Em thấy có Vova quay về làm cái Vin cũng đượcMuốn giàu có thì quay về, muốn làng nhàng, ko bon chen, hưởng thụ văn minh TG ... thì ở lại.
Em thấy có Vova quay về làm cái Vin cũng đượcMuốn giàu có thì quay về, muốn làng nhàng, ko bon chen, hưởng thụ văn minh TG ... thì ở lại.
Nhữnh loại mở mồm là thù hằn xã hội em bỏ qua hếtNghe câu “ 90% các ông bà cho con đi du học vì con dốt đặc cán mai để thi đại học trong nước sợ 3 môn éo nổi 10đ thì bôi tro vào mặt bố mẹ.” là biết ko hiểu biết gì rồi
Cháu có vài ý kiến thế này:
Việc du học sau những năm 2015 đã trở thành quá... nhàm chán, trước đó nó như một trào lưu, nhiều khi là cho...oai.
Sự thực nói thực hơi phũ phàng. Nhưng hãy tin cháu đi, cháu là người đã từng trải và cũng khá vật vã cùng gia đình trong việc này. Theo các con từ những năm 2008 học ở các trường song ngữ chất lượng cao ở HN, khi mà "phong trào" còn rất mới. Nay thực sự nếu cho làm lại, cháu và gia đình sẽ làm khác đi. Không cần cho học các trường song ngữ và du học tốn kém vẫn có thể có phương án tốt cho các bạn nhỏ.
- Việc giáo dục con trẻ nó như việc may thửa 1 chiếc áo "vừa người" cho con mình vậy.
Muốn con mặc vừa thì con phải thích, thợ may phải giỏi và bố mẹ cũng phải am tường về thời trang. Giáo dục cũng y hệt vậy.
- Quan điểm của cháu là KHÔNG NÊN cho con đi du học sớm trước khi tốt nghiệp THPT tại Việt Nam.
Đi du học sớm các con rất khổ, rất cô đơn, dễ shock văn hóa và rất khó hội nhập. Tin cháu đi, con một cô giáo dạy trường quốc tế mà cháu biết, vì gia đình không có điều kiện kinh tế nên cho con đi du học diện giao lưu văn hóa lúc lớp 8 gì đó khi con đang học trường Amsterdam gì đó. Và nay con cô giáo đã 26 tuổi, mới quay trở lại Việt Nam và lại cần hội nhập lại xã hội Việt Nam sau khi rời đi hơn 10 năm. Cô cay đắng tâm sự: "Ân hận lớn nhất là chị đẩy con đi quá sớm, khi con còn quá nhỏ! Nếu được làm lại, chị có thể đổi tất cả để làm lại cùng con" (nhớ là làm lại CÙNG CON nhé).
Câu chuyện shock văn hóa dù ít hay nhiều ở mức độ nào thôi, còn chắc chắn là CÓ nhé các phụ huynh. Có rất nhiều câu chuyện không vui quanh chúng ta, mà chỉ là chúng ta được nghe, được chứng kiến hay chưa thôi.
- Và nhất định phải có một LỘ TRÌNH từ xa, ít nhất từ trước năm cuối cấp THCS mới thực sự là kịp.
Học sinh đông nam Á, châu Á nói chung, Việt Nam nói riêng với khả năng ngôn ngữ, kiến thức, tư duy, thể lực...vv rất khác, số đông kém xa các bạn bản địa. Chính vì vậy sẽ sinh ra một loại hội chứng thiếu tự tin, co cụm và khó giao lưu hội nhập được với các bạn, nhất là các trường ở thành phố lớn thuộc các nước như Anh, Mỹ, một số nước châu Âu.
Lộ trình chuẩn bị cho các con càng sớm thì khả năng hội nhập của các con càng dễ dàng hơn, và các con không phải tăng tốc, bám đuổi rất mệt mỏi trong 2-3 năm sát khi đi.
- Phải tìm hiểu, rất hiểu về văn hóa quốc gia nơi đến, có một sự chuẩn bị nhất định, có thể là các chuyến đi thăm, giao lưu, học hè ngắn trước đó.
- Lựa những nơi đến phù hợp với khả năng của con mình: một thành phố ở bang xa với Anh, Mỹ hay đến những nơi an toàn như Nhật Bản, Singapore, Úc.
- Chọn phương án tài chính phù hợp điều kiện gia đình, vì đây là một chặng dài, thậm chí còn có 2-3 con, không lẽ cho 1 bạn đi, các bạn khác ở nhà.
- Nếu con trẻ có quyết tâm cao, khả năng tập trung và học lực khá, tốt thì chọn phương án cho con thể hiện sự cố gắng và ngược lại nếu con trẻ chỉ có mọi thứ ở mức trung bình thì chọn trường, ngành học và quốc gia an toàn.
- Phải xác định rất sớm lộ trình cho tương lai: học ngành nghề gì, tương lai tìm việc làm ổn định hay tự lập với công việc riêng và học xong có hướng định cư hay về lại Việt Nam. Nếu không xác định rõ sẽ khó tập trung thực hiện lộ trình.
- Khoản tài chính đầu tư lâu dài trong 4 năm du học, rồi trước đó là các năm học các trường song ngữ hoặc dày công ôn luyện ngoại ngữ, năng khiếu...vv thực sự có hiệu quả không khi các con quay về VN với mức lương loanh quanh 10-15tr/tháng mà không phải dễ được. Còn nếu chỉ xác định cho con cọ sát, có thêm trải nghiệm và góc nhìn mới trong điều kiện tài chính gia đình tốt thì khỏi nói.
- Khả năng hội nhập với xã hội Việt Nam của nhóm du học sinh trước đó học các trường song ngữ là rất kém, các bạn không quen được tình hình giao thông với xe máy là chính, không quen bon chen với đồng nghiệp ở các môi trường làm việc của đa số các công ty tư nhân Việt Nam, không quen với môi trường khắc nghiệt về ô nhiễm do trước đó được giữ gìn quá mức.
Thực sự như cháu thấy, thế giới bây giờ từ khi facebook thịnh hành nó thay đổi quá nhanh, cứ mỗi 2 năm là lại đổi khác. Cơ hội cho tụi trẻ cũng ngày càng cạn dần, khó khăn hơn dù ở nước ngoài hay ở chính Việt Nam.
Con trai cháu có nói rất ngậm ngùi: "cứ nghĩ con nhà giàu chúng chỉ mải ăn, chơi không đúng. Chúng nó đã giàu lại còn giỏi. Biết cạnh tranh sao đây."
Điều này hiểu cách tích cực là các gia đình nay cho con đi du học đều tìm hiểu, nhất là những gia đình có điều kiện thực sự, nhiều trong số đó bố mẹ lũ trẻ rất giỏi giang. Nên các con nhà nhàng nhàng như con cháu, con các cụ mợ ở đây là cực kì khó khăn nhé. Tất nhiên ở đây cháu nói trên số đông.
Và quan niệm nhà giàu cho con đi du học là tránh tệ nạn ở Việt Nam nay... xưa rồi. Cho con cái đi học cũng là một khoản đầu tư phải cân nhắc nhiều nhất, đầu tư cho tương lai chứ không đùa. Nên việc này nói thật, hầu hết ai cũng "tỉnh" hết.
