Bạn đồng hành

Trạng thái
Thớt đang đóng

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,532
Động cơ
493,814 Mã lực
Hí hí đến lạy hết cả hồn với cụ nhân vật H. Nghe cụ H tụng kinh rằng "Khả Vân em ơi, anh iêu em. Bảo Hân em ơi, giành cho thằng Bảo". Thế mà cứ mỗi lần gặp em Hân, mắt thì liếc, tay thì sờ, chân thì cạ, miệng lại đong đưa... Thật phúc đức cho cụ nhân vật Bảo có ông bạn tốt quá, tốt như nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà í =)). Kể ra khờ khờ như cụ nhân vật Bảo thì FA cũng có lý. Cơ mà em lại thích mấy anh khờ khờ thế mới chết. Dẻo mỏ dẻo tay dẻo chân quá em ứ dám thích. Trình em kòi nên không dám với tới mấy anh đào hoa, em ứ biết giữ kiểu gì đâu.

Mà kể ra em Hân, nhân vật học hành từ nhỏ ở nước ngoài, hấp thụ nền giáo dục và văn hóa nước ngoài mà lại có khẩu vị thế này thì cũng là của hiếm.

Em thấy truyện này hay, nhiều bất ngờ, cụ chủ tiếp tục phát huy nhá. Để em Vodka cụ cái.
Cái này là theo tính cách cụ ợ. Ví như Triệu Minh ngày xưa thế quái nào cứ đi thích cái thằng ngố Trương Vô Kỵ, mà Trương Vô Kỵ thì thế nào lại có lần mơ ở cùng với cả 4 mỹ nữ trên một chiếc thuyền, đấy chỉ là mơ thôi chứ cuối cùng cha đó vẫn cứ phải chải tóc cho Triệu Minh, đáng tiếc :-<
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,532
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 69


- Mày vớ vẩn vừa thôi, nghe tin ở đâu mà nói thế? – Tôi mặt quạu lên với Quỳnh Thy
- Hừ

Cảm giác Quỳnh Thy hơn nhếch mép lên một chút rồi lại trở lại bình thường, tôi không lưu tâm lắm vì dù sao mọi chuyện tôi cũng đã biết rồi. Có nhiều người co thể không hiểu nhưng chả lẽ tôi lại đi oán trách em cái việc đó. Có những chuyện xảy ra trong quá khứ thì chúng ta cứ nên để nó chỉ là một ký ức buồn mà thôi, đừng để nó tác động đến cái hiện tại này, vì dù sao ta cũng không hề xuất hiện trong quá khứ của họ.

Quỳnh Thy ngoảy *** làm dáng trêu tôi rồi đi vào phòng, mới đó mà đã hơn 10h tối rồi. Tôi đi vào phòng xem thế nào vì không thấy thằng Bảo ra.

Thằng Bảo vẫn giữ nguyên một tư thế từ nãy tới giờ, chân nó để thõng dưới đất còn người thì đang nằm trên giường, trông như người chết trôi, mắt nó trợn trừng nhìn ngược lên trần. Tôi ngao ngán nhìn nó.

- Này! – Tôi gõ gõ vào chân thằng Bảo
- Kệ tao – Cả người chỉ đúng cái mồm nó động đậy.
- Mày thích Bảo Hân thật đấy à? – Tôi hỏi nhỏ

Nó bật thẳng người dậy, nhìn tôi, trông nó đúng như cái cách suy tư của người đang yêu, đôi mắt nó buồn buồn xoáy thẳng vào tôi.

- Mày đã bao giờ yêu chưa? – Nó hỏi tôi
- Mày hỏi thế là ý gì? – Tôi nhìn nó

Nó lại nằm xuống thở dài thườn thượt, đôi mắt lại nhìn vào khoảng vô định trên trần nhà.

- Ngày xưa hồi cấp 3 tao có theo đuổi một em cùng lớp. Cảm giác hồi hộp lắm, như thế có gọi là yêu không nhỉ?

Tôi bật cười trước cái sự rồ man tíc vớ vẩn của thằng này.

- Cái thứ giống tình yêu thì nhiều nhưng yêu thì tao không biết, mỗi người một cảm nhận khác nhau thôi.
- Ừ! Tao nghe nói thằng Tuấn rồ bảo mày ngày xưa yêu nhiều lắm. Phải không? – Nó vẫn hỏi

Tôi đặt mình nằm xuống cạnh nó, cái tư thế y hệt. Gối đầu vào hai tay tôi cũng như bắt chước nó mà nhìn thẳng lên trần nhà.

- Mày nghe đâu nói vậy?
- Thì vừa bảo thằng Tuấn đấy thôi
- Ừ! Nếu xét theo quan điểm của nó thì có lý. Nhưng tao chỉ có hai mối tình thôi
- Mày thử kể xem nào?!
- Kể gì chứ, tao có phải nhà văn đâu, mặc dù tao nghĩ mối tình đầu của tao nó còn hơn tiểu thuyết ấy.
- Hề! Hay nhỉ?!
- Để lúc nào tao kể cho, nhưng mà nói thật tao không biết mọi người yêu thế nào? Nhưng tao thì quan điểm yêu chính là làm cho người mình yêu được hạnh phúc?
- Dù mình có chịu đau khổ à?
- Ừ! Có lẽ vậy
- Thế vì sao không thành? Lạ nhỉ?
- Tao không biết. Nhưng sau đó tao bỏ cái triết lý vớ vẩn ấy đi và đâm vào yêu đương linh tinh cái thời sinh viên ấy – Tôi thở dài
- Chắc cái tiếng ấy từ đó mà ra nhỉ? – Nó cười cười
- Ừ! Tụi con gái gọi tao là là thằng sở khanh giả danh công tử.. Nhưng mà cũng đúng, tao đâu có tình cảm gì với tụi nó đâu. Hì
- Thế còn vợ mày? – Nó thở dài
- Tao không biết, nhưng vợ tao làm cho tao quên đi được hẳn the first, với tao không biết là tự trong gốc lõi hay sao ấy mà cái triết lý kia lại sống lại trong tao.
- Cái gì gì mà làm cho người mình yêu hạnh phúc ấy à? – Nó cười nhạt
- Ờ! hình như nó thành bản năng rồi
- Vậy mà vẫn tèo – Nó thở dài
- Có thể, nhưng mà tao không hối hận vì đã làm hết sức rồi. Có thể cái triết lý vớ vẩn ấy chính là cái để hại tao, tao không biết nữa nhưng mà hai người đó tao yêu thật lòng, bằng cả trái tim mình, thậm chí còn hơn cả bản thân mình nữa. – Tôi trầm mặc như nói với chính bản thân mình vậy.
- Ừ! Còn cô bé nào mà tên Khả Vân kia thì sao? tao thấy Quỳnh Thy nó kể mày có người mới rồi.

Tôi kể cho nó nghe về Khả Vân, cô bé đã cùng tôi đi chuyến HG vừa rồi, tất nhiên là chừa mấy cái đoạn quá khứ của em ra. Thằng Bảo nghe xong cảm khái:

- Tao thấy rất rồ man tíc nhưng mà tao suy nghĩ liệu đó có phải là tình yêu thật không?
- Ừ! Có lẽ mày nói phải, đến bản thân tao còn chưa chắc
- Thế mày cảm thấy thế nào? – Nó hỏi
- Thì thế nào, tao cứ mặc kệ thôi. Nhưng phải công nhận là xa em tao cảm thấy rất nhớ, ở bên em tao cảm thấy được bình yên, thanh tịnh hơn.
- Mày nói nghe ghê quá, nhưng tao cảm thấy nghi ngờ lắm, biết đâu chỉ là sự trốn chạy.. – Thằng Bảo thở dài
- Tao giờ đang rất lung tung, tao còn chả biết tao nữa. Mà sao mày hỏi giữ vậy? Mày tính với Bảo Hân thế nào?
- Thằng điên, tao đang định hỏi tiếp tại sao tán gái dễ vậy, nhất là thời sinh viên, thấy tụi nó bảo là mày cứ vài tháng lại có 1 em.
- Èo! Tưởng gì chứ dễ ợt. Lúc nào tao kể cho mày nghe.
- Kể mẹ nó luôn đi cho nóng, sốt ruột – Thằng Bảo lại giở giọng kêu toáng lên.
- Haizzz – Tôi thở dài.

Thực ra thì tôi nghĩ con gái là cái giống tình cảm, hành động theo cảm xúc của mình. Khi còn trong một mối tình thầm lặng với the first tôi luôn quan tâm đến mọi hành động của em. Có thể biết tâm trạng em thế mà không cần em phải nói ra, chỉ cần một hành động rất nhỏ thôi là đủ rồi. The first của tôi là một hoa khôi nên rất nhiều người để ý, lúc đầu em cũng chỉ là một đứa bạn thân của tôi thôi, nhưng tôi vừa để ý, vừa có linh cảm về em, vì thế nên khi em vẫn tươi cười trêu đùa cùng chúng bạn thì tôi có thể biết em đang rất buồn, nụ cười đôi khi chỉ là để che dấu niềm đau mà thôi. Tôi luôn đúng lúc với em và có nhiều việc hơn thế nữa.. để rồi dần dần em đã thuộc về tôi.

- Thực ra là cần sự chân thành, nếu mày yêu thật – Tôi bảo.
- Thế còn như hồi mày tán gái thì sao? – Nó nhoe nhoẻn
- Thì vẫn cái câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng thôi. Đứa thích tiền, đứa thích lãng mạn, đứa thích điên điên... tao có các em đủ thể loại luôn. Nhưng mà quan trọng là mày phải biết đối phương như thế nào đã.
- Nghĩa là có nhiều thông tin và hiểu về em hả?
- Ừ! Nhưng không có nghĩa là phải chiều theo ý tụi nó đâu nhé
- ĐM. Phức tạp thế
- Thì thế mới gọi là tán, nghệ thuật cả đấy. – Tôi cười hề hề.
- Mày hay nhỉ? làm theo ý tụi nó thì tụi nó bỏ, làm theo ý mình thì gái lại theo. Bố khỉ
- Đời là thế mà – Tôi thở dài
- Ừ! Thế mày hiểu Bảo Hân thế nào?
- Hiểu *** gì đâu, tao không quan tâm.
- Vậy mà Bảo Hân lại thích mày – Nó ngán ngẩm.
- Tao đíu quan tâm. Mà tao hỏi thật, mày thích Bảo Hân thật à

Thằng Bảo sửa lại tư thế, gập cái gối lại cho cao nó vắt tay lên trán suy nghĩ, có vể ưu tư lắm.

- Lần đầu tiên tao gặp đã bị em cuốn hút rồi.
- Bảo Hân xinh thế thì ai chả mê, tao cá là 9/10 thằng ở công ty mình thích em ấy, thằng còn lại chắc là gay – Tôi cười hô hố
- ĐM, mày là gay à? – Nó giả vờ trợn tròn mắt rồi xích ra khỏi tôi
- Thằng điên – Tôi bực quá vì bị hớ.
- Hề hề.
- Thôi nói tiếp đi.
- Thì bảo rồi mà, không phải vì em ấy đẹp đâu, nhưng tao thích em ấy ngay từ lần đầu, gặp thì đã loạn nhịp lên rồi. Lúc đầu cũng nghĩ là thích thôi, vì nhìn em ấy như nữ thần, một con người có nét gì đó mà tao *** tả được, như kiểu không đứng gần mình, không cùng với mình được, nhưng tao lại thích và mơ về em ấy...
- Lằng nhằng quá tao không hiểu. – Tôi chán
- Mày không hiểu được đâu nhưng thôi tao cứ nói. Nhưng mà vừa rồi đọc mấy dòng của em ấy thì tao thấy em ấy cũng bình thường, có tâm hồn như một người phụ nữ bình thường vậy, em ấy không như cái vẻ bề ngoài. – Nó thở dài.
- Vậy là mày không thích nữa? – Tôi trợn mắt lên quay sang nhìn thằng này.
- Không! Lại càng thích mới chết dở, lúc trước như là ngưỡng mộ nhưng giờ tao lại muốn em ấy là của mình, để tao có thể chăm sóc và che chở cho em ấy.
- Em ấy thì có éo gì mà che mới chở - Tôi cười khùng khục
- Mẹ thằng điên, *** nói chuyện nữa – Thằng Bảo cáu tiết.

Tôi cười hì hì vì cái thằng này, khéo nó yêu thật rồi cũng nên, tôi nhớ cảm giác đầu đời của tôi cũng là như thế, nó rất phức tạp và không được định hình, chỉ biết mong và nhớ, cảm thấy em vui thì mình vui hơn bội, em buồn thì mình buồn gấp mười.. Haizz, càng ngày càng rơi vào cái mối bòng bong đầy phức tạp này.

- Mày tính sao với Bảo Hân – Thằng Bảo hỏi tôi giọng buồn buồn
- Thì sao nữa, tao cứ lơ đi thôi – Tôi cười
- Ừ! Thôi đi ngủ mày
- Mày không giận tao à? – Tôi hỏi dò
- Giận cái mịe ấy, đi ngủ - Nó tụt luôn quần chỉ còn mặc mỗi cái sịp.

Vậy là hôm nay chúng tôi được đi ngủ sớm, không bia rượu nhậu nhẹt và đã chìm sâu vào trước 11h. Giấc ngủ tuy vậy cũng không êm ả lắm vì nhiều cái chập chờn, những suy nghĩ, và cả những cơn mộng mị... của cả tôi và thằng Bảo điên.

Như thường lệ tôi luôn là người dậy sớm nhất và lãnh cái trách nhiệm gọi thằng Bảo dậy. Nhưng hôm nay tôi lại thấy Quỳnh Thy đang ngồi trước cửa đang tưới cây.

- Mày làm gì mà dậy sớm thế? – Tôi hỏi

Quỳnh Thy giật mình quay lại nhoẻn cười nhìn tôi, trước mặt nó là một cái chậu cây nhỏ và trên đó là một cái cây bé tí với hai cái lá màu đỏ.

- Cây gì lạ thế? Ở đâu ra đấy – Tôi hất hàm hỏi
- Hoa huyết dụ - Nó cười
- Ai tặng à? – Tôi nháy mắt
- Không! em mua đấy
- Hâm, tự dưng mua làm gì – Tôi nói
- Em đi chơi với bạn, thấy hay thì mua thôi, huyết dụ... tên hay nhỉ - Quỳnh Thy mỉm cười.
- Nghe ghê chết đi được ấy – Tôi tặc lưỡi.
- Hì!

Quỳnh Thy không trả lời tôi mà lại chăm chút cho cái hoa có cái màu đỏ như máu ấy. Tôi đi vào trong và lôi thằng Bảo dậy chuẩn bị đi làm. Chúng tôi đi hai xe tới chỗ làm, lúc này vẫn còn sớm và như thường lệ chúng tôi bao giờ cũng sà vào quán cafe đầu tiên.

- Tối nay vẫn như kế hoạch chứ? – Thằng Bảo hỏi tôi khi vừa cầm lấy cốc cafe.
- Kế hoạch gì! Quên nói với mày là tối nay Bảo Hân qua đón anh em mình – Tôi cười
- Ẹc! Phụ nữ qua đón, nghe ghê nhỉ
- Ừ! Vừa nói đã thấy rồi kìa, thiêng thật.

Tôi chỉ tay vào chiếc Sonata màu trắng đang chạy từ từ rẽ vào tầng hầm.

- Ừ! Thế này xem chừng tao không có cơ hội – Thằng Bảo giọng buồn xo than thở.
- Sao mày? – Tôi ngạc nhiên.
- Thì người đẹp, lại giầu có, ôtô riêng nữa – Nó ngán ngẩm
- Mày chả có xe đạp riêng còn gì – Tôi trêu
- Đây không phải lúc đùa, tao nói thật đấy
- Ừm.

Mặt nó ỉu xìu, tay cứ vê vê cái thìa cafe xem chừng suy nghĩ ghê lắm.

