- Biển số
- OF-609954
- Ngày cấp bằng
- 16/1/19
- Số km
- 1,936
- Động cơ
- 140,110 Mã lực
Like cụ ngay và luônCắt tóc ạ, đè đầu, cưỡi cổ thiên hạ, từ thằng bé đến thằng to.
Bảo cúi là phải cúi, nghiêng là phải nghiêng. Bất động là phải bất động. Ngoan như cún
Like cụ ngay và luônCắt tóc ạ, đè đầu, cưỡi cổ thiên hạ, từ thằng bé đến thằng to.
Bảo cúi là phải cúi, nghiêng là phải nghiêng. Bất động là phải bất động. Ngoan như cún
Nếu cụ là ng thực, việc thực thì cụ là ng rất giỏi đấy. Hoàn cảnh đưa đẩy nên chưa bằng nhiều ng thôi.Em dân miền Tây, hồi nhỏ ba má ly hôn sớm, lập gia đình riêng, lớn lên em lên Sài Gòn kiếm việc làm từ đó đến nay đã mười mấy năm. Sài Gòn lộng lẫy, giàu có nhưng em thấy sống ở đây rất gian khó, có những giai đoạn tưởng như đi vào bước đường cùng. Hồi mới lên Sài Gòn em bị đói một thời gian dài, kiếm việc không ai nhận cả, có những người đứng xa cách 10m người ta đã đuổi rồi bởi vì em vừa gầy, vừa nhỏ, vừa đen người ta tưởng là nghiện.
Em đi lang thang trong đêm tối tìm thùng rác chỉ mong kiếm được cái gì người ta ăn còn sót lại để mà ăn, rồi chui vào cái góc xó xỉnh nào đó để mà ngủ, nhưng mà vẫn đói không ngủ được, thế rồi em ra công viên thấy người ta uống nước dừa, để lại trái ở đó, nửa tháng trời em sống bằng việc ăn những trái dừa như vậy. Sau gặp một anh đi nhặt rác, anh ấy cho chỗ ngủ, dạy cách kiếm sống bằng nghề này. Anh em từ đó nương tựa với nhau mà sống, anh tuy nghèo nhưng sống rất lương thiện đặc biệt rất thích đọc sách, mỗi lần nhặt rác, mua ve chai về thấy sách lạ anh đều giữ lại đọc. Em cũng thích đọc sách từ đó. Đến năm 2011 em mua được chiếc xe cũ rồi chuyển sang chạy xe ôm, năm đó là năm em có cảm giác thích người khác giới lần đầu sau nhiều lần trò chuyện khi trở bé gái học lớp 12 đi học, cảm giác thích mới nhen nhóm thì em bị anh trai anh ấy tìm đến và bị đánh gãy tay trái kèm theo đủ lời lẽ sỉ nhục và khinh bỉ. Đó là lần em cảm nhận được cách biệt sâu sắc giữa nỗi đau của nghèo. Năm 2015 em bị ăn một trận đòn oan nữa, đó là một lần ship đồ sang chung cư ở quận 2, lúc trời mờ tối em phóng xe vào khu chung cư, em đứng dưới chân chung cư gọi điện cho khách thì không thấy khách bắt máy. Thế rồi em bị một nhóm bảo vệ bao vây hỏi em đi đâu thì em bảo em đi ship hàng, họ hỏi sao em vào được, em bảo em cứ đi thẳng vào thôi. Bất ngờ em bị ai đó vụt phía sau, rồi bị những cái vụt tới tấp từ nhiều người. Em bị họ bắt, tra hỏi như tội phạm, thì ra là chung cư bị mất cắp, họ đang tìm kẻ trộm, họ nghĩ em là đồng loã, một lát sau em liên lạc được với người mua hàng thì họ nói hiểu lầm và đền cho 50k. Đó là lần thứ hai em bị đánh, phải chăng vì người ta nhìn mình nghèo mà có thể tuỳ ý đánh mình, dẫm đạp nên lòng tự trọng của mình mà mình không có cách gì phản kháng. Năm 2016 người anh trọ cùng về quê và cũng không liên lạc được, em chuyển trọ và sống một mình tới giờ bằng nghề shiper, em cũng thử nghề khác nhưng em có học cộng với cái chiều cao hơn 1m6 nặng chưa tới 50kg, kiếm việc khác thực là rất khó.
