Chap 75
Tôi mệt nhoài cả đêm đến khi tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh mắt. Bảo Hân đang kéo rèm cửa ra cho sáng. Tôi nhoài người ra ngắm Bảo Hân, thân hình quyến rũ của em thấy còn sáng hơn cả ánh sáng đang rọi vào từ cửa sổ lớn. Bảo Hân đang mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi dài trắng đủ che hết vừa đủ vòng ba đầy đặn của em, đôi chân thon thả thi thoảng kiễng lên khiến nó dường như dài ra bất tận.
Mình vừa ngủ với em đêm qua sao? - tôi thầm nhủ
Cười khục khặc trong cổ họng tôi khiến Bảo Hân chú ý, em quay lại nhìn tôi mỉm cười, một nụ cười pha lẫn xấu hổ.
- Anh dậy rồi à?
- Lại đây với anh nào!
Tôi mỉm cười vẫy Bảo Hân. Em nhẹ nhàng đi đến bên giường ngồi xuống cạnh tôi, đôi môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi.
Tôi ôm nhẹ qua eo em, cảm nhận làn da mát lạnh thấm qua những đầu ngón tay, nhìn vào làn da trắng lồ lộ ra trên cặp đùi thon thả ấy.
Bảo Hân chăm chú nhìn tôi, em chẳng nói gì hết, chỉ ngắm nhìn, cái nhìn làm tôi chột dạ đôi chút. Khẽ ngẩng mặt lên nhìn em tôi mỉm cười.
- Em dậy sớm thế? – Tôi hỏi
- Em dậy lâu rồi, anh dậy rồi còn ăn sáng – Bảo Hân tình cảm nói với tôi.
- Ừ.
Tôi cong người uể oải đứng dậy, khẽ với lấy tay Bảo Hân làm điểm tựa. Bảo Hân cười khúc khích nhìn tôi như thế.
- Sáng nào anh cũng dậy vất vả thế này à?
- Ừ! Anh chuyên gia ngủ nướng mà – Tôi cười. Mặc dù bình thường tôi là người dậy rất sớm.
- Hi. Lười ghê – Bảo Hân tủm tỉm.
- Ai bảo... tại em chứ.
Tôi giở giọng dê đổ lỗi cho em, sau đó để em không kịp chống chế tôi đặt lên môi em một nụ hôn chào buổi sáng, phớt nhẹ.
Bảo Hân đấm thụp vào lưng tôi. Tôi cười ranh mãnh rồi cũng lết vào nhà vệ sinh thực hiện cái công đoạn hàng ngày ấy.
Gội đầu luôn tỉnh táo, tôi vừa ra khỏi phòng vệ sinh vừa lau khô đầu. Bảo Hân giờ đã ngồi bên bàn ăn.
- Lại đây ăn sáng anh.
Bảo Hân gọi tôi vào bàn ăn, tôi lững thững đi lại. Bảo Hân làm ít salad và bánh mì kẹp. Tôi vốn đơn giản khoản ăn uống nên cũng thấy khá là ngon miệng.
- Hàng sáng em đều tự làm à? – Tôi hỏi em.
- Vâng! – Bảo Hân trả lời.
- Chán nhỉ! Không đi ăn ở ngoài bao giờ à!
- À cũng có nhưng ít lắm, thường là đi cùng gia đình thôi, nhà em nói ăn ngoài không được vệ sinh.
- Người ta vẫn sống tốt đây thôi, lúc nào anh dẫn đi cháo lòng.
- Eo.
Tôi cười hì hì trước cái le lưỡi của Bảo Hân. Hehe. Người như em làm sao biết được cái thú vị của món ăn đường phố HN chứ. Thầm nhủ phải đào tạo em dần dần.
Theo một nghiên cứu khoa học thì rượu có thể làm bạn mất trí nhớ tạm thời. Một số hình ảnh tôi nhớ được từ buổi party, sau đó đi bar cùng Bảo Hân, sau đó tôi tỉnh dậy và làm tình với em. Nhưng cái lúc từ bar về tôi hoàn toàn không nhớ một chút gì cả.
