[Funland] Chuyện khởi nghiệp

sontranvu

Xe điện
Biển số
OF-76914
Ngày cấp bằng
3/11/10
Số km
4,625
Động cơ
456,091 Mã lực
Nơi ở
Mỹ Đình 2
Hóng các thất bại và thành công của các cụ mợ.
 

joix

Xe điện
Biển số
OF-179262
Ngày cấp bằng
29/1/13
Số km
2,640
Động cơ
362,115 Mã lực
Nói các cụ ko tin, em mở công ty năm 2009 ko có xu nào luôn, tiền đi làm dkkd có hơn 1 củ cũng phải đi vay, ko có tiền thuê vp đặt nhờ cái biển tên nhà bạn, làm việc toàn ra hàng nét hoặc nhờ máy tính bạn...ơn zời cũng trụ đến hôm nay:)
Cụ làm điện nhẹ mà khởi đầu gần như bằng ko thì quá nể.nếu dc mong cụ chia sẻ thêm nhé.
 

Moon River 0976

Xe máy
Biển số
OF-140355
Ngày cấp bằng
3/5/12
Số km
98
Động cơ
366,000 Mã lực
Mợ làm thớt mới chia sẻ đi . Có khi hợp tác đc ạ .
Thôi cụ ah, từ ngày lập nick em loe nghoe tầu ngầm quen rồi, chồi lên thớt mới e ngại bạn bè đoán biết được lại hỏi thăm hỏi nom, mong manh dễ vỡ lắm :(

Ngày mai, em sẽ mượn chút đất cụ chủ đây, chia sẻ sâu hơn về câu chuyện của em cụ nhé, hôm nay em nhiều thứ lu bu quá.
 

Moon River 0976

Xe máy
Biển số
OF-140355
Ngày cấp bằng
3/5/12
Số km
98
Động cơ
366,000 Mã lực
Việc cũng tạm tạm, em xin phép chủ thớt, cho em xin chút đất để hầu cccm luôn chuyện của em. Chuyện em tả thực (hic, mới thấy đời em cơ cực), nhìn lại vẫn muốn được hờn cả thế giới này, nên cccm đừng ném đá nhé

Thực ra, trước khi mở Cty này, em đã có gần 3 năm làm CEO cho doanh nghiệp hoạt động cùng lĩnh vực, chuyên sản xuất phục vụ thị trường nội địa. Trước đây, Công ty này được coi là dẫn đầu thị trường miền Bắc, sau đó sụt giảm nghiêm trọng về mọi khía cạnh (do sau khi thành công ban đầu thì vấn đề chuyên môn và chăm sóc khách hàng không được chú trọng, tiếp đến là việc chủ doanh nghiệp sử dụng tiền của doanh nghiệp đổ vào bất động sản và bị đóng băng ở đó, không có vốn để tái đầu tư cũng như để duy trì và nâng cao chuyên môn…).

Trong quá trình làm việc tại đó, nhiệm vụ của em là vực lại Công ty về khía cạnh bán hàng - xây dựng và áp dụng hệ thống quản trị nội bộ, hệ thống kiểm soát chất lượng sản phẩm - tìm kiếm và xây dựng quan hệ với các đối tác nước ngoài về cả chuyên môn lẫn những khía cạnh khác, nói chung kết quả công việc cũng không phải cúi đầu.

Cùng thời gian đó, khá nhiều đối tác tiềm năng từ những nước phát triển (Mỹ, Nhật, Pháp…) chủ động tìm hiểu thị trường sản xuất của Việt Nam để xem xét về khả năng đặt hàng từ VN. Tập trung vào tìm hiểu cơ hội xuất khẩu, em đã đi từng thị trường, gặp các đối tác tiềm năng (là các brokers cả ngành) để đánh giá, câu chuyện chung là: Hàng chục năm qua, đã có dòng outsource việc sản xuất sản phẩm này sang những nước như VN chúng ta (mà chủ yếu là outsource sang TQ), với nguyên do chủ yếu là tay nghề nhân công những nước cầm đũa phù hợp hơn Tây lông trong lĩnh vực sản xuất hàng kiểu thủ công mỹ nghệ - nhân công rẻ - tận dụng lợi thế lệch múi giờ - hiện tại những nước phát triển càng ngày càng ít người học ngành này nên thiếu nhân sự sản xuất một cách trầm trọng – giá outsource rẻ hơn rất rất nhiều lần giá đặt hàng tại những nước sở tại.

Họ đang đặt hàng êm đềm từ TQ, thì xảy ra 2 biến cố: 1/ một số nhà sản xuất sử dụng nguyên vật liệu không đảm bảo và đã gây ra hậu quả chết người (được kiểm chứng và được cảnh báo, dẫn tới việc hạn chế nhập khẩu sản phẩm từ TQ của nước đặt hàng lớn nhất là Mỹ); 2/ giá nhân công và giá thuê nhà xưởng TQ mấy năm gần đây tăng khiến cho các nhà sản xuất tăng giá sản phẩm. Do đó các brokers nháo nhào đi tìm nhà sản xuất thay thế

May mắn (và cũng là rủi ro) cho em, em có quen 1 đối tác cá nhân người Mỹ gốc TQ và hiện đang sinh sống và làm việc tại New York, đồng chí này thuộc dạng quảng giao, có quan hệ rộng trong lĩnh vực ngành nghề trên phạm vi toàn thế giới. Thông qua đồng chí này, em đã tới mục sở thị các xưởng gia công ở TQ, từ qui mô nhỏ (khoảng 200 nhân công) đến qui mô lớn (khoảng 8.000 nhân công), đã được tìm hiểu về qui trình làm việc của họ cũng như đã thu thập thông tin để có thể tự đánh giá về khả năng vận hành mô hình tương tự ở VN

Sau những gì tìm hiểu, em bắt tay vào xây dựng đề án và thực hiện dự án sản xuất sản phẩm xuất khẩu cho cái doanh nghiệp em đang làm CEO. Em mời được 5 chuyên gia có chuyên môn rất tốt (3 Châu Âu trong 1 dự án miễn phí kiểu hỗ trợ phát triển năng lực cho những nước mới nổi - 1 người Đài Loan – 1 người Trung quốc) tham gia đào tạo lại đội ngũ nhân công của dự án (theo hình thức bán thời gian), một mặt bắt đầu xây dựng tài liệu bán hàng và bắt đầu mon men đi thiết lập quan hệ đại lý ở một số nước.

Đang băng băng thì em gặp khó khăn: 1/ Đào tạo không được như mong muốn, vì đội ngũ nhân công được picked ra đào tạo vẫn song song thực hiện sản xuất cho thị trường nội địa, mà thị trường nội địa thì vô thiên lủng và không có bất kỳ một qui củ nào cả, nhân công vừa được hướng dẫn đào tạo thế này, ngay ngày hôm sau (vì yêu cầu sổi của khách hàng) lại phải làm thế khác – qui trình sản xuất chuẩn bị phá vỡ và qui trình kiểm tra chất lượng tại mỗi khâu không thể áp dụng được, bên cạnh đó là sự ‘chênh – kênh’ rất không đáng có về mặt chuyên môn (chuyên gia của em chuyên môn khá ok – đồng chí chủ doanh nghiệp cũng là dân chuyên môn theo kiểu cha truyền con nối, và thực sự nực cười là đồng chí chủ doanh nghiệp có cảm giác mình bị thay thế - bị lu mờ nên tự có những quan điểm kênh với chuyên gia), thế là chuyên môn tóe tòe loe theo mấy hướng; 2/ Xảy ra biến cố về dòng tiền, như em đã đề cập ở trên về việc đồng chí chủ doanh nghiệp có bước đi sai lầm là dùng tiền của doanh nghiệp để vứt vào bất động sản và bị đóng băng, để có tiền hoạt động đồng chí đã vay tứ lung tung khắp cả, đến thời điểm này các khoản vay mới bắt đầu lộ diện (bao gồm cả vay chính thống, vay xã hội, vay anh em bạn bè …), các chủ nợ ồ ạt gây sức ép và em (thân gái dặm trường) lại bị rơi vào thế phải đối đầu với sức ép đó (vì họ thấy đồng chí này chỉ còn doanh nghiệp này là ra tiền). Hic, nhớ lại giai đoạn đó em vẫn kinh hoàng :(

Chèo trống một thời gian, em thấy mình không chịu được, dù sao thì đàn bà muôn đời vẫn chỉ là đàn bà, không dễ gì mà có bản lĩnh để xử lý được những gì chưa từng gặp và không thuộc lĩnh vực của mình, em đầu hàng và xin thôi việc. Doanh nghiệp đó cũng tan dự án xuất khẩu vì không có ai chèo trống – và vì điều cơ bản là không thể đào tạo chuẩn được chuyên môn.