Sau mười mấy năm chăm chỉ đi làm, không nhậu nhẹn cà phê thuốc lá, nhịn ăn, nhịn mặc ở Sài Gòn em cũng chỉ tiết kiệm được gần 200tr. Năm nay em hơn 30 tuổi, đầu năm ốm nặng một lần biết mình không sống như thế này được nữa, cho dù tiết kiệm, chăm chỉ đến mấy thì cũng không khá hơn được. Em muốn dùng số tiền này học một nghề gì đó sau này có thể làm cho công ty nước ngoài thu nhập >20 tr mỗi tháng. Thuê cái phòng trọ tốt hơn, được ngủ ngon trong chăn êm, đệm ấm, quần áo mặc đẹp hơn. Nhìn người ta quần áo sạch đẹp, thanh niên nữ tú đi chơi mà em ngưỡng mộ lắm luôn á.
Các cụ biết nghề gì tiềm năng tư vấn giúp em, ngoại ngữ em học coi như nghe, nói đọc viết được rồi.
hay bác làm vài so sánh giấc mơ mỹ với giấc mơ việt xem nó khác nhau như thế nào nhỉ, cũng là giấc mơ đổi đời đấyLàm gì thì làm nhưng nếu làm diễn viên thì chắc không thọ đến 70-80 nếu như lv có tâm
Ở SG có hũ tíu gõ và ở Mỹ ... Tho cũng có do đó không có gì khác nhauhay bác làm vài so sánh giấc mơ mỹ với giấc mơ việt xem nó khác nhau như thế nào nhỉ, cũng là giấc mơ đổi đời đấy
Thời buổi covid chưa hết kb nên kd gì cụ nhỉTiếp tục cố gắng bác ơi bỏ ít tiền ra để học trước rồi bắt đầu làm kinh doanh gặp thời cản cũng ko kịp cụ ạ .em thấy giờ các bạn trẻ đôi mươi đã giàu ú ụ rồi
Cụ tham gia khóa học kinh doanh sẽ có hướng đi cụ thể tất cả mọi việc bắt đều đều rất gian nanThời buổi covid chưa hết kb nên kd gì cụ nhỉ
Em dân miền Tây, hồi nhỏ ba má ly hôn sớm, lập gia đình riêng, lớn lên em lên Sài Gòn kiếm việc làm từ đó đến nay đã mười mấy năm. Sài Gòn lộng lẫy, giàu có nhưng em thấy sống ở đây rất gian khó, có những giai đoạn tưởng như đi vào bước đường cùng. Hồi mới lên Sài Gòn em bị đói một thời gian dài, kiếm việc không ai nhận cả, có những người đứng xa cách 10m người ta đã đuổi rồi bởi vì em vừa gầy, vừa nhỏ, vừa đen người ta tưởng là nghiện.
