theo ý em thì cuộc đời vẫn còn đẹp, chủ thớt chắc vẫn còn chưa đến 40, có quyết định đúng để nửa đời về sau đc sống vui tươi hạnh phúc
Còn hai đứa nhỏ cắp nách nữa đấy mợ, bố mẹ lao vào cắn xé nhau rồi chả thiết tha chăm nom con cái nữaHận thù , ân oán : Có ân thì báo ân, có thù mà ko trả thì thật có lỗi với bản thân. Em nói thật đấy ah, trừ khi chính bản thân mình có thù ko muốn trả chứ còn tự trong tâm vẫn muốn báo thù thì có điều kiện cứ báo thù. Giữ làm gì cái lí thuyết báo ơn bỏ qua thù đó , cứ tôn trọng cảm xúc của mình : Muốn báo thù thì cứ báo đi ( lượng sức coi báo thù đc ko ah, chứ ko tới khi đi báo thù xong lết thân tàn về còn kẻ thù cười phớ lớ thì mệt ).
Vớ vẩn, kẻ thù ở đây lại là bố vs mẹ đứa trẻ, báo cái gì mà báo.Hận thù , ân oán : Có ân thì báo ân, có thù mà ko trả thì thật có lỗi với bản thân. Em nói thật đấy ah, trừ khi chính bản thân mình có thù ko muốn trả chứ còn tự trong tâm vẫn muốn báo thù thì có điều kiện cứ báo thù. Giữ làm gì cái lí thuyết báo ơn bỏ qua thù đó , cứ tôn trọng cảm xúc của mình : Muốn báo thù thì cứ báo đi ( lượng sức coi báo thù đc ko ah, chứ ko tới khi đi báo thù xong lết thân tàn về còn kẻ thù cười phớ lớ thì mệt ).
E chỉ thấy một thằng chồng mà vứt cả 2 con cho vợ nuôi sau khi ly dị là loại éo ra gì rồi. Còn việc mợ chủ cảm tính hay bản năng e xin phép ko bànEm không nghĩ mợ chủ đúng hết và chồng mợ ấy xấu hết. Cơ bản tùy từng thời điểm và môi trường tính xấu hay tính tốt của con người được kích hoạt. Còn mợ chủ em thấy là người cảm tính và hơi bản năng nên dẫn tới thiệt cho mình và thiệt cho tụi nhỏ. Như mợ Smeel nói rất đúng nhưng hơi phũ.
Viết lên đây ko đầu ko cuối thì 99,99% là cho 1 ofer nào rồiBạn ấy có trên này ko chủ thớt?
Híc, BẠN kể lể nhiều quá, Bình thường thì tớ vấn nhớ bạn lắm, nhưng bạn kể hết chuyện tình củm, rồi chuyện tiền nong ra như thế này thì BẠN cũng bình thường lắm. Dù sao thì BẠN cũng cho tớ quãng thời gian đáng nhớ nhất, và đặc biệt phải biết nghe bằng 2 tai.Giờ chúng ta gọi ntn nhỉ? Ly thân phải không bạn? Gần được 5 tháng rồi. Bạn có cảm giác gì không? tớ thấy hối hận lắm bạn ạ. Nếu ngày xưa t cứng rắn hơn, nếu tớ ko quá lụy tình, nếu tớ ko cứ cố, cố mãi thì có lẽ giờ tớ nhẹ lòng hơn, tớ hối hận khi đã LÀM VỢ bạn quá sớm, tớ hối hận vì đã sinh con với bạn. Nhưng cái làm tớ day dứt nhất, cái làm tớ đau nhất là 2 bạn nhỏ đấy bạn. Chỉ vì 2 bạn ấy mà tớ năm lần bảy lượt nhắn tin, gửi mail để cố gắng sửa chữa cỗ máy hôn nhân của tớ với bạn. Nhưng bạn ích kỷ quá, cái tôi của bạn lớn quá, bạn trẻ con quá, bạn hiếu thắng quá. 5 tháng qua có khi nào bạn nghĩ "chúng ta ly dị thì bạn được gì? 2 con bạn được gì?" Cái được có hơn cái mất không bạn? nó có đáng để đánh đổi không bạn?
Tớ áy náy lắm bạn ạ, tớ day dứt lắm. Sinh chúng ra rồi cho chúng cuộc sống thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần vậy có đáng mặt làm bố mẹ không bạn? ly hôn là chuyện nhẹ như lông hồng, nhưng sau ly hôn nó sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời sau này của 2 bạn nhỏ. Có khi nào bạn day dứt không bạn? Đã từng có thời điểm tớ stress đến mức nhìn cái j cũng tưởng tượng đến chuyện tự tử, tớ đi lang thang trong phòng, thấy đoạn dây dù t có thể nghĩ ngay đến việc treo cổ, bê quần áo đi phơi nhìn thấy cái xà tớ cũng tưởng tượng ra cảnh mình treo cổ lủng lẳng ở đó. Cầm dao thái thức ăn t cũng nghĩ đến việc cắt tay tự tử.... Vì sao tớ stress vậy? vì tớ yêu bạn quá nhiều, vì tớ thấy tương lại mù mịt quá, vì tớ thấy áy náy với 2 bạn nhỏ.... Còn bạn thời gian đó đã kịp đi tìm hiểu được 1 người mới rồi nhỉ?
