- Biển số
- OF-94459
- Ngày cấp bằng
- 8/5/11
- Số km
- 30,859
- Động cơ
- 635,269 Mã lực
Mất hết rồi thì quất luôn 1 chuyến đi cụ. Vài năm về lại ấm í chứ.
Em đang ở Can nhưng du học rồi ở lại định cư. Ông già vợ em dẫn vợ con đi di dân theo diện skilled worker năm 45 tuổi từ Trung Quốc. Ba năm đầu không có job, đi học để luộc lại cái bằng, rồi có job làm luôn đến giờ (60K/năm) ở ngân hàng. Lúc mới sang thì mua đứt luôn căn nhà, định tìm cái job văn phòng bình thường làm nhưng không có nên đi học, may mắn tìm được cái job ngon sau đó. Trong lúc đó bà già vợ em vô hãng thực phẩm làm để chi phí hàng ngày, gấu em đi học high school. Lúc đi ai cũng nói mạo hiểm vì lớn tuổi trong khi cuộc sống ở Thượng Hải cũng tương đối nhưng quyết đi để gấu em có tương lai. Một tiểu đội bạn bè mới qua chơi từ Thái Bình Dương sang Đại Tây Dương thích cuộc sống ở Can quá, đang dự định mai mốt cho cháu nội, ngoại sang đi học.Có cụ nào đang ở Canada ko chia sẻ cuộc sống bên ấy và quá trình sang định cư đi. Em dành vodka sẵn đây rồi
Ý muốn của cụ chủ thì có một, nhưng diễn đàn thì thiếu đe'o gì loại người.Cụ thớt thì như cụ ấy đã nói là nhất trí muốn đi lắm rồi, CCCM không cần phải thúc dục chi cả !
Cái vấn đề mà cụ thớt đang tâm tư là làm sao mà đi được tới cái nơi muốn đến !!!!
Cháu cảm ơn cụ (vodka cho cụ rồi nên ko mời tiếp được ) . Cháu đang định đầu tư cho vợ và F1. Vợ cháu ngành Dược, Ths ở Pháp (ngành Hoá). Cháu thì kỹ sư bình thường thôi. Cháu sẽ lên kế hoạch chi tiết và nghiêm túc. Cảm ơn cụ đã chia sẻ.Hi bác,
1/ Vì mình là dân Y dược nên khi vào trường 2 năm học lại mình đã chọn major (chuyên ngành) là Math và Sience cho nó dễ. Sau này khi lên University thì mình chọn ngành Hoá (Chemistry). Trong quá trình học thì xin đi thực tập để tích luỹ kinh nghiệm (rất quan trọng). Ra trường thì xin việc cũng không khó lắm, vì ông trưởng khoa trong trường ( dân Việt Nam) giới thiệu mình với hảng hiện nay mình đang làm.
2/Khi ở VN mình chỉ có 1 đứa con trai ngoài 10 tuổi (con ngoài hôn thú). Cháu ở với mẹ, nên mình không vướng bận. Sau này khi cháu 17 tuổi, mình bảo lãnh sang đây, cháu tự động thành công dân Mỹ ngay khi xuống sân bay Los Angeles, California ( theo luật di trú Mỹ thì trẻ em dưới 18 tuổi sinh ở nước ngoài, là con của công dân Mỹ, sẽ tự động có quốc tịch khi đến Mỹ trước 18 tuổi- gọi là Automatic U.S. Citizenship After Birth - But Before the Age of 18 , link tham khảo https://www.uscis.gov/us-citizenship/citizenship-through-parents). Cháu hiện đang học năm cuối Đại học ( ngành Civil Engineer - tạm gọi là kỹ sư dân dụng), mặc dù chưa tốt nghiệp nhưng vẫn được nhận vào làm việc cho chính phủ theo đúng ngành học tại City Anaheim. Cháu đang làm hồ sơ bảo lãnh mẹ cháu sang đây.
3/ Khi sang đây , mình để nhà thuốc lại cho cô em gái ruột ( vốn là Bác sĩ Quân Y), nhà cửa thì để lại cho mẹ ruột. Ra rút ngân hàng và bán vàng đi, chỉ mang võn vẹn $27000 ( mà phải mang lén vì chính phủ thiên đường không cho mang nhiều tiền Mỹ ra khỏi xứ).
