Bạn đồng hành

Trạng thái
Thớt đang đóng

Hoa Tinh

Xe máy
Biển số
OF-183785
Ngày cấp bằng
6/3/13
Số km
53
Động cơ
335,220 Mã lực
Trước tiên e chào anh " Hoàng Ích Xì"- một người đàn ông -xin tạm nhận xét là " phong lưu -đa tình", theo dõi câu chuyện của anh cũng đã lâu rồi. Nhưng giờ mới Mua Xe để xin góp ý với anh vài ý kiến trong truyện tình cảm ạ;;)
Trước tiên, qua những lời miêu tả về Vợ anh: em có suy nghĩ , chị nhà là một người giỏi trong công việc- bên cạnh đó là một người có cuộc sống nội tâm rất phong phú, tuy nhiên..vì cuộc sống- vì công việc..nên có lẽ đã bị chai sạn hay cố tỏ vẻ cứng cỏi ? công việc áp lực quá chăng?

Chị Khả Vân : em thì thấy thương chị này quá-hi vọng mọi thứ rồi sẽ qua đi nhanh với chị,một người phụ nữ lụy tình-yếu đuối..Mong hơn nữa chị có một bờ vai vững chắc để làm chỗ dựa( nhưng không phải là anh Hoàng Ích Xì).@};-

Chị Bảo Hân: theo như lời văn của anh, thì chị này thích anh là điều tất yếu, cơ mà chị này có lẽ cũng tự tin-mạnh mẽ trong chuyện tình cảm lắm đây( suy nghĩ rộng -có lẽ vì đã ở nước ngoài)
---------------- Em nhận xét-nếu sai, anh sửa với ạ. Về phần em : em nghĩ mong anh quay lại được với chị nhà, quá trình đến được với nhau đã là cả một quá trình dài, k thể nói bỏ là bỏ được. Hơn nữa, cho em gọi là "mối tình" giữa anh với chị Khả Vân--chỉ là thoáng qua thôi? Phải chăng là rung động tức thời. Còn vợ mới là người sống với anh trọn đời?
Nếu em là anh: cố gắng giúp công ty qua giai đoạn khó khăn này- sau đó sẽ một cuốn nhật kí- về kỉ niệm, hình ảnh, suy nghĩ của anh,...để gửi tặng cho vợ. Một chuyến du lịch bất ngờ với vợ + tranh thủ làm '1 bé' cũng k phải là kế hoạch tồi. #-o Đây là Ngu Kiến của em, mong anh k ghét ;))
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 55.

Tôi không hiểu tại sao vợ tôi lại trở thành một con người như thế này. Từ khi mới yêu nhau, lúc em chỉ là một cô bé tôi đã luôn tự nhủ và nói với em rằng. Tình yêu giống nhưng hai con người đi cùng trên một con đường, cả hai đều phải cùng hướng về nhau thì mới bền vững được, cuộc đời có nhiều lúc sóng gió đắng cay, nên dù gì có không hài lòng đi nữa thì hãy chia sẻ và cùng nhau giải quyết. Tôi luôn muốn nói chuyện với em nhưng hình như em không hợp tác, em chưa bao giờ khen chê hay muốn tôi sửa điều gì. Em chỉ thể hiện bằng thái độ, hay bằng cái cách xử sự của em. Tôi như người mù mò mẫm trong bóng đêm để đoán ý em.. Giờ đây tôi bất lực, tôi cạn kiệt rồi..

“Đã đủ can đảm bước đi thì cũng có can đảm đừng về”

Bạn nàng ngạc nhiên comment bên dưới: “có chuyện gì thế tình iu, nói tới ai thế”

Vợ: “Tới người mà ai cũng biết là ai đấy, lại như cánh én mùa xuân rồi các nàng ạ”

Lòng tự trọng của tôi cố nén nhưng giờ đã bị tổn thương, dù sao tôi cũng là một người đàn ông đầy tự trọng. Mọi chuyện đã kết thúc chăng? Tôi không nghĩ sẽ lại thành như vậy. Thầm nghĩ đến bố mẹ, và cả người mẹ vợ tôi yêu quý nữa.

