Bạn đồng hành

Trạng thái
Thớt đang đóng

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực


Chap 61

Khả Vân nhìn tôi đầy yêu thương, ánh mắt em trìu mến như muốn nói em rất hạnh phúc khi tôi có mặt ở đây, ở giây phút này. Chúng tôi chăm chú nhìn nhau, tôi muốn nói với em rằng em rất đẹp, em đẹp rạng ngời trong bộ váy đó. Thật tuyệt vời khi thấy em, thật hạnh phúc khi thấy em.. anh chỉ muốn được có em trong vòng tay lúc này thôi, Khả Vân à.

- Mời Vân Elise – Cậu MC đưa micro cho Khả Vân.
- À! anh vừa nói gì nhỉ – Khả Vân thoáng giật mình.
- Thưa quý vị, có lẽ đây là lần đầu tiên Vân Elise hát tại phòng trà của chúng ta nên còn chút bối rối. Xin quý vị cho Vân Elise một tràng pháo tay cổ vũ nào.

Khán phòng vỗ tay, hình như ánh mắt mọi đàn ông trong này đều hướng về phía em. Khả Vân khẽ mỉm cười chào mọi người. Cậu MC nhắc lại câu hỏi, tôi cũng chẳng biết lúc nãy cậu ta đã hỏi gì Khả Vân.

- Xin Vân Elise cho biết là lần đầu tiên hát ở phòng trà này Vân cảm thấy thế nào – Nó vô duyên dí luôn vào mặt KV.
- Đầu tiên cho Khả Vân cảm ơn mọi người, chúc mọi người một buổi tối vui vẻ và hạnh phúc.

Khả Vân lại một lần nữa lịch sự cúi đầu chào mọi người. Sau đó KV quay sang cậu MC vô duyên kia.

- Ah có việc này mong anh MC giúp đỡ nhé. Khả Vân bây giờ muốn được gọi là Khả Vân, nickname hay mọi người hay gọi là nghệ danh của Khả Vân là Vân Elise giờ không dùng nữa. Từ bây giờ Vân chỉ muốn được gọi là Khả Vân thôi – Khả Vân vui vẻ
- Vâng, chúng tôi rất sẵn lòng, nhưng Khả Vân chưa trả lời câu hỏi của tôi, tôi muốn biết là Khả Vân hôm nay đến hát ở đây thì Khả Vân cảm thấy thế nào.

Thú thật là từ bé tới giờ tôi chưa thấy MC nào vô duyên như cái cậu này, nghe mà muốn tức. Nhưng Khả Vân có vẻ không phiền lòng về cậu ta lắm. Cầm lấy micro Khả Vân hướng xuống khán giả rồi nhẹ nhàng.

- Thực ra đây là lần đầu tiên Khả Vân đi hát ở ngoài, trước giờ Khả Vân chỉ hát ở trường, tham gia vài cuộc thi nhỏ với up bài lên mạng thôi. Mặc dù được sự hưởng ứng của mọi người nhưng có lẽ gọi Khả Vân là ca sĩ thì hơi quá – Khả Vân nói đến đây thì khán giả ồ lên vì sự khiêm nhường của em.

Khả Vân chờ cho im lặng rồi tiếp tục.

- Khả Vân hôm nay được hát ở đây thực sự rất vui. Vì thế Khả Vân sẽ hát bằng cả tấm lòng mình để phục vụ mọi người. Hay hay dở thì mọi người ủng hộ Khả Vân nhé

Khả Vân nói xong nở một nụ cười thật tươi. Khán phòng vỡ òa lên vì sự trẻ trung tươi mới của em, họ vỗ tay không ngớt. Cậu MC có vẻ ghen tức nên im bặt đứng nguyên, sau rồi cậu ta giơ tay muốn giữ cho mọi người im lặng chút rồi lại quay sang hỏi Khả Vân.

- Khả Vân năm nay bao tuổi rồi? Đã có bạn trai chưa?

Câu hỏi cực kỳ cực kỳ vô duyên này của cậu MC lại nhận được khá nhiều sự quan tâm của mọi người. Họ vỗ tay rào rào và thậm chí huýt sáo mong Khả Vân trả lời câu hỏi cho họ, có người còn vỗ bàn ầm ầm nữa. Tôi khó chịu khi thấy cảnh này, dù sao thì Khả Vân của tôi cũng đang lâm vào thế khó.

Nhưng Khả Vân vẫn tự tin và chẳng có vẻ gì là e sợ cả. Em khẽ quay xuống nhìn tôi mỉm cười trấn an rồi cầm lấy micro.

- Cám ơn mọi người đã quan tâm đến Khả Vân. Nhưng thực lòng mà nói thì Khả Vân bình thường sẽ không chia sẻ chuyện cá nhân của mình, Khả Vân muốn là người bình thường biết hát chứ không muốn là một idol để mọi người dõi theo.

Em đến đây ngừng giọng một lát, cả khán phòng yên lặng. Một vài cậu trai trẻ lúc nãy còn huýt sáo với đập bàn cũng im luôn.

- Nhưng vì mọi người cũng quan tâm và cũng vì hôm nay Khả Vân rất vui, Khả Vân đã gặp được người đàn ông của lòng mình, người mà Khả Vân vô cùng yêu mến và cảm thấy bình an mỗi khi ở bên anh. Anh ấy cũng đang ở khán phòng này và bài hát đầu tiên mong mọi người ủng hộ sẽ là bài hát mà Khả Vân muốn tặng riêng cho anh ấy. Cảm ơn mọi người.

Tiếng vỗ tay khán giả lác đác, có vẻ họ không hào hứng với thông tin này từ phía Khả Vân. Ánh đèn sân khấu tối lại và tiếng đệm piano vang lên. Khả Vân mờ ào và mỏng manh như làn sương mỏng vậy. Tôi xúc động ngắm nhìn em, liệu bài hát đó có dành tặng cho tôi chăng? Tôi bồi hồi tủm tỉm suy nghĩ.

- Chị ấy tặng bài hát này cho anh đấy – Quỳnh Thy lên tiếng làm tôi nhớ ra sự có mặt của nó lúc này.
- Ai biết tặng ai chứ! – Tôi giả vờ, nhưng chắc không dấu nổi vẻ mặt sung sướng
- Xí! Còn làm bộ - Quỳnh Thy bĩu môi
- Thôi nghe đi, lắm chuyện quá – Tôi tảng lờ sang chuyện khác.

Trên kia. Khả Vân yêu kiều trong chiếc váy trắng. Nhạc đã dạo vào giai điệu quen thuộc của bài Perhaps Perhaps Perhaps của Doris Day vang lên. Khả Vân hòa vào điệu nhạc, dùng giọng ca trong trẻo như nước suối của mình mà vang lên. Khán phòng tĩnh lặng, chỉ còn đó tiếng đệm đàn piano và tiếng hát của em. Khả Vân hát không như Doris vẫn hát, em truyền vào đó hơi thở và cảm xúc của để trái tim tôi lại run lên mỗi khi tiếng em chạm thẳng vào tâm hồn tôi.

“You won't admit you love me
And so, how am I ever to know
You only tell me
Perhaps perhaps perhaps
A million times I ask you, and then
I ask you over again
You only answer
Perhaps perhaps perhaps

If you can't make your mind up
We'll never get started
And I don't want to wind up
Being parted, broken hearted
So if you really love me, say yes
But if you don't dear, confess
And please don't tell me
Perhaps perhaps perhaps”


“Perhaps Perhaps Perhap...” .. Em như đọc được trái tim và suy nghĩ của tôi vậy. Quả thực mỗi lần bên em, những từ đó là tôi nói nhiều nhất. Ánh mắt em khi ngân lên những từ đó lại nhìn tôi như trách móc, như giận hờn, như than vãn.. lại làm tim tôi nhói lên từng chập.

- Chị Vân hát hay quá – Quỳnh Thy giọng thán phục
- Ừm! – Tôi tặc lưỡi.
- Anh gặp chị Vân lâu chưa?
- Mới thôi – Tôi trả lời
- Vậy mà anh chị tình cảm quá, em ghen tỵ đấy – Quỳnh Thy thở dài
- Hừm! Trẻ con cứ lo chuyện người lớn – Tôi châm chọc
- Đừng có gọi em là trẻ con nữa mà... – Quỳnh Thy giọng buồn buồn
- Mày trong mắt tao với thằng Bảo thì mãi mãi là trẻ con thôi – Tôi cười không để ý khuân mặt nó.

Quỳnh Thy im lặng, trên kia Khả Vân vẫn thả hồn vào bài hát. Trong ánh mắt em có chút gì đó đượm buồn nhưng lại nhanh chóng trở lại hạnh phúc ngay sau đó. Kết thúc em chào khán giả trong tiếng vỗ tay rầm rập tưởng như không dứt.

MC đứng trên đó mặt ngây ra như phỗng, hắn ta hình như quên mất cả nhiệm vụ của mình. Chỉ đến khi tiếng vỗ tay rào rạt lắng dần hắn mới ngượng nghịu cầm lấy micro.

- Cảm ơn Khả Vân, em làm tôi đứng ở đây có lẽ hơi thừa

Khả Vân nhìn hắn mỉm cười. Hắn lại hướng xuống phía khán giả mà hét lên.

- Các bạn thấy Khả Vân hát thế nào ạ?

Tiếng vỗ tay lại nổ lên rầm rập một lần nữa. Khả Vân mỉm cười đứng cạnh, mắt vẫn nhìn về phía tôi trìu mến, như trách móc.

Cậu MC lại đợi cho đám đông lắng dịu. Hắn quay sang Khả Vân giọng như thiết tha, như ghen tị.

- Khả Vân có thể cho chúng tôi biết anh chàng nào đã may mắn thế chiếm được tấm lòng của em chăng?

Khả Vân cười hiền, mắt lại liếc về phía tôi. Quỳnh Thy nhéo vào tay tôi cho tôi tỉnh lại một chút.

- Đấy, chị ấy đang nhìn anh kìa
- Ờ! mà mày véo hơi bị đau đấy – Tôi nhăn nhó
- Thì ai bảo mặt anh cứ ngơ ra nhìn người ta – Quỳnh Thy trêu tôi
- Hừ! Hôm nay mày hơi lắm chuyện đấy nhé – Tôi tắc tị chả địch lại nó.

Cậu MC thấy Khả Vân lưỡng lự lại bồi thêm một câu:

- Lúc nãy Khả Vân có nói là anh ấy của Khả Vân cũng đang ở đây. Có phải anh chàng này chăng?

Hắn nói xong chỉ ngay về phía tôi, chắc trong lúc phỏng vấn hắn cũng nhìn thấy Khả Vân liếc về phía tôi nên cũng đoán ra.

Cười ngượng nghịu. Tôi thấy tim mình đập mạnh trước cả trăm ánh mắt nhìn chòng trọc thẳng vào tôi. Ghen tị cũng có, thất vọng cũng có. Chắc họ không thể ngờ được rằng cô gái yêu kiều kia lại đi có tình cảm với một anh chàng bình thường đến vậy. Tôi còn chẳng hiểu được nữa là họ, nhưng lúc này tôi đang rất run, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Khả Vân vẫn mỉm cười trên sân khấu, em nhìn tôi trấn an rồi nhẹ nhàng đi xuống phía tôi. Tôi vơi trái tim đang đập mạnh thảng thốt nhìn em. Không ngoài dự đoán của tôi em xuống hẳn khán phòng..

Dõi theo em là bao nhiêu con mắt nhưng những thứ đó dường như không làm em lo sợ. Em khẽ mỉm cười chào Quỳnh Thy rồi nhìn tôi đầy yêu thương. Bàn tay em đưa ra và tôi cứ thế vô thức theo em mà đi lên phía sân khấu.

Tôi cảm giác như có trăm ngàn con mắt soi mói, cảm giác khó chịu khôn tả nhưng đến khi tôi và Khả Vân quay lại nhìn, từ trên này tôi có thể nhìn thấy toàn bộ khán phòng nhỏ nhưng sang trọng, các cặp đôi và cả những nhóm bạn tụ tập quây quần bên bàn cafe, tất cả họ đang dõi theo tôi và vỗ tay. Có thể họ ghen tị, có thể họ ủng hộ, có thể họ thán phục.. Nhưng những điều đó chẳng làm tôi quan tâm, tôi chỉ thấy rằng tôi đang đứng ở đây, tay em trong tay tôi, nắm chặt. Tôi chẳng quan tâm gì cả, chỉ cần nhìn thấy em, thấy em mỉm cười hạnh phúc là tôi thấy vui rồi. Khả Vân.. Em muốn anh làm gì anh cũng làm..

Cậu MC đứng cạnh chúng tôi như một người thừa, và để không biến mình thành như vậy cậu ta quay sang phỏng vấn tôi:

- Vậy ra anh chính là người đàn ông may mắn của Khả Vân. Cho phép tôi có thể hỏi anh vài câu được không?

Tôi chưa kịp nói gì thì Khả Vân quay sang tôi rồi quay sang nói với mọi người bên dưới. Biến cậu MC thành người thừa đúng nghĩa vì chẳng liên quan tí gì tới cậu ta cả.

- Xin phép mọi người một chút. Hôm nay là buổi đầu tiên Khả Vân hát ở đây, cũng là buổi đầu tiên Khả Vân hát có thể nói là bắt đầu đi vào con đường chuyên nghiệp. Hát là việc mà Khả Vân yêu thích nhất, và Khả Vân luôn muốn hát chung với người đàn ông mà mình yêu thương nhất. Mọi người ủng hộ Khả Vân nhé

Khả Vân nói xong thì tất cả vỗ tay rào rào hưởng ứng. Tôi tái mặt, giọng hát của tôi có thể nói là, thực lòng nói là nó chỉ hơn vịt đực một tí. Tôi có thể đứng trước đám đông trình bày một vấn đề hóc búa nhưng chẳng thể đứng trước nhiều người như thế này.. Khả Vân nắm chặt tay tôi, mỉm cười.

Chỉ một cái liếc nhẹ của Khả Vân, cậu nhạc công đã lướt tay lên từng phím đàn.. Tiếng nhạc bài “Như đã dấu yêu” vang lên thổn thức..

Tôi nhìn Khả Vân, Khả Vân nhìn tôi. Chúng tôi nhìn nhau yêu thương và khích lệ. Sự nồng ấm trong trái tim em lan tỏa sang phía tôi, tôi dùng ánh mắt chảy bỏng của mình mà cất lên tiếng hát không suy tư, không sợ hãi..

“Trong đôi mắt anh em là tất cả"
 
Chỉnh sửa cuối:

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 62

Hình như có tiếng cười sau giọng hát của tôi, nhưng mà nào có hề chi, tôi đang thấy Khả Vân nhìn tôi âu yếm, dịu dàng. Tôi chẳng thể thấy ai khác, người nào khác ngoài em lúc này..

Nhưng rồi như một định mệnh an bài, trong tâm trí tôi không hề nghĩ đến điều gì khác. Chỉ là tôi muốn nói với em điều đó, thật tự đáy trái tim mình, để rồi trái tim ấy lại nhói lên từng đợt, đau đớn, tức tận từ sâu trong tôi, hình như nó đang rỉ máu..

“Nhưng anh ước gì
Mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc
Và em chưa thuộc về ai
Em sẽ cố quên khung trời hoa mộng
Ngày hè bên anh tình mình đến rất nhanh

Chút muộn phiền của Khả Vân hiện rõ trên khuân mặt, dường như sự thật của chính chúng tôi được phơi bày trong lời bài hát. Mắt em ngân ngấn nước chỉ chậc tuôn ra theo từng lời hát của tôi..

“Em sẽ cố quên
Lần đầu mình đến bên nhau
Rộn ràng như đã dấu yêu từ thuở nào

Anh đến với em với tất cả tâm hồn
Em đến với anh với tất cả trái tim
Ta đến với nhau muộn màng trong đớn đau
Một lần cho mãi nhớ thương dài lâu”

Chúng tôi đang không hát, chúng tôi đang nói với nhau. Từng lời từng lời một. Em đau tôi đau, em vui tôi vui. Chúng tôi không cần quan tâm đến tương lai nữa, chúng tôi chỉ biết rằng giây phút này chúng tôi có nhau là đủ rồi, hãy cứ tận hưởng nó như những gì mình cảm thấy. Tôi nói với em như vậy, bằng ánh mắt của tôi, mặc kệ lời hát, mặc kệ mọi người đang nhìn chúng tôi chăm chú, mặc kệ tất cả. Tôi chỉ cần em.

Khả Vân dựa vào vai tôi, tôi khẽ ôm lấy Khả Vân. Khẽ cất câu cuối cùng cùng của bài hát, Khả Vân quay sang ôm tôi thật chặt, cơ thể em dán sát vào người tôi không muốn rời. Giọt nước mắt của em hình như lại rơi sau lưng tôi, tôi cảm thấy thế và vòng tay ôm em cúng chẳng muốn rời. Chúng tôi kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội của mọi người, có người còn đứng cả dậy nữa.. thật hạnh phúc..

Tôi quay về phía Quỳnh Thy, nhường lại sân khấu cho Khả Vân và cậu MC vô duyên kia. Tôi thấy Quỳnh Thy đang len lén lau nước mắt. Tâm trạng vẫn còn bần thần nhưng khi thấy bé con này xúc cảm như vậy thì tôi cũng chẳng buồn trêu, chỉ biết thở dài...

- Em làm sao thế? – Tôi nhẹ nhàng
- Không.. sao.. Hức – Quỳnh Thy không nén nổi lại buồn mất rồi.

Tôi lặng đưa cho Quỳnh Thy chiếc khăn giấy, phía trên kia Khả Vân cũng đã kịp che đi xúc cảm của mình, lại trở lại tự tin và mạnh mẽ như lúc đầu. Tôi thở dài nhìn em, chẳng muốn nghĩ gì đến tương lai nữa.

- Vừa rồi anh chị rất tình cảm, phải chăng anh chị đã có một mối tình rất sâu đậm đúng không? Cho tôi mạn phép hỏi Khả Vân và anh ấy đã yêu nhau được bao lâu rồi? – Cậu MC này tôi không muốn dùng từ gì để nói nữa.
- Chưa được hai tuần – Khả Vân mỉm cười, đôi mắt long lanh
- Ồ! Vậy là mới chưa được hai tuần? – Cậu MC thốt lên ngạc nhiên.

Ở dưới khán phòng có nhiều tiếng xì xào bàn tán. Nhưng chúng tôi hầu như chẳng quan tâm gì cả. Quỳnh Thy lúc này cũng đã khá hơn một chút.

- Hóa ra hai người... gần hai tuần thật à? – Nó hỏi nhỏ
- Thì lúc nãy ăn cơm tao đã nói rồi còn gì – Tôi trở lại là người đàn ông bỗ bã, anh trai của nó.
- Hì! Em cứ tưởng đùa – Nó cười
- Sao lúc nãy mày lạ thế? – Tôi hỏi lại
- Thì em thấy hai anh chị.... như thế nên em... – Nó ngập ngừng
- Thấy sao? – Tôi nhăn nhở cố làm vui vẻ hơn
- Thì buồn chứ sao... cả hai người.. thật khổ

Quỳnh Thy thở dài thườn thượt, bình thường nó chả mấy khi thế mà hôm nay xúc cảm và nghiêm túc đến vậy. Nhưng cái dáng vẻ này của nó làm tôi cứ thấy thương thương, thường thì những người luôn tỏ ra vui vẻ hình như lại đang cố giấu nỗi đau vào trong lòng.

