[Funland] Chiến tranh bảo vệ BGPB 1979- 1989 theo lời kể của người trong cuộc ( phần 2)

Trạng thái
Thớt đang đóng

pajero79

Xe hơi
Biển số
OF-165072
Ngày cấp bằng
3/11/12
Số km
160
Động cơ
348,743 Mã lực

Truyền đơn của Tung của trong chiến tranh biên giới.

Hồi tưởng về cuộc chiến tranh biên giới Việt – Trung 30 năm trước


30 năm đã qua. Năm nay ban tuyên huấn trung ương, lệnh cho bộ máy truyền thông - báo, đài, vô tuyến truyền hình - không được nói gì đến cuộc chiến tranh biên giới Việt - Trung. Trong khi đó Trung Quốc để cho truyền thông của họ ở vùng Hoa Nam được viết bài kỷ niệm, tưởng nhớ những "anh hùng" (!) đã xả thân 30 năm trước.

Nhưng lịch sử là lịch sử. Làm sao xoá bỏ lịch sử với biết bao dấu tích; làm sao xoá bỏ được sự tưởng niệm của nhân dân đối với hơn 40 (?) ngàn liệt sĩ - quân nhân và đồng bào các dân tộc - đã nằm xuống trên giải đất biên cương những ngày đầu Xuân ấy.

Xin ghi lại vài hồi tưởng cá nhân của tôi về những ngày sôi động xưa.

Những ngày ấy tôi ở đâu.

Tôi ở Pnom Pênh, một thành phố chết bắt đầu hồi sinh. Cùng một đơn vị Quân khu IX từ Châu Đốc qua Takeo, chúng tôi một nhóm báo chí quân sự 6 người đến sân bay Pochentông / PnomPênh sáng 7-1-1979. Cả thủ đô vắng lặng. Tiếng súng lẻ loi của vài ổ đề kháng tuyệt vọng. Cỏ lút đầu người. 30 vạn dân thủ đô đã bị đuổi hết về nông thôn từ tháng 4-1975 khi quân Khme Đỏ vào. Phố không tên, nhà không số, đường không người, cuộc sống nông thôn không tiền nong, không chợ búa, không trường học, dân không giấy tuỳ thân, không giày dép, không gia đình, ngủ tập thể chia theo trai, gái, đội lao động.

Sứ quán Tàu rộng lớn nhất thủ đô, tài liệu vừa bị thiêu huỷ, còn một đống tro giữa đại sảnh trang hoàng một tranh hoành tráng ghi bài thơ Mao Trạch Đông: "vầng Thái dương trên châu Á". Vẫn còn sót tài liệu chỉ rõ 2 hôm trước, chỉ có 5 sứ quán: Bắc Hàn, Lào, Nam Tư, Rumani và Trung Quốc. Người TQ mới đây có gần 8 ngàn người rải khắp nước, cố vấn quân sự đông nhất, chuyên gia thuỷ lợi, lâm nghiệp, Tân Hoa Xã, có 3 ngàn quân thuộc đơn vị công binh vừa xây xong sân bay cực lớn, đường băng dài 3 ngàn mét ở Cong Pong Chnang. Các đoàn khách lớn đến gần đây là 3 đoàn quân sự, một đoàn do Tổng tham mưu trưởng Quân Giải phóng Trung Quốc cầm đầu, 2 đoàn cấp cao nhà nước Tàu do Phó Thủ tướng Trần Vĩnh Quý và bà Đặng Dĩnh Siêu cầm đầu. Họ bỏ chạy hết sạch từ 5 ngày nay sang Thái Lan, nhưng vết tích còn đầy ra đó.

Từ đó dễ hiểu rằng Tàu tất nhiên sẽ trả thù ta ở miền Bắc. Quả nhiên, đầu năm 1979, Đặng Tiểu Bình sang Mỹ, gặp Carter, huênh hoang báo sẽ cho "Việt Nam Tiểu bá" một bài học, dám đi theo Đại bá (Liên Xô) ăn hiếp nước nhỏ Cambốt, con nuôi của TQ.

Có người hỏi: ta có bị bất ngờ không. Tôi nhớ lại, có thể nói vừa có, vừa không. Có, vì tình hình biên giới đã căng, rất căng từ giữa năm 1978, khi TQ rút hết mọi chuyên gia, ngưng mọi viện trợ, căng thêm sau khi VN ký Hiệp ước hữu nghị tương trợ với Liên Xô vào tháng 11. Cả tuyến biên giới đã báo động đỏ, việc đào hầm hố, công sự, huấn luyện, bổ sung quân số đạn dược được thúc đẩy khẩn trương. Nhưng vẫn bất ngờ, không biết ngày nào chúng khởi sự, và có dám khởi sự hay không vì VN đã gắn chặt với Nga Xô.

Cũng do đó mà hơn 2 quân đoàn bảo vệ miền Bắc vẫn được đưa vào chiến trường Cam bốt; biên giới phía Bắc chỉ có toàn là chủ lực các Quân Khu, lực lượng tham chiến những ngày đầu chủ yếu là bộ đội địa phương 6 tỉnh và 26 huyện biên giới, cùng với bộ đội biên phòng (có hơn 20 tiểu đoàn) và một mạng lưới dân quân khá rộng và dày. Đây là một nét khá đặc sắc, vì từ xa xưa dân miền núi vốn có nếp tự trang bị súng từ thô sơ đến hiện đại để chống thú rừng, săn thú ăn thịt, bảo vệ nương rẫy. Các Quân khu đã phát hàng vạn súng tốt rất rộng rãi cho dân quân các dân tộc Tày, Mường, Mèo, Thái... từ mấy tháng trước.