Đoạn này cháu viết không được trơn chu dễ hiểu lắm, hi vọng các cụ mợ hiểu được ít nhiều.
Có thời gian đầu óc thông thoáng, tay mượt hơn cháu chia sẻ thêm.
Thân,
Về chi phí, sơ sơ thế này:
Có rất nhiều phương án về tài chính cho việc du học, trong đó học bổng là một cách giới hạn tài chính khá hợp lý hoặc chọn quốc gia đi cũng ảnh hưởng trực tiếp tới tổng khoản đầu tư cho con.
Nếu học THPT ở Mỹ, các bang xa hoặc khả năng con trẻ tốt thì có thể được 50% học bổng là không khó. Học phí khi đó chỉ còn chỉ <10.000$/năm học, tiền ăn ở cũng không nhiều.
Singapore cũng là một phương án tốt, tuy nhiên ở đây sức ép khá lớn, cần khả năng của các bạn nhỏ phải rất tốt.
Nhật Bản cũng là một hướng đi rất tốt và tiết kiệm tài chính vì nước bạn thiếu trầm trọng nhân lực trẻ, Nhật Bản lại tạo điều kiện và khuyến khích cho các bạn sinh viên làm thêm. Nếu chăm chỉ, cố gắng, từ năm thứ 2 các bạn có thể đỡ được gia đình 1 phần hoặc hoàn toàn chi phí ăn ở, sinh hoạt.
Các trường đại học ở Úc, chi phí khoảng 22-25.000$/năm.
Các trường đại học ở Mỹ chi phí khoảng 20-50.000$/năm: Mỹ là quốc gia kinh doanh giáo dục nên có rất nhiều lựa chọn học phí và nhiều trường có học bổng.
Du học Mỹ theo hướng qua cao đẳng cộng đồng rồi sang đại học chi phí 2 năm đầu cũng chỉ 10.000$/năm, hai năm sau cao hơn chút.
Các trường đại học ở Anh chi phí khá cao, khoảng 40-60.000$/năm, ít có mức thấp như ở Mỹ.
Đi sau khi tốt nghiệp THPT tại Việt Nam thì thường các bạn học ở các trường song ngữ, có lộ trình ngoại ngữ trước đó 4-6 năm hoặc hơn hoặc các bạn tự học thì phải rất khá hoặc lộ trình phải rất sớm. "Giỏi" ở đây chủ yếu là ngoại ngữ, vài kĩ năng khác.
Còn việc "xác định ở lại" cụ khẳng định thế có lẽ con cụ chưa đi thôi, đi rồi cụ sẽ nghĩ khác đó.
Sau 2015 việc Đi hay Ở không đơn giản như phụ huynh mình chủ quan nghĩ đâu.
Ở lại đâu, ở lại như thế nào mới là quan trọng. Còn ở lại bằng mọi giá, chấp nhận các công việc làng nhàng thì ở để làm gì.
Em xin phép quote lại cho F1 nhà em đọc ạ.Đi từ Phổ thông thì e sơ sơ thế này nhé:
UK:
Với em thời điểm tốt nhất để bắt đầu học ở Anh là sang vào đầu lớp 11 (Year 12 - AS level) của UK. Lúc này các bạn cũng đủ lớn và cũng đủ tự lập được trong việc học hành. Nếu đi thì lựa chọn tốt nhất là cho học trường tư (Independent School) có Nội trú (Boarding) hoặc ở với gia đình bản xứ (Host family). Nếu sang được thời điểm này coi như các bạn được theo từ đoạn chuẩn bị vào ĐH và cũng như có nhiều thời gian để làm quen và hoà nhâjp. Ở Nội trú hoặc ở với gia đình bản xứ cũng là để biết thêm về văn hoá của họ và lại cũng là để dễ hoà nhập hơn. Điểm A-level tốt thì vào được trường ĐH tốt sau này nếu nguyện vọng muốn ở lại thì xin việc cũng dễ. Em không recommend mấy trường dạy A-level dành riêng cho học sinh quốc tế như Bellerbys etc. Vì học ở mấy trường này cũng chả học được văn hoá gì mấy, mốt lên ĐH cũng khó bắt bạn.
Chi phí bậc phổ thông tầm chừng £30k~£50k/năm cả ăn ở nếu học theo như em nói trên kia và không học trường quá xịn. ĐH thì em ra trường cũng vài năm rồi nên không update mấy nhưng chắc giờ cũng dao động £20k-£30k/năm, trường càng rank cao thì thường càng đắt.
US:
US thì tốt nhất là nên đi từ khi vào lớp 9 VN hoặc trễ nhất là lớp 10 VN để cố học được ít nhất 3 năm High School của Mỹ. Cần ít nhất 3 năm vì để năm 1 làm quen, năm 2 (và năm 3) bắt đầu tham gia hoạt động phong trào và bắt đầu luyện thi (SAT, ACT, etc) và bắt đầu hè năm cuối là tìm trường để chuẩn bị apply ĐH. ĐH Mỹ muốn vào trường tốt thì ngoài điểm đẹp còn thêm hoạt động phong trào nên em thấy cần thời gian chuẩn bị hơn hội đi UK. Tương tự với UK em cũng thấy ráng cho vào được trường tư ở Nội trú hoặc với gia đình bản xứ là tốt nhất.
Chi phí ở Mỹ thì em thấy rất vô chừng vì có rất nhiều trường offer học bổng. Sơ sơ có thể dao động đâu đó từ $25k~$60k/năm cả ăn ở nếu học trường ổn ổn chút. ĐH thì cũng vô chừng luôn, tuỳ theo học bổng và tuỳ theo rank của trường nhưng chắc dao động từ $20k-$80k.
Với những ai đang lựa chọn giữa 2 nước này thì em thấy nếu mục tiêu là ở lại và không cần học một trường ĐH quá khủng thì US có thể sẽ là lựa chọn tốt hơn. Nếu mục tiêu là muốn học trường ĐH rank top top thế giới với tổng thời gian (và chi phí) ít hơn thì nên chọn UK vì nếu so like for like kiểu 1 trường top 5 UK và 1 trường top 5 Mỹ thì học UK rẻ hơn. UK cho đến thời điểm hiện tại thì chưa phải là lựa chọn tốt với những bạn có nguyện vọng ở lại, họ đang thông qua cái luật cho sinh viên ở lại thêm 2 năm sau khi tốt nghiệp để xin việc nhưng không biết có thêm luật j hà khắc không nên e chưa dám phán. Mỹ thì chỉ có 1 năm OPT và cũng chỉ hopefully sẽ được nhận sponsor visa làm việc lâu dài nhưng Mỹ chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội hơn. Thêm nữa hôm bữa tranh luận với các cụ OF trên này mới nhận ra UK lương vừa ra trường hơi bị bèo bọt so với các nước khác và so với tưởng tượng của nhiều cụ Đời sông UK cũng nhẹ nhàng và không cạnh tranh dữ dội cho lắm nên bạn nào cá tính một chút có thể sẽ không phát huy được hết khả năng.