Tôi nắm lấy bàn tay nó, đây là lần thứ hai tôi cầm tay nó. Lần đầu tiên là để xem nó có bị thương không? Lần thứ hai, lần này là để trấn an. Bàn tay con gái hình như ai cũng nhỏ thì phải, lọt thỏm trong tay tôi, có cả sự ướt ướt của mồ hôi nữa. Tôi nhìn vào mắt nó cố tỏ ra tin cậy nhất.

- Rồi em sẽ gặp một người yêu em hơn cả chính em nữa. Anh tin là vậy – Tôi nói nhỏ nhưng rõ ràng.

Quỳnh Thy im lặng, khẽ siết chặt lại tay tôi. Cô bé này lúc nào cũng thế, đáng yêu như chú chim chích vậy, nhưng chim chích cũng có nỗi đau của nó, không phải là cứ chạy nhảy véo von là vui tươi đâu. Tôi hiểu Quỳnh Thy, hy vọng rằng bé con của tôi sẽ luôn vững vàng.

- Anh em mình nghe chị Vân hát đi

Quỳnh Thy bỏ tay ra khỏi tay tôi ngước lên sân khấu, lúc nãy cậu MC và Khả Vân có nói gì tôi không rõ, nhưng hình như chẳng có điều gì cả, Khả Vân bằng sự khéo léo của mình đã đưa khán giả và chính bản thân cậu MC vô duyên trở lại nhịp điệu thường ngày mà không sa đà vào những vấn đề riêng tư không quan trọng. Em thật có tố chất của một nghệ sĩ, tố chất của một người biết điều khiển đám đông..

Chợt nhớ ra điều gì đó tôi quay sang hỏi Quỳnh Thy.

- Anh thấy hơi lạ... – Tôi trầm ngâm
- Lạ là sao anh? – Quỳnh Thy ngạc nhiên
- Tại sao Khả Vân lại nói em đi cùng nhỉ
- Ơ... à ừ

Hình như Quỳnh Thy định đánh trống lảng, tôi nhìn vẻ mặt lúng túng của nó cũng hơi đoán ra. Thực ra tôi đã nghĩ tới điều này từ lúc đi. Khi mà Khả Vân đột nhiên nói đưa cả Quỳnh Thy đi nữa, với một người suy nghĩ logic và nhạy cảm như tôi thì không khó đoán ra vấn đề, nhưng mà tôi vẫn muốn biết chắc nên hỏi rõ.

- Sao mà ơ? Nói nhanh đi – Tôi hỏi dồn
- Thì em làm sao mà biết được, tí anh hỏi chị Vân ấy – Nó chống chế
- Hỏi mày cũng được, anh biết thừa. Nói nhanh thì anh xá tội cho – Tôi lại bá đạo với nó.
- Xí! Đừng hòng, em mách chị Vân là anh toi luôn – Nó cười hờ hờ.

Thôi xong, thỏ con đã vào bẫy. Tôi cười hềnh hệch trước sự ngây thơ của Quỳnh Thy. Nó đang cười bống ớ người ra trước vẻ mặt của tôi rồi ngay lập tức nhận thấy mình bị hớ. Quỳnh Thy lúi húi bẽn lẽn nhìn tôi, mắt chớp chớp cầu khẩn ngoan như một chú mèo con.

- Mày với Khả Vân quen nhau đúng không? – Tôi nhăn nhở
- Đâu...
- Đâu cái đầu mày ấy... Mày cho Khả Vân số điện thoại của tao phải không? – Tôi quyết truy nó đến cùng.
- Em...
- Vậy là đúng roài – Tôi chắc nịch

Nó im thin thít ngó lơ, thi thoảng len lén nhìn tôi sợ tôi truy tiếp. Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của nó tôi thấy cũng không nỡ nên cười cười rồi nhìn Khả Vân hát trên sân khấu. Em đang hát sang bài thứ 3 sau bài của tôi, một bài hát vui nhộn mà tôi không nhớ tên, có hai cô gái mua phụ họa trông cũng không đến nỗi. Tự dưng thấy tiếc vì không rủ được thằng Bảo và Tuấn đi cùng.

- Chiều rồi em gọi cho Khả Vân

Quỳnh Thy tự dưng thú nhận, nó thở dài nói xong rồi bẽn lẽn nhìn tôi, dò xét thái độ của tôi. Tôi cười cười ngó nó rồi tiện tay cốc cho một phát ở đầu đau điếng.

- Ui da! Anh ác như thú ấy – Nó kêu toáng lên làm Khả Vân đang hát cũng phải liếc xuống cười, mấy người xung quanh thì ngó sang dom dom.
- Im ngay, mày hét lên thế à – Tôi vội bịt miệng nó lại
- Hức! Anh gõ đau thế thì ai mà chịu được – Nó xoa xoa đầu nhăn nhó
- Thì ai bảo mày giấu tao. Thế là còn nhẹ đấy – Tôi giơ tay lên dọa dọa nó
- Anh mà tiếp là em hét lên thật đấy – Nó nhăn nhó
- Thôi tao xin, ở đây bao nhiêu là người. Nói nhanh đi – Tôi rụt tay xuống.

Nó im lặng lúc rồi cũng líu ríu kể..

- Em với Khả Vân quen nhau lâu rồi. Thực ra cũng không thường xuyên gặp nhau nhưng ngày trước em và chị ấy có sinh hoạt chung trong một câu lạc bộ tình nguyện từ thiện, em năm nhất còn chị ấy năm thứ 3, nghĩa là cách đây cũng gần 1 năm rồi. Tuy hai tổ khác nhau nhưng em và chị ấy nói chuyện khá hợp nên cũng thi thoảng liên hệ. – Nói đến đây nó ngừng một chút để uống ngụm nước cam.
- Hôm vừa rồi anh nhớ không? Lúc anh có tin nhắn ở điện thoại ấy. Dù em không đọc nhưng cũng thấy tin nhắn là của Khả Vân nhắn đến..
- Ừ rồi sao? – Tôi hỏi
- Lúc đó em cũng hơi nghi nghi rồi vì chẳng mấy ai có cái tên Khả Vân như chị ấy cả. Nhưng rồi khi biết anh chị yêu nhau và cái hôm gặp Bảo Hân ở hồ Tây ấy..

Nó kể giọng bình thản hơn, lúc nhắc đến Bảo Hân thì giọng nó hơi đanh lại một chút nhưng tôi cũng chẳng để ý cho lắm, vẫn tỏ vẻ muốn nghe tiếp..

- Sau lúc anh về thì em gọi ngay cho chị Khả Vân, nói là anh bị một chị rất xinh đang tán tỉnh, em tiện cũng cho số của anh luôn. – Nó cười khì khì khi nói đến đây.
- Sư mày, ai tán chứ. Giờ mới chịu nói cho tao mà còn giả vờ suốt lúc nãy.
- Úi giời!

Nó bĩu môi kéo dài giọng ra

- Chỉ có đàn ông các anh giả vờ ngây thơ thì có, đúng là sói già đội lốt cừu non. Chẹp chẹp. Rõ ràng thế rồi còn gì.
- Rõ ràng là rõ ràng cái gì – Tôi trợn mắt lên với nó.
- Haizz! Linh cảm chúng em chuẩn lắm. Em nhìn là biết rồi, hơn nữa chị ấy lại tặng anh nước hoa mà chả nhân dịp gì cả. Rõ thế còn gì – Nó ngán ngẩm.

Về khoản này tôi quá ngu. Tôi có thể thông minh với các con số, với sự logic nhưng không thể tài nào nhớ được quá 5 loại hoa nói gì đến việc ý nghĩa của chúng hay các loại quà tặng khác.

- Ý nghĩa sao tao không hiểu – Tôi hỏi nó mà giọng ngu đặc
- Là “em đã bị anh quyến rũ” đó. Đồ ngốc – Nó xỉ vả tôi không thương tiếc.
- Vớ vẩn. Chứ không phải nó chê tao hôi à? – Tôi chống chế
- Hôi gì mà hôi, chán anh, không nói nữa. Nói chung là bả thích anh rồi.

Nó giở giọng gọi Bảo Hân là bả luôn, nghe rất ngán ngẩm. Tôi lăn tăn suy nghĩ chả lẽ thật, nhưng vẫn còn nghi ngờ lắm.

- Mày..

Tôi đang định hỏi nó tiếp thì nó vẫy tay ra phía trên. Khả Vân từ trên bước xuống tiến về phía chúng tôi, vẻ mặt em rạng rỡ với bó hoa tươi không biết của ai tặng. Em đi nhanh về phía chúng tôi dường như vội vã.

- Bị lộ rồi hả? – Khả Vân quay sang cười với Quỳnh Thy
- Ừ

Quỳnh Thy tiu nghỉu với vẻ mặt ỉu xìu thừa nhận làm tôi thấy buồn cười. Khả Vân tươi cười ngồi cạnh tôi. Hơi thở và mùi vị quen thuộc không bị át bởi nước hoa thoang thoảng trong mũi tôi. Một cảm giác bấy lâu lại sống dậy khiến tim tôi lại đập nhanh hơn. Ước gì tôi có thể cùng em phi thẳng về nơi nào đó, nơi chỉ có tôi và em mà thôi.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 63

- Anh ấy thông minh lắm đoán ra luôn – Quỳnh Thy thở hắt ra
- Chị cũng đoán thế nào em cũng nói mà. Hi hi – Khả Vân tươi cười
- Em có nói đâu, cố giữ nhưng không được – Quỳnh thy nhăn nhó
- Có làm sao đâu mà, hì! – Khả Vân nói.

Tôi nhìn ngắm hai cô gái. Một cô thì tinh nghịch, một cô thì dễ thương. Mỗi người một vẻ khiến lòng tôi rộn ràng, cảm xúc vui vẻ tràn đầy khiến tôi hạnh phúc. Nếu lúc nào cũng được như thế này thì tuyệt biết bao.

- Sao hai người biết nhau mà giấu anh – Tôi nhăn nhó
- Ai mà biết được với anh. Bọn em toàn bị động hết – Khả Vân cười
- Anh đúng là... – Tiếng Quỳnh Thy
- Đúng là sao? – Tôi hỏi lại, không hiểu lắm.
- Thì ai lại để chị ấy đi về một mình! – Quỳnh Thy trách tôi.
- Ơ! Đã kể hết với nhau rồi cơ à? – Tôi ngạc nhiên.
- Ha ha. Tất nhiên – Cả Quỳnh Thy và Khả Vân cùng đồng thanh nói.

Khả Vân và Quỳnh Thy cùng phá lên cười rồi giơ tay đập với nhau cái. Tôi nhăn nhó. Đúng là phụ nữ, thật khó có chuyện gì có thể để họ không chia sẻ với nhau.

- Em cũng nghe nói chuyện vợ chồng anh rồi, sao anh chẳng nói gì với em hết – Khả Vân trách tôi
- Thì...

Thật ra lúc đó tôi có gì mà nói đâu chứ. Tôi vẫn còn đang hy vọng vào một tia sáng mong manh, mong rằng khi tôi đi về phía nó sẽ là một cửa hang, mà thoát ra khỏi sẽ là một bầu trời xanh và rộng. Thật tiếc, tia sáng đó như ngọn nến trong gió rồi, tắt phụt một cách bình lặng mà chẳng thế kéo dài. Thở dài một tiếng tôi nắm chặt lấy tay em.

Khả Vân cũng siết chặt lấy bàn tay tôi tin cậy, ở bên em lòng tôi lại được bình an, thanh thản. Tôi lại có thể nói cười, lại được trở lại như ngày xưa lãng tử và mạnh mẽ, con người mà tôi hình như đã đánh mất cả năm nay.

- Khi chưa biết tới chuyện chị Khả Vân, em đã không thể chấp nhận được chuyện này – Quỳnh Thy giọng hơi tức giận.
- Thôi mà... – Khả Vân ngắt lời Quỳnh Thy, giọng dịu hiền
- Em hát rất hay.

Tôi nhìn thẳng vào Khả Vân trìu mến, một phần vì muốn ngắm em thêm lần nữa, một phần tránh để câu chuyện tiếp tục theo chủ đề này. Khả Vân khẽ mỉm cười, dựa đầu vào vai tôi.

- Hức! Em ghen tị quá. Oa oa – Quỳnh Thy lại kêu toáng lên làm trò

- Hi hi!


Tôi và Khả Vân cùng bật cười, cái con bé này lúc thì như người lớn, lúc lại như trẻ con, lúc nào cũng làm chúng tôi vui vẻ cả. Tôi thầm cảm ơn Quỳnh Thy nhiều lắm, mặc dù nói chuyện với nó bỗ bã nhưng tôi bên nó lúc nào cũng như thanh niên vậy.

- Thôi em đi đón anh Bảo đây – Quỳnh Thy tiếc rẻ.
- Ơ sao lại phải đi đón nó – Tôi ngạc nhiên.
- Đây này.

Quỳnh Thy dí cái điện thoại vào mặt tôi.

A Bảo hâm ế: “đến đón tao ngay”

Em vội gọi lại thì hóa ra anh ấy nhậu say bí tỉ ở đấy.

- Bảo bạn nó đưa về ấy
- Anh ấy chém gió là không cần, có gấu đưa về nhà – Quỳnh Thy nhăn nhó

Khả Vân cười hì hì. Cái thằng Bảo điên này đúng là không chừa cái tật sĩ lên, nó chẳng chém gió chuyện gì khác ngoài mấy cái chuyện gái gú này, rốt cục là nó phải đưa con bé Quỳnh Thy đi khắp nơi đến nỗi mấy người tôi nói là em gái họ chẳng tin. Mà cái con bé Quỳnh Thy này hình như cũng thích thế, đâm ra cả hai anh em đều ế chỏng vọng lên mà vẫn cứ nhăn nhăn nhở nhở.

- Thế thì đi đi, chút anh đi taxi về - Tôi ngán ngẩm.
- Chị Vân khắc đưa anh về, anh lo gì – Quỳnh Thy cười khì khì.

Khả Vân cười bẽn lẽn. Tôi cũng cười. Có lẽ đúng như tôi mong muốn lúc nãy, giờ này chúng tôi lại được ở bên nhau rồi.

Quỳnh Thy nhanh chóng xách túi lên rồi ra xe, tôi định ra tiễn nó nhưng nó lừ mắt ý nói phải ở lại với Khả Vân nên thôi. Khổ thế đấy, cái tính galant từ nhỏ của tôi không sửa được, nó thành bản năng rồi nên mấy cái việc giúp đỡ phụ nữ lại thành tự nhiên.

- Anh thế này lo nhiều em thích – Khả Vân trách móc nhưng vẻ mặt rõ đáng yêu.
- Hì! Quỳnh Thy là em gái anh chứ ai đâu! – Tôi cười giả lảng.
- Biết được nhé, Quỳnh Thy kể với em rồi đấy.
- Kể gì cơ? – Tôi giả vờ ngó lơ không biết gì
- Này thì tảng lờ này

Khả Vân nhéo vào sườn tôi một cái nhoi nhói. Cái véo quen thuộc không làm tôi đau mà làm tôi nhớ, lại nhớ những lúc rong ruổi trêu em em lại nhéo vào hông tôi. Tôi cười, vẻ mặt rạng ngời.

- Bị nhéo mà còn cười được – Khả Vân nói
- Thì nhớ mà – Tôi cười
- Nhớ gì chứ! không thây đau à? – Khả Vân bẽn lẽn
- Thì nhớ lúc trên đường, em nhéo anh thế nào này, nhớ tất
- Eo! Nhớ gì chả nhớ lại đi nhớ cái nhéo – Khả Vân bụm miệng cười
- Hì! Ai bảo in vào tim anh rồi thì cái gì anh chả nhớ

Tôi lại nắm lấy tay em, bàn tay nhỏ bé ấm áp đã thực sự nằm gọn trong tay tôi rồi.

Khả Vân dụi dụi đầu vào vai tôi. Tôi không còn ngần ngại mà hít thở mái tóc em, mùi hương từ bờ vai trần gợi cảm, nhỏ bé tỏa lên khiến con người và bản năng tôi sống dậy. Tim tôi lại đập nhanh, vội vã. Ôm lấy bờ vai trần của em tôi siết nhẹ, rồi vuốt nhẹ theo cánh tay đó xuống vòng eo con kiến, siết chặt lại thành một cái ôm... cho cơ thể em sát vào tôi, cho tôi được tận hưởng em dù chỉ một chút.

- Dê già! – Em nũng nịu
- Hì! Đố biết anh nghĩ gì đấy?
- Nghĩ.... Mà thôi.... nghĩ giống anh – Khả Vân xấu hổ
- Eo! Bậy thế

Tôi cười trêu Khả Vân, em xấu hổ rúc sâu vào người tôi mặc kệ những người xung quanh đang nhìn em, cô ca sẽ trẻ như thiên thần vừa mới hát xong.

- Mọi người đang nhìn kìa – Tôi thủ thỉ vào tai em
- Kệ! – Em còn rúc sâu hơn
- Khéo có ảnh trên internet đấy, em xong việc chưa? – Tôi trêu em
- Ừ nhỉ! Mà mình đi dạo đi anh, em xong rồi.

Thêm vài ca sĩ nữa lên sân khấu, nhưng nhảy nhạc bốc hơn chứ không theo dòng trữ tình như em. Chúng tôi chào vài người rồi bước ra khỏi quán.

Nhảy lên con LX của em, nghĩ trời vẫn còn sớm nên tôi vòng lên mạn Tây Hồ, phía từ Liễu Giai đi thẳng lên, đường ở đây hẹp nhưng khá đẹp, có thể ngắm toàn bộ mặt hồ về đêm. Gửi xe xong tôi và em bước đi dạo. Gió mặt hồ mát lạnh phả từng hơi vào mặt chúng tôi, vài sợi tóc của em buông bay trên trán, tinh nghịch.

- Lạnh gần bằng HG anh nhỉ? – Khả Vân tiếp lời.
- Ừm

Lúc không có thì chỉ mong được gặp em, được ôm em. Vậy mà giờ đây chỉ có mỗi em và tôi trên con đường vắng lặng này tôi lại chẳng biết nói gì, không như lúc nãy có Quỳnh Thy ở đó tôi còn tự nhiên hơn.

Đột nhiên Khả Vân dừng lại. Em dựa vào lan can nhìn phía mặt hồ xa xa, ở đó có ánh đèn của một số tòa nhà cao tầng rọi xuống, tạo màu lung linh khá tuyệt. Khẽ vuốt mái tóc bị vướng trên trán, em quay sang tôi, lúc này cũng đã đứng cạnh em, cùng ngắm nhìn thành phố mà thủ thỉ.

- Từ lúc về em đã rất nhớ anh – Khả Vân không giấu lòng mình mà nói hoàn toàn bình thản.

Tôi im lặng. Khả Vân cũng chẳng nhìn về phía tôi, em vẫn tiếp tục vuốt tóc và ngắm cái mặt hồ ấy.

- Sao lúc ở XM anh không giữ em lại? – Giọng Khả Vân buồn buồn.
- Anh.. anh có lỗi với em – Tôi thở dài

Khả Vân quay sang tôi mỉm cười, mắt em có nơi nào đó rọi vào, sáng lạ.

