-Anh đoán được thì sao nào? Có thưởng chứ?
-Anh đoán đúng thì muốn gì em cũng thưởng .
Dường như thấy mình lỡ lời, cô đỏ mặt bảo:
- Yêu cầu phải hợp lý và trong khả năng của em nhé!
-Chắc chắn thưởng nhé! Anh đoán đây: "Xanh" tức là "THANH" , còn "chuông" là ".....". Đúng chưa?
- Đúng rồi. Anh giỏi thật!
-
Sinh viên Bách Khoa toàn giỏi cả em ạ . ( Cái này em phét lác cho oai , các cụ học trường khác đừng gạch đá tội em- NV)
-Thế anh muốn được thưởng gì nào?
-Em hỏi anh muốn gì à? Anh thấy giọng em trong lắm, chắc em đi thi khoa thanh nhac. Vậy em hát cho anh nghe một bài đi.
Cô đấm vào lưng anh:
-Nịnh giỏi ghê. Cơ mà đúng, em đi thi thanh nhạc thật. Để em hát tặng anh một bài nhé.
Cô cất giọng hát thanh thanh. Tiếng hát trong trẻo như làn gió mát, xua tan sự mệt nhọc nóng bức của chiều hè
Rồi mùa hè đã qua, trở lại mái trường xưa
Nhìn lên phía hàng cây, xanh bao la nhớ nhung
Giờ học sao khó quên mối tình đầu thiết tha
Ngập ngừng trong ánh mắt, ai thoáng nhìn qua.
Mãi trong ta còn nhớ những phút giây bên nhau
Ngày nào ta chung lối tay nắm tay nhau vui ca
Có bao giờ ta trở lại với kỷ niệm xưa êm đềm
Tháng năm đã qua trong tim chúng ta vẫn còn thương nhớ.
Thoáng xa ngàn xa chân trời, cháy lên tình yêu cuộc đời
Tháng năm đã qua đưa ta trở lại bên nhau.
Anh vừa đạp xe vừa lắng nghe, chìm đắm trong hạnh phúc.
Khi tiếng hát của cô ngừng lại , anh trầm trồ khen:
- Em hát hay quá! Chắc chắn là em sẽ đỗ .
- Anh cứ khen em thế chứ em thì thấy bình thường. Em lo thi trượt lắm. Mà anh không cần đi nhanh lắm đâu. Anh không thích em và anh đi mãi thế này à?
- Anh muốn đi thế này mãi chứ em. Nhưng anh phải đi nhanh để kip quay lại. 5h là anh phải có mặt ở Trường Đại Học Thương Nghiệp để trả xe rồi.
Cổng trường Cao Đẳng Sư Phạm Nhạc Họa đã hiện ra trước mặt. Anh dừng xe trước cổng , nghĩ đến phút chia tay sắp đến mà thấy tim nhói đau. Một cô gái đi ngang qua hỏi cô " Lên rồi à?" và tò mò nhìn anh. Cô gật đầu. Cô gái kia nháy mắt rồi đi vào trong sân.
Anh buồn rầu bảo cô:
- Tới nơi rồi, anh với em phải chia tay nhau thôi ? Giờ thì chắc chắn em không bị lạc nữa rồi- Anh nói đùa.
Cô gặng hỏi:
- Anh phải về ngay sao? Lên phòng chị em chơi đã. Ngay tầng 2 thôi. Lỡ hẹn với bạn cũng được, Bạn anh biết chuyện sẽ không trách đâu, em tin vậy.
- Xe bạn anh đi mượn của người khác. Nếu không hứa về đúng giờ , người ta đã không cho bạn anh mượn xe hộ . Đã 4h10 rồi.
- Vậy anh với em vào quán nước ngồi với nhau thêm một lúc nữa đi.
Anh và cô ngồi trong quán. Cô gọi hai chiếc kem, đưa cho anh một chiếc rồi bảo:
- Anh ăn kem đi cho mát. Kể cũng lạ nhỉ. Cách đây mấy tiếng anh với em còn không biết đến nhau. Mà giờ đây đã ngồi bên nhau thân thiết như quen nhau tựa bao giờ.
- Vưà bên nhau đã xa nhau- Anh lẩm bẩm một câu hát.
- Thôi anh đừng nói những câu buồn. Anh ghi địa chỉ của anh đi . Em sẽ viết thư cho anh, mời anh đến nhà em chơi. Em mời là nhất định anh phải đến đấy. Nhà anh ở Sơn Tây thì gần Vĩnh Yên nhà em lắm.
Anh ghi vội địa chỉ vào vỏ bao thuốc xin của chủ quán " Anh ....... Thắng, Khoa H., K.., Đại Học BKHN" đưa cho cô. Cô cẩn thận cất tờ giấy vào túi như thể vừa được tặng một món quà.
4h20.Không thể nấn ná thêm. Anh đứng dậy thò tay vào túi tìm tiền thì cô đã ngăn lại:
- Lần này để em trả tiền , lần sau em nhường anh. Anh về đi kẻo muộn. Anh tốt quá. Em cảm ơn anh. Cho em gửi lời cảm ơn bạn anh nữa.
- Không có anh thì sẽ có người khác giúp em thôi. Người tốt sẽ gặp người tốt em ạ.
Lấy hết can đảm anh nắm lấy tay cô ,hỏi với giọng không có một chút tự tin nào:
- Mình sẽ gặp lại nhau chứ em?
Cô mỉm cười nắm chặt tay anh , nhìn vào mắt anh giọng quả quyết:
- Chắc chắn chứ . Em mong sớm gặp lại anh .
- Chào em nhé. Anh cũng mong được gặp lại em. Kể từ giờ phút này.
Anh đạp xe ra cổng. Cô vẫn đứng đó nhìn theo, đưa tay vẫy khi thấy anh ngoái đầu lại nhìn.
Ra đến đường Nguyễn Trãi, lòng vẫn đang bồi hồi vì những giây phút vừa qua thì anh bỗng giật mình, sống lưng lạnh toát. Anh đã phạm một lỗi lầm hết sức sơ đẳng. Quên không lấy địa chỉ của cô ấy rồi Thắng ơi. Quay xe đạp ngược chiều đoàn người , anh lao vào cổng trường. Cô không còn ở đó nữa. Ông chủ quán nước thấy anh quay lại hiểu ý bảo" Cô ấy đi vào rồi , cửa đầu tiên ấy". Anh đạp xe vào sâu trong sân . Không thấy . Cô đang ở đâu rồi ? Chỉ có những ô cửa sổ ký túc xá như nhe răng cười giễu anh " Đồ ngốc, đồ vô tâm". Đã quá muộn để đi tìm cô. Anh thở dài tự an ủi " Chắc cô ấy sẽ viết thư cho mình" rồi quay đầu còng lưng đạp hộc tốc về để kịp trả xe đúng giờ .