Cụ phân tích rất sâu sắc và tỷ mỷ. Mà em thấy cả mảng BĐS cụ cũng rất giỏi nữa, khâm phục cụ đấy!. Nhân tiện cccm cho em xin kinh nghiệm cho con đi Singapore từ lớp 8 ợ, xin cảm ơn cccmCháu có vài ý kiến thế này:
Việc du học sau những năm 2015 đã trở thành quá... nhàm chán, trước đó nó như một trào lưu, nhiều khi là cho...oai.
Sự thực nói thực hơi phũ phàng. Nhưng hãy tin cháu đi, cháu là người đã từng trải và cũng khá vật vã cùng gia đình trong việc này. Theo các con từ những năm 2008 học ở các trường song ngữ chất lượng cao ở HN, khi mà "phong trào" còn rất mới. Nay thực sự nếu cho làm lại, cháu và gia đình sẽ làm khác đi. Không cần cho học các trường song ngữ và du học tốn kém vẫn có thể có phương án tốt cho các bạn nhỏ.
- Việc giáo dục con trẻ nó như việc may thửa 1 chiếc áo "vừa người" cho con mình vậy.
Muốn con mặc vừa thì con phải thích, thợ may phải giỏi và bố mẹ cũng phải am tường về thời trang. Giáo dục cũng y hệt vậy.
- Quan điểm của cháu là KHÔNG NÊN cho con đi du học sớm trước khi tốt nghiệp THPT tại Việt Nam.
Đi du học sớm các con rất khổ, rất cô đơn, dễ shock văn hóa và rất khó hội nhập. Tin cháu đi, con một cô giáo dạy trường quốc tế mà cháu biết, vì gia đình không có điều kiện kinh tế nên cho con đi du học diện giao lưu văn hóa lúc lớp 8 gì đó khi con đang học trường Amsterdam gì đó. Và nay con cô giáo đã 26 tuổi, mới quay trở lại Việt Nam và lại cần hội nhập lại xã hội Việt Nam sau khi rời đi hơn 10 năm. Cô cay đắng tâm sự: "Ân hận lớn nhất là chị đẩy con đi quá sớm, khi con còn quá nhỏ! Nếu được làm lại, chị có thể đổi tất cả để làm lại cùng con" (nhớ là làm lại CÙNG CON nhé).
Câu chuyện shock văn hóa dù ít hay nhiều ở mức độ nào thôi, còn chắc chắn là CÓ nhé các phụ huynh. Có rất nhiều câu chuyện không vui quanh chúng ta, mà chỉ là chúng ta được nghe, được chứng kiến hay chưa thôi.
- Và nhất định phải có một LỘ TRÌNH từ xa, ít nhất từ trước năm cuối cấp THCS mới thực sự là kịp.
Học sinh đông nam Á, châu Á nói chung, Việt Nam nói riêng với khả năng ngôn ngữ, kiến thức, tư duy, thể lực...vv rất khác, số đông kém xa các bạn bản địa. Chính vì vậy sẽ sinh ra một loại hội chứng thiếu tự tin, co cụm và khó giao lưu hội nhập được với các bạn, nhất là các trường ở thành phố lớn thuộc các nước như Anh, Mỹ, một số nước châu Âu.
Lộ trình chuẩn bị cho các con càng sớm thì khả năng hội nhập của các con càng dễ dàng hơn, và các con không phải tăng tốc, bám đuổi rất mệt mỏi trong 2-3 năm sát khi đi.
- Phải tìm hiểu, rất hiểu về văn hóa quốc gia nơi đến, có một sự chuẩn bị nhất định, có thể là các chuyến đi thăm, giao lưu, học hè ngắn trước đó.
- Lựa những nơi đến phù hợp với khả năng của con mình: một thành phố ở bang xa với Anh, Mỹ hay đến những nơi an toàn như Nhật Bản, Singapore, Úc.
- Chọn phương án tài chính phù hợp điều kiện gia đình, vì đây là một chặng dài, thậm chí còn có 2-3 con, không lẽ cho 1 bạn đi, các bạn khác ở nhà.
- Nếu con trẻ có quyết tâm cao, khả năng tập trung và học lực khá, tốt thì chọn phương án cho con thể hiện sự cố gắng và ngược lại nếu con trẻ chỉ có mọi thứ ở mức trung bình thì chọn trường, ngành học và quốc gia an toàn.
- Phải xác định rất sớm lộ trình cho tương lai: học ngành nghề gì, tương lai tìm việc làm ổn định hay tự lập với công việc riêng và học xong có hướng định cư hay về lại Việt Nam. Nếu không xác định rõ sẽ khó tập trung thực hiện lộ trình.
- Khoản tài chính đầu tư lâu dài trong 4 năm du học, rồi trước đó là các năm học các trường song ngữ hoặc dày công ôn luyện ngoại ngữ, năng khiếu...vv thực sự có hiệu quả không khi các con quay về VN với mức lương loanh quanh 10-15tr/tháng mà không phải dễ được. Còn nếu chỉ xác định cho con cọ sát, có thêm trải nghiệm và góc nhìn mới trong điều kiện tài chính gia đình tốt thì khỏi nói.
- Khả năng hội nhập với xã hội Việt Nam của nhóm du học sinh trước đó học các trường song ngữ là rất kém, các bạn không quen được tình hình giao thông với xe máy là chính, không quen bon chen với đồng nghiệp ở các môi trường làm việc của đa số các công ty tư nhân Việt Nam, không quen với môi trường khắc nghiệt về ô nhiễm do trước đó được giữ gìn quá mức.
Thực sự như cháu thấy, thế giới bây giờ từ khi facebook thịnh hành nó thay đổi quá nhanh, cứ mỗi 2 năm là lại đổi khác. Cơ hội cho tụi trẻ cũng ngày càng cạn dần, khó khăn hơn dù ở nước ngoài hay ở chính Việt Nam.
Con trai cháu có nói rất ngậm ngùi: "cứ nghĩ con nhà giàu chúng chỉ mải ăn, chơi không đúng. Chúng nó đã giàu lại còn giỏi. Biết cạnh tranh sao đây."
Điều này hiểu cách tích cực là các gia đình nay cho con đi du học đều tìm hiểu, nhất là những gia đình có điều kiện thực sự, nhiều trong số đó bố mẹ lũ trẻ rất giỏi giang. Nên các con nhà nhàng nhàng như con cháu, con các cụ mợ ở đây là cực kì khó khăn nhé. Tất nhiên ở đây cháu nói trên số đông.
Và quan niệm nhà giàu cho con đi du học là tránh tệ nạn ở Việt Nam nay... xưa rồi. Cho con cái đi học cũng là một khoản đầu tư phải cân nhắc nhiều nhất, đầu tư cho tương lai chứ không đùa. Nên việc này nói thật, hầu hết ai cũng "tỉnh" hết.
Đoạn này cháu viết không được trơn chu dễ hiểu lắm, hi vọng các cụ mợ hiểu được ít nhiều.
