoạnh cho nôn đủ xèng, đnag dịch mà còn thanh tra...Dịch Covid thế này, chắc chỉ công chức là ngon nhất mợ nhỉ? Lương lậu vẫn đầy đủ.
Em cũng thế đây, hàng tuần cty cho nghỉ thứ 6 và sáng thứ 7 không lương ông con thấy bố dc nghỉ không phải đi làm thì kêu bố sướng. Bố thì cười méo xẹoEm cũng thế, nhiều hôm chả cần làm cả ngày vẫn đi đến hết giờ. Có hôm nghỉ có 1 ngày cu con đã hỏi sao hôm nay bố không đi làm, mai bố có nghỉ nữa không ?
Nhiều cửa hàng phải đóng hả cụ? Năm ngoái em thi thoảng lượn sang đó, năm nay thì chưa sang lần nào.3 tuần trước xuống Ninh hiệp thấy thê lương quá.
Có 100k đi cafe hàng ngày là sang trọng rồi đấy, cụ ợ. Nói chung là có đủ ăn không chết là may.nhóc con em học lớp 1, nghe em than vãn kinh quá nên bảo: mẹ hết tiền thì để con cho mẹ một ít tiền mừng tuổi của con ná
cuối năm ngoái tự dưng hứng chí nhảy việc vì được offer lương gấp đôi, sang chỗ mới làm được 2 tháng thì có dịch, khách hàng các nước họ off hết, công ty em làm nguồn tiền từ mảng F&B của các khách EU, đợt covid họ mất khả năng thanh toán. Thế là thôi, em ở nhà, loanh quanh nuôi mèo, đi bơi, chơi với con, lôi mấy truyện lịch sử TQ ra đọc (hay thật ấy ạ). Chả có mua sắm gì Mỗi ngày lão mập để cho 100k đi uống cafe , thi thoảng lão ấy lại thở dài: sao tôi lấy phải cô vô dụng thế này, được mỗi cái xinh còn lại chả biết làm việc gì chả lẽ mình lại quay ra bảo ông thấy có đứa nào bạn mình lấy ck xong vất vả như tui ko, dưng mà nghĩ thôi có kêu ca cũng chả để làm gì, nên...kệ!
ở VN còn đỡ, nghe nói ở Japan và TQ đợt covid vừa rồi có rất nhiều vc ly dị em là pn nhiều lúc còn thấy bế tắc chuyện tiền nong công việc, loay hoay đủ kiểu mà vẫN NGHÈO BỀN VỮNG đêm thao thức mất ngủ, tóc thì bạc tự nhiên trộm nghĩ thấy đàn ông bên Nhật thì khổ thật: vừa phải mua nhà trả góp, nuôi vợ, nuôi con,đi làm công ăn lương cả đời cho 1 cty, thất nghiệp là bị vợ bỏ...
Cố gắng động viên cụ nhà thôi mợ ạ, việc ko ai mong muốn chứ đàn ông bọn e chả ai thích ở nhà loanh quanh đâuChính thức sau 4 tháng cầm cự. Cô vy đã ảnh hưởng đến mâm cơm nhà Em. Bạn cùng nhà đã chính thức bị stop công việc. Nhìn bạn ý mà Em không biết nói gì, chỉ biết động viên thôi. Giờ già rùi khó kiếm đc việc làm, công việc chân tay cũng khó kiếm, lưng cũng "già" rùi. Sẽ khó khăn lắm đây .