[Funland] Cha và con ...

dutoan

Xe buýt
Biển số
OF-22770
Ngày cấp bằng
22/10/08
Số km
593
Động cơ
493,559 Mã lực
Nơi ở
Ngõ lỗ thủng
Xin chia buồn với cụ chủ topic, bố em cũng mất đã 14 năm trong tình cảnh tương tự cụ, nhưng nhà em thì được 6 tháng từ lúc bố em bị bệnh đến khi ra đi mãi mãi.... lúc bình thường thì ta cứ lao vào công việc, rồi con cái... năm tháng qua đi ta chợt nhận ra người ta cần quan tâm chính là bố mẹ mình, những bậc sinh thành đã hi sinh mọi thứ để chúng ta được bình an
 

cuckhoai

Xe tăng
Biển số
OF-461320
Ngày cấp bằng
13/10/16
Số km
1,242
Động cơ
212,873 Mã lực
Nhân có thớt của cụ pig_dragon_83 về thuốc điều trị ung thư, em lại nhớ đến hoàn cảnh của mình. Bố em từ khi thấy tự dưng người yếu vào tháng 12 năm 2023, đang đêm mẹ em gọi lên bảo về ngay chứ bố không qua khỏi. Em giật mình cuống quýt gọi cho đứa bạn làm bác sĩ cùng tòa nhà học cùng cấp 3 và chồng nó cũng là bạn học cùng từ lớp 1 đến hết cấp 3 tức tốc về trong đêm. Đường về không xa mà em thấy nó dài vô tận làm 2 đứa bạn đi cùng cứ vừa đi vừa động viên không sao đâu. Về đến nhà thấy nhà vẫn im lìm, mọi tưởng tượng sẽ có nhiều người qua ồn ào đều không thấy nên em tạm yên tâm phần nào. Trèo tường vào nhà gõ cửa để lấy chìa khóa mở cửa cho bạn vào thấy bố em vẫn nằm trong tư thế đẹp. Đến khi 2 vợ chồng đứa bạn vào, đứa bác sĩ sau khi khám và hỏi han thì bảo đưa ông lên Hà Nội nhập viện. Bố em nhất khoát không đi, em thuyết phục mãi lấy lí do là từ khi con mua nhà ở trên Hà Nội đến giờ cũng 10 năm rồi Bố chưa lên chơi lần nào, lần này bố lên đó cho biết nhà con tiện con đưa bố đi khám. Rồi Bố em cũng nghe thế là trong đêm em quay lại Hà Nội, lên tới nơi em đưa Bố em về nhà em trước vì cụ bị say xe. Cụ lên nhà thấy nhà cửa cũng đàng hoàng nên thấy cụ có vẻ vui vui nói " Bố tưởng nhà máy giống cái phòng trọ, lên nhìn thấy cũng được". Trong lòng em thì rối bời nhưng thấy Bố nói vậy cũng thấy vui vui chút dù gì cũng không làm cụ thất vọng. Đến hôm sau em đưa ông vào Bạch Mai khám, cụ đi được 1 chút thì mệt không chịu được nên em lại chờ, nói Bố để con cõng Bố đi khám thì cụ nhất định không chịu. Mà chờ ở Bạch Mai nó lâu. Mãi rồi cũng khám, làm xét nghiệm và chụp x-quang được. Nhưng chiều mới lấy được kết quả nên hai Bố con lại về nhà em. Chiều lấy kết quả thì mọi chỉ số cũng bình thường. Đêm đến Bố em thấy khó thở nên nửa đêm em và 2 vợ chồng đứa bạn lại đưa Bố em vào gấp A9 Bạch Mai. Sau khi đi đóng viện phí đặt cọc thì được đưa lên tầng 17 tòa nhà Q khoa hô hấp. Rồi cũng các xét nghiệm, chup chiếu, em cũng nhờ đủ kiểu Bác sĩ từ tác động ở trên xuống. Rồi sợ bố em bệnh hô hấp nên chọn phòng dịch vụ 2 triệu/ ngày để bố em nằm cho yên tĩnh và sạch sẽ. Sau 3 ngày thì làm tiểu phẫu hút dịch trong màng phổi. Rồi thuốc gì tốt nhất điều trị, rồi đặt ống hút ... nhìn thấy Bố đau đớn, khó chịu em cũng thấy