Ngày cuộc chiến nổ ra (17-2-1979), tôi đang ở Pnom Pênh, theo dõi sự kiện Đoàn cấp cao Việt Nam sang dự lễ mừng chiến thắng, do thủ tướng Phạm Văn Đồng dẫn đầu. Sáng hôm ấy sĩ quan Việt Nam tập họp trong đại sảnh đại sứ quán Trung Quốc cũ để nghe ông Đồng nói chuyện. Ông Đồng đang nói thì tôi thấy tướng Văn Tiến Dũng - bộ trưởng Quốc phòng, đưa lên một mảnh giấy, sau đó ông Đồng thông báo đêm qua TQ đã tiến công trên khắp tuyến biên giới 6 tỉnh. Trưa đó tôi nghe ông Đồng và ông Dũng bàn với nhau: không thay đổi chương trình, vẫn giữ đúng kế hoạch, đi thăm Battambang, XiêmRiep, sáng 20 về Hà Nội. Trong những ngày ấy, cứ cách từ 2 đến 3 giờ, lại có mật điện của tướng Lê Trọng Tấn và tướng Hoàng Văn Thái báo cáo về tình hình chiến đấu ở biên giới.

Giới báo chí có mặt ở Pnom Pênh náo nức hỏi đường về Sài Gòn ngay để trở ra Hà Nội rồi lao lên biên giới săn tin. Hai bạn thân của tôi là anh Takano, phóng viên Acahata Nhật bản và phóng viên chụp ảnh Pháp Jean Claude Labbé nhanh nhẩu nhất. Thật đáng tiếc thương là Takano lên Lạng Sơn chạm trán quân Tàu trưa ngày 27-2 và bị chúng bắn chết ngay gần cầu Lạng Sơn. Anh luôn đeo kính cận, nói và viết tiếng Việt khá sõi, tốt nghiệp khoa Văn trường đại học tổng hợp Hà Nội.

Gặp tù binh Trung Quốc
Ngày 2-3-1979, nhóm phóng viên báo QĐND chúng tôi lên Thái Nguyên để gặp một số tù binh TQ. Trên đường lên Lạng Sơn và Thái Nguyên, từng đoàn dân quân, thanh niên, sinh viên của Hà Nội, Hà Đông, Sơn Tây vai khoác ba lô cùng xẻng cuốc nô nức đổ lên phía Bắc đào và dựng phòng tuyến chặn bọn xâm lược tiến về thủ đô. Tuần trước đài Nam Ninh/Quảng Tây huênh hoang đe doạ: Quân Giải Phóng quyết tiến công chớp nhoáng, "sáng sớm ở Lạng Sơn, ăn cơm trưa tại Hà Nội" (!).

Sau hơn 10 ngày chiến đấu, ta đã bắt được hơn 100 trăm tù binh. Có những tên đại đội trưởng, đại đội phó, chính trị viên đại đội, đảng viên cộng sản.

Hai ngày đêm ở Thái Nguyên, tôi hỏi chuyện được hơn 60 tên tù binh đủ loại, phần lớn thuộc quân khu Quảng Châu do tướng Hứa Thế Hữu chỉ huy. Một số bị thương nhẹ, đã được phía ta chăm sóc.

Sân vận động Thái Nguyên khá rộng, đủ chỗ cho hơn 80 tên ở trong hơn 20 phòng nhỏ, vốn là nơi tập luyện bóng chuyền, bóng rổ, võ thuật, nơi hội họp, nghỉ ngơi của vân động viên, nay được ngăn lại. Ở đây việc canh gác chúng được thuận lợi, chúng được tiêu chuẩn ăn như bộ đội ta, với bánh bao làm từ bột mì.

Chỉ hỏi chuyện mươi tên, có thể thấy ngay cái ngây ngô của chúng, không hiểu đánh Việt Nam để làm gì, vì sao mà xuất quân. Chúng hiểu lơ mơ là Việt Nam không tốt, không biết ơn Trung Quốc; chúng mong chiến tranh kết thúc vì trên dặn: "đây chỉ là cuộc xuất quân hạn chế trong thời gian, trong không gian". Chúng chỉ chuẩn bị được có hơn 10 ngày là đi, hành quân xuống phương Nam, nghỉ chân 5 hôm là khởi sự.

Chúng sợ ngay từ khi nhập đất Việt vì phải dò mìn, vì lạ địa hình, không am hiểu gì ở phía trước. Chúng luôn bị bất ngờ, bị mìn, bị phục kích, bị bắn tỉa giữa rừng, khi dừng chân bên suối. Chúng hoang mang vì khi ở căn cứ chúng được giải thích sẽ có hàng trăm máy bay đủ loại mở đường, che chở, yểm trợ nhưng chẳng thấy một chiếc nào xuất hiện.

Một tên lái xe tăng loại trung bình Bát-Nhất bị lật nhào vì mìn, chân phải bị gãy phải nẹp và đi nạng, than vãn là xe tăng không thích hợp với địa hình rừng, đường độc đạo, lắm khe suối, không triển khai được đội hình, thường chỉ đi hàng dọc, dễ làm mồi cho bazôka đáng sợ!


Khí hậu rừng nhiệt đới ẩm, mưa nhỏ đã làm nhão đất thành bùn, hầm hố khó đào cũng thành vấn đề khi chúng phải ngủ giữa rừng. Rồi việc ăn, ngủ, vệ sinh, tắm rửa trên đất địch, lạ lẫm, vắng lặng, đầy cạm bẫy thật không dẽ chịu chút nào. Một hai tên bị bắn chết hay bị thương là thường mất luôn một tiểu đội, phải cáng về phía sau với 2, 3 tên áp tải.

