Hay quá cụ ơi , Bộ đội chính quy thì đến bao giờ lên tới hả cụ
em nghe đồn bộ đội chính quy về thì xong rồiHay quá cụ ơi , Bộ đội chính quy thì đến bao giờ lên tới hả cụ
Thời đó, kể từ khi quân TN VN sang Căm Pu Chia thì biên giới phía bắc rất căng thẳng nên các đội dân quân tự vệ đều được phát súng (chủ yếu là K44, CKC)Ở đó không có bộ đội sao dân ta kiếm đc lắm súng thế nhỉ, các cụ.
Hồi năm 79 bà nội em cũng còn ở LS, nghe kể lại kinh hoàng lắm,người làng chết vì đạn pháo, sau này vì mìn bọn nó cài lại cũng nhiều , thắp 1 nén nhang tưởng nhớ đến những người đã khuất rồi ra ngồi hóng tiếp chuyện của cụRiêng nhà em là người nhà chỉ huy nên được ưu tiên ở chỗ an toàn. Mọi người vấn bắn nhau với bọn TQ, lúc đáy mẹ em kể lại, gần như mình vã đạn cho nó hết đạn vì chắc chắn sẽ trúng, ko sợ lệch, Toàn bộ Bát sát gần như tê liệt, em thấy kể lại là bị co cụm vào từng khu vực ở trên cao, còn TQ thì ở dưới lao lên. Đến sáng hôm sau, tạm nghỉ, lúc đấy lính TQ đã sang nhiều, chúng tập hợp thành các cụm, chia nhiều phía. và lập từng căn cứ một, chỉ có điều, bọn TQ đặc biệt khi sang mình không bao giờ ăn cái gì bên mình cả, chúng đánh đến đâu là chúng thu gọn đến đấy, ngay cả cái giường nó cũng phá ra, rồi cho lên xe ôt ô của nó. Khoảng 8h sáng, nhìn xung quanh toàn hố đạn pháo, em thấy mẹ em kể lại hầy hết bị san bằng, không còn gì trên mặt đất, Đặc biệt rất nhiều lính TRung quốc mặc rất giống linh VN, nếu không quan sát kỹ thì nhầm là chuyện bình thường. Bọn TQ chia ra nhiều cứ điểm để đánh từng cứ điểm củ mình. Lúc đấy dân quân tự vệ coi như bắn đến viên đạn cuối cùng thôi và bị nó dí súng vào đấu bắn hết, trước mắt nhũnng người đang sống nhìn thấy,. Lúc đấy ông cụ em cũng hy sinh rồi, về sau mãi gần 20 năm sau mới tìm thấy mộ và chuyển về nghĩ trang liệt sỹ hà nội ở Nhổn. GIa đình em cũng nhìn thấy cảnh tượng đấy, cũng may có nhiều lính TQ không giết thường dân. họ cho chạy về HN, EM và gia đình cũng chạy, chạy bộ chứ không có phương tiên, xung quanhh không còn ai,khu vực bố em chỉ huy chết hết, ngay như vị trí của ông Nguyễn Bá Lại cũng đã bị lính TQ hủy diệt, Riêng với lính VN, bọn chúng rất dã man, bắn vào đầu hết, chứ không tha, những người về sau còn lại làm tù binh thường là dân quân tại chỗ, nó trao trả cho có lệ thôi, chứ những người quan trọng chúng bắt về TQ hết hoặc thủ tiêu.
Thằng lùn họ Đặng nó lấy lý do là dạy cho VN một bài học,nhưng thực ra là nó gây chiến hướng dư luận ra ngoài để cải tổ bên trong.em hóng nhất cái lý do
vì đến giờ vẫn chưa hiểu đc lý do TQ đánh VN vì cái gì.
Cái này trên mạng có đầy mà bác. Còn ở đây là hồi ức của những người biết đến ngày ấy thôiem hóng nhất cái lý do
vì đến giờ vẫn chưa hiểu đc lý do TQ đánh VN vì cái gì.