rất đau khổ. Rồi làm nuôi cấy mô chuẩn đoán giai đoạn cuối. Em bàng hoàng đau khổ nhưng phải dấu tất cả mọi người, âm thầm chịu đựng mà ngoài mặt coi như không có chuyện gì xảy ra. Đôi khi đổi ca trông Bố, em về nhà quán bia, ngồi vào góc khuất, gọi cốc bia hơi rồi vừa uống bia vừa uống nước mắt. Nhưng rồi tình hình bệnh tiến triển tốt giáp tết âm lịch theo nguyện vọng của cụ em xin ra viện để Bố em được về ăn tết với gia đình cho thoải mái đầu óc, qua tết sẽ lên lại. Em mua thêm cả bình oxi, máy tạo oxi về theo để cụ dùng khi nào cần, rồi rất nhiều thuốc quý đắt tiền để nếu cụ lên cơn co thắt sẽ có thuốc điều trị ngay tại chỗ trước khi chuyển lên viện. Trộm vía về nhà cụ khỏe lên, nói chuyện oang oang, bạn bè, rồi họ hàng đến thăm ai cũng vui ra mặt. Thế rồi mùng 4 em lên lại HN để chuẩn bị thì mùng 6 tối Bố em lại khó thở. Sáng Mùng 7 em về đưa ông lên luôn BV Phổi TƯ. Vào phòng cấp cứu nhưng họ cứ vất ở phòng đó đến khi em thắc mắc nhiều quá thì họ chuyển qua khoa nội tổng hợp. Lên đó lại nằm ghép, em lại đi xin và chịu tiền ngoài để Bố em được nằm 1 mình một giường trong phòng cấp cứu để nó sạch sẽ và đỡ lây nhiễm chéo, rồi lại 1 một mớ xét nghiệm, đi đi lại lại rồi bố em phải mổ vì nó không phải ung thư phổi mà là ung màng phổi. Em lại sốc lần 2. Lần này quyết định mổ nội soi, lại mất tiền thuê ekip bác sĩ làm riêng. Nhưng lần này sức khỏe Bố em yếu dần, người lúc nào cũng đeo ống xông nên cụ khó chịu mặc dù trước đây Bố em là người cực kỳ kiên nhẫn và chịu đựng tốt. Càng ngày nhìn bố em càng yếu, đủ các loại đạm đắt tiền, thuốc đắt tiền cũng không ăn thua. Bố em mê sảng và hay mơ gặp hết đồng đội cũ đến người nhà đã mất về thăm. Cụ nhất định muốn về nhà em. Vậy là về lại nhà em. Em mua đủ thứ thiết bị tốt nhất biến căn phòng bố em ở thành phòng khử trùng. Về nhà em thấy tư tưởng cụ thoải mái, các loại thuốc lại đáp ứng tốt, cụ vui vẻ và béo khỏe lên trông thấy. Từ phải nằm 1 chỗ cụ lại ngồi dậy rồi đi lại được. Cả nhà rồi anh chị em ở quê lên đều mừng. Nhưng rồi vào 1 ngày không ai ngời đến Bố em ra đi trong khi ngủ vào 4h sáng, thời điểm không ai có thể ngờ tới dù mẹ em nằm cạnh cũng không biết. Đó, thuốc gì, công nghệ gì, nhưng đôi khi số phận nó đến đó là kết thúc và đã là K giai đoạn cuối nhất là K phổi thì không ai biết được lúc nào người nhà mình ra đi cả. Em lại nhớ đến bài thơ của nhà thơ Hà Huy Hoàng, đọc mà nó thấm thía
Con chưa lần viết cho cha
Một câu thơ để gọi là... cha ơi!
Giờ cha hương khói về trời
Giật mình. Đêm trắng con ngồi trơ trơ
Đời cha xuống ruộng lên bờ
Phận con gồng gánh câu thơ bọt bèo
Cha giờ về cõi trong veo
Con còn lầm lũi lưng đèo... Phù Vân!
Cha ơi, dù chỉ một lần
Cho thơ con khóc bên phần mộ cha.
Câu chuyện về bố cụ giống bố em rất nhiều. Bố em mất vừa tròn 20 năm, cũng mất do K phổi. bố em mất khi vừa lĩnh lương hưu tròn 6 tháng. Buồn ...
 