Một viên đại đội phó than vãn, anh ta ra trận, mẹ đang ốm, vợ mới sanh con gái được 2 tháng, quê ở tận Tứ Xuyên, từ quân khu Thành Đô xuống tăng cường cho quân khu Quảng Châu, không lòng dạ nào đi xa vào nơi nguy hiểm; luôn buồn bã, ỉu xìu, luôn mồm xin thuốc lá; kể lể mới vào trận có mươi hôm mà đứa nào cũng gầy xọm, sức yếu hẳn, nỗi lo sợ căng thẳng khôn nguôi, còn tăng thêm hằng ngày khi thấy "hoả lực các ông" tăng rõ, "chạm trán các ông" và bị pháo kích, phục kích nhiều hơn, quyết liệt hơn ... Mỗi ngày qua là cảm thấy thêm không có ngày về. Anh ta còn kiêm chức bí thư chi đoàn thanh niên cộng sản, cảm tình đảng, khi bị bắt còn trong túi áo cuốn Mao tuyển nhỏ bìa nylon đỏ chót. Anh ta không hề giở Mao tuyển ra, cũng không sinh hoạt chi đoàn, vì không biết nói gì với quân lính.

Thật rõ ràng, trong cuộc tấn công xâm lược này, thiên thời, địa lợi, nhân hoà đều bất lợi cho quân Tàu.



Cũng không ngờ, Quân giải phóng Tàu trình độ văn hoá rất tệ. Trong 60 tên tôi gặp, không có một người nào tốt nghiệp trung học, không một người nào biết Bắc Kinh ra sao, chữ Hán tất cả đều nguệch ngoạc như gà bới, chỉ có 3 người võ vẽ biết tiếng Anh kiểu vỡ lòng, đọc vài chữ tiếng Anh theo giọng Hồ Nam, kể cả viên đại đội phó và trung đội trưởng lái xe tăng. Quân giải phóng hiện đại hoá năm 1979 mà chậm tiến như vậy đó.

Tận cùng man rợ
Chúng tôi lên Lạng Sơn ngày 8-3 khi được tin Bắc Kinh vừa ra lệnh rút quân gấp. Cầu gãy. Sông Kỳ Cùng thuyền đồng bào đã nối nhau trở về cập bến. Khói còn bốc lên từ nhiều đám cháy, lửa vừa được dập tắt; nhà ga đổ nát, tường sập từng mảng. Đường sắt đứt từng đoạn, cong queo. Chúng phá bằng mìn loại cực mạnh. 60 toa tầu và 2 đầu máy cũ tan tành. Các cơ quan hành chính đều bị phá sập. Giây điện bị cắt nát. Cửa hàng mậu dịch bị đốt cháy, cho đến trường trung học, vườn trẻ bên cơ quan hội phụ nữ, nhà mẫu giáo đều đổ nát không thể ở được. Chúng đốt cháy gần hết thư viện lớn.

Những đồng bào đầu tiên trở về nhà đều buồn rầu đau xót trước cảnh tang thương đổ nát. Xưởng dệt thủ công thổ cẩm đặc sản Lạng sơn bị chúng phá sạch banh, không còn một chiếc máy nguyên vẹn; xí nghiệp khâu cũng vậy. Một kiểu phá hoại triệt để, có hệ thống theo nghiêm lệnh, để triệt đường sinh hoạt lâu dài của người dân. Những chiếc thuyền gỗ bị đâm thủng, ván bị xẻ ra từng mảng nằm dọc bờ sông với lưới lớn nát bấy như bị băm nhỏ.



Vào nhà dân khá giả gần khu chợ, tủ lim, bộ ghế salông cổ mặt đá bị đập nát, gương vỡ tan, mâm đồng bị đâm thủng, nồi to nồi bé bằng đồng, nhôm, sành, đất không còn một chiếc nào còn dùng được; cho đến chiếc xe nôi cho em bé cũng bị chặt gục xuống bên cống.


Không thể nào tưởng tượng một đội quân chính quy, tự nhận là "vĩ đại" lại có thể hành xử tàn bạo, độc ác, mang bản chất phá hoại phi nhân đến vậy. Quân Tàu Tưởng, quân phát xít Nhật, quân thực dân Pháp đều qua đây, nay là quân Trung; và kỷ lục về giết dân thường, về tàn phá tràn lan, triệt để, thâm hiểm là thuộc về bọn lính Trung này đây.

Những điều được trông thấy đã đủ để kinh hoàng. Còn những nơi tôi không được thấy, được ống kính xưởng phim quân đội ghi lại còn khủng khiếp gấp vạn lần. Đó là ở Bát Xát (Lào Cai), một bà người H’Mông bị cả một tiểu đội 9 tên đưa vào hang đá thay nhau hãm hiếp rồi đâm chết trước mặt con trai bà bị trói chặt ở gốc cây khế ngoài cửa hang. Anh giả chết khi chúng bắn vào vai anh trước khi cùng nhau tháo chạy, anh vừa khóc vừa kể. Ở thôn Tông, huyện Hoà An (Cao Bằng), chúng bị phục kích chết hơn chục tên, chúng uống rượu rồi tàn sát bằng dao, báng súng cả một xóm 43 người, có 21 phụ nữ và 20 em nhỏ, trong số phụ nữ có 7 người mang thai. Gần đó chúng giết người rồi ném 5 xác xuống giếng.