Có thời gian đầu óc thông thoáng, tay mượt hơn cháu chia sẻ thêm.
Thân,
Cảm ơn cụ. Em đang nhó ngiêng cho f1 du học uk. Cu lớn 2 năm nữa học mba tcnh+ cfa, gái nhỏ như cụ tv là sang lớp 11. Tại vợ e muốn cho học gần nhà đứa e ở scaborough ( york) nên em search đc trg Queen ethelburga, học bổng lên đến 100%..!??? Cụ tư vấn giúp nhéĐi từ Phổ thông thì e sơ sơ thế này nhé:
UK:
Với em thời điểm tốt nhất để bắt đầu học ở Anh là sang vào đầu lớp 11 (Year 12 - AS level) của UK. Lúc này các bạn cũng đủ lớn và cũng đủ tự lập được trong việc học hành. Nếu đi thì lựa chọn tốt nhất là cho học trường tư (Independent School) có Nội trú (Boarding) hoặc ở với gia đình bản xứ (Host family). Nếu sang được thời điểm này coi như các bạn được theo từ đoạn chuẩn bị vào ĐH và cũng như có nhiều thời gian để làm quen và hoà nhâjp. Ở Nội trú hoặc ở với gia đình bản xứ cũng là để biết thêm về văn hoá của họ và lại cũng là để dễ hoà nhập hơn. Điểm A-level tốt thì vào được trường ĐH tốt sau này nếu nguyện vọng muốn ở lại thì xin việc cũng dễ. Em không recommend mấy trường dạy A-level dành riêng cho học sinh quốc tế như Bellerbys etc. Vì học ở mấy trường này cũng chả học được văn hoá gì mấy, mốt lên ĐH cũng khó bắt bạn.
Chi phí bậc phổ thông tầm chừng £30k~£50k/năm cả ăn ở nếu học theo như em nói trên kia và không học trường quá xịn. ĐH thì em ra trường cũng vài năm rồi nên không update mấy nhưng chắc giờ cũng dao động £20k-£30k/năm, trường càng rank cao thì thường càng đắt.
US:
US thì tốt nhất là nên đi từ khi vào lớp 9 VN hoặc trễ nhất là lớp 10 VN để cố học được ít nhất 3 năm High School của Mỹ. Cần ít nhất 3 năm vì để năm 1 làm quen, năm 2 (và năm 3) bắt đầu tham gia hoạt động phong trào và bắt đầu luyện thi (SAT, ACT, etc) và bắt đầu hè năm cuối là tìm trường để chuẩn bị apply ĐH. ĐH Mỹ muốn vào trường tốt thì ngoài điểm đẹp còn thêm hoạt động phong trào nên em thấy cần thời gian chuẩn bị hơn hội đi UK. Tương tự với UK em cũng thấy ráng cho vào được trường tư ở Nội trú hoặc với gia đình bản xứ là tốt nhất.
Chi phí ở Mỹ thì em thấy rất vô chừng vì có rất nhiều trường offer học bổng. Sơ sơ có thể dao động đâu đó từ $25k~$60k/năm cả ăn ở nếu học trường ổn ổn chút. ĐH thì cũng vô chừng luôn, tuỳ theo học bổng và tuỳ theo rank của trường nhưng chắc dao động từ $20k-$80k.
Với những ai đang lựa chọn giữa 2 nước này thì em thấy nếu mục tiêu là ở lại và không cần học một trường ĐH quá khủng thì US có thể sẽ là lựa chọn tốt hơn. Nếu mục tiêu là muốn học trường ĐH rank top top thế giới với tổng thời gian (và chi phí) ít hơn thì nên chọn UK vì nếu so like for like kiểu 1 trường top 5 UK và 1 trường top 5 Mỹ thì học UK rẻ hơn. UK cho đến thời điểm hiện tại thì chưa phải là lựa chọn tốt với những bạn có nguyện vọng ở lại, họ đang thông qua cái luật cho sinh viên ở lại thêm 2 năm sau khi tốt nghiệp để xin việc nhưng không biết có thêm luật j hà khắc không nên e chưa dám phán. Mỹ thì chỉ có 1 năm OPT và cũng chỉ hopefully sẽ được nhận sponsor visa làm việc lâu dài nhưng Mỹ chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội hơn. Thêm nữa hôm bữa tranh luận với các cụ OF trên này mới nhận ra UK lương vừa ra trường hơi bị bèo bọt so với các nước khác và so với tưởng tượng của nhiều cụ Đời sông UK cũng nhẹ nhàng và không cạnh tranh dữ dội cho lắm nên bạn nào cá tính một chút có thể sẽ không phát huy được hết khả năng.
Đi Sing làm j, đã mất cô g thì đi hẳn những nước văn hoá phương Tây cho nó mở mangCụ phân tích rất sâu sắc và tỷ mỷ. Mà em thấy cả mảng BĐS cụ cũng rất giỏi nữa, khâm phục cụ đấy!. Nhân tiện cccm cho em xin kinh nghiệm cho con đi Singapore từ lớp 8 ợ, xin cảm ơn cccm
Quan niệm chưa hẳn đúng đâu bác.Đi Sing làm j, đã mất cô g thì đi hẳn những nước văn hoá phương Tây cho nó mở mang
Đây là một ý kiến tốt.Em thấy trẻ nào hơi năng động, khá khá tí hãy cho đi du học. Chứ cháu nào hơi nhát, nói dân gian là đù đù, mọt sách, đưa đi du học có khi qua đó chỉ chăm học, từ nhà đến thư viện, từ thư viện về nhà thì không khá hơn đâu. Vì học bên đó, bài tập không quá khó nhưng mà nhiều lắm.
Có điều đi du học về, tư tưởng thoải mái, mở mang nhiều thứ. Nếu xuất sắc ở lại cũng ngon, làng nhàng thì về VN cho dễ sống. Tuy nhiên tránh chỗ nào nhiều người Việt ra, vì đi du học là tiếp xúc văn hoá nước ngoài, ở khu người Việt hay nhiều người Việt thì ở VN cho rồi.
Quan trọng nhất là phải chuẩn bị tân lý cho các em, chúng nó có muốn đi không mới quan trọng. Cái mình nghĩ tốt mà nó không thích là coi chừng vài năm là lại có chuyện đấy.
Sự thật hơi phũ phàng.cách đây hơn chục năm , em đã du học mấy năm ở nước ngoài sau đó về VN, công việc tạm đủ sống.
tuy nhiên vừa rồi họp lớp cấp 3 thì nhận thấy mấy đứa thành đạt và giầu có nhất lớp đều ko ai đi du học về cả: mà toàn làm công chức (hải quan, ban quản lý dự án vốn nhà nước..) hoặc buôn bds, chủ nhà hàng...
Vậy nên cá nhân em ko nghĩ là đi du học là cách hay ạ
Đi học đâu có mỗi học, còn đi làm thêm, tiếp thu văn minh phương tây nữa chứ... quan điểm của e là chỉ đi nước nào có ng gốc Âu thôiQuan niệm chưa hẳn đúng đâu bác.