Em đi lang thang trong đêm tối tìm thùng rác chỉ mong kiếm được cái gì người ta ăn còn sót lại để mà ăn, rồi chui vào cái góc xó xỉnh nào đó để mà ngủ, nhưng mà vẫn đói không ngủ được, thế rồi em ra công viên thấy người ta uống nước dừa, để lại trái ở đó, nửa tháng trời em sống bằng việc ăn những trái dừa như vậy. Sau gặp một anh đi nhặt rác, anh ấy cho chỗ ngủ, dạy cách kiếm sống bằng nghề này. Anh em từ đó nương tựa với nhau mà sống, anh tuy nghèo nhưng sống rất lương thiện đặc biệt rất thích đọc sách, mỗi lần nhặt rác, mua ve chai về thấy sách lạ anh đều giữ lại đọc. Em cũng thích đọc sách từ đó. Đến năm 2011 em mua được chiếc xe cũ rồi chuyển sang chạy xe ôm, năm đó là năm em có cảm giác thích người khác giới lần đầu sau nhiều lần trò chuyện khi trở bé gái học lớp 12 đi học, cảm giác thích mới nhen nhóm thì em bị anh trai anh ấy tìm đến và bị đánh gãy tay trái kèm theo đủ lời lẽ sỉ nhục và khinh bỉ. Đó là lần em cảm nhận được cách biệt sâu sắc giữa nỗi đau của nghèo. Năm 2015 em bị ăn một trận đòn oan nữa, đó là một lần ship đồ sang chung cư ở quận 2, lúc trời mờ tối em phóng xe vào khu chung cư, em đứng dưới chân chung cư gọi điện cho khách thì không thấy khách bắt máy. Thế rồi em bị một nhóm bảo vệ bao vây hỏi em đi đâu thì em bảo em đi ship hàng, họ hỏi sao em vào được, em bảo em cứ đi thẳng vào thôi. Bất ngờ em bị ai đó vụt phía sau, rồi bị những cái vụt tới tấp từ nhiều người. Em bị họ bắt, tra hỏi như tội phạm, thì ra là chung cư bị mất cắp, họ đang tìm kẻ trộm, họ nghĩ em là đồng loã, một lát sau em liên lạc được với người mua hàng thì họ nói hiểu lầm và đền cho 50k. Đó là lần thứ hai em bị đánh, phải chăng vì người ta nhìn mình nghèo mà có thể tuỳ ý đánh mình, dẫm đạp nên lòng tự trọng của mình mà mình không có cách gì phản kháng. Năm 2016 người anh trọ cùng về quê và cũng không liên lạc được, em chuyển trọ và sống một mình tới giờ bằng nghề shiper, em cũng thử nghề khác nhưng em có học cộng với cái chiều cao hơn 1m6 nặng chưa tới 50kg, kiếm việc khác thực là rất khó.
Sau mười mấy năm chăm chỉ đi làm, không nhậu nhẹn cà phê thuốc lá, nhịn ăn, nhịn mặc ở Sài Gòn em cũng chỉ tiết kiệm được gần 200tr. Năm nay em hơn 30 tuổi, đầu năm ốm nặng một lần biết mình không sống như thế này được nữa, cho dù tiết kiệm, chăm chỉ đến mấy thì cũng không khá hơn được. Em muốn dùng số tiền này học một nghề gì đó sau này có thể làm cho công ty nước ngoài thu nhập >20 tr mỗi tháng. Thuê cái phòng trọ tốt hơn, được ngủ ngon trong chăn êm, đệm ấm, quần áo mặc đẹp hơn. Nhìn người ta quần áo sạch đẹp, thanh niên nữ tú đi chơi mà em ngưỡng mộ lắm luôn á.
Các cụ biết nghề gì tiềm năng tư vấn giúp em, ngoại ngữ em học coi như nghe, nói đọc viết được rồi.
Em thấy ý kiến này chuẩn nè.
Nơi nào có ý chí, nơi đó có con đường. Chúc cụ chân cứng đá mềm.
Aptech, nhưng em nghĩ tuổi đó không thích hợp học CNTT, CNTT tuổi đời ngắn, đào thải cao.
Em tò mò tự hỏi cái tên "Muingheo" có nghĩa là gì và search google có lẽ cái tên này chính xác là "mùi nghèo" mùi của sự nghèo khó. Có lẽ chủ thớt đã xem phim "ký sinh trùng". Cái tên nói về sự mặc cảm, về hoàn cảnh nghèo khó của mình, nghèo bị xua đuổi, hai lần bị đánh. Cảm thấy bất công, bị coi thường, bị khinh bỉ.