- Anh hoàn toàn có thể không nói mà
- Anh..
- Anh có thể cứ thế mà đi cùng em, ngủ cùng em... và sau đó anh hoàn toàn có thể biến mất... – Từ cuối cùng Khả Vân chìm hẳn lại, như giọt sương tạm biệt cánh hoa vậy.

Tôi lặng thinh, Khả Vân cũng không nói thêm nữa. Có lẽ em hiểu tôi chăng...

- Sao anh im lặng vậy? Anh hoàn toàn có thể làm thế mà? – Khả Vân đột nhiên lại lại tôi.
- Anh không thể! Anh không thể như thế. Em biết mà – Tôi yếu ớt chẳng biết nói sao nữa, chỉ thốt vài lời rốt cục cũng thật là vớ vẩn.

Trái lại Khả Vân lại có ve vui hơn. Em dựa đầu vào vai tôi cười mỉm.

- Vì anh biết anh yêu em đúng không? Không muốn làm em buồn hơn nữa đúng không? – Em tự trả lời câu hỏi cho mình

Tôi im lặng thở dài... khoảng không vô định trước mặt chỉ là sự huyền ảo, huyễn hoặc...

- Anh có biết anh làm như thế còn làm em yêu anh hơn không?.. Anh thật ác.. Em đã không thể quên anh được – Khả Vân nũng nịu thủ thỉ.
- Anh chẳng biết, lúc đó... là đúng hay sai nữa – Tôi lặng thinh

Khả Vân yên lặng ngoan ngoãn dựa bên tôi, hơi thở và nhịp đập của em khiến tôi trầm mặc.. Chúng tôi chìm vào những suy nghĩ của nhau, bất định.

Sự yên lặng rùi cũng có người làm cho vỡ tan. Khả Vân đột nhiên thẳng người dậy, em nhìn tôi nháy mắt tinh nghịch
- Em hỏi anh nhiều quá rồi nhỉ! Lại làm anh đau lòng rồi. Thôi lại đây em thưởng cho nào – Khả Vân cười hì hì
- Thưởng gì nào? – Tôi cũng bật cười vì sự thay đổi thái độ của em
- Thì đứng nguyên đó
- Đứng yên? – Tôi ngạc nhiên
- Vâng. Không được cử động nhé, thế! Thõng tay xuống.. được rồi.. giữ nguyên hiện trường đấy – Khả Vân vừa nói vừa chỉ bảo tư thế của tôi.
- Xong rồi.

Gì nữa đây. Tôi vừa nghĩ thế thì Khả Vân ôm chặt lấy tôi. Bầu ngực ấp áp của em áp chặt vào tôi, cơ thế cũng sát dính, ngày càng chặt. Tôi đưa tay lên định ôm em..

- Đã bảo đứng yên cơ mà. Anh bỏ tay xuống đi – Khả Vân nói.
- Ừ anh quên – Tôi cười
- Đứng nguyên nhé, không được cử động đâu đấy. Để em truyền hơi ấm cho anh nào
- Thế có được nói không? – Tôi trêu
- Mồm thì được. Hi hi – Khả Vân cười khúc khích
- Sao lại ôm anh thế? – Tôi mỉm cười hỏi Khả Vân
- Thì để em truyền cho anh sức mạnh, để anh vững vàng hơn.

Tôi im lặng. Một cô gái gặp nhiều thương đau như em đang truyền cho tôi sức mạnh, truyền cho tôi hơi ấm, cho một người đàn ông trưởng thành hơn em ư? Thật lạ! Nhưng tôi thích như vậy! Tôi thích được em ôm tôi như thế này, hơi ấm của em, tôi nghiện nó mất rồi. Bản năng trong tôi hình như cũng đang dần dần không muốn nằm im nữa.

- Mạnh mẽ để yêu em ư? – Tôi mỉm cười phá vỡ nguyên tắc mà lấy tay vuốt tóc em, mái tóc có mùi hương của em không lẫn vào đâu được.

Trái với suy nghĩ của tôi. Khả Vân lại tự dưng trầm mặc, tôi cảm thấy vòng tay em siết chặt hơn, tôi cảm thấy dòng nước ấm thấm qua chiếc áo sơ mi mà chạm vào thân thể tôi ướt át..

- Em yêu anh. Nhưng anh quyết định với ai em cũng sẽ chấp nhất hết. Chỉ cần một ngày anh bên em, một giờ anh bên em, một phút anh bên em... như thế này.. Em sẽ nhất quyết không hối hận, không trách móc, không giận anh đâu...

Từng dòng nước tỏa nhanh khiến cả áo tôi ướt mất rồi. Tiếng nức nở của em khiến tim tôi lại thắt lại từng đợt đau nhói... Tôi nâng mặt em, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đôi mắt dù có ánh sáng từ nơi nào đó vẫn buồn vô định, đôi mắt biết nói sao lại chẳng thể biết cười..

- Nghe này, anh không hứa nhưng em sẽ luôn trong tim anh, cả cuộc đời này, anh chắc đấy

Tôi đặt lên bờ môi hình trái tim kia một nụ hôn sâu. Vị đầu tiên tôi cảm thấy được lại là vị mặn của nước, nhưng rồi thứ đó qua nhanh để tôi cảm thấy vị ngọt, vị ướt của bờ môi, để rồi hai cái vật thể mềm mại thú vị ấy lại được chạm vào nhau, tận hưởng nhau, cuốn lấy nhau quyến luyến không rời..

Khả Vân buông tôi ra, quệt lấy dòng nước còn vương trên khuân mặt, rồi bật cười ôm chầm lấy tôi đắm đuối..

- Em muốn ngủ với anh, ngay bây giờ.. Thật đấy

Ôi cái bản năng của tôi, nó lại bị đánh thức dậy một cách bất ngờ rồi.

Cửa phòng khách sạn bật mở. Khả Vân nhảy lên tôi khi tôi còn chưa kịp định thần, vẫn như lần ở ĐV, hai chân em quặp chặt vào hông tôi, miệng em hôn tôi say đắm. Cơ thể em trước mặt khiến tôi phải vất vả mò mẫm mới khép được cái cửa phòng, rồi lại mò mẫm mà đi về phía giường đặt em xuống.

Em hấp tấp mở từng nút áo sơ mi của tôi, chỉ trong chốc lát nửa trên của tôi đã hoàn toàn trơ trụi. Và để chứng minh mình không hề chịu thiệt tôi nhào về phía em mà hôn em mãnh liệt, lưỡi tôi và em hòa quyện vào nhau mạnh mẽ và bạo liệt. Bàn tay tôi không cũng đã chủ động mà kéo khóa sau váy em, chỉ trong một lúc chúng tôi đã lại hoàn toàn giống nhau, cơ thể em lại hiện ra trước mặt trong sáng và nóng bỏng. Tôi lại ngây dại nhìn em, cái cơ thể em mà tôi ngỡ đã không còn cơ hội, từ hàng mi cong, bờ môi trái tim gợi cảm, bầu ngực căng tràn vểnh cao, làn da trắng ngần không tì vết... tôi không bỏ qua chỗ nào

Khả Vân khúc khích nhìn vẻ mặt như phỗng của tôi mà dí tay vào trán tôi châm chọc.

- Rõ là dê... dê già.. – Em kéo dài giọng

Tôi mỉm cười không trả lời, chẳng biết là làm thế này có đúng không nhưng tôi thấy mình hình như hơi “dê” thật, nhất là với em, Khả Vân, Em khiến tôi không thể chống đỡ bản năng của mình. Tôi và em lại hòa vào nhau cuồng si và mãnh liệt.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 64


Tôi tận hưởng em không biết đến khi nào thì dừng lại được. Chỉ biết rằng khi em nằm cạnh tôi, rúc vào ngực tôi mãn nguyện thì tôi mới cảm thấy mình thật kỳ vĩ. Như một anh hùng thắng trận vậy, mỹ nhân nằm đây thì còn có gì là hơn.

Khả Vân thì cứ rúc rích mãi không thôi. Cơ thể trắng ngần của em vẫn còn lấm tấm chút mồ hôi. Mùi hương quen thuộc của cơ thể ây tỏa ra khiến tôi không sao tự chủ được. Tôi cúi xuống hôn thật nhẹ lên trán em, cảm giác cứ như trên mây vậy.

- Anh dùng nước hoa gì lạ thế? – Đột nhiên Khả Vân hỏi tôi
- Ah anh chẳng biết, đây là lần đầu tiên đấy – Tôi cười
- Eo! em không nghĩ anh lại biết dùng đấy – Khả Vân cười rúc rích.
- Không dùng được sao em? – Tôi vuốt nhẹ vào tóc em
- Có ai bảo là không được đau. Hì. Anh tự mua à?
- Không, có người khác tặng – Tôi buột miệng.
- Ai vậy? – Khả Vân quay sang hỏi tôi tò mò.

Tôi biết thừa là thế nào Quỳnh Thy cũng kể vụ này cho Khả Vân rồi nên tôi quay sang nói nhẹ nhàng với em.

- Bảo Hân! Quỳnh Thy chưa kể với em à? – Tôi cười
- Hứ! Đào hoa nhỉ? Được con gái tặng nước hoa cơ đấy – Khả Vân giận dỗi.
- Anh chẳng biết gì mà, người không biết không có tội, em nhỉ? – Tôi nịnh nọt
- Chẳng cần biết với anh – Nàng vẫn phụng phịu
- Thôi mà, anh giờ có mỗi em thôi chứ có ai nữa đâu – Tôi thở dài.
- Nhớ đấy nhé, lăng nhăng với cô nào là không được với em đâu – Khả Vân vừa nói vừa rúc rích vào tai tôi.
- Ừm.

Quả đúng thật. Giờ này tôi chẳng có ai ngoài em, mà cũng chẳng có ai mang lại cho tôi bình yên ngoài em. Tôi khẽ hôn lên đôi môi mọng đỏ hình trái tim thay cho lời tự hứa của bản thân mình. Ước gì tâm trạng tôi lúc nào cũng được thoải mái như thế này.

Tin nhắn của Quỳnh Thy đột nhiên tới:

Quỳnh Thy: “12h rồi anh có chịu về không?”

Tôi giật nảy mình, chả lẽ chúng tôi ngồi đó mới thôi mà đã gần 2h đồng hồ rồi. Quỳnh Thy mà không nhắc thì chắc tôi cũng quên luôn đi mất. Tôi nhắc Khả Vân là liệu mình có muộn quá không nhỉ thì em vẫn chỉ rúc vào tôi mà nũng nịu.

- Còn sớm mà
- Thôi về không bố mẹ em lo – Tôi chậc lưỡi
- Ừm...

Khá vất vả tôi mới lôi được Khả Vân ra khỏi giường, em vẫn ôm bấu lấy tôi không muốn rời. Giá như còn ở HG nhỉ? Tôi nghĩ thầm.

- Lên xe để anh đưa về nào – Tôi nói với Khả Vân
- Ơ! Thế chút nữa anh về bằng cái gì.
- Anh đi taxi về được ấy mà – Tôi nói
- Ừm! hay mình ở luôn đây nhỉ? – Em đề xuất nhỏ nhẹ.
- Hi – Tôi bật cười
- Sao mà cười? – Khả Vân nhìn tôi nũng nịu
- Thì mai anh còn phải đi làm, máy tính để ở nhà thì mai anh đi làm bằng gì.. mà em ấy... cũng... dễ sợ cơ – Tôi cốc yêu vào đầu em một cái.
- Vừa gặp đã phải về rồi – Khả Vân phụng phịu
- Mai gặp tiếp mà – Tôi cười
- Mai em phải đi diễn dưới HP rồi, sợ không về kịp được
- Thì ngày kia – Tôi nói xong sực nhớ ra là ngày kia chính là ngày có party ở nhà sếp Anh
- Ngày kia em cũng bận rồi – Khả Vân trả lời khi tôi còn chưa kịp đính chính về cái vụ kia

Khả Vân trả lời tôi với vẻ mặt ỉu xìu như của trẻ con bị bắt dừng ăn bánh. Tôi bật cười đèo em về trên con đường vắng lặng. Ánh đèn đường lại tỏa ra những thứ ánh sáng vàng vọt ấm cúng.

- Nhà em ở đâu thế? – Tôi hỏi
- Cứ đưa em đến ngõ hôm trước đi

Xe đến trước ngõ nhà em, tôi phi thẳng luôn vào trong. Khả Vân bỗng nhéo vào eo tôi một cái:

- Dừng ở đây được rồi anh – Khả Vân nói nhỏ
- Thôi để anh đưa thẳng vào tận nhà.
- Nếu thế tí anh đi bộ ra bắt taxi mệt lắm đó – Khả Vân ân cần
- Không sao, chứ tối thế này để em đi vào một mình thì biết có chuyện gì – Tôi cười và lo lắng cho em thật sự.
- Ừm thôi cũng được, anh đi em chỉ đường cho.

Đi hết con ngõ nhỏ thì tới một con đường lớn hơn thật, thậm chí có thể hai ôtô tránh nhau được nữa. Khả Vân chỉ một căn biệt thự phía xa rồi nói tôi.

- Nhà em kia rồi, anh dừng lại đi
- Ừm

Dừng trước cửa căn biệt thự, nhìn từ xa thì trông nhỏ nhỏ nhưng đứng trước thì tôi thấy nó lớn thật sự. Tường rào bao quanh rất cao nhưng chiếc cổng sắt nan inox vẫn có khe giúp tôi thấy bên trong bày la liệt nào cây cảnh. Cả căn biệt thự tối om chắc cả nhà đã đi ngủ hết rồi.

Em xuống xe, tôi dựng trước cổng nhà em. Khả Vân nhìn tôi một lúc tiếc nuối chưa muốn rời khiến tôi vừa buồn cười vừa ấm lòng lạ.

- Em vào nhà đi – Tôi bảo Khả Vân
- Ừm, vậy anh về nhé, lúc nào đến nhà thì nhắn tin cho em
- Cứ làm anh như trẻ con ấy – Tôi bật cười
- Không biết, phải nhắn cho em đấy – Em lại phụng phịu.
- Được rồi, thôi em vào nhà đi
- Rồi, anh lại đây đã

Khả Vân tiến lại gần tôi hôn tôi một nụ hôn thật sâu, tôi cũng vòng tay ra mà ôm em vào lòng. Dí tay vào mũi em tôi nói nhỏ

- Thôi nào, vào nhà đi chứ

Khả Vân vẫn không rời tôi ra, hai tay ôm chặt lấy cổ tôi. Tôi cảm giác hình như em lại rơm rớm nước mắt thì phải.

- Đừng bao giờ rời xa em nhé – Em ghé vào tai tôi
- Anh hứa mà

Tôi lại hôn em thêm lần nữa. Khả Vân rời tôi ra nhìn tôi lưu luyến
- Anh về nhé. anh đừng rẽ vào ngõ nhỏ đấy nữa, đi đường kia thì có nhiều taxi hơn. – Khả Vân dặn.
- Ừ! Ngủ ngon nhé bé con của anh

Chào Khả Vân tôi rảo bước đi, còn Khả Vân ấn một cái chuông nhỏ cạnh cửa. Đi được một lúc tôi cảm giác có gì đó nên quay lại nhìn. Cửa cổng đã mở, một người đàn ông trung niên giúp em dắt xe vào nhà, họ có nói cái gi đó nhưng tôi ở xa không nghe rõ. Sao lại có thể nhanh vậy nhỉ? Tôi nghĩ, thời gian tôi rời đi chắc không đủ để ông ấy nghe tiếng chuông, rồi rời khỏi giường, rồi lấy chìa khóa xuống mở cổng.... Hay là.. hay là mọi chuyện lúc nãy ông ấy đã nhìn và đã nghe hết cả rồi.

Tôi mang băn khoăn đó về tới tận nhà. Quỳnh Thy ra mở cửa cho tôi với vẻ mặt ngáp ngủ và mái đầu bù xù.

- Giờ này mới chịu về hả ông tướng? – Quỳnh Thy nhìn tôi lom lom
- Tránh ra để tao vào nào – Tôi tạm thời đã quên đi những ý nghĩ lăn tăn lúc nãy.
- Hừ! Một ông say rượu, một ông say tình. Ông nào cũng làm con em này khổ hết – Quỳnh Thy làu bàu trong miệng.
- Hề hề

Tôi nhăn nhở trước cái mặt như bị của nó rồi đi vào phòng khách.

- Khiếp! mày hay thằng Bảo uống mà lắm vỏ chai thế này – Tôi chỉ vào 3,4 vỏ bia còn vứt lăn lóc trong phòng khách, không phải cái uống hồi chiều.
- Xời! Của lão Bảo đấy, về rồi mà cố mà nốc – Quỳnh Thy ra giọng bực tức.
- Ừ! Bê tha quá, say thì về ngủ đi chứ lại hành em tôi thế này – Tôi cười hề hề rồi bẹo má nó cái.

Quỳnh Thy lắc đầu thoát khỏi cái bẹo má của tôi rồi dọn mấy vỏ chai.

- Anh vui quá nhỉ? Gặp người thương có khác
- Ừ! Mà mày không ngủ đi còn làm gì nữa. Mai hẵng dọn.
- Thôi dọn luôn, mà chẳng ngủ được anh ạ
- Sao thế? – Tôi hỏi nó
- Thì chẳng biết nữa, nhắm mắt lại nhưng chịu, không ngủ được.
- Bình thường mày là vua ngủ cơ mà, hôm nay lạ nhỉ? hay là ốm rồi

Tôi giơ tay ra sờ vào trán nó, đúng là nóng thật. Hình như nó sốt thì phải.

- Mày ốm rồi. Ngồi yên đấy – Tôi bảo
- Ơ ốm thật à? thảo nào em thấy đau đầu quá
- Chắc là sốt thôi, đầu có đau lắm không? – Tôi hỏi
- Có, đau muốn chết luôn – Nó nhăn nhó
- Uống thuốc gì chưa? bị cúm rồi đấy, tôi đoán mò
- Chưa! Đã biết gì đâu mà uống
- Mày có phải là phụ nữ không đấy mà cái gì cũng không biết. Thôi ngồi đấy tao đi lấy thuốc.

Tôi ra chỗ tủ thuốc lấy cho nó 2 viên panadol rồi cầm cốc nước lọc theo.

- Uống đi, không chịu giữ gìn sức khỏe gì cả

Nó vứt thẳng hai viên vào mồm rồi nuốt cái trọn, mắt nó vẫn nhìn tôi lom lom. Sau khi uống xong ngụm nước và thuốc đột nhiên nó hỏi tôi.

- Anh biết gì về chị Khả Vân chưa?
- Đủ để biết thôi. – Tôi ái ngại nhìn nó, không muốn trả lời.
- Ừm.. Vậy anh có muốn biết không? – Nó nhỏ nhẹ nhưng mắt nhìn tôi dò xét.
- Thôi khỏi, tao đi ngủ đây.

Tôi nghĩ chẳng lẽ Quỳnh Thy cũng biết mấy chuyện đó, thực sự chuyện này chỉ làm tôi cảm thấy thương và yêu em hơn chứ không đè nén trong tôi một chút xúc cảm ác tính nào. Tôi nhẹ bước vào phòng nhưng cái hơi thở và dáng vẻ nồng nặc của thằng Bảo làm tôi hết muốn vô. Thay quần áo ngủ xong tôi lại ôm gối ra ngoài phòng khách ngủ, dân xây dựng đúng là 10 ngày thì 9 ngày say, chỉ là say ít hay nhiều, các cụ nói chí phải.