Bộ mặt thú vật ấy của cái gọi là Quân giải phóng Trung Hoa làm sao có thể rửa sạch, phải được lưu truyền trong lịch sử loài người. Sao có thể cấm bà con ta ở 6 tỉnh biên giới không được tưởng niệm người thân đã oan khuất và cấm gia đình nạn nhân và đồng bào nguyền rủa quân sát nhân khốn nạn cùng quan thầy của bọn chúng!

Một mũi tên xuyên 5 con chim?
Sau 30 năm, nhìn lại cuộc chiến Việt - Trung vùng biên giới, với những tư liệu từ mọi phía được thu thập, có thể thấy Đặng Tiểu Bình thật thâm hiểm đến tột đỉnh.

Nói thật gọn, đây là một viên đạn nhằm bắn xuyên đến 5 con chim. Năm mục tiêu chiến lược ấy là: (1) phạt Việt; (2) khoe Mỹ; (3) đe Xô; (4) cứu Pôt; và cuối cùng là (5) nhằm hiện đại hoá 3 quân (Hải, Lục, Không quân) Trung Quốc.

- phạt Việt: đòn trừng phạt không doạ nổi dân ta, chúng bị trừng phạt nặng; Bắc kinh thú nhận - dưới xa sự thật, chết 6 ngàn tên, bị thương 21 ngàn, cộng là 27.000 thương vong trong số 23 vạn tên nhập Việt . Ngay phía sau là 22 vạn tên hỗ trợ, hậu cần và dự bị trên đất Tàu. Các quân đoàn chủ lực VN chưa vào trận, số lớn còn ở Cambốt. Nhóm lãnh đạo CS khiếp sợ và bị kẻ thù khuất phục cho đến nay vẫn còn sởn.

- khoe Mỹ: Đặng gặp Carter tháng 1-1979, báo trước sẽ đánh VN, Carter ngầm tán thành, thực tế là khuyến khích, ủng hộ bằng giữ bao vây, phong toả, cô lập VN; để bọn Pốt ở Liên Hợp Quốc.

- đe Xô: Liên Xô bất động, tuy có Hiệp ước đồng minh tương trợ Xô - Việt tháng 11- 1978.

- cứu Pốt: Đặng đã tạm cứu được bọn Khme Đỏ trong hơn 10 năm. Sau khi rút quân khỏi phía Bắc, Đặng tập trung sức vào yểm trợ bọn Pốt ở biên giới Thái lan - Cambốt, dùng cả giải đất Đông Nam Thái lan thành đất thánh cho quân Pốt, vận chuyển hàng triệu tấn vũ khí, trang bị, bom mìn, quân trang quân dụng, mở 12 doanh trại tuyển quân, luyện quân, 2 trường đào tạo sĩ quan, gài cố vấn Tàu vào 21 sư đoàn khơme đỏ (nâng từ 16 sư năm 1978), chúng càng đánh càng đông, mạnh, thiện chiến hơn, làm cho quân VN sa lầy, hao quân (chết hơn 50 ngàn, bị thương hơn 20 vạn/ 10 năm), cuối cùng phải rút hết. - hiện đại hoá 3 quân (đặc biệt là tên lửa tầm trung và tầm xa, tàu ngầm nguyên tử, máy tính hoá quân đội). Chính việc kỷ luật, cảnh cáo tướng Hứa Thế Hữu chỉ huy cánh trái tập đoàn quân nhập Việt vì để thương vong quá cao, và vị tướng này kiểm điểm nêu hết nhược điểm lạc hậu, cổ lỗ, vũ khí quá cũ (không dám dùng không quân, tên lửa lạc hậu 2 thế hệ, lệnh xung phong cho bộ binh bằng kèn (!), 500 lính chết oan vì lựu đạn điếc, nổ sớm, súng cối vỡ nòng, đi lạc trong rừng, tự sát... Giữa năm 1979 Đặng phác hoạ chương trình hiện đại hoá quân đội gấp, tăng gấp 3 ngân sách quốc phòng, luôn lấy thất bại ở VN làm nỗi nhục dân tộc nước lớn... Chương trình táo tợn ấy nêu rõ cả đóng Hàng không mẫu hạm, một số tàu ngầm nguyên tử, một loạt tên lửa thế hệ mới, cơ giới hoá hàng quân đoàn hoàn chỉnh, bao gồm cả chinh phục vũ trụ với hàng loạt vệ tinh mới.

