- Biển số
- OF-554558
- Ngày cấp bằng
- 19/2/18
- Số km
- 806
- Động cơ
- 165,857 Mã lực
Cái chốn đâu đó của cụ ấy cũng giống chốn đâu đó của em. Em gửi cụ lời giảng của thiền sư cũng là cư sĩ, không phải là tu sĩ.
Đến với khóa Thiền, điều đầu tiên ta đã làm là hướng về nương tựa Tam Bảo. Tam Bảo có nghĩa là châu báu hay ngọc quý trong Buddha – Phật, châu báu trong Dhamma – Pháp, châu báu trong Saṅgha – Tăng. Và châu báu có nghĩa là các phẩm hạnh rất giá trị. Ta nương tựa vào phẩm hạnh của Đức Phật chứ không phải vào con người Đức Phật.
Ta nương tựa vào phẩm hạnh của Phật, phẩm hạnh của Pháp, phẩm hạnh của Tăng. Bất hạnh thay, truyền thống nương tựa Tam Bảo này đã trở thành sự cải đạo của con người từ tổ chức tôn giáo này sang tổ chức tôn giáo khác. Đức Phật không quan tâm đến điều này. Bất cứ ai trở nên thật sự giải thoát, thực sự giác ngộ, không muốn dính líu đến sự cải đạo này. Người ta sẽ được những gì qua việc cải đạo con người từ tôn giáo này sang tôn giáo khác.
Nếu toàn thể quốc gia hay toàn thể thế giới bắt đầu tự cho mình là Phật tử nhưng họ không thực hành Sīla, Samādhi hay Paññā. Họ sẽ được gì thêm qua cái tên gọi này. Nếu người ta không tự gọi mình là Phật tử mà họ thực hành Sīla, Samādhi hay Paññā, cuộc sống của họ sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Mỗi người sẽ sống cuộc sống hạnh phúc hơn, hòa hợp hơn, lợi lạc hơn cho mình và cho người khác. Cuộc sống sẽ đáng sống, Dhamma là để sống một cuộc sống thích đáng, Dhamma không có liên quan gì đến các tổ chức tôn giáo cả.
...............
Đức Phật không quan tâm đến chuyện thành lập tôn giáo, nhưng bất hạnh thay, dưới danh nghĩa Ngài, không phải chỉ có một mà nhiều tông phái được thành lập. Và sự tinh khiết của Dhamma bị đánh mất. Dhamma chỉ tinh khiết khi nó là chung cho tất cả. Giây phút mà nó trở thành tông phái, nó mất hết sự tinh túy. Một người giác ngộ không quan tâm đến vấn đề giáo phái, luật tự nhiên là chung cho tất cả.
Đây là điều mà Đức Phật đã khám phá ra và giảng dạy cho đại chúng, và là điều Ngài khuyên chúng sanh nên áp dụng trong cuộc sống hằng ngày. Đây là Dhamma chứ không phải là nghi lễ, nghi thức hay niềm tin của tôn giáo này hay tôn giáo kia, chẳng ích lợi gì cả. Đây là định luật phổ quát, luật tự nhiên áp dụng chung cho mỗi người và cho mọi người. Người ta có thể tự cho mình là Phật tử, là tín đồ Thiên Chúa giáo, Ấn giáo, Hồi giáo hay Do Thái giáo, chẳng có gì khác biệt cả, luật tự nhiên là luật tự nhiên. Khi vi phạm luật tự nhiên này, ta bị trừng phạt ngay tức khắc. Nếu sống thuận theo luật tự nhiên này, ta được tưởng thưởng ngay tức khắc. Ta sẽ sống cuộc sống rất hạnh phúc và điều này áp dụng chung cho mọi người. Đây là điều một Vị Phật đã khám phá ra. Có Phật hay không có Phật thì luật ấy luôn luôn có ở đấy, ngay trước khi có Đức Phật luật này đã có rồi.
Nếu có ai vi phạm luật này bằng cách phát sinh ra giận dữ, oán ghét, ác ý, thù hận, đam mê, sợ hãi, ngã mạn thì tâm bị ô nhiễm. Thiên nhiên bắt đầu trừng phạt ngay lập tức, điều này đúng ngay cả trước khi Đức Phật xuất hiện. Luật này đã có sẵn đó, vào thời Đức Phật, sau thời Đức Phật và sẽ tiếp tục còn mãi về sau. Đây là lý do tại sao Ngài nói: “Luật tự nhiên là trường cừu”. Định luật này luôn có đấy, có Phật hay không có Phật. Thiên Nhiên bắt đầu tưởng thưởng bất cứ ai thoát khỏi những tật xấu này. Người ta bắt đầu sống cuộc sống giải thoát, hạnh phúc, hòa hợp, lợi ích cho mình và cho người. Điều này đã có trước khi Đức Phật xuất hiện, ngay vào thời Đức Phật và sau thời Đức Phật.