“Con xin lỗi, con không thể, con đã cố gắng hết sức. Kết thúc rồi”

Khuân mặt bơ phờ và đôi mắt cay xè của tôi được che lại bởi một bàn tay nhỏ, bàn tay nhỏ bé đó xiết nhẹ trên khuân mặt tôi, cho tôi không được nhìn những dòng chữ nhảy múa, uốn lượn rồi lại biến thành những cái kim châm vào tim tôi.

Một hơi thở nồng ấm và mái tóc xõa xuống khuôn mặt tôi, tôi có thể cảm nhận như vậy. Quỳnh Thy thì thào vào tai tôi:

- Đừng nhìn..!

Tôi im lặng, khẽ với tay vuốt lên mái tóc của em trên bờ vai, em đã dựa vào vai tôi rồi. Cố nuốt cục nghẹn trong cổ họng, tôi khản đặc:

- Anh ổn mà, không sao đâu em.

Quỳnh Thy nhoẻn miệng cười buông tôi ra.

- Thật nhé
- Thật – Tôi ráng cười mỉm
- Vậy anh nghĩ sao? – Nó nhìn tôi ái ngại
- Chẳng nghĩ sao cả, anh không muốn nghĩ, cứ ra sao thì ra.
- Chẳng lẽ anh không ngại mang tiếng một đời vợ sao
- Đời vợ!

Thật nực cười, tôi nghĩ rằng hình như Việt Nam quá quan trọng hình thức, đời vợ thì sao chứ, cũng chỉ là một mối tình trong cuộc đời, huống hồ chúng tôi còn chẳng có gì ràng buộc. Vợ, rút cục cũng chỉ là một tờ giấy đóng dấu có cam kết, việc hủy nó đi cũng như bao anh chị yêu nhau ngoài kia nói lời chia tay vậy, có khác chăng thì cũng chỉ là thủ tục và thời gian mà thôi.

Tôi im lặng, Quỳnh Thy có vẻ rất hiểu tôi, dù chưa nói hay hỏi tôi một điều gì, nó cũng luôn biết làm tôi vui lòng vậy, như một cô em gái nhỏ hiểu anh trai mình. Nó luôn biết cách làm tôi vui lên mà không cần tới một lời an ủi. Khẽ nhìn nó tôi mỉm cười biết ơn:

- Cám ơn em
- Xí! sao lại cám ơn! còn chưa trả lời em kia mà – Nó lại giở cái giọng chua ngoa ra
- Thì ngại gì, mày biết thừa tính anh rồi mà – Tôi hề hề
- Vừa ngọt ngào tí đã lại mày tao rồi – Nó bĩu môi
- Mày chứ có phải ngọc trinh đâu – Tôi cười phá lên.
- Rồi rồi, trong lòng các anh thì chi có ngọc trinh với phương trình thôi, toàn lúc cup C cả. – Nó tặc lưỡi lắc đầu
- Ờ! Thì đàn ông mà – Tôi cười

Nó chép miệng lúc rồi nhảy lên giường tôi nằm ngả ngớn.

- Mày xuống giường tao ngay – Tôi rủa
- Giường anh em chứ giường anh đâu mà em xuống – Nó chày cối
- Con gái con đứa, vô duyên như mày tao đến chịu – Tôi lắc đầu
- Thì đố anh kiếm được đứa nào thương anh như em đấy
- Thương? – Tôi trợn ngược cả mắt lên
- Thì thương như em gái thương anh ấy, em có tới tận hai ông anh lận – Nó cười hì hì, mặt hơi cúi xuống
- Phù

Tôi thờ phào, giả vờ vuốt tí mồ hôi trên trán than:

- May quá
- May gì? – Nó quay lên hỏi ngược tôi
- Thì may chứ sao hế hế - Tôi cười đểu
- Lắm chuyện, lại tưởng bở chứ gì – Nó nhảy xuống giường
- Ờ! May không phải nếu không tối nay ác mộng mất.
- Rõ vô duyên, giai như thế ai mà thèm.

Nó đi nhanh ra khỏi phòng. Tôi lại ngồi tĩnh lặng. Máy tính vừa rồi đã bị Quỳnh Thy tranh thủ tắt đi rồi, tôi cũng chẳng muốn mở lên.