- Sao mày còn chưa đi ngủ? – Tôi giật mình nhìn Quỳnh Thy đang chồm hỗm ở ghế salon
- Em chưa buồn ngủ mà, lại thêm viên panadol này nữa thì có ngủ vào mắt – Nó đúng là mắt ráo hoảnh đang nhìn chương trình Dicovery trên tivi.
- Hừ thế tránh ra để tao còn ngủ. – Tôi vứt phịch cái gối xuống ghế salon.
- Anh ngủ cứ ngủ còn em xem tivi cái đã, nó vẫn không tránh ra.
- Kệ mày nhé.

Tôi nhảy phốc lên ghế nằm dài ra, chen vào giữa Quỳnh Thy và cái ghế. Quỳnh Thy trái với dự đoán của tôi sẽ tránh ra thì nó vẫn nằm ỳ ở đấy, dựa lưng vào chân tôi, mắt vẫn lom lom nhìn tivi.

- Mày không đi ngủ thật à? – Tôi hỏi nó
- Không, xem tí nữa đã. Mà anh co cái chân lên đi cho em dựa nhờ tí
- Ờ - Tôi co chân lên

Quỳnh Thy dựa tấm thân mềm mại vào chân tôi, cảm giác tôi cũng hơi nóng rật rật ở người, dù sao thì em cũng là một người con gái chẳng liên quan gì với tôi về mặt huyết thống cả, có chăng em là cô em gái xã hội, là một người mà tôi rất quý mến mà thôi.

Đột nhiên Quỳnh Thy dịch sát đến người tôi, em ngồi cạnh còn tôi đang nằm, em hơi một chút chạm vào ngực tôi, tim tôi cũng đập mạnh.

- Anh chưa biết gì về chị Khả Vân thật à? – Khả Vân hỏi lại tôi
- Anh biết nhưng anh không quan tâm? – Tôi trả lời, nhát gừng
- Thật sự anh có nghe nói gì không? – Vẻ mặt Quỳnh Thy trở nên nghiêm trọng
- Anh.. – Tôi ngập ngừng, nửa muốn nói nửa không.
- Có những chuyện mà cả em cũng không biết là thật hay giả, nói thật em mừng vì chị Khả Vân em cảm giác rất hợp với anh, hơn nữa em tin chị ấy là người tốt... nhưng mà – Quỳnh Thy đột nhiên nín thinh.
- Nhưng mà sao? – Tôi tò mò
- Em không biết, chỉ là em không biết chắc.... – Quỳnh Thy tiu nghỉu hình như lại không muốn nói ra.
- Em cứ nói đi, anh muốn biết – Tôi chắc nịch

Quỳnh Thy im lặng, người em ngả vào ngực tôi, tôi có thể nghe thấy con tim em đập rất mạnh.

- Anh yêu chị ấy vì cái gì? Giả sử có một người yêu anh từ lâu thì liệu anh có yêu lại không?

Quỳnh Thy thì thầm trong sự thổn thức. Đôi mắt Quỳnh Thy ánh lên một tia sáng rất lạ, hình như em đang buồn. Tôi nghĩ vậy.

- Nếu có một người yêu anh từ lâu, thầm lặng.. liệu anh có chấp nhận không? – Quỳnh Thy lại hỏi lại
 

aduwadu

Xe đạp
Biển số
OF-60289
Ngày cấp bằng
29/3/10
Số km
12
Động cơ
442,120 Mã lực
Tình cờ tôi nhặt được cái này đưa lên Anh Em đọc cho vui trong lúc chờ đợi
Chuyện tình qua tiểu thuyết Kim Dung

Vương Ngữ Yên trong phim Thiên long bát bộ (Trung Quốc sản xuất - 2003)







Là một vương tử, nhưng tâm hồn đa cảm của Đoàn Dự gần với gió bụi. Ông đi khắp giang hồ. Đến trước tượng thạch nữ sau núi Vô Lượng của phái Tiêu Dao, Đoàn Dự ngây ngất trước một "thiên nhan" mang hai quyền năng gần như mâu thuẫn nhau: sát sinh và tái tạo.



Với những người muốn chiếm đoạt thạch nữ thì sẽ chết dưới chân "nàng". Với Đoàn Dự, thạch nữ đã "sinh" ra cho ông một niềm ngây ngất, nhẹ nhàng như hương trà mà ông từng nếm trải. Và cũng lạ lùng từa tựa như tâm thái quá thân thương trước một người xa lạ mà ta mới gặp và không giải thích được vì sao. Ngày kia, đôi mắt chứa những cơn sóng tình không ngừng vỗ của ông dừng lại ở một người: "Ôi Vương Ngữ Yên! Nàng ở đâu? Người con gái ấy chưa bao giờ động thủ, nhưng võ công nào cũng thấu triệt… Và mỗi lần nàng mở miệng mách một thế võ cho một cao thủ thượng thừa thì, nghe cái giọng yêu kiều và xa xôi như đến từ một thế giới khác, người ta muốn nghĩ rằng nàng ở giữa cuộc đời như nàng tiên của tri thức thuần túy (…). Tiếc thay võ học trong đời này chỉ là chuyện phụ. Người con gái ấy, cũng như Đoàn Dự, ngoài tình yêu chẳng coi gì là trọng" (Đỗ Long Vân).
Nhưng Kim Dung không cho họ "yêu nhau ngay" phút đầu, để một mình Đoàn Dự đeo đuổi nàng Vương hết nơi này đến nơi khác. Mặc dầu nắm trong tay tuyệt kỹ độc bá võ lâm là Lục mạch thần kiếm nhưng Đoàn Dự không mơ tưởng tới việc "trường trị giang hồ". Ông đã không có tham vọng ngồi lên ngai vàng, lại chẳng hề bận tâm đến ngôi bá chủ võ lâm, nhưng người khác như Cưu Ma Trí thì không. Cưu Ma Trí học tuyệt kỹ Thiếu Lâm vẫn còn ham muốn luyện thêm Lục mạch thần kiếm. Thế là, Kim Dung đã bày ra một cuộc chơi giữa hai người. Một đằng nắm giữ tuyệt kỹ nhưng không tham vọng. Một đằng tham vọng nhưng không có tuyệt kỹ trong tay. Họ gặp nhau ở một... đáy giếng. Nơi ấy, nàng Vương của Đoàn Dự cũng có mặt: "Thì ra Đoàn Dự đang hôn mê, mà Bắc Minh Thần Công không phân biệt được bạn thù, nó hút hết nội lực Cưu Ma Trí rồi hút luôn cả nội lực của Vương Ngữ Yên nữa. Một lát sau, cả Vương Ngữ Yên lẫn Cưu Ma Trí đều ngất đi", đến giờ ngọ khi ba người dần tỉnh lại thì thế giới quanh họ đã thay đổi. "Thoạt kỳ thủy" là nàng Vương (lần đầu) ôm lấy Đoàn Dự, khóc, vì ngỡ ông đã chết, khác nào cơn mưa âu yếm dịu ngọt đột nhiên trút xuống người Đoàn Dự. Bởi lúc ấy ông không chết, mà "vui sướng đến phát điên". Khi nàng hiểu ra là "chàng cố ý không nhúc nhích để được mình ôm lấy, bất giác hổ thẹn vô cùng, thốt lên: Cái anh này! Đoàn Dự cũng thẹn đỏ mặt lên, vội vàng xoay người nhích ra một bên, ngồi tựa vào thành giếng (...). Hai người ra khỏi giếng, nhìn thấy ánh dương quang chiếu vào mặt đối phương trông rất lem luốc, tự hiểu là mặt mình cũng vậy thì không khỏi bật cười. Cả hai tìm đến một khe suối nhỏ, để cả quần áo lội xuống tắm rửa đồng thời giũ bớt bùn sình. Vương Ngữ Yên đã mất nội lực, cũng may mà đang tiết Trung thu, trời chưa lạnh lắm, nên nàng dầm mình xuống nước suối mà vẫn chịu đựng được. Hai người từ dưới suối bước lên, ướt như chuột lột (...). Vương Ngữ Yên nói: "Chúng ta ướt sũng thế này mà để cho người ngoài trông thấy thì thẹn chết đi được". Đoàn Dự nói: "Chi bằng ở đây phơi nắng cho khô, đến tối hãy về". Vương Ngữ Yên gật đầu đồng ý rồi ngồi lên một tảng đá. Đoàn Dự ngắm nghía nàng, thấy người đẹp như ngọc, tóc xanh như mây, thì trong lòng vui sướng khôn tả. Vương Ngữ Yên thấy tình lang đứng nhìn qua nhìn lại thì mặt thẹn đỏ bừng. Hai người mải mê nói không hết chuyện, thời gian qua nhanh như chớp, chốc lát đã thấy mặt trời khuất sau núi" (Thiên long bát bộ, Đông Hải dịch, sđd).
Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh trong phim Tiếu ngạo giang hồ (Trung Quốc sản xuất - 2001)
Hẳn bạn đọc thấy bức tranh của đôi người yêu nhau trong thế giới võ hiệp Kim Dung vừa lãng mạn, vừa nhẹ nhàng, không khí êm đềm tương tự trong Tiếu ngạo giang hồ, như đoạn trích dẫn bản dịch của Hàn Giang Nhạn tiên sinh về cuộc gặp gỡ giữa Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh: "Hai người sóng vai ngồi trong xe nhìn ra hồ nước. Lệnh Hồ Xung đặt tay phải lên lưng bàn tay trái Doanh Doanh. Bàn tay Doanh Doanh khẽ run lên một cái nhưng không rụt về. Lệnh Hồ Xung nhủ thầm trong bụng: "Ước gì vĩnh viễn ta được ở trong hoàn cảnh này khỏi phải trở lại dấn thân vào làng gió tanh mưa máu trong võ lâm. Dù ta có được làm thần tiên cũng không sướng bằng". Doanh Doanh thấy chàng vẻ mặt trầm ngâm liền hỏi: "Xung lang đang nghĩ gì vậy?". Lệnh Hồ Xung liền đem những điều tâm nguyện ấy nói cho nàng nghe. Doanh Doanh xoay bàn tay trái lại nắm lấy tay mặt Lệnh Hồ Xung nói: "Xung lang! Tiện thiếp rất lấy làm sung sướng". Lệnh Hồ Xung đáp: "Tiểu huynh cũng vậy". Ngọt ngào là thế. Bây giờ, chúng ta quay về với Đoàn Dự - người đã chứng kiến một kẻ si tình tuyệt vọng lao từ sau lưng mình xuống hố sâu, là Du Thản Chi. Du Thản Chi yêu A Tử một cách cuồng điên, mê dại. Đến nỗi ông ta sẵn sàng biến thành một trò mua vui, một con rối thừa thãi, chịu bị hành hạ, hắt hủi, mắng nhiếc chỉ để được thấy, được gần gũi A Tử. Như thế vẫn chưa đủ, Du Thản Chi còn dâng hiến cho A Tử ngay cả đôi mắt mình để trở nên mù lòa, quờ quạng giữa ban ngày. Trong bóng tối, trong niềm cô tịch dày đặc, ông vẫn cảm thấy hạnh phúc khi được nghe dầu không phải giọng cười mà một lời quở trách. Như từ một thế giới khác đến, Du Thản Chi đi tìm khắp trần gian này âm thanh, giọng nói của người mình yêu. Cuối cùng, ông đến gần A Tử trong tình cảnh bi thảm, lúc A Tử cúi mình ôm thi thể Kiều Phong là người A Tử đang yêu và lớn tiếng xua đuổi ông: "Ngươi hãy đi thật xa đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa". Du Thản Chi đau lòng, nhưng vẫn chưa tuyệt vọng bằng lúc A Tử đột nhiên đưa tay lên móc cặp mắt ra và ném về phía Du Thản Chi: "Trả lại ngươi! Trả lại ngươi! Từ nay ta không còn thiếu nợ ngươi nữa". Đoạn này khiến liên tưởng đến đôi mắt của một vị thánh đi khất thực gặp một người khác cũng đi khất thực. Ông hỏi người kia: ngươi cần được bố thí những gì? Người kia đáp cần vật thực, quần áo, nhưng cần nhất là một con mắt của ông. Vị thánh bảo: "Được, ta sẽ cho ngươi ngay bây giờ". Xong ông ta đưa tay lên móc con mắt bên phải đưa cho người kia, máu chảy ròng ròng xuống đôi má lõm sâu vì khổ hạnh. Người kia nhận được mắt, thay vì cám ơn, đã vứt xuống đất, dùng chân đạp lên trên, dí đi dí lại cho nó nát ra, rồi trách: "Thật là vô ích, ông phải cho tôi con mắt bên trái của ông kia". Vị thánh không hề giận một tí nào, vẫn điềm tĩnh bảo: "Tội nghiệp nhà ngươi quá, ngươi không nói trước, ta chẳng tiếc gì con mắt còn lại, nhưng ta còn để nó trên mặt ta để đi tìm những người cần được bố thí niềm thương khác nữa". Người kia nổi cơn tức giận một cách vô lý, làm cho máu nóng trong người hắn bốc lên thành một ngọn lửa vô hình đốt cháy tủy sống và làm mù đôi mắt của y tức khắc. Một niềm ân hận bất ngờ tràn ngập lòng y. Ngay giây phút đó, vị thánh giảng cho y về sự vô thường của cả những thứ không nắm được bằng tay như ánh sáng. Y thức tỉnh theo vị thánh tu học, và mở được thánh nhãn, không có đôi mắt cũ nhưng vẫn có thể nhìn xuyên qua đại ngàn biển cả, thấy được hết lòng người sâu cạn, thấp cao. Du Thản Chi và A Tử thì không như vậy. Cả hai choáng váng vì tình yêu, mù lòa vì không còn đôi mắt và lần lượt lao xuống đáy hang sâu vạn trượng. Kim Dung kết thúc chuyện tình này bi thảm như thế.
Cùng một tác phẩm, hai cuộc tình, hai hoàn cảnh, hai diễn biến, hai kết cục khác nhau cho Đoàn Dự và Du Thản Chi. Cả hai được Vương Hải Hồng và Trương Hiểu Yến đưa vào danh sách Mười hai tình thánh trong giang hồ của cuốn Giải mã tiểu thuyết Kim Dung (Cao Tự Thanh dịch, NXB Trẻ và Công ty Phương Nam ấn hành). Mười nhân vật còn lại trong "tình thánh" gồm: Địch Vân, Vạn Khuê (trong Liên thành quyết), Kiều Phong, Đoàn Chính Thuần (Thiên long bát bộ), Quách Tĩnh (Xạ điêu anh hùng truyện), Vi Tiểu Bảo (Lộc đỉnh ký), Dương Qua (Thần điêu hiệp lữ), Lệnh Hồ Xung, Lâm Bình Chi (Tiếu ngạo giang hồ), Ân Lợi Hanh (Ỷ thiên Đồ long ký). Ở một cuốn khác, nhà nghiên cứu Cao Tự Thanh viết: "Nhiều nhân vật người tình của Kim Dung chính là những người hùng trong lĩnh vực tình cảm, và vì tình yêu vốn vẫn tự do hơn tài năng và đạo đức nên trong nhiều trường hợp họ còn mạnh mẽ hơn cả những người hùng. Hành xử theo lý lẽ của trái tim, nhiều khi họ phải vượt khỏi chính mình để chống lại sự ràng buộc của thứ đạo nghĩa tầm thường với các tín điều công cộng". Phải chăng khi "vượt khỏi chính mình" là lúc con người bắt đầu phát hiện những mảnh đất mới lạ, vốn mênh mông không bờ bến nơi mình, trong đó có tình yêu. Nếu không "vượt khỏi chính mình", con người có thể sẽ tự rơi vào hố thẳm như Du Thản Chi, hoặc sẽ ở lại nhìn trần gian với đôi mắt mù muôn thuở. Chợt nhớ đến vị thánh đã bố thí con mắt của mình cho sự sáng người khác. Cái "tình" của vị ấy đã lên ngôi như một mặt trời tại thế.
Hồng Hạc
 
Chỉnh sửa cuối:

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 65


Quỳnh Thy chăm chú nhìn tôi chờ đợi câu trả lời, mà như thái độ có lẽ em chờ đợi từ lâu lắm rồi. Tôi giả tảng ngó lơ đi chỗ khác, không dám nhìn trực diện vào mắt của Quỳnh Thy.

- Làm sao biết được hả em, tình cảm không thể tự nhiên mà có, nếu có thì nó phải từ hai phía.

Tôi thở dài, có thể Quỳnh Thy cảm thấy rất buồn nhưng đây là câu trả lời có tính an ủi nhất mà tôi có thể nghĩ ra, lúc này tôi chẳng nghĩ được câu nào đó hơn nữa.

- Em biết...

Quỳnh Thy ngồi hẳn xuống, mặt em đã đối trực diện với tôi rồi, lúc này tôi có thể tránh đi đâu được cơ chứ. Khác với vẻ ngoài rất lạ, em nhìn sâu vào tôi, như muốn thấu hiểu tâm can tôi, trong mắt em có cái gì đó thẳm thẳm, u buồn..

- Em biết trong mắt anh em chẳng là gì cả.

Rốt cục Quỳnh Thy lại đưa ra một câu nói đầy thất vọng, ánh mắt chan chứa, vẻ mặt thẫn thờ khiến tôi cảm thấy mình như làm một điều gì đó có thể gọi là tội ác.

- Quỳnh Thy này – Tôi đưa tay vuốt tóc em

Quỳnh Thy bật khóc, nước mắt như giọt sương đêm lăn xuống má em. Tôi khẽ lấy tay ngăn lại nhưng không được, nó tràn qua cả tay tôi, đi tới tận tim.

- Có những thứ tưởng như là tình yêu nhưng không phải, như anh và cô bạn anh kể với em lần trước đấy. Rút cục tụi anh và cô ấy lại tự phá vỡ đi hạnh phúc của mình – Tôi thở dài ngao ngán.
- Em không quan tâm đâu! Dù sao thì hôm nay em cũng phải...
- Hình như em hơi say rồi, em vào nghỉ đi

Tôi ngắt lời Quỳnh Thy, cố không để em nói ra điều không nên ấy. Tôi không thể làm gì để giúp em được, chỉ biết ngăn chặn mà thôi.

- Anh... – Quỳnh Thy sững người nhìn tôi, sự thất vọng lại càng thêm ghê gớm.
- Em nghỉ đ.....

Tôi chưa kịp nói hết thì Quỳnh Thy đã ghì chặt lấy đầu tôi mà đặt vào đó một nụ hôn dài. Tôi như muốn ngộp thở, mắt tôi hẳn là phải trợn ngược lên vì kinh ngạc mất. Tôi hoàn toàn bị động và không thể chống đỡ trước sự bất ngờ của Quỳnh Thy..

Cuối cùng sau phút giây choáng ngợp tôi cũng đẩy được Quỳnh Thy ra khỏi môi tôi. Mắt em nhắm nghiền, đẫm nước mắt. Cơ thể em run rẩy phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi.. tôi chẳng biết làm gì cả.. rồi cứ thế tự động ôm lấy đầu Quỳnh Thy dựa vào ngực mình.