Nếu giờ bạn hỏi tớ: "có muốn vợ chồng quay về với nhau ko?" tớ trả lời ngay lập tức "có" nhưng nếu bạn hỏi tớ giờ có thể về sống với bạn không thì tớ không trả lời được đâu, vì tớ muốn lắm nhưng tớ sợ gia đình bạn lắm, tớ sợ bạn lắm - một con người mà không biết phân biệt đúng sai, không biết nên làm j, một người mà gần 40 nhưng vẫn chưa cai được sữa mẹ.
Bạn ạ, tớ vẫn yêu bạn, yêu nhiều lắm, nhưng tớ cũng coi thường bạn lắm, cũng thấy ghê tởm bạn lắm. Bạn đẩy tớ đi với 2 bàn tay trắng và 2 đứa con, tớ chấp nhận đi rồi, nhưng bạn vẫn còn muốn dồn tớ vào chỗ chết, bạn vẫn sợ tớ thắng bạn. Thắng gì hả bạn? Bạn là đàn ông, lại rảnh rang 1 mình mà còn đi đua thắng thua với 1 người đàn bà tay trắng ôm 2 con sao? Bạn mong tớ ko thắng được bạn, nhưng có khi nào bạn nghĩ t chết thì con bạn sẽ thế nào không?
Bạn có còn nhớ khi bạn mắc án ở TB? tớ chạy đôn chạy đáo, t vay của bme tớ 2k$? bạn có nhớ khi bạn làm ăn khó khăn, bạn thiếu vốn t lại chạy về vay bme tớ cho bạn? Nhưng chắc bạn không biết, khi cần tiền làm án cho bạn tớ hỏi vay e gái bạn nó bảo nó ko có, nhờ nó vay chị gái bạn nó cũng trả lời luôn: "Nhà Thúy ko có đâu, em biết mà" Nhưng có hay không thì cả bạn, cả tớ và cả e gái thân yêu của bạn cũng biết. Mà giai đoạn đó bố mẹ bạn có tiền tiết kiệm gửi ngân hàng ko chắc chắn e gái bạn cũng biết. Nhưng giờ bạn quên rồi nhỉ?
Phụ nữ lấy chồng lãi được 2 đứa con. Mong mợ cố gắng, gì mà đẩy vợ con ra đg với 2 bàn tay trắng, ko đáng mặt đàn ông.Giờ chúng ta gọi ntn nhỉ? Ly thân phải không bạn? Gần được 5 tháng rồi. Bạn có cảm giác gì không? tớ thấy hối hận lắm bạn ạ. Nếu ngày xưa t cứng rắn hơn, nếu tớ ko quá lụy tình, nếu tớ ko cứ cố, cố mãi thì có lẽ giờ tớ nhẹ lòng hơn, tớ hối hận khi đã LÀM VỢ bạn quá sớm, tớ hối hận vì đã sinh con với bạn. Nhưng cái làm tớ day dứt nhất, cái làm tớ đau nhất là 2 bạn nhỏ đấy bạn. Chỉ vì 2 bạn ấy mà tớ năm lần bảy lượt nhắn tin, gửi mail để cố gắng sửa chữa cỗ máy hôn nhân của tớ với bạn. Nhưng bạn ích kỷ quá, cái tôi của bạn lớn quá, bạn trẻ con quá, bạn hiếu thắng quá. 5 tháng qua có khi nào bạn nghĩ "chúng ta ly dị thì bạn được gì? 2 con bạn được gì?" Cái được có hơn cái mất không bạn? nó có đáng để đánh đổi không bạn?
Tớ áy náy lắm bạn ạ, tớ day dứt lắm. Sinh chúng ra rồi cho chúng cuộc sống thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần vậy có đáng mặt làm bố mẹ không bạn? ly hôn là chuyện nhẹ như lông hồng, nhưng sau ly hôn nó sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời sau này của 2 bạn nhỏ. Có khi nào bạn day dứt không bạn? Đã từng có thời điểm tớ stress đến mức nhìn cái j cũng tưởng tượng đến chuyện tự tử, tớ đi lang thang trong phòng, thấy đoạn dây dù t có thể nghĩ ngay đến việc treo cổ, bê quần áo đi phơi nhìn thấy cái xà tớ cũng tưởng tượng ra cảnh mình treo cổ lủng lẳng ở đó. Cầm dao thái thức ăn t cũng nghĩ đến việc cắt tay tự tử.... Vì sao tớ stress vậy? vì tớ yêu bạn quá nhiều, vì tớ thấy tương lại mù mịt quá, vì tớ thấy áy náy với 2 bạn nhỏ.... Còn bạn thời gian đó đã kịp đi tìm hiểu được 1 người mới rồi nhỉ?