Mở điện thoại tôi lại gọi lại cho Khả Vân, chẳng biết tại sao tôi lại làm thế nhưng lúc này tôi muốn nghe giọng em, ở bên anh tôi có cảm giác yên bình mà tôi muốn.

Lần 1: The first you called.....

Lần 2: The first you called.....

.....

Lần n: ringing....

Tôi hồi hộp chờ đợi, chờ đợi một giọng nói quen..

- Anh...

Có tiếng nấc.. Tôi im lặng..

- Cuối cùng anh cũng gọi cho em – Tiếng Khả Vân đã đỡ hơn một chút
- Em..
- Anh nhớ em đúng không? – Giọng Khả Vân khàn đặc..

Tôi như kẻ u mê u muội. Lúc gọi cho em thì tôi muốn hét lên, hét lên hàng ngàn lần rằng tôi nhớ em, nhưng giờ đây khi giọng nói của em văng vẳng bên tai, tiếng thút thít của em lại từng chút chạm vào tim tôi. Tôi chẳng thể hứa hẹn với em điều gì cả, tôi lại sợ làm em đau, đau thêm lần nữa..

- Anh... Tôi ngập ngừng, lời thốt ra môi rồi lại ngừng lại.

Tôi nghe thấy tiếng Khả Vân lau nước mắt, tôi nghe thấy cả nụ cười trên bở môi em cay đắng...

- Em biết anh không thể... – Tôi rồi cũng thốt ra..
- Em không cần biết, không cần biết.

Tiếng Khả Vân hét lên trong điện thoại, tôi nghe thấy tiếng bịch. Tôi có thể tưởng tượng ra được Khả Vân vứt chiếc điện thoại xuống bàn, hay tay bịt tai lại, em..

Rồi tôi lại nghe thấy tiếng em khóc, rất nhỏ thôi, lại nghe thấy cả tiếng em quệt nước mắt nữa..

- Em không quan tâm, em chỉ muốn biết anh có nhớ em không thôi..

Khả Vân thì thào trong hơi thở thổn thức.. Tôi như nhìn thấy từng giọt nước mắt rơi xuống qua bờ môi em, bờ môi cong hình trái tim mặn chát.

Tôi lảo đảo, run rẩy ngồi xuống giường

- Anh nhớ em, nhớ tất cả những gì thuộc về em, nước mắt, nụ cười, vòng tay, nụ hôn, cả cách em đứng cho anh chụp ảnh nữa. Anh nhớ, anh nhớ hết, anh nhớ em, Khả Vân ạ, anh lúc nào cũng nhớ em..

Tôi tuôn ra một tràng hơi thở của lòng mình. Từ lúc nào mắt tôi lại trở nên cay xè, tôi không khóc vì đàn ông không như vậy. Nó lên rồi lại xuống làm cho mắt tôi trở nên vô định, một hàng sương mờ che phủ trước mặt và tôi có thể thấy rõ ràng em, Khả Vân đang đứng trước đó, mỉm cười, vòng tay em rộng mở để tôi có thể ôm em bất cứ lúc nào..

- Em yêu anh

Tiếng Khả Vân thổn thức cùng tiếng nấc nghẹn, nhưng giọt nước mắt của em cũng khác, nó cũng vẫn sẽ chảy xuống miệng em, tim em nhưng đã không còn mặn chát. Tôi lặng lẽ lắng nghe em, lắng nghe cả con tim đang đập của em..

- Anh yêu em, Khả Vân

Tiếng nấc to hơn nhưng lòng tôi lại an ủi được nhiều hơn. Bao nhiêu cảm xúc rồi cũng được giải tỏa, tôi thậm chí chẳng còn chút áy náy trong lòng. Tôi mỉm cười, lặng lẽ nhưng thanh thản, cảm giác bình yên lại ùa về khiến lòng tôi trở nên sáng lại. Cuối cùng tôi cũng có thể nói ra suy nghĩ của mình.

- Anh muốn gặp em, Khả Vân – Tôi thì thào
- Em cũng muốn gặp anh
- Muốn hôn anh không? – Tôi đùa
- Muốn cả ôm nữa – Khả Vân trả lời
- Chả lẽ hôn thi không ôm à, bao gồm cả ôm rồi còn gì – Tôi cười
- Không! Ôm anh trước rồi mới hôn anh, hôn anh xong em lại ôm anh tiếp – Khả Vân trở nên vui vẻ.
- Hi, em tham thế! – Tôi cười trêu
- Em thích thế, anh không thích à? đồ dê già – Em lại giở giọng quen thuộc ra
- Thích, anh lúc nào cũng muốn ôm em – Tôi cười
- Thế chứ! – Khả Vân vui vẻ...