Cảm ơn cụ chia sẻ. Case của cụ đặc thù. Vc em là ko thân ko thích, tiền có kịch kim 100k USD. Có mỗi vợ là có bằng cấp nước ngoài. Theo cụ em có hoang đường lắm ko? Tại em thấy ở lại đang bế tắc và ngột ngạt quá.Em đang ở Can nhưng du học rồi ở lại định cư. Ông già vợ em dẫn vợ con đi di dân theo diện skilled worker năm 45 tuổi từ Trung Quốc. Ba năm đầu không có job, đi học để luộc lại cái bằng, rồi có job làm luôn đến giờ (60K/năm) ở ngân hàng. Lúc mới sang thì mua đứt luôn căn nhà, định tìm cái job văn phòng bình thường làm nhưng không có nên đi học, may mắn tìm được cái job ngon sau đó. Trong lúc đó bà già vợ em vô hãng thực phẩm làm để chi phí hàng ngày, gấu em đi học high school. Lúc đi ai cũng nói mạo hiểm vì lớn tuổi trong khi cuộc sống ở Thượng Hải cũng tương đối nhưng quyết đi để gấu em có tương lai. Một tiểu đội bạn bè mới qua chơi từ Thái Bình Dương sang Đại Tây Dương thích cuộc sống ở Can quá, đang dự định mai mốt cho cháu nội, ngoại sang đi học.
Nghĩa là mợ là ..........single mom ạ. Mợ có nhận được nhiều mật thư của các cụ trên này không ? em tò mò tíGiống là giống thế nào ạ. Nhà cháu sau khi còn 1 Mẹ 1 con thì cháu mới nghĩ thôi giờ ở VN thì cũng phải hy sinh cho con, sang đây nhẹ hẳn chuyện học hành môi trường, mà công việc cháu vẫn vậy, chỉ chuyển trụ sở thôi. Nên cháu mới đi. Ngày xưa cũng nghĩ ko bao h xa quê cả tưởng sang đây vất vả lắm. Sang rùi mới biết cái đau đầu nhất chính là phải lo chồng ở nhà buồn chán, mà các Cụ ở VN thì sướng rồi. Sang đây đổi 180 độ cũng hơi dã man.
Mợ ấy cũng khéo chọn nơi để dừng chân nhỉ? Cái tên Virginia luôn làm cho cánh đàn ông cảm thấy ... tội lỗi !Mật thư gì, mợ ấy ở Virginia có bao nhiêu cụ ở bển đâu, chỉ có em cách 1h bay.
Cụ đã từng tới lagi chưa? Cụ từng chải nhiều nơi , em tin vào sự cảm nhận của cụ . Cụ miêu tả về lagi cho em được không? Thank cụ !Cụ về Lagi đi cùng em xây "nghỉ dưỡng" 2* cho cần lao, nhu cầu du lịch giầu nghèo đều như nhau , các anh Hùng, Vượng... chơi Quý xờ tộc mình chơi với tầng lớp ngư tiều. đất ở đây rẻ ,biển đẹp trong xanh.
Em gần 35 năm lang thang xứ người giờ cũng đang quay về núi đây. Cụ chủ thớt 40 mới qua bên ấy thì cứ xác định "dùng tay thay não " đã nhé ,tuy nhiên em sợ thời gian và thực tế nó sẽ bào mòn "giấc mơ" trước khi mình thấy nó .
Ngẫm đời cũng nhiều éo le. Cụ ngoài bắc muốn vào chỗ (cụ Vũng tầu)x2 thì đang muốn đi Châu âu trong lúc ông Châu âu thì lại xuôi ngược nam bắc tìm cách hội nhập ...!
- Kỹ sư thường có khi lại hơn Thạc sĩ, quan trọng là Ngành làm việc và tiếng Anh. Vợ cụ ngành Dược (là ngành regulated, nôm na là có điều kiện) lại khó.Cháu cảm ơn cụ (vodka cho cụ rồi nên ko mời tiếp được ) . Cháu đang định đầu tư cho vợ và F1. Vợ cháu ngành Dược, Ths ở Pháp (ngành Hoá). Cháu thì kỹ sư bình thường thôi. Cháu sẽ lên kế hoạch chi tiết và nghiêm túc. Cảm ơn cụ đã chia sẻ.
Cụ này cũng như nhiều cụ chả chịu đọc thì phải, vấn đề của cụ chủ thớt không phải là đi hay ở lại mà là làm thế nào để đi (mà không mất tiền) ???Hi bác chủ thớt.
Mình ra đi khỏi VN khi đã ngoài 40 đây. Khi ấy công việc ở VN cũng quá ổn, sáng ra mở cửa nhà thuốc, chiều đi lai rai cafe, bia bọt với bạn bè em út.
