[Funland] Cccm giải thích em về vấn đề này với

TTViet

Xe tải
Biển số
OF-42487
Ngày cấp bằng
6/8/09
Số km
469
Động cơ
469,569 Mã lực
Đúng là trí nhớ em rất đặc biệt, có những lĩnh vực em nhớ rất lâu không thể nào quên được, đó là thơ. Ngày còn nhỏ ba em hay đọc bài Chính Khí Ca của Văn Thiên Tường, em nghe vài lần rồi thuộc ngay dù đó là một bài thơ rất dài và bằng chữ Hán. Nhưng về đường đi thì lại rất kém. Con đường đó em đi cả ngàn lần nhưng có một hôm em rẽ từ ngã khác ra đường đó thì phải mất năm phút mới nhận ra.
Câu chuyện này em chưa kể ai nghe vì nó quá hoang đường, em mà kể cho hai bà chị nghe chắc bả cười rụng răng... Nghĩ lại tội cho mẹ, hơn mười năm em hành hạ mẹ đủ điều vì sự ám ảnh đó, chắc do nghĩ bà không quan tâm bỏ em cho chị trông coi.
Nhiều người cũng bị những hồi ức ám ảnh kiểu này, đặc biệt là trong thời thơ ấu và những người lính trải qua chiến tranh. Chính vì vậy phương Tây ngay từ đầu thế kỷ XIX đã có ngành Tâm lý học và hiện nay bác sỹ tâm lý (trị liệu) là một ngành rất hót bên Âu Mỹ. Với người châu Á, người ta thường hay gán cho bản chất tâm linh, phong thủy, kiếp nạn hơn và do đó cách phân tích trị liệu cũng rất khác. Nếu cụ quan tâm hơn đến những vấn đề tâm thức, tiềm thức thuộc về trí não thì nên đọc thêm về Sigmund Freud một nhà tâm sinh lý học rất có ảnh hưởng lớn đến ngành y khoa và tâm lý học. Freud có nhiều nghiên cứu rất sâu về các biến cố thời thơ ấu và các giấc mơ... và ảnh hưởng của nó đến toàn bộ hành vi và cuộc sống của mọi người về sau. Những ám ảnh sâu sắc kể cả không gạt bỏ được nó nhưng nếu hiểu và nhận thức được nó, cũng sẽ dễ dàng chung sống với nó hơn cụ ạ!
 
Biển số
OF-517702
Ngày cấp bằng
22/6/17
Số km
623
Động cơ
186,206 Mã lực
Tuổi
43
Cụ đúng là một thiên tài về trí nhớ. Em xin ngả mũ ạ
 

humxam75

Xe điện
Biển số
OF-89375
Ngày cấp bằng
22/3/11
Số km
4,846
Động cơ
443,511 Mã lực
Nơi ở
Andromeda
Cụ thớt có nhớ hồi ở trong bụng mẹ ko
 

meomun346

Xe container
Biển số
OF-206409
Ngày cấp bằng
16/8/13
Số km
8,963
Động cơ
393,112 Mã lực
Nơi ở
Nhiều nơi
Sự việc lần ấy diễn ra khiến em cảm thấy rất tức giận. Cơn giận cứ âm ỉ trong tâm trí mà không thể nói với ai nên sau này em có những hành động hay dỗi với mẹ, lúc đó em cho rằng mẹ em là nguyên do chính khiến em phải chịu như vậy. Sau này mẹ em khổ vì em rất nhiều đến hơn 10 tuổi mới hết.
Oan cho bà cụ quá, thời xưa vất vả, chắc mẹ cụ còn phải đi làm ăn, hoặc việc nọ việc kia mới sai chị cụ trông nom cụ chứ; có phải sai chị trông em để bà đi chơi đâu!
Còn em thì nhớ chuyện hồi 2 tuổi rưỡi (vì khi ấy đứa em gái của em mới 1 tháng tuổi, hai chị em cách nhau 2 năm rưỡi). Chiều mùa đông, tháng 11 dương, ngoài đồng lúa đã gặt xong, còn lại gốc rạ cao khoảng 30cm. Em theo mấy đứa lớn hơn ra đồng chơi, trò nhổ gốc rạ lên rồi mang ném xuống 1 cái hố ngoài ruông. Hố sâu hơn 1m có ít nước, tầm ngang đầu gối. Trong khi ném rạ, em bị rơi luôn xuống hố, ướt hết, mấy đứa lớn vội chạy về kêu mẹ em ra vớt lên, mang về thay quần áo rồi đốt cho 1 đống lửa to để sưởi. Hôm ấy ko có ai ở nhà thì tèo rồi. Mẹ em kể đâu có 1 lần, nhưng những hình ảnh thì nay em vẫn nhớ, nó là những ấn tượng mạnh ạ. Chứ giờ thì e hay bị quên lắm, cầm cái kéo quay ra quay vào đã ko nhớ để đâu:)):)):))
 