Em thì em nghĩ vấn đề lớn nhất của chủ thớt là cần xóa đi sự mặc cảm của mình. "Chiếc áo không làm nên thầy tu" em tin những người chăm chỉ lương thiện sẽ có có kết quả tốt đẹp.
Chạy ship như thớt thì thu nhập cũng hơn chục triệu mỗi tháng, cũng không phải thấp
Có tiền tiết kiệm thì cũng đã hơn rất nhiều người
Biết ngoại ngữ
Viết lưu loát như thế này thì khả năng giao tiếp thực tế chắc cũng không tệ
Chủ thớt xác định được mục tiêu rõ ràng không quá cao lại có chuẩn bị cho mục tiêu từ trước.
Em thấy thớt hiện tại đã hơn rất nhiều người rồi, không phải ở đáy xã hội đâu.
Em năm nay cũng 30 rồi. Sau một vài biến cố trong cuộc sống tiền bạc mất dần, sức khoẻ, trí tuệ đều giảm sút. Đam mê nhiệt huyết cũng mất dần.
Em muốn xách ba lô lên và đi, mọi thứ cũng đã chuẩn bị rồi, có điều chưa biết đi nơi nào bắt đầu cuộc sống mới.
Ặc, mỗi chã là biết, các cụ ấy đang ở đàng trong hay đàng ngoài zậy cụ.Bạn của bác chủ thớt cũng đông phết, thấy ngồi cạnh nhau suốt ngày nên chắc chủ thớt bảo các bạn ý vào đây. Thấy các bạn ý nhiệt tình còm trong thớt này ra trò
Dạ ngồi đàng ngoài và cũng chịu khó ngồi các quán cà phê các cụ, các mợ đàng ngoài ngồi ạẶc, mỗi chã là biết, các cụ ấy đang ở đàng trong hay đàng ngoài zậy cụ.
Tức là offer chuyên viết bài ợ chã?Dạ ngồi đàng ngoài và cũng chịu khó ngồi các quán cà phê các cụ, các mợ đàng ngoài ngồi ạ
Ý Chã là chủ thớt ngồi sáng tác ạDạ ngồi đàng ngoài và cũng chịu khó ngồi các quán cà phê các cụ, các mợ đàng ngoài ngồi ạ
Tốt quá rồi, cụ chủ thớt ơi, ok luôn đi. SG hay HN đều thế cả, quan trọng là có cơ hội. Thanks cụ Arsenal.Nếu cụ không ngại ra HN gặp em, em sắp xếp việc làm trong nhà máy của em cho cụ. Em cũng đào tạo khá nhiều lđpt thành thợ cứng rồi, chỉ cần chịu khó, trung thực và có nghị lực.
Ý chã là đang có đợt lùa gà ạÝ Chã là chủ thớt ngồi sáng tác ạ
Cụ/mợ nào rảnh h...á...ng và nhảm nhí quá vậy! Cần công khai mấy cái nick "lừa đảo" này cho các cụ/mợ ofer chân chính tránh. Diễn đàn tuy ảo nhưng đều là người thật nằm sau bàn phím. Cụ/mợ ấy làm thế sau này những người cần được tư vấn, giúp đỡ thực sự từ cộng đồng sẽ thiệt thòi vì ai dám tin mà chìa tay ra nữa!Dạ ngồi đàng ngoài và cũng chịu khó ngồi các quán cà phê các cụ, các mợ đàng ngoài ngồi ạ
Âu xệt. Cảm ơn chã, mất mấy phút thương cảmDạ ngồi đàng ngoài và cũng chịu khó ngồi các quán cà phê các cụ, các mợ đàng ngoài ngồi ạ
Cứ thương đi cụ, mấy khiÂu xệt. Cảm ơn chã, mất mấy phút thương cảm
Tại trước em cũng thuộc diện hoàn cảnh, nên mấy chuyện kiểu này em dễ đồng cảm, xúc động hê hêCứ thương đi cụ, mấy khi