- Mày biết phụ nữ thích gì không? hầu như tất cả ấy – Tôi nói
- Thích gì? – Nó ngước mắt lên nhìn tôi
- Sự tự tin, mày phải tự tin thì mới ra dáng đàn ông được, ỉu xìu thế này thì đến Ngọc Trình còn éo để ý nữa là Bảo Hân – Tôi cười.
- Đệch, mày nói như lờ - Nó nói bậy chệch đi
- Hề! Nói chung là mày phải tự tin mà đứng trước em nó đi, chứ cứ thế này thì sao mà em nó có ấn tượng được. – Tôi nghiêm túc
- Ừ được tao sẽ cố gắng, nhưng đứng trước em ấy thì tao cứ như có cái gì chặn họng
- Chuyện bình thường thôi, ráng lên – Tôi động viên mặc dù đây không phải lần đầu nó nói thế.

Bảo Hân có vẻ như muốn uống cafe với tụi tôi hay sao, tôi đã thấy em bên kia đường vẫy tay và chuẩn bị sang.

- Mày đừng nói gì về chuyện hôm qua nhé – tôi nhắc Bảo
- Ừ!
- Cứ như bình thường đi, không ngại – Tôi lại động viên
- Ừ!

Bảo Hân sang tới nơi kéo ghế ngồi cạnh thằng Bảo.

- Sao hôm nay người đẹp đến sớm thế? – Tôi trêu đùa
- Thì phải đi sớm mới không đông, về như hôm qua em vừa đi vừa sợ, chưa quen lắm – Bảo Hân cười mỉm.
- Ừ! Dần sẽ quen thôi – Thằng Bảo nghe lời tôi nên góp lời bằng một câu nhạt toẹt
- Hì! Anh Bảo trưa nay rảnh không?
- Ơ ơ.. - thằng Bảo không thốt nên lời
- Nếu rảnh thì chiều nay đưa em đi có việc nhé!

Bảo Hân nở một nụ cười tươi như hoa với thằng Bảo. Tôi ngạc nhiên quá đỗi nhưng cũng vui mừng, hỏi lại

- Hehe! anh chị này tính đi riêng gì đây – Tôi trêu

Thằng Bảo sung sướng đến người ngợm đỏ rực hết cả lên, không nói nên lời nào. Bảo Hân tình cảm níu lấy tay Bảo hỏi lại:

- Sao? Hôm nay anh lại bận rồi à?
- Không... không... anh chả bận gì hết

Thằng Bảo lắp ba lắp bắp trả lời, kể cả hôm nay sếp tổng có bắt họp thì nó cũng nghỉ, tôi nghĩ thế, thằng này là nó dám lắm. Bảo Hân quay sang nhìn thái độ vui vẻ của tôi rồi cũng lại mỉm cười.

- Hôm nay em không qua được rồi, anh tự đi vậy nhé. được không?

Tôi hơi choáng nhìn Bảo Hân, dù sao thì tôi vẫn tự đi được nhưng hình như cảm thấy em hôm nay hơi khác. Tôi nhìn em lom lom thắc mắc

- Ừ cũng được, nhưng sao vậy em?
- Tại chắc em với anh Bảo bận phải đến tối mới xong nên em và anh ấy đi thẳng tới nhà anh Anh luôn. – Bảo Hân ra vẻ thở dài
- Ừ vậy thì tốt rồi.

Khỏi nói tôi có bị đâm chết thì thằng Bảo nó cũng không quan tâm, nhìn mặt của nó phởn chi thế kia cơ mà, tôi ngán ngẩm và cũng cảm thấy hơi rầu rầu.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,532
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 70


Tôi lên phòng trong tâm trạng trống trải nhưng cũng mừng cho thằng Bảo. Hôm nay có lẽ là một bước tiến của nó và có thể gợi mở ra nhiều điều, thầm mong thằng điên này sẽ biết cách xử lý và hành động để nó và Bảo Hân thân thiện hơn. Thực nói thì tầm tuổi này các chiêu trò thì tụi tôi cũng biết hết cả rồi, cái chính là thực hiện thế nào thôi. Thằng Bảo hơi dát gái và có vẻ lụy tình khiến tôi cứ lo lo...

Bảo Hân đi từ phòng WC ra nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên hỏi

- Anh vẫn chưa vào phòng à?
- Chưa! Anh ở ngoài hút điếu thuốc đã – Tôi bật lửa châm điếu thuốc của mình.

Bảo Hân mỉm cười nhìn tôi ý nhị rồi định đi thẳng tiếp. Tôi thủng thẳng hút nhưng khi Bảo Hân đi ngang qua tôi, khuôn mặt em cứ từ từ lướt qua thì thế nào tôi lại lẩm bẩm.

- Black Ribbon..

Bảo Hân sững người đứng lại. Em nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ lạ, vừa giận hờn, vừa trách móc lại vừa ngạc nhiên..

- Anh vừa nói gì thế? – Bảo Hân hỏi

Tôi ngay lập tức nhận ra cái điều vớ vẩn mình vừa làm, hơi bối rối và cảm thấy hối hận tôi đánh trống lảng ngay tắp lự. Cố nở một nụ cười cầu hòa tôi nói với Bảo Hân:

- Không có gì đâu em, anh nói linh tinh ấy mà
- Không! Anh vừa nói gì đó em nghe rất rõ – Bảo Hân rắn rỏi
- Anh có nói gì đâu – Tôi chống chế yếu ớt.

Bảo Hân nhìn thẳng vào mắt tôi, thật sâu và ánh mắt em làm tôi sợ sệt. Tôi cố tránh đi nhưng ánh mắt đó vẫn theo tôi làm tôi nóng gáy.

- Sao anh biết nick của em? – Bảo Hân nhả từng chữ một
- Ờ ờ - Tôi không biết nói sao cho phải
- Em đang hỏi anh đấy – Bảo Hân vẫn buông tha tôi.

Tôi đâm ra lúng túng, trách mình sao lại lỡ lời như thế nhưng rồi chợt nhớ ra, tôi quay lại cười với em.

- Chẳng phải hôm qua em bật máy lên anh thấy acc máy tính của em là Black Ribbon còn gì.

Bảo Hân hơi sững người lại, ánh mắt em trở nên dịu đi. Tôi cố gắng nhe nhởn cốc vào đầu Bảo Hân một cái nhẹ.

- Tự dưng nghĩ gì thế? Anh thấy cái nick này hay hay thôi, em dùng à
- À Không! Em thích thì để thế thôi – Bảo Hân thở phào
- Có gì quan trọng chăng? – Tôi hỏi Bảo Hân
- Không có gì đâu, thôi em vào trước đây.

Bảo Hân mặc kệ tôi ở đó đi rất nhanh vào bàn của mình ngồi. Tôi thấy em bật máy tính lên rồi làm gì đó, nhưng thôi kệ, tôi lấy máy ra nhắn tin ngay cho thằng Bảo bảo nó chiều nay đi với Hân thì cấm có hé lời gì về vụ blog.

Hút xong điếu thuốc tôi vào phòng mình, trên bàn đã có sẵn cốc cafe rồi. Hình như người con gái nào tôi quen cũng biết tôi bị nghiện cafe thì phải. Tôi lại cám ơn Bảo Hân và nhậm cốc cafe em làm cho.

Cảm giác thôi thúc gì đó phía sau gáy khiến tôi tự dưng tò mò muốn vào xem lại blog của Bảo Hân, tôi nhớ đường dẫn nên không khó để tôi type vào ô address.

Màn hình tôi không hiện ra bất cứ một cái gì hết, chỉ thông báo là trang bạn vừa tìm tìm không ra, tôi ghét nhất cái thông báo này. Lúc này skype tôi lại nhảy lên một dòng chat.

Bảo: Mày vào thử blog em Hân xem
Tôi: Để làm gì?
Bảo: Tao đíu thấy nó đâu cả
Tôi: Tao không quan tâm lắm, ờ mà tao cũng không vào được – Tôi giả vờ
Bảo: Hình như em ấy xóa rồi hay sao ấy, hôm qua còn mấy bài tao chưa đọc hết
Tôi: Ừ
Bảo: Chán thật, muốn hiểu thêm BH đôi chút mà không được, thôi tao tranh thủ đây chiều còn đi chơi nữa.. He he
Tôi: Chúc may mắn nhé – Tôi làm biểu tượng nháy mắt
Bảo: Ừ! Nhưng dù chỉ 1% cũng phải hy vọng mày nhỉ
Tôi: Rõ rồi, thôi biến đi thằng chóa – Tôi chửi đùa
Bảo: Tổ sư nhà mày, thôi chào nhé, tàu lượn

Nó signout luôn. Vậy là Bảo Hân có lẽ xóa blog thật. Mà thôi kệ, tự dưng mình quan tâm tới Bảo Hân làm gì cơ chứ. Tôi tặc lưỡi vậy rồi giở điện thoại ra nhắn cho Khả Vân, tự dưng nhớ em kinh được, cuối tuần dù sao cũng rảnh.

Tôi chưa kịp nhắn thì như có linh cảm vậy, điện thoại của tôi rung lên báo có tin nhắn đến khi tôi vừa cầm vào.

Khả Vân: “em nhớ anh quá anh ơi, hi hi”
Tôi: “Em thiêng thế, anh vừa cầm máy định nhắn cho em đây”
Khả Vân: “Cũng nhớ em hay sao mà định nhắn, em đang nhớ anh chết đây này”
Tôi: “Nhớ thì đến gặp anh đi. Hehe”
Khả Vân: “Em đến rồi, đang ở dưới công ty anh nè”
Tôi: “Ơ thật à? em ở chỗ nào anh xuống đón” – Tôi ngạc nhiên quá, không ngờ em còn biết cả công ty tôi.
Khả Vân: “Hi hi! Em đùa đấy, giờ em mới trên đường về HN”
Tôi: “Hóa ra định lừa tôi hả cô nhóc, bực quá” – Tôi giả vờ giận em nhưng cũng suýt bị em lừa thật.
Khả Vân: “Bleu, đòi giận cơ đấy, muốn gặp em không?”
Tôi: “Muốn chứ! Chiều nay được không?” – Tôi trong lòng hồi hộp khấp khởi muốn được gặp em ngay lúc này.
Khả Vân: “Mai mới rảnh cơ, thực ra là tối muộn mới xong, anh chờ em nhé, xong việc em muốn gặp anh luôn”
Tôi: “Hiz, lâu thế, thôi được rồi nhé, xong thì call anh luôn đấy” – Tôi nhắn.
Khả Vân: “Hi! Rõ là thế rồi, thôi anh làm đi nhé anh yêu :x
Tôi: “hi. Hẹn gặp em nhé, nhớ giữ sức khỏe”

Tôi mỉm cười, nhắn chào em rồi khấp khởi mừng thầm sẽ lại được ôm em trong vòng tay, lại được thoải mái và thanh bình ngay tại các cuộc sống xô bồ này.

Công việc cuối tuần cũng chẳng có gì, với những người là manager chúng tôi thì thứ bảy duy nhất có việc là ngồi họp tổng kết mà thôi, nhưng mà hôm qua đã có một trận chiến xảy ra rồi nên hôm nay chẳng ai họp hành gì, sếp cũng không thấy đến chắc ở nhà chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.

Nhắc đến bữa tiệc tôi lại có chút gì đó lo lắng, dù đây không phải là lần đầu tiên đi dự một buổi tiệc nào đó nhưng cái việc mang theo con bé Quỳnh Thy khiến tôi không an tâm, có thể nó lại gây chuyện gì thì chết, mặc dù cả cơ quan có vài người biết tôi có vợ nhưng cái mức độ thân thiết vừa phải lẫn trong tâm tưởng họ tôi là một thằng gàn dở thì chắc họ cũng không quan tâm cho lắm. Nhưng chả hiểu sao tôi cứ có cái cảm giác gì đó hồi hộp, tim thỉnh thoảng lại đập lên một nhịp mạnh.

Ngồi nhàn rỗi chán thì cũng đến buổi trưa và tôi không còn gì để lưu luyến ở cái văn phòng này nữa, tôi nhảy lên xe phi ra ngoài đường, thằng Bảo và Bảo Hân chắc cũng đi rồi nên chẳng thấy tụi nó í ới gì tôi.

Cảm giác cái không khí không lạnh không nóng của chiều cuối tuần khiến lòng tôi thư thái, tôi cứ thế phi xe ngoài đường mà chẳng cần biết mình đi đâu, những xúc cảm khó chịu đè nén cả năm giời đối với tôi giờ như tan biến. Tôi rẽ vào quán cafe quen thuộc của mình trên phố, dựng xe và thưởng cho mình cốc cafe mà không cần ăn trưa.

Ngồi vào cái bàn quen thuộc tôi mới thấy hóa ra xưa nay tôi không để ý. Đúng là tôi hay ngồi ở góc thật, bởi vì từ đây tôi có thể nhìn ra ra phía ngoài, ngắm mọi người và có thể phát hiện ra em ngay khi em vừa bước vào cửa. Thói quen đó khó bỏ nhưng giờ tôi mới nhận ra là phía cạnh tôi là một bức tường và bên trong đó cũng là một hàng ghế, đúng là nếu ngồi trong đó thì có thể nhìn thấy tôi qua ô cửa thả đầy hoa giả thật, từ chỗ tôi thì cũng khó có thể thấy được ai đó bên ấy nếu như không để ý kỹ.

“Chẳng lẽ Bảo Hân đã quan sát mình từ chỗ bên kia sao?” – Tôi tự hỏi.

Chỗ bên đó đang không có người, tự dưng tôi nảy ra một ý định và ngồi đúng cái chỗ mà Bảo Hân đã ngồi lần trước để quan sát tôi. Trong này tối om om, ánh sáng mờ ảo không đủ để chiếu sáng nên tôi có cảm giác hơi rợn rợn. Chắc chỉ có mấy cặp đôi thích riêng tư thì mới ngồi chỗ này thì tiện, hoặc là người nào đó không thích nhìn cái sự ồn ào bên ngoài.

Cafe được mang ra, tôi nhâm nhi chút một vì cảm thấy hơi xót ruột, buổi trưa quán vắng tanh vì chiều thứ 7 hầu hết mọi người được nghỉ buổi chiều và họ không vào đây uống gì nữa.

Phả mình theo khói thuốc tôi thả cho bản thân mình ngược theo những dòng thời gian mà về tới những kỷ niệm ngọt ngào..

Nơi này chính nơi này là nơi đầu tiên tôi đưa em tới, lúc đó em chỉ mới là một cô bé vừa chân ướt chân ráo xuống HN. Em đã ngó lơ xung quanh rất lâu và trông rất ngố đến mức tôi bật cười, thật đáng yêu

Nơi này cũng chính là nơi tôi và em thả mình theo những tâm sự, tâm sự của những thằng con trai vừa mới ra đời đi kiếm việc, những khó khăn và đồng lương ít ỏi với một cô bé bbỡ ngỡ khi vừa nhập trường..

Nơi này là nơi vào một buổi tối đẹp trời, chính tôi đã nói ra sự thực lòng mình mà em đã làm cho mọi kế hoạch hoàn hảo của tôi trở nên phá sản, nhưng cuối cùng thì sao chứ? Tôi vẫn thuộc về em cơ mà..

Nơi này cũng chính là nơi hàng năm, và thậm chí hàng tháng sau khi đi ăn mừng kỷ niệm ở đâu đó thì chúng tôi lại về đây, nơi em ngả vào đầu tôi và chúng tôi lại thả hồn theo điệu nhạc, điệu nhạc của tình yêu..

Nơi này cũng chính là nơi tôi và em có trận cãi vã đầu tiên khi tranh luận.. để rồi tôi chịu thua em trong tiếng cười khúc khích của sự cứng đầu, cái nhéo mũi của em làm nỗi bực tức khi thua cuộc tan biến gần hết

Nơi này! Khi em im lặng nghe tôi nói, im lặng nghe tôi độc thoại, im lặng và im lặng...

Nơi này! cũng là nơi tôi ngồi một mình buồn bã trong kỷ niệm 5 năm khi em báo chẳng thể đến kịp nơi vì một lý do nào đó..

Nơi này... lần cuối... – Hình như là lần Bảo Hân chứng kiến.

Cảm giác trống trải qua đi tôi lại trở về với thực tại, nơi mà tôi đang sống, đang nhâm nhi cafe và làm vài hơi thuốc và tự dặn mình rằng đừng có nghĩ suy, rốt cục thì cái gì là dĩ vãng thì hãy để nó nguyên về một chỗ để trở thành kỷ niệm, hôm nay cũng là dĩ vãng của ngày mai vậy...