Tiếng khóc nức nở của Quỳnh Thy bộc phát, em khóc như trẻ con, như thoát ra khỏi sự kìm nén bấy lâu nay mà em phải chịu đựng. Bờ vai em rung mạnh nhưng vẫn không kìm nổi những tiếng nghẹn ngào.. Từng tiếng nấc của em mỗi lời như một kim châm đâm vào tim tôi đau nhói. Nếu có thể thì tôi cũng... nhưng rồi tôi vẫn không thể, không thể làm gì..

Tôi không thể định hình được thời gian Quỳnh Thy đã khóc bao lâu nữa. Bờ vai rung rung thì cuối cùng cũng dừng lại, tiếng nấc cũng chìm đi vào màn đêm chỉ để lại sự tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng đáng sợ, với cả tôi và chắc cả của em, Quỳnh Thy nữa.

- Em hiểu rồi

Quỳnh Thy nhoẻn miệng cười gạt những giọt long lanh còn vương trên khóe mắt. Tôi im lặng giúp em lau nốt phần còn lại, tâm trạng cũng trở nên lắng dịu đôi chút.

- Em sẽ mãi là em gái của anh nhé – Quỳnh Thy nói giọng tinh nghịch, miệng em ráng nở một nụ cười trấn an tôi.
- Ừm. Em sẽ mãi là cô em gái bé nhỏ của anh – Tôi trả lời.
- Ông anh trai chết tiệt.

Quỳnh Thy đột nhiên khúc khích cười, đôi mắt em lại trở lại long lanh, đôi mắt biết nói hay biết lừa người. Tôi không biết nhưng chắc nó tuân theo sự điều khiên của em, từ não bộ hay cũng từ trái tim. Vuốt má em một cái rồi tôi bẹo một cái thật đau.

- Ái! – Quỳnh Thy kêu toáng lên.
- Cho chết, ai bảo dám hỗn với anh trai – Tôi cười, không biết là có giống bình thường không hay lại méo đi đôi chút.
- Ông anh này... Hức – Quỳnh Thy ôm mặt kêu lên, giãy nảy người như con choi choi.
- Hì hì – Tôi vui vẻ.

Nó cứ thế lẫng cẫng một chút rồi lại quay sang tôi.

- Thế anh không ngủ đi à? – Quỳnh Thy hỏi
- Tao đang định ngủ thì mày phá giấc – Tôi ngao ngán.
- Hừ! Lại còn đổ tội – Nó hậm hực
- Thì chả thế, tao nói sai à? – Tôi lừ mắt nhìn nó dọa
- Xí! Đáng ghét! Thôi em đi ngủ đây – Nó ngũng nguẩy
- Ừ đi đi, làm phiền tao hoài – Tôi cười đểu

Ngoáy mông cong cớn nó đi thẳng vào phòng thật, Quỳnh Thy đóng cửa lại như đóng lại một câu chuyện sai lầm.

May quá, cuối cùng thì mọi chuyện cũng tốt đẹp. Ít nhất là vậy mặc dù tôi cũng cảm thấy mình tồi tệ ghê gớm.

Đột nhiên cánh cửa phòng Quỳnh Thy lại mở. Cái đầu của Quỳnh Thy ló ra ngoài nhìn tôi lom lom một lúc rồi lại nói:

- Dù sao thì chị Khả Vân cũng không phải người tốt, em không mong anh đến với chị ấy đâu.

Quỳnh Thy khép chặt cửa lại ngay mà tôi chẳng kịp nói lại gì. Điều nó nói là gì nhỉ? Hôm nay nó thật là kỳ lạ, khó hiểu quá. Nhưng dù sao cũng chả quan trọng, đàn mà mà.. tôi nghĩ.

- Mày được lắm.

Tiếng thằng Bảo nhỏ tẹo mà làm tôi giật cả mình, tim đánh thót một tiếng. Thầm nghĩ đêm nào mà cũng như đêm nay thì tim tôi chỉ hoạt động được vài ngày có lẻ.

- Làm ông mày giật cả mình – Tôi lẩm bẩm.
- Trông thế mà bố láo – Nó hậm hực

Thằng Bảo ngất ngưởng cầm chai nước lên tu ừng ực. Cũng quá nửa đêm rồi, chắc nó say quá nên háo nước phải tỉnh dậy.

- Mày nghe thấy hết rồi à? – Tôi dò xét
- Mẹ kiếp! Không những nghe mà còn nhìn. Thằng khốn – Nó định nhổ toẹt miếng nước xuống nhưng rồi lại thôi, nuốt ực.

Nhìn dáng vẻ nó tôi thấy buồn cười. Lất kha lất khất. Tôi không trả lời mà hất hàm lên hỏi nó.

- Mày còn uống được nữa không?
- Mày định uống à? – Nó hỏi lại

Tự dưng tôi thèm rượu dã man, tôi muốn uống một cái gì đó thật nhiều, ngay lúc này. Thằng Bảo cũng chả kém, cái dáng vẻ ngất ngơ nhưng bất cần đời của nó thỏa mãn ngay ý kiến của tôi. Nó cũng bắt chước tôi hất hàm lên nói:

- Uống! Uống say thì thôi.

Tôi khệ nệ bê hơn chục chai bia còn lại, cả mấy chai vodka dở nữa ra ngoài lan can cung nó uống. Chỉ có vài món nhậu từ chiều của Quỳnh Thy còn thừa nhưng cũng cân đủ cho hai chúng tôi.

Thằng Bảo và tôi im lặng mà uống. Chỉ rót ra và cụng nhau chứ chẳng nói gì nữa. Đến khi cảm thấy người nong nóng, tây tây tôi khoác vai thằng Bảo thân mật nói.

- Người ta bảo trăm năm mới tìm thấy người tri kỷ. Tao quen bao người rồi mà có mày là bạn, mới hơn một năm mà tình đã thấm. Quá đã nhể - Giọng tôi đã líu cả lưỡi vào rồi.
- Mẹ kiếp! Tri kỷ *** gì mà dám hôn cả em gái của tri kỷ. Thằng khốn nạn – Nó ực luôn chén rượu mà chẳng thèm cụng với tôi.

Tôi cười khà khà cũng làm nốt ly của mình

- Em gái mày, tao không thể - Giọng tôi trầm hẳn sau tiếng cười
- Ừ! Tao biết – Thằng Bảo tự dưng nhẹ giọng
- Mày cũng biết à – Tôi hỏi lại nó.

Thằng Bảo cứ thế uống ừng ực như trâu khát nước. Tôi phải dùng tay ngăn nó lại thì nó mới dừng. Nhìn thẳng vào mắt tôi nó bắt đầu kể:

- Thực ra tao mới biết gần đây thôi. Tao chỉ nghĩ nó quý mày vì từ khi gặp mày nó vui vẻ hẳn, cũng hay hỏi thăm. Bởi vì mày đã có vợ nên tao cũng chẳng nghĩ gì nhiều.. nhưng mày biết đấy có những lần mày tâm sự với tao về vợ mày thế này thế kia... – Nó ngừng lại chút rồi uống.
- Tao cũng kể sơ qua cho con bé, nó cứ than mày số khổ, rồi nó bảo mắt mày lúc nào cũng u buồn, cam chịu, nó thấy mày không đáng phải chịu như thế
- Tao nghĩ nó chỉ nói chơi chơi thôi cũng không để ý. Mẹ kiếp – Thằng Bảo bực mình chửi tục.
- Ừm – Tôi im lặng
- Tự dưng nó thích mày từ lúc nào, hôm mày sang nhà tao nó có nói gì với tao đâu. Thế rồi có lần nó dùng mày tính của tao, trong một lần tao vào history để tìm lại link phim sex thì thấy toàn vào facebook của mày, rồi nó còn lên các diễn đàn tranh luận việc yêu người có vợ là có hay không có đạo đức, cãi nhau ghê lắm. Bố khỉ

Thằng Bảo vừa nói vừa chửi vừa uống, khuân mặt nhăn nhó không biết vì bực mình khó chịu hay là vì rượu nữa.

- Lúc ấy tao đoán là nó yêu mày rồi nhưng không nghĩ nó lại dám làm như ngày hôm nay.. Haizz – Thằng Bảo thở dài, trái với tôi nghĩ nó lại đặt chén rượu xuống.

Tôi im lặng, tình cảm là khó nói, đôi khi người ta không biết mình làm gì nữa. Tôi đã không còn là chính tôi từ lâu lắm rồi, tôi cam chịu, hèn nhát và bất lực. Chỉ có Quỳnh Thy nhận ra tôi sao? Cám ơn em, tôi thầm nghĩ.

- Mày làm thế là đúng – Thằng Bảo tự nhiên tặc lưỡi
- Đúng là đúng thế nào – Tôi thở dài
- Thì như vậy đấy, để nó đau một lần rồi thôi – Nó lại ực thêm chén nữa, đúng là trâu đầm
- Thôi uống ít thôi, tao tỉnh con mẹ nó rượu rồi – Tôi nói với thằng Bảo
- Ít là ít thế *** nào, chả phải mày nói phải say còn gì?! – Nó rót cho tôi đầy chén.
- Ừm, uống thì uống – Tôi cũng tặc lưỡi

Quỳnh Thy, một cô gái tinh nghịch nhưng sâu sắc, mỗi chén rượu tôi lại thêm một lần cảm ơn em, dù sao tôi không thể đáp lại nhưng tình cảm của em cũng làm tôi ấm lên phần nào.

- Mà Khả Vân là ai thế? – Thằng Bảo quay sang tôi hỏi
- À! Tao mới quen thôi
- Mày yêu nó à?
- Ờ... ờ... ừ - Tôi ngập ngừng rồi trả lời
- Ngon không?
- Lắm chuyện
- Xinh không?
- Thằng này vớ vẩn vừa thôi
- Vậy là yêu thật rồi. Thế vợ mày mày tính sao? – Nó hỏi
- Nó nhắn cho tao rồi, ly thân một tháng rồi quyết định sau
- Tao đoán nó có người khác rồi
- Ừm
- Mày không tin à?
- Tao không quan tâm – Tôi chán nản
- Thực ra là thật đấy
- Sao mày biết
- Quỳnh Thy nó thấy vợ mày đi với 1 người đàn ông, hai lần – Thằng Bảo nói mà không nhìn vào tôi
- Thật à? – Tôi sửng sốt, tim đau nhói.
- Ừ!
- Thấy sao? – Tôi hỏi nhanh
- Thì có lão trẻ đến đón nó ở công ty, vợ mày lên xe rồi đi đâu đó ai biết. Lần hai thì dừng đèn đỏ nó thấy vợ mày cũng đang ngồi với lão ý. *** mẹ, đàn bà, chán như cục c...ứt
- Ừm

Tôi sững người, tôi cũng đoán ra nhưng tôi không dám đối diện với sự thật ấy, tôi không đủ can đảm. Tôi có thể xác minh bất cứ lúc nào nhưng tôi đã không làm như thế, mắt không thấy thì tim không đau, người ta bảo vậy, nhưng nói gì thì nói tôi vẫn là một thằng hèn nhát mà thôi.

Tôi uống rượu như nước lã, cố tống vào người cái thứ thật cay ấy để có thể quên đi, có thể đánh lừa trái tim và não bộ rằng tôi rất ổn, rằng tôi rất thoải mái, rằng tôi không vấn đề gì... nhưng hình như cái thứ ấy lại đang vô tác dụng.

“Uống rượu tiêu sầu sầu càng sâu”
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 66

Sáng sớm tôi và thằng Bảo bị Quỳnh Thy hành cho tới số mới có thể dậy được, tôi nhớ là nó phải hất nước lên mặt rồi lôi xềnh xệch hai thằng vào nhà tắm thì mới có thể tỉnh lại được. Thằng Bảo vào trước nên khi nó dội nước lên đầu cho tỉnh, ra ngoài thấy cái đồng hồ nó la toáng lên:

- Thôi chết con mẹ rồi mày ơi. Gần 9h rồi. Quả này toi cơm
- Bỏ xừ - Tôi cũng hãi
- Sướng chưa! uống cho lắm vào rồi giờ mới chịu dậy thế này đây.
- Ai bảo mày không gọi tụi tao dậy sớm – Thằng Bảo làu bàu trách
- Ngày nào em chả tầm này mới dậy, có các anh bê tha lại còn đổ lỗi – Quỳnh Thy bật lại ngay tắp lự.
- Thôi mặc quần áo nhanh rồi còn đi làm. – Tôi thúc giục thằng Bảo.

Hai chúng tôi phi nhanh đến công ty, lần này đi cùng 1 xe cho nó tiện. Phi vội vàng đến cổng công ty thì bỗng có tiếng gọi giật lại.

- Anh H! Vào đây đã.

Thằng Bảo phanh két xe cái làm tôi dúi dụi vào nó. Ngó sang phía có tiếng nói thì ra đó là Bảo Hân, em đang ngồi cùng sếp Tiến Anh cafe ở đó.

Thằng Bảo quay xe vào dựng ở quán, tôi vào trước khẽ chào sếp và Bảo Hân. Tiến Anh cười cười nhìn tôi và thằng Bảo lúc này cũng đang đứng cạnh rồi.

- Thế nào hai ông tướng đến muộn nhé, liệu có cần thiết phải trừ lương không? – Tôi thấy tự nhiên sếp Anh lại vui vẻ dễ sợ.
- Sao xếp hôm nay lại có nhã hứng cafe thế? Làm tụi em giật cả mình – Thằng Bảo lẻo mép.
- Các anh ngồi xuống đi – Bảo Hân nhắc tôi và thằng Bảo.

Tôi với thằng Bảo kê ghế ngồi rồi gọi mỗi thằng một cốc đen đá uống cho tỉnh người.

- Hai ông tướng này lại nhậu xỉn rồi đúng không? – Sếp Anh trêu tôi và Bảo

Thằng Bảo gãi gãi đầu rồi đổ ngay lỗi cho tôi.

- Hôm qua em đi ra công trường làm thủ tục đã nhậu say rồi, về thì thằng này nó lại bắt nhậu tiếp. Thế là xong đời em giờ mới dậy được còn may đấy sếp ạ - Nó chỉ ngay vào tôi
- Ơ ơ... cái thằng này – Tôi líu lưỡi, chả lẽ lại đổ tội cho nó nữa thì thành cái chợ mất

Sếp Anh cười khà khà còn Bảo Hân nhìn tôi cười khúc khích.

- Thế H sao lại đi cùng Bảo vậy? – Sếp Anh đột nhiên hỏi
- Thì H đang ở cùng với em mà – Thằng Bảo thật thà
- Ơ! Thế vợ H đâu? – Sếp Anh ngạc nhiên
- À.... – Tôi ái ngại không muốn kể
- Vợ chồng nó ly thân rồi, giờ nó ở với em – Thằng Bảo bô bô cái miệng.
- À, cho mình xin lỗi nhé – Sếp Anh lịch sự nhìn tôi ái ngại

Tôi im lặng, chuyện này đâu có gì hay ho đâu nhỉ, tôi không bao giờ muốn thành trung tâm của một câu chuyện chung thế này, thở dài, tôi ngó lơ đi phía khác.

- Vậy mai không được gặp vợ H rùi nhỉ? – Sếp Anh nhìn tôi nhưng tôi đã quay sang chỗ khác rồi.
- Đâu có, mai sếp sẽ gặp vợ mới của hắn. – Thằng Bảo vẫn bô bô cười khì khì
- Ô! Hay vậy – Sếp Anh ngạc nhiên
- Có thật vậy không? – Nói rồi sếp quay sang hỏi tôi

Tôi mỉm cười ngượng ngịu rồi gật đầu. Nói thế thôi chứ khoản này thằng Bảo cũng khá thông minh và lẻo mép, vậy là tôi tránh được Bảo Hân rồi, có thể ung dung mà sắp xếp cho thằng Bảo điên này đi đón em ấy.

Tôi ngó sang Bảo Hân, nét mặt em vẫn lạnh tanh, có gì đó hơi căng ra thì phải. Nhưng không có vẻ gì là buồn rầu hết, nhìn em thế tôi nghĩ chắc là Quỳnh Thy và Khả Vân cứ lo quá lên thôi.

- Bảo Hân hôm đó sang sớm nhé – Sếp Anh quay sang Bảo Hân
- Em... – Bảo Hân hơi ngập ngừng.
- Sếp yên tâm, Bảo sẽ đưa Bảo Hân đến đúng giờ - Tôi tranh thủ cướp lời biến Bảo Hân vào thế khó, người lịch sự như em sẽ khó mà biết xử trí thế nào.

Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, nét mặt của Bảo Hân khá ngỡ ngàng, nàng quay sang nhìn tôi có vẻ như trách móc, hơi oán hận nhưng lại rồi rất nhanh trở lại bình thường. Thầm xin lỗi Bảo Hân nhưng tôi vẫn phải cố giúp thằng bạn tôi, không thì biết bao giờ nó mới thoát khỏi cái kiếp FA này, huống hồ Bảo Hân lại là nữ thần trong mắt nó. Tôi quay sang Bảo Hân hơi nháy mắt với nàng một cái.

- Phải không Bảo Hân?

Bảo Hân nhìn tôi chằm chặp, ánh mắt chẳng buồn cũng chẳng vui. Khe khẽ em mỉm cười rồi gật đầu.

Khỏi phải nói tôi nhìn cái mặt như thộn ra của thằng Bảo là biết nó phải kiềm chế nào để không nhảy cẫng và hét lên. Nếu không có sếp Anh ở đây thì chắc nó chạy ra giữa đường mà hú hét mất, thằng này là nó dám lắm, điên mà.

Tôi mỉm cười cảm ơn Bảo Hân, quay sang sếp Anh hỏi lảng đi chuyện khác.

- Sao anh hôm nay lại cafe vậy?
- Ừ! thi thoảng cũng phải giảm tải chút, ngồi đây ngắm công ty cũng hay H nhỉ? – Dạo này sếp hay gọi tôi bằng tên cho thân mật.
- Vâng, ở đây một lúc là có thể nhìn mọi vấn đề của cuộc sống – Tôi trầm ngâm
- H có vẻ hơi ưu tư quá. Thực ra cuộc đời cứ đơn giản là được, cuộc sống phức tạp là tự do mình nghĩ và làm nó phức tạp lên thôi – Sếp Anh cười

Tôi mỉm cười nghĩ cũng thấy đúng, mọi vấn đề thực ra nếu bỏ đi những cái râu ria xung quanh đi thì rất đơn giản. Nhưng con người đâu nào dễ thế, khi nói về một chuyện họ hay mường tượng ra nhiều thứ xung quanh tác động vào, nếu vậy thì thành một phương trình nhiều biến rồi, càng khó giải và phức tạp, bỏ bớt đi khéo lại hay.

- Cứ như em đây này, đơn giản lắm – Bảo Hân đột nhiên nói, từ đầu tới giờ đây là lần đầu tiên.
- Sao em? – Mắt thằng Bảo long lanh nhìn nàng, ra chiều chăm chú và quan tâm lắm.
- Thì em sống đơn giản, đi làm thì đi làm, dậy đúng giờ dậy, đến giờ thì em ăn cơm, cực kỳ đơn giản luôn – Bảo Hân nói thản nhiên

Tôi, Bảo và sếp Anh sặc ra cười mất, sếp Anh thì nhã nhặn hơn nhưng chắc là do cố nín, còn tôi và Bảo thì không nén nổi cười.