ngoclya

Xe buýt
Biển số
OF-162165
Ngày cấp bằng
23/10/12
Số km
543
Động cơ
353,093 Mã lực
Bố em cũng mất được 4 năm, nhà còn mẹ. Khi nào rảnh, có lúc nhớ nhà thì em lại chạy xe về vào cuối tuần, nhà cách Hanoi 300 cấy số...
Trước khi mất, bố em có đi viện 1 thời gian ngắn, do tuổi cao mà cụ lại hay uống rượu. Khi cụ đòi về nhà, chán cảnh ở viện, cụ bảo cụ muốn ra đi tại ngôi nhà của mình. Hàng ngày trước khi mất cụ nằm nhìn lên trần nhà, cụ bảo cụ nhìn thấy nhiều người thân đã mất cứ lảng vảng quanh đây...
Em có hỏi cụ là có gì bố còn vương vấn hay không? Cụ bảo bố giờ chỉ muốn đi nhanh, thanh thản... trần gian bố đã sống đủ rồi...
Sau khi bố mất, cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi. Nhưng nhiều khi đêm xuống em cố gắng nghĩ về bố,... do em đọc đâu đó có người nói là trước khi ngủ nếu nghĩ về ai đã khuất thì sẽ gặp người đó trong mơ...nhưng mà chưa bao giờ em gặp lại bố trong mơ cả....
Ngày xưa khi em ra Hanoi đi học đại học, mỗi lần đi sau kỳ nghỉ hè hay Tết, bố đều dẫn em ra bắt xe. Bố em đi trước, lầm lũi dắt cái xe đạp cà tàng đèo đồ cho em, em đi sau... ráng trời đỏ ửng phía đằng đông. Đến bây giờ em vẫn nhớ về hình ảnh ấy, nó cứ in đậm trong tim...
Giờ đây mỗi lần nhìn lên bàn thờ, nhìn vào ảnh bố lòng em lại như thắt lại... ước gì lại được ngồi một lần nữa cùng người, được nghe bố nói & được uống cùng bố một chén rượu, ... được bố khuyên nhủ, hay bố quát như hồi mình còn thơ trẻ...

Nhiều lúc nhớ bố (quê em gọi là cha), em lại nhớ mấy câu thơ của Nguyễn Duy.

Không răng! cha vẫn cười khì
Rượu tăm vẫn để dành khi con về
Ngọt ngào một chút men quê
Cay tê cả lưỡi, đắng tê cả lòng
Gian ngoài thông thống gian trong
Một đời làm lụng sao không có gì
........
Không răng! cha vẫn cười khì
Đời là thế, kể làm chi cho rầu
Cha con xa cách bấy lâu
Mấy năm mới uống với nhau một lần
Bụng ta thắt, mặt ta nhăn
Cha ta thì vẫn không răng cười cười

Ta đi mơ mộng trên đời
Để cha cuốc đất một đời chưa xong
 

haivanphe

Xe container
Biển số
OF-46470
Ngày cấp bằng
14/9/09
Số km
6,996
Động cơ
48,478 Mã lực
Nơi ở
Ha Noi
Mẹ em đi đột ngột năm 54 tuổi. Đêm đó em ngủ trên nhà vợ thì gần 5h sáng nghe tiếng điện thoại, linh tính thế nào nhào dậy thì ở dưới gác có tiếng gọi thất thanh báo là mẹ em đã đi. Hai vợ chồng nhào về, đúng lúc đội 115 đang khiêng ra khỏi nhà, sờ người vẫn đang còn ấm. Em bị sốc 1 thời gian khá dài, tuần nào cũng chạy xuống chỗ Mẹ em nằm ít nhất là 1 lần, có khi đang giờ làm tự dưng lại thấy nhờ liền lấy xe chạy đến ngồi cạnh cả buổi.

Nhiều khi nghĩ thì thấy ai có bố mẹ ốm đau 1 thời gian rồi mới đi lại là tốt hơn hoàn cảnh của em vì đã có cơ hội được chăm sóc, phụng dưỡng. Mình không chăm sóc Mẹ được ngày nào thấy ân hận vô cùng.
 