Tôi và em say sưa kể chuyện, nhắc lại những lúc chúng tôi còn trên chặng đường đi Hà Giang, tôi tự dưng cảm thấy vui vẻ. Từ lúc nào tôi đã chui vào chăn và chúng tôi ôm lấy điện thoại nói chuyện, quên cả thời gian..

Choang, tiếng đổ vỡ lại ngay trước cửa phòng khiến tôi giật mình nhỏm dậy. Ngoài kia Quỳnh Thy đang nhặt những mảnh vỡ của cốc cafe tan nát dưới sàn nhà.

Khẽ chào Khả Vân tôi chạy ra nhìn Quỳnh Thy.

- Sao thế em?
- Em nhớ là anh hay uống cafe buổi tối, mang cafe vào cho anh thì bị vấp nên ngã thôi. chẳng có gì đâu? – Quỳnh Thy vẫn chẳng ngẩng mặt lên.
- Xem nào, để anh làm cho không đứt tay bây giờ!

Tôi vội vàng gạt tay em ra rồi tranh dọn mấy mảnh vỡ, Quỳnh Thy đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh chắc để rửa tay, sau đó em đi về phòng luôn và đóng cửa lại. Không một lúc nào tôi thấy được khuân mặt của con bé này.
 

Đi Xe Đạp

Xe hơi
Biển số
OF-182706
Ngày cấp bằng
1/3/13
Số km
106
Động cơ
336,010 Mã lực
Em viết một bài rõ dài mà lúc post thi` otofun bị hết fun, down chỏng gọng ra em chả post được. THôi em post lại vậy.

Trước hết em cảm ơn cụ chủ top đã bỏ công sức tình cảm và sự nhiệt tình ra viết truyện cho mọi người trong đó có em đọc. Cảm ơn rất thật tình.

Sau là vì em hứng thú với câu truyện của cụ nên em mới ham hố bàn luận, chắc bình luận của em không xuôi tai cụ với các cụ ông trong này đâu nhưng em xin phép cứ bình luận. Em là em chả ưa nhân nhật H trong truyện này đâu. Vì cụ ấy "vô tư" quá. Vô tư từ cái chuyện đi chơi với người đẹp, trai đơn gái chiếc đi với nhau mà cụ ấy chả nghĩ ngợi gì. Đến trẻ con 13 tuổi nó còn chả vô tư thế, mà cụ này 3 sọi rồi, có vợ rồi vẫn giả vờ là "mục đích ban đầu trong sáng". Thế thì cụ H này nghĩ ngắn quá, vô tư quá, việc gì cũng nghĩ ngắn thế, vô tư thế thì vợ chán là đúng rồi.

Vô tư tập hai của cụ ấy là việc cụ ấy có cảm nhận em Vân có quá khứ u sầu. Thay vì dừng lại suy nghĩ xem có nên đưa em ấy vào vũng lầy không thì cụ ấy thích là nhích. Cũng có tí nghĩ ngợi đến ngày mai nhưng cũng chả quan trọng bằng cái vui gần. Thôi thì âu đàn ông là thế, ham vui, nhưng nhích thế thì vượt qua đèn đỏ rồi cụ ạ.

Vô tư tập ba là lúc trở về nhà vẫn còn mong có một mái ấm nồng nàn với vợ. Thật với cụ chứ, vợ cụ H mỗi ngày đá vào cuộc hôn nhân một cái cho nó rạn nứt, nhưng chính cụ H mới là người cầm búa tạ đập cho nó tan tành. Cái giây phút cụ lên giường và có tình cảm với em Vân là cái lúc mà gia đình cụ H nó tan nát rồi. Giả sử mà vợ cụ có quay lại mà sự thật này lộ ra thì nó cũng lại tan thôi. Vì hai cụ mợ chả có con cái gì, phụ nữ cắn răng kéo chồng về lúc chồng ngoại tình chỉ là vì con cái thôi, chứ vừa trẻ lại vừa không ràng buộc thì chả ai phí tuổi xuân giữ làm gì. Nếu chồng đi ăn bánh trả tiền thì còn có thể bỏ qua vì lỗi do để chồng thèm quá, nhưng có dính tí tình cảm rồi thì coi như xong. Có lôi chồng về thì chồng cũng lại trốn ngõ sau theo gái thôi. Rồi cái màn "tại sao yêu nhau không đến được với nhau" nó lâm li bi đát lắm, thương lắm... hị hị