- Hôm qua lúc đi bar về anh có nói gì không? – Tôi nheo nheo mắt hỏi Bảo Hân
- Anh nghĩ mình nói gì không tốt à? – Bảo Hân mỉm cười hỏi lại tôi.
- À... không!
Tôi nhấm nhẳng, trong đầu tôi có nhiều câu hỏi, không biết là tôi đã nói gì hay làm gì đó không nữa. Lắc đầu tôi cho miếng bánh cuối cùng vào miệng.
- Anh ăn nữa không? - Bảo Hân hỏi.
- Không, thế là đủ rồi, sáng anh không hay ăn nhiều.
- Vậy uống cafe nhé, em pha.
- Ừ.
Bảo Hân cầm hai cái tách ra, cẩn thận tráng bằng nước sôi trước khi bật máy. Tiếng ro ro rồi rào rào từng công đoạn tự động của máy pha cafe rất vui tai, cuối cùng là hai dòng nước nâu đục chảy xuống hai cái tách trắng, dòng cafe chảy đều, chảy đều rồi dừng hẳn.
Bảo Hân mang ly cafe cho tôi rồi ngồi về phía đối diện. Tôi nhâm nhi ngắm ra ngoài cửa, hầu như toàn bộ một mảng tường của khu bếp này làm bằng kính, nơi tôi từ tầng 14 có thể cho tôi thấy một khoảng trời và các căn nhà thấp bé phía xa.
- Chủ nhật đẹp nhỉ! – Tôi nhìn về phía xa xa mà phá vỡ cái im lặng nhất thời vừa rồi.
- Vâng – Bảo Hân nhăn mặt khi nhấm ly cafe đầu tiên.
- Không cần phải cố đâu – Tôi bật cười
- Em muốn uống thử, rồi sẽ quen hết. – Bảo Hân nhăn nhó rồi cố nhấm thêm một hớp nữa
- Hì, em cứ làm những gì em muốn, không nhất thiết phải....
- Em muốn mà – Bảo Hân ngắt lời tôi.
Tôi mỉm cười lặng ngắm khuôn mặt em, một khuôn mặt hoàn hảo với những đường nét hoàn hảo. Em thật đẹp, tôi không mong có ai đó đẹp hơn, nhất là trong lúc này, bên tôi với chỉ duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng.
- Em thật là kỳ lạ - Tôi nhìn em rồi thốt lên.
- Sao lại kỳ lạ? – Bảo Hân ngạc nhiên nhìn tôi.
- Hì! Lúc anh thấy em rất mong manh và ngây thơ, nhưng có lúc anh lại thấy em mạnh mẽ và rắn rỏi. Không lạ sao được – Tôi cười.
- Sao anh lại nói thế? – Bảo Hân chăm chú nhìn tôi.
- Thì nếu là anh, anh không thích uống cafe thì có trời mới bắt anh uống được. – Tôi mỉm cười.
- À ra vậy. Thực ra cứ làm thôi anh, làm mãi rồi quen, khi quen rồi sẽ thích nó. – Bảo Hân bình thản
- Ơ.. vậy cũng đúng – Tôi cũng hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của em
- Anh cũng thấy đúng à? – Bảo Hân nheo mắt.
- Ừ! Nhưng nếu là anh thì sẽ không bao giờ được như thế - Tôi thở dài
Bảo Hân không trả lời, em mỉm cười rồi lại tiếp tục thử nhậm tiếp ly cafe, cái thứ đăng đắng đó theo cổ họng em xuống chắc hẳn khó chịu lắm.
Em mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia trời đang sáng bảnh. Có điều gì đó trong đầu em mà tôi không nắm bắt được.