Cun Linh

Xe máy
Biển số
OF-62257
Ngày cấp bằng
19/4/10
Số km
69
Động cơ
440,791 Mã lực
Có những ký ức hằn sâu thật. Hồi em rất nhỏ bố em dạy em về tay trái và tay phải, lúc đó 2 bố con đi cạnh 1 cái bể nước của khu tập thể, bố em bảo tay gần phía bể nước là tay phải, tay kia là tay trái. Cho đến giờ em không nói nhanh được phía trái phía phải các cụ ah, nếu có việc gì liên quan đến phải trái đầu em lập tức hiện lên hình ảnh em đi cạnh cái bể nước đó, và mới phân biệt được trái phải.
 

ChemGioCoiOp

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-741588
Ngày cấp bằng
2/9/20
Số km
614
Động cơ
68,329 Mã lực
Số là em luôn bị ám ảnh bởi một sự việc, mà việc ấy đã xảy ra cách đây rất lâu rồi, hơn 50 năm có lẽ... Lúc đó em còn rất nhỏ, chắc chưa đến... một tuổi. Em nhớ mình lúc đó mình còn chưa biết nói, chưa biết đi, chỉ biết bò nên chưa thể qua một tuổi được. Chuyện là mẹ em đi làm giao em cho bà chị 10 tuổi trông, chị em lại ham chơi nên giao lại cho bạn gái chị ấy coi giùm. Bà chị ấy lại rủ một người bạn nữa cùng em chơi một trò chơi rất ghê rợn!
Trò chơi ấy như sau:
Sau nhà em có một cái hồ nước dài 2m rộng 1m người ta dùng để tưới rau. Hai bà bắt em bỏ lên cái thau giặt đồ rồi thả trôi trên hồ. Bà này đẩy qua bà kia đẩy lại rồi cười khúc khích trông vui lắm. Chợt cái thau trôi ra giữa hồ rồi lật úp xuống, em chỉ còn thấy một màu xanh của nước hồ và dĩ nhiên không thể kêu và thở được. Rồi em thấy 4 cánh tay đưa xuống nước khua khoắng, rất may là cũng chụp được kéo em lên. Hai bà ấy sợ hãi bồng em chạy về nhà lau khô rồi quấn chăn lại, còn dặn với nhau là không được kể với ai kẻo mẹ em đánh chết.
Do em không biết nói nên không thể nào về mách mẹ được nhưng sự việc cứ ám ảnh em mãi kể cả trong giấc mơ sau này. Em có một thắc mắc là tại sao trí nhớ của mình lại kinh khủng như vậy, thậm chí đến tận bây giờ còn nhớ tên và khuôn mặt của hai bà ấy.
Em tin là chuyện này có thật.
 
Chỉnh sửa cuối:

Chu An

Xe container
Biển số
OF-336914
Ngày cấp bằng
1/10/14
Số km
5,410
Động cơ
345,133 Mã lực
Em rất tin sự ám ảnh của cụ chủ vì em cũng nhớ 1 chuyện hồi còn chửa chắc được 1 tuổi.

Hôm đó em ngồi ăn bột, mẹ em mới bón cho chắc khoảng được 1/4 đĩa (theo những gì nhớ lại thì em đoán vậy) thì đột nhiên em ...tè. Oái oăm là em tè luôn vào đĩa bột còn gần đầy và bị mẹ em phát cho 1 cái vào mông bên trái. Em nhớ như in gương mặt bực bội của bà khi đó. Có thể các cụ sẽ thắc mắc là tại sao lại tè được vào đĩa bột, cái bỉm đâu? Xin thưa là hồi thập niên 70, trẻ con toàn được thò cái chym qua một cái lỗ ở đằng trước để tránh việc đái dầm. Và dựa trên việc em vẫn còn ăn bột cộng với không chịu báo trước mẹ ( đã biết nói đâu?) khi muốn tè nên em chắc chắn mình còn chưa được 12 tháng.
 