Vô tư tập 4 là cụ H này ăn nói trêu đùa thô thiển quá. Cái này có lẽ riêng em cảm thế thôi. Em không thích đàn ông nói chuyện kiểu này, nhưng ngoài kia có khi cả ngàn phụ nữ thích. Khẩu vị cá nhân.

Theo em trước khi cụ H quen em Vân thì cụ H có quyền giận vợ. Chứ sau đó thì cụ chả còn cái quyền đó nữa rồi. Giờ vợ cụ để cho cụ đi êm đẹp là có ơn với cụ lắm rồi. Vợ cụ sai 1 thi` cụ sai 3. Gia đình các cụ chả ai giữ được nếu là chuyện ngoài đời. Họa có phép màu thôi hehe. Nhưng mà cụ H cũng nên xem lại bản thân, phải thế nào thì vợ mới thay đổi chóng mặt thế chứ. Xem lại chả phải để giữ vợ, mà xem lại để sau này có lấy vợ mới thì giữ được niềm vui cho nó lâu dài, chứ không thì lại chỉ vui được giây phút ban đầu, kéo dài được nửa gang tay là nó lại tắt lịm, lại mất công đi kiếm bồ mới, rõ vất vả. Mà em góp ý thật cho cụ H, lớn rồi, đàn ông nữa, bớt vô tư đi, không phải vui thì cười haha, buồn thì làm li rượu rồi phượt đâu, làm gì cũng nghĩ trước sau tí. Bao giờ được thế thì hẵng lấy vợ.

Chốt lại là em vẫn cảm ơn cụ vì đã bỏ thời gian viết truyện cho mọi người đọc.
 

Hoàng An

Xe hơi
Biển số
OF-22557
Ngày cấp bằng
17/10/08
Số km
179
Động cơ
496,783 Mã lực
Em viết một bài rõ dài mà lúc post thi` otofun bị hết fun, down chỏng gọng ra em chả post được. THôi em post lại vậy.

Trước hết em cảm ơn cụ chủ top đã bỏ công sức tình cảm và sự nhiệt tình ra viết truyện cho mọi người trong đó có em đọc. Cảm ơn rất thật tình.

Sau là vì em hứng thú với câu truyện của cụ nên em mới ham hố bàn luận, chắc bình luận của em không xuôi tai cụ với các cụ ông trong này đâu nhưng em xin phép cứ bình luận. Em là em chả ưa nhân nhật H trong truyện này đâu. Vì cụ ấy "vô tư" quá. Vô tư từ cái chuyện đi chơi với người đẹp, trai đơn gái chiếc đi với nhau mà cụ ấy chả nghĩ ngợi gì. Đến trẻ con 13 tuổi nó còn chả vô tư thế, mà cụ này 3 sọi rồi, có vợ rồi vẫn giả vờ là "mục đích ban đầu trong sáng". Thế thì cụ H này nghĩ ngắn quá, vô tư quá, việc gì cũng nghĩ ngắn thế, vô tư thế thì vợ chán là đúng rồi.

Vô tư tập hai của cụ ấy là việc cụ ấy có cảm nhận em Vân có quá khứ u sầu. Thay vì dừng lại suy nghĩ xem có nên đưa em ấy vào vũng lầy không thì cụ ấy thích là nhích. Cũng có tí nghĩ ngợi đến ngày mai nhưng cũng chả quan trọng bằng cái vui gần. Thôi thì âu đàn ông là thế, ham vui, nhưng nhích thế thì vượt qua đèn đỏ rồi cụ ạ.