Theo di huấn của Đặng, Giang Trạch Dân, rồi đến Hồ Cẩm Đào hiện nay đều đặt ưu tiên cho hiện đại hoá quốc phòng, được phát động mạnh mẽ sau nỗi "nhục" 2 tuần lễ 1 tập đoàn quân chính quy bị giáng trả bởi những lực lượng địa phương trên đất Việt, đúng 30 năm trước.
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Thực chất giai đoạn sau 80 ta không hề tuyên truyền về cuộc chiến biên giới phía Bắc. Nhà em có mấy ông chú lần lượt được chuyển dần về làm cán bộ hoặc đi xuất khẩu lao động... có nói chuyện thì cũng chỉ bảo là "vẫn còn tranh chấp nhì nhằng". Tuy nhiên vào trước năm 85 mà dừng lại ở đường Trần Phú xem mấy cái tin, ảnh của ĐSQ Trung Quốc thì sẽ có một anh công an đến nhắc nhở. Hồi đó em chẳng biết gì về chính trị cả, nhưng ông già em thì cứ lẩm bẩm với bà già: "Vẫn còn căng thẳng lắm". ;))
Hồi đó nhà em có một chiếc Vef 202 bắt sóng ngắn tốt lắm, tối nào cũng nghe truyện tầu trên đài PT TQ, vậy mà cũng chẳng nghe thấy họ nhắc nhở đến chiến sự gì cả. Đến trưởng thì chỉ tự hào về 3 cuộc kháng chiến thần thánh của dân tộc, xem TV thì được nhõn 4 tiếng rưỡi là cùng mà thời sự mà tin tức cũng chỉ quanh quẩn mấy cuộc họp hoặc biểu dương các đơn vị sản xuất... Tình hình như thế thì chẳng trách được việc nhiều người cho rằng Việt Nam kết thúc chiến tranh vào năm 1980. :((
Trong em thì hình ảnh các đoàn tàu hỏa chở bộ đội, tăng, pháo chạy qua phố em in hằn rõ rệt trong trí óc. Nhỡ mãi hình ảnh đoàn tàu chật cứng lính, họ hò reo khi thấy các cô gái đi dưới đường. Các bà già vẫy, bọn trẻ con bọn em chạy theo vẫy và ...cả các cô gái bị trêu cũng dừng xe đạp vẫy. Biết bao nhiêu người lính ấy đã...không về vì Tổ quốc?!


[video=youtube;ponhED_HvgY]http://www.youtube.com/watch?v=ponhED_HvgY[/video]
 
Chỉnh sửa cuối:

CCM

Xe tăng
Biển số
OF-158920
Ngày cấp bằng
1/10/12
Số km
1,034
Động cơ
355,017 Mã lực
Hôm trước em nói chuyện với một bác gần 50 mà bác í khẳng định năm 82 là hết đánh nhau với Tầu rồi, thời ấy thông tin mình không phổ biến hả các cụ.
Cụ xem lại những tập báo ảnh Việt Nam thời kỳ này, rất nhiều số có bài và ảnh bảo vệ biên giới mà. Truyện tranh về CTBG cũng khá nhiều.
Em nhớ hồi 8x, năm nào tiễn thanh niên nhập ngũ các bà các mẹ đều khóc sụt sùi, nhất là trong buổi liên hoan chia tay lại gia đình tối hôm trước ngày nhập ngũ. Nhiều người sợ đi nhưng em chưa thấy ai trốn về cả. Em có 2 ông anh nhập ngũ thời gian này nhưng chỉ đóng ở Kép.
 
Chỉnh sửa cuối:

Frech

Xe điện
Biển số
OF-84033
Ngày cấp bằng
29/1/11
Số km
2,246
Động cơ
434,020 Mã lực
Nơi ở
Hoàng Mai, Hà Nội
Trong em thì hình ảnh các đoàn tàu hỏa chở bộ đội, tăng, pháo chạy qua phố em in hằn rõ rệt trong trí óc. Nhỡ mãi hình ảnh đoàn tàu chật cứng lính, họ hò reo khi thấy các cô gái đi dưới đường. Các bà già vẫy, bọn trẻ con bọn em chạy theo vẫy và ...cả các cô gái bị trêu cũng dừng xe đạp vẫy. Biết bao nhiêu người lính ấy đã...không về vì Tổ quốc?!
Trước 86 thì em ở Giáp Bát. Thi thoảng cũng thấy những đoàn tầu chở tăng với pháo chạy từ hướng Hàng Cỏ về ga xép rồi lại chạy lại, chẳng biết đi đâu. Đám trẻ chúng em thì bàn tán nhau là chuyển lửa vào Nam để oánh Pôn Pốt... Lâu dần cũng chẳng thấy nữa. Vả lại trai làng lúc đó phần lớn là lông bông quen lang thang bến bãi, nghe thấy tuyển quân là nhảy tầu đi đâu mất tích cả mấy tháng trời, chính vì thế cũng chẳng ai quan tâm đến chiến tranh, chiến sự gì.

Có một lần, có chiếc Zin chở tân bin bị đổ nghiêng ở gần ga (chỗ bến xe Giáp Bát bây giờ), bọn em chạy ra xem thì thấy toàn các anh cùng làng mới tốt nghiệp lớp 10. Anh nào anh ấy chạy túa ra khỏi thùng xe cười như mà làm (may mà không có ai bị làm sao). Lúc ấy có mấy chú cán bộ đeo xà cột với quân hàm toàn sao là sao chạy tới la lối ỏm tỏi. Có anh lính trẻ nói một câu mà em nhớ mãi: "Thủ trưởng yên tâm đi! Chưa oánh nhau thì chết thế nào được".
Trong cái đám "chết thế nào được" ấy có anh cùng xóm của em. Anh này bố là người gốc Hoa (chẳng biết mấy đời), bản thân học cực giỏi nhưng thi Bách Khoa mà không được gọi, viết cái đơn tình nguyện thế nào mà cũng phải đôi ba lượt mới được đi lính.
Sau này nhà em chuyển xuống Thanh Xuân nên chẳng biết các anh "chết thế nào được" bây giờ ai còn, ai mất, nhưng em chắc chắn đây là lứa thanh niên tốt nhất của làng Tám lúc ấy. Họ trở thành một phần ký ức tốt đẹp trong em. Và mỗi lần lật lại hồi ức của những ngày xưa cũ ấy, em luôn cảm thấy biết ơn những người đã cầm súng ra đi. Bởi lẽ, ít nhất thì em cũng được học hành và làm công việc mà mình yêu thích, còn những người ra trận thì không được cái may mắn ấy.
 