Manh.8x

Đi bộ
Biển số
OF-751631
Ngày cấp bằng
30/11/20
Số km
7
Động cơ
52,170 Mã lực
Tuổi
43
Số là em luôn bị ám ảnh bởi một sự việc, mà việc ấy đã xảy ra cách đây rất lâu rồi, hơn 50 năm có lẽ... Lúc đó em còn rất nhỏ, chắc chưa đến... một tuổi. Em nhớ mình lúc đó mình còn chưa biết nói, chưa biết đi, chỉ biết bò nên chưa thể qua một tuổi được. Chuyện là mẹ em đi làm giao em cho bà chị 10 tuổi trông, chị em lại ham chơi nên giao lại cho bạn gái chị ấy coi giùm. Bà chị ấy lại rủ một người bạn nữa cùng em chơi một trò chơi rất ghê rợn!
Trò chơi ấy như sau:
Sau nhà em có một cái hồ nước dài 2m rộng 1m người ta dùng để tưới rau. Hai bà bắt em bỏ lên cái thau giặt đồ rồi thả trôi trên hồ. Bà này đẩy qua bà kia đẩy lại rồi cười khúc khích trông vui lắm. Chợt cái thau trôi ra giữa hồ rồi lật úp xuống, em chỉ còn thấy một màu xanh của nước hồ và dĩ nhiên không thể kêu và thở được. Rồi em thấy 4 cánh tay đưa xuống nước khua khoắng, rất may là cũng chụp được kéo em lên. Hai bà ấy sợ hãi bồng em chạy về nhà lau khô rồi quấn chăn lại, còn dặn với nhau là không được kể với ai kẻo mẹ em đánh chết.
Do em không biết nói nên không thể nào về mách mẹ được nhưng sự việc cứ ám ảnh em mãi kể cả trong giấc mơ sau này. Em có một thắc mắc là tại sao trí nhớ của mình lại kinh khủng như vậy, thậm chí đến tận bây giờ còn nhớ tên và khuôn mặt của hai bà ấy.
Như nào cụ? là chuyện hồi trẻ à?
 

Quy Lão

Xe tăng
Biển số
OF-715848
Ngày cấp bằng
12/2/20
Số km
1,983
Động cơ
103,052 Mã lực
Tuổi
41
Chuyện này em xác định là có thật, sau này lớn lên rồi mỗi lần em ra cái hồ nước sau nhà lại sợ và em rất thù hai bà ấy. À mà chuyện này em chưa kể cho ai nên không có chuyện có người biết rồi thuật lại cho nghe.
Em thấy thường thì người ta không nhớ được những việc diễn ra trước 6 tuổi, hoặc nhớ rất mơ hồ.
Nhưng trong giai đoạn này lại có 1 việc mà nhớ rất rõ, thậm chí nhớ rất chi tiết 1 việc nhưng lại không nhớ những việc liên quan hoặc cùng thời điểm đấy.
Ví dụ như em thì chỉ nhớ duy nhất 1 việc hồi bé, tầm 2 tuổi. Đấy là đầu ngõ nhà em có 1 nhà xát gạo mà 1 người bị máy xát nghiến đứt 1 cánh tay. Bây giờ không nhớ được ông ấy là ai, cũng không nhớ được tí gì về hồi đấy (gần 40 năm rồi), nhưng nhớ rất rõ là ông bô đang kiệu em trên cổ đứng chơi ở bụi tre đầu ngõ thì thấy đông người chạy nháo nhào vào máy xát rồi kéo người kia ra, máu me đầm đìa 1 bên tay chỉ còn lướt thướt tí vải áo.
 