Vô tư tập ba là lúc trở về nhà vẫn còn mong có một mái ấm nồng nàn với vợ. Thật với cụ chứ, vợ cụ H mỗi ngày đá vào cuộc hôn nhân một cái cho nó rạn nứt, nhưng chính cụ H mới là người cầm búa tạ đập cho nó tan tành. Cái giây phút cụ lên giường và có tình cảm với em Vân là cái lúc mà gia đình cụ H nó tan nát rồi. Giả sử mà vợ cụ có quay lại mà sự thật này lộ ra thì nó cũng lại tan thôi. Vì hai cụ mợ chả có con cái gì, phụ nữ cắn răng kéo chồng về lúc chồng ngoại tình chỉ là vì con cái thôi, chứ vừa trẻ lại vừa không ràng buộc thì chả ai phí tuổi xuân giữ làm gì. Nếu chồng đi ăn bánh trả tiền thì còn có thể bỏ qua vì lỗi do để chồng thèm quá, nhưng có dính tí tình cảm rồi thì coi như xong. Có lôi chồng về thì chồng cũng lại trốn ngõ sau theo gái thôi. Rồi cái màn "tại sao yêu nhau không đến được với nhau" nó lâm li bi đát lắm, thương lắm... hị hị

Vô tư tập 4 là cụ H này ăn nói trêu đùa thô thiển quá. Cái này có lẽ riêng em cảm thế thôi. Em không thích đàn ông nói chuyện kiểu này, nhưng ngoài kia có khi cả ngàn phụ nữ thích. Khẩu vị cá nhân.

Theo em trước khi cụ H quen em Vân thì cụ H có quyền giận vợ. Chứ sau đó thì cụ chả còn cái quyền đó nữa rồi. Giờ vợ cụ để cho cụ đi êm đẹp là có ơn với cụ lắm rồi. Vợ cụ sai 1 thi` cụ sai 3. Gia đình các cụ chả ai giữ được nếu là chuyện ngoài đời. Họa có phép màu thôi hehe. Nhưng mà cụ H cũng nên xem lại bản thân, phải thế nào thì vợ mới thay đổi chóng mặt thế chứ. Xem lại chả phải để giữ vợ, mà xem lại để sau này có lấy vợ mới thì giữ được niềm vui cho nó lâu dài, chứ không thì lại chỉ vui được giây phút ban đầu, kéo dài được nửa gang tay là nó lại tắt lịm, lại mất công đi kiếm bồ mới, rõ vất vả. Mà em góp ý thật cho cụ H, lớn rồi, đàn ông nữa, bớt vô tư đi, không phải vui thì cười haha, buồn thì làm li rượu rồi phượt đâu, làm gì cũng nghĩ trước sau tí. Bao giờ được thế thì hẵng lấy vợ.

Chốt lại là em vẫn cảm ơn cụ vì đã bỏ thời gian viết truyện cho mọi người đọc.
Em hóng hớt cái thớt này từ chap đầu tiên, nhưng muốn giữ trật tự cho cụ Hoàng sáng tác nên không tham gia còm kiếc gì.
Riêng có ý kiến của mợ làm em thấy hơi bứt rứt nên phải phá lệ tí.

Thứ nhất: Em đoán mợ bên web trẻ ranh lưu lạc sang đây phải không ạ? Vì xem ngày reg nick và nhất là cách lập luận thì chắc chắn là mợ từ bên đấy sang, mà em nói thật mợ đừng chấp, em ngán cái web trẻ ranh của mợ đến tận óc rồi.

Thứ hai: Truyện là truyện, mợ thích đọc hay không là quyền của mợ, tại sao mợ cứ nhẩy vào phán xét tự cách của tác giả thế này thế nọ, mợ tự cho là mình có cái quyền đấy? Văn chương từ xưa đến nay mà ai cũng phán xét như mợ thì chắc các tác giả bị treo cổ hết từ lâu rồi phỏng ạ?

Thứ ba: Cái căn nhà của mợ, nếu không bỏ sức cùng xây cùng chăm chút, thì một đứa đào tường đập vách mỗi ngày một ít hay đứa lái máy xúc làm một nhát cho bằng thì cũng chả khác gì nhau đâu. Cuộc hôn nhân mà hai bên cứ chăm chắm phân tích xem bên này lỗi 1 hay bên kia lỗi 3 thì là một cuộc hôn nhân giẻ rách, em thề.