Ngao ngán một lúc tôi nhớ đến Bảo Hân, không hiểu cô nàng này thế nào mà hôm nay lại có một thái độ khác hẳn như thế? Không hiểu tại sao nàng ta đưa thằng Bảo dở người di đâu và làm gì? Thằng ku đó chắc cũng chẳng quan tâm vì được ở bên nữ thần là điều nó mong mỏi lắm rồi. Hơi tò mò tôi định nhắn cho thằng Bảo hỏi xem nó đang làm gì.

Trong lúc tôi còn đang tần ngần lúng túng không biết nhắn cái gì thì một tiếng cạch cửa trong cái quán vắng lặng này cũng làm tôi chú í.

Tôi ngó qua khe cửa nhưng ánh sáng ngược làm tôi rất khó nhìn, nhưng cái hình dáng đó, kiểu đi đó thì không cần nhìn kỹ tôi cũng cảm nhận được.

Đó chính là vợ tôi.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,532
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 71


Cô ấy như mọi khi lặng lẽ kéo cửa đi vào, ngồi bình thản xuống chiếc bàn quen thuộc của hai chúng tôi. Từ hồi nào tới giờ cũng rất lâu rồi, chúng tôi luôn ngồi ở chiếc bàn đó, góc đó, và chiếc bàn đó đã chứng kiến mọi sự vui buồn.

Bây giờ tôi và em, hai người hai bàn cách nhau 1 ô cửa nhỏ đầy hoa phủ, tôi có thể trông thấy từng nét nhỏ nhất xúc cảm của em, vợ tôi.

Tuy tôi và em, không biết lúc này hai từ vợ chồng có thể gọi lên thành tiếng được không nữa nhưng dù sao, trong tim tôi em vẫn ngự trị một vị trí mà không ai có thể lay động được. Đã có một khoảng thời gian rất lâu em chiếm trọn trong đó, nhất định không cho ai vào, thậm chí không được ho he đến gần nữa..

“Anh đã tặng em cả cuộc đời anh rồi nên vì thế, nếu anh muốn rời bỏ thì phải có sự cho phép của em, hoặc phải để em rời bỏ anh, anh nhé”

Tôi nhớ từng lời em nói, tôi chưa bao giờ mong hay nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ rời bỏ em, tôi luôn hy vọng sẽ cùng em sống cả cuộc đời này, bên nhau, hạnh phúc..

Đấy là tôi nghĩ thế, chứ hiện giờ tôi với em đang ràng buộc với nhau bằng một sợi chỉ nhỏ, mong manh, mục rỗng, đang bị kéo căng bởi sức nặng của lý trí, của cái tôi, của sự tự ái, của sự bất lực..

Em gọi cho mình một ly cafe đen đá, thứ mà chỉ ngày đầu em mới uống cùng tôi. Em làm tôi lại nhớ em như cô bé ngày nào, thật ngây thơ và tinh nghịch. Nhưng cô bé đó giờ đây trước mặt tôi, cô bé đã có những vết hằn thời gian trên khuôn mặt, không còn vẻ ngây thơ như ngày nào nữa mà là chín chắn và điềm tĩnh của một người đàn bà 25 tuổi.

Em nguấy nguấy ly cafe trong vô định, đôi tay em hình như vô thức, khuôn mặt cúi xuống nhưng tôi chẳng hiểu rõ em đang nhìn về đâu, hình như em đang cố tìm gì đó, trong tâm hồn em, một chút gì đó đọng lại chăng?

Vợ tôi cứ như vậy, nguấy đều khiến ly cafe kêu lên những tiếng leng keng, chạm vào tâm hồn tôi thành từng tiếng đau nhói, tôi lặng nhìn em, hình như trong mắt em có điều gì đó u uất, cam chịu.. Em hối hận ư? Tôi thầm nghĩ như thế? Tại sao em lại vào quán cafe này trong một sự chua chát đến tột độ.

Vợ tôi bất chợt lấy điện thoại ra. Chiếc iphone trước mặt em được em gạt từng cái một, tôi không rõ em đang xem cái gì nhưng hình như đang xem ảnh. Mỗi lần vuốt có cái em mỉm cười, có cái em trầm tư nhìn rất lâu.. Thế rồi em dừng lại không vuốt nữa. Tôi có thể nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt tinh nghịch mà một thời tôi đã từng rất mê đắm.. Đôi mắt ấy, đôi đang nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, để rồi một lúc long lanh, từng giọt từng giọt tràn qua khóe mắt xuống rất nhanh làm em không kịp vuốt..

Tôi chua xót muốn chạy ra với em nhưng ngay lập tức chiếc điện thoại em rung lên, em cũng vội vã gạt ngang khiến lớp phấn trên mặt em bị nhòa đi một khoảng, trông thật rệu rã nhưng rõ ràng là em có vẻ vui hơn.

- Alo anh à? Em đây
- Ừ! Em đang ở quán cafe..... trên đường yyy, bao giờ anh qua?
- Ừ! Vậy em ngồi chờ ở đây, anh qua rồi gọi anh em mình đi luôn nhé.
- Ok.

Tiếng vợ tôi cố gắng rành rọt lúc đầu rồi hoàn toàn trở lại bình thường. Đôi chân tôi định chạy ra phía em thì lúc này như có ai khóa lại, không thể di chuyển. Tôi lại ngồi lặng lẽ chờ, lặng lẽ ngắm em qua cái ô cửa sổ đầy hoa ấy..

Chỉ khoảng 10 phút sau tiếng điện thoại em lại rung, em ngó rồi tắt đi kêu tính tiền rồi đi nhanh ra khỏi cửa. Tôi cũng chạy ra đứng một góc nhìn theo em.

Ngoài đường kia một con camry đang đỗ xịch, một người đàn ông tầm hơn 30t trong bộ dạng bảnh bao đầu bóng mượt, khoác bộ comple màu đen lịch sự mở cửa cho em. Khẽ mỉm cười với người đàn ông đó em ngồi vào bên ghế phụ. Anh ta hổ hởi đóng cửa xe cười thật tươi và về ghế lái phóng đi.

Một người khá đẹp trai và thành đạt, tôi nghĩ vậy. Có thể vợ tôi thay lòng đổi dạ cũng là vì anh ta, tôi cay đắng suy nghĩ như thế. Nhưng tôi cũng không thể tránh nổi cảm giác trong người lại bừng bừng lên tức giận và bất lực.

Giờ thì còn có gì níu kéo nữa đâu, tất cả đã rõ ràng rồi và tôi đang chứng kiến tận mắt. Tôi xưa nay đã làm gì chứ? Níu kéo ư? Hừ! Chỉ là một cảm xúc và tinh thần của thằng hèn mà thôi, khóe mắt tôi cay cay, lại có cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng.

Tôi cứ thế đốt thuốc đến cháy họng, chìm trong những suy nghĩ oán hờn nếu không có điện thoại của Quỳnh Thy.

- Alo anh đang ở đâu đấy?
- Thì đi chơi? Mày gọi có việc gì? – Tôi trả lời dù cố gắng nhưng giọng vẫn hơi nghèn nghẹn
- Giọng anh làm sao thế? – Nó hỏi quan tâm
- À...ừ.. chẳng có gì đâu? Mà mày hỏi có việc – Tôi trở lại giọng bá đạo với nó
- Thì vụ tối nay. Anh quên rồi à? – Nó kêu toáng lên trong điện thoại
- Vụ tối nay làm sao?... à ừ? nhưng mà có vấn đề gì à? – Tôi chợt nhớ ra vụ party buổi tối.
- Về nhà đi còn chuẩn bị, giời ạ! – Nó rú rít ở cái giọng cao vút, chắc là ở nốt #
- Về về cái gì. – Tôi quạu
- Không biết, anh về nhà ngay đi nhé.

Nó cúp máy cái rụp để tôi ôm máy mà ngán ngẩm.

Tôi cố gắng làm hết cốc cafe và rít xong điếu thuốc, thủng thẳng đi về đến nhà. Lúc này mới hơn 3h chiều thôi mà cái con bé Quỳnh Thy đã gọi loạn cả lên.

- Làm gì mà gọi tao um lên thế, cái con ranh con này – Tôi gõ nhẹ vào đầu nó một cái, khi nó đang tưới cây ngoài hành lang, cái cây màu đỏ như máu ấy.
- Hì! Chả có việc gì cả, thế anh đi đâu nãy giờ thế? – Nó hỏi
- Đi cafe thôi? Hỏi làm gì?
- Em thích hỏi thôi, tại ở nhà một mình buồn quá nên em kêu anh về - Nó cười hì hì nhăn nhở.
- Con điên

Tôi trợn mắt nhìn nó nhưng nó vẫn dùng cái bộ mặt nhe nhởn mà cười vào mũi tôi. Cái vẻ mặt của con bé này thì dù tôi có muốn giận nó ghê gớm nhưng cũng đành chịu, không thể mắng nó nổi.

- Mày đúng là dở người – Tôi cáu.
- Thôi mà.. mà..

Nó ôm lấy tay tôi nũng nịu

- Vào đây em cho xem cái này
- Ờ

Phải nói con bé này vô tư nhưng nó kẹp tay tôi giữa ngực nó mà lôi tôi đi thì tôi chỉ biết ậm ờ cho qua mà thôi. Nhiều lúc tự trách mình vì thân làm đàn ông mà đến khổ. Hậm hực mãi thì nó lôi tôi tuột vô phòng khách rồi dí tôi xuống ghế sofa.

- Ngồi đấy chờ em tí

Nói xong nó chạy biến vào phòng để lại tôi ngạc nhiên mà chẳng nói được gì. Tự nhủ thoát rồi vì cái con bé vô tư đến mức vô duyên này tôi rót cho mình một chén nước uống cho tỉnh người.

- Đẹp không?

Tôi há hốc mồm kinh ngạc nhìn nó. Quỳnh Thy như biến thành một con người khác với cái váy quây hở vai màu xanh da trời, váy bằng cái vài gì mềm mại dài chấm đất với tà xè tới quá nửa đùi trông thật quyến rũ. Thấy tôi không ngậm miệng được lại Quỳnh Thy nhìn tôi thích thú.

- Thấy chưa! Em có phải là trẻ con nữa đâu – Nó nhoe nhoẻn.

Tôi vẫn há môm mà ngắm nó, không sao nói thành lời. Quả thực Quỳnh Thy quá đẹp trong bộ váy màu này, nó vừa quyến rũ mà lại mang nét gì đó rất thanh xuân và hừng hực. Cảm thấy mình cũng rực người theo cái vẻ quyến rũ ấy tôi nuốt nước miếng ực cái rồi hỏi nó:

- Mày kiếm ở đâu ra đấy? Mua à?
- Lấy tiền đâu ra mà mua, em mượn đấy – Nó le lưỡi
- Mày mượn ở đâu? – Tôi hỏi bâng quơ, mắt vẫn không dời khỏi nó
- Mấy đứa bạn em làm dân chụp ảnh mà, tụi nó mượn cho em đấy. Hi hi! Đẹp không?

Nó xoay người một vòng, bờ vai trần óng lên trong ánh nằng chiều xuyên qua khe cửa sổ, chiếc váy mềm mại xẻ tà khoe ra đôi chân dài trắng muốt của nó. Chưa bao giờ tôi thấy nó đẹp như thế.

- Đẹp thật, mày lớn thật rồi – Tôi chép miệng.
- Xí! Đã bảo mà

Nó hớn hở nhào xuống sofa lại ôm lấy tay tôi. Mồm nó thì ngoạc ra nở một nụ cười khoái chí. Tôi lại rần rật người đành nằm im không cựa quậy vậy.

- Đẹp nhé, tối nay đi với em thế nào bên công ty cũng lác hết cả con mắt. Hí hí – Nó cười giọng cười đêu đểu.

Tôi bỗng chốc nhận ra nó vẫn là cô bé, con em gái tôi, quá chăng nó chỉ đang khoác một bộ quần áo già hơn tuổi làm cho nó trở nên nổi bật mà thôi. Rút tay ra khỏi người nó tôi cốc vào đầu nó một cái đau điếng.

- Thôi đi nỡm. Chỉ được thế là tài, lần trước mày đi với thằng Bảo, giờ lại đi với tao thì công ty có mà loạn lên ấy
- Ui dào, có ai nhớ em đâu. Với lại cứ coi em là người yêu chung của hai anh đi. Hi hi
- Con điên

Tôi nhỏm dậy vùng vằng khỏi sự níu kéo của nó. Cảm xúc tụt mất, con bé này rốt cục vẫn là cái đứa nghịch không biết ngượng, không biết dại. Haizz. Tôi thở dài ngao ngán.

- Thôi vào mà cất đi, không nó làm sao thì tối chả có gì mà mặc
- Ừ nhỉ! Hàng xịn thì lúc show phải ngon

Nó lại chui vào phòng và lúc sau lại ra với cái áo phông nghịch và cái quần đùi ngắn, trở lại 100% là đứa em hấp dở.

- Mày không còn cái quần nào dài hơn à? – Tôi nhăn mặt
- Không, mặc thế cho nó mát – Nó tỉnh rụi gác cả chân lên bàn.
- Nó là cái gì? – Tôi trêu
- Nó...

Quỳnh Thy quay sang đấm thùi thụi vào vai tôi, tôi buồn cười quá, con bé này mồm mép thế mà cũng có lúc xấu hổ cơ đấy, nghĩ vậy tôi đột nhiên cười lớn.

Nhưng khi nụ cười vừa tắt đi thì cũng là lúc cảm giác chua xót lại tràn về, hình ảnh vợ tôi mỉm cười vui vẻ khi bước lên xe của người đàn ông bảnh bao đấy lại xâm chiếm trí não của tôi.

- Sao mặt anh tự dưng ỉu xìu vậy? – Quỳnh Thy nhìn tôi lom lom quan tâm
- ừ - Tôi trả lời
- Ừ đâu phải là câu trả lời – Nó vẫn tiếp tục
- Thì ừ chứ sao – Tôi nhăn nhó
- Nhìn là biết rồi, anh gặp lại chị chứ gì? – Nó thở dài
- Sao mày biết
- Nhìn anh là biết – Nó tỉnh rụi

Tôi ngạc nhiên, cái con bé này nhiều lúc kỳ lạ. Nhưng tôi cũng chẳng cần biết, tôi ngậm ngùi thừa nhận.

- Ừ. Anh nhìn thấy P lên xe oto của ai đó, họ rất tình cảm
- Uhm, cái lão bóng bẩy ấy hả
- Ừ! – Tôi thở dài

Quỳnh Thy nhìn tôi chăm chú rồi đột nhiên hỏi

- Anh có buồn không

Tôi không trả lời, nó không phải là buồn, nó là sự cay đắng xen lẫn tức giận nhưng thật bất lực vì chẳng thể làm gì cả. Tôi lắc đầu.

- Buồn được đã tốt

Quỳnh Thy cầm lấy bàn tay tôi, nó đặt tay tôi lên tay nó, tay kia nó up lên, vậy là bằng cả hai tay nó làm bàn tay tôi trọn trong nó.

- Rồi mọi chuyện sẽ ổn, qua hết – Nó ráo hoảnh

Tôi bật cười, con bé này hôm nay bày đặt an ủi tôi cơ đấy, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy ấm lòng, tấm lòng con trẻ của nó tôi hiểu, tôi trân trọng dù nó chẳng thể thay đổi suy nghĩ của tôi chút nào. Tôi lại gõ nhẹ vào đầu nó.

- Lắm chuyện, lo thứ bao đồng
- Lo gì mà bao đồng chứ, em nói thật anh cứ đi với cô này cô kia cũng được, nhưng chưa tính lâu dài vội nhé.
- Sao vậy? – Tôi khề khà
- Thì cái gì cũng cần có thời gian. Hì – Nó nhoẻn cười.
- Ừ. Thôi tao đi ngủ, tránh xa khỏi cái ghế của tao.

Tôi đưa chân đạp nó xuống, Quỳnh Thy kêu lên oai oái

- Ghế của em, của em. Em ra thì xem ti vi bằng gì hả? Cái anh này vô duyên
- Vào mà lướt facebook của mày ấy. Tao ngủ tí đã.

Tôi đẩy nó ra hẳn rồi ngả người trên ghế. Cả tuần mệt nhọc giờ tôi mới có giấc ngủ chiều đầu tiên.