Takanka

Xe đạp
Biển số
OF-191744
Ngày cấp bằng
27/4/13
Số km
26
Động cơ
58,442 Mã lực
E chỉ nhớ 1 chuyện năm e hơn 1 tuổi, chính xác vì e có hỏi bố mẹ e. Đến bây giờ thỉnh thoảng e vẫn mơ về nó. Còn từ lúc hơn 1 tuổi đến năm lớp 8 e mới giải mã đc những hình ảnh đấy là gì. Chuyện là e rất hay mơ và nhớ về hình ảnh có người bế e đứng dưới gốc đa nhìn ra cánh đồng, chỉ cho e cái máy cày đang chạy, hình ảnh rất thật chứ ko mờ ảo, chỉ có điều e ko nhớ đc người bế e là ai. Còn bé nên e chẳng nghĩ ngợi nhiều cũng chẳng kể với ai. Vì cuộc sống với giao thông đường xá lúc đó khó khăn, nên mãi đến năm lớp 8 e đc bố mẹ đưa về quê, xe ôm chạy đến cổng làng e tự dưng thấy rất quen thuộc, rồi cây đa hiện ra, e mới nhớ hình ảnh cây đa, cánh đồng, máy cày chính là ở đây. Lúc đó e mới bảo với mẹ, mẹ bảo đúng rồi, lúc hơn 1 tuổi bố mẹ đưa e về, người bế e ra gốc đa là ông ngoại. Rất tiếc là năm đấy e về ông ngoại đã mất rồi. Giờ mỗi lần về quê đi qua gốc đa đấy e lại thấy trong lòng rất nhẹ nhàng, yên bình, lần nào về cũng ra gốc đa đó ngồi, chỉ là ông ngoại với máy cày ko còn nữa.
 

hungtt

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-1209
Ngày cấp bằng
8/8/06
Số km
3,695
Động cơ
614,493 Mã lực
Nơi ở
HN
May hồi đó hết giặc Ân rồi chứ không là cụ ăn 1 nong cà 3 nong cơm rồi cụ bèn bay về trời rồi.
 

SIGNUS

Xe container
Người OF
Biển số
OF-55555
Ngày cấp bằng
6/6/06
Số km
9,152
Động cơ
4,525,912 Mã lực
Em cũng có 1 ký ức tương tự.. Đó là thời gian cuối năm 72 khi dân Hà nội đi sơ tán tránh máy bay Mỹ bắn phá HN. Trí nhớ của em về việc đi sơ tán gần như kg có gì vì hồi đó em chỉ hơn 1 tuổi, chưa đc 2 tuổi nhưng em nhớ rất rõ cảm giác em đứng giữa 1 khoảng sân rộng, trời hơi tối, âm u và rất lạnh. Xung quanh kg có ai và em hoảng loạn thực sự, đơn giản chỉ có thế thôi! Mãi đến sau này em vẫn nhớ về cảm giác đó và được phụ huynh kể lại rằng nhà em sơ tán về Cao Dương (giáp ranh giữa Hà tây và Hoà Bình bây giờ), mẹ em đi dạy ở lớp học sơ tán trong làng, gửi em cho mấy anh chị học sinh lớn hơn mang ra sân đình hay chùa gì đó chơi. Gần tối là các ông các bà ấy chạy về ăn cơm, bỏ quên thằng bé ở đó làm mẹ em khóc hết nước mắt đi tìm con :)
 

LuckyCar

Xe container
Biển số
OF-48864
Ngày cấp bằng
16/10/09
Số km
8,824
Động cơ
2,950,243 Mã lực
Nơi ở
Internet
Em đoán. Việc ghi nhớ của não người cũng đại loại như hoạt động của cam hành trình ghi vào thẻ nhớ ấy. Bình thường không có gì đặc biệt thì nó cứ sau một thời gian là file sau đè lên file trước, xóa dữ liệu file trước. Gặp sự kiện đặc biệt, giống như của chủ thớt, nó phân loại là event, nó sẽ lưu riêng ra, không tự ghi đè lên nữa. Với các file dạng event, thì phải xóa thủ công, nhưng có khi xóa thủ công thì lại xem lại nội dung file và thấy rằng file này quá đặc biệt nên quyết định giữ lại. Lặp lại vài lần như vậy thì nội dung của sự kiện càng được ghi nhớ kỹ hơn. Như trường hợp của cụ chủ thì đáp ứng cả việc event quá ấn tượng và tất cả các dữ liệu liên quan (như vườn, ao, hồ) vẫn thấy hàng ngày.
 