Rút đâu mà rút ạ, đặc công VN còn đánh nhau mãi ở 1509 mà, trên pháo TQ giã xuống, dưới thì pháo VN bắn lên, đặc công VN ăn đủ màem nghe đồn bộ đội chính quy về thì xong rồi
rút rồi ạ
Chúc mừng cụNăm 79 em 5 tuổi, ở Lai Châu. TQ đánh sang, bố mẹ phải cho e đi sơ tán về HN, ngồi trên cái xe zin 3 cầu, nhìn xuống thấy bố mẹ bế em vẫy theo. Giờ em vẫn nhớ như in..
Dưới gầm giường nhà e có cái hầm, buổi tối bố chờ tiếng vó ngựa là lên đường, dặn có gì bất trắc là mấy mẹ con chui xuống đấy ngay. Ngày đó bé quá chả biết gì, nhưng ấn tượng các hình ảnh thì in đậm. May cuối cùng gia đình nguyên vẹn.. Ơn trời!
Cụ nhầm to rồi.Lão Cù già, em dự là sinh năm 66-68?
Khâm phục mẹ cụ thậtChạy đến qua lào cai thì đằng sau hai bên dường là cả đoàn xe TQ chở đầy lính TQ, lúc đấy mọi người đánh liều xin thức ăn, em nói thật, lúc đấy, cái chết đang kề cận thì chả ai nghĩ đến ăn cả, chỉ lo cách nào mà sống thì về đến nhà thôi, Mẹ em liều nhất liền vãy tay bọn lính TQ, bọn nó cũng dừng xe, thấy toàn phụ nữ và người già, có một thằng thấy cho họp lương khô TQ, và 1 bao gạo, mẹ em liền lấy luôn, mấy người kia bảo đừng ăn vì sợ TQ nó cho thuốc độc vào đồ ăn, Việc này có nhé, sau khi TQ rút đi, tất cả nguồn nước em thấy bên mình đều phải kt lại và khử lại, có nhiều chứng minh chúng nó cho thuốc độc vào nguồn nước sau khi rút về HN. Thực chất phải sau 3 ngày, bộ đội mình mới thấy bóng, lúc đấy cũng đã gần xong cuộc chiến rồi. Mẹ em cứ liều cho em và anh , chị em ăn, nói thật lúc đấy ko ăn cũng chết, nên có chết vì thuốc độc cũng ổn, ko sao, mọi người cũng thấy nhà em ăn, cũng ăn theo, thế là đỡ hơn, nhưg lúc này có 2 bà cũng nhiều tuổi ko đi dược bảo mọi ngừoi đi trước vì không thể chạy theo được, Lúc đấy nghĩ thương lắm các cụ ạ, nhưng đành đi, Đoàn nhà em chỉ còn 8 người, nhà em 3 người, và 5 người khác. Cứ thế, mọi ngừoi chạy theo cái đường ray tàu, rồi chuyển sang đường quốc lộ, đến đâu thì ăn ở đấy, có thì ăn, ko có thì nhịn, mẹ em nghĩ lại đến bg vãn còn sợ, Nhưng may nhất là chạy được 5 ngày, thì lúc đấy mới thấy xe quân mình đi lên nhiều và đi nhờ về HN, ra số 6 PHạm Ngũ lão, nơi đấy là Tổng cục địa chất, lúc nhìn thấy xe của mình, mọi người mới thấy mình còn sống, mẹ em kể lại là lúc đấy tưởng em chết rồi,, anh và chị em được 2 bác đi dùng đỡ, mẹ em rách hết quần áo, mọi người cũng vậy, Tính từ khi chạy từ Lào cai về đến HN là 10 ngày, 7 ngày chạy, 3 ngày đi đường.
Còn những gì diễn ra ở Lào Cai khi mình đánh TQ, em xin kể tiếp, vì được mọi người trong đaòn khi về đến HN kể lại, chứ không được chứng kiến trực tiếp.
Trên mạng thì làm gì có lề trái lề phải, bác cứ đánh võng từ bên này sang bên kia rồi tự biết tùy theo quan điểm của mỗi người.mạng chưa chắc đúng ạ.
Em thấy thông tin giờ bị định hướng hết
Đúng, ít tuổi hơn emCụ nhầm to rồi.
năm 79 cụ ý vưỡn nằm trên quang gánh thì liệu đc 3 tuổi chưa ợ