Một giấc ngủ không mộng mị

Thoải mái sau giấc ngủ sâu dù chỉ vài giờ đồng hồ, tôi bật dậy tắm mát và mặc bộ comple duy nhất của mình vào, trông cũng khá lịch sự vì bộ này tôi được tặng từ ngày xưa cũng không rẻ. Chải lại mái tóc và xức thêm chút nước hoa của Bảo Hân, tôi thấy mình trong gương cũng không đến nỗi tệ cho lắm.

Tôi ra ngoài cũng là lúc Quỳnh Thy thay quần áo xong, nó ngắm vuốt hết nghiêng bên trái lại nghiêng bên phải, xoay đi xoay lại đến chóng cả mặt

- Thôi mày nhanh nhanh cho tao nhờ - Tôi cáu
- Từ từ, xem lại cho chắc đã – Nó cười hì hì.
- Thôi chắc rồi, mày có muốn muộn không hả? – Tôi càu nhàu
- Đàn ông các anh y như nhau, chán, đợi em tô son đã – Nó lấy son ra tô tô vẽ vẽ đến mệt.

Tôi càu nhàu ra ngoài chờ được chừng 2,3 phút thì nó cũng đi ra. Trông nó thật lộng lẫy trong bộ đồ màu xanh da trời này

- Thôi đi anh – Nó nhoẻn miệng cười
- Ừ.
- Mà thế này đi xe máy sao được – Nó le lưỡi
- Hâm, đi taxi – Tôi cười
- Ừ nhỉ!

Tôi và nó đi bộ xuống cầu thang định tính call Bảo Hân xem địa chỉ và gọi taxi luôn thì có tiếng nói gọn lỏn ở phía đằng sau lưng.

- Đi đâu thế? Đi chung thôi

Giọng thằng Bảo, tôi quay người lại nhìn nó, hơi ngạc nhiên.

- Tưởng mày đi với Bảo Hân rồi cơ mà?
- Ừ! Thôi đi đi, nó tặc lưỡi – Từ lúc nào nó đã đóng bộ lễ phục trên người.
- Bảo Hân đâu? – Tôi tò mò
- Kia kìa

Thằng Bảo chỉ ra phía xa, chiếc sonata màu trắng đã đỗ sẵn ở đấy. Bảo Hân nhìn thấy tôi và Quỳnh Thy thì nhoẻn miệng cưởi giơ tay vẫy vẫy.

- Tưởng đi thẳng tới party luôn mà – Tôi cười
- Bọn em xong sớm nên về luôn, chờ hai người lâu quá – Bảo Hân nhoẻn miệng cười.
- Thôi lên xe đi – Thằng Bảo hất hàm hai đứa tôi.

Tôi với Quỳnh Thy lên ghế sau còn Bảo Hân ngồi bên phụ. Bảo Hân hôm nay đến lạ, ngồi trong xe nàng ta nói chuyện suốt khen Bảo không hết lời.

- Anh Bảo lái xe giỏi lắm, em ngồi cạnh mà phục lăn – Bảo Hân kể
- Hừ! Ngày xưa ngã xe gẫy răng đấy, chị bảo anh ấy há mồm cho mà xem – Quỳnh Thy ném đá.
- Cái con ranh này – Thằng Bảo cú tiết

Tôi mỉm cười còn Bảo Hân cứ cười khúc khích. Cứ thế hai anh em nhà nó người thì chửi rủa, người thì ném đá làm cho không khí nhộn nhịu hẳn lên. Thi thoảng tôi thấy Bảo Hân hình như có liếc nhìn tôi, Quỳnh Thy thì cứ thế ôm chặt lấy tay tôi sợ tôi rời ra mất mặc dù đang ngồi trong xe.

Cũng có lúc tôi thấy mắt thằng Bảo hình như đang nhìn tôi dò xét qua gương chiếu hậu, ánh mắt mà tôi chưa thấy nó nhìn tôi bao giờ.

Chiếc sonata chậm rãi lăn bánh qua cái ngõ quen thuộc khiến tôi chột dạ, cảm thấy sương sống hơi gờn gợn. Nhưng thật may nó lướt qua nhà em đi về phía cuối ngõ tít ở đằng sau, còn rẽ thêm vào một con đường lớn nữa rồi mới dừng lại ở một căn biệt thự kiểu Pháp cổ bề thế hơn đang được trang hoàng bằng ánh đèn nhiều màu sắc, rực rỡ cả một con đường, hàng chục chiếc ô tô sang trọng đang nối đuôi nhau đỗ trên vỉa hè và cả dưới lòng đường khiến chúng tôi vất vả lắm mới tìm được chỗ đỗ với sự hướng dẫn của một cậu security.

- Mời anh chị theo lối này

Một cô phục vụ trong bộ áo dài hướng dẫn chúng tôi đi theo một con đường lát bằng những phiến đá đen trên sỏi trắng, hai bên là hàng cây cũng được trang hoàng bằng ánh đèn màu rọi từ dưới lên đi vào trong nhưng không vào nhà mà vòng ra khu vườn phía trước, nơi có sẵn một sân khấu nhỏ và tiệc bày theo kiểu tiệc đứng của châu âu ngoài trời..

Tôi thực sự choáng ngợp trước khung cảnh như vậy, không nghĩ rằng đây chỉ là bữa tiệc của tư gia nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác bị ai đó dò xét từng hành động của mình từ phía đằng sau.
 
Chỉnh sửa cuối:

Song75

Xe buýt
Biển số
OF-145406
Ngày cấp bằng
11/6/12
Số km
871
Động cơ
367,759 Mã lực
Em dự là vợ iu của cụ chủ thớt sau một thời dại dột nồng nàn rồi bây chừ thất vọng với ánh phù du (lại đã kịp tan một mối tình ảo vọng) và bây giờ hối hận nên quay về với chút kỷ niệm cũ để hoài niệm với mối tình đầu của mình.

Dưng mà cụ chủ thớt ứ thèm đồng ý cho mợ ấy thêm cơ hội nào đâu (đơn giản vì thực sự là cụ ấy cũng hết tình với mợ ấy thật rồi)

Em đoán bừa đấy nhé, các mợ đừng có tin !

Em thì lại dự thế này, anh H, sau một thời kỳ mặn nồng với KV, thăng hoa nhanh quá cũng sinh có đôi phần chán nản. Lại kèm theo yêu theo cách "tình vị tình" nên vì một lỗi nho nhỏ, hoặc do hoàn cảnh cả hai lại lạc mất nhau. Anh H quay về với vợ. Nhưng BH, với câu sờlôgần, 'chiến đấu để sống, chiến đấu để yêu' -> sống = yêu (thật, em ko hiểu dịch sang TV thế nào nó hay), đã chén được cụ chủ (chiếm). Anh H về ở với BH, nhưng vẫn áy náy với vợ (bỏ vợ để đến với BH), phiền muộn vì người tình KV (bồ) ko có tin tức, mất ông bạn vàng Bảo điên, tự nhiên thấy trong lòng trống rỗng, chẳng biết mình cần gì muốn gì. Thêm nữa, vì mỗi người mỗi lý do, nên vẫn chưa quyết đinh có em bé, càng sinh thêm tâm sự mà chẳng biết chia sẻ cùng ai! Rượu cũng không thèm uống, bia cũng chẳng màng, chỉ ngày ngày chăm chú công việc, thuốc ngày 3 bao.
Sau đợt đi công tác miền Trung về, thấy cửa nhà lặng ngắt, mọi thứ còn đây mà cảm giác trống vắng vô cùng. Nhìn kỹ thì thấy bưc thư của BH để trên bàn. Nàng đã quyết định về với Mẹ và học tiếp lên TS, và hàn gắn nhát cắt đầu đời trong tim, bỏ lại anh H với cảm giác chẳng biết là vui hay mừng, nuối tiếc hay nhẹ nhõm, xác ở đây mà hồn tận cõi nao!
Chợt tỉnh đã thấy ngoài trời nhập nhoạng, anh H quyết định bốc máy gọi cho ông bạn mứt, Bảo điên. Vì sau khi anh H về với BH, hai ae tự nhiên xa cách, lý do thì các t.y tự đoán. Tưởng rằng anh Bảo sẽ ko nhắc máy, nhưng chuông kêu tơi hồi thứ 5 thì có người nghe. Hóa ra hôm nay là buổi liên hoan chia tay QT đi du học. Anh H đến, cốc cốc véo véo, thì có ngay thằng cu 5C, lườm chằm chằm. Hoa đã có chủ, cu này đi cùng chuyến du học với QT ở nước Lạ. Hazz...
Rượu chỉ no, bia chỉ đỡ khát. Sau một hồi đưa đẩy, anh H lại lặng lẽ về căn nhà còn ngập tràn những phút giây của nghệ thuật, của sự chiêm ngưỡng tuyệt tác tột cùng mà tạo hóa có thể tạo ra, sự hài hòa cân đối mà vật chất có thể có được. Nếu mợ nào đã gặp BH thì có thể hiểu. Em chưa gặp, nhưng qua mô tả thì em đoán, em tưởng tượng, BH mà chỉ mặc sơmi nam đi lại trong nhà, thì chắc em tả thế còn chưa được một nửa. Căn nhà này khi BH đi đã để lại cho anh H toàn quyền sử dụng. Nhà cũ đã cho vợ. Nhà Bảo thì ko thể ở được nữa rồi. Thế mới hiểu khi đàm bà đã yêu... chẹp chẹp...
Độp độp... tiếng mấy em thạc sùng ngạt khói thuốc rụng như sung từ trần nhà. 4 a.m. Ngoài kia, tiếng rao bánh mỳ, xôi nóng, trứng vịt... bắt đầu dải dác. Trong này, khói thuốc đặc quánh, thời gian như cô lại, nhưng ý nghĩ trong đầu người đàn ông đang ngồi im lìm nhìn vào hư không, nhưng là đang nhìn thẳng vào lòng mình, ý nghĩ như gió, lòng người như bão, nhưng tất cả tụ lại chỉ là sự im lặng. Hóa ra đỉnh cao của âm thanh, chính là sự im lặng (copy/pase; ko nhớ nguồn).
Sếp TA mở của căn nhà, mọi thứ ngăn lắp, thơm tho, sạch sẽ. Anh ngồi xuống mép chiếc giường đã được phủ vải tránh bụi, ngước nhìn bức ảnh treo trên tường, vật chứng duy nhất cho biết đã có hai con người ở đây hạnh phúc. Anh vẫn nghe văng vẳng tiếng BH cười, sau khi BH và H ở với nhau, anh đã được nghe tiếng cười từ con tim của em mình. Anh vẫn như còn thấy cách nói chuyện đầy lãng tử va dí dỏm của H. Thế mà bây giờ mỗi người một con đường khác nhau, BH thì về bển, H thì xin nghỉ việc... Sếp Anh nén tiếng thở dài...
Sáng nay phiên chợ Sìn Hồ đông hơn ngày thường. Tối qua, H đến hơi muộn, vì vậy đành nghỉ ngay cái nhà khách của bưu điện hôi rình, ẩm ẩm đối diện ngay chợ, nên dù ngủ muộn, nhưng âm thanh của chơ vẫn làm anh thức dậy sớm hơn dự định. Dạo này H ko đi theo cung nữa, mà anh đi theo cảm hứng, thích chỗ nào đi chỗ đấy, và đặc biệt, anh rất thích đi vào dân bản, tìm hiểu phong tục tập quán, tìm hiểu về con người hơn là cảnh vật. Nghe nói Sìn Hồ có khí hâu như Đà Lạt và Sa Pa, nên chiều qua H đã quyết định rẽ qua Sìn Hồ. Vớ cái khăn và bàn chải, H lao ra bể nước đầu hồi (cung này nó thế, ko có kính mờ như cung kia), rầm, anh đâm ngay phải một người đi từ góc bể đi ra, chỉ nghe tiếng xory, H lẩm bẩm "gặp ngay phải khoai tây mắt kém, dek, mới sáng ra mà đã đen thế". H chấm chấm tý nước hoa "sự quyến rũ của chàng trai" rồi nhét vào góc balo sẵn sàng cho cuộc hành trình, qua chợ ăn sáng rồi đi luôn. Từ hồi được BH tăng lọ nước hoa, anh sinh ra nghiện dùng nước hoa, giờ ra khỏi cửa mà ko có tý thơm thơm thấy thiếu tự tin hẳn đi.
Dắt con drim chiến, biển 3 số ra đến sân, H mới để ý tới một nhóm mấy bạn trẻ đang bàn tán, với con mắt nghiệp vụ lõi đời, H biết đây cũng là một nhóm phượt và các bạn đang gặp một sự cố gì đó, hết xèng, hoặc đang cãi nhau xem đi đâu... Với tinh thần lá rách nhiều đùm lá rách ít, H cũng lượn qua hóng xem có gì để còn về chém. Thì ra nhóm các bạn đi sáu người, nhưng hôm qua có bạn có việc nên đã vê mất, thành ra bây giờ lẻ một ôm, chưa có biện pháp khắc phục.
Thật nhanh, giải pháp đã được đưa ra, H sẽ là tài của cô gái đó. Đúng là ý Trời! Nhưng chưa hết, nếu các mợ ko mê tín cũng phải xem lại, cô gái đó chính là người đã đâm sầm vào H sáng nay. Vẫn chưa hết, cô gái đó lại chính là người con gái đã được đề cập đến bởi mấy anh ở bàn bên cạnh khi H và KV đi uống rượu. Qua tìm hiểu và khai thác nhanh, về bản chất cô gái đó hoàn toàn khác xa với những gi mà các đồng chí bàn bên cạnh đã bàn bạc. Cũng là một mảnh đời một số phận rất kỳ bí và nhiều ẩn khúc cần được anh H khai phá tìm hiểu.
Và thế là, anh H giờ đang trên cung nào thì em ko biết, nhưng chắc là đang đi với người con gái đã vô tình đâm sầm vào anh, trong một buổi sáng trong lành, nguyên sơ và hoàn toàn ngẫu nhiên. Chứ ko phải hẹn hò (KV), rình (BH), hay quen biết (vợ, QT).
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,532
Động cơ
493,814 Mã lực
Em thì lại dự thế này, anh H, sau một thời kỳ mặn nồng với KV, thăng hoa nhanh quá cũng sinh có đôi phần chán nản. Lại kèm theo yêu theo cách "tình vị tình" nên vì một lỗi nho nhỏ, hoặc do hoàn cảnh cả hai lại lạc mất nhau. Anh H quay về với vợ. Nhưng BH, với câu sờlôgần, 'chiến đấu để sống, chiến đấu để yêu' -> sống = yêu (thật, e....
.....
ính là người con gái đã được đề cập đến bởi mấy anh ở bàn bên cạnh khi H và KV đi uống rượu. Qua tìm hiểu và khai thác nhanh, về bản chất cô gái đó hoàn toàn khác xa với những gi mà các đồng chí bàn bên cạnh đã bàn bạc. Cũng là một mảnh đời một số phận rất kỳ bí và nhiều ẩn khúc cần được anh H khai phá tìm hiểu.
Và thế là, anh H giờ đang trên cung nào thì em ko biết, nhưng chắc là đang đi với người con gái đã vô tình đâm sầm vào anh, trong một buổi sáng trong lành, nguyên sơ và hoàn toàn ngẫu nhiên. Chứ ko phải hẹn hò (KV), rình (BH), hay quen biết (vợ, QT).
Ôi mẹ ơi, em vừa làm xong cái plan với ri pọt thì ngó vào đọc, rũ ra cười với cái trí tưởng tượng của cụ, cụ phong phú quá gần giống tính em

Thank cụ đã cho em phút giây sáng khoái, vodka cụ

Sorry cụ chủ, hôm nay em trực nên rồi, em fun tý. Vì thấy truyện của cụ hay và hơi ghen tị với anh H (xuân thế), nên em có tý cảm góp vui. Nếu làm loãng thớt, mod nào đi qua bỏ đi giúp em. o:-)
Em chuốc rượu cho cụ còn chưa đủ nữa là (b)(b)
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,532
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 72


Cô phục vụ dẫn chúng tôi đi theo con đường lát đá tới một cổng vòm bằng hoa trắng đỏ, tím lẫn lộn được bện lại. Thật không hiểu là một party lại có thể làm hoành tráng như thế này.

