Đánh cờ
Chàng với thiếp đêm khuya trằn trọc,
Ðốt đèn lên đánh cuộc cờ người.
Hẹn rằng đấu trí mà chơi,
Cấm ngoại thuỷ không ai được biết.
Nào tướng sĩ dàn ra cho hết,
Ðể đôi ta quyết liệt một phen.
Quân thiếp trắng, quân chàng đen,
Hai quân ấy chơi nhau đà đã lửa.
Thoạt mới vào chàng liền nhảy ngựa,
Thiếp vội vàng vén phứa tịnh lên.
Hai xe hà, chàng gác hai bên,
Thiếp thấy bí, thiếp liền ghểnh sĩ.
Chàng lừa thiếp đương khi bất ý,
Ðem tốt đầu dú dí vô cung,
Thiếp đang mắc nước xe lồng,
Nước pháo đã nổ đùng ra chiếu.
Chàng bảo chịu, thiếp rằng chẳng chịu,
Thua thì thua quyết níu lấy con.
Khi vui nước nước non non,
Khi buồn lại giở bàn son quân ngà
Đánh cờ
Thiếp chàng trằn trọc canh khuya
Đốt đèn chuyếnh (chếnh) choáng ô kìa nửa đêm!
Cờ người đấu trí mà thèm,
Cuộc chơi thắng bại say mềm mới thôi
Trắng đen tướng sĩ gặp thời
Dàn binh trận tuyến bồi hồi sông Tương
Chơi nhau toé lửa chiến trường
Chàng liền nhảy ngựa cung thương sẵn sàng
Thiếp quen vén tịnh vội vàng
Hai xe chàng gác bẽ bàng đôi bên
Thiếp bèn gảy sĩ chen lên
Chàng thừa hú hí tốt liền vô cung
Mệt nhoài bí nước đường cùng
Xe lồng song mã đùng đùng lưả sôi
Tiến công pháo nổ tơi bời
Hồn xiêu phách lạc đời người thở than
Bàn cờ thế cuộc chứa chan
Đôi ta ngơ ngác bần thần ngẩn ngơ
Xuất quân ngoại thủy mơ hồ
Cái con cố níu sông hồ nước non
Khi vui chĩm chọe đòi cơn
Giận hờn lại giở bàn son quân cờ
Đánh cho xơ xác bơ phờ
Bướm hoa tơi tả má đào chẳng tha
Chiếu chăn tầm tã mặn mà
Điều binh khiển tướng xông pha mịt mù
Chơi đêm thật đã lu bù
Sá chi sĩ tốt cho dù giữa trưa....
(Cảm tác khi đọc thơ Hồ Xuân Hương: Đánh Cờ L. H.)