Nhưng dạo ấy mình có cảm giác không ổn về xã hội, về môi trường sống, về giao thông và về tình trạng tham ô nhũng nhiểu ( trước đó mình đã từng đi học 2 năm tại Nhật, nên có thể hiểu rõ và so sánh giữa bản chất của 2 xã hội: xã hội do Cộng Sản cai trị tại VN và xã hội dân chủ văn minh tại Nhật).
Thế là mình quyết định rời Sài Gòn ra đi.
Khi mới sang California, mình bắt đầu từ số không. Tiếng Anh lõm bỏm từ lúc đi học phổ thông, (ngoại ngữ chính của mình là tiếng Nhật), không bằng cấp ( bằng của mình phải đi học lại, thi lại mới được hành nghề ). Thôi thì kiếm job lao động đơn giản (làm việc trong 1 tiệm bán hàng do người Việt Nam làm chủ), buổi chiều và tối xách tập đi học ESL (English as a Second Language) dành cho người mới nhập cư. Kế đó ghi danh học trường Community College ( 1 dạng trường Đại Học 2 năm, dạy các môn học đại cương, tốt nghiệo trường này sẽ tiếp tục transfer lên trường University học tiếp 2 năm nữa để lấy bằng kỹ sư (BS), hoặc Cữ nhân (BA). Chính phủ xứ đế quốc này cho mình free học phí và trợ cấp tiền đi học ( khoãng $5300/ 1năm). Cuộc sống cứ thế trôi đi. Vất vã hơn ở VN rất nhiều lần, một ngày đi làm 8, 9 tiếng đồng hồ, làm xong lái xe đến trường học thêm 6 tiếng nữa. Lấn mò rồi cũng xong trường 2 năm ( chuơng trình học 2 năm mình phải học 3 năm mới xong), chuyển tiếp sang trường 4 năm. Thời gian không có để ôn bài, sáng ra mình xé những trang sách (buổi chiều sẽ học) , nhét vào túi quần, đến chổ làm, hể rãnh là móc ra đọc trước, vì thế học xong là các cuốn text book chỉ còn lại cái bìa). Bọn trẻ học chung với mình học 1 vài lần là thuộc, còn mình thì phải vừa đọc vừa tra tự điển nên rất mất thời gian.
Ngắn gọn lại, giờ mình đã ra trường , đi làm ổn định, có 1 căn nhà nhỏ ( còn phải trả góp đến 20 năm nữa) 1 chiếc xe BMW ( cũng mua trả góp luôn), hàng năm đóng thuế cho chính phủ đế quốc trên dưới 15 ngàn.
Nói thế để bác hiểu, không có gì là muộn, nếu mình muốn làm. Thành công hay thất bại chưa biết, nhưng nếu không làm thì rõ ràng là thất bại. Ở bên này là xứ sở của dân nhập cư,cư dân từ hàng trăm quốc gia đổ về đây tìm kiếm cơ hội đổi đời, trẻ có già có, giàu có, nghèo cũng có. Có người thành công thì sẽ ca ngơi nước Mỹ, có người thất bại thì than thở : nếu biết thế này thì đừng đi.......
Vâng, cám ơn cụ đỡ lời.Một số cụ/mợ chắc chưa đọc kỹ nên đưa ra tư vấn cho cụ thớt là đi/không đi .
Như em nhận thấy là cụ thớt muốn đi lắm rồi, chỉ là chưa tìm được cách đi thôi.
Thực sự nếu em rơi vào hoàn cảnh của cụ (không còn gì để mất, để lăn tăn...) thì em sẽ tìm mọi cách để đi và cách khả thi nhất trong hoàn cảnh đó chắc là con đường kết hôn.
Cá nhân em hiện nay cũng muốn "chuồn" nhưng vẫn còn quá nhiều lăn tăn, nâng lên hạ xuống nên chưa giám quyết
Cụ là tấm gương rất sáng. Vô cùng sáng ạ. Cụ làm được thế là quá thành công rồi.Hi bác chủ thớt.
Mình ra đi khỏi VN khi đã ngoài 40 đây. Khi ấy công việc ở VN cũng quá ổn, sáng ra mở cửa nhà thuốc, chiều đi lai rai cafe, bia bọt với bạn bè em út.
Nhưng dạo ấy mình có cảm giác không ổn về xã hội, về môi trường sống, về giao thông và về tình trạng tham ô nhũng nhiểu ( trước đó mình đã từng đi học 2 năm tại Nhật, nên có thể hiểu rõ và so sánh giữa bản chất của 2 xã hội: xã hội do Cộng Sản cai trị tại VN và xã hội dân chủ văn minh tại Nhật).