Cuối cùng em chỉ có một câu này dành cho các cụ/mợ: "Người ta kết hôn vì muốn sống cho nhau và người ta ly hôn vì muốn sống cho mình", thế thôi ạ.
 
Chỉnh sửa cuối:

Đi Xe Đạp

Xe hơi
Biển số
OF-182706
Ngày cấp bằng
1/3/13
Số km
106
Động cơ
336,010 Mã lực
Thưa cụ Hoàng An

Cụ ghét em thì chỉ trích một em thôi, lôi cả cái wtt ra chửi làm gì vừa tội người vô tội, vừa mệt cái thân hở cụ. :)>-

Thật cụ có đọc hết cái post của em không nhể? Bottom line của em vẫn là cảm ơn cụ chủ đã viết truyện. Em có chê bôi gì cụ chủ top đâu, em chỉ hem thích nhân vật H thôi. Ơ thế phải thích cụ H trong truyện mới được comment ợ. Cụ chủ top đâu có nói thế đâu nhở, cụ ấy còn đang bẩu em nói đúng kìa hĩ hĩ :-bd. Em không chỉ trích gì cụ chủ top hết, cụ biết mờ cụ chủ top nhể ;), cụ dư sức hiểu mờ. Cụ cứ ra sức viết đi cho em đọc mí nhá. Đừng có dỗi lại không viết nữa thì em có tội với các fans hâm mộ của cụ quá.

Em không thích cãi cọ, cụ Hoàng An nóng quá mất vui, cụ hem thích em thì thấy comment của em cụ cứ lượn đi cho đỡ bực mình. Đời lắm thứ không theo ý mình lắm cụ. Người dưng với nhau bực mình nhau làm gì hả cụ. Em bị cụ dội cho gáo nước mờ em chỉ thấy thôi nước nó không tới mình, lại lênh láng ra cái top đang hay này thì không nên, không nên... Đấy có cụ mời cụ rượu, cụ uống đi nhá. Em chả biết uống rượu cũng chả biết mời rượu nên đôi lời thế thôi. ;;)
 
Chỉnh sửa cuối:

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 56

Tôi thoáng ngỡ ngàng trước thái độ kỳ lạ của Quỳnh Thy. Con bé này đúng là khác hẳn với thường ngày và tôi với kinh nghiệm của một thằng đàn ông gần 30 tuổi có thể hiểu ra chuyện gì.

Tôi gõ cửa phòng nó.

Cộc cộc. Im lặng một chút rồi tiếng của Quỳnh Thy từ trong vọng ra.

- Gì vậy anh?
- Em có sao không? – Tôi hỏi
- Không sao đâu ạ. – Tiếng Quỳnh Thy trả lời ngay lập tức
- Để anh kiểm tra nào – Tôi bảo
- Thôi không có gì đâu – Quỳnh Thy nhát gừng
- Mở cửa ra cho anh đi – Tôi nói thẳng
- Em đã nói không có gì rồi mà, em không sao hết – Quỳnh Thy hơi to tiếng
- Anh bảo là mở cửa mà – Tôi rắn rỏi

Lại là sự im lặng. Sau một lúc có tiếng cạch và Quỳnh Thy khẽ mở cửa ra.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa vào và Quỳnh Thi đã ngồi đó, trên giường với mái tóc hơi bù xù.

- Lại vừa chui vào chăn ngủ hay sao mà đầu tóc lại như cái tổ quạ - Tôi trêu Quỳnh Thy, cố tạo không khí vui vẻ.
- Thì đang ngủ anh cứ đòi vào – Quỳnh Thy trả lời
- Đưa tay anh xem nào.

Tôi lại gần cầm lấy tay Quỳnh Thy xem xét, đúng là có một vết xước nhỏ thật nhưng không đáng kể cho lắm, có lẽ chỉ hơi xót một chút.

- Đây, sao bảo không có có gì

Quỳnh Thy im lặng cúi xuống nhìn tôi

- Để anh lấy miếng urgo cho

Tôi ra tủ thuốc lấy miếng dán urgo dán cho Quỳnh Thy, em ngồi cạnh tôi im lặng kệ tôi làm mấy việc nho nhỏ ấy.