Quỳnh Thy và Bảo Hân đi theo sau tôi và Bảo, chúng tôi gặp sếp Tiến Anh đứng chào quan khách ở cổng vòm như là đám cưới. Đứng bên cạnh sếp Tiến Anh mà một người phụ nữ trông còn khá trẻ so với tuổi, áng trừng hơn 50 dáng vẻ sang trọng, nếu không có mái tóc lốm đốm bạc thì tôi nghĩ chỉ tầm 45 là cùng. Tôi gật đầu chào hai người và chìa tay định bắt.

- Con chào bác, chúc mừng sinh nhật anh.

Bảo Hân quay sang bà kia chào rồi nhoẻn cười với Tiến Anh. Tôi còn ớ người chưa biết làm thế nào thì Tiến Anh khẽ gõ vào đầu Bảo Hân cái.

- Cái con bé ngốc này, làm lộ mất bí mật của anh rồi, anh định chút nữa mới thông báo cơ.

Thì ra hôm nay là sinh nhật của sếp Anh, thảo nào có nhiều người tôi không biết mặt biết tên ngoài mấy người ở công ty tôi, tôi thầm nghĩ. Tôi quay sang bà bên cạnh rồi sếp anh lễ phép chào.

- Cháu chào bác.
- Chúc mừng sinh nhật sếp

Bà ta khẽ gật đầu chào với tôi, mỉm cười lịch sự. Sếp Anh vui vẻ vỗ vai tôi rồi quay sang giới thiệu với mẹ của mình.

- Giới thiệu với mẹ, đây là H trợ lý mới của con. Cậu này bị ngâm lâu quá giờ con mới khai quật được.
- À, cô rất vui – Bà ta khẽ mỉm cười, cái cười mỉm rất giống với Bảo Hân.
- Anh ấy là nhân tài đấy – Bảo Hân chen vào
- Ừ! Tiến Anh đã nhìn người thì không sai được.

Bà ta đưa tay ra bắt tay tôi với dáng vẻ rất lịch lãm, toát ra nét sang trọng và quý tộc, còn tôi thì ngượng ngùng lúng ta lúng túng.

- Cha bố cô, thế đứa em tôi đâu sao không thấy tới? – Mẹ sếp Anh vui vẻ khoác tay Bảo Hân
- Mẹ con bị lên huyết áp nên phải hủy vé máy bay không về được, cũng mấy tháng rồi không được gặp bác mẹ con nhớ lắm đấy.
- Ừ! Thôi kệ nó bảo giữ sức khỏe, vài hôm nữa cô có việc sang bên đấy thì thăm nó luôn.
- Vâng, được thế thì tốt quá, mẹ con sẽ mừng lắm – Bảo Hân mỉm cười.

Thằng Bảo thấy thế cũng bắt chước tôi chào hỏi. Khách khá đông nên chúng tôi chỉ có một chút thời gian để làm quen sau đó đi thẳng vào trong, không nói chuyện được nhiều.

- Đợi bác và Tiến Anh xong sẽ vào với các con ngay nhé – Mẹ sếp Anh vui vẻ.
- Vâng.

Quỳnh Thy ngượng ngùng líu ríu đi sau chúng tôi, có lẽ nó quen với những nơi vui vẻ chứ không đậm màu khách sáo và quý tộc như thế này. Chúng tôi ngồi vào một bàn nhỏ trong góc gần với cái sân khấu, ở đây có thể vừa quan sát sân khấu vừa quan sát được mọi người.

- Mẹ sếp Anh trẻ nhỉ? – Thằng Bảo hỏi nhỏ
- Ừ! Mà mày không nhớ sinh nhật sếp à?

Tôi hỏi thế vì cái thằng này là chuyên gia nịnh bợ, cái mồm dẻo quẹo của nó áp dụng với các sếp thì rất okie nhưng với người con gái trong tim nó thì lại như bị ngậm hột thị, đến lạ.

- Tao xem rồi, tận 5-7 cơ, không phải hôm nay – Nó ngán ngẩm
- Hì! Tại hồi đó bác sinh ra anh Anh thì bị ốm, nhà lại nghèo nên không có ai làm giấy khai sinh được, mãi tận năm sau nữa mới làm được chứ thực ra sếp Anh năm nay là 35 tuổi rồi.
- Ơ thế à? Sao sếp bảo hơn anh có 4 tuổi? – Tôi ngạc nhiên.
- Thì anh ấy nói theo tuổi chứng minh thôi, chứ tuổi thật thì khác – Bảo Hân cười.
- Ừm! – Tôi trả lời
- Èo ôi! 35 tuổi mà còn chưa lấy vợ kìa, chán thế - Quỳnh Thy trở lại bình thường tuôn ra cái giọng nhão nhoẹt.

Cái giọng của nó làm cả ba chúng tôi phá lên cười. Bảo Hân che miệng cười xong rồi lại đột nhiên trở nên trầm tư.

- Thực ra sếp Anh cũng khổ, năm hơn 20 tuổi có yêu rồi, họ yêu hơn 7 năm nhưng rồi... – Bảo Hân lắng giọng xuống
- Sao? Em nói tiếp đi, sau đó chia tay à?
- Không phải đâu – Bảo Hân trầm buồn
- Vậy là... – Tôi suy nghĩ
- Chị ấy bị tai nạn

Haizz. Tôi, Bảo và cả Quỳnh Thy thở dài..

- Từ đó tới giờ anh ấy chẳng mở lòng với ai cả. Nhưng mà chẳng sao đâu, dạo này hình như anh ấy đang yêu hay sao ấy nên thấy vui vẻ lắm. Hì – Bảo Hân cười
- Thế à? – Thằng Bảo ngạc nhiên.
- Vâng, em nghe mang máng từ mẹ thế thôi chứ cũng chưa gặp. Hỏi anh Anh thì anh ấy chẳng nói, chỉ cười.
- Liệu có gặp hôm nay không nhỉ? – Quỳnh Thy lẩm bẩm.

Bảo Hân cười mỉm không nói gì. Chúng tôi bị tiếng kính coong của chiếc thìa và đĩa chạm vào nhau được khuếch đại cắt ngang câu chuyện. Bên trên sân khấu là một cậu MC trẻ với sếp Anh và mẹ.

Sau vài câu giới thiệu qua loa và đại khái, cậu MC đưa micro cho mẹ sếp Anh.

- Chào tất cả mọi người. – Bà ta chậm rãi. Tất cả mọi người đều đã ổn định chỗ và ngước lên nhìn về phía bà ta.
- Hôm nay là sinh nhật con trai thứ của tôi là Tiến Anh. Ngoài nhiều bạn bè thân hữu hôm nay đến dự còn có các cổ đông của công ty. Tôi chọn ngày đặc biệt này ngoài việc chúc mừng sinh nhật còn muốn công bố một thông tin quan trọng. Đáng lẽ việc thông báo này phải là việc của con trai lớn của tôi hiện là TGĐ nhưng do con trai lớn của tôi hiện đang công tác ở nước ngoài nên tôi với cương vị chủ tịch HĐQT sẽ thông báo thay.

Giọng bà ta lành lạnh và trịnh thượng, nhưng cũng toát ra vẻ vui mừng trong giọng nói. Bà ta ngươc mắt xuống nhìn phía dưới một lượt, đảo quanh. Phía dưới có nhiều tiếng xì xào bàn tán. Sau đó bà ta tiếp tục.

- Việc hợp tác giữa tập đoàn THG của chúng ta và tập đoàn Á Đông hiện đã được ký kết. Tập đoàn Á Đông với cơ sở phân phối rộng khắp cả nước sẽ độc quyền phân phối toàn bộ sản phẩm của chúng ta. Đây là một sự kết hợp đông tây mà chúng tôi nghĩ đôi bên sẽ cùng có lợi. Hôm nay chúng ta sẽ nâng ly trước hết vì sinh nhật của Tiến Anh con trai tôi đã.

Bà ta nâng ly lên, vài người đứng dậy sau đó tất cả cùng nâng ly lên như chúc tụng. Có vài tiếng cười vui vẻ và vỗ tay nhưng hầu hết những người như chúng tôi ở đây chẳng hiểu gì cả. Tôi thấy sếp Tiến Anh đứng trên sân khấu có vẻ ngượng ngùng, thậm chí hơi khó chịu nhưng cũng làm theo. Thật lạ.

- Sao bác lại làm thế nhỉ? – Bảo Hân thì thầm ngạc nhiên.
- Anh chả hiểu gì cả - Thằng Bảo làu bàu.

Tôi đang định hỏi Bảo Hân một vài điều cho rõ thì trên sân khấu bà mẹ sếp Anh vẫn chưa rời.

- Bây giờ chúng tôi xin giới thiệu bà Khả Ngân, chủ tịch tập đoàn Á đông và con gái sẽ cùng chúng ta mừng sự kiện hợp tác này.

Dưới phía đằng sau có hai người đi ra từ trong bóng tôi. Một người phụ nữ đẹp dường như không tuổi với một người con gái nhỏ nhắn dáng vẻ quen thuộc trong bộ váy đầm màu trắng trẻ trung bươc ra, đó là Khả Vân.

Tôi ngạc nhiên quá đỗi, nhìn trân trân vào cái sự bất ngờ của tạo hóa này. Hóa ra Khả Vân chính là con gái của bà chủ tịch không tuổi này. Khả Vân líu ríu bước theo ngượng nghịu, không có vẻ gì là tự tin như lần trước đứng trên sân khấu cả.

- Và lần thứ hai chúng ta nâng ly sẽ là chúc mừng cho sự kết hợp hoàn hảo này. Bà Khả Ngân, tôi rất vui được hợp tác với bà.

Bà ta khẽ chạm ly rượu với mẹ Khả Vân, phía dưới mọi người cũng cùng nâng ly chúc tụng. Tôi đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, chỉ biến trân trân đứng nhìn em.

Tôi nghe có phía dưới xì xào bàn tán, bình luận gì đó nhưng không rõ. Khả Vân của tôi đứng trên sân khấu cứ như là bị bắt ép vậy.

Ngược lại với vẻ trịnh trọng của bà mẹ Tiến Anh thì mẹ Khả Vân có vẻ rất tự nhiên, bà ta cầm lấy micro từ tay bà mẹ Tiến Anh rồi xởi lởi.

- Bà chủ tịch nói hơi quá lời, việc hợp tác vốn dĩ nõ sẽ diễn ra vì hội đủ nhiều yếu tố thuận lợi cho cả hai phía. Chúng tôi cũng rất vui mừng vì đã đạt được thỏa thuận với quý công ty. Và thôi không nói nhiều về việc này nữa. Hôm nay là sinh nhật của cháu Tiến Anh con trai chủ tịch thì chúng tôi cũng mang đến một món quà chúc mừng. Cháu Khả Vân nhà tôi hôm nay sẽ gửi lời chúc mừng sinh nhật đến Tiến Anh bằng một bài hát. Mọi người vui vẻ lên nào.

Bà ta nâng ly lên, với vẻ mặt tươi cười và trẻ trung so với tuổi, cái không khí có phần nặng nề sau mấy lời của bà mẹ Tiến Anh đã bị xua tan hẳn, như một làn gió mát thổi tan những áng mây đen vậy. Khả Vân líu ríu cầm lấy micro, phía trong nhạc dạo đã nổi lên, hai bà mẹ biết ý vẫy tay chào khách và lui vào hậu trường, cả sếp Tiến Anh cũng vậy. Trước khi lui đi tôi thấy anh ta mỉm cười với Khả Vân, một nụ cười nửa động viên, nửa trân trọng và cảm ơn vậy.

Cả nhóm chúng tôi ngồi xuống và xì xào bàn tán. Chỉ có tôi và Quỳnh Thy vẫn trân trân đứng nhìn.

- Làm gì mà hai người đứng như phỗng thế - Thằng Bảo làu bàu.
- Ờ.

Tôi và Quỳnh Thy giật mình ngồi xuống. Tôi quay sang Quỳnh Thy hỏi nhỏ.

- Em chơi với Khả Vân lâu thế mà không biết à?
- Em có biết gì đâu, chị ấy cũng thoải mái như tụi sinh viên em thôi, có ai ngờ chị ấy là con của chủ tịch Á đông đâu cơ chứ - Quỳnh Thy thì thào đủ để tôi nghe thấy.
- Ừ! Lạ thật – Tôi thắc mắc.
- Em cũng cảm thấy y như anh vậy – Quỳnh Thy thở dài.
- Ừ - Tôi cũng ngán ngẩm cùng Quỳnh Thy.
- Hai người gì mà thì thào ghê vậy? – Bảo Hân hỏi
- À không có gì – Tôi và Quỳnh Thy đều chối.

Thằng Bảo và Bảo Hân hết nhìn nhau và quay sang nhìn tôi không thể hiểu nổi, hai người đó chắc đang thắc mắc về tôi và Quỳnh Thy lắm. Nhưng ở phía trên kia Khả Vân đang hát bằng giọng hát trong trẻo của mình làm cho không chỉ tôi và Quỳnh Thy mà tất cả mọi người đều phải ngước mắt lên nhìn em, nghe em, và thưởng thức.

- Khả Vân hát hay thật – Bảo Hân chép miệng
- Ừ! Thua gì Nhung khểnh đâu – Thằng Bảo phụ họa
- Nhung khểnh là ai? – Bảo Hân ngạc nhiên.
- À, ca sĩ Hồng Nhung ấy mà, nhưng mà giờ hết khểnh rồi, nhiều tiền sướng thật. – Nó chép miệng ra vẻ thở dài.
- Hi hi! Mơ nhiều tiền để sửa cái răng bên xô bên lệch và vàng khè toàn mùi thuốc lá của anh à? – Quỳnh Thy xen vào
- Con bé này im ngay – Thằng Bảo nạt nộ.

Bảo Hân tủm tỉm cười trước cái trò của hai anh em, không khí nhất thời lại trở lại vui vẻ. Phía trên kia Khả Vân vẫn say sưa hát, em cứ lúc nào hòa mình vào giọng hát là quên đi tất cả, như là sống trong lời ca vậy, thật hoàn hảo.. Nhưng dù sao trong tôi tôi vẫn thích giọng của em, cái giọng nhí nhảnh như chim chích khi nhấm nhẳng bài 500 miles lúc đi Hà Giang ấy, giọng hát như đi thẳng vào tim tôi.

- Chào mọi người

Sếp Tiến Anh vỗ vào vai tôi và nhoẻn miệng cười. Nhưng sếp không đi một mình, đi cùng Tiến Anh là một người đàn ông, một người đàn ông rất quen khiến cho máu tôi như sôi lên.
 

Haiha0674

Xe điện
Biển số
OF-151210
Ngày cấp bằng
1/8/12
Số km
3,830
Động cơ
382,710 Mã lực
Em nói thực, cụ chủ đừng tự ái nhé: lúc đầu đọc Bạn đồng hành em thấy rất hay, cốt truyện giản dị và lời văn dân giã, phóng khoáng, rất đời, rất thật.

Nhưng càng đọc các cháp về sau, em càng thấy nó không hay, cốt truyện đã mất đi vẻ đẹp của sự giản dị, quá tiểu thuyết và mang hơi hướng kịch bản phim truyền hình.

Lại kinh doanh, chủ tập đoàn này, con rể con gái chủ tập đoàn kia.....

Haizzzzz, sao không thanh thoát như lúc đầu vậy chủ thớt?
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,532
Động cơ
493,814 Mã lực
Em nói thực, cụ chủ đừng tự ái nhé: lúc đầu đọc Bạn đồng hành em thấy rất hay, cốt truyện giản dị và lời văn dân giã, phóng khoáng, rất đời, rất thật.

Nhưng càng đọc các cháp về sau, em càng thấy nó không hay, cốt truyện đã mất đi vẻ đẹp của sự giản dị, quá tiểu thuyết và mang hơi hướng kịch bản phim truyền hình.

Lại kinh doanh, chủ tập đoàn này, con rể con gái chủ tập đoàn kia.....