- Hôm qua có thật là anh không nói gì chứ? – Tôi hỏi lại
- Hì. Có – Bảo Hân cười
- Anh đã nói gì vậy? Không nói linh tinh chứ? – Tôi chột dạ
- Anh muốn biết à – Bảo Hân nheo mắt
- Biết cũng tốt mà – Tôi cười.
- Để em giữ làm bí mật cho riêng mình nhé
Bảo Hân nói xong miệng hơi cười nhưng ánh mắt lại nhìn ra phía xa xa, vẻ mặt em không làm tôi đoán được, thật kỳ lạ. Thôi kệ vậy, chẳng cần phải biết đến cái điều vớ vẩn ấy.
- Xe em thế nào rồi? – Tôi hỏi vì chợt nhớ ra hôm qua tôi đi cùng em lên taxi.
- Em nói có việc anh và em đi gấp nên nói anh ấy đánh xe về hộ em.
- Ừ!
Tôi thở dài, Bảo Hân nói vậy nhưng thằng Bảo sao mà tin được. Tôi ngại phải đối diện với nó lúc này, cả Khả Vân nữa. Tôi chưa muốn gặp họ. Kệ đời ra sao thì ra, tôi chẳng cần biết đến ngày mai nữa.
- Hôm nay mình sẽ dành cả cho nhau em nhé – Tôi nhìn Bảo Hân ngọt ngào.
- Ưm...
Bảo Hân trong chuyện này thì lúc nào cũng e thẹn. Dấu vết trên giường tối qua mặc dù đã được em thay ngay khi tôi vào phòng tắm thì vẫn không thể làm tôi day dứt. Tôi hơi suy tư về việc này nhưng với tôi thì cũng chẳng quan trọng cho lắm.
Tôi cười hì hì đứng dậy đi ra sau ghế quàng tay ôm chặt lấy em. Bảo Hân ngượng ngùng trong vòng tay tôi, dụi đầu vào cánh tay tôi âu yếm thay cho lời đồng ý.
Tôi kéo em dậy nhưng lúc này cái thân hình nóng bỏng và vẻ sexy của em trong chiếc áo sơ mi trắng lại làm cho bản năng tôi trỗi dậy. Tôi đặt lên môi em nụ hôn thật sâu.
Bảo Hân lại run rẩy trong vòng tay tôi, cổ họng em chỉ biết kêu lên những tiếng ưm ưm quen thuộc, cơ thể em uốn éo như muốn tránh rồi cuối cùng cũng bị cơn bão của tôi cuốn phăng đi..
Như hôm qua em chỉ biết đỏ mặt mà ngượng nghịu dựa đầu vào vai tôi, dùng những ngón tay thon dài của mình em tạo thành như đôi chân của người mà bước đi trên ngực tôi, hết đi từ xương quai xanh cho đến ngực, rồi lại từ ngực cho đi lên. Cái cảm giác nhồn nhột khó tả làm cho tôi phì cười.
- Em làm gì thế, buồn anh
- Hì! Em đang nghĩ, mỗi bước đi là một suy nghĩ.
- Vậy thì em sắp thành bác học rồi – Tôi cười.
- Khéo mụ đầu mất anh nhỉ, em thường không hay nghĩ, cứ theo thế mà đi thôi.
- Ơ hay ai mà chả phải nghĩ. Mà em đang nghĩ gì thế? Tôi hỏi
- Ừm.. Em đang nghĩ là sắp tới mình sẽ thế nào? – Bảo Hân ngậm ngừng.
Tim tôi nảy lên một cái, Bảo Hân đang nói đến cái điều mà tôi không hề muốn nói tới, bởi vì giờ đây tôi cũng chẳng biết phải đối diện với mọi việc thế nào.
- Bảo Hân này – Tôi nói nhỏ
- Vâng! – Bảo Hân khẽ dụi dụi đầu.
- Chuyện chúng mình ấy... – Tôi ngập ngừng.
- Sao anh? – Bảo Hân hơi lăn tăn thì phải, em ngước đôi mắt xoe tròn lên nhìn tôi.