- Sao mà ba anh cười? – Bảo Hân vẫn hỏi với khuân mặt vô tư.
- Thì..... haha – Tôi nín nổi cười mà nói nữa.

Sếp Anh cười xong một chập thì quay sang tôi và thằng Bảo đang rũ ra mà rằng:

- Anh biết Bảo Hân từ lâu rồi. Con bé này nó ngây thơ và suy nghĩ đơn giản lắm. Bảo Hân nói thật chứ không có đùa đâu – Sếp Anh nói xong lại bật cười.
- Thì em nói thật mà. Em luôn xác định rất rõ ràng mọi việc và cứ thế mà làm thôi. Chính thế công việc lại trôi anh nhỉ - Bảo Hân quay sang sếp Anh cười.
- Ừm. Về khía cạnh công việc thì đúng – Sếp Anh gật đầu cười.
- Thế còn khía cạnh khác thì... tình yêu chẳng hạn

Tự dưng thằng Bảo thốt ra câu trời ơi đất hơn, tôi le lưỡi nhìn sang phía Bảo Hân xem phản ứng của nàng thế nào.

Bảo Hân vẫn một vẻ mặt tỉnh rụi, không biểu lộ xúc cảm gì đặc biệt, em lúc lắc nhìn Bảo tôi quay sang tôi ngó tôi chằm chằm.

- Thì em đã nói rồi, to live is to fight. Trong tình yêu thì em cũng phải tới cùng thôi – xong rồi Bảo Hân quay sang nhìn Bảo nói.
- Ừm! – Thằng Bảo có vẻ không hiểu lắm, nó vốn dĩ rất ngu tiếng anh.

Sếp Anh cười hiền. Có vẻ gì đó tâm trạng vui vẻ nên sếp khẽ xoa nhẹ đầu Bảo Hân một cái rồi đứng dậy.

- Thôi ba người cứ ngồi cafe nhé
- Ơ! Sếp đợi em lên cùng luôn.
- Bảo thì lên cũng được nhưng Hân và H cứ ngồi cafe đi. Anh cần có thời gian xem mấy cái bản đánh giá của H gửi hôm qua, nếu cần sẽ gọi lên chứ giờ chẳng có việc gì.

May quá, tôi nghĩ. Kể ra sếp cũng thoải mái hơn tôi tưởng, mình cứ nghi oan cho lão ý. Thằng Bảo thì le te chạy theo sếp lên công ty, tôi thì tự thưởng mình bằng cách nhâm nhi cafe chậm rãi chứ không cần vội vàng nữa.

- Anh đi với ai vậy? – Bảo Hân hỏi tôi
- Thì... đi với – Chả lẽ lại nói đi với Quỳnh Thy
- Anh cứ nói đi – Bảo Hân nhìn chằm chặp vào mắt tôi
- Thôi để hôm đấy gặp anh giới thiệu, phải bí mật chứ - Tôi nhe răng ra cười với Bảo Hân
- Ừm. Vậy cũng được – Bảo Hân không hỏi nữa.

Không còn cứng nhắc và gợi cảm trong bộ đồ công sở tối màu, Bảo Hân hôm nay lại tươi trẻ với bộ váy màu xanh da trời ngắn trên gối. Làn da sáng trắng của Bảo Hân khiến bao cặp mắt phải đổ dồn vào cái vị trí ấy, hẳn họ đang rất ghen tị với tôi, tôi đang được ngồi cạnh một cô gái xinh đẹp và sang trọng đến ngỡ ngàng.

- Thấy bộ này của em đẹp không? – Bảo Hân mỉm cười hỏi tôi
- Đẹp! Anh thấy em mặc những bộ như thế này thì đẹp hơn đấy
- Chỉ tùy lúc thôi anh, chứ lúc anh Anh tiếp khách thì em vẫn phải mặc bộ kia cho lịch sự, ai lại mặc như trẻ con thế này đâu.
- Vậy hôm nay sếp Anh không tiếp khách à?
- Không ạ! Hôm nay sếp sẽ ngồi để phân tích lại tất cả các dự án hiện tại của công ty, chắc buổi chiều anh sẽ mệt đấy – Bảo Hân nháy mắt với tôi.
- Đành vậy thôi – Tôi cười

Cuộc nói chuyện nhàn nhạt diễn ra chỉ như thế, sau đó tôi và Bảo Hân không biết nói chuyện gì nữa. Bảo Hân hình như cố gắng nói chuyện nhưng có vẻ cách nói của em không gây cho người đối diện nhiều cảm hứng..

- Cô bé hôm trước em gặp à? – Bảo Hân lại hỏi
- Ừm! hôm đó anh sẽ giới thiệu cho em luôn
- Em chẳng biết rồi còn gì nữa – Bảo Hân nói
- Nhưng chưa hiểu nhau, anh nghĩ buổi party sẽ thân mật hơn chút – tôi tặc lưỡi, con bé Quỳnh Thy đúng là làm tôi khó xử lần ấy thật.

Bảo Hân nhìn tôi rồi nhoẻn miệng cười hiền.

- Chắc cô ấy hiểu lầm thôi, hôm ấy kể ra em cũng hơi.... – Bảo Hân hình như đang nhớ lại cảnh tôi bóp chân cho em hay sao mà tự dưng xấu hổ
- Không vấn đề gì đâu – Tôi trấn an.
- Ừm! Mà anh không dùng nước hoa à? – Bảo Hân hỏi tiếp giọng hơi thất vọng
- Có chứ! Sáng nay anh vội quá nên quên thôi – tôi hơi ái ngại
- Ừm.

Bảo Hân im lặng, tôi chẳng thể biết em nghĩ gì, ngoài những lúc cười tươi như hôm đi mua quà ra thì mặt em lúc nào biểu cảm cũng chỉ có vài điệu, tôi không thể đoán ra bên trong khuân mặt tuyệt đẹp nhưng hơi lành lạnh ấy là có điều gì bên trong nữa. Cái vẻ ngoài của em nó như một lớp vỏ ốc ngăn mọi người đến gần vậy, nghĩ cho thằng Bảo sẽ phải rất vất vả đây.

- Anh này! – Tự nhiên Bảo Hân hỏi tôi
- Ừ, sao em? – Tôi hỏi lại
- Anh có thấy em khô khốc không?

Bảo Hân như đoán trúng điều tôi đang nghĩ, làm tôi mặt thì bình thường nhưng trong lòng thì giật nảy lên. Thường thì với kinh nghiệm của tôi sẽ không bao giờ trả lời mà thay vào đó tôi hỏi lại/

- Sao tự dưng em lại hỏi vậy? – Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên
- Vậy anh thấy em đẹp không? – Bảo Hân lại hỏi tiếp, đôi mắt em lại soi thẳng vào tôi
- Em muốn anh nói thật à? – Tôi cười
- Vâng – Bảo Hân quan tâm.
- Thực lòng hoa hậu anh chưa gặp, nhưng anh nghĩ em đứng cạnh họ cũng chẳng kém phân nào, anh chưa từng gặp được đẹp được như em – Cái miệng lẻo mép thời trai trẻ của tôi được dịp hoạt động, nó nói một cách trơn tru

Bảo Hân lúc lắc cái đầu, có vẻ chán nản và thất vọng. Tôi ngạc nhiên.

- Ơ! Anh nói điều gì sai à?
- Không, anh nói đúng, đến bản thân em cũng tự biết mình rất đẹp
- Vậy thì tốt chứ sao? Bao nhiêu người mơ ước đấy – Tôi cười.
- Không phải. Anh Anh nói với em là em đẹp nhưng đơn giản và khô khốc quá, không hợp

Ừ, vậy cũng đúng. Có cảm giác Bảo Hân như một con búp bê Barbie vậy, em đẹp nhưng lại khô khốc, đơn giản, tôi chịu không thể tìm được từ nào có thể miêu tả được về em.

- Anh có nghĩ vậy không? – Bảo Hân nhìn tôi đầy quan tâm
- Anh.. anh không biết – Tôi lấp lửng rồi trả lời.
- Anh cứ nói thật đi – Bảo Hân rắn rỏi
- Anh không thể nhận xét, anh mới gặp em có vài ngày, làm sao mà nhận xét nhỉ

Bảo Hân thất vọng, em uống nốt ly nước cam của mình rồi nhìn tôi đầy trách móc.

- Cũng đúng thật, không như em.. đã gặp anh từ lâu rồi. – Bảo Hân thở dài buồn bã
 

binhxii

Xe hơi
Biển số
OF-84307
Ngày cấp bằng
5/2/11
Số km
157
Động cơ
412,370 Mã lực
..thực ra bác H viết chuyện hay nhưng bác cũng hơi lãng mạn quá, hơi thiếu thực tế, em vẫn không thể tin được người con gái đã từng chấp nhận là nô lệ tình dục lại có thể có thể vo tư nhí nhảnh và có thể có giọng hát trong vắt và để có thể trở thành người nổi tiếng mà ai cũng biết. Còn H ngay từ đầu đã cố đưa lý do cố nói chuyện với vợ nhưng không được nên mới nảy sinh những chuyện như vậy. Em không tin có mối tình kéo đài đến 5 năm và H cũng 30 tuổi, và vợ H chắc cũng không quá trẻ để ngay sau khi cứoi gần một năm mà đã lạnh lùng đến 5-6 tháng. có nghĩa là chỉ gần gũi nhau không dến 6 tháng nếu thế chỉ có lí do duy nhất là H yếu... và H yếu nên đã tưởng tượng ra một em KV ngừoi có thể khiến H có thể lên đỉnh, và H có thể là anh hùng khi ở với KV nhưng thực tế em Kv chỉ là tưởng tượng ra mà thôi
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 67


- Em nói vậy là sao? – Tôi ngạc nhiên, tôi chả nhớ gì cả.

Nhưng Bảo Hân đã thật nhanh đi ra khỏi quán và về phía công ty. Tôi cố gắng trả tiền thật nhanh rồi chạy theo Bảo Hân hỏi cho rõ, thật là tôi không nhớ chút gì hết.

May mắn cho tôi kịp len vào khi thang máy chuẩn bị khép cửa. Thang máy hôm nay đông quá. Tôi phải đứng sát vào Bảo Hân mới có chỗ. Thi thoảng tay tôi cọ cọ vào hông em, khuỷu tay tôi chạm vào em.. Sẵn tính trêu đùa tôi dùng khuỷu tay gãi gãi vào người em.

Bảo Hân mặt đang nhăn nhó bỗng bật cười vì cái tính trẻ con của tôi, cũng có vài người quay lại nhìn em và tôi nhưng chúng tôi đang đứng trong góc nên không một ai biết cái trò của tôi cả. Thấy cái trò này có tác dụng và Bảo Hân đã trở nên vui vẻ hơn tôi ghé tai thì thầm vào tai Bảo Hân hỏi lại:

- Lúc nãy hình như em nói gặp anh rồi hả?

Bảo Hân không nói gì, quay mặt đi lại làm tôi ớ người. Cửa thang máy bật mở và Bảo Hân đi nhanh ra phía bàn của mình, ngồi xuống. Tôi thì lại không buông tha những người như em, tôi len lỏi và theo em đến tận bàn, đứng ở đó và nhìn em chằm chằm như cái cách em nhìn tôi, cười mỉm xem cái sự dày mặt của tôi có tác dụng thế nào.

Bảo Hân vẫn giữ sự im lặng thi gan với tôi. Em bật máy tính lên và nhìn chằm chặp vào máy tính chứ chẳng ngó tôi tới một giây. Tôi đang chán nản và sắp cảm thấy mình thua cuộc thì màn hình máy tính bật mở, hiện lên thông báo đăng nhập với tên là Black Ribbon, một cái nick khiến tôn gờn gợn trong cổ.

Thôi đành chịu thua em vậy, tôi đi về phòng mình với nhiều suy nghĩ.

Black Ribbon... Black Ribbon là gì nhỉ? – tôi băn khoăn

Tôi còn đang băn khoăn với câu hỏi đó thì sếp Tiến Anh đã gọi tôi sang với khá nhiều câu hỏi. Tôi ngồi đó giải trình và phân tích các dự án cho sếp, rồi rất nhanh cuộc họp của riêng tôi với sếp biến thành cuộc họp chung của công ty khi có tới quá nửa các trưởng bộ phận phải lên tham gia và giải trình.

Và thế là cuộc họp kéo dài thành một trận chiến, thậm chí chúng tôi còn không có thời gian ăn trưa khi sếp Anh muốn mọi chuyện phải được thật rõ ràng, đồ ăn được mang lên cả bữa trưa và chiều. Chúng tôi cãi nhau và đổ lỗi đến mệt phờ người khi gần 8h mới xong. Các trưởng bộ phận lần lượt ra về khi không quên lia ánh mắt hình viên đạn về phía tôi.

Thở dài ngao ngán với tâm trạng mệt mỏi, tôi lúc này mới có thời gian giở điện thoại ra xem thì thằng Bảo đã về từ lúc nào và nhắn lại với tin nhắn vui vẻ là tôi trong mắt của một số người trong công ty đã biến thành quỷ dữ mất rồi.

- Anh Bảo về rồi, giờ anh về bằng gì đây? – Bảo Hân hỏi tôi khi thấy tôi ra khỏi phòng.
- Đi taxi về thôi – Tôi ngán ngẩm
- Thôi đi cùng em – Bảo Hân cười
- Ừ!

Tôi mệt mỏi và có thể ừ với bất cứ cái gì. Bảo Hân nhìn tôi mỉm cười như an ủi tôi trong trận chiến đấu vừa rồi, dù sao thì việc thẩm định giá cẩu thả làm chi phí đội lên quá lớn khiến tôi khá bực mình, tôi biết có điều gì đó ở đằng sau nhưng tạm thời tôi chưa động đến điều đó vội.

- Anh chờ em ở sảnh công ty nhé – Bảo Hân nói với tôi khi xuống tới tầng một.
- Ơ – Tôi ngạc nhiên

Bảo Hân nháy mắt với tôi, em hơi có chút gì đó vui vẻ chứ không còn vẻ mặt giận dỗi như buổi sáng nữa. Tôi cũng hơi ngạc nhiên về điều này.

Xịch. Chiếc Sonata mới cóng đỗ ngay trước mặt tôi. Bảo Hân hạ kính xuống nheo mắt nói với tôi.

- Em biết anh mệt nên em sẽ lái nhé
- Ừm! - Tôi cười và mở cửa chui tọt vào ghế phụ.
- Anh tưởng em không biết lái xe – Tôi cười
- Hì. Em chỉ nói không biết đi xe máy thôi chứ có nói là không biết đi oto đâu, ở bên đó em đi xe từ năm 19 tuổi cơ.
- Vậy à! Siêu thật – Tôi cười
- Anh không phải trêu em – Bảo Hân tự dưng vui vẻ hẳn lên
- Ấy ấy... từ từ - Tôi tái mặt

Một tiếng két.... kéo dài và tôi ngã chúi về đằng trước. Bảo Hân mặt cắt không còn giọt máu vì mới ra khỏi cổng công ty đã có một chú già chạy xe cắt mặt mà không hề nhìn.

- Thôi anh lái đi – Bảo Hân lắp bắp
- Ừ! Lái xe ở Việt Nam khác bên kia nhiều lắm, em còn phải học nhiều. – Tôi mở cửa và sang chỗ của em ngồi.
- Đây, đi ở đường VN thì em luôn để ý trước sau, đừng đi nhanh quá và cứ thẳng một đường mà đi, không rẽ ngang dọc nhiều... đến lúc đi tới đường cắt thì em phải đi thật chậm và tốt nhất nên bấm còi bim bim cho tụi nó sợ - Tôi vừa đi vừa giảng giải cho Bảo Hân cách lái xe.
- Vâng, hầu như em chả còi bao giờ

Bảo Hân xem ra lái xe khá tệ, tôi nói mãi thì em cũng hiểu nhưng mà liệu có thực hiện đúng không thì tôi không dám chắc

- Em mới lấy xe này à? – Tôi hỏi
- Hì! Lấy từ hôm đầu mới làm ở công ty nhưng mãi tận hôm qua mới có biển.
- Ừ! Không biển là mấy chú xxx thịt ngay – Tôi cười
- Vâng! Anh Anh cũng nói thế, em cũng không hiểu là tại sao mấy chú xxx ấy không bắt mấy cậu đầu trần đi như hôm trước ấy mà lại cứ rình oto mà bắt nhỉ??!!
- Ở đây là thế mà, không thế họ làm sao mà sống được – Tôi cười
- Hì!

Cuộc trò chuyện trở nên vui vẻ hơn, nhưng ở Bảo Hân tôi thấy có một cái gì đó khá lạ, cũng như vậy lúc em thế này lúc em thế kia, cảm xúc cũng liên tục biến chuyển khó mà theo được. Nhưng như vậy tôi lại thấy chút Việt Nam ở trong đó, mọi thứ cần sự thích nghi dần dần và hình như em cũng đang thích nghi với cuộc sống ở đây.

Chợt nhớ ra điều gì đó tôi quay sang hỏi Bảo Hân.

- Hình như buổi sáng anh có nhớ là em nói gặp anh từ lâu rồi đúng không?

Bảo Hân không trả lời mà quay sang nhìn tôi mỉm cười.

- Sao lại cười? – Tôi ngạc nhiên pha lẫn tò mò
- Anh không nhớ được đâu – Bảo Hân vẫn mỉm cười
- Lạ nhỉ? Anh là người vốn có trí nhớ rất tốt

Tôi cố nhớ ra xem mình đã gặp Bảo Hân ở đâu nhưng cuối cùng đành chịu, không thể nhớ nổi.

- Không nói được cho anh sao? – Tôi nịnh nọt
- Nói thì được gì nào? – Bảo Hân tự nhiên khúc khích
- Thì ... muốn gì cũng được – Tôi nói liều
- Thật không? – Bảo Hân đưa ánh mặt rất lạ nhìn sang phía tôi.
- Ừ.... không thật – Tôi cười phá lên
- Vừa nói xong đã rút lời – Bảo Hân giả vờ chán nản
- Thì.... mà phải nói là nuốt lời – Tôi châm chọc
- Ừ thì nuốt lời, như nhau cả thôi
- Mà nhất định không nói à? – Tôi vẫn không buông tha cho Bảo Hân

Bảo Hân quay sang tôi mỉm cười nhẹ, ánh mắt em vui vẻ, tay em khe khẽ bấu vào nhau..

- Anh phải cho em giữ chút gì bí mật chứ, em sẽ giữ chuyện này nhé. Ok?
- Ừm – Tôi không cố được trước ánh mắt đầy cầu khẩn và vẻ mặt như nữ thần của Bảo Hân.

Chiếc xe vẫn lao đi giữa dòng người đông đúc, đến gần ngõ nhà Bảo tôi dừng xe và bước xuống, Bảo Hân cũng vậy.