Haizzzzz, sao không thanh thoát như lúc đầu vậy chủ thớt?
Em biết là thế nào cũng có cụ như thế mà, cái mà em viết quan trọng là cảm xúc, không quan trọng tình tiết, em đặt trọng tâm vào đó. Cảm xúc của em là thật và em đã trải qua, còn tình tiết chỉ là cái làm cho em mô tả nó dễ hơn. Mấy cái kinh doanh với tập đoàn em không đặt trong tâm vào viết mặc dù em có thể viết về cái kinh doanh rất tốt vì am hiểu nó. Cốt thì em có sẵn rồi, em cũng biết là từ giờ sẽ phân chia độc giả nhưng em đành chịu :)

Ps: em không tự ái đâu vì em đã lường hết mọi sự sẽ diễn ra rùi ;) vodka cụ vì đã nói thật, em mong nhiều cụ mợ cũng thế :)
 
Chỉnh sửa cuối:

NV318

Xe tăng
Biển số
OF-13103
Ngày cấp bằng
12/2/08
Số km
1,383
Động cơ
530,723 Mã lực
Câu chuyện có hơi hướng Hàn xẻng rồi. Em thử đưa nó về Việt nhé.

Chap 73- Trả thù

-Em chào anh, HoangX nói.
- Chào bạn, lão bóng mượt lên tiếng.

“ Đan Mạch mày, mày cắm sừng ông, ông thì nhổ vào mồm mày, đợi đấy rồi xem” suy nghĩ trả thù lóe lên trong đầu HoangX.

Phải nhổ vào nó, phải nhổ vào nó, có tiếng ai đó cứ văng vẳng trong đầu.

- Lần đầu chúng ta gặp mặt, em xin cụng ly với anh ạ.

Không đợi lão bóng mượt trả lời, HoangX đi nhanh về phía bàn rượu, rót một ly, đưa lên miệng. Ô kìa, anh không uống mà nhổ vào đó, lắc đều lên và tiến về phía lão bóng mượt.

- Mời anh :D
- Cảm ơn cậu, nào cùng cạn. Lão bóng mượt nhe nhởn.

Cái bản mặt của lão mới ghét làm sao. Vẫn chưa hả giận, HoangX nói thêm dăm ba câu phải trái cho qua câu chuyện.

- Mọi người cứ tự nhiên nhé, mình dẫn Bóng Mượt đi chào mấy người bạn, sếp Tiến Anh nói.
- Vâng ạ, Bảo Hâm thẽ thọt.


Đứng đực mặt, HoangX suy nghĩ lung lắm, vẫn chưa đủ, phải cho nó mấy vố nữa.

- Làm gì mà đực mặt ra như ngỗng ỉa thế? Quỳnh Thi ngúng nguẩy.
- Im nào, đang mót đây.
- Khiếp, mót thì đi giải quyết đi, còn đứng đấy.
- Ừ, nhưng nhìn mãi chả thấy WC đâu, thôi, anh ra ngoài cổng vậy. Cho anh mượn chùm chìa khóa nhà.
- Sao lại lấy chìa khóa
- Tại lúc chiều đi vội, kéo khóa mạnh quá nên nó hỏng, giờ phải có dụng cụ mới khều ra được, mà bảo đưa thì cứ đưa, hỏi lằng nhằng. HoangX nhăn nhó.
- Hi hi, tởm.

Cầm chùm chìa khóa, HoangX bước nhanh ra phía cổng. Không khí thật dễ chịu, chẳng như chỗ đông người trong kia, đưa mắt nhìn quanh như tìm kiếm. Kia rồi, com Camry đen có biển số đuôi 26. Chùm chìa khóa xòe ra 5cái như quạt sắt, HoangX cào một vòng từ đầu đến đuôi xe. Gì thế kia, nghễu ngện dưới đuôi xe là cái logo OF li- mít- tịt, lại có cả nick nữa. Mày thì chết với ông, chẳng có cụ cháu gì sất, ông đổ cả xe vang đỏ, cả hành tinh đá vào mày, hố hố. Cúi xuống nhặt mẩu gạch, HoangX dằn tay viết lên cốp:

“Thằng OF mất dạy”
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,532
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 73


- Đây là Chiến, bạn tôi thân của tôi. Mọi người làm quen nhé – sếp Tiến Anh giới thiệu

Cái vẻ bóng bẩy của hắn làm tôi tởm lợm, tôi quay mặt ra chỗ khác không thèm bắt lấy cái tay của hẳn đang chìa ra.

- H sao thế? – Sếp Anh ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ bất lịch sự của tôi.
- Em không sao, em hơi mệt nên vào vệ sinh chút – Tôi nói nhanh và đứng dậy.

Hầu như tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt lạ kỳ, chỉ có Quỳnh Thy là tỏ ra thông cảm với tôi mà thôi. Tôi đi nhanh ra khỏi cái nơi ồn ào ấy và vào phòng wc.

Dội nước lên mặt cho tỉnh táo tôi có một khoảng thời gian tĩnh lặng để suy nghĩ cho những điều đặc biệt như trêu ngươi số phận của mình. Tại sao Khả Vân lại ở đây chứ? Tại sao cái thằng cha bóng bẩy kia lại ở đây chứ? Thật kỳ lạ và trớ trêu, tôi không chắc vợ tôi cũng có mặt ở đây không nữa, nếu thế thì hình như số phận như đang trêu đùa với tôi vậy. Cảm giác vừa bực mình và thêm một chút lo sợ nữa.

Tôi bước ra ngoài nhưng không muốn vào cái chỗ ầm ĩ ấy. Đi dạo lúc này là tốt cho tôi để tĩnh tâm lại, tôi vốn là một người khó kiềm chế nên tự nhủ mình như thế thì hơn.

Khu vườn của nhà sếp Anh rất rộng, chỗ tổ chức tiệc chỉ là một phần của khu vườn. Tôi nghĩ ở ngay trong thành phố mà có hẳn một cái vườn như thế này thì quả là gia thế lớn, tường nhà bao quanh cao vút nên khó có thể cho mọi người xung quanh thấy được hoạt động trong ngôi nhà, khá kín đáo.

Tại sao sếp Anh lại không kinh doanh cùng gia đình mà lại chui vào cơ quan nhà nước này nhỉ? Nếu bố mẹ tôi mà có một công ty như thế thì chắc tôi chẳng cần phải làm gì chui vào cái nơi này cho bực mình và áp lực.

Còn Khả Vân nữa, sao tôi chưa từng nghe em nói về gia đình mình như thế này, mặc dù biết mẹ Khả Vân làm doanh nghiệp và tài trợ cho dự án của Minh trên XM nhưng tôi vẫn không thể ngờ là nó lại đến mức như thế. Thật trùng hợp với bao nhiêu điều bất ngờ tối nay.

Tôi ngồi xuống một cái ghế sắt dưới một tán cây, ở đây đã cách khá xa chỗ party của mọi người. Châm điếu thuốc tôi suy nghĩ miên man về những vấn đề vừa xảy ra.

Cảm giác thoải mái hơn tôi giở điện thoại nhắn tin cho Khả Vân.

Tôi: Hì! Em đang ở đâu đấy?
Khả Vân: Em đi cùng mẹ thôi
Tôi: Nhớ em quá – Tôi trêu
Khả Vân: Em cũng nhớ anh, xong việc mình gặp nhau nhé.
Tôi: Okie, anh có bất ngờ cho em đấy – Tự dưng tôi không muốn Khả Vân biết tôi đang ở đây, tí phải rỉ tai Quỳnh Thy mới được.
Khả Vân. Vâng, xong việc em nhắn anh luôn nhé

Tôi tắt điện thoại cất vào túi quần, thầm nghĩ tới cái vẻ mặt ngạc nhiên của em khi biết tôi đang ở đây, ngắm em và nghe em hát. Sẽ có nhiều việc tôi muốn hỏi em nhưng mà thôi cứ từ từ đã, chắc hẳn em không muốn nói nhiều về gia đình mình nên mới vậy. Tôi thầm đoán.

Một giọng nói quen quen vang lên trong tôi, dù rất nhỏ và xa nhưng tôi làm sao có thể không nhận ra được. Ngước mắt nhìn về phía đó tôi thấy dáng vẻ quen thuộc đang đi cùng cái thằng cha bóng bẩy ấy, từng bước đi đang gần về phía tôi.

- Giờ em mới tới được, phải tranh thủ kiếm cớ với rời khỏi cơ quan được, hôm nay mấy đứa cũng tụ tập sinh nhật – Vợ tôi cười.
- Em đến là ổn rồi, anh chỉ lo em không đến thôi – Hắn cười nhẹ.
- Em đã hứa là phải làm mà, anh chưa bao giờ tin em cả, toàn dò hỏi – Vợ tôi mềm mỏng
- Biết làm thế nào được, ngày nào anh cũng... – Hắn thở dài.
- Anh đừng nói vậy nữa, em ổn – Vợ tôi làm mặt giận

Hắn đứng đó, thằng cha bóng bẩy cầm lấy bàn tay của vợ tôi, áp lên mặt mình. Vợ tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, chỗ này trời quá tôi nên tôi chỉ thấy bóng dáng chứ không thể thấy được từng nét mặt, nhưng tôi đoán vợ tôi hẳn cũng đang nhìn hắn ngọt ngào lắm.

Một cảm giác chua chát cay đắng dâng lên tôi nghẹn tơi tận họng. Tôi rít một hơi dài thuốc cho nó thông tới tận phổi, tận tâm can. Nhưng khi chẳng thể thông được phổi thì lòng tôi lại cháy lên một nỗi tức giận, một cảm xúc dồn nén khiến tôi ngạt thở.

Tôi vừa đi vừa rít điếu thuốc tiến lại gần đôi tình nhân đang thầm thì ấy. Có lẽ thấy tôi dáng như một thằng cô hồn vừa rít thuốc liên hồi đi ra từ bóng tối khiến hai người họ như phản xạ mà hơi nép vào nhau.

Có vẻ như khi đến gần thì chút ánh sáng hắt ra từ phía party chiếu vào khuân mặt tôi khiến cho thằng cha bóng bẩy đó trở nên sợ hãi, nhưng hắn vẫn trấn an vợ tôi bằng cách nắm chặt lấy tay nàng. Còn vợ tôi, cô ấy trân trân sững người nhìn tôi không chớp mắt, phải một lúc sau cô ấy mới định thần lại được và lắp bắp.

- Anh.. anh H.. Sao anh lại ở đây? – Cô ta run rẩy.
- Hừ! Chẳng cần ở đây tôi cũng biết được mọi nguyên do

Tôi ném điếu thuốc xuống đất, lạnh lùng lấy giầy di sạch sẽ đến nát bét ra. Vợ tôi vẫn run rẩy sợ hãi, tiếng nói của nàng trở nên như bị nấc cụt.

- Anh, ann nói gì... em không hiểu?

Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào khuân mặt em, khóe miệng tôi nhếch lên một cách cay đắng.

- Đàn bà rốt cục cũng chỉ là loại lấy trôn nuôi miệng. Hạng người như cô tôi không bao giờ thèm giữ

Bốp. Má trái tôi bỏng rát, vợ tôi nước mắt đầm đìa nhòe hết cả son phấn. Đôi tay em run run sau khi tát tôi. Cái dáng ra vẻ thanh cao của cô ta khiến tôi điên tiết, sôi máu lên khi nhớ tới những gì tôi đã cố gắng níu giữ. Tôi như là một thằng ngu, như một thằng hàng ngày mang nước ra đổ cho đầy biển vậy.

Không kiềm chế nổi mắt tôi long lên sọc sọc chiếu thẳng vào vợ tôi. Tôi túm lấy cổ áo cô ta, hai tay run lên vì tức giận. Khuôn mặt vợ tôi hiện sát với tôi, tôi có thể thấy ánh mắt đờ đẫn long lanh đầy nước của cô ta, nhưng lúc này mấy thứ đó chẳng là gì với tôi cả. Cả người vợ tôi như bị tôi nhấc lên, tôi gằn lên từng từ một.

- Cô không đủ tư cách đánh tôi, nhưng tôi cũng không thèm chấp mà đánh lại cô. Động vào thứ người như cô chỉ khiến tôi bẩn tay mà thôi.

Bốp. Lần này mắt tôi hoa lên, sao trời như tỏa ra hết trước mặt, tôi cảm thấy mặt mình như bị một vật gì va vào cực mạnh..

Nhận ra mình đang nằm dưới thảm cỏ, má tôi dường như hơi sưng lên, một chút da thịt phía trong chạm vào răng khiến nó bị rách, máu chảy khá nhiều khiến cả mồm tôi tanh tưởi. Tôi bật cười khánh khách thành tiếng rồi nhổ ra một bãi đỏ lòm..

- Sao anh đánh anh ấy? – Bốp tiếng Bảo Hân tát vào má thằng cha bóng bẩy thật mạnh.

Tôi bật cười tiếp vì cai sự hy hữu này nhưng cũng đầy cay đắng. Vợ tôi níu giữ lấy tay thằng cha kia còn tôi thì đang nằm trong vòng tay Bảo Hân, em đỡ tôi dậy và trước sự ngạc nhiên của thằng cha tên Chiến. Bảo Hân gằn giọng.

- Người đàn bà này không xứng đáng để anh làm thế!

Tia nhìn tóe lửa của Bảo Hân dành cho thằng cha bóng bẩy và người đàn bà là vợ tôi ấy khiến hai người họ trở nên chột dạ, không nói nên lời. Tôi dựa vào Bảo Hân cho đỡ choáng, em đưa tôi bằng cổng phụ ra ngoài, cái cổng mà chắc chỉ một mình em biết. Trong kia buổi party vẫn diễn ra nhộn nhịp như chẳng có chuyện gì.

- Giờ anh muốn đi về không?

Bảo Hân hỏi tôi khi hai chúng tôi đã yên vị trên xe taxi. Bàn tay em vẫn nắm chặt tay tôi cho tôi trẫn tĩnh trở lại.

- Đi tới chỗ nào có rượu – Tôi thờ ơ
- Anh đưa em tới chỗ như anh ấy nói ấy.

Bảo Hân nói làm tôi bật cười. Em chẳng biết gì cả lại đi giao toàn quyền cho cậu lái taxi. Bảo Hân chăm chú lấy trong túi xách ra ít khăn giấy và thấm chút máu còn vương trên khóe miệng tôi, cú đấm của cha đó mạnh thật, tôi thầm nghĩ.

- Con đau không anh? – Bảo Hân lo lắng.
- Không sao – Tôi cười hiền.
- Anh chị đi bar nhé?

Cậu taxi quay xuống tôi và Bảo Hân hỏi nhỏ, Bảo Hân thì chẳng quan tâm lắm, tôi cũng vậy nên chỉ ừ hữ cho xong chuyện. Cậu lái taxi vui vẻ.

- Lên Arges bar nhé, chỗ này vui lắm – Hắn ta nhăn nhở không thấy lạ tình trạng của tôi mà phóng xe đi luôn.

Dừng xe ở Arges bar tôi và Bảo Hân đi thẳng lên tầng 10. Chỉ vừa mở cửa, tiếng nhạc đập vào thình thịch át đi cái nhịp tim đang thở hơi yếu ớt. Gọi cho mình chai chivas tôi thả mình vào không gian ngắm các em trẻ trung váy ngắn đang bán đời tung tẩy.

Ngẫm lại sự đời thì phụ nữ chắc cũng giống mấy cái cô bé đang uốn éo trước mặt tôi đây, họ hòa vào cái sự lấp lánh, xanh đỏ của ánh đèn, hòa vào những ly rượu mạnh, hòa vào những gã đàn ông kia để mua vui cảm xúc. Mà thật ra cảm xúc chỉ là một chút số má lấy le với bạn bè, một chút đỡ ganh tị với đời được hưởng những nơi sang trọng, uống những thứ đắt tiền, một cảm xúc phù phiếm, một cảm xúc hoang dại.

Có một ai đó đã nói với tôi phụ nữ là chúa phù phiếm, họ có thể lao thân vào những điều mà đàn ông cho là vớ vẩn. Một đôi giày có thể làm họ bán cả sinh mạng mình, một bộ quần áo có thể làm họ tiêu cả tháng lương và toàn bộ số tiền tích cóp, để rồi sau đó họ lại vứt vào trong tủ, khéo vài năm sau vẫn chưa mang ra mặc để cho nhàu nhĩ, để cho mục ruỗng.. Đàn ông cũng vậy, khi họ chẳng cần nữa thì cũng chỉ như một bộ quần áo mặc vài lần rồi vứt, không hối tiếc, mặc dù trước đó họ có thể quý hơn sinh mạng mình..