Con nhiều đại gia VN: bầu Đức, mr Vượng...vv lại chọn Sing đó. Con trai mình học ở Sing đã xong. Thấy là giải pháp rất hợp lý về tài chính. Tuy nhiên ở Sing học hơi nặng.
Học STEM ở Mẽo sẽ được OPT 1+2 năm ở lại làm việc. Job market ở Mẽo rộng nên nói chung là cơ hội xin việc cao. Muốn có GC nhanh thì cần xuất sắc một chút và học lên đến Master (tối thiểu) thì có thể tự xin GC còn không phải đợi công ty sponsor.Đi từ Phổ thông thì e sơ sơ thế này nhé:
UK:
Với em thời điểm tốt nhất để bắt đầu học ở Anh là sang vào đầu lớp 11 (Year 12 - AS level) của UK. Lúc này các bạn cũng đủ lớn và cũng đủ tự lập được trong việc học hành. Nếu đi thì lựa chọn tốt nhất là cho học trường tư (Independent School) có Nội trú (Boarding) hoặc ở với gia đình bản xứ (Host family). Nếu sang được thời điểm này coi như các bạn được theo từ đoạn chuẩn bị vào ĐH và cũng như có nhiều thời gian để làm quen và hoà nhâjp. Ở Nội trú hoặc ở với gia đình bản xứ cũng là để biết thêm về văn hoá của họ và lại cũng là để dễ hoà nhập hơn. Điểm A-level tốt thì vào được trường ĐH tốt sau này nếu nguyện vọng muốn ở lại thì xin việc cũng dễ. Em không recommend mấy trường dạy A-level dành riêng cho học sinh quốc tế như Bellerbys etc. Vì học ở mấy trường này cũng chả học được văn hoá gì mấy, mốt lên ĐH cũng khó bắt bạn.
Chi phí bậc phổ thông tầm chừng £30k~£50k/năm cả ăn ở nếu học theo như em nói trên kia và không học trường quá xịn. ĐH thì em ra trường cũng vài năm rồi nên không update mấy nhưng chắc giờ cũng dao động £20k-£30k/năm, trường càng rank cao thì thường càng đắt.
US:
US thì tốt nhất là nên đi từ khi vào lớp 9 VN hoặc trễ nhất là lớp 10 VN để cố học được ít nhất 3 năm High School của Mỹ. Cần ít nhất 3 năm vì để năm 1 làm quen, năm 2 (và năm 3) bắt đầu tham gia hoạt động phong trào và bắt đầu luyện thi (SAT, ACT, etc) và bắt đầu hè năm cuối là tìm trường để chuẩn bị apply ĐH. ĐH Mỹ muốn vào trường tốt thì ngoài điểm đẹp còn thêm hoạt động phong trào nên em thấy cần thời gian chuẩn bị hơn hội đi UK. Tương tự với UK em cũng thấy ráng cho vào được trường tư ở Nội trú hoặc với gia đình bản xứ là tốt nhất.
Chi phí ở Mỹ thì em thấy rất vô chừng vì có rất nhiều trường offer học bổng. Sơ sơ có thể dao động đâu đó từ $25k~$60k/năm cả ăn ở nếu học trường ổn ổn chút. ĐH thì cũng vô chừng luôn, tuỳ theo học bổng và tuỳ theo rank của trường nhưng chắc dao động từ $20k-$80k.
Với những ai đang lựa chọn giữa 2 nước này thì em thấy nếu mục tiêu là ở lại và không cần học một trường ĐH quá khủng thì US có thể sẽ là lựa chọn tốt hơn. Nếu mục tiêu là muốn học trường ĐH rank top top thế giới với tổng thời gian (và chi phí) ít hơn thì nên chọn UK vì nếu so like for like kiểu 1 trường top 5 UK và 1 trường top 5 Mỹ thì học UK rẻ hơn. UK cho đến thời điểm hiện tại thì chưa phải là lựa chọn tốt với những bạn có nguyện vọng ở lại, họ đang thông qua cái luật cho sinh viên ở lại thêm 2 năm sau khi tốt nghiệp để xin việc nhưng không biết có thêm luật j hà khắc không nên e chưa dám phán. Mỹ thì chỉ có 1 năm OPT và cũng chỉ hopefully sẽ được nhận sponsor visa làm việc lâu dài nhưng Mỹ chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội hơn. Thêm nữa hôm bữa tranh luận với các cụ OF trên này mới nhận ra UK lương vừa ra trường hơi bị bèo bọt so với các nước khác và so với tưởng tượng của nhiều cụ Đời sông UK cũng nhẹ nhàng và không cạnh tranh dữ dội cho lắm nên bạn nào cá tính một chút có thể sẽ không phát huy được hết khả năng.
Em không phải tư vấn du học, cái gì em biết chỉ toàn từ chính bản thân em trải nghiệm thôi nên khó mà tư vấn chi tiết từng trường đượcCảm ơn cụ. Em đang nhó ngiêng cho f1 du học uk. Cu lớn 2 năm nữa học mba tcnh+ cfa, gái nhỏ như cụ tv là sang lớp 11. Tại vợ e muốn cho học gần nhà đứa e ở scaborough ( york) nên em search đc trg Queen ethelburga, học bổng lên đến 100%..!??? Cụ tư vấn giúp nhé
Em cũng nghĩ như bác. Tính cách của bọn Âu và Mỹ nó phóng khoáng, sau này con người nó suy nghĩ cũng thoáng hơn. Sing không tệ nhưng con người sống như người máy trong một cỗ máy khổng lồ và gò bó, khối lượng học rất nặng. Nếu được chọn em ưu tiên trình tự Mỹ, Anh, Canada, Úc, Âu, rồi mới đến Nhật, Sing.Đi học đâu có mỗi học, còn đi làm thêm, tiếp thu văn minh phương tây nữa chứ... quan điểm của e là chỉ đi nước nào có ng gốc Âu thôi
Tóm lại là phải có sự “khác biệt” có bằng chứngChào các cụ các mợ, tôi sinh ra và lớn lên ở Việt Nam hơn 16 năm, học trong hệ song ngữ Việt-Pháp bilingue hết lớp 10 rồi mới cùng bố mẹ di cư sang Mỹ dưới diện bảo lãnh. Sang bên đấy, tôi học lại lớp 10 ở một trường cấp 3 công lập rồi tiếp tục học hết lớp 11, 12 sau đó được nhận vào Williams College (USNews LAC - Liberal Arts College #1). Trong thời gian học đại học thì tôi học Sinh Học và Tiếng Trung (Biology & Chinese double major). Sau này vì cơ duyên với Trung Quốc mà tôi sang đấy làm việc sau khi tốt nghiệp, và hiện tại đang làm giám đốc chiến lược sản phẩm giáo dục với hơn 5 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực hướng đạo (mentorship) và tư vấn giáo dục (education consulting) tại các thành phố lớn của Trung Quốc và 80% học sinh làm việc với tôi trên 3 tháng trước khi mùa ứng tuyển đại học bắt đầu từ tháng 8 mỗi năm được nhận vào top 30 US News National Universities / LAC.