buonduale

Xe điện
Biển số
OF-102288
Ngày cấp bằng
18/6/11
Số km
2,454
Động cơ
417,253 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Về mặt tuyên truyền thì ta thua kém Tầu nhiều quá ...Đến những ông sinh năm 60 mà còn ko biết cuộc chiến 79 đên 88 thì em cũng bó tay . Theo em lịch sử là phải trân thật ko được dính tới chính trị , tại sao các nước # họ viết lịch sử rõ ràng và trân thật kể cả các trận thua lẵn thắng thậm trí những sai lầm dẫn đến thua trận cũng được viết tỉ mỷ . Còn mình thỉ sao ..??? hay chỉ vì 16 chữ và 4 t mà các thế hệ sau ko biết gì về sự hy sinh cao cả của các anh hùng chống Tàu . Các cụ hay xem phim Tàu hay Hàn Quốc ko , bao giờ cúng có 1 hay 2 ông viết lại những sự kiện sảy ra trong ngày tại triều đình thậm chí vua ăn gì ngủ với ai cũng được ghi chép . Các sự kiên lớn nhỏ đều được ghi lại ...và cho dân chúng biết chứ ko đóng dấu mật
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Em dự cụ và nhiều cụ nhầm về khoản tuyên truyền. Trung quốc cũng như ta,hai bên đều chủ trương không nhắc tới cuộc chiến này trên các phương tiện thông tin đại chúng chính thống. Tất cả những thông tin về cuộc chiến này đều được nhắc tới trên các kênh tạm gọi là "đối ngoại nhân dân". Bản thân ngay trên này cũng như một số web khác, nếu thực sự sợ và lãng quên như các cụ nghĩ thì cũng không bao giờ tồn tại để ta tiếp cận và chém đâu.
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Q đánh hàng tâm lý nên rủng rỉnh lắm, ga cả cây đầu đội ổi tàu, chân đi đúc tàu và tiền lúc nào cũng đầy túi.

Em post nốt cuốn nhật ký chiến dịch MB84 nhưng chưa có phần đánh giá của chỉ huy QK và sư đoàn, không biết phần đó em để ở đâu nên chưa tìm thấy:


....Những khoảng mù đã dần dần tan biến, bầu trời trở nên rộng rãi cao xanh hơn. Các mục tiêu, công sự nham nhở, hào chiến đấu đỏ quạch ngoằn nghèo. Hàm ếch ruộng bậc thang, những đám cỏ tranh, gốc cây, hố pháo và những màn khói của đạn pháo chưa kịp tan tất cả hiện dần rõ nét........
.....Kết quả sơ bộ tiến công ban đầu ta đã mở được phần lớn các cửa mở phá được bãi mìn chiếm được chiến hào 1 ở Đ1 và Đ2, mở đột phá khẩu và chiếm được yên ngựa giữa Đ3 và Đ4. Đánh vào Xín Chải 2 phá được kho tàng, trận địa pháo của địch và đánh địch phản kích từ các hướng.
Ta đã làm chủ được 1 số trận địa trong thời gian ngắn cắm được 3 cờ trên cao điểm tiêu diệt nhiều sinh lực địch phá hủy các trận địa pháo và phương tiện chiến tranh của chúng ( Số liệu này chưa được đầy đủ chính xác ).
Buổi chiều ngày 12-7 tôi và hầu hết các đơn vị rút xuống nằm dọc theo suối cạn chờ lệnh mới, mọi nguồn thông tin trên và dưới tới tấp chuyển đến và biết rằng : Đợt tiến công thứ nhất tạm dừng, cho bộ đội đào công sự chốt giữ những khu vực đã chiếm được. Sơ bộ giải quyết chính sách, củng cố lực lượng, nắm lại toàn bộ tình hình báo về sư đoàn. Đêm nay củng cố tổ chức lại lực lượng ( Chúng tôi nghĩ có lẽ tiếp tục tổ chức tiến công đợt 2 quyết tâm đánh chiếm bằng được các mục tiêu ban đầu).
Chiều tà, bầu trời vẫn còn sót lại những đám mây nhỏ, chơi vơi tản tác. Hoàng hôn tràn nhanh xuống nuốt chửng hết những đám mây còn lại. Màn đêm ập xuống vội vàng.
Ngày 13-7: 13h tôi đang nằm trong lòng suối cạn dán mắt lên những khe hở của vòm lá cây ven xuống để quan sát những cao điểm mà hôm qua chúng tôi đã lăn lộn ở đấy. Bỗng nghe mấy tiếng nổ trên không, hóa ra là bọn tàu bắn đạn cối truyền đơn. Nhặt vào đọc thấy bọn khốn kiếp nó hoe hoét rằng : " Bộ đội biên phòng quân giải phóng Vân Nam TQ thông báo cho bộ đội quân khu 2 Việt Nam được biết : cho phép lên tiền duyên lấy xác tử sĩ,....,khi đi không quá 50 người không mang theo vũ khí, phải mang cờ hồng thập tự, phải đi vào ban ngày...quân giải phóng TQ sẽ hết lòng giúp đỡ ".
Đọc xong tôi tức giận, bật cười và nghĩ bụng " Đồ ngu bọn xâm lược, ai dại gì đi nghe lời chúng mày ".
Ngày 14-7 : Chúng tôi được lệnh rút quân trật tự,có tổ chức chặt chẽ theo góc phương vị hướng tây Côn Lĩnh.
Riêng tôi ở lại cùng các đơn vị khác ở lại làm nhiệm vụ giải quyết chính sách, công tác thương binh liệt sĩ ở chiến trường.
Phòng chính trị có Lê Chính trưởng ban lên hỗ trợ cùng tôi. Tối nay nghe tin Hồ Xuân Tuân đồng hương còn sống và đã rút xuống chân cao điểm đồi không tên, tôi lần mò mãi mới tìm được. 20h ngay 14-7 gặp Tuân và nói chuyện trong hầm bê tông,đây là sở chỉ huy cũ của 1 đơn vị bạn đã bỏ đi ./.
Em tiếp sức cụ VX bằng cái hình có đánh dấu các điểm cao để các cụ thấy rõ ( Nguồn: Cụ CS)

