- Biển số
- OF-44803
- Ngày cấp bằng
- 28/8/09
- Số km
- 56,088
- Động cơ
- 1,132,972 Mã lực
Little Boy đặt trong hầm bom trên đảo Tinian trước khi được tải lên khoang chứa của máy bay Enola Gay. Một phần của cửa khoang chứa bom máy bay có thể được thấy ở góc phải trên cùng trong hình.
Có tổng cộng 8 tổ hợp tiền chế của Little Boy được ký hiệu là L-1, L-2, L-3, L-4, L-5, L-6, L-7 và L-11. Trong số đó, bốn quả L-1, L-2, L-5 và L-6 đã được sử dụng trong các cuộc thả bom thử nghiệm. Cuộc thả thử nghiệm đầu tiên được thực hiện với L-1 vào ngày 23 tháng 7 năm 1945. Nó được thả xuống biển gần đảo Tinian để kiểm tra máy cao độ kế radar từ chiếc Boeing B-29 - sau này được gọi là Big Stink - do Đại tá Paul W. Tibbets, chỉ huy Phi đội liên quân 509, cầm lái. Sau đó, hai cuộc thả thử nghiệm trên biển tiếp tục được thực hiện vào ngày 24 và 25 tháng 7, sử dụng các tổ hợp bom mã số L-2 và L-5 để kiểm tra tất cả các bộ phận của quả bom. Tibbets là phi công cho cả hai chuyến bay thử nghiệm, nhưng lần này chiếc máy bay ném bom được sử dụng là chiếc Jabit. L-6 được sử dụng như loại tổ hợp diễn tập cuối cùng vào ngày 29 tháng 7. Chiếc B-29 Next Objective do Thiếu tá Charles Sweeney lái, đã bay đến Iwo Jima, nơi người ta thực tập quy trình khẩn cấp tải bom lên máy bay dự phòng. Cuộc diễn tập này được lặp lại vào ngày 31 tháng 7, nhưng lần này L-6 được chở trên một chiếc B-29 khác mang tên Enola Gay, do Tibbets lái, và quả bom đã được thả thử nghiệm gần đảo Tinian. L-11 là tổ hợp bom được sử dụng cuối cùng cho quả bom thả ở Hiroshima.
Chiều 4-8-1945 - Nhà địa vật lý Francis Birch (bên trái), thành viên dự án Manhattan phát triển bom nguyên tử của Mỹ, đánh dấu L-11 vào quả bom Little Boy. Đứng cạnh ông là Norman Ramsey, người sau này giành giải Nobel Vật lý
L-11 là mẫu cuối cùng thử nghiệm bom nguyên tử
Trước đó ít này, các mẫu L-1, L-2, L-5 và L-6 đã được B-29 ném thử nghiệm cơ chế nổ, vì thế L-11 là mẫu cuối cùng được chính thức nhối Urani 235