DurexXL

Xe lăn
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
10,944
Động cơ
867,908 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Mẹ em đi đột ngột năm 54 tuổi. Đêm đó em ngủ trên nhà vợ thì gần 5h sáng nghe tiếng điện thoại, linh tính thế nào nhào dậy thì ở dưới gác có tiếng gọi thất thanh báo là mẹ em đã đi. Hai vợ chồng nhào về, đúng lúc đội 115 đang khiêng ra khỏi nhà, sờ người vẫn đang còn ấm. Em bị sốc 1 thời gian khá dài, tuần nào cũng chạy xuống chỗ Mẹ em nằm ít nhất là 1 lần, có khi đang giờ làm tự dưng lại thấy nhờ liền lấy xe chạy đến ngồi cạnh cả buổi.

Nhiều khi nghĩ thì thấy ai có bố mẹ ốm đau 1 thời gian rồi mới đi lại là tốt hơn hoàn cảnh của em vì đã có cơ hội được chăm sóc, phụng dưỡng. Mình không chăm sóc Mẹ được ngày nào thấy ân hận vô cùng.
Xin chia sẻ cảm xúc cùng Cụ ạ
 

AKAN_N

Xe buýt
Biển số
OF-742471
Ngày cấp bằng
10/9/20
Số km
668
Động cơ
73,578 Mã lực
Đọc còm của các cụ xong nước mắt em cứ chảy dài. Đúng là yêu con và giúp đỡ con không toan tính thì chỉ có cha mẹ thôi. Hồi xưa em cũng không thích bố em đâu vì cụ đi suốt, toàn mấy anh em và mẹ con em ở nhà và chăm lo lẫn nhau, em vẫn nhớ có lần nhân dịp Trung Thu nhà hàng xóm xung quanh đều có bánh kẹo và đặc biệt là bánh trung thu trong khi nhà em thì chưa có gì cả, lúc buồn và chán nhất thì bố em về và trên tay cụ là những chiếc bánh Trung Thu thập cẩm, vị mà em nhớ mãi. Có lẽ bố em đã phải mất mấy ngày trời mới về đế nhà để kịp đem lại niềm vui cho mẹ con em, rồi có những lúc bố em kể thời còn đi XKLĐ sang bên Đông Âu đúng lúc khối xã hội chủ nghĩa số phận của người Việt lúc đo khổ vô cùng tận mà bố em lúc nào cũng hướng về già đình , chỉ mong được về sớm với mẹ con, bố em kể thời đó kinh khủng cực kỳ, nhiều người Việt không chịu được gian nan đã tìm cách tự giải thoát cho bản thân......
Có lẽ vì hồi trẻ đi nhiều , thế nên lúc về hưu bố em lại chăm con cháu hết mình không nề hà bất cứ điều gì cả. Nhưng không ai chống chọi được thời gian và tuổi già bây h nhìn bố em sức khỏe suy giảm, thay đổi thời tiết là lại mệt hơn em lại thấy thương bố vô cùng, em ước nếu đảnh đổi được em sẽ dành sức khỏe của mình cho bố em......
 

Hangtuyen

Xe tải
Biển số
OF-580021
Ngày cấp bằng
19/7/18
Số km
481
Động cơ
241,930 Mã lực
Chia sẻ cùng cụ chủ,cuộc sống đôi khi là vậy bố mẹ trẻ khỏe kt ta hạn hẹp và theo đuổi nó đến lúc kt khá lên thì mình cũng đánh đổi nhiều thứ không bao giờ có lại được.
Bố em mất lúc vc em vừa cưới nhau được vài tháng kt khó khăn và lúc trẻ cũng không nghĩ sâu được.Giờ còn mẹ nên em luôn bố trí thời gian để về nhiều lúc chỉ được 1-2 tiếng.
 

Thonbon

Xe đạp
Biển số
OF-813436
Ngày cấp bằng
31/5/22
Số km
35
Động cơ
106 Mã lực
Tuổi
44
Ông già e mất 2 chục năm rồi, cách đây 2 ngày e vừa đưa gấu và mấy bà chị đi xem thầy về phần âm cho ông (quê e gọi là mời ông đi chợ xem có thiếu thốn gì k), bình thường e k tin bói toán, đây cũng là lần đầu tiên e đi kiểu này. Đến lúc ngồi trước thầy, ông thầy nói bố có đi cùng em đến đây và ông rất lo cho cháu vì giai đoạn này cháu đang bất ổn, đoạn này đúng e giật mình luôn k biết có trùng hợp không vì quả thực giai đoạn này nhóc nhà e cũng đang ẩm ương về tâm lý với bố mẹ. Ông cũng k cần gì, chỉ cần lo cho cháu là đc, đến đây thì thực sự em cay sống mũi và phải kiềm chế để k khóc, tự nhiên thấy thương ông và thương con nữa, chắc sẽ phải quan tâm con nhiều hơn.
 