* Tôi viết bài này không nhằm mục đích quảng cáo mà chỉ mong chia sẻ kinh nghiệm và phổ biến kiến thức mà tôi có may mắn tích lũy được. Chú ý là kinh nghiệm của tôi có ít nhiều khác biệt với F1 của các cụ mợ vì tôi sang Mỹ theo diện định cư và học trò của tôi là người Trung Quốc theo học cấp 3 công lập (cả hệ Gaokao lẫn quốc tế AP/A-Level/IB) tại Trung Quốc đại lục và cấp 3 tư thục tại Mỹ. Tuy vậy, có khá nhiều điểm tương đồng giữa học sinh Việt Nam và Trung Quốc nên hi vọng là chia sẻ sau đây sẽ có ích cho các cụ mợ ở đây.
Đôi lời về việc du học Mỹ:
A. Cấp 3 ở Mỹ: Tôi đã chứng kiến cả quyết định đúng lẫn quyết định sai và cả thành công và thất bại của nhiều học sinh TQ học trường tư cấp 3 tại Mỹ. Xin liệt kê ra đây vài quyết định sai lầm thường thấy
1. Quyết định sai dễ thấy nhất là không cho F1 học đủ thời gian tại một trường. Có hai nguyên nhân: sang học quá trễ nên chỉ có thể học 1-2 năm và đổi trường liên tục nên thời gian tại mỗi trường dưới 3 năm. Khi F1 chỉ học lớp 12 tại Mỹ thì bốn thứ sau sẽ khó làm tốt:
(a) bảng điểm tốt: điểm của nhiều môn ở VN sẽ được chuyển đổi thành điểm Mỹ ~ 8 phẩy hay 9 phẩy ở VN chỉ tương đương 3.4 hay 3.6 / 4.0, chưa thể xem là tốt được mà nên có khoảng 3.75. Các môn học ở Mỹ phần lớn sẽ dễ đối với học sinh VN nếu tiếng Anh đủ cao, ngay cả AP Calculus BC hay Statistics cũng chưa chắc làm khó được đại đa số học sinh kiếm được 7 hay 8 phẩy trong các lớp toán. Do vậy trong đa số trường hợp, điểm GPA tạo ra bởi các lớp ở Mỹ thường cao hơn.
(b) thư giới thiệu của giáo viên: giáo viên mới quen con bạn trong thời gian có 2-3 tháng tính từ tháng 8 đến tháng 10 là thời điểm apply EA/ED. Thường giáo viên sẽ có ấn tượng sâu sắc hơn sau khi đã dạy F1 đủ 1 năm học
(c) hoạt động ngoại khóa: gần như chỉ có 1-3 tháng để trở thành thành viên của các CLB ngoại khóa. Trừ khi F1 đã có bề dày hoạt động ở VN có thể khai vào đơn xin học (application form - có hai hệ thống chính là CommonApp và CAAS, chưa kể một số trường có hệ thống riêng như 9 trường trong nhóm University of California) hoặc là tạo dựng ngay câu lạc bộ mới toanh ở trường mới thì có thể kiếm được danh hiệu người sáng lập Founder hoặc chủ tịch CLB President (nhưng khá khó với trình độ tiếng Anh, tâm lý tương đối hướng ngoại của F1 VN nói chung; vả lại cũng chưa chắc đã chiêu mộ được các học sinh khác cũng như tiến hành sự kiện gì cho ra hồn trong khoảng thời gian ngắn như vậy)
(d) tiếng Anh: cái này thì không cần nói nhiều. Ngay cả TOEFL 100+ cũng sẽ gặp nhiều khó khăn trong giao tiếp do không quen ngữ điệu (accent), tiếng lóng và thành ngữ (slangs & idioms), tốc độ nói (speaking speed), và thuật ngữ chuyên nghành của mỗi môn học (technical terminology)
Vì bắt đầu từ lớp 12 có quá nhiều nhược điểm chết người như vậy nên đa số cha mẹ cho F1 sang học từ bậc học sớm hơn. Bắt đầu từ lớp 11 thì trong 4 cái trên sẽ vẫn gặp khó khăn với (c) và (d); bắt đầu từ lớp 10 sẽ dễ dàng hơn rất nhiều; nhưng tối ưu nhất vẫn là bắt đầu từ năm lớp 9 – năm đầu tiên của bậc THPT tại Mỹ.
2. Quyết định sai thường thấy thứ 2 là chọn trường chất lượng quá kém hoặc không phù hợp với F1
CCCM có biết nhiều trường cấp 3 tư thục tại Mỹ (và cả Anh lẫn Úc và Canada) sẵn sàng trả cho các công ty môi giới tiền hoa hồng tương đương 1 học kỳ hoặc 1 năm tiền học nếu họ có thể giới thiệu học sinh sang đấy? Cũng vì lý do này mà nhiều công ty môi giới sẵn sàng quảng cáo quá lố, nói dối về chất lượng trường hoặc cho học bổng vài ngàn USD (trong khi nhận được hoa hồng hàng chục ngàn USD).
Rất ít học sinh TQ lẫn VN có thể vào được top 30 trường tư của Mỹ đơn giản vì những trường này có yêu cầu cực cao đối với học sinh lẫn cha mẹ học sinh. Họ phỏng vấn F1 lẫn phụ huynh và có những yêu cầu ngầm như cha mẹ là giới tinh hoa, thượng lưu, lãnh đạo, hoặc sẵn sàng đóng góp tiền cho trường (chỉ có thể hạ tiêu chuẩn một phần với điểm đầu vào SSAT và hoạt động ngoại khóa). Vì vậy phương án thực tế hơn là tìm trường trong trong khoảng xếp hạng top 500 trở lại trong toàn nước Mỹ hoặc top 50 trong bang (Tùy năng lực của F1 mà tùy biến). Bảng xếp hạng Niche (https://www.niche.com/k12/search/best-private-high-schools/) cung cấp khá nhiều thông tin về cơ sở vật chất và phản hồi của cha mẹ cũng như học sinh cũ hoặc hiện tại. Đây là nói về chất lượng.