Tôi nốc rượu liên tục, cảm giác chuếch choáng bắt đầu xuất hiện, ánh đèn nhòa đi trong mắt, sự hứng phấn nổi lên. Tôi nhìn người đàn bà kề bên nhếch mép cười, bàn tay tôi theo đó ôm cô ta vào lòng, cơ thể rừng rực ấy ép sát vào người tôi nóng bỏng và sợ sệt. Cô ta run rẩy trong vòng tay tôi khi bàn tay tôi bắt đầu mò mẫm mà chạy khắp cơ thể thon gọn ấy..

Bảo Hân líu ríu gỡ bàn tay phàm tục của tôi khỏi những chỗ nhạy cảm, tôi cười phá lên và bắt đầu uống tiếp. Tiếng cười của tôi hòa với nhịp đập uỳnh uỳnh của tiếng bass khiến tối tức ngực, khó thở. Đêm nay tôi muốn uống thật say.

Bảo Hân ép tôi phải về. Đi đâu cơ chứ? giờ tôi mặc kệ Bảo Hân, tôi cũng chẳng nhìn rõ con đường phía trước, chẳng muốn nói gì cả, tôi thù hận và chán nản. Cảm xúc đè nén hàng năm nay của tôi làm tôi như muốn vỡ bung. Cười khùng khục như thằng điên tôi bị Bảo Hân kéo lê đi mà chẳng biết, chỉ có chai rượu là chẳng thể rời khỏi tay.

Tôi thấy mình ngã vào một nơi êm ái, không khí mát lạnh của điều hòa không làm cổ tôi bớt nóng, cả người tôi rần rật hơi thở của rượu khiến tôi không thể tự chủ. Tôi nhắm mắt lại, đầu óc quay cuồng trong nhiều hình ảnh, những kỷ niệm khiến tôi lại càng thêm đau đớn.

Đôi giầy của tôi được ai đó tháo ra, vài cái nút áo cũng được cởi, tôi đã cảm thấy dễ thở hơn. Tự dưng tôi nhớ tới Khả Vân, nhớ tới cách em chăm sóc cởi từng nút áo của tôi. Cảm giác nóng người lại trỗi dậy, tôi thèm muốn có ai đó cho tôi cảm giác được thanh bình, được quên đi những điều trong cuộc sống. Mắt nhắm nghiền tôi cầm lấy bàn của em đang gỡ dần trên cơ thể. Bàn tay hơi dừng lại, tôi kéo em ngã trên người tôi, nằm trên tôi ấm áp.

Tấm thân của em trên người tôi nóng rực, hơi thở của em phả vào cổ tôi thành từng đợt gấp gáp, hổn hển. Tôi cảm thấy dễ chịu khi có ai đó đè nén trên trái tim, khuân ngực khiến tôi dịu lại, cảm giác đau đớn và bồng bềnh biến mất thay vào đó là cảm giác trỗi dậy của bản năng. Tôi giữ em trên đó im lặng, cảm nhận mùi hương thoang thoảng bay vào mũi tôi. Bàn tay tôi không bị ai xui khiến cũng theo đó trườn trên cơ thể em, dọc từ tấm lưng rồi xuống vòng ba, và chỉ một lúc cảm giác mát lạnh của da thịt con gái truyền vào những dây thần kinh trên đầu ngón tay tôi.

Hơi thở em mỗi lúc một mạnh làm tôi phấn khích. Bản năng tôi được kích thích lại điều khiển bàn tay tôi kéo dần chiếc khóa phía sau lưng em, tôi theo khe hở đó mà luồn tay vào..

Tôi cảm nhận thấy cái ôm rất chặt của em khi nút thắt chặt lồng ngực em đã được tháo ra, cở thể em run lên từng hồi khi tôi luồn lách trong đó. Một nụ hôn được tôi tìm kiếm đặt trên môi em thật nhẹ. Chiếc lưỡi, cái bộ phận thú vị nhất của cơ thể ấy luồn qua chạm vào cái vật thể mềm mại rụt rè trong đó.

Tôi vòng người đè nén em xuống giường, bờ vai áo được tôi kéo xuống tận bụng, sự run rẩy mãnh liệt hơn, tôi cảm nhận bầu ngực căng tròn ấy trong sự thỏa thích.. nhưng rồi đột nhiên t ôi thấy cơ thể em bỗng giật mạnh, đôi môi đang cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của tôi.. Tôi ngạc nhiên rời khỏi em mắt nhìn em trân trối.

Bảo Hân đang run rẩy với đôi mắt bắt đầu nhòe nước, bầu ngực trắng ngần vẫn chưa được che chắn vẫn kiêu hãnh khoe vẻ đẹp của mình. Chỉ có đôi môi em đang nảy lên từng chập sợ hãi..

- Đừng anh... Em là Bảo Hân – Bảo Hân lắp bắp nói không ra hơi.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,532
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 74


Tôi lặng nhìn khuôn mặt Bảo Hân đang nhòe vì nước. Cơ thể trắng ngần với hai bầu ngực căng tròn được Bảo Hân dùng hai tay che lại, mái tóc rối bù không còn óng mượt, Chiếc váy ngắn lả lơi bị kéo tụt xuống bụng, co lên khoe đôi chân dài nóng bỏng..

Mình đã làm gì nhỉ? Đầu óc tôi ong ong, tôi nhớ mang máng mình đã đi bar, uống hết một chai chivas và làm gì đó? Nhưng tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?

- Chỗ này là chỗ nào thế? – Tôi ngó xung quanh hỏi Bảo Hân
- Nhà em.. – Bảo Hân trả lời nhỏ

Hình như Bảo Hân trong giây lát đã bình tĩnh hơn. Tôi nhớ lại những gì đã xảy ra, hình ảnh vợ tôi để cho thằng cha Chiến bóng mượt kia cầm tay đầu âu yếm mà nếu không có tôi thì chắc tiếp theo sẽ là dựa đầu và diễn trò tình cảm. Máu tôi lại sôi lên. Ôi đàn bà?! Rốt cuộc các người là cái giống gì chứ?! Các người vứt chúng tôi đi như những món đồ chơi hết cũ, thật đáng khinh. Giống nhau hết.

Tôi nằm xuống bên cạnh Bảo Hân khẽ vuốt mấy sợi tóc vương vấn trên trán, lau đi khóe mắt đã nhòe nhoẹt nước mắt. Mùi hương của em tỏa nhè nhẹ qua tôi khiến tôi đê mê xúc cảm.

- Anh xin lỗi – Tôi khẽ hôn lên trán em
- Không... sao mà..

Bảo Hân mỉm cười, khóe mắt lại ươn ướt. Có lẽ em đang vui, tôi nghĩ vậy. Kéo nhẹ Bảo Hân vào lòng mình, tôi ôm nhẹ em, hay tay xoa lên tấm lưng trần cong khẽ vuốt nhẹ dọc theo sống lưng.

Em ngoan ngoãn trong vòng tay tôi hạnh phúc, rúc vào sâu hơn. Tôi khẽ vuốt ve vành tai nhỏ xinh trắng ngần có điểm xuyến bằng một cái khuyên đính đá trắng long lanh.

- Chỉ em là hiểu anh – Tôi thì thào.
- Ưm ưm.. – Bảo Hân khẽ trả lời bằng tiếng thở nhẹ.
- Sao em biết anh đang ở đó mà đến.
- Em thấy anh không ra nên nghĩ thế nào đi loanh quanh tìm thì thấy anh và... ở đó. – Bảo Hân ngập ngừng.

Tôi nhoài người khẽ nâng cằm em lên, nhìn thẳng vào mắt em đắm đuối.

- Cám ơn em nhiều.

Tôi đặt lên môi Bảo Hân một nụ hôn nhẹ. Bảo Hân khẽ run lên vì bất ngờ nhưng cũng không đẩy ra. Tôi vòng tay vào đáy lưng em ép chặt em vào người. Hai cơ thể tiếp xúc rừng rực lửa khiến Bảo Hân như bị đốt cháy, em run rẩy theo từng nụ hôn của tôi khi tôi tận dụng cơ hội môi em hé mở là lùa cái lưỡi thú vị của mình vào cái miệng nhỏ xinh ngọt lịm của em.

Cơ thể Bảo Hân như mềm nhũn, tôi tha hồ cựa quậy tung hoành trong đó, em bấu vào gáy tôi siết mạnh với hơi thở dường như bị ngạt. Khẽ buông khỏi đôi môi em tôi mỉm cười nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ửng đỏ vì xấu hổ ấy. Từng chút một tôi điểm qua đôi tai, cổ em, hít hà cái hương thơm con gái đang tỏa ra từng đợt xộc thẳng vào mũi. Bản năng tôi đang được tận hưởng, đôi tay tôi vày vò bầu ngực trắng hồng và lướt đi trên khắp cơ thể ấy..

Ướt rồi. Tôi thích thú. Cái miệng tôi lại thay thế đôi tay mà hưởng thụ, từ trên xuống tôi nhấm nháp cơ thể em chậm rãi, như tận hưởng một món ngon cần phải từ từ.

Chiếc váy vướng víu và mảnh vải con con đã không còn trên người em. Cơ thể hoàn hảo của em hiển hiện trước ánh đèn sáng trưng làm em càng trở nên rực rỡ. Với người khác thì họ cần bóng đêm hay cái gì đó để tưởng tượng, còn với cơ thể em, cái cơ thể này thì dù cho có thật sáng cũng không làm em lộ ra bất cứ khiếm khuyết nào. Bảo Hân xấu hổ che đi những phần nhạy cảm khiến tôi bật cười.

- Tắt điện đi anh.. em ngại – Bảo Hân thì thào.

Tôi không nghe lời em nói, cúi xuống ôm em thật chặt trong vòng tay mình. Đặt lên môi em một nụ hôn thật sâu, những thứ trên người tôi cũng theo nụ hôn đó mà hoàn toàn vứt bỏ. Hai cơ thể nóng rực được dịp ép sát vào nhau cảm nhận từng chút một khiến chúng càng trở nên bất trị. Bảo Hân khẽ mở mắt ra sau một nụ hôn dài.

- Em..y..

Lời nói của Bảo Hân bị tôi chặn lại bằng một ngón tay trên khóe môi ấy. Tôi mỉm cười với em.

- Anh biết

Bảo Hân sung sướng rúc vào ngực tôi, mắt em dường như long lanh hơn, nụ cười của em như hoàn hảo hơn. Tôi thì thào.

- Nói ra điều này anh biết là quá thừa, nhưng.. em quá đẹp Hân ạ - Tôi ngập ngừng.
- Anh chỉ giỏi nịnh – Bảo Hân xấu hổ.

Tôi trườn trên người em, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, em nhắm nghiền mắt chờ đợi.

Cơ thể em dưới thân em rực lửa, tôi có thể cảm nhận sự run rẩy ấy..

Chờ đợi..

Chờ đợi..

Khi em vừa mở mắt ra nhìn tôi, một cái nhấp dứt khoán khiến tôi và em hòa vào một.

Bảo Hân giật mình bất ngờ trước sự mạnh bạo của tôi, tiếng nấc theo cơ thể em bột phát ra cùng khóe miệng hé mở, đôi mắt em không thể nhìn thẳng vào tôi nữa mà ngước lên nhìn trân trân vào đâu đó theo phản xạ của chính cơ thể mình.

Tôi mỉm cười nhìn phản ứng của em, khẽ vuốt qua mái tóc tôi lạnh lùng từng nhịp, để cơ thể và khuân mặt em không có cơ hội nhìn xuống, cơ thể em chẳng thể phục hồi vào chống đỡ..

Mọi chiến thắng đều cần có máu đổ

Tôi như vị tướng quân chiến thắng lạnh lùng cầm đao đứng trên xác kẻ thù.

Bảo Hân mềm mại ôm cổ tôi hạnh phúc. Em nheo mắt nhìn tôi đầy cảm xúc, rồi thế nào em nhón người lên đặt vào môi tôi một nụ hôn nhẹ phớt qua, đôi tay em lại càng siết tôi chặt hơn. Khẽ mỉm cười, em thì thầm.

- Dù thế nào thì em cũng sẽ không bao giờ hối hận.

Tôi hơi giật mình khi nghe em nói thế, đôi tay tôi đang buông lơi khẽ kéo lại cho em cảm nhận chặt hơn. Cúi xuống hôn lên trán em tôi thì thầm.

- Em đúng là ngốc.
- Hì! – Bảo Hần nũng nịu.
- Em đi tắm đi – Tôi cười
- Vâng.

Bảo Hân ngoan ngoãn nghe lời tôi vào phòng tắm. Tôi cũng định vào tắm cùng nhưng có lẽ với một người con gái ngây thơ như em thì việc này hơi quá sức. Khoác cái chăn vào người tôi ra ban công ngồi, khẽ châm điếu thuốc.

Trời lành lạnh, hơi thuốc chui vào cổ họng tôi làm tôi ấm hơn đôi chút, sau đó làn khói tỏa theo gió mà bay vào màn đêm mịt mùng.

Đầu óc tôi như tối tăm và hình ảnh vợ tôi hiện về rõ nét trong óc. Đàn bà, thật là cái thứ gì không biết. Tôi đã chăm sóc em, yêu em hơn chính bản thân mình, đã níu kéo và tha thứ, đã hèn nhát và tự biến mình thành một thằng cô lụy. Nhưng đêm nay em đã giết hết tất cả trong tôi, chẳng còn một chút gì, cay đắng ư? Thống khổ ư? Tức giận ư? Không! Tất cả đều không? Có trách rằng tôi trách mình quá ngu dại mà dồn tình cảm mà thôi.

Từng điếu thuốc lần lượt qua, tôi không còn cảm tháy gì nữa, chỉ thấy nóng rát và cào xé trong cổ họng. Đến cả cái nghẹn họng tôi cũng chẳng còn nói chi là nước mắt. Tất cả chấm hết..

- Anh vào tắm đi, em pha cafe cho nếu anh muốn uống.

Bảo Hân từ phía sau ôm tôi ngọt ngào, cắt ngang mọi dòng suy nghĩ của tôi. Tôi giữ chặt lấy hai bàn tay đang nắm lại của em, ngọt ngào.

- Ngốc! Pha cho anh nhé.

Bảo Hân gục gặc đầu vào lưng tôi như đồng ý, tôi có thể tưởng tượng ra là em đang mỉm cười.

Làn nước ấm không làm cho lòng tôi thôi quặn lại, nhưng dù sao nó cũng làm đầu óc tôi bớt chuếch choáng sau cơn say.

Khi tôi ra thì Bảo Hân đã pha sẵn cafe cho tôi, em thì cho riêng mình cốc trà gừng. Tôi ngồi xuống cạnh em, ôm nhẹ em vào lòng. Bảo Hân chỉ khẽ khẽ nhìn tôi, ánh nhìn hạnh phúc và vui vẻ.

- Anh uống cafe đi – Bảo Hân mỉm cười
- Ừm..

Tôi nhậm ly cafe, Bảo Hân quả đúng là biết khẩu vị của tôi, chỉ mới vài hôm mà em đã biết pha đúng loại tôi thích nhất, bao giờ cũng là loại đậm nhất và không đường.

- Sao em không uống cafe mà nhà lại có máy cafe thế?

Tôi thắc mắc và chỉ chiếc máy pha cafe hiện đại ngự trị ở phần dễ trông thấy nhất trong bếp.

- Em đoán sẽ có ngày anh qua đây nên mua. Mà anh lại là đồ nghiện cafe nữa – Bảo Hân cười nũng nịu rồi lại dựa vào vai tôi.

Tôi hơi xúc động. Bảo Hân luôn quan tâm thầm lặng đến tôi như thế. Khẽ đặt ly cafe xuống bàn tôi ôm em vào lòng.

- Chuyện vừa rồi.. – Tôi hỏi nhỏ
- Em không sao đâu, em tự nguyện mà – Bảo Hân mỉm cười ngắt lời tôi.
- Ừm.. nhưng mà... – Tôi ngập ngừng ái ngại

Bảo Hân rúc vào tôi sâu hơn, hay tay em vòng qua tôi ôm chặt.

- Em không cần biết sau này thế nào? Chỉ cần tim anh có em là được.