- Cứ đi thẳng ngõ này là vào nhà anh Bảo à? – Bảo Hân hỏi
- Ừ! Cách khoảng có 50m thôi – Tôi chỉ vào ngõ
- Vậy mai em qua đón rồi tụi mình cùng đi nhé – Bảo Hân nhìn tôi
- Ừ vậy cũng được

Tôi nghĩ cũng hơi ái ngại chuyện buổi sáng đưa Bảo Hân vào thế không thể chống đỡ. Giờ đây thì có đi cùng cũng chẳng sao, dù gì em cũng xe oto đi cũng tiện hơn. Nghĩ đến việc ngày trước tôi cũng có một con xe, sau rồi rầu lòng phải bán mà tiếc nuối.

- Thôi em về nhé – Bảo Hân chào tôi
- Ừ! Đi cẩn thận như lúc nãy anh nói ấy – Tôi lo lắng cho Bảo Hân
- Vâng! Anh cứ yên tâm – Bảo Hân cười hiền.

Bảo Hân từ tốn chui vào ghế lái. Tôi chợt gọi giật lại, gõ vào cửa kính

- Sao vậy anh? Bảo Hân hỏi khi hạ cửa kính xuống
- Ngủ ngon nhé – Tôi nháy mắt.
- Hì! Anh cũng vậy nhé.

Chiếc xe lại di chuyển từ từ vào dòng người đông đúc. Hy vọng không việc gì, tôi tặc lưỡi và đi vào ngõ.

- Này cái anh kia! Đứng lại – Một giong the thé của trẻ con gọi giật lấy tôi

Tôi quay người lại, con bé Quỳnh Thy đứng ở phía cái cột điện từ bao giờ, trên tay nó là một túi đồ chắc vừa đi mua về.

- Mày đứng ở đấy từ bao giờ thế? – Tôi hất hàm hỏi
- Từ đầu, hừ - Nó trả lời cộc lốc
- Trả lời anh trai thế hả? Muốn tao cốc cho vài cái không? – Tôi dứ dứ nắm đấm
- Hừ! Thấy gái đẹp là mắt rạng rỡ lên – Nó hậm hực
- Thì phải thân với em nó thì mới làm chim xanh chim đỏ cho ông anh ế của mày được chứ - Tôi trả lời
- Chỉ giỏi chống chế - Nó vẫn chưa hết hậm hực
- Thôi đi cô, mà mai người ta đến đón anh em mình đấy, anh thấy cũng được, nếu may mắn thì thành chị dâu của mày nên liệu mà cư xử cho phải phép – Tôi ra giọng giáo huấn.
- Anh không cần dạy, mai coi xem em lễ độ thế nào nhé, mà chị ấy đón mình thật hở? – Nó hỏi
- Ờ! Mà mày đi mua gì về thế
- Mấy đồ linh tinh ấy mà
- Kotex thì nói hẳn ra, hố hố - Tôi cười trêu nó
- Ơ.. sao anh biết – Nó đỏ mặt tía tai
- Thì mày cúi xuống mà xem, lòi cả ra rồi kìa.
- Ừ nhỉ!

Nó cúi xuống di cái gói xanh xanh ấy tít vào sâu tận trong, mặt vẫn đỏ lựng vì xấu hổ.

- Xấu hổ cái gì, tao còn lạ gì nữa mà lắm chuyện.
- Đấy! phụ nữ khổ thế đấy – Nó tặc lưỡi.
- Tụi tao còn khổ hơn – Tôi cười
- Xí! Chỉ giỏi lẻo mép

Tôi và nó vừa đi dạo vừa nói chuyện, về nhà thì thằng Bảo đang nằm khểnh ngáy khò khò trên salon.

- Dậy dậy – Tôi đá vào chân nó
- Mẹ! giờ mới về hả - Nó càu nhàu
- Ờ! Mệt chết đi được
- Tao thấy mày căng phết, tụi nó đang xì xầm về mày hơi bị nhiều
- Kệ mẹ, sợ đíu gì – Tôi thở dài
- Ờ nhưng mà cũng phải cẩn thận không có thằng đâm sau lưng – Nó nhắc tôi
- Biết rồi, mà vừa rồi Bảo Hân đưa tao về đấy – Tôi nháy mắt.
- Hả? – Nó trợn ngược mắt
- Hố hố

Tôi bắt đầu kể cho nó về chuyện hôm nay. Sau cùng chợt nhớ ra tôi tặc lưỡi bảo thằng Bảo.

- Hình như em nó ám chỉ em nó quen tao từ trước mày ạ!
- Ừ! Cái câu đó thì có vẻ đúng rồi, mày cần tao điều tra về Bảo Hân không?
- Biết thế nào mà điều tra, mà điều tra để làm gì? – Tôi thở dài
- Thì.... vì tao đi – thằng Bảo cười
- Thế mày đi mà điều tra, lắm chuyện.

Tôi không ham hố mấy cái chuyện này lắm, nhưng lúc này tôi nhìn lên tivi và chợt thấy một sơi ruy băng. Tôi quay sang nói với thằng Bảo.

- Nick em nó là Black Ribbon thì phải, tao nghĩa thấy thế
- Thật không? Để tao coi xem có ra cái gì không

Nó mặc kệ tôi ngoài phòng khách, phi như bay vào phòng và bật máy tính lên. Cả ngày mệt mỏi khiến tôi ngay cả cái việc thay quần áo cũng lười. Tôi để nguyên và nằm dài trên salon nghỉ ngơi và chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

- Dậy, thằng chó

Thằng Bảo đập mạnh vào người tôi lay tôi dậy

- Mấy giờ rồi ? Tao đi tắm rồi ngủ luôn đây, mệt quá – Tôi làu bàu vì bị phá giấc ngủ
- Ngủ cái con mẹ mày, vào ngay đây tao cho xem cái này
- Xem cái gì? – Tôi vẫn ngái ngủ
- Tổ sư, vào ngay đây thằng khốn

Tôi chả hiểu gì cả, ngay lập tức bị nó lôi vào phòng rồi ấn xuống bàn vi tính, nó dí mặt tôi vào màn hình với vẻ mặt hậm hực.

Trên đó hiện lên một trang blog wordpress. Tên của blog đó là “Black Ribbon” với ava là một cô gái dáng rất giống Bảo Hân đang đứng nhìn xa xa về phía biển cả, biển đang buổi hoàng hôn.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực


Chap 68

- Mày kiếm cái này ở đâu ra đấy? – Tôi hỏi thằng Bảo
- Còn kiếm ở đâu ra nữa, hỏi anh gúc gồ thôi
- Mày khá ghê nhỉ, có thế mà cũng tìm ra được.
- Tìm ra cái con khỉ, thà *** tìm thì hơn. Mày xem em ấy viết cái gì kia kìa – Thằng Bảo ôm đầu đau khổ
- Viết cái gì? – Tôi trợn mắt
- Cứ đọc đi thì biết. Em ấy có người yêu rồi.
- Hừ! Để đấy tí tao đọc, tắm phát cho tỉnh đã.

Tôi chả vội mà cũng chả quan tâm lắm. Đúng là lúc nào mệt mỏi thì nên tắm, làn nước sẽ làm các bạn thanh tỉnh và khỏe hơn rất nhiều. Như thường lệ khi tắm xong ra ngoài thì Quỳnh Thy đã chuẩn bị cho tôi một cốc cafe.

- Chả lẽ tao phải cảm mày hàng ngày – Tôi nhấp cốc cafe cho tỉnh táo đã
- Thôi xin ông anh, ông anh không cốc đầu em là em cảm ơn lắm lắm rồi, xì – Nó bĩu môi
- Ừ! Nếu mỗi ngày mày pha tao một cốc thì tao cũng giảm cho mày một cái cốc – Tôi cười hì hì
- Èo! Người đâu mà khôn thế bao giờ mới chết – Nó ì xèo
- Tao sống lâu hơn mày là chắc, mà thằng Bảo đâu

Tôi ngó quanh không thấy thằng Bảo đâu cả, lúc tắm xong đi ngang qua cửa phòng thì cũng không thấy nó ở trong đó.

- Anh ấy đi mua thuốc lá rồi, hai anh như hai cái bát hương, nhà cứ như là cái lò hun ấy.
- Ừ! Mày mua thịt trâu về treo lên khéo sau bán lại được giá, tiện thế còn gì
- Đúng là lẻo mép như nhau, không cãi nhau với anh nữa – Nó ngúng nguẩy.
- Ờ!

Tôi vào phòng lôi trong túi ra bao thuốc dở, may quá còn 2 điếu, cộng với cốc cafe nóng này nữa là tuyệt. Tôi nhâm nhi châm điếu thuốc và click chuột để xem Bảo Hân viết gì nào.

Blog của Bảo Hân dùng theme khá đẹp với tone màu xám buồn, thường thì những người nội tâm sẽ hay để màu này, như tôi vậy. Dòng mô tả bản thân của em cũng đơn giản, không màu mè, như em đã từng nói với tôi

“To live is to fight, for love and for everthing”

Lướt qua đọc tiếp tôi thấy gần nhất có bài thơ

“Một buổi chiều khi rớt lại sau lưng
Nắng muộn màng phủ những tia chiếu lệ
Anh bên em vô tình như vẫn thế
Thứ tình nào em chẳng thể vơi đi”


Haizz. Tôi thở dài, vẻ ngoài lãnh cảm và khô khốc của em hóa ra em lại thích những thứ thơ thẩn như thế này, lạ thật. Chẳng biết đây là bài thơ em làm hay là em copy ở đâu nữa. Blog của em cũng khá ít người theo dõi, nên tôi cho rằng đó là dòng nhật ký của em thì đúng hơn.

Có vẻ như thằng Bảo buồn cũng đúng, những dòng đó có lẽ em còn một mối tình sâu đậm nào đó nữa chăng? Có thể em nhớ người ta nên viết về những kỷ niệm ngọt ngào chẳng hạn, tôi không quan tâm lắm, chủ yếu chỉ đọc để có thể tư vấn cho thằng bạn si tình của tôi mà thôi.

Lướt những entry tiếp theo thì tôi thấy đa phần giống như câu status, tôi không để ý ngày mà chỉ bấm next để xem những gì ngược dòng thời gian.

“Hôm nay mình đã gặp anh ấy, thật bất ngờ”

“Một anh chàng vô duyên không sợ trời sợ đất mà tại sao tim mình đập mạnh thế nhỉ?”


......

Cho đến khi tôi bắt gặp một entry dài, tôi thấy tiêu đề chỉ là ghi “một buổi chiều”. Chẳng hiểu tại sao nhưng tôi thấy tò mò, đang đọc những entry ngắn cũn cỡn như dòng tweet mà lại thấy cái entry như thế này kể cũng lạ. Tôi click vào read more để đọc tiếp.

Title: Một buổi chiều.

Vậy là mình đã về Việt Nam được gần 3 tháng rồi, Việt Nam vẫn vậy nhưng sao mình lại cảm thấy cô đơn quá, không nhiều bạn bè, không hay tụ tập.. mình đang sống như một con người vô cảm chăng, hay là tại hòa nhập lại đây quá khó.

Mình nhớ mẹ, nhớ da diết, có lẽ giờ này khi cách xa nửa vòng trái đất thì mẹ cũng đang ngủ và cũng nhớ cô con gái này chăng?! Ngoài mẹ ra mình chẳng có thể nói chuyện với ai được, vào lúc này.

Anh T.A muốn mình đi làm chung với anh ấy, có thể là vị trí thư ký nhưng ngay cả bản thân anh ấy cũng đang chờ để sắp xếp công việc. Họ không thích anh ấy, họ có vẻ như muốn đẩy anh ấy đi vào một chỗ nào đó khó hơn hiện tại, cho khuất mắt. Vậy mà anh ấy vẫn cười, vẫn động viên mình, vẫn lạc quan vào cuộc sống, còn mình ngồi đây ủ rũ và sầu thảm. Thật buồn.

Từ một lúc vô tình mình lại ngồi ở đây, quán cafe này giờ đã thành quán cafe quen của mình mà chẳng hiểu tại sao, chẳng hiểu vì cái gì nhưng hình như mình mong gặp lại anh ấy, không để nói chuyện mà mình chỉ muốn nhìn anh ấy mà thôi, nhìn người con trai ấy với bao nhiêu tâm sự, thấy đấy mà tim đau.

Có lẽ anh ấy không thể biết được mình, người đã liên tục ngắm anh ấy trong mấy ngày qua. Mình đến đây cũng chỉ để ngắm anh ấy, chỉ để được nhìn mà thôi. Đôi khi mình muốn ra nói chuyện, nhưng thấy thế nào đó rồi lại thôi, mình thật kém cỏi.

Chỗ ngồi của anh ấy là chỗ quen, và chỗ ngồi của mình cũng là chỗ quen, hai chỗ chỉ cách nhau một bức tường và thông với nhau bằng một cửa sổ phủ đầy hoa màu tím. Mình có thể thông qua ô cửa đó mà nhìn anh, có thể nhìn nét mặt của anh, rất gần, gần đến nỗi mình như chạm vào được vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh với mái tóc lòa xòa trên khuôn mặt, cái quần bạc màu và chiếc áo phông in hình ban nhạc Bức Tường với lời của bài Ngày Khác mình đã thấy anh phong trần đến lạ. Mình nhìn anh từ khi anh mở cửa bước vào quán, nở một nụ cười với em phục vụ, một nụ cười mà có lẽ mình không thể quên được, một nụ cười có vẻ gượng gạo vào đầy ắp nỗi suy tư.

Thật bất ngờ anh ngồi xuống ngay chiếc bàn ngăn bởi bức tường cạnh mình ấy. Mặt anh co lại, những cái nhíu mày của mắt chắc hẳn làm anh phải suy tư lắm. Mình thấy anh ngồi đờ đẫn như người mất hồn, đến mức em phục vụ đến tận bàn gọi mà anh còn không biết. Một cốc cafe đen đá như là thói quen của anh.

Mình thấy anh suy tư nhiều lắm, đôi mắt vô định nhìn vào khoảng không. Bờ môi anh thi thoảng giật giật như chất chứa nhiều điều. Anh đốt thuốc liên tục, hết điếu này đến điếu khác, mình còn thấy có cảm giác mắt anh như nhòe đi, anh đang cố để nó không chảy ra thì phải, thi thoảng anh ngước mắt lên trời, chắc để cho nó chảy ngược vào trong.

Chỉ một lúc sau đó, điện thoại của anh rung và một người đàn bà bước vào, cô ta lãnh đạm ngồi xuống đối diện anh và gọi cho mình một ly nước sấu. Mình thấy ánh mắt anh tỏ vẻ vui mừng nhưng có chút gì đó đang cố gắng, mặt anh nở nụ cười và trông nó thật tuyệt, dù có gì đó hơi gượng.

- Em ăn gì chưa/ - Mình thấy anh hỏi cô ta đầy sự quan tâm
- Rồi – cô ta trả lời cộc lốc.

Anh thoáng buồn nhưng lại trở lại vui vẻ, hình như anh đang cố gắng tạo không khí vui vẻ cho hai người. Mình nghe được mấy đoạn.

- Rồi thì tốt, anh biết em mà không ăn sáng thì thế nào cũng lả ra, nguy hiểm lắm – Anh cười nói
- Quan tâm gớm nhỉ, thôi anh lo cho thân anh trước đi – Cô ta bực mình.
- Em nói vậy là có.... Em có biết hôm nay là ngày gì không? – anh có vẻ như không tự nhiên nữa, có vẻ hơi tự ái, rồi lại sau đó kiềm chế mà hỏi cô ta bằng một giọng khá ngọt ngào.
- Ngày gì thì giờ cũng không quan trọng nữa, bây giờ em phải đi có việc, anh rảnh thì cứ ngồi đây – Cô ta vừa nói vừa giở điện thoại ra xem tin nhắn.
- Tối em có về không? – Anh hỏi
- Tối nay em đi liên hoan cùng cơ quan, anh cứ ăn trước, em về muộn đấy.

Anh ngồi im lặng có vẻ chán nản, không buồn nói nữa. Cô ta cũng im lặng đứng dậy khi còn chưa kịp uống xong cốc nước sấu. Mình thấy cô ta đi thẳng bỏ lại anh ấy ngồi một chỗ với nụ cười cay đắng trên môi, có vẻ chua xót nữa.

Mình nghe thấy anh ấy gọi điện cho ai đó, hình như là một chị bạn thân từ rất lâu thì phải, họ nói chuyện khá lâu, mình lờ mờ đoán ra anh có vẻ như đang cố gắng làm lành với chị ta, người vợ của thì phải. Anh đang muốn chị bạn đó tư vấn cho anh vì giờ anh bất lực rồi, mình còn thấy anh nói về việc anh đã hèn nhát theo dõi chị qua gps, thấy chị đi vào một nhà khác, rằng anh đứng ở đó rất lâu nhưng cuối cùng anh lại đi trước khi chị ra, anh cảm thấy mình sẽ không biết làm gì khi nếu phát hiện có một sự thật nào đó trong đó, anh nghi ngờ nhưng không dám đối mặt, rồi mình thấy anh khóc thì phải, quán vắng nên vài giọt của anh không làm ai để ý, không ai có thể thấy ngoài mình. Sự chua xót trên khuân mặt mặt anh, cái cố gắng của anh giữ cho nó bình thường lại càng làm nó trở nên méo xệch.

Mình biết rằng hôm nay là ngày kỷ niệm của hai người, đây cũng là quán cafe một thời của hai người.. anh muốn làm mọi việc vì chị nhưng hình như chị đang muốn buông tay, rằng anh muốn và đã cố gắng nhưng anh đang kiệt sức..

Chẳng hiểu sao mình lại quan tâm đến anh đến thế, nhìn dáng vẻ của anh lững thững bất lực đi ra khỏi quán mà mình cảm thấy chạnh lòng, mình chỉ ước sau này có người đàn ông nào đó yêu mình như thế mà thôi.

Từ đó ngày nào mình cũng tới quán này, ngồi ghế này từ rất sớm, mình mong được gặp anh, nhìn thấy anh một lần nữa, không phải là sự thương hại, mỗi lần nhìn thấy anh mình như cảm thấy con tim mình rung động vậy. Có lần mình và anh chạm mặt nhau trong quán, anh mỉm cười với mình và tim mình lúc ấy như loạn lên vậy, mình thẫn thờ và bối rối không biết nói gì, còn anh chỉ mỉm cười và đi qua. Có lẽ trong mắt anh hình như không thể lưu giữ nổi hình ảnh của mình.

Anh đến quán khá nhiều và không hề biết rằng có một đứa hâm dở và nhàn nhạt như mình đang ngắm anh từng ngày, theo dõi từng biến chuyển trên khuân mặt của anh. Mình thấy anh không còn u sầu nữa nhưng hình như anh đang cô đơn, đang cố giấu mình vào một cái vỏ và muốn bung ra, cũng như mình vậy, mình hiểu và mình đồng cảm với anh.

Bẵng đi một thời gian mình không thấy anh đến quán nữa, mình đã nghĩ anh đã quyết định cho tất cả ký ức ra khỏi đầu óc của mình, cho cả quán cafe này ra nữa... Mình thực sự buồn và mình thấy nhớ anh, người con trai biết mặt mà chẳng biết tên..

Mình chuyển sang công ty mới theo anh T.A, mình cứ làm việc theo cái cách mà mình luôn làm như vậy từ ngày xưa, không nói chuyện được và tiếp xúc với bất cứ ai.. Những tưởng công việc mình lại trôi đi trong buồn chán thì bất ngờ mình lại gặp anh, gặp người con trai ấy qua những tập hồ sơ mà mình chuẩn bị cho anh T.A.