Tuy nghỉ, nhưng em vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè với những đối tác và chuyên gia, vẫn chat chit cũng như hỏi han về tình hình của nhau, hic – chính vì vậy mới nên cơ sự :(

Một thời gian sau, đồng chí đối tác Mỹ khuyên em nên gây dựng sự nghiệp bằng việc xuất khẩu, một đồng chí đối tác từ Nhật cũng khuyên vậy, ma dẫn lối – quỉ đưa đường, em lại thấy cũng hợp lý và bắt đầu quãng đời giông bão một cách thực sự.

Em nói chuyện với chuyên gia người Đài Loan, đồng chí này khá là hồ hởi và mong muốn cùng em gây dựng, tuy nhiên đồng hành với vai trò nhân viên mà không góp vốn cùng.

Khởi sự bằng việc đi tìm hiểu lại mô hình sản xuất của TQ, em lại lang thang các công xưởng bên đó để quan sát – để phỏng vấn – để đánh giá xem liệu rằng có áp được mô hình sang VN hay không, hay cần phải thay đổi gì. Tiếp đó là tiếp cận lại một vài brokers của các thị trường chính, họ vẫn hồ hởi như ngày nào. Vậy là em quyết

Về nhà tìm nơi lập nghiệp, thuê đất, xây dựng xưởng, tuyển dụng công nhân, viết qui trình, vân vân và mây mây, gói gọn trong vòng 2 tháng (còn dở dang công việc xây dựng xưởng). Xưởng chưa xây xong, đang lem nhem nhưng đã tuyển được hơn 100 công nhân, bắt đầu bắt tay vào đào tạo và thực hành trên mẫu giả định, đào tạo nhân viên giao dịch khách hàng, tuốt tuồn tuột gói gọn trong vòng 3 tháng.

Ngày nhận lô hàng đầu tiên, em mừng rơi nước mắt, số lượng (cả về khách hàng lẫn sản lượng đặt hàng) nhiều hơn em mong đợi.

Sự cố xảy ra ngay từ lô hàng đầu tiên, chính cái số lượng nhiều đã gây ảnh hưởng cực lớn. Công nhân của em với 3 tháng đào tạo trên mẫu giả định chưa thể bắt nhịp ngay vào việc thực hiện trên mẫu thật, ngay cả việc tổ chức cũng bị không khớp nhau – không nhịp nhàng. Thêm vào đó là sự cố mà em chưa tính đến là giờ vận chuyển hàng không dẫn tới việc bên em bắt buộc phải làm đêm, công nhân đang làm ngày không thể thức ngay để làm đêm được. Sự cố đấy dẫn tới hậu quả em giao hàng trễ 48h so với yêu cầu và mất ngay mấy khách hàng từ lần giao dịch đầu tiên. Kế tiếp nữa là thời gian làm việc thay đổi (ngày sang đêm) khiến cho rơi rụng một vài công nhân khá sáng lạn.

Vẫn phải chiến đấu chứ biết làm sao, em vắt óc nghĩ đến việc đảo ca làm sao cho công nhân không bị làm đêm suốt, có vẻ việc đảo ca của em ổn và phát huy hiệu quả. Nhưng việc đảo ca này lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới thời gian làm việc của chuyên gia (vì lúc này chuyên gia vừa đóng vai người đào tạo, vừa đóng vai QC), chuyên gia của em không thể phân thân hay không thể làm việc 24/24 được.

Ông ấy đề xuất gọi hội và em đã đồng ý, thế là ông ấy kéo 1 lúc 4 đệ tử sang để giúp ông ấy làm việc. Trong đám đệ tử đó có 2 người tay nghề khá ổn, 1 người tay nghề non nhưng rất ham học hỏi và tai hại nhất là người còn lại – vợ ông ta.

Trích yếu 1 chút về gia đình riêng của chuyên gia này. Ông này U60, trước đây xây dựng gia đình với 1 người bạn thanh mai trúc mã người Đài Loan và có 2 con, dòng đời xô đẩy nên phiêu bạt sang TQ làm nghề, gặp 1 em kém hơn 20 tuổi là công nhân, ngưỡng mộ tài năng nên em này tán luôn và kết quả là ổng về bỏ vợ để xây dựng mộng uyên ương với em này, tình yêu kết trái và có 1 con nữa.

Tán được chồng – lấy được chồng và luôn có nhu cầu giữ chồng âu cũng là nhu cầu của mọi phụ nữ, nhưng nhu cầu đó của em này hơi cao, em ấy dường như luôn sợ nguy cơ một ai đó sẽ lại xây dựng tình yêu đích thực với chồng mình, nên chồng đi làm part-time (như lúc em thuê ở doanh nghiệp cũ) thì không sao, chứ đi làm full time thì em nhất quyết phải theo ngay và theo bằng được.

Sau khi gọi hội, chuyên gia của em đã có đủ nhân lực cho công việc giám sát và check hàng, em thống nhất là mọi ngày em sẽ ở Công ty từ 8h sáng đến 8h hoặc 9h tối, thời gian còn lại chuyên gia chủ động phân chia cùng với đám đệ của mình.

Nhưng em ngu thì chết, chẳng bệnh tật gì cả, em tin người quá, vợ yêu của ông này bề ngoài thì ok ok ok – không liên quan tới công việc của chồng, nhưng sau khi em về thì chỉ cấp quota đến 11h cho ông ấy (gia đình ông ấy ở ngay tại tòa nhà em đặt xưởng, chỉ việc lên và xuống thang máy là xong), còn lại thì mặc kệ cho đám đệ. Và điều quan trọng, là vợ ông ấy tiêm nhiễm vào đầu ông ấy tư tưởng không dạy hết, để những công việc quan trọng trau chuốt cuối cùng ở mỗi bộ phận cho đệ ruột làm.

Em hồn nhiên, em chẳng bình yên, công nhân của em vì muốn chứng tỏ mình biết tuốt – vì muốn chứng tỏ mình thông minh, nên khi phỏng vấn định kỳ cái gì cũng gật, cái gì cũng ok biết rồi. Thi tay nghề định kỳ thì ông này (với sự tư vấn của vợ) đã cố tình lờ đi những yếu điểm mà ông ấy cần tập trung cho đệ làm. 2 tháng qua đi mà em không thể nhận thêm hàng (vì tay nghề công nhân ko được nâng đồng đều, vì một vài công việc tập trung vào mấy đệ tử của ông chuyên gia nên gây overload), trong khi khách của em có những khách muốn gửi hết về em để giảm chi phí vận chuyển, hic – ai đời khách muốn đặt thêm hàng mà mình lại luôn phải nghĩ cách để hoãn binh L

Chưa xong, vợ ông này ở không mãi cũng buồn, lại thấy bất an cái khoảng thời gian chồng ở xưởng, nên tha thiết xin em bố trí một công việc nào đấy (dịch thuật, chăm sóc khách hàng, giao tiếp với khách hàng…), em lợn cợn – em thấy không an tâm và em không đồng ý. Nhưng cô bé này liên tục gây sức ép qua chồng và em đành tặc lưỡi, hic – đời em chết vì những cái tặc lưỡi.

Em nhận cô ấy vào vị trí chăm sóc khách hàng (biết vị trí nào hơn khi cô ấy không biết Tiếng Việt và cô ấy không hề có bất kỳ kỹ năng – kinh nghiệm nào), đây là quyết định khiến em phải trả giá rất đắt sau này – khi cô ta cướp trắng gần như toàn bộ khách hàng của em. Thật là khổ cái thân em, cô này bắt đầu đi làm là hàng loạt sự ức chế của công nhân với đỉnh điểm là việc em phải đứng ra nói chuyện thẳng thắn, gây ra rạn nứt khá lớn giữa em và chuyên gia, cô này lúc nào cũng lo có ai đó cướp mất chồng, nên luôn để ý mỗi khi chồng thực hiện đào tạo cho nữ công nhân (mà cái xưởng của em, nữ công nhân toàn trẻ trung – tràn đầy sức sống), thậm chí ngăn cấm chồng không được phép gần một vài công nhân trong mọi trường hợp (cái này sau này phiên dịch nói em mới biết). Bên cạnh đó, lần đầu tiên được ở vai trò (phu nhân) Sếp, trong sự hạn hẹp về nhận thức và kinh nghiệm, cô ấy đã định hướng chồng rằng phải bossy với nhân viên, bossy một cách vớ va vớ vẩn.

Công nhân của em không dám nói với em, các cuộc họp chuyên môn tuần vẫn êm đẹp, cho đến một hôm em tình cờ chứng kiến cảnh "vũ sếp" của ông này với nhân viên em (cầm ghế nhựa ném về phía nhân viên), em mới giật mình gọi ông ấy nói chuyện- gặp tổ trưởng tổ đó nói chuyện, lúc đấy mới lờ mờ nhận ra rằng mình đã bước chân vào mớ bòng bong rồi.