Giọng Bảo Hân như hơi thở khiến tôi lành lạnh, như linh cảm thấy điều gì đó không ổn. Mà câu này tôi nghe cũng quen lắm. Chỉ biết thở dài ôm em vào lòng tôi mặc kệ mọi chuyên sẽ ra sao thì ra, tôi không quan tâm.

Tiếng điện thoại rung bần bật trên bàn, chắc lúc nãy khi tôi về Bảo Hân lấy điện thoại tôi ra để đó, tôi cầm lấy xem có chuyện gì không.

Khả Vân is calling... – Tôi nhấn ngay nút từ chối và xem vừa rồi có chuyện gì không.

29 cuộc gọi nhỡ.

05 cuộc của Quỳnh Thy

01 cuộc của thằng Bảo

22 cuộc của Khả Vân

Và 1 cuộc số lạ tôi chẳng biết của ai nữa.

- Anh Bảo gọi à anh? – Bảo Hân ngước mặt lên hỏi.
- Không có gì đâu.

Tôi tắt máy và đặt lên môi Bảo Hân một nụ hôn dài, đặt em nằm trên sofa, bàn tay tôi lại thoải mái mà du lịch.

- Anh này.. vừa xong mà.. – Bảo Hân ngượng ngùng.
- Kệ.. ai bảo.. em đẹp – Tôi thủ thỉ

Tôi và em lại chìm trong những cơn say ngây ngất.
 
Chỉnh sửa cuối:

chocolate249

Xe đạp
Biển số
OF-181701
Ngày cấp bằng
22/2/13
Số km
12
Động cơ
336,020 Mã lực
Đọc chap này của cụ e có 1 số cảm nhận như sau:

- Nhưng lời cụ nói với vợ có lẽ hơi quá cay độc. E thấy ng vợ ko đáng bị như thế. Lý do nào dẫn đến việc ng vợ ngoại tình vẫn chưa thực sự lộ diện. Có thể do cuộc sống vợ chồng quá tẻ nhạt, nv chính ko biết cách quan tâm đến vợ đúng cách khiến cho ng vợ ngã vào lòng người khác. Cũng như cụ chủ tìm đến Khả Vân sau nhưng thờ ơ của vợ thôi. Và ng vợ này ko phải ko còn tc với chồng thể hiện ở việc đến quán cafe đầy kỉ niệm của 2 vợ chồng mà. E vẫn ko nghĩ ng vợ này ham mê giàu sang mà ngã vào vòng tay ng khác đâu mà do 1 nguyên nhân sâu xa khác. Cái câu: " Đàn bà rốt cục cũng chỉ là loại lấy trôn nuôi miệng. Hạng người như cô tôi không bao giờ thèm giữ " có vẻ hơi quá đáng và đã làm vợ cụ đau rất nhiều đấy. E mong rằng lúc đó do cụ quá đau khi phải chứng kiến cảnh đấy mà mất bình tĩnh nên nói câu đấy chứ ko phải thực tâm của cụ
- Chap này cụ làm e thèm rượu, thèm say đấy:>. Đúng là tâm trạng bất an uống rượu nhanh say thật. Nhưng say để tạm quên đi nỗi đau cũng hay. Say lại có lợi ý chứ :)
- Cụ ko chén Bảo Hân là đúng. Nhưng nếu cụ để cho nhân vật chính là ng stop sẽ hay hơn, thể hiện bản lĩnh đàn ông hơn. Các mợ trong này sẽ thần tượng nhân vật chính và tin tưởng đàn ông hơn. Đàn ông ko dễ bị chi phối bởi phần con mà vẫn có phần người bên trong đấy chứ ;)). Đâu phải say là ko làm chủ dc mình. Chứ cứ say là ko làm chủ dc mình thì hơi kém :)
-Còn 1 vấn đề nữa e thắc mắc mà là " khuân ngực" hay "khuôn ngực"? E ko giỏi về từ chuyên môn này lắm nên ko biết cái nào mà đúng :)
 

nhim070904

Xe đạp
Biển số
OF-166387
Ngày cấp bằng
12/11/12
Số km
43
Động cơ
346,480 Mã lực
Chuyện của cụ rất hay ạ! Cám ơn cụ chủ topic.
23g đêm qua em lạc vào đây và đọc 1 mạch cùng khóc, cười với chuyện của cụ đến tận 4g sáng đến cháp 65 em mới chợp mắt.
Báo hại, ngày hôm nay em đến cơ quan lơ tơ mơ và gà gật với bộ dạng gấu trúc:((
Đến trưa phải làm 1 cốc G7 để chống chọi với cơn bùn ngủ, mặc dù em không quen uống cafe.
Tối nay về lại lăn lóc đọc nốt các chap còn lại.
May mà phát hiện ra chuyện của cụ mới hơn 70 chap, chứ mà muộn hơn độ vài trăm cháp thì có khi em thành người mẫu lắt lay với cặp mắt gấu trúc thì tèo:D
Em đã rót riệu cho cụ rùi ợ! Hóng cháp típ theo!
 

aduwadu

Xe đạp
Biển số
OF-60289
Ngày cấp bằng
29/3/10
Số km
12
Động cơ
442,120 Mã lực
Đọc chap này của cụ e có 1 số cảm nhận như sau:

- Nhưng lời cụ nói với vợ có lẽ hơi quá cay độc. E thấy ng vợ ko đáng bị như thế. Lý do nào dẫn đến việc ng vợ ngoại tình vẫn chưa thực sự lộ diện. Có thể do cuộc sống vợ chồng quá tẻ nhạt, nv chính ko biết cách quan tâm đến vợ đúng cách khiến cho ng vợ ngã vào lòng người khác. Cũng như cụ chủ tìm đến Khả Vân sau nhưng thờ ơ của vợ thôi. Và ng vợ này ko phải ko còn tc với chồng thể hiện ở việc đến quán cafe đầy kỉ niệm của 2 vợ chồng mà. E vẫn ko nghĩ ng vợ này ham mê giàu sang mà ngã vào vòng tay ng khác đâu mà do 1 nguyên nhân sâu xa khác. Cái câu: " Đàn bà rốt cục cũng chỉ là loại lấy trôn nuôi miệng. Hạng người như cô tôi không bao giờ thèm giữ " có vẻ hơi quá đáng và đã làm vợ cụ đau rất nhiều đấy. E mong rằng lúc đó do cụ quá đau khi phải chứng kiến cảnh đấy mà mất bình tĩnh nên nói câu đấy chứ ko phải thực tâm của cụ
- Chap này cụ làm e thèm rượu, thèm say đấy:>. Đúng là tâm trạng bất an uống rượu nhanh say thật. Nhưng say để tạm quên đi nỗi đau cũng hay. Say lại có lợi ý chứ :)
- Cụ ko chén Bảo Hân là đúng. Nhưng nếu cụ để cho nhân vật chính là ng stop sẽ hay hơn, thể hiện bản lĩnh đàn ông hơn. Các mợ trong này sẽ thần tượng nhân vật chính và tin tưởng đàn ông hơn. Đàn ông ko dễ bị chi phối bởi phần con mà vẫn có phần người bên trong đấy chứ ;)). Đâu phải say là ko làm chủ dc mình. Chứ cứ say là ko làm chủ dc mình thì hơi kém :)
-Còn 1 vấn đề nữa e thắc mắc mà là " khuân ngực" hay "khuôn ngực"? E ko giỏi về từ chuyên môn này lắm nên ko biết cái nào mà đúng :)
Tôi cũng thấy những câu nói và hành động của H đối với vợ là quá nặng.
Nhưng theo tâm lý chung thì chén Bảo Hân cũng đúng chỉ tiếc là tác giả để BH vào vị trí thế thân thì thiệt thòi cho em nó quá
cái hậu quă để lại về lương tâm cho H sau này với em BH rất khó giải quyết êm xuôi
 

chocolate249

Xe đạp
Biển số
OF-181701
Ngày cấp bằng
22/2/13
Số km
12
Động cơ
336,020 Mã lực
Đọc xong chap 74 thì e thấy buồn và thất vọng vì....cụ đã chén :(. Đàn ông thật ác và có lẽ tình dục quan trọng đối với họ hơn là phụ nữ ( có thể do e là phụ nữ nên e suy nghĩ như thế) Cụ không yêu Bảo Hân, trong lúc này trong đầu cụ vẫn nhớ đến Khả Vân, vẫn nhớ đến vợ mà cụ vẫn có thể chén Bảo Hân. Cụ đến với Bảo Hân chỉ vì e ý đẹp. Đây có lẽ là sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà. Đàn bà ko thể đến với cụ nếu như trong đầu họ vẫn có hình ảnh của ng khác. Vì e là con gái nên e ghét cụ vì điểm này đấy =((

Từ trc đến nay e vẫn nghiêng về phía Khả Vân và muốn cụ chủ đến với Khả Vân. Đọc xong chap này thì e lại thay đổi quyết định là muốn cụ đến với Bảo Hân. E thấy e này bắt đầu " đậm " lên rồi đấy :) và có lẽ e thấy 1 chút gì đó của mình trong e ý. Dù sao thì với Bảo Hân cụ cũng là ng đầu tiên nên quan trọng còn với Khả Vân thì ko quan trọng lắm. E mong là Bảo Hân sẽ có nhiều hành động ghi điểm hơn và tc của cụ dành cho Bảo Hân sẽ tăng lên. Cụ phải lấy cái lý do Khả Vân ko tốt hợp lý và làm e ý mất điểm hơn để e khỏi tiếc e ý nhé. Bạn Đồng Hành nên là ng đơn giản một chút, ngây thơ, ngoan ngoãn một chút để có thể đi với mình đến hết cuộc đời dài. E Khả vân hơi phức tạp, chỉ nồng cháy bùng bùng 1 lúc thôi chứ về lâu dài thì còn nhiều chuyện xảy ra lắm. E thích cuộc sống đơn giản :)
 

Langthang_inter

Xe hơi
Biển số
OF-105149
Ngày cấp bằng
8/7/11
Số km
120
Động cơ
396,350 Mã lực
Chap này cụ chủ bị ném đá nhiều quá, nhưng nếu e vào hoàn cảnh đó thì chắc chắn Chiến sẽ là người nằm đất. "Em không cần biết sau này thế nào? Chỉ cần tim anh có em là được" đc BH dùng đến 2 lần chứng tỏ BH đang thực hiện những tính toán của mình => chủ đang là quả bóng giữa 2 siêu sao BH & KV.
Cụ chủ không bị cám dỗ bởi đồng tiền, không ham mê địa vị nhưng lại bị control bởi tình dục, đời chả có gì là vẹn toàn cả...
Em còn một điều nhận sét về cụ chủ, nhưng phải để 3 hoặc 4 cháp nữa em mới type :)
 
Chỉnh sửa cuối:

Song75

Xe buýt
Biển số
OF-145406
Ngày cấp bằng
11/6/12
Số km
871
Động cơ
367,759 Mã lực
He he, em đoán trước mà, thể nào anh H cũng về nhà BH, có chén!
Dưng em hỏi thật các mợ, đọc đến chap này các mợ cảm nhận về anh H thế nào!!!
Em ko dám bình vào chi tiết chap (vì bình vào em lại th em them huyền), nhưng thật sự đến chap này anh H mới là người chạy đi trước vợ. Ok, có biểu hiện, có triệu chứng, nhưng thử hỏi anh H đã làm gì để giữ lại cái tổ ấm, mối liên kết (hai bà mẹ), tình cảm chân thành (chăn con em từ lúc mới nhú), hay là anh H để mọi sự buông xuôi đi tìm một sự vô tình (nhưng có chủ đích -> tìm ôm), để hy vọng (dù vô tình có mục đích) tìm được một sự chia sẻ (và gặp một mảnh đời cũng đang có nhiều điều "lờ mờ như chát đất"), để chốn chạy. Em vẫn chưa thấy mục đích của KV cho chuyến đi HG, chẳng lẽ chỉ để đỡ "háo", chưa rõ cái lý do "đủ nặng" để KV đi một chuyến như thế. Thuờng là, đi thế để "sang bên kia" cho đỡ tiếc hoặc đi về để thành một Khả Vấn or Khả Vận... chứ ko còn là KV nữa, nhưng sau chuyến đi "xuớng xong tất cả lại về", chả có nghĩa!
Em nói "tác giả" đừng giận, em chẳng hiểu cuối cùng câu chuyện (ko phải truyện) đi về đâu, khả năng "sát gái" của anh H, hay sự dễ dãi của thế hệ trẻ... đâu cứ phải em nó nói "miễn là trong tim anh có em" là ok (tim em á, hơi bị nhiều ngăn...). Em giận cụ chủ làm mất hình ảnh, em thích BH 'mặc mỗi cái áo sơmi nam đi lại trong phòng, trong ánh nắng ban sớm cơ' (cụ chén sớm quá làm em bực mình lắm cơ). Em lại thấy đáng thương cho cô vợ (mặc dù em ko viết hoa chữ vợ nhé), có khi lúc cô ấy cần anh H giữ lại thì anh ấy lại "buông tay" hay hành động như buông tay (chưa biết chừng KV còn có những bí mật khủng hơn ấy chứ).
Em lượn tý, vào comt sau, có mấy lời với Cụ chủ thớt, em cũng đồng ý với Cụ (trong chap này), "ko thể tin được PN".
 

Firetruck

Xe đạp
Biển số
OF-142537
Ngày cấp bằng
19/5/12
Số km
19
Động cơ
363,990 Mã lực
Nơi ở
938 A7, đường A, KCN Cát Lái, quận 2, Tp. HCM
Website
www.firevietnam.com
Chừng như Mr. H chẳng biết chính mình là ai nhỉ??? Hay nhân vật ấy đã tự dối mình khi cứ ru ngủ rằng "anh chỉ quý BH thôi" khi tâm sự với cô em gái hờ QT? Hay lại là nhắm mắt đưa chân theo "thời cuộc"?
Chẳng phải gato, nhưng em cứ hình dung Mr. H như một vị Thánh (viết hoa đấy nhé!) đi ban phát tình yêu khắp nơi? Liệu có hợp lý ko các cụ mợ???
Em dự chắc còn điều gì đó ở nv vợ Mr. H chưa đc bật mí, và cách nhận định của Mr. H về vợ mình khá cực đoan như vậy là để tạo nút thắt vấn đề? Bởi với chừng đó thời gian gắn bó tình và nghĩa ko thể bị xô đổ chỉ trong một vài "tình huống tình cờ" như đã xãy ra? "Tại anh" thì đã đc bào chữa khá kỹ, còn "tại ả" thì quá mù mờ...
Ôi, em lại chém lung tung rùi... :), nhưng chờ mãi cũng... vật thuốc quá cụ H ít-xì ah!!!!
 

Đi Xe Đạp

Xe hơi
Biển số
OF-182706
Ngày cấp bằng
1/3/13
Số km
126
Động cơ
336,010 Mã lực
Cụ H nhân vật chính là Don Juan mà, hehehe. Làm cho có kẻ yêu người ghét là cụ chủ thành công rồi, chúc mừng cụ. Những diễn biến tâm trạng của cụ H cũng chính là diễn biến tâm trạng của khá nhiều người đàn ông bình thường, thậm chí là tầm thường khác, chỉ biết ích kỷ và nghĩ gần gần tới cái vui nhất thời, không thích nhìn xa, không thích suy nghĩ cho người khác. Em chả ngạc nhiên, đời nhiều ông thế lắm, chả cứ gì cụ H. Nếu cụ H trong truyện thực sự thông minh và có đầu óc, thì chả cần đến gợi ý của em Hân với Tiến Anh mới lên được chức quản lý và cũng chả phải ngồi đếm từng đồng bạc trước khi đi phượt như ở đầu truyện. Cụ H ấy còn có cái bệnh kinh điển nữa là nhìn quanh chả thấy ai bằng mình, mình là nhất... hề hề.

Em thì em vẫn không hiểu tại sao các em gái lại thích anh H như thế. Như trong truyện gì mà có Vi Tiểu Bảo, em nghĩ tất cả các cô gái đều theo VTB vì hầu như các nhân vật nam khác trong truyện đều chả ra cái thể thống gì nên các cô giữa đám mù chọn được thằng chột cũng mừng lắm rồi. Lẽ nào truyện này cũng thế?
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top