Thế là mình quyết định rời Sài Gòn ra đi.
Khi mới sang California, mình bắt đầu từ số không. Tiếng Anh lõm bỏm từ lúc đi học phổ thông, (ngoại ngữ chính của mình là tiếng Nhật), không bằng cấp ( bằng của mình phải đi học lại, thi lại mới được hành nghề ). Thôi thì kiếm job lao động đơn giản (làm việc trong 1 tiệm bán hàng do người Việt Nam làm chủ), buổi chiều và tối xách tập đi học ESL (English as a Second Language) dành cho người mới nhập cư. Kế đó ghi danh học trường Community College ( 1 dạng trường Đại Học 2 năm, dạy các môn học đại cương, tốt nghiệo trường này sẽ tiếp tục transfer lên trường University học tiếp 2 năm nữa để lấy bằng kỹ sư (BS), hoặc Cữ nhân (BA). Chính phủ xứ đế quốc này cho mình free học phí và trợ cấp tiền đi học ( khoãng $5300/ 1năm). Cuộc sống cứ thế trôi đi. Vất vã hơn ở VN rất nhiều lần, một ngày đi làm 8, 9 tiếng đồng hồ, làm xong lái xe đến trường học thêm 6 tiếng nữa. Lấn mò rồi cũng xong trường 2 năm ( chuơng trình học 2 năm mình phải học 3 năm mới xong), chuyển tiếp sang trường 4 năm. Thời gian không có để ôn bài, sáng ra mình xé những trang sách (buổi chiều sẽ học) , nhét vào túi quần, đến chổ làm, hể rãnh là móc ra đọc trước, vì thế học xong là các cuốn text book chỉ còn lại cái bìa). Bọn trẻ học chung với mình học 1 vài lần là thuộc, còn mình thì phải vừa đọc vừa tra tự điển nên rất mất thời gian.
Ngắn gọn lại, giờ mình đã ra trường , đi làm ổn định, có 1 căn nhà nhỏ ( còn phải trả góp đến 20 năm nữa) 1 chiếc xe BMW ( cũng mua trả góp luôn), hàng năm đóng thuế cho chính phủ đế quốc trên dưới 15 ngàn.
Nói thế để bác hiểu, không có gì là muộn, nếu mình muốn làm. Thành công hay thất bại chưa biết, nhưng nếu không làm thì rõ ràng là thất bại. Ở bên này là xứ sở của dân nhập cư,cư dân từ hàng trăm quốc gia đổ về đây tìm kiếm cơ hội đổi đời, trẻ có già có, giàu có, nghèo cũng có. Có người thành công thì sẽ ca ngơi nước Mỹ, có người thất bại thì than thở : nếu biết thế này thì đừng đi.......
Nhân tiện cụ chủ mở thớt , em cũng xin phép có đôi lời băn khoăn muốn hỏi các cụ mợ. Số là em giờ thì cũng 40 rồi, ở VN thì cũng ok nhà cửa công việc theo em thì ổn cả, có điều bây giờ có bạn gái bên Pháp công việc của nàng thì cũng bt thôi ko có gì ghê gớm cả, em có bảo thôi về VN cho nó nhàn thì cũng khó vì bạn gái em còn có con nhỏ, em thì cũng vậy, mới hết tập 1 rồi giờ 1 mình gà trống nuôi 3 con , nhiều lúc nghĩ sang đó thì con mình sẽ có môi trường tốt hơn nhưng mà sang thì ko biết sao, bạn gái chắc ko lo nổi cho từng đấy người, em thì giờ già cmnr nên cũng nói chung là lười, đầu óc thì cũng nhụt chí rồi ko máu như ngày xưa được, chả biết sang đó làm được cái gì nuôi vợ con. Em cũng đang tính hay thôi kiếm cái thẻ định cư rồi vẫn ở VN cho đến khi con nó lớn lớn chút rồi đi ( hình như bên Châu Âu có thẻ rồi thì về VN thoải mái chứ ko như Mỹ nó bắt mỗi 6 tháng phải về ).Còn nếu phải đi thì nếu khoảng 500k euro liệu sang đó mua cái nhà nhỏ nhỏ rồi mở được cái gì làm đủ thu nhập để sống qua ngày được ko các cụ. Có đi thì em vẫn phải găm nhà cửa ở VN để còn đường lùi nên cố lắm đc chừng đó thôi ah. Xin lỗi các cụ mợ vì ở VN em làm thương mại thôi , bằng cấp nghề nghiệp chả có cái gì nên sang đó xác định chả ma nào nó thuê