Esse82

Xe tăng
Biển số
OF-391904
Ngày cấp bằng
13/11/15
Số km
1,885
Động cơ
24,685 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội phố
Câu chuyện về bố cụ giống bố em rất nhiều. Bố em mất vừa tròn 20 năm, cũng mất
Đọc còm của các cụ xong nước mắt em cứ chảy dài. Đúng là yêu con và giúp đỡ con không toan tính thì chỉ có cha mẹ thôi. Hồi xưa em cũng không thích bố em đâu vì cụ đi suốt, toàn mấy anh em và mẹ con em ở nhà và chăm lo lẫn nhau, em vẫn nhớ có lần nhân dịp Trung Thu nhà hàng xóm xung quanh đều có bánh kẹo và đặc biệt là bánh trung thu trong khi nhà em thì chưa có gì cả, lúc buồn và chán nhất thì bố em về và trên tay cụ là những chiếc bánh Trung Thu thập cẩm, vị mà em nhớ mãi. Có lẽ bố em đã phải mất mấy ngày trời mới về đế nhà để kịp đem lại niềm vui cho mẹ con em, rồi có những lúc bố em kể thời còn đi XKLĐ sang bên Đông Âu đúng lúc khối xã hội chủ nghĩa số phận của người Việt lúc đo khổ vô cùng tận mà bố em lúc nào cũng hướng về già đình , chỉ mong được về sớm với mẹ con, bố em kể thời đó kinh khủng cực kỳ, nhiều người Việt không chịu được gian nan đã tìm cách tự giải thoát cho bản thân......
Có lẽ vì hồi trẻ đi nhiều , thế nên lúc về hưu bố em lại chăm con cháu hết mình không nề hà bất cứ điều gì cả. Nhưng không ai chống chọi được thời gian và tuổi già bây h nhìn bố em sức khỏe suy giảm, thay đổi thời tiết là lại mệt hơn em lại thấy thương bố vô cùng, em ước nếu đảnh đổi được em sẽ dành sức khỏe của mình cho bố em......
còn bố mẹ thì vẫn còn có chỗ dựa cụ ạ, mà chỗ dựa về tinh thần là lớn nhất. Con cái dù 4 50 mà có chuyện buồn khi về nhà là bố mẹ lo toan cho đủ thứ, từ bữa cơm đến động viên. Giờ em về nhà nó thiếu cái gì đó. Thắp nén nhang cho bố em đầu tiên khi về nhà mà lòng cứ trĩu nặng. Nhìn di ảnh bố em một lát rồi lại cúi đầu đi xuống, hụt hẫng.
 

Esse82

Xe tăng
Biển số
OF-391904
Ngày cấp bằng
13/11/15
Số km
1,885
Động cơ
24,685 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội phố
Bố em cũng mất được 4 năm, nhà còn mẹ. Khi nào rảnh, có lúc nhớ nhà thì em lại chạy xe về vào cuối tuần, nhà cách Hanoi 300 cấy số...
Trước khi mất, bố em có đi viện 1 thời gian ngắn, do tuổi cao mà cụ lại hay uống rượu. Khi cụ đòi về nhà, chán cảnh ở viện, cụ bảo cụ muốn ra đi tại ngôi nhà của mình. Hàng ngày trước khi mất cụ nằm nhìn lên trần nhà, cụ bảo cụ nhìn thấy nhiều người thân đã mất cứ lảng vảng quanh đây...
Em có hỏi cụ là có gì bố còn vương vấn hay không? Cụ bảo bố giờ chỉ muốn đi nhanh, thanh thản... trần gian bố đã sống đủ rồi...
Sau khi bố mất, cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi. Nhưng nhiều khi đêm xuống em cố gắng nghĩ về bố,... do em đọc đâu đó có người nói là trước khi ngủ nếu nghĩ về ai đã khuất thì sẽ gặp người đó trong mơ...nhưng mà chưa bao giờ em gặp lại bố trong mơ cả....
Ngày xưa khi em ra Hanoi đi học đại học, mỗi lần đi sau kỳ nghỉ hè hay Tết, bố đều dẫn em ra bắt xe. Bố em đi trước, lầm lũi dắt cái xe đạp cà tàng đèo đồ cho em, em đi sau... ráng trời đỏ ửng phía đằng đông. Đến bây giờ em vẫn nhớ về hình ảnh ấy, nó cứ in đậm trong tim...
Giờ đây mỗi lần nhìn lên bàn thờ, nhìn vào ảnh bố lòng em lại như thắt lại... ước gì lại được ngồi một lần nữa cùng người, được nghe bố nói & được uống cùng bố một chén rượu, ... được bố khuyên nhủ, hay bố quát như hồi mình còn thơ trẻ...

