Đọc bài của cụ chủ xong em tâm tư quá. Haiz...
"Có ra đường đi ăn mày cũng phải phụng dưỡng má nghe chưa"Má ơi có má đời con sướng vui ... Em sống với má nên vui lém , ko có má tụi em ra đường đi ăn mày
vâng. các cụ mất rồi thì có vàng bạc cũng chẳng giải quyết được điều gì.tất cả mọi chuyện hay những gì khi đã mất đi mới thấy được giá trị cụ ah, còn cha còn mẹ thì còn có người để mình chăm lo, chứ sau mất đi rồi thì có muốn chăm cũng k được, cũng không báo hiếu được đâu cụ ah
có khi chỉ cần lương 7-8 triệu mà gia đình hạnh phúc còn hơn kiếm trăm củ mà tan đàn xẻ nghé.Đọc thớt này, thấy lòng mình chùng lại. Có lẽ mình nên sống chậm lại để lưu giữ những khoảnh khắc của cuộc đời khi ta còn có đầy đủ cha mẹ, người thân. Cuộc sống bây giờ điên cuồng quá, sống và làm như thiêu thân, nhiều khi quay đầu không biết mình làm để làm gì.
Nhọc.
bây giờ hiện đại rồi, lắp wifi cho các cụ để gọi video. dù sao cũng sẽ gần gũi hơn.Em thì năm hơn năm mới về thăm nhà nhưng tuần nào cũng alo vs bu.
vậy cụ làm đi thôi chờ đến bao giờCháu thấy buồn quá cháu chưa làm đi gì
Em biết cụ ạ. Em đi làm cách nhà gần 200km tháng nào e cũng về nhà 1 2 lần. Bố e bị cao huyết áp với cả tiểu đường nên ăn uống kiêng rất nhiều thứ. Nhìu khi mua đồ ăn ngon về cũng ko dám cho cụ ăn nhiều, nghĩ mà thương bố quá cụ ạ. Em năm nay cũng gần 30 thôi nhưng hoàn cảnh nhà e cũng chưa cho phép e lấy vợ vào thời điểm này cụ ạ.Cụ suy nghĩ lệch lạc mạ nó rồi, k ăn được đồ biển thì ăn thứ khác, rồi mua thuốc thang, thiếu gì cách chăm sóc còn chuyện cụ lấy vợ là 01 phần chính của báo hiếu đó, cụ có ở biệt thự đi siêu xe... gì đi nữa mà ăn ngủ 01 mình thì chẳng bố mẹ nào yên thân đâu. Phát biểu của 01 thằng >30 chưa vợ.
Vâng cụ hoàn cảnh của em cũng éo le. Nên cháu cũng chưa muốn cưới lúc này.Lấy vợ xong thì mình là nguời đứng giữa quyết định nhiều việc, Nếu cụ sợ không toàn tâm toàn ý thì cố tìm người vợ biết điều và hiểu chuyện 1 chút. còn không thì lấy về dạy dần. Đối với vợ, Khi cụ cho đi tình cảm, cụ sẽ nhận lại được sự yêu thương. còn cụ cho mãi mà ko nhận được gì thì giải tán...làm ván mới.
ảnh thứ nhất rất giống với gấu nhà em. sáng dậy tự nhiên khóc nức nở chả hiểu chuyện gì. hỏi ra thì mơ thấy bố
Những giac mơ buồn
vâng. cưới vợ nhiều khi là do duyên, cái duyên cái số nó vồ lấy nhau cụ ợVâng cụ hoàn cảnh của em cũng éo le. Nên cháu cũng chưa muốn cưới lúc này.
To tiếng nhiều khi khó tránh vì mình ko kiềm chế được. nhưng dù sao cũng hạn chế và kiềm chế dần cụ ah. Nếu có 1 lời xin lỗi là tốt nhấtHôm rồi,em có nói to tiếng và gắt gỏng với Bố 1 câu,giờ đang ân hận đây.
Thấy thớt này thì còm phát cho nhẹ lòng.
Vậy thì quá tốt rồi ạ em chúc gia đình cụ sức khỏe!e thì tìm mọi cách để được ở bên các cụ, mặc dù phải bỏ lỡ nhiều cơ hội thăng tiến và học tập, nhưng e thấy nó chỉ là phù phiếm, hàng ngày thấy các cụ vui vẻ mình chăm sóc được cho các cụ là thấy hạnh phúc giàu sang lắm rồi, ko mong gì hơn nữa!
Em có gấu rồi cụ ạ. Gấu cũng giục cưới suột mà em cứ lần khần cụ ạảnh thứ nhất rất giống với gấu nhà em. sáng dậy tự nhiên khóc nức nở chả hiểu chuyện gì. hỏi ra thì mơ thấy bố
vâng. cưới vợ nhiều khi là do duyên, cái duyên cái số nó vồ lấy nhau cụ ợ
lấy vợ phải lấy liền tay, như em cả tán + yêu + cưới trong 5 tháng, tạm thời đến bây giờ vẫn thấy ổnEm có gấu rồi cụ ạ. Gấu cũng giục cưới suột mà em cứ lần khần cụ ạ
Có bài này của cụ e cũng giật mình, bận bịu quên cả bố mẹ,Chuyện là vừa rồi em có đi đám tang bố một người bạn mất đột ngột. Không khí đau thương hơn hẳn những đám tang của các cụ già.
Ngồi nói chuyện, bạn em kể chưa báo hiếu gì được cho bố mẹ mà bây giờ bố đã đi và mẹ phải ở quê 1 mình. cảm giác hối hận của người bạn làm em nhớ lại 1 tình cảnh tương tự xảy ra với bố của anh họ em. sau đám tang 2 tháng, mỗi khi nói chuyện bố mất gương mặt anh ấy vẫn thất thần hối hận.
Cha mẹ nuôi nấng lo cho con cái từ nhỏ tới lớn, đến khi lớn lên thì con cái lại lao đầu vào công việc (hoặc chơi bời), rồi lo cho gia đình nhỏ mà quên mất bố mẹ già ở quê.
Bản thân em cũng đã như vậy, mải chơi, ko mảy may lo nghĩ cho bố mẹ. Nhưng khi thấy gương mặt 2 người bạn mà em vừa kể, nhìn lại bản thân, em giật mình....bố mẹ hàng tuần vẫn gọi điện hỏi han con cháu, hàng ngày vẫn đi chợ bán hàng ko kể nắng mưa, sức khỏe thì ngày một yếu đi trông thấy....còn mình thì hiếm khi gọi 1 cuộc điện thoại hỏi han,đa phần có việc thì e mới gọi, cứ nghĩ bố mẹ lúc nào cũng ổn nên cũng thành lười quan tâm.
Em nghĩ 1 cuộc điện thoại 5-10 phút cũng đủ làm các cụ vui, cuối tuần con cháu về được thì càng tốt, không về được thì gọi điện hỏi han ông bà, thi thoảng mua cho ông bà đồ dùng mà các cụ thích, rồi mua thuốc thang chăm sóc sức khỏe thường xuyên, như vậy các cụ vừa vui, bản thân em sẽ không cảm thấy hối hận điều gì khi xảy ra tình huống xấu bất ngờ, và F1 nhà em được học cách quan tâm yêu thương và trách nhiệm với gia đình.
Em chia sẻ tâm tư hơi dài dòng, hi vọng không phí thời gian của các cụ.