Mình không thể ngăn mình tìm hiểu về anh, anh là người tổng hòa của những mối quan hệ và công việc mâu thuẫn. Đó là lời của anh T.A sau mình nhắc anh T.A lưu tâm đến anh và anh T.A đã đọc hồ sơ. Thật lạ. Anh T.A cũng như mình rất hứng thú với anh và chuẩn bị khá kỹ cho buổi phỏng vấn.

Mình cũng đã không ngăn nổi mình phải đứng sát cạnh anh, để được ngắm mái tóc lòa xòa từ phía sau, của con người ấy, để rồi... khi hai ngón tay chạm vào nhau mình đã như bị điện giật, một cảm giác rất lạ chạy xuyên qua trái tim...

Phải chăng là định mệnh, phải chăng mình đã yêu anh ấy?


Không khó để tôi nhận ra ai là người trong entry của em mặc dù viết khá rối rắm. Bảo Hân, tôi nhận ra em mặc dù trên blog không hề có đến một cái tên, một địa chỉ, một tấm hình... nhưng quán cafe, nội dung câu chuyện như đã tố cáo em mất rồi. Em nói đúng, hình như tôi đã gặp em từ lâu, ở trong cái quán cafe vừa ngọt ngào vừa cay đắng ấy nhưng tôi chẳng thể nhớ ra, vì lúc vào đó tôi đâu có biết bất cứ một thứ gì..

Bảo Hân gợi lại cho tôi những suy nghĩ đau xót, tôi quên cả hút thuốc đến tàn của nó cháy đầy rồi rơi xuống sàn nhà, cốc cafe thì nguội mất rồi.

- Tao chẳng còn hy vọng gì nữa rồi

Thằng Bảo đứng đằng sau tiu nghỉu thở dài ngắt đi những suy nghĩ của tôi

- Sao mày tìm ra blog của em hay vậy? – Tôi hỏi nó
- Tao tìm ra vài cái dựa trên cái nick Black Ribbon mà mày nói, nhưng phải đọc từng cái thì tao mới nhận ra đây là blog của Bảo Hân – Vẻ mặt thất vọng hiện rõ lên trong mắt nó
- Ừ - Tôi trả lời rỗng tuếch
- Ừ cái con mẹ mày, giờ mày đi mà xử lý tao chịu thôi – Nó ôm đầu đau khổ.

Tôi liếc nhìn nó, cái mặt nhăn nhở thường ngày đã không còn, nhưng cái dáng và điệu bộ như khỉ của nó thường ngày khiến cái tư thế nó khi chán nản cũng mắc cười. Nhưng nhìn nó giờ như một con khỉ thất tình thế kia thì tôi cũng làm sao mà vui cho được.
Tôi chịu thật, mọi thứ cứ như trò đùa.

Nhưng nếu thật đó là Bảo Hân thì đúng là em không khô khốc như tôi từng nghĩ.

Thở dài thất vọng tôi kệ thằng Bảo nằm đó mà đi ra phòng khách, nơi mà Quỳnh Thy đang hát bằng cái giọng ông ổng như đấm vào tai vậy. Nó nhìn thấy tôi thế mắc cười hỏi.

- Sao lại ỉu xìu như cái bánh mốc thế kia?
- Ừ
- Ừ cái gì, ra đây xem nào, cả cái ông Bảo nữa cũng mắc nan y y như anh vậy

Tôi ngả người trên ghế rồi bắt đầu kể cho Quỳnh Thy chuyện vừa rồi.

- Mày nói đúng, nhưng dù sao thì tao vẫn không tin chuyện này được.
- Xì! Đã bảo linh cảm của phụ nữ mà anh không tin – Quỳnh Thy bĩu môi.
- Lắm chuyện quá, suốt ngày linh với cảm – Tôi cáu
- Chả thế! Mà anh có thích chị Bảo Hân không? – Nó thủ thỉ nháy mắt tôi
- Thích thế nào được, tao chỉ thấy quý thôi chứ chả có tình cảm gì hết, người thằng anh mày thích thì tao làm sao dám dây – Tôi le lưỡi.
- Xời! Dây cũng được chứ sao, chị Hân có thích anh Bảo đâu. Mà em nói thật là anh yêu chị Bảo Hân còn tốt hơn chị Khả Vân nhiều – Nó lửng lơ
 
Chỉnh sửa cuối:

nghevamit

Đi bộ
Biển số
OF-185542
Ngày cấp bằng
15/3/13
Số km
2
Động cơ
333,820 Mã lực
chào cụ X, cái duyên đã đưa e đến với truyện của cụ. Cảm ơn cụ vì cách viết truyện khá lôi cuốn của cụ làm e và nhiều cụ mợ khác k dứt ra được. Hôm nay đọc đến chap 68 e ngộ ra 1 điều là cụ chủ hợp với BH hơn cả vì:BH e nghĩ là thuộc tuýp người Chung thủy, tuýp Phụ nữ của Gia đình sau này sẽ chăm sóc con cái tốt hơn và ở bên cô ấy cụ sẽ có Bình Yên hơn.
- Còn với các nhân vật khác thì e nghĩ là k hợp:
1. QT còn quá trẻ, Tính cách của e ý thì nên để e ý maĩ là em gái sẽ tốt hơn.
2. KV: e nghĩ là cụ chưa chắc đã yêu e ý mà chỉ là cụ đang bị cuốn theo e ý mà thôi. Đầu tiên KV như 1 làn gió mát lành thổi vào cụ và đánh thức bản năng đang bị vợ cụ ru ngủ, sau đó thổi cụ cuốn theo cô ấy. Sau đó Thi cụ phát hiện ra quá khứ buồn của e ý nên cụ càng thuơng e ý hơn. Có lẽ đây là ranh giới mong manh giữa yêu và thuơng chăng?
3. Về phía vợ cụ e chỉ k hiểu vì Sao mà cô ấy thay lòng nhanh như vậy chỉ sau khí cưới có mấy tháng? nếu đã thấy tình cảm phai nhạt Sao cô ấy vãn quyết định cưới cụ để cả 2 phải khổ. Nếu đây là chuyện thật thì e nghĩ cả 2 nên sửa sau bằng cách giải thoát cho nhau để cuộc sống sau này nhẹ nhàng hơn.
-> Vài lời như vậy có gì sai cụ và các cụ mợ ở đây đừng ném đá tội em[-O<
 

k_ngan124

Xe container
Biển số
OF-168239
Ngày cấp bằng
23/11/12
Số km
7,426
Động cơ
418,200 Mã lực
Chả có gì tội cả , nhìn lại bản thân trước rồi mới nói tội được . Thử hỏi tại sao hồi trước đến với vợ cũng vì tình yêu mà sau đó vợ lạnh nhạt như thế , đọc truyện thấy nhân vật chính trách vợ hơi nhiều và mọi người cuốn vào vòng đó chứ ko nghĩ tới vì sao nhân vật vợ lại thay đổi thái độ sau khi cưới như thế . Nói tóm lại là nhà cháu ko ưa cái nhân vật chính


Nhà cháu mon mem thử đoán các nhân vật :

Mẫu người như nhân vật chính chỉ đc cái mã hào hoa ( tỏ ra ) , phong trần chỉ thu hút được giai đoạn đầu thôi chứ về sau mà nói gắn bó với nhau , sống với ai đó lâu dài thì e là khó .

Nhân vật vợ : cũng đã từng yêu say đắm , say như điếu cày nhân vật chính , sau đó tại sao lại lạnh nhạt . Vì tuýp người như nvc chỉ hợp với các e bé mới lớn ( QT ) , giai đoạn đó đang nổi loạn và thích những cái gì ngoài khuôn mẫu . Tới lúc cưới nhau , về sống với nhau mới thấy những cái ưu điểm trước đây lại là nhược điểm bây giờ cộng thêm với việc đi làm được tiếp xúc các anh công sở đẹp trai , lịch lãm , hào hoa thì tất nhiên sẽ có 1 sự so sánh ngầm nào đó và tất nhiên là ông chồng lép vế là cái chắc .

QT : cô bé mới lớn , nói chung bị thu hút bởi tính cách nhân vật chính nhưng nói thật nếu 2 người này đến với nhau thì cũng sẽ rơi vào bi kịch hiện tại của vợ và nhân vật tôi thôi

KV : Lạy zời đừng để dây dưa với sếp Anh , có vẻ hợp với nhân vật chính , mà khó nói lắm . Nói chung là chẳng ưa loại con gái ntn nên chẳng hiểu đc tâm lí tụi nó

BH : Nữ thần , nói chung là ngoan và lành , lại ở một môi trường trong sạch nên bị thu hút bởi cá tính , vẻ phong trần của nhân vật chính . Hai người đó có mà thành đôi khả năng cũng được lâu dài vì sự nhẫn nhịn của BH là chính thôi ( nhưng như thế thì tội cho BH quá )

Cá nhân thấy thích nhất vẫn là sếp Anh và BH đến với nhau - Nhưng tiếc là họ lại là họ hàng của nhau .

Thế thì....tội cho bác chủ thớt quá. :(
 

30F0596

Đi bộ
Biển số
OF-184814
Ngày cấp bằng
11/3/13
Số km
5
Động cơ
334,250 Mã lực
Chả có gì tội cả , nhìn lại bản thân trước rồi mới nói tội được . Thử hỏi tại sao hồi trước đến với vợ cũng vì tình yêu mà sau đó vợ lạnh nhạt như thế , đọc truyện thấy nhân vật chính trách vợ hơi nhiều và mọi người cuốn vào vòng đó chứ ko nghĩ tới vì sao nhân vật vợ lại thay đổi thái độ sau khi cưới như thế . Nói tóm lại là nhà cháu ko ưa cái nhân vật chính


Nhà cháu mon mem thử đoán các nhân vật :

Mẫu người như nhân vật chính chỉ đc cái mã hào hoa ( tỏ ra ) , phong trần chỉ thu hút được giai đoạn đầu thôi chứ về sau mà nói gắn bó với nhau , sống với ai đó lâu dài thì e là khó .

Nhân vật vợ : cũng đã từng yêu say đắm , say như điếu cày nhân vật chính , sau đó tại sao lại lạnh nhạt . Vì tuýp người như nvc chỉ hợp với các e bé mới lớn ( QT ) , giai đoạn đó đang nổi loạn và thích những cái gì ngoài khuôn mẫu . Tới lúc cưới nhau , về sống với nhau mới thấy những cái ưu điểm trước đây lại là nhược điểm bây giờ cộng thêm với việc đi làm được tiếp xúc các anh công sở đẹp trai , lịch lãm , hào hoa thì tất nhiên sẽ có 1 sự so sánh ngầm nào đó và tất nhiên là ông chồng lép vế là cái chắc .

QT : cô bé mới lớn , nói chung bị thu hút bởi tính cách nhân vật chính nhưng nói thật nếu 2 người này đến với nhau thì cũng sẽ rơi vào bi kịch hiện tại của vợ và nhân vật tôi thôi

KV : Lạy zời đừng để dây dưa với sếp Anh , có vẻ hợp với nhân vật chính , mà khó nói lắm . Nói chung là chẳng ưa loại con gái ntn nên chẳng hiểu đc tâm lí tụi nó

BH : Nữ thần , nói chung là ngoan và lành , lại ở một môi trường trong sạch nên bị thu hút bởi cá tính , vẻ phong trần của nhân vật chính . Hai người đó có mà thành đôi khả năng cũng được lâu dài vì sự nhẫn nhịn của BH là chính thôi ( nhưng như thế thì tội cho BH quá )

Cá nhân thấy thích nhất vẫn là sếp Anh và BH đến với nhau - Nhưng tiếc là họ lại là họ hàng của nhau .
Em thấy H và vợ yêu nhau một thời gian phải nói là khá lâu. Đủ để tìm hiểu về nhau cặn kẽ trước khi đi đến quyết định hôn nhân. Nhưng theo em đoán thì cái quyết định hôn nhân thời điểm đó chỉ là để đẹp lòng phụ huynh, thời gian yêu đương gần gũi quá lâu, gia đình quen biết nhau. Giờ không cưới cũng khó.
Cái cách chấp nhận số phận kiểu đó bóp chết cuộc sống vợ chồng thật ý.

Ý kiến chủ quan của em thui ợ, mong các cụ đừng chém em...
 

k_ngan124

Xe container
Biển số
OF-168239
Ngày cấp bằng
23/11/12
Số km
7,426
Động cơ
418,200 Mã lực
Kiểu người như nhân vật chính luôn để cái tôi cao quá , mọi người vào đọc chỉ thấy : tôi đã làm hết sức để níu giữ hoặc là tôi như thế này , tôi như thế kia . Người đọc cũng thế , chỉ nhìn thấy suy nghĩ của nhân vật chính chứ chưa chắc hiểu hết vấn đề .
Vợ và nhân vật chính lấy nhau tự nguyện chứ chả ép chả buộc gì cả , đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh . Các cụ là các cụ hay bênh nhau lắm đấy .



Em thấy H và vợ yêu nhau một thời gian phải nói là khá lâu. Đủ để tìm hiểu về nhau cặn kẽ trước khi đi đến quyết định hôn nhân. Nhưng theo em đoán thì cái quyết định hôn nhân thời điểm đó chỉ là để đẹp lòng phụ huynh, thời gian yêu đương gần gũi quá lâu, gia đình quen biết nhau. Giờ không cưới cũng khó.
Cái cách chấp nhận số phận kiểu đó bóp chết cuộc sống vợ chồng thật ý.

Ý kiến chủ quan của em thui ợ, mong các cụ đừng chém em...
 
Chỉnh sửa cuối:

hoasimtim

Xe điện
Biển số
OF-175846
Ngày cấp bằng
9/1/13
Số km
2,141
Động cơ
361,932 Mã lực
Truyện 3 phần thật 7 phần hư cấu, mỗi người đọc đều có cảm nhận riêng, tuy nhiên ko nên đưa vào 1 cái khuôn để cân đong đo đếm xem đúng sai làm gì. Hãy cứ đọc như 1 cách thư giãn vui vẻ là chính.

Em nghĩ vậy
 

k_ngan124

Xe container
Biển số
OF-168239
Ngày cấp bằng
23/11/12
Số km
7,426
Động cơ
418,200 Mã lực
cơ mà nhìn vào thớt này thấy các cụ ý là bênh nhau quá , về sau ko may có lấy chồng rồi mà có chuyện gì papa bênh chồng cũng ko tin đc chứ đừng nói là chiến hữu của chồng .

Của đáng tội , nhà cháu được cái mạnh miệng chứ tới hồi nói ngọt như mía lùi thì tin sái cổ , có khi chồng và thằng bạn thân yêu nhau mà chúng nó bảo : anh em tốt thì có khi cũng tin .
 

30F0596

Đi bộ
Biển số
OF-184814
Ngày cấp bằng
11/3/13
Số km
5
Động cơ
334,250 Mã lực
Truyện 3 phần thật 7 phần hư cấu, mỗi người đọc đều có cảm nhận riêng, tuy nhiên ko nên đưa vào 1 cái khuôn để cân đong đo đếm xem đúng sai làm gì. Hãy cứ đọc như 1 cách thư giãn vui vẻ là chính.

Em nghĩ vậy
Em thì vừa đọc vừa nghĩ đó là thật, cứ bị ám ảnh mãi bởi vết cắt trên cổ tay KV.
Ngày xưa, ex của em rạch cho em phát vào tay trái, đến giờ vẫn thành sẹo, nhìn lại, lại vẫn thấy tức.
Thú thật với các cụ là tức hộc máu ý, đau chảy nước mắt ra được, thế mờ nó cứ nhe nhởn cười, bảo "nay mai dù có chuyện gì, thì chỉ cần nhìn cái sẹo đấy là anh sẽ nhớ em", uh, nhớ thật, nhưng...tức lắm, :(
 

k_ngan124

Xe container
Biển số
OF-168239
Ngày cấp bằng
23/11/12
Số km
7,426
Động cơ
418,200 Mã lực
Đó là nhân vật chính tự nhận chứ có ai công nhận nữa đâu , chúng ta ở ngoài nghe a ý nói sao thì tin thế :P , nói chung anh nhân vật chính áp đặt suy nghĩ của anh ý vào chúng ta và chúng ta đang suy nghĩ và tư duy theo cách của a ý

Mà chiều kiểu gì mà nội bộ đang lủng củng , vợ chồng đang hục hặc lại lên đường với 1 em gái xinh tươi tới 1 vùng đất lạ . Chiều kiểu đó thì phải cháu thì cháu cũng chẳng dám đc chiều đâu

Nhân vật chính cũng tự nhân là mình chiều vợ quá, như chiều vong cho nên mới bị vợ an tọa trên đầu còn gì nữa mợ. Mợ săm soi quá, người ta đã nhún đến thế còn gì :P
 

Axe

Xe tải
Biển số
OF-8838
Ngày cấp bằng
25/8/07
Số km
253
Động cơ
539,230 Mã lực
Hê hê, mợ soi kinh thật!
Em thì để ý đoạn anh ấy cưng chiều vợ hết mực nhưng khi vợ chuẩn bị về thì lại nhờ bạn bè đến dọn nhà cho mình. Mà em thật, đố ông nào nhờ được ông nào dọn nhà hộ để đón vợ về đấy, vô lý vãi! Bảo nhờ các em xinh tươi đến dọn nhà hộ nghe mới hợp lý :D
Đó là nhân vật chính tự nhận chứ có ai công nhận nữa đâu , chúng ta ở ngoài nghe a ý nói sao thì tin thế :P , nói chung anh nhân vật chính áp đặt suy nghĩ của anh ý vào chúng ta và chúng ta đang suy nghĩ và tư duy theo cách của a ý

Mà chiều kiểu gì mà nội bộ đang lủng củng , vợ chồng đang hục hặc lại lên đường với 1 em gái xinh tươi tới 1 vùng đất lạ . Chiều kiểu đó thì phải cháu thì cháu cũng chẳng dám đc chiều đâu
 

Đi Xe Đạp

Xe hơi
Biển số
OF-182706
Ngày cấp bằng
1/3/13
Số km
106
Động cơ
336,010 Mã lực
Hí hí đến lạy hết cả hồn với cụ nhân vật H. Nghe cụ H tụng kinh rằng "Khả Vân em ơi, anh iêu em. Bảo Hân em ơi, giành cho thằng Bảo". Thế mà cứ mỗi lần gặp em Hân, mắt thì liếc, tay thì sờ, chân thì cạ, miệng lại đong đưa... Thật phúc đức cho cụ nhân vật Bảo có ông bạn tốt quá, tốt như nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà í =)). Kể ra khờ khờ như cụ nhân vật Bảo thì FA cũng có lý. Cơ mà em lại thích mấy anh khờ khờ thế mới chết. Dẻo mỏ dẻo tay dẻo chân quá em ứ dám thích. Trình em kòi nên không dám với tới mấy anh đào hoa, em ứ biết giữ kiểu gì đâu.

Mà kể ra em Hân, nhân vật học hành từ nhỏ ở nước ngoài, hấp thụ nền giáo dục và văn hóa nước ngoài mà lại có khẩu vị thế này thì cũng là của hiếm.

Em thấy truyện này hay, nhiều bất ngờ, cụ chủ tiếp tục phát huy nhá. Để em Vodka cụ cái.
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top