Nhiều lúc nhớ bố (quê em gọi là cha), em lại nhớ mấy câu thơ của Nguyễn Duy.

Không răng! cha vẫn cười khì
Rượu tăm vẫn để dành khi con về
Ngọt ngào một chút men quê
Cay tê cả lưỡi, đắng tê cả lòng
Gian ngoài thông thống gian trong
Một đời làm lụng sao không có gì
........
Không răng! cha vẫn cười khì
Đời là thế, kể làm chi cho rầu
Cha con xa cách bấy lâu
Mấy năm mới uống với nhau một lần
Bụng ta thắt, mặt ta nhăn
Cha ta thì vẫn không răng cười cười

Ta đi mơ mộng trên đời
Để cha cuốc đất một đời chưa xong
Mợ tình cảm quá ạ!
 
Biển số
OF-750907
Ngày cấp bằng
24/11/20
Số km
132
Động cơ
54,440 Mã lực
Tuổi
39
Bố Em cũng vừa mất năm ngoái rồi sau 15 năm bị tai biến và vô số lần đi Viện,
Năm bố em bị nặng đúng năm 2008 Hà nội bị ngập nặng và em cũng ăn đòn 2 cái xe ô tô bị nước. Nhớ cái cảnh lội trên đầu gối sang phố Phương Mai mua Cơm mà hãi, rồi đến năm ngoái vào đúng lúc nắng nóng đỉnh điểm bố em bị sốc nhiệt, em lại đưa Cụ lên Bạch Mai, Bác Sỹ động viên về Viện tỉnh hồi sức tích cực vì Bạc Mai nói không còn khả năng can thiệp, về tỉnh cho nhàn người bệnh và cả người chăm, 1 tháng ở Viện tỉnh rồi cũng đến lúc bó tay BS bảo cho cụ về nhà kèm Bác sỹ và máy thở vài hôm rồi cụ đi, nhưng bố em vẫn không đi được, lúc này nhìn cái cảnh người nằm đợi chết mà không chết được, cứ vật vã trong khi mọi người đứng nhìn mới khổ làm sao. Nói các cụ đừng bảo em láo chứ lúc đó thầm mong cho bố đi cho nhẹ nhàng và đỡ khổ, chứ tuổi già mà đi được nhẹ nhàng sau một thồi gian ngắn bị ốm đau thì đỡ khổ biết bao. Giờ lúc nào hình ảnh Bố em vật vã cuối đời cũng hiển hiện trong tâm trí em. Buồn thật.
Thực tế là lúc tỉnh táo ai cũng muốn vậy, khổ cho người bệnh vô cùng, sống không ra sống
 

vu tuan ky nam

Xe buýt
Biển số
OF-313634
Ngày cấp bằng
28/3/14
Số km
504
Động cơ
302,176 Mã lực
Tuổi
49
Em giờ đang tìm kiếm để mua 1 ít xyanua giấu ở nhà mà chưa được. Sau này có làm sao thì nhỏ 1, 2 giọt vào cốc cà phê uống là xong.
Chứ tầm vài năm qua em chứng kiến nhiều trường hợp đau đớn, tốn kém, vất vả cả nhà mà vẫn chết nên em nghĩ nếu có bị thì sẽ không chữa.
Vụ đầu độc ng tình rồi lao xe xuống vực thấy bảo mua xyanua trên mạng cụ ag,e cũng giống cụ,có lẽ cũng phải mua viên thần dược này để phòng thân.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top