Chuyện của em còn dài lắm (hơn 2 năm cơ mà), mà bây giờ chồng em lườm lên lườm xuống rồi, nên em tạm gác máy nhé, mai em tiếp tục xin thêm chút đất của cụ chủ để hầu tiếp cccm ah.
 

thich__6969

Xe tăng
Biển số
OF-427295
Ngày cấp bằng
4/6/16
Số km
1,703
Động cơ
227,550 Mã lực
Việc cũng tạm tạm, em xin phép chủ thớt, cho em xin chút đất để hầu cccm luôn chuyện của em. Chuyện em tả thực (hic, mới thấy đời em cơ cực), nhìn lại vẫn muốn được hờn cả thế giới này, nên cccm đừng ném đá nhé

Thực ra, trước khi mở Cty này, em đã có gần 3 năm làm CEO cho doanh nghiệp hoạt động cùng lĩnh vực, chuyên sản xuất phục vụ thị trường nội địa. Trước đây, Công ty này được coi là dẫn đầu thị trường miền Bắc, sau đó sụt giảm nghiêm trọng về mọi khía cạnh (do sau khi thành công ban đầu thì vấn đề chuyên môn và chăm sóc khách hàng không được chú trọng, tiếp đến là việc chủ doanh nghiệp sử dụng tiền của doanh nghiệp đổ vào bất động sản và bị đóng băng ở đó, không có vốn để tái đầu tư cũng như để duy trì và nâng cao chuyên môn…).

Trong quá trình làm việc tại đó, nhiệm vụ của em là vực lại Công ty về khía cạnh bán hàng - xây dựng và áp dụng hệ thống quản trị nội bộ, hệ thống kiểm soát chất lượng sản phẩm - tìm kiếm và xây dựng quan hệ với các đối tác nước ngoài về cả chuyên môn lẫn những khía cạnh khác, nói chung kết quả công việc cũng không phải cúi đầu.

Cùng thời gian đó, khá nhiều đối tác tiềm năng từ những nước phát triển (Mỹ, Nhật, Pháp…) chủ động tìm hiểu thị trường sản xuất của Việt Nam để xem xét về khả năng đặt hàng từ VN. Tập trung vào tìm hiểu cơ hội xuất khẩu, em đã đi từng thị trường, gặp các đối tác tiềm năng (là các brokers cả ngành) để đánh giá, câu chuyện chung là: Hàng chục năm qua, đã có dòng outsource việc sản xuất sản phẩm này sang những nước như VN chúng ta (mà chủ yếu là outsource sang TQ), với nguyên do chủ yếu là tay nghề nhân công những nước cầm đũa phù hợp hơn Tây lông trong lĩnh vực sản xuất hàng kiểu thủ công mỹ nghệ - nhân công rẻ - tận dụng lợi thế lệch múi giờ - hiện tại những nước phát triển càng ngày càng ít người học ngành này nên thiếu nhân sự sản xuất một cách trầm trọng – giá outsource rẻ hơn rất rất nhiều lần giá đặt hàng tại những nước sở tại.

Họ đang đặt hàng êm đềm từ TQ, thì xảy ra 2 biến cố: 1/ một số nhà sản xuất sử dụng nguyên vật liệu không đảm bảo và đã gây ra hậu quả chết người (được kiểm chứng và được cảnh báo, dẫn tới việc hạn chế nhập khẩu sản phẩm từ TQ của nước đặt hàng lớn nhất là Mỹ); 2/ giá nhân công và giá thuê nhà xưởng TQ mấy năm gần đây tăng khiến cho các nhà sản xuất tăng giá sản phẩm. Do đó các brokers nháo nhào đi tìm nhà sản xuất thay thế

May mắn (và cũng là rủi ro) cho em, em có quen 1 đối tác cá nhân người Mỹ gốc TQ và hiện đang sinh sống và làm việc tại New York, đồng chí này thuộc dạng quảng giao, có quan hệ rộng trong lĩnh vực ngành nghề trên phạm vi toàn thế giới. Thông qua đồng chí này, em đã tới mục sở thị các xưởng gia công ở TQ, từ qui mô nhỏ (khoảng 200 nhân công) đến qui mô lớn (khoảng 8.000 nhân công), đã được tìm hiểu về qui trình làm việc của họ cũng như đã thu thập thông tin để có thể tự đánh giá về khả năng vận hành mô hình tương tự ở VN

Sau những gì tìm hiểu, em bắt tay vào xây dựng đề án và thực hiện dự án sản xuất sản phẩm xuất khẩu cho cái doanh nghiệp em đang làm CEO. Em mời được 5 chuyên gia có chuyên môn rất tốt (3 Châu Âu trong 1 dự án miễn phí kiểu hỗ trợ phát triển năng lực cho những nước mới nổi - 1 người Đài Loan – 1 người Trung quốc) tham gia đào tạo lại đội ngũ nhân công của dự án (theo hình thức bán thời gian), một mặt bắt đầu xây dựng tài liệu bán hàng và bắt đầu mon men đi thiết lập quan hệ đại lý ở một số nước.

Đang băng băng thì em gặp khó khăn: 1/ Đào tạo không được như mong muốn, vì đội ngũ nhân công được picked ra đào tạo vẫn song song thực hiện sản xuất cho thị trường nội địa, mà thị trường nội địa thì vô thiên lủng và không có bất kỳ một qui củ nào cả, nhân công vừa được hướng dẫn đào tạo thế này, ngay ngày hôm sau (vì yêu cầu sổi của khách hàng) lại phải làm thế khác – qui trình sản xuất chuẩn bị phá vỡ và qui trình kiểm tra chất lượng tại mỗi khâu không thể áp dụng được, bên cạnh đó là sự ‘chênh – kênh’ rất không đáng có về mặt chuyên môn (chuyên gia của em chuyên môn khá ok – đồng chí chủ doanh nghiệp cũng là dân chuyên môn theo kiểu cha truyền con nối, và thực sự nực cười là đồng chí chủ doanh nghiệp có cảm giác mình bị thay thế - bị lu mờ nên tự có những quan điểm kênh với chuyên gia), thế là chuyên môn tóe tòe loe theo mấy hướng; 2/ Xảy ra biến cố về dòng tiền, như em đã đề cập ở trên về việc đồng chí chủ doanh nghiệp có bước đi sai lầm là dùng tiền của doanh nghiệp để vứt vào bất động sản và bị đóng băng, để có tiền hoạt động đồng chí đã vay tứ lung tung khắp cả, đến thời điểm này các khoản vay mới bắt đầu lộ diện (bao gồm cả vay chính thống, vay xã hội, vay anh em bạn bè …), các chủ nợ ồ ạt gây sức ép và em (thân gái dặm trường) lại bị rơi vào thế phải đối đầu với sức ép đó (vì họ thấy đồng chí này chỉ còn doanh nghiệp này là ra tiền). Hic, nhớ lại giai đoạn đó em vẫn kinh hoàng :(

Chèo trống một thời gian, em thấy mình không chịu được, dù sao thì đàn bà muôn đời vẫn chỉ là đàn bà, không dễ gì mà có bản lĩnh để xử lý được những gì chưa từng gặp và không thuộc lĩnh vực của mình, em đầu hàng và xin thôi việc. Doanh nghiệp đó cũng tan dự án xuất khẩu vì không có ai chèo trống – và vì điều cơ bản là không thể đào tạo chuẩn được chuyên môn.

Tuy nghỉ, nhưng em vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè với những đối tác và chuyên gia, vẫn chat chit cũng như hỏi han về tình hình của nhau, hic – chính vì vậy mới nên cơ sự :(

Một thời gian sau, đồng chí đối tác Mỹ khuyên em nên gây dựng sự nghiệp bằng việc xuất khẩu, một đồng chí đối tác từ Nhật cũng khuyên vậy, ma dẫn lối – quỉ đưa đường, em lại thấy cũng hợp lý và bắt đầu quãng đời giông bão một cách thực sự.

Em nói chuyện với chuyên gia người Đài Loan, đồng chí này khá là hồ hởi và mong muốn cùng em gây dựng, tuy nhiên đồng hành với vai trò nhân viên mà không góp vốn cùng.

Khởi sự bằng việc đi tìm hiểu lại mô hình sản xuất của TQ, em lại lang thang các công xưởng bên đó để quan sát – để phỏng vấn – để đánh giá xem liệu rằng có áp được mô hình sang VN hay không, hay cần phải thay đổi gì. Tiếp đó là tiếp cận lại một vài brokers của các thị trường chính, họ vẫn hồ hởi như ngày nào. Vậy là em quyết

Về nhà tìm nơi lập nghiệp, thuê đất, xây dựng xưởng, tuyển dụng công nhân, viết qui trình, vân vân và mây mây, gói gọn trong vòng 2 tháng (còn dở dang công việc xây dựng xưởng). Xưởng chưa xây xong, đang lem nhem nhưng đã tuyển được hơn 100 công nhân, bắt đầu bắt tay vào đào tạo và thực hành trên mẫu giả định, đào tạo nhân viên giao dịch khách hàng, tuốt tuồn tuột gói gọn trong vòng 3 tháng.

Ngày nhận lô hàng đầu tiên, em mừng rơi nước mắt, số lượng (cả về khách hàng lẫn sản lượng đặt hàng) nhiều hơn em mong đợi.