 

buonduale

Xe điện
Biển số
OF-102288
Ngày cấp bằng
18/6/11
Số km
2,454
Động cơ
417,253 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Cụ Pain ơi tháng 2 /12 vừa rồi cụ có sang Vân nam ko...???? chúng nó kỷ niệm cấp thành phố về cuộc chiến 1979 đấy ti vi báo đài tuyên truyền cũng rầm rộ . Nhưng bớt đi giọng điệu diều hâu . Về cơ bản dân Tầu cũng ko # dân ta là mấy họ cũng ko muốn 2 nước căng thẳng trong quan hệ ngoại giao . Họ cũng chỉ muốn được yên thân làm kinh tế mà kinh tế của mấy tỉnh nam Tàu này tăng trưởng chủ yếu là xuất hàng cho ta và Lào . Nhưng bọn trẻ con Tàu đã được dạy lịch sử về cuộc chiến này rồi , bọn chúng tuyên truyền là cuộc chiến này là để dạy cho ta 1 bài học vì thói vong ân và để phản kích tự vệ ..v v.. Tất cả các điều em nói đây đều là từ quán nước trà đá nên mod đừng hỏi bằng chứng nhé
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Cụ Pain ơi tháng 2 /12 vừa rồi cụ có sang Vân nam ko...???? chúng nó kỷ niệm cấp thành phố về cuộc chiến 1979 đấy ti vi báo đài tuyên truyền cũng rầm rộ . Nhưng bớt đi giọng điệu diều hâu . Về cơ bản dân Tầu cũng ko # dân ta là mấy họ cũng ko muốn 2 nước căng thẳng trong quan hệ ngoại giao . Họ cũng chỉ muốn được yên thân làm kinh tế mà kinh tế của mấy tỉnh nam Tàu này tăng trưởng chủ yếu là xuất hàng cho ta và Lào . Nhưng bọn trẻ con Tàu đã được dạy lịch sử về cuộc chiến này rồi , bọn chúng tuyên truyền là cuộc chiến này là để dạy cho ta 1 bài học vì thói vong ân và để phản kích tự vệ ..v v.. Tất cả các điều em nói đây đều là từ quán nước trà đá nên mod đừng hỏi bằng chứng nhé
Hé hé, cái đo đỏ là bình thường mà cụ còn băng đĩa về "Chiến thắng Laoshan" bán đầy Thiên An Môn nữa cơ:-|Quan trọng là sách giáo khoa TQ,Nhân dân Nhật báo, CCTV, có kêu gào không? He he, cụ thử hỏi xem mấy tỉnh giáp biên bên ta có tổ chức gì không nhá, ít nhất là cấp ngành.
Thêm nữa, Vân Nam là tỉnh còn cấp thành phố thì chỉ như cấp huyện bên ta thôi. Em công nhận là bên đó dạy học sinh về CTBG với VN là cuộc phản kích tự vệ và bla bla bal, nhưng đó là việc của họ chứ riêng VN ta thì cứ nói tới chiến tranh 79 và 89 thì ai cũng hiểu là chiến tranh bảo vệ tổ quốc
 

Frech

Xe điện
Biển số
OF-84033
Ngày cấp bằng
29/1/11
Số km
2,246
Động cơ
434,020 Mã lực
Nơi ở
Hoàng Mai, Hà Nội
Cụ Pain nhắc đến ba từ Thiên An Môn khiến em lại nhớ đến một sự kiện còn oanh liệt hơn cả chiến thắng Laoshan trong lịch sử bạo lực của quân đội và chính quyền Trung Quốc. Chính vì thế em lại thấy mình cũng không cần phải quá tập trung tuyên truyền về cuộc chiến một cách rầm rộ và "chính quy hiện đại" là gì. Công tội thì lịch sử sẽ là quan tòa công tâm nhất. Dù không quảng bá thông tin một cách rộng rãi, nhưng nhà nước vần không quên những người đã ngã xuống vì dân tộc. Và đương nhiên mỗi người chúng ta bao giờ chẳng dành những tình cảm trân trọng nhất đối với các chiến sỹ vệ quốc. Ngược lại, dù có làm mọi cách và nói vạn từ tốt đẹp thì Trung Quốc vẫn không thể xóa được lịch sử "nồi da nấu thịt" liên miên của mình.
 

NewPeace

Xe điện
Biển số
OF-60490
Ngày cấp bằng
31/3/10
Số km
4,165
Động cơ
477,420 Mã lực
Nơi ở
Mù Cang Chải
Ngay cả các cụ ở quân đội hồi đó cũng ít người biết đến cuộc chiến ở Vị Xuyên- Hà Tuyên những năm 84-89. Năm 85 khi về HN chơi mấy thằng bạn em cũng lính chốt bên QK1 cũng không biết là bên QK2 lại đánh nhau với TQ. Chúng nó bên đó toàn dẫn đường cho con buôn sang TQ đánh hàng tâm lý nên rủng rỉnh lắm, ga cả cây đầu đội ổi tàu, chân đi đúc tàu và tiền lúc nào cũng đầy túi.
Chính xác cụ ạ, lúc đó em về tranh thủ (đi viện, lấy quân) nhiều người ở nhà cứ hỏi là làm gì có đánh nhau, nếu có chắc là mình đánh trước rồi phát thanh đổ cho bên nó.
 