Nếu giờ bạn hỏi tớ: "có muốn vợ chồng quay về với nhau ko?" tớ trả lời ngay lập tức "có" nhưng nếu bạn hỏi tớ giờ có thể về sống với bạn không thì tớ không trả lời được đâu, vì tớ muốn lắm nhưng tớ sợ gia đình bạn lắm, tớ sợ bạn lắm - một con người mà không biết phân biệt đúng sai, không biết nên làm j, một người mà gần 40 nhưng vẫn chưa cai được sữa mẹ.
Bạn ạ, tớ vẫn yêu bạn, yêu nhiều lắm, nhưng tớ cũng coi thường bạn lắm, cũng thấy ghê tởm bạn lắm. Bạn đẩy tớ đi với 2 bàn tay trắng và 2 đứa con, tớ chấp nhận đi rồi, nhưng bạn vẫn còn muốn dồn tớ vào chỗ chết, bạn vẫn sợ tớ thắng bạn. Thắng gì hả bạn? Bạn là đàn ông, lại rảnh rang 1 mình mà còn đi đua thắng thua với 1 người đàn bà tay trắng ôm 2 con sao? Bạn mong tớ ko thắng được bạn, nhưng có khi nào bạn nghĩ t chết thì con bạn sẽ thế nào không?
Bạn có còn nhớ khi bạn mắc án ở TB? tớ chạy đôn chạy đáo, t vay của bme tớ 2k$? bạn có nhớ khi bạn làm ăn khó khăn, bạn thiếu vốn t lại chạy về vay bme tớ cho bạn? Nhưng chắc bạn không biết, khi cần tiền làm án cho bạn tớ hỏi vay e gái bạn nó bảo nó ko có, nhờ nó vay chị gái bạn nó cũng trả lời luôn: "Nhà Thúy ko có đâu, em biết mà" Nhưng có hay không thì cả bạn, cả tớ và cả e gái thân yêu của bạn cũng biết. Mà giai đoạn đó bố mẹ bạn có tiền tiết kiệm gửi ngân hàng ko chắc chắn e gái bạn cũng biết. Nhưng giờ bạn quên rồi nhỉ?
Tớ bit nà dư lào cũng gặp cậu mừHíc, BẠN kể lể nhiều quá, Bình thường thì tớ vấn nhớ bạn lắm, nhưng bạn kể hết chuyện tình củm, rồi chuyện tiền nong ra như thế này thì BẠN cũng bình thường lắm. Dù sao thì BẠN cũng cho tớ quãng thời gian đáng nhớ nhất, và đặc biệt phải biết nghe bằng 2 tai.
Chúc bạn lên đường may mắn.
"Hỏi thế gian tình ái là chi
Mà hai đứa thề nguyền chém giết"
Không nên không võ đoán chuyện của người khác cụ ơi.Viết lên đây ko đầu ko cuối thì 99,99% là cho 1 ofer nào rồi
Lão bây giờ Nam tiến rồi à, Hôm nọ em vào mà vội quá. Trong đó đã tổ chức OFF chưa đớiTớ bit nà dư lào cũng gặp cậu mừ
Vớ vẩn, kẻ thù ở đây lại là bố vs mẹ đứa trẻ, báo cái gì mà báo.