Sự cố xảy ra ngay từ lô hàng đầu tiên, chính cái số lượng nhiều đã gây ảnh hưởng cực lớn. Công nhân của em với 3 tháng đào tạo trên mẫu giả định chưa thể bắt nhịp ngay vào việc thực hiện trên mẫu thật, ngay cả việc tổ chức cũng bị không khớp nhau – không nhịp nhàng. Thêm vào đó là sự cố mà em chưa tính đến là giờ vận chuyển hàng không dẫn tới việc bên em bắt buộc phải làm đêm, công nhân đang làm ngày không thể thức ngay để làm đêm được. Sự cố đấy dẫn tới hậu quả em giao hàng trễ 48h so với yêu cầu và mất ngay mấy khách hàng từ lần giao dịch đầu tiên. Kế tiếp nữa là thời gian làm việc thay đổi (ngày sang đêm) khiến cho rơi rụng một vài công nhân khá sáng lạn.

Vẫn phải chiến đấu chứ biết làm sao, em vắt óc nghĩ đến việc đảo ca làm sao cho công nhân không bị làm đêm suốt, có vẻ việc đảo ca của em ổn và phát huy hiệu quả. Nhưng việc đảo ca này lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới thời gian làm việc của chuyên gia (vì lúc này chuyên gia vừa đóng vai người đào tạo, vừa đóng vai QC), chuyên gia của em không thể phân thân hay không thể làm việc 24/24 được.

Ông ấy đề xuất gọi hội và em đã đồng ý, thế là ông ấy kéo 1 lúc 4 đệ tử sang để giúp ông ấy làm việc. Trong đám đệ tử đó có 2 người tay nghề khá ổn, 1 người tay nghề non nhưng rất ham học hỏi và tai hại nhất là người còn lại – vợ ông ta.

Trích yếu 1 chút về gia đình riêng của chuyên gia này. Ông này U60, trước đây xây dựng gia đình với 1 người bạn thanh mai trúc mã người Đài Loan và có 2 con, dòng đời xô đẩy nên phiêu bạt sang TQ làm nghề, gặp 1 em kém hơn 20 tuổi là công nhân, ngưỡng mộ tài năng nên em này tán luôn và kết quả là ổng về bỏ vợ để xây dựng mộng uyên ương với em này, tình yêu kết trái và có 1 con nữa.

Tán được chồng – lấy được chồng và luôn có nhu cầu giữ chồng âu cũng là nhu cầu của mọi phụ nữ, nhưng nhu cầu đó của em này hơi cao, em ấy dường như luôn sợ nguy cơ một ai đó sẽ lại xây dựng tình yêu đích thực với chồng mình, nên chồng đi làm part-time (như lúc em thuê ở doanh nghiệp cũ) thì không sao, chứ đi làm full time thì em nhất quyết phải theo ngay và theo bằng được.

Sau khi gọi hội, chuyên gia của em đã có đủ nhân lực cho công việc giám sát và check hàng, em thống nhất là mọi ngày em sẽ ở Công ty từ 8h sáng đến 8h hoặc 9h tối, thời gian còn lại chuyên gia chủ động phân chia cùng với đám đệ của mình.

Nhưng em ngu thì chết, chẳng bệnh tật gì cả, em tin người quá, vợ yêu của ông này bề ngoài thì ok ok ok – không liên quan tới công việc của chồng, nhưng sau khi em về thì chỉ cấp quota đến 11h cho ông ấy (gia đình ông ấy ở ngay tại tòa nhà em đặt xưởng, chỉ việc lên và xuống thang máy là xong), còn lại thì mặc kệ cho đám đệ. Và điều quan trọng, là vợ ông ấy tiêm nhiễm vào đầu ông ấy tư tưởng không dạy hết, để những công việc quan trọng trau chuốt cuối cùng ở mỗi bộ phận cho đệ ruột làm.

Em hồn nhiên, em chẳng bình yên, công nhân của em vì muốn chứng tỏ mình biết tuốt – vì muốn chứng tỏ mình thông minh, nên khi phỏng vấn định kỳ cái gì cũng gật, cái gì cũng ok biết rồi. Thi tay nghề định kỳ thì ông này (với sự tư vấn của vợ) đã cố tình lờ đi những yếu điểm mà ông ấy cần tập trung cho đệ làm. 2 tháng qua đi mà em không thể nhận thêm hàng (vì tay nghề công nhân ko được nâng đồng đều, vì một vài công việc tập trung vào mấy đệ tử của ông chuyên gia nên gây overload), trong khi khách của em có những khách muốn gửi hết về em để giảm chi phí vận chuyển, hic – ai đời khách muốn đặt thêm hàng mà mình lại luôn phải nghĩ cách để hoãn binh L

Chưa xong, vợ ông này ở không mãi cũng buồn, lại thấy bất an cái khoảng thời gian chồng ở xưởng, nên tha thiết xin em bố trí một công việc nào đấy (dịch thuật, chăm sóc khách hàng, giao tiếp với khách hàng…), em lợn cợn – em thấy không an tâm và em không đồng ý. Nhưng cô bé này liên tục gây sức ép qua chồng và em đành tặc lưỡi, hic – đời em chết vì những cái tặc lưỡi.

Em nhận cô ấy vào vị trí chăm sóc khách hàng (biết vị trí nào hơn khi cô ấy không biết Tiếng Việt và cô ấy không hề có bất kỳ kỹ năng – kinh nghiệm nào), đây là quyết định khiến em phải trả giá rất đắt sau này – khi cô ta cướp trắng gần như toàn bộ khách hàng của em. Thật là khổ cái thân em, cô này bắt đầu đi làm là hàng loạt sự ức chế của công nhân với đỉnh điểm là việc em phải đứng ra nói chuyện thẳng thắn, gây ra rạn nứt khá lớn giữa em và chuyên gia, cô này lúc nào cũng lo có ai đó cướp mất chồng, nên luôn để ý mỗi khi chồng thực hiện đào tạo cho nữ công nhân (mà cái xưởng của em, nữ công nhân toàn trẻ trung – tràn đầy sức sống), thậm chí ngăn cấm chồng không được phép gần một vài công nhân trong mọi trường hợp (cái này sau này phiên dịch nói em mới biết). Bên cạnh đó, lần đầu tiên được ở vai trò (phu nhân) Sếp, trong sự hạn hẹp về nhận thức và kinh nghiệm, cô ấy đã định hướng chồng rằng phải bossy với nhân viên, bossy một cách vớ va vớ vẩn.

Công nhân của em không dám nói với em, các cuộc họp chuyên môn tuần vẫn êm đẹp, cho đến một hôm em tình cờ chứng kiến cảnh "vũ sếp" của ông này với nhân viên em (cầm ghế nhựa ném về phía nhân viên), em mới giật mình gọi ông ấy nói chuyện- gặp tổ trưởng tổ đó nói chuyện, lúc đấy mới lờ mờ nhận ra rằng mình đã bước chân vào mớ bòng bong rồi.

Chuyện của em còn dài lắm (hơn 2 năm cơ mà), mà bây giờ chồng em lườm lên lườm xuống rồi, nên em tạm gác máy nhé, mai em tiếp tục xin thêm chút đất của cụ chủ để hầu tiếp cccm ah.
Vâng, dài thật.
nhưng mà hay, em hóng mợ!
 

daumo

Xe tải
Biển số
OF-42581
Ngày cấp bằng
7/8/09
Số km
275
Động cơ
466,418 Mã lực
Nơi ở
Ha Noi
Mình 7x, vừa hôm qua nuốt nước mắt thừa nhận thất bại và quyết định buông tay, 24 tiếng ngẩn ngơ vô định - chỉ nằm và search các câu chuyện thất bại về khởi nghiệp xem có câu chuyện nào giống câu chuyện của mình mà chưa thấy :(

Mình thất bại ngay từ bước lựa chọn nghề để làm, đã quá mạo hiểm khi chọn nghề sản xuất thủ công yêu cầu chuyên môn kỹ thuật cao trong khi 2 vợ chồng là dân không kỹ thuật, đã quá sai lầm khi đặt hết niềm tin vào chuyên gia kỹ thuật, đã quá kiêu ngạo khi chối chết theo đuổi niềm tin bong bóng, và quá vô tình bạc nghĩa khi không một giây nhìn lại gia đình xem người thân của mình sẽ ra sao nếu mình mạo hiểm

Quyết định dừng lại với số tiền quẳng vào đó trong vòng 2 năm khoảng 10 tỷ, lại làm lại từ đầu với lĩnh vực của mình và mình chủ động, haizzz...
Cổ nhận đã dạy "Một nghề thì sống đống nghề thì chết" quả không sai. Khởi nghiệp thì cũng bắt đầu từ một cái nghề giỏi, nghề giỏi có sản phẩm tốt khi đó khởi nghiệp mới thành công. Thất bại nhiều bây giờ em bắt đầu đi học nghề đây.
 