Một Vị Phật khám phá ra luật này, áp dụng vào cuộc sống của chính Ngài và trở nên giải thoát. Rồi do lòng từ bi, Ngài bắt đầu chia sẻ và truyền bá cho người khác. Luật này phải giữ được tính phổ quát, nếu không sẽ mất đi hiệu lực. Một Vị Phật không màng đến chuyện thành lập tông phái. Chúng tôi được biết nhiều lần Ngài nói chuyện với đại chúng rằng: “Ta không quan tâm đến việc biến Quý vị thành đệ tử. Ta không quan tâm đến chuyện chia cắt Quý vị và các Đạo sư cũ của mình. Ta không quan tâm đến việc ấy. Quý vị có những mục đích nhất định nào đó trong đời mình. Người trở thành một ẩn sĩ, một Tỳ Kheo hay Tỳ Kheo Ni, ngay cả đến một Cư sĩ, ai ai cũng có mục đích nào đó trong đời là được giải thoát khỏi những bất tịnh trong tâm. Ta đến đây để giúp Quý vị làm điều đó. Ta có một phương pháp dạy cho Quý vị. Nhờ sự thực hành phương pháp này, Quý vị có thể thoát ra khỏi những hệ lụy, những ràng buộc của những bất tịnh này. Tất cả chỉ có thể, ta chỉ quan tâm đến chuyện đó”.
Ngài không màng đến chuyện thành lập tông phái. Vào lúc sắp qua đời, Ngài nói: “Ta không phụ thuộc vào đoàn thể Tăng già, ta không phụ thuộc vào những người này, vào tổ chức các Tỳ Kheo. Những con người thánh thiện, ta không phụ thuộc vào những người ấy, và những người ấy không phụ thuộc vào ta. Mỗi người phụ thuộc vào chính mình, phụ thuộc vào Dhamma, không liên quan vào đến tông phái. Dhamma là chung cho tất cả”. Đây là điều chúng ta đã thực hành ở đây. Một Vị Phật chỉ là một Vị Phật, khi Ngài hoàn toàn vững vàng trong Dhamma. Nếu không có Dhamma, một người nào đó có thể tự nhận mình là một Vị Phật: “Tôi là một Vị Phật, nhưng người ấy không phải là Phật, người ấy không có liên hệ gì đến một Vị Phật cả”.
........................................
Vị thiền sư-cư sỹ mà cụ trích dẫn nói về qui luật tự nhiên và rằng Thích Ca Mâu Ni không cố tình tạo ra một tôn giáo, chắc chắn là vậy rồi. Vậy thì, vị thiền sư-cư sỹ đó hoặc là đạt tới tiên cảnh thoát xa thực tại, hoặc là ông ta trốn tránh thực tại và tự lừa dối mình rằng ông ta nắm vững và hiểu rõ quy luật tự nhiên. Ông ta không biết gì về cái mà ông ta gọi là 'Quy luật tự nhiên". Thực tại mà chúng ta có thể nhận biết bằng tất cả các giác quan và cảm nhận bằng tri tuệ non nớt của mình nói cho chúng ta biết, kể từ Thích Ca Mâu Ni, Phật giáo đã trở thành là một tôn giáo lớn với một hệ thống giáo lý đa dạng; một hệ thống nghi lễ thờ phượng hoành tráng nguy nga; một tổ chức có thứ bậc và phẩm cấp đồ sộ...etc. Đó là kết quả của một tiến trình phát triẻn phù hợp với quy luật tự nhiên, không phụ thuộc vào tính chủ quan của bất cứ ai - ngay cả Thích Ca Mâu Ni. Không một ai có thể xoá bỏ sự thật này và ngay khi một ý niệm như vậy nảy sinh thì cũng là sự báng bổ bất kính với Mệ Thiên nhiên hùng vĩ siêu phàmVâng cái này thì không khó cụ ạ. Em xin giải thích ngắn gọn để cụ và những ai còn chưa biết có thể nắm được.
Phật (tiếng Pali là Bhudda) là chỉ người đã giác ngộ hay người đã được giải thoát. Người được giải thoát đó là Thái tử Siddhārtha Gautama. Do đó, chúng ta sẽ hay gọi luôn Thái tử là Phật.
Pháp (tiếng Pali là Dhamma) - có nghĩa là quy luật, là sự thật, là luật tự nhiên. Đó là luật chung của thiên nhiên, vốn cai quản toàn thể vũ trụ kể cả loài có tri giác lẫn vô tri, vô giác.
Tăng (tiếng Pali là Sangha) hay còn gọi là Tăng đoàn, là chỉ toàn bộ những người thực hành theo phương pháp mà thái tử Gautama đã truyền dạy. Khi thực hành cùng những người trong tăng đoàn sẽ giúp người thực hành tiến nhanh hơn đến giải thoát.
Và 3 khái niệm Phật - Pháp - Tăng được gọi là Tam bảo, tức là 3 châu báu hay ngọc quý, ý để chỉ là các phẩm hạnh rất giá trị.
Có thể Thích Ca Mâu Ni thực tâm không muốn tạo dựng một tôn giáo nhưng bằng hành động phổ biến con đường thoát khổ, Ngài đã vô tình tạo dựng nên một tâp thể người cùng chung chí hướng. Con người là động vật xã hội, chịu sự chi phối của qui luật tư nhiện vậy nên khi một cộng đồngi người hình thành từ một người, chúng ta sẽ thấy nó phát triển như nó là.
Mọi lý lẽ phủ nhận Phật giáo là một tôn giáo, hay khăgr định Phật giáo là vô thần đều là lý lẽ của những người không biết gì về Phật giáo.