Cũng bình thường ạ, không rõ mợ chủ nhận nuôi cả hai bé hay bố bé không muốn nhận nuôi. Quan điểm cá nhân của em không nên tách hai bé ra để chúng ríu rít có chị có em. Bố mẹ đã chia tay lại bắt chị em chúng rời xa càng thêm đau lòng. Còn về mặt hình thức trước pháp luật là một chuyện, quan trong sau này bố các bé sẽ ứng xử như thế nào với vợ cũ và các con. Nếu là em rơi vào cảnh nghộ này trước pháp luật em vẫn sẽ nhận nuôi cả hai con. Nhưng tạm thời sẽ để bố chúng trông nom hai bé một thời gian, để bố chúng hiểu được cái cảm giác vất vả của người vợ người mẹ một nách hai con với ông chồng vô tâmE chỉ thấy một thằng chồng mà vứt cả 2 con cho vợ nuôi sau khi ly dị là loại éo ra gì rồi. Còn việc mợ chủ cảm tính hay bản năng e xin phép ko bàn
Giờ chúng ta gọi ntn nhỉ? Ly thân phải không bạn? Gần được 5 tháng rồi. Bạn có cảm giác gì không? tớ thấy hối hận lắm bạn ạ. Nếu ngày xưa t cứng rắn hơn, nếu tớ ko quá lụy tình, nếu tớ ko cứ cố, cố mãi thì có lẽ giờ tớ nhẹ lòng hơn, tớ hối hận khi đã LÀM VỢ bạn quá sớm, tớ hối hận vì đã sinh con với bạn. Nhưng cái làm tớ day dứt nhất, cái làm tớ đau nhất là 2 bạn nhỏ đấy bạn. Chỉ vì 2 bạn ấy mà tớ năm lần bảy lượt nhắn tin, gửi mail để cố gắng sửa chữa cỗ máy hôn nhân của tớ với bạn. Nhưng bạn ích kỷ quá, cái tôi của bạn lớn quá, bạn trẻ con quá, bạn hiếu thắng quá. 5 tháng qua có khi nào bạn nghĩ "chúng ta ly dị thì bạn được gì? 2 con bạn được gì?" Cái được có hơn cái mất không bạn? nó có đáng để đánh đổi không bạn?
Tớ áy náy lắm bạn ạ, tớ day dứt lắm. Sinh chúng ra rồi cho chúng cuộc sống thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần vậy có đáng mặt làm bố mẹ không bạn? ly hôn là chuyện nhẹ như lông hồng, nhưng sau ly hôn nó sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời sau này của 2 bạn nhỏ. Có khi nào bạn day dứt không bạn? Đã từng có thời điểm tớ stress đến mức nhìn cái j cũng tưởng tượng đến chuyện tự tử, tớ đi lang thang trong phòng, thấy đoạn dây dù t có thể nghĩ ngay đến việc treo cổ, bê quần áo đi phơi nhìn thấy cái xà tớ cũng tưởng tượng ra cảnh mình treo cổ lủng lẳng ở đó. Cầm dao thái thức ăn t cũng nghĩ đến việc cắt tay tự tử.... Vì sao tớ stress vậy? vì tớ yêu bạn quá nhiều, vì tớ thấy tương lại mù mịt quá, vì tớ thấy áy náy với 2 bạn nhỏ.... Còn bạn thời gian đó đã kịp đi tìm hiểu được 1 người mới rồi nhỉ?
Nếu giờ bạn hỏi tớ: "có muốn vợ chồng quay về với nhau ko?" tớ trả lời ngay lập tức "có" nhưng nếu bạn hỏi tớ giờ có thể về sống với bạn không thì tớ không trả lời được đâu, vì tớ muốn lắm nhưng tớ sợ gia đình bạn lắm, tớ sợ bạn lắm - một con người mà không biết phân biệt đúng sai, không biết nên làm j, một người mà gần 40 nhưng vẫn chưa cai được sữa mẹ.
Bạn ạ, tớ vẫn yêu bạn, yêu nhiều lắm, nhưng tớ cũng coi thường bạn lắm, cũng thấy ghê tởm bạn lắm. Bạn đẩy tớ đi với 2 bàn tay trắng và 2 đứa con, tớ chấp nhận đi rồi, nhưng bạn vẫn còn muốn dồn tớ vào chỗ chết, bạn vẫn sợ tớ thắng bạn. Thắng gì hả bạn? Bạn là đàn ông, lại rảnh rang 1 mình mà còn đi đua thắng thua với 1 người đàn bà tay trắng ôm 2 con sao? Bạn mong tớ ko thắng được bạn, nhưng có khi nào bạn nghĩ t chết thì con bạn sẽ thế nào không?
Bạn có còn nhớ khi bạn mắc án ở TB? tớ chạy đôn chạy đáo, t vay của bme tớ 2k$? bạn có nhớ khi bạn làm ăn khó khăn, bạn thiếu vốn t lại chạy về vay bme tớ cho bạn? Nhưng chắc bạn không biết, khi cần tiền làm án cho bạn tớ hỏi vay e gái bạn nó bảo nó ko có, nhờ nó vay chị gái bạn nó cũng trả lời luôn: "Nhà Thúy ko có đâu, em biết mà" Nhưng có hay không thì cả bạn, cả tớ và cả e gái thân yêu của bạn cũng biết. Mà giai đoạn đó bố mẹ bạn có tiền tiết kiệm gửi ngân hàng ko chắc chắn e gái bạn cũng biết. Nhưng giờ bạn quên rồi nhỉ?
Ra rồi à lão (hôm đó đi cùng bộ à?), đến thứ 6 hay thứ 7 này (tuần trước mí nháp thoai)Lão bây giờ Nam tiến rồi à, Hôm nọ em vào mà vội quá. Trong đó đã tổ chức OFF chưa đới