Moon River 0976

Xe máy
Biển số
OF-140355
Ngày cấp bằng
3/5/12
Số km
98
Động cơ
366,000 Mã lực
Từ khi đấy em để tâm hơn vào những biến chuyển tâm lý của vợ chồng nhà chuyên gia, mặt khác em cố gắng thúc ép tăng sản lượng (ngành của em sản xuất đơn chiếc theo đơn đặt hàng mà không thể sản xuất hàng loạt), 4 tháng sau cái thời điểm bắt đầu nhận hàng –sản lượng bắt đầu tăng, số lượng khách hàng cũng bắt đầu tăng, tất nhiên là vẫn chưa đạt điểm hòa vốn và hàng tháng em vẫn phải quẳng tiền vào.

Một tối, phiên dịch xin gặp em và báo cáo với em rằng, bạn vô tình nghe được chuyên gia của em nói chuyện với ai đó qua điện thoại, rằng sẽ biến cái xưởng này thành xưởng của ông ấy. Em lại lên cơn lợn cợn, nhưng cũng chưa biết động thủ thế nào ngoài nghe ngóng và cảnh giới sát sao.

Giai đoạn đó, chuyên gia và vợ bắt đầu có động thái mở rộng quan hệ tại Hà Nội, họ lén em gặp lại cái doanh nghiệp mà trước đây em làm CEO để nhờ một vài người giới thiệu những mối quen biết về ngành nghề tại HN, và kế tiếp là họ ngấm ngầm nhận làm thêm tại một số nơi, ngấm ngầm thuyết phục một vài khách hàng của em chuyển đặt hàng sang những chỗ họ nhận làm, kế tiếp là cung cấp danh mục công nhân của em cho những bên đó để ngấm ngầm bán công nhân của em cho bên đó.

Một vài khách chuyển đặt hàng sang chỗ khác, nhưng những bên đó không tổ chức sản xuất được, nên họ lại liên hệ lại với em, lúc đó em mới vỡ lẽ về việc làm của họ. Em hoang mang tột độ, vì về mặt chuyên môn mình phụ thuộc hoàn toàn, quả thực em không biết nên phải làm sao ở tình thế đó – giả mù giả điếc cũng chết mà phản ứng thì cũng chết.

Nghĩ đi nghĩ lại, em quyết đi một bước khá mạo hiểm, lục lọi toàn bộ những mối quan hệ của mình bên Đài Loan (một người bạn của chồng đang định cư dạng kỹ sư nhưng ở tận Đài Chung trong khi khách của em tập trung ở Đài Bắc, 1 người bạn khác theo dạng xuất khẩu lao động, 1 gia đình người Đài Loan em quen vì có con học cùng với con gái em ở mẫu giáo), em liên hệ với cô vợ gia đình Đài Loan – gia đình này đang sinh sống và có công ty tại VN, may quá cô vợ có cô em gái đang thất nghiệp, tiếng Anh tạm tạm và được cái tính tình thật thà, em đề cập ngay việc tuyển cô này làm nhân viên của em tại Đài Loan (sẽ thay thế cô nhân viên hiện tại, là em ruột của chuyên gia nhà em), cô em đồng ý.

Vào thời điểm bạn chuyên gia xin về nước đột xuất, em hẹn xin gặp khách hàng để cảm ơn họ vì đã là khách hàng của em, 5/15 khách hàng đồng ý hẹn gặp. Xách vali ra Nội Bài, ngồi trong phòng chờ em ứa nước mắt, thấy mình thăng trầm quá, và thấy mọi thứ rối ren quá, lần đầu tiên gặp khách hàng (từ trước tới giờ em bán hàng toàn bộ thông qua giới thiệu, sau đó gửi hàng mẫu cho khách và trao đổi với khách qua Skype, qua LINE với trung gian là phiên dịch) – khách hàng không biết tiếng Anh – mình không biết tiếng Đài hay Trung – nhân viên của mình thì chưa một giờ kinh nghiệm, tiếng Anh lại bập bẹ, đấy là chưa kể mình không hiểu rõ về tính cách của khách hàng nữa. Nếu nói thật về tình trạng của em và chuyên gia hiện tại thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới việc khách gửi hàng cũng như sẽ có thể gây ra tình trạng khách ép giá em, còn không thổ lộ thật thì không dành lại khách cho mình được

Gặp từng khách, nói lời cảm ơn chân thành, tặng quà tri ân, và em quyết định chia sẻ thật với khách rằng chuyên gia đang có động thái bắt cá 3 – 4 tay đối với em, em mong khách hàng ủng hộ. Tất cả khách đều thừa nhận với em là chuyên gia có động thái vậy, họ chia sẻ với em rằng chuyên gia nói với họ là em sắp phá sản rồi nên chuyên gia sẽ chuyển sang làm nơi khác. Trong số khách hàng em gặp đấy, may mắn cho em có 1 khách rất nhiều hàng, vợ chồng ông này khá bất bình với những gì vc chuyên gia làm với em nên tỏ ý ủng hộ em, được đà em mạo muội nhờ luôn ông giới thiệu 1 chuyên gia mới và ông ấy đã đồng ý.

Quay trở lại VN, em lại phải nát óc nghĩ làm sao để ‘xử lý’ vụ chuyên gia và đám đệ của ông này, chưa có giải pháp ổn thỏa thì chuyên gia quay trở lại VN, gặp em và thẳng thừng đề nghị được làm thêm ở một số nơi trong lúc vẫn làm bên em. Em vừa đau vừa mệt mỏi, nhưng đau và mệt mỏi không giúp được gì mình cả, em nói với ông ấy hợp đồng của em là exclusive nên chỉ được làm một bên thôi, ông ấy chịu nhưng lại lén lút làm tranh thủ cho đối thủ của em tại ngay xưởng của em (dùng nguyên vật liệu của em và nhân công của em). Trong thời gian này, lường trước được sự ‘nguy hiểm’ của phiên dịch, vợ chồng chuyên gia này làm mọi cách để cả 3 phiên dịch của em xin nghỉ việc L, trong đó thuyết phục 1 phiên dịch chuyển sang làm chỗ mới cùng với ông ta (tuy nhiên phiên dịch này từ chối và nói chuyện lại với em), nịnh nọt không được – thuyết phục không được, em đành phải để mình ở thế có mồm mà cũng như câm với khách hàng trong một thời gian.

Sau đó khoảng 1 tuần, ông ta tiếp tục tiếp cận với đối tác của ông ta tại VN, thuyết phục họ về những cơ hội buôn bán thương mại trong ngành và có 1 đối tác đồng ý hợp tác với ông ta về buôn bán nguyên vật liệu, thế là ông ấy về xin nghỉ việc bên em ngay và luôn. Ông ta nghỉ, đám đệ cũng nghỉ (thực lòng em đối xử rất tốt với đám đệ của ông ta, và cũng khá thẳng thắn chia sẻ về việc em vẫn mong muốn hợp tác với họ, nhưng cũng thấy tình thế của mình thật mong manh vì họ sẽ phải chọn giải pháp an toàn trong tình huống đó). Với công nhân hiện tại, ông ta đánh phá rất mạnh bằng cách liên tục giới thiệu cho nơi khác (để ăn tiền hoa hồng giới thiệu), nhưng công nhân của em phần vì nhà ở gần xưởng – phần vì ở quê ra và được em bố trí ăn ở lịch sự (ở chung cư) nên đều không đi và báo cáo lại cho em sự tình.

Em xin khách hàng cho em tạm dừng nhận hàng một thời gian, gấp rút tuyển dụng chuyên gia mới, phiên dịch mới và vẫn đều đều bơm tiền vào Công ty, tiền trăm triệu cứ tõm cái chẳng thấy đâu cả L

Chuyên gia mới tiếp cận công việc, ông này già hơn (U70), an toàn hơn, nhưng tay nghề lại không được như ông kia, độ đa dạng cũng không được bằng, ông ấy cũng không làm việc kiểu ‘trâu bò’ được – mà cứ nhẹ nhàng – nhẹ nhàng vừa làm vừa thư giãn, và điều quan trọng là ông ấy lại cần thời gian để có thể ráp nối liền mạch được với công nhân, vậy là em lại mất thêm 1 tháng, lại đổ tiền vào tiếp L

Tháng 11 năm ngoái là lúc em nhận hàng lại, em chỉ muốn sao cho đẩy mạnh được sản lượng để dứt tình trạng đổ tiền vào mồm thuồng luồng như thế này mãi. Biết thân biết phận là xây dựng cơ đồ ở nơi hẻo lánh (để giảm thiểu chi phí thuê mặt bằng), em lường trước rằng mình không thể tuyển dụng được nhân viên ‘khủng’, đặc biệt là nhân viên cao cấp, do đó ngay từ đầu em đã tự thiết kế hệ thống chuyển đổi thông tin bằng Excel rất hợp lý, với sự kết hợp của Google Drive, nhân viên bên Đài Loan của em chỉ việc nhận hàng è chụp ảnh đơn hàng è save vào Google Drive của cô ấy, ngay lập tức thông tin được đẩy sang phiên dịch è phiên dịch chỉ cần dịch tối thiểu và save vào Google Drive (còn lại em thiết kế đơn đặt hàng theo kiểu tick các dữ liệu nên không cần phải biết ngoại ngữ cũng có thể chuyển đổi được ngôn ngữ) è bộ phận nhận hàng chỉ cần copy dữ liệu từ phiên dịch vào sheet nhận data và sau đó toàn bộ thông tin cần thiết sẽ tự động được xử lý, việc này khiến em không cần phải tuyển nhân sự cao cấp không chuyên môn. Nhưng tuyển dụng quản đốc phân xưởng thì khó như hái sao trên trời, đây cũng là kinh nghiệm xương máu của em khi lập nghiệp tại nơi hẻo lánh.