Về mặt phù hợp, ít nhất 2 năm trước khi năm học dự tính bắt đầu (1 năm trước khi đăng ký ứng tuyển) nên cho F1 đi 2-3 tiểu bang khác nhau ở Mỹ để nắm được sở thích về môi trường tự nhiên – nắng/tuyết, ẩm/khô, bờ biển/lục địa – cũng như xã hội – đông đúc/tản mát, thành thị/nông thôn, bảo thủ/cấp tiến, tỉ lệ dân da trắng/ đen /vàng/ Hispanic. Vd: F1 năm nay 2019 học lớp 5 và CCCM muốn con học lớp 9 vào năm 2023 tại Mỹ thì chậm nhất là năm 2021 phải sang Mỹ một chuyến để năm 2022 có thể đăng ký ứng tuyển). Ngoài việc dùng môi trường tự nhiên và xã hội để rút ngắn danh sách bang và thành phố để xem xét, CCCM còn cần phải nghiên cứu các cơ sở vật chất liên quan đến việc học và chơi tại trường. Ví dụ: F1 thích bơi lội thì cần tìm trường có bể bơi; F1 thích khoa học tự nhiên thì tìm trường có nhiều phòng lab to với trang thiết bị hiện đại. Còn phải xem them là trường nội trú (sống trong ký túc xá tại trường) hay ngoại trú (cần tìm gia đình bảo trợ Host family hoặc người giám hộ Guardian – có thể là người thân tại Mỹ hoặc dùng dịch vụ trả tiền)
Lưu ý nhiều trường ở Mỹ trực thuộc một tổ chức/dòng tôn giáo nào đó, thường là thuộc về Christianity. Thành thực mà nói, tôi không khuyến khích học sinh VN hoặc bất kỳ nước nào đến đây học trừ khi có tín ngưỡng Thiên Chúa Giáo vì các trường này thường có hai yêu cầu bắt buộc: tham gia một khóa học tôn giáo mỗi năm học (không chỉ mất thời gian mà còn ảnh hưởng đến việc học khoa học của F1 khi giáo viên rao giảng về các thuyết phản khoa học phản tiến hóa như Intelligent Design) và tham gia hoạt động ngoại khóa liên quan đến tôn giáo (không hẳn là xấu nếu như đó là hoạt động thiện nguyện hoặc dàn hợp xướng nhưng dù gì cũng giảm sự tự do trong lựa chọn của F1)
3. Quyết định sai thường thấy thứ 3 và cũng thường thấy nhất đó chính là không giám sát và đốc thúc F1. Đôi khi vì lý do khách quan như bận bịu hay xa cách, đôi khi vì lý do chủ quan như F1 không tự giác không quyết tâm và cha mẹ lại cứ nghĩ rằng bỏ tiền ra cho con học trường tốt và thuê gia sư là đủ. Giáo dục trong nhà cực kỳ quan trọng. Trong một số trường hợp, cha mẹ nghĩ rằng con mình sang xứ lạ sẽ thay đổi. Điều này có thể xảy ra, nhưng thường là biến đổi trở nên cởi mở phóng khoáng hơn, sáng tạo hơn, độc lập hơn nhưng rất hiếm khi thấy thiếu tự giác trở thành tự giác. Mà một khi đã không tự giác thì điểm số giảm sút và hoạt động ngoại khóa bị lơ là.
B. Đăng ký vào đại học ở Mỹ: Các trường đại học Mỹ liệt kê nhiều yếu tố mà họ thích khi đánh giá học sinh cấp 3 muốn nhập học (GPA cao, hoạt động ngoại khóa năng nổ, chọn lớp khó, có thành tích trong các kỳ thi, v.v.). Nhưng tựu trung lại, bọn họ chỉ quan tâm đến ba yếu tố:
1. F1 có đủ năng lực học tập để theo đuổi chuyên nghành mà nó chọn hay không. Yếu tố này được đánh giá qua:
a. Điểm GPA (trung bình của tất cả các môn). GPA được phân làm hai loại là Unweighted tức là điểm số của lớp tiêu chuẩn Standard = lớp nâng cao Honors = lớp trình độ đại học AP. Còn Weighted tức là có sự khác biệt, ví dụ ở trường cấp 3 của tôi thì A trong lớp Standard = 4.0, Honors = 5.0, và AP = 6.0, dẫn đến điểm GPA của học sinh có thể đạt trên 4.0.
b. Xếp hạng đồng khóa trong trường: một số trường xếp hạng, một số trường không xếp hạng. Có trường xếp hạng bằng Unweighted GPA (dễ có nhiều Valedictorian tức là học sinh #1), có trường dùng Weighted GPA (thường chỉ có 1 Valedictorian). Đại học xếp hạng càng cao thì càng có nhiều Valedictorian và top 10, top 5%, v.v. trong số học sinh được nhận.
c. Điểm SAT hoặc ACT (kiểm tra năng lực tư duy), SAT 2 (kiểm tra kiến thức chuyên môn trong môn học nào đó), TOEFL/IELTS (kiểm tra năng lực tiếng Anh). Thường thì học sinh được vào top 30 National Universities và LAC có SAT >1450, ACT > 33, 2 môn với 700 điểm trở lên trong SAT 2, TOEFL >105.
d. Số lượng lớp khó (Honors và AP) và điểm số trong kỳ thi AP: càng nhiều càng tốt, không chỉ giúp tăng GPA và xếp hạng mà còn chứng minh F1 có thể học tốt ở bậc đại học vì AP là lớp có mức độ khó tương đương lớp năm 1 đại học Mỹ. Các lớp học mang tên AP dạy học sinh kiến thức cần thiết để đạt điểm cao trong kỳ thi AP được tổ chức vào tháng 5 hàng năm trên toàn quốc, học sinh làm bài tại trường mình theo học. Thang điểm 1-5, trong đó 1-2 được xem là thi rớt, 3 là trung bình, 4 khá, 5 giỏi. Được điểm 3 trở lên trong AP thì có thể đổi học phần credit ở bậc đại học (mỗi đại học có tiêu chuẩn và chính sách riêng). Lời khuyên của tôi là năm lớp 9 nên học 1 lớp AP, 10 nên học 1-2 lớp AP, lớp 11 3-4 lớp, và lớp 12 2-4 lớp, tùy khả năng của F1. Vì thời gian nộp đơn xin học là vào tháng 10-12 năm lớp 12, nên ban tuyển sinh đại học chỉ có thể đánh giá F1 dựa trên điểm số trong lớp AP và bài thi AP của năm lớp 9, 10, và 11. Thường thì học sinh được vào top 30 National Universities và LAC có 4 môn AP có điểm 4 hoặc 5 trước khi vào lớp 12.
e. Thành tích trong hoạt động ngoại khóa và kỳ thi liên quan đến chuyên nghành F1 chọn: có Rất Rất nhiều hoạt động ngoại khóa và cuộc thi để thể hiện sự yêu thích passion và năng lực trong một chuyên ngành nào đó. Vd: tôi thích Sinh Học nên đi làm tình nguyện viên trong phòng thuốc của bệnh viện, làm trợ giảng cho giáo viên dạy AP Sinh Học, tham gia kỳ thi Olympic Sinh Học của Mỹ (USABO – USA Biology Olympiad). Hoạt động có tuổi thọ càng dài (bắt đầu từ lớp 9 đến 12 >>> mới bắt đầu năm lớp 12), bỏ thời gian càng nhiều (3 tiếng mỗi ngày >>> 10 tiếng mỗi tuần), chiêu mộ càng nhiều thành viên, và có càng nhiều dự án project được hoàn thành thì càng tốt. Còn về thi cử thì tỷ lệ chọi càng cao càng danh giá. Ví dụ như các kỳ thi có tỷ lệ chọi cao nhất tại Mỹ là Intel International Science and Engineering Fair và Olympiad (~ kỳ thi Olympic bên VN mình) để chọn đội tuyển thi Olympiad/Olympic quốc tế. Tôi đạt được top 20 toàn quốc trong kỳ thi USABO 2010 (học kỳ 2 của năm lớp 12) nhưng đáng tiếc là không vào được top 4 để tranh tài tại Hàn Quốc năm đó
2. F1 có gì khác/vượt trội những ứng viên khác: yếu tố khác biệt và vượt trội liên quan đến học thuật đã được nêu trong phần B.1.d. Ở đây chỉ nêu các yếu tố phi học thuật, cái này cũng có rất nhiều:
a. sắc tộc/quốc tịch: học sinh Mỹ >>> học sinh quốc tế; da màu >>> da trắng; Việt Nam, Lào, Campuchia >>> Trung Quốc, Hàn Quốc, Ấn Độ; quốc gia nhỏ, ít người, hiểm trở >>> quốc gia có tiếng
b. năng khiếu hội họa, âm nhạc, thể thao, ngoại ngữ, tranh luận (debate): tốt nhất là có bằng chứng là giải thưởng trong kỳ thi giải đấu nào đó, video của buổi biểu diễn, bằng chứng nhận, hoặc portfolio. Vd tôi có thể nói được 4 thứ tiếng (Việt, Pháp, Anh, Tây Ban Nha) vào năm lớp 12 để rồi sau này lên đại học bỏ tiếng TBN và học tiếng Trung.