- Sao tự dưng không nói gì thế? – Tôi hỏi
- Chả có gì cả - Quỳnh Thy trả lời
- Đâu rồi, cô bé nhí nhảnh hổ báo của tôi đâu rồi – Tôi cười và cốc vào đầu em một cái
- Anh này!

Tự dưng Quỳnh Thy hỏi tôi, tôi im lặng nhìn em một lúc rồi hỏi lại.

- Sao vậy, có chuyện gì à?
- Ừm mà chẳng có gì. Ngày xưa anh có bạn thân không?

Tôi thở dài. Sau rồi nhìn thẳng vào Quỳnh Thy lấy giọng buồn buồn kể.

- Có. Ngày xưa có một cô bạn thân tên là T. T chơi với anh từ lúc cởi truồng tắm mưa, nhà lại gần nhau nên có gì tụi anh đều tâm sự và chơi với nhau rất thân. Em biết không? thậm chí lần đầu tiên có cái ngày ấy nó còn tưởng mình sắp chết và đến gặp anh khóc lóc chia ly. Hi hi – Tôi cười
- Sao nữa anh? – Quỳnh Thy tò mò
- Sau đó tụi anh lớn lên cùng nhau, cấp hai rồi cấp 3. Vì T càng lớn càng phổng phao xinh xắn nên lắm anh chàng theo lắm, có ai viết thư hay tỏ tình nó đều mang cho anh coi trước rồi cùng bình loạn với nhau. Tụi anh thân đến mức mà anh có ngủ ở nhà nó thì bố mẹ anh cũng không ý kiến gì, và nó có qua đêm tại nhà anh thì bố mẹ nó cũng yên tâm. hì
- Hay nhỉ! Em chả tin có chuyện ấy.
- Ừ! Nghe phi lý phải không nhưng đó là sự thật đấy, hôm nào em về nhà chơi rồi hỏi mẹ anh xem. Mẹ anh vẫn nhớ con bé ấy lắm đấy
- Sao lại vẫn nhớ? Giờ không gặp nhau nữa à? – Quỳnh Thy hỏi
- Ừ! Kết thúc cấp 3. Hôm chia tay trường, lúc liên hoan T uống rất nhiều đến mức say vật ra. Tất nhiên là anh phải đưa T về rồi, lúc anh từ nhà T về thì T có gủi cho anh một quyển nhật ký – Tôi thở dài.

Quỳnh Thy im lặng. Mắt em nhìn xa xăm đâu đó. Tôi nhìn em một chút rồi lại tiếp tục

- Quyển nhật ký đó viết trước khá lâu, chắc tầm gần 1 năm từ ngày hè lớp 11. Trong đó T có nói rằng từ lúc nào đó T có tình cảm khác với anh. T đã im lặng và dằn vặt mình rất nhiều là không biết có nên nói với anh điều ấy hay không.
- Vậy... sau đó? – Quỳnh Thy hỏi nhỏ
- Thực ra như em thấy rồi đó. T phải cố uống thật say mới đủ can đảm đưa cho anh quyển nhật ký đó, vậy cũng đã quyết định rồi còn gì. – Tôi mỉm cười
- Không! ý em là anh sau đó cơ, chuyện thế nào.

Quỳnh Thy hơi bẽn lẽn một chút, xúc cảm trong lời nói của em trở nên khá lạ. Tôi cố gắng thở dài, mặt tỏ ra ngán ngẩm.

- Hơn 10 năm rồi anh không gặp lại T nữa
- Vậy.... – Quỳnh Thy định hỏi gì đó nhưng lại thôi, dáng vẻ em có vẻ hơi bần thần.
- Thực ra đến tận bây giờ anh vẫn quan tâm đến T. T giờ đây khá hạnh phúc với hai đứa con xinh xắn, anh mừng cho T, thật đấy – Tôi cười
- Ừm – Quỳnh Thy có vẻ không quan tâm nữa.
- Vậy nên đôi lúc anh cũng hơi tiếc. Nhưng dù sao thì cũng là chuyện đã xảy ra. Với anh, T đã tạo nên cho anh một tuổi thơ tuyệt vời mà anh chẳng có thể mong hay tiếc gì như thế. Anh luôn tự hào anh là một người