- Anh nghĩ là chúng mình chưa nên công khai với mọi người vội – Tôi thở hắt ra một hơi.
Bảo Hân im lặng, bàn tay em đang từng bước di chuyển trên người tôi dừng hẳn lại, em quàng tay qua người tôi ôm chặt, mặt cúi xuống khiến tôi không thể thấy được đôi mắt em.
- Em hiểu mà.. chuyện vợ anh.. – Bảo Hân ngập ngừng, giọng buồn buồn
Thực ra tôi chả lo gì về vợ tôi cả, cái tôi lo lại là chuyện khác, nhưng mà thôi mấy điều đó đâu có quan trọng nhỉ! Tôi cố gắng rướn người hôn lên mái tóc em.
- Ừ! Anh chỉ mong em hiểu – Tôi thầm thì.
- Em không sao hết
Bảo Hân trầm tư nhưng rắn rỏi trong lời nói. Hơi thương em một chút, chắc tại em nghĩ cho tôi đây mà, cái giọng rắn rỏi giúp tôi yên tâm hơn. Tôi quay người ôm em vào lòng, rồi nâng cằm em lên đặt lên đó một nụ hôn dài, môi tôi ngậm lại kéo môi dưới của em ra kêu bựt một tiếng.
Tôi bật cười còn Bảo Hân xấu hổ đập đập tay vào ngực tôi. Ôm em một chút tôi thì thầm vào tai em ngọt ngào.
- Dậy thôi! Chúng ta còn có nửa ngày thôi đấy.
Phải rồi, còn đúng có nửa ngày vì tôi với Bảo Hân đã nằm ở đây đến tận gần trưa. Trời sáng bảnh và không khí dịu dịu không nóng không lạnh hứa hẹn sẽ là một tiết trời tuyệt hảo cho một buổi đi chơi.
Tôi và Bảo Hân vui vẻ như đôi tình nhân cùng nhau đi ăn KFC thay cho buổi trưa. Sau đó em lại khoác tay tôi và chúng tôi đi xem film tại megastar, rồi lại cùng nhau đi dạo công viên Thủ Lệ, nơi tôi chỉ và chơi đùa với em, tôi luôn muốn ngắm những con vật mà. Cuối cùng tôi với em chọn cho mình món bún bò Huế của O Xuân, một nơi khá ngon mà tôi biết từ lâu nhưng phải cả năm nay không đến rồi.
- Bún này ngon quá nhỉ - Bảo Hân cười khi cố nốt miếng cuối cùng của tô bún to vật
- Ừ! Ngày xưa anh cũng hay đến nơi này – Tôi thở dài
- Cùng với.... – Bảo Hân định hỏi tôi nhưng tự dưng im bặt.
Tôi không nói nữa, nhắc tới đôi khi tim tôi lại đau lên một tiếng. Nãy giờ nhìn Bảo Hân ăn ngon lành tô bún mà tôi cũng thấy vui vui. Tôi không biết làm thế này có đúng hay không nhưng hình như tôi đang muốn dòng đời đẩy tôi đi vậy, tôi cũng không quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa, hãy cứ để cho bản năng chi phối mình.
- Giờ mình bật điện thoại anh nhé – Bảo Hân hỏi tôi.
- Ừ. Có lẽ nên vậy, chúng ta mất tích cũng lâu rồi.
- Ừm
Tôi thấy nét thoáng buồn từ phía Bảo Hân toát ra trong tiếng ừm nhỏ nhẹ. Ừ mà thôi vậy, đến lúc rồi.
Bảo Hân bật điện thoại của mình lên. Như là trớ trêu của số phận vậy tôi thấy số thằng Bảo ngay lập tức hiên lên.
A Bảo calling......
Bảo Hân hơi giật mình nhưng cũng bấm máy và nghe.
- Alô! Anh Bảo à
- Em ở đâu vậy? có ở cùng thằng H không? – Tôi nghe rõ tiếng của thằng Bảo đang hét lên trong điện thoại đầy lo lắng.