Không tuyển được quản đốc, vợ chồng em đành tự mình làm quản đốc. Giờ nhận hàng của công ty em là 3h30 chiều ngày hôm trước và giờ trả hàng là 2h chiều ngày hôm sau, công nhân thì được phân ca gãy để đảm bảo làm việc 7h/ 1 ngày và đảm bảo lúc nào cũng có người làm ở mọi bộ phận, nhưng quản lý thì chịu – thì bó tay. Vậy là vợ chồng em, cứ 5h30 sáng bắt đầu thức dậy lo cho con cái – đưa con đi học (nhà em không có osin, ông bà nội ngoại ở xa nên thuộc dạng làm tất ăn cả) – trên đường đưa con đi học và ăn sáng là luôn online để nắm bắt tiến độ sản xuất, khoảng 8h30 đến văn phòng là lăn xả vào xử lý các thứ các thứ, bục mặt đến khi giao hàng (2h chiều) ngẩng lên thì chẳng thiết ăn uống gì nữa (công nhân làm ca gãy nên có thể ăn trưa bình thường), lại bục mặt soát xét đơn hàng của ngày hôm đó để có thể nhận hàng ngay lúc 3h30 chiều, sau khi nhận hàng xong – rà soát và xử lý những vấn đề cần thiết thì về đón con (tầm 6h chiều) – về nhà cơm nước con cái học hành đến khoảng 9h lại bắt đầu lên xưởng và chỉ quay về nhà khi công việc hòm hòm (khoảng 2h sáng), vậy là 1 năm liên tục vợ chồng em chỉ được ngủ từ 3h sáng tới 5h30 sáng, chỉ được ăn sáng và ăn tối, 2 đứa gầy rộc, mỗi đứa hao mất gần 20kg thịt L

Trong thời gian này, những chuyện trời ơi đất hỡi tự dưng lại xảy ra, tựu chung lại là do yếu tố con người cả

- Không thể tuyển được quản đốc và các trưởng phòng, nên em thiếu nhân viên tầm trung một cách trầm trọng, tuốt tuồn tuột đổ lên vai mình và bị overload, dẫn tới đành phải đặt ra ưu tiên một số việc và một số việc biết dành dành ra đấy nhưng vẫn phải ngó lơ

- Không thể tuyển được nhân viên có trình độ một cách tối thiểu. Cái ngành của em nó khắt khe và dã man lắm, nên chỉ cần sai một ly là đi ngay một dặm, chỉ cần giao hàng chậm tiến độ 1 đơn thôi là ảnh hưởng đến cả 1 khách hàng (mà khách của em toàn là nhà thu gom, nên 1 khách sẽ là bao nhiêu hàng)

Em lấy ví dụ như thế này, với bộ phận đóng gói hàng, em đã khá cẩn thận để đồng hồ nhắc nhở công việc theo từng 30’ (cho các bạn đó không bị sót và quên việc, ko bị việc này cuốn việc kia đi), em đã chia khu vực gói đồ ra thành những khu vực nhỏ riêng biệt – đã qui định chỉ được phép gói 1 gói hàng trong 1 thời điểm để tránh nhầm lẫn, thế mà hàng của khách này vẫn bị bỏ nhầm vào hộp của khách khác, phụ kiện của khách này vẫn bỏ nhầm vào hộp hàng của khách khác, đến khi hậu quả xảy ra thì mắt rơm rớm bảo em là ‘em không muốn thế, em có muốn vậy đâu’

- Trách nhiệm và sự tận tâm công việc luôn là điều xa xỉ với công nhân, cho dù mình tận tâm đào tạo, cho dù mình bỏ rất nhiều chi phí cho đào tạo và luyện tập, nhưng bài học của em là đừng bao giờ tin và hi vọng vào sự tận tâm và lòng đam mê công việc của tầng lớp công nhân, các bạn đó sẵn sàng làm ăn trí trá – các bạn đó sẵn sàng làm hỏng một cách ‘vô tình’ – các bạn đó không bao giờ biết tiếc xót khi sử dụng công cụ lao động và nguyên liệu…

Mọi người có thể thắc mắc là tại sao em không đánh vào kinh tế, không phạt các bạn thật nhiều để giảm sai sót? Hic, vấn đề là em đã thử, phạt xong cái bạn đó xin nghỉ 2 ngày và kết cục là em thiếu nhân sự ở cái chân đó, có nghĩa là ở giai đoạn chưa xây dựng được cho mình đội ngũ nhân sự đủ và chất, thì doanh nghiệp hãy quên bài ca sử dụng hình phạt để lái nhân viên về những chuẩn mực nghề nghiệp hiển nhiên đi nhé J

Những chuyện trời ơi đất hỡi của tháng 11 năm ngoái lại làm rơi rụng bớt khách hàng thị trường Đài Loan của em, trong khi đó lực về kinh tế của em yếu dần – quĩ thời gian của em không có đủ (và chưa cho phép em rời xa xưởng) – nhân sự cao cấp của em không có, vì vậy em không thể thực hiện các hoạt động bán hàng sang các thị trường khác. Em bị rơi vào vòng luẩn quẩn tiền thiếu – hàng hụt – phụ thuộc vào tất tần tật các bên (khách hàng – chuyên gia – nhân viên – nhân công). Lại tiếp tục vừa đổ tiền vào, vừa khắc phục những vấn đề từ nhỏ nhất, vừa điên cuồng tìm kiếm cơ hội để có thể đẩy cao sản lượng hàng.

Ra Tết, em lại quay lại thăm khách hàng, đề nghị họ ngoài việc đặt hàng trực tiếp cho em thì giới thiệu khách khác cho em để hưởng hoa hồng, họ đồng ý với lộ trình thống nhất giữa 2 bên. Em quay về, như một con cuồng say đổ tiếp tiền vào, và rút cục lại khách hàng của em không giới thiệu thêm được cho khách nào cả, sức ép thiếu khách hàng của những doanh nghiệp mới khốc liệt quá.

Thấy không ổn, em cố gắng tiếp cận tiếp thị trường Nhật – Mỹ và Pháp với những đối tác cũ, thường thì quá trình đàm phán kinh doanh không đơn giản 1 sớm 1 chiều, trong khi đó doanh nghiệp của em không chờ được. Các đối tác vẫn thể hiện rõ ý muốn chuyển dịch nhà cung cấp từ TQ sang em, nhưng quá trình đàm phán dài lê thê con cá trê.

Công nhân của em thì em vẫn phải giữ, nhưng không đẩy được sản lượng lên mức mong muốn, dẫn tới việc công nhân có ít hàng để làm và gây hiệu ứng ngược về việc công nhân trở nên lười biếng, họ cứ ‘lờ đờ’ làm, không tận tâm, không nhiệt huyết.

Em có việc chút, tối nay em viết nốt phần cuối về câu chuyện của em, cảm ơn cccm đã quan tâm và nhón tay like cũng như comment, cảm ơn cụ chủ đã nhường em chút tài nguyên để em xả lòng
 

giangthu1998

Xe tăng
Biển số
OF-63686
Ngày cấp bằng
9/5/10
Số km
1,087
Động cơ
443,026 Mã lực
Nơi ở
Ha Noi
Khốc liệt quá mợ Moon ạ, nhất là cái vụ cường độ làm việc và ngủ 2-3h / ngày, quay cuồng cho công việc, rồi chuyên gia trở mặt. Làm sx thật là mệt mỏi. Chắc mấu chốt của khó khăn do mợ phụ thuộc hoàn toàn vào chuyên gia mà ông này không phải là cổ đông và không bỏ vốn cùng chung 1 chiến hào với mợ.
 

drone

Xe buýt
Biển số
OF-355654
Ngày cấp bằng
27/2/15
Số km
779
Động cơ
267,890 Mã lực
Hồi làm CEO mợ có quản lý sx không mà lận dận the?
 