c. hoạt động ngoại khóa khác người. Tôi tạm phân làm hai cấp độ
Quái kiệt: tự thí nghiệm ngủ kiểu uberman trên bản thân mình trong 1 tháng (6 lần ngủ mỗi lần 20 phút chia đều trong 1 ngày tức là mỗi ngày chỉ ngủ 2 tiếng) -> được nhận vào Harvard; lập ra tổ chức từ thiện quyên góp được hơn 100,000 USD cho trẻ em nghèo -> được nhận vào Cornell; du lịch đến 200 nước trên toàn thế giới; trèo lên đỉnh của 10 ngọn núi cao nhất thế giới; v.v.
Khác biệt: lập ra tổ chức giới thiệu và cung cấp cơ hội thực tập cho học sinh cấp 3 đầu tiên trong tỉnh -> được nhận vào UC Berkeley; tự trồng rau nuôi cá sau vườn và nấu ăn hàng ngày cho cả nhà; học lái thuyền buồm từ năm 7 tuổi và không ngừng trong hơn 10 năm; v.v.
d. Năng lực tư duy hoặc cách tư duy khác người: IQ cao khác thường có chứng nhận của MESA; cách viết bài luận
e. Bố cháu là ai: con của sao Hollywood, nghị sĩ, ủy viên bộ ít người, CEO tập đoàn lớn, người có công (đóng góp nhiều tiền cho trường, thường thì phải 1-2M USD trở lên nhưng không phải chắc chắn luôn ok) v.v thường được ưu ái rất nhiều; sau đó đến con cháu của cựu học sinh của trường (một số trường chỉ tính nếu là thân thích của cựu học sinh bậc đại học undergraduate, nhưng một số trường khác tính cả thân thích của cựu học sinh bậc thạc sĩ và tiến sĩ graduate)
- v.v.
3. F1 có nhân cách và nghị lực như thế nào: cái này thường thấy qua bài luận hoặc thư giới thiệu
a. thiếu khuyết tình thương (mẹ đơn thân, bố mẹ ly dị, mồ côi) hoặc tiền bạc (nhà nghèo không có nước nóng, khu ổ chuột, vô gia cư, v.v.) hoặc mới gia nhập vào môi trường khó khăn (dời nhà sang thành phố khác, di cư sang Mỹ, du học một mình ở Mỹ) mà vẫn học tốt lại chín chắn thì được đánh giá cực kỳ cao (vượt qua hai thử thách đầu cao hơn thử thách thứ ba)
b. lòng tốt, trung thực, kiên nhẫn, quả cảm xuất chúng (vd: cứu người thoát khỏi đám cháy) được kể qua lời của giáo viên, chứ tự mình kể thì ít khi được công nhận.
- v.v.
4. Tổng hợp:
- F1 thỏa mãn càng nhiều yếu tố nêu trên càng có khả năng được vào trường tốt và nhận học bổng. Các yếu tố trên không thể đánh đồng với nhau. Vd: đạt huy chương vàng Olympic/Olympiad quốc tế bất kể môn gì thì dù có là da trắng nhà giàu với GPA 2.0/4.0 và SAT 1200 và không có bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào khác thì Harvard cũng nhận.
- Các yếu tố trên được đánh giá thông qua: học bạ, bảng báo điểm của cơ quan khảo thí (College Board đối với SAT, SAT 2 và AP), bài luận application essays (kể chuyện liên quan đến thành tích quái kiệt của mình hoặc một yếu tố đặc biệt nào đó ảnh hưởng đến nhân sinh quan của mình), kê khai trong bảng đăng ký (liệt kê hoạt động ngoại khóa), phỏng vấn, thư giới thiệu, porfolio (ghi hình biểu diễn, mẫu thời trang, tranh vẽ mình tự làm ra)
- Học sinh VN tại VN thường được vào trường top ở Mỹ (bao gồm cả học bổng hàng tỷ đồng) chủ yếu nhờ yếu tố 1c, 1e, 2a, 2b, 2c, 2e, 3a.
Nói về du học thì quả là thiên hình vạn trạng, mỗi F1 mỗi đặc trưng nhu cầu mà mục tiêu cũng khác nhau. CCCM có câu hỏi gì về du học ở Mỹ thì cứ hỏi trực tiếp trong chủ đề này.
Rảnh rỗi thì tôi lại dùng trường cũ của tôi làm ví dụ viết tiếp về cuộc sống ở bậc đại học + nghệ thuật & khoa học trong việc viết bài luận.
Văn cụ đầy tính đố kị và vùi dập thế
Các cụ ko biết à, cụ Ta leng keng đó khẳng định giàu hơn 95% ộp phơ và dù văn cụ ấy cay nghiệt hậm hực nhưng tinh thần cụ ấy rất vui tươiCụ đấy thì còm nào chẳng vậy. Bỏ qua đi mợ à. Cà phê fun mà, có người nọ người kia. Dù sao cũng cảm ơn những bài viết chia sẻ của mợ về vấn đề du học.
Các cháu nhà em thì cũng đang học trong hệ thống giáo dục ở Châu Âu. Ở bên đây cũng có nhiều gia đình định cư bên này, những vẫn cho con sang Anh học phổ thông từ sớm, nên em cũng tham khảo thêm thông tin về lĩnh vực này.
Cụ muốn con đi du học rồi quay về hay là ở lại ạ ? Căn cứ vào câu trả lời của cụ em sẽ tư vấn cho cụ ạEm chào các cụ các mợ ạ!
Như tiêu đề, em xin kinh nghiệm của các cụ/mợ đã cho F1 đi du học ạ.
Em tìm trên mạng cũng nhiều thông tin nhưng em muốn biết kinh nghiệm thực tế của các cụ mợ rồi em có hướng cho F1 nhà em đi du học tại Anh hoặc Mỹ càng tốt ạ. F1 nhà em đang học lớp 9.
Em đã để sẵn rượu cảm ơn các cụ/ mợ ạ.