hatinh5760

Xe điện
Biển số
OF-429593
Ngày cấp bằng
13/6/16
Số km
3,537
Động cơ
205,177 Mã lực
Số là em luôn bị ám ảnh bởi một sự việc, mà việc ấy đã xảy ra cách đây rất lâu rồi, hơn 50 năm có lẽ... Lúc đó em còn rất nhỏ, chắc chưa đến... một tuổi. Em nhớ mình lúc đó mình còn chưa biết nói, chưa biết đi, chỉ biết bò nên chưa thể qua một tuổi được. Chuyện là mẹ em đi làm giao em cho bà chị 10 tuổi trông, chị em lại ham chơi nên giao lại cho bạn gái chị ấy coi giùm. Bà chị ấy lại rủ một người bạn nữa cùng em chơi một trò chơi rất ghê rợn!
Trò chơi ấy như sau:
Sau nhà em có một cái hồ nước dài 2m rộng 1m người ta dùng để tưới rau. Hai bà bắt em bỏ lên cái thau giặt đồ rồi thả trôi trên hồ. Bà này đẩy qua bà kia đẩy lại rồi cười khúc khích trông vui lắm. Chợt cái thau trôi ra giữa hồ rồi lật úp xuống, em chỉ còn thấy một màu xanh của nước hồ và dĩ nhiên không thể kêu và thở được. Rồi em thấy 4 cánh tay đưa xuống nước khua khoắng, rất may là cũng chụp được kéo em lên. Hai bà ấy sợ hãi bồng em chạy về nhà lau khô rồi quấn chăn lại, còn dặn với nhau là không được kể với ai kẻo mẹ em đánh chết.
Do em không biết nói nên không thể nào về mách mẹ được nhưng sự việc cứ ám ảnh em mãi kể cả trong giấc mơ sau này. Em có một thắc mắc là tại sao trí nhớ của mình lại kinh khủng như vậy, thậm chí đến tận bây giờ còn nhớ tên và khuôn mặt của hai bà ấy.
E cúng gần như thế. E cứ bảo: có những chuyện từ rất rất xa xưa, mình vẫn nhớ, vì nó như ăn sâu vào tiềm thức.
Có những chuyện từ hồi mẫu giáo bé (khoảng 3 tuổi), e như nhìn thấy trước mắt. Hồi đó e đã dùng khăn quàng cổ, thắt cái nút ở đầu, vụt bạn cùng lớp chảy máu mũi. Hình ảnh rùng rợn ám ảnh bây giờ mỗi khi nghĩ lại, vẫn như trước mắt.
Còn nhiều chuyện, nhiều hình ảnh từ mẫu giáo, lớp 1, lớp 2 cũng vẫn như nhìn thấy trước mắt.
Nói chung, nhiều chuyện cũ vẫn nhớ, nhưng cũng nhiều nhiều chuyện đã quên, không còn nhớ. Chuyện mới cũng thế.
 
Chỉnh sửa cuối:

Lavender168

Xe buýt
Biển số
OF-721331
Ngày cấp bằng
21/3/20
Số km
887
Động cơ
86,546 Mã lực
Có em tin cụ đây.
Đến giờ vẫn nhớ cái ký ức một bầu trời u ám, tiếng máy bay ầm ì xa xa, rồi tiếng bom rơi, có ai đó bế thốc em xuống hầm, ghì chặt vào vai, người đó là dì ruột cũng là mẹ nuôi em, cảnh ngồi dưới cái ống cống có ai đó đóng cái nắp hầm lại ánh sáng từ từ biến mất, thậm chí cả tiếng đồng bào chú ý, đồng bào chú ý máy bay định cách HN 30km, nhưng ngay sau đó là tiếng bom dội.
Nhưng sau đó khi ai đó múc nước giếng mà thả đánh tùm cái gầu xuống giếng phát ra tiếng động, là em lăn quay ra ngất xỉu thì kg nhớ, chỉ là mọi người kể lại. rồi tiếng mọi người đi xem ở Khâm Thiên về tả lại, em cũng nhớ.
Xem lại lịch thì năm đó em đc 13 tháng tuổi.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top