Estonque

Xe điện
Biển số
OF-27090
Ngày cấp bằng
7/1/09
Số km
3,155
Động cơ
517,108 Mã lực
Nơi ở
Nhà BVC
Đúng là sau năm 79 thì thông tin về Biên giới phía Bắc rất hạn chế, ông bác em sn64, đi lính biên phòng ở Lai Châu hồi 81-82, bây giờ e hỏi bác cũng nói là sau đấy còn va chạm nhỏ lẻ tẻ chứ làm gì có đánh lớn, giành giật đất đai gì nữa đâu. Đến lính biên phòng thời đó còn nói thế thì em nghĩ ở dưới miền xuôi các bác kb gì cũng là chuyện bt
 

Vịtxanh

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-11416
Ngày cấp bằng
4/11/07
Số km
30,847
Động cơ
752,102 Mã lực
Đúng là sau năm 79 thì thông tin về Biên giới phía Bắc rất hạn chế, ông bác em sn64, đi lính biên phòng ở Lai Châu hồi 81-82, bây giờ e hỏi bác cũng nói là sau đấy còn va chạm nhỏ lẻ tẻ chứ làm gì có đánh lớn, giành giật đất đai gì nữa đâu. Đến lính biên phòng thời đó còn nói thế thì em nghĩ ở dưới miền xuôi các bác kb gì cũng là chuyện bt
Có thể nhiều người không quan tâm song bố mẹ chúng em, lứa bị tống ra đường 1984 lại rất rất quan tâm đến tình hình chiến sự biên giới phía Bắc và Cambodge. Họ lo là đúng vì 1984 đánh nhau to ở Hà giang và Cam. Bọn em hết cấp 3 không vào được ĐH hay THCN, xuất khẩu lao động thì chỉ có nước ... ĐI LÍNH :P
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Có thể nhiều người không quan tâm song bố mẹ chúng em, lứa bị tống ra đường 1984 lại rất rất quan tâm đến tình hình chiến sự biên giới phía Bắc và Cambodge. Họ lo là đúng vì 1984 đánh nhau to ở Hà giang và Cam. Bọn em hết cấp 3 không vào được ĐH hay THCN, xuất khẩu lao động thì chỉ có nước ... ĐI LÍNH :P
Đúng vậy cụ Vịt nhề. Gì chứ phố em góp mặt cả: 68 Mậu Thân, 72 Quảng trị, 75 GP, 78 K, 79 -88 Tàu nên cả phố cứ như Bộ Tổng Tham mưu:P
 

Chã Nhỏ

Xe điện
Biển số
OF-115758
Ngày cấp bằng
6/10/11
Số km
4,354
Động cơ
425,516 Mã lực
Nơi ở
Lương Sơn, Hoà Bình
Có thể nhiều người không quan tâm song bố mẹ chúng em, lứa bị tống ra đường 1984 lại rất rất quan tâm đến tình hình chiến sự biên giới phía Bắc và Cambodge. Họ lo là đúng vì 1984 đánh nhau to ở Hà giang và Cam. Bọn em hết cấp 3 không vào được ĐH hay THCN, xuất khẩu lao động thì chỉ có nước ... ĐI LÍNH :P
thì giờ cũng vại tầm 18t mà còn lông bông vô nghề ngỗng mà không trốn đi chỗ khác thì cũng đi lính tất
 

Vịtxanh

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-11416
Ngày cấp bằng
4/11/07
Số km
30,847
Động cơ
752,102 Mã lực
thì giờ cũng vại tầm 18t mà còn lông bông vô nghề ngỗng mà không trốn đi chỗ khác thì cũng đi lính tất
Cơm đâu mà nuôi mà bắt hết. Có chăng địa phương nó "rung", gọi đi khám lính để các chú "chạy" hòng kiếm chác thoai.
Ở quê, muốn đi lính nghĩa vụ là phải mất tiền đới.
 

likecar&trips

Xe tăng
Biển số
OF-131467
Ngày cấp bằng
19/2/12
Số km
1,629
Động cơ
389,080 Mã lực
Nơi ở
Bên kia bờ sông Đuống
Cơm đâu mà nuôi mà bắt hết. Có chăng địa phương nó "rung", gọi đi khám lính để các chú "chạy" hòng kiếm chác thoai.
Ở quê, muốn đi lính nghĩa vụ là phải mất tiền đới.
Kụ này phán chuẩn những năm 92-94 khi em cũng đội bộ xóm, được nghe các bạn quê TB, HH, ND nói muốn đi lính phải quà cáp (ko biết có mony trong đó ko) cho xã đội.
 

pain

Xe ngựa
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
26,590
Động cơ
128,535 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Kụ này phán chuẩn những năm 92-94 khi em cũng đội bộ xóm, được nghe các bạn quê TB, HH, ND nói muốn đi lính phải quà cáp (ko biết có mony trong đó ko) cho xã đội.
Cụ nói làm em nhớ câu : Nam chuồn, Hà lủi, Thái bình quay.
Hải phòng anh dũng trốn ban ngày
Thanh hóa mất mùa xin ở lại
Nghệ tĩnh thấy vậy cũng giơ tay.
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top