Moon River 0976

Xe máy
Biển số
OF-140355
Ngày cấp bằng
3/5/12
Số km
98
Động cơ
366,000 Mã lực
Khốc liệt quá mợ Moon ạ, nhất là cái vụ cường độ làm việc và ngủ 2-3h / ngày, quay cuồng cho công việc, rồi chuyên gia trở mặt. Làm sx thật là mệt mỏi. Chắc mấu chốt của khó khăn do mợ phụ thuộc hoàn toàn vào chuyên gia mà ông này không phải là cổ đông và không bỏ vốn cùng chung 1 chiến hào với mợ.
Vâng, mệt mỏi vô cùng mợ ah, và có rất nhiều thứ tự dưng như từ trên trời rơi xuống.
Mấu chốt là em không chủ động được về chuyên môn và bị đưa vào tình thế kẹt (các hướng) liên quan đến nhân sự, khiến cho đồng vốn ban đầu phải chịu trách nhiệm trong khoảng thời gian dài quá :(
 

Moon River 0976

Xe máy
Biển số
OF-140355
Ngày cấp bằng
3/5/12
Số km
98
Động cơ
366,000 Mã lực
Hồi làm CEO mợ có quản lý sx không mà lận dận the?
Về khía cạnh quản lý cấp trung, thời đó bộ xậu của em đầy đủ (giám đốc sản xuất, phụ trách bán hàng, kế toán, hành chính - nhân sự, nghiên cứu - phát triển), việc của em được phân quyền khá nhiều xuống quản lý cấp trung.

Cty đó lại chỉ phục vụ thị trường miền Bắc, nên yêu cầu kỹ thuật và mỹ thuật ở mức rất bình thường (so với em xuất khẩu sau này)

Ở cty sau này, ban đầu em phụ thuộc hoàn toàn vào ông chuyên gia, tin tưởng ông ấy nên "vứt" toàn bộ mảng chuyên môn sang ông ta, em lo quản lý chung và phát triển thị trường. Sau khi xảy ra chuyện, em chưa tuyển được quản đốc (thậm chí cả QC), nên đành tự làm quản đốc, tự QC, mới dẫn tới vụ chỉ được ngủ 2h - 2,5h/ 1 ngày :(
 

My Hao

Xe container
Biển số
OF-163525
Ngày cấp bằng
26/10/12
Số km
6,046
Động cơ
1,514,384 Mã lực
Em mấy hôm nay cứ luẩn quẩn với ý nghĩ nếu trúng Vietlott được khoảng 50 tỷ thì mình sẽ start up như thế nào với số vốn ấy. Suy nghĩ đau hết cả đầu cccm ạ vì trước nay em toàn làm thuê chứ đã có kinh nghiêm làm chủ đâu :))
 

joix

Xe điện
Biển số
OF-179262
Ngày cấp bằng
29/1/13
Số km
2,640
Động cơ
362,115 Mã lực
Đọc bài của mợ Mun xong,e thấy tuy là khởi nghiệp nhưng quy mô khá lớn,cách tiếp cận thị trường và khách hàng rất tốt,e ko rõ mặt hàng mợ sản xuất là gì,có lẽ là sản phẩm mang tính mỹ nghệ và được làm thủ công.
Xuyên suốt quá trình thì việc đào tạo,quản lý nhân công và kỹ thuật sản xuất là bất cập khá lớn đối với một dn sản xuất như của mợ.
E nghĩ việc sản xuất sp mẫu khá vội vàng và ko đưa dc ra quy trình thống nhất giữa các công đoạn,cái này đặc biệt quan trọng với những sp thủ công.
Việc phụ thuộc kỹ thuật vào một số cá nhân người nn là việc mạo hiểm,đặc biệt với người Trung quốc,Đài loan.e đã thấy một vài trường hợp phải trả giá đắt vì điều này.
Sản phẩm đưa dc sang những thị trường khó tính là một thành công lớn rồi,và đủ để nhiều người học hỏi,mong mợ chia sẻ thêm.....
 

Moon River 0976

Xe máy
Biển số
OF-140355
Ngày cấp bằng
3/5/12
Số km
98
Động cơ
366,000 Mã lực
Cũng thời điểm cận Tết, đối tác Nhật muốn chuyển em làm một sản phẩm phụ với số lượng lớn, họ chuyển đúng 2 mẫu để em làm thử ra đúng sản phẩm như vậy cho họ xem. Đúng là bài thi đầu vào quá khó đối với em, chuyên gia hiện tại của em chỉ tập trung kinh nghiệm và chuyên môn vào sản phẩm chính, thêm nữa hình như dân kỹ thuật họ đôi khi cũng dị dị làm sao đó (xin lỗi nếu có động chạm tới cụ nào dân kỹ thuật), em nhận thấy ông chuyên gia của em trong lòng có vẻ coi thường sản phẩm này, thêm vào đó là sợ sai sót, nên cứ lừng khừng.

Ngồi mân mê cái mẫu mất 1 tối, em quyết định tìm hiểu về các loại silicon để làm khuôn, thị trường hằng hà sa số, nhưng cũng chẳng biết cái nào như thế nào, liên lạc với các bên gia công nơi thì nghỉ Tết – nơi thì không nhận vì số lượng ít quá, nói chuyên gia và cô bé nhân viên bên Đài Loan tìm mua silicon bên đó gửi về thì vật vã không tìm được.

Em đánh liều lên Hàng Buồm mua đại silicon trên đó (thực ra e cũng ko nhớ rõ tên phố, nó nằm vuông góc với Hàng Gai và có ngõ đầu tiên là ngõ Hàng Hòm – có mấy quán phở kha khá mà vợ chồng em hay tung tăng lên ăn thời son rỗi). Rặt có 2 loại, không hướng dẫn sử dụng kèm theo, hỏi người bán thì hướng dẫn như đúng rồi, em quyết định mua và sang tiếp hàng khác để mua tiếp (với mục đích là hỏi về cách sử dụng xem họ có hướng dẫn như hàng vừa rồi không) – lại được hướng dẫn một kiểu khác, khác biệt lớn nhất là tỷ lệ giữa silicon và dung dịch đi kèm. Về xưởng, tự tay mày mò pha để làm khuôn thử nghiệm (không làm trên sản phẩm), sau mấy cái thất bại thì cũng thành công.

Làm khuôn cho mẫu chính, cũng hút chân không đàng hoàng, nhưng ra khuôn đầy bọt khí, hỏng mất 1 mẫu rồi, kệ chứ - em cứ làm thử sản phẩm trên cái khuôn đầy bọt khí đó, tất nhiên ra sản phẩm có bọt rồi, cũng chả sao – nửa đêm em tự hì hục mài nước mài khô như công nhân thực thụ, tự hì hục làm để xem nếu mình cố gắng thì sản phẩm ra sao. Với mẫu sản phẩm kia của họ gửi sang, em vẫn kiên quyết giữ nguyên trạng để phòng khi mình pass qua bước này và thương thảo hợp đồng thành công, em sẽ có cái để làm khuôn. Ơn Trời là mẫu đạt và em gửi sang họ vào những ngày rất cận Tết.

Em tính toán, với số lượng đặt hàng của họ thì em sẽ đạt tỷ lệ lợi nhuận 22% - 25% (sau khi đã trừ các chi phí trực tiếp và đã phân bổ những chi phí sản xuất, và chưa phân bổ chi phí quản lý), cũng tạm ổn cho tình thế khốn khổ của em lúc này. Nhưng với điều kiện em phải nhập nguyên liệu khối lượng lớn (để đạt giá tốt), do đó ít nhất trong vòng 3 tháng đầu em cần họ đặt cọc tối thiểu 60% tiền hàng mỗi tháng để không bị đóng băng tiền vào nguyên liệu.

Chẳng ai khôn được hết phần của người khác, họ đang đặt hàng bên Philipine với điều khoản đặt cọc là 40%, do vậy họ chỉ có thể chuyển sang bên em theo lộ trình về mặt sản lượng và với giá trị đặt cọc tối đa 35%, đến bây giờ vụ này vẫn nằm ở thương thảo.

Vậy là, em lại phải quay lại cái máng lợn cũ của em là tập trung thị trường truyền thống Đài Loan, em ngồi với cô nhân viên về kế hoạch phát triển thị trường và đưa ra mục tiêu để cô bé đi bán hàng, tuy kinh nghiệm tích lũy chưa được nhiều nhưng được cái cô nhân viên này cũng nỗ lực làm việc và phát triển được thêm khách (tất nhiên với số lượng và sản lượng còn xa mới đạt được target), tốc độ tăng trưởng thực sự đáng lo ngại, thêm vào đó là tạo nên sức ép khá lớn cho cô bé này, nên tháng 8 cô bé đệ đơn xin nghỉ việc. Em làm công tác trấn an, giảm chỉ tiêu và động viên đợi em tháng 9 sang rồi nói chuyện, thêm 1 tháng nữa em dậm chân tại chỗ và tiếp tục đổ tiền. Tháng 9 em sang gặp, cô nhân viên thú thực với em là cô ấy bị sức ép quá và không chịu được, về mặt cá nhân cô ấy thổ lộ là rất thương em nhưng không thể cố thêm được nữa, em ngồi thừ người suy nghĩ – suy nghĩ, và cuối cùng cào cấu được việc thuê mẹ cô ấy làm part time thay cho vị trí của cô ấy đã, rồi sau đó lại tính tiếp.

Nhưng khổ nỗi là khách của em có chờ cho em tính tiếp đâu, em và cô bé nhân viên rời khách sạn để đi chào khách, khi nói là cô bé nhân sẽ nghỉ việc để chuyển sang mẹ cô bé làm, em thấy họ thoáng nhăn mặt, vậy là em lại chết thêm 1 lần nữa.

Cũng tháng 9, khách Pháp sang gặp em để chốt hợp đồng, đây là đại lý gia đình với 2 bố con Việt Kiều sinh sống rất lâu năm tại Pháp, ông con là người quyết định chính thì lại bận việc đột xuất nên đến phút cuối chỉ có ông bố đi, thế là mục tiêu chốt nhưng chẳng chốt được thời điểm đấy, lại phải thả ông ấy về để bàn bạc lại với ông con.

Cuối tháng 10, ông đối tác Mỹ dắt mối theo mấy đại lý sang em để thăm xưởng, ngoài việc ok hợp tác sản xuất, họ còn muốn hợp tác về mảng thương mại. Nhưng để hiện thực hóa hợp tác sản xuất thì đầu tiên bên em đăng ký FDA – tiếp đến là chuyên gia bên họ sẽ sang khoảng 2 tuần để chốt về các tiêu thức kỹ thuật chính với chuyên gia bên em, sau đó là hợp tác, điều kiện thanh toán là chả chậm 30 ngày.

Em đuối quá, đến thời điểm này thực sự em nản quá, từ khi thành lập doanh nghiệp này tới giờ, em chưa có 1 lúc nghỉ ngơi, nếu tiếp tục em sẽ cần cố gắng hơn thế nữa – cần đầu tư tiếp nữa về tiền bạc, thời gian, và thậm chí hi sinh những gì là cá nhân như mối quan hệ gia đình – bè bạn, sự phụ thuộc về chuyên môn của em thì sẽ vẫn luôn hiện hữu và là mối đe dọa chính, tính chuyên nghiệp của nhân viên và công nhân cũng không vì những biến cố của Công ty mà khá hơn được, trong khi đó nếu em buông và làm lại từ đầu bằng cái thuộc về chuyên môn của em, sẽ là con đường dễ dàng hơn cho em rất nhiều. Số tiền khoảng 10 tỷ đó – tiêu thì cũng đã tiêu rồi, nếu ngay lập tức khả năng bứt phá của doanh nghiệp này rất lớn, thì khả năng hồi vốn sẽ cao, nhưng trường hợp ngược lại thì sẽ thêm bao nhiêu lần 10 tỷ nữa?

Cái ngành của em, luôn được đánh giá là tiềm năng, em đã lục lọi tìm các nhà đầu tư thiên thần, lục lọi tìm các quĩ và các nhà đầu tư cá nhân để cùng chia sẻ với em gánh nặng về tài chính, nhưng các nhà đầu tư thiên thần và các quĩ thì cần lịch sử hoạt động của Công ty, các nhà đầu tư cá nhân lại cần cá nhân em luôn phải gắn bó với hoạt động của Công ty, và tất cả họ cần thời gian

Em nhìn lại chồng con, trước giờ cá nhân em thuộc loại rất thích chăm lo gia đình, vậy mà chỉ vì lao đầu vào sự nghiệp, hàng đêm em để 2 đứa con em còng keo ôm nhau ngủ, chồng em thì phờ phạc theo.

Em nhìn lại mình, từ một con người chủ động trong tất cả, em trở thành 1 đứa lúc nào chân cũng vắt lên cổ, đầu đã bạc hơn nửa, thời gian làm việc nhiều hơn thời gian thư giãn, cuộc sống thì bị tách hẳn khỏi thế giới của mình, không café bạn bè – không giải trí thư giãn.

Vì vậy em quyết định buông cccm ah, em không thể cố thêm được nữa, em không thể tiếp tục bỏ tiền vào con thuồng luồng này được nữa, nên hôm rồi em quyết định tạm dừng sản xuất.

Câu chuyện kinh doanh em là vậy, cùng với muôn hình vạn trạng các câu chuyện khác, nhưng chắc cũng mang lại thêm 1 cái nhìn cho cccm, đặc biệt là những ai đang có ý định ‘lao’ vào sản xuất những thứ không thuộc về lĩnh vực của mình
 

Moon River 0976

Xe máy
Biển số
OF-140355
Ngày cấp bằng
3/5/12
Số km
98
Động cơ
366,000 Mã lực
Đọc bài của mợ Mun xong,e thấy tuy là khởi nghiệp nhưng quy mô khá lớn,cách tiếp cận thị trường và khách hàng rất tốt,e ko rõ mặt hàng mợ sản xuất là gì,có lẽ là sản phẩm mang tính mỹ nghệ và được làm thủ công.
Xuyên suốt quá trình thì việc đào tạo,quản lý nhân công và kỹ thuật sản xuất là bất cập khá lớn đối với một dn sản xuất như của mợ.
E nghĩ việc sản xuất sp mẫu khá vội vàng và ko đưa dc ra quy trình thống nhất giữa các công đoạn,cái này đặc biệt quan trọng với những sp thủ công.
Việc phụ thuộc kỹ thuật vào một số cá nhân người nn là việc mạo hiểm,đặc biệt với người Trung quốc,Đài loan.e đã thấy một vài trường hợp phải trả giá đắt vì điều này.
Sản phẩm đưa dc sang những thị trường khó tính là một thành công lớn rồi,và đủ để nhiều người học hỏi,mong mợ chia sẻ thêm.....
Em làm lớn quá (làm cho năng lực sản xuất trong tương lai, vì dây chuyền sản xuất của em cần hệ thống đường khí - hệ thống hút bụi - hệ thống nước khá phức tạp, nên em không muốn đang làm lại bị sửa chữa nhà xưởng), tuy nhiên chính vì lớn quá nên chi phí vận hành ngốn của em rất nhiều tiền.
Về sản phẩm thì em làm răng giả và những sản phẩm tương tự/ liên quan, loại sản phẩm không thể sản xuất đại trà, phụ thuộc rất lớn vào tay nghề công nhân, vừa đòi hỏi yêu cầu kỹ thuật cao và mỹ thuật cao.
Về qui trình thì em có đủ trước khi đi vào sản xuất, 2 tháng đầu tiên (khi xây dựng nhà xưởng) là em xây dựng hàng loạt qui trình, rất kỹ càng. Nhưng vấn đề cốt lõi là không thể áp được vào thực thệ cụ ah (vì công nhân lao động phổ thông là vậy, và vì thiếu supervisor nên vậy).
Sự phụ thuộc vào chuyên môn là điều mạo hiểm nhất của em, haizzz

Có một số cccm nhắn tin động viên em, tuy nhiên không quen sử dụng nên em không biết đáp lễ cccm bằng cách nào, em cám ơn cccm nhé.
Trả lại thớt cho cụ chủ, cám ơn cụ lần nữa
 
Chỉnh sửa cuối:

move

Xe điện
Biển số
OF-21568
Ngày cấp bằng
24/9/08
Số km
2,489
Động cơ
514,300 Mã lực
Nơi ở
OF
E cũng ko muốn tranh luận nhiều với cụ về vấn đề này,nó thuộc về quan điểm cá nhân và trải nghiệm qua thực tế của mỗi người.
Những gì cụ nói ko sai,nhưng vẫn có nhiều ngoại lệ,đặc biệt là với những bạn bắt đầu khởi nghiệp,thường là không có nhiều tiền.
Trong thời buổi hiện nay,có thể tạo ra những sản phẩm/ứng dụng khả thi mà ko nhất thiết phải có máy móc hiện đại,nhà xưởng bài bản(đây có thể là những sản phẩm, ứng dụng nhỏ,ko mới,nhưng giải quyết dc yêu cầu đặt ra và là một sự khởi đầu tốt.)
Cách đây một thời gian e có thực hiện một giải pháp theo yêu cầu khách hàng,đại loại là giám sát,cảnh báo,ghi nhận dữ liệu qua mạng không dây,để ra dc sản phẩm demo hoàn chỉnh chi phí dưới 1tr đồng và 1 tuần codding,chỉnh sửa lỗi(phần lập trình vi điều khiển e nhờ mấy bạn sinh viên năm 3).sau khi chạy thử ổn định là e có đặt hàng sl.
Đó là một ví dụ về một ý tưởng khả thi dc thực hiện với chi phí rất thấp,sản phẩm hoàn thiện sẽ có giá trị cao hơn nhiều lần.
Ngoài ra còn nhiều chương trình tương tự,e xin phép ko puplic trên này.
Rất nhiều thương hiệu lớn trên thế giới hiện nay khi mới khởi đầu đâu đã phải là cty đa quốc gia với hàng nghìn nhân công và trị giá nhiều tỷ usd,họ có thể bắt đầu trong garage,nhà kho và với những sản phẩm ban đầu đơn giản.
Cái này gọi là IoT đúng ko cụ? cụ có thể chia sẻ rõ hơn về sp cụ đang làm đc ko? em cũng rất quan tâm đến hướng IoT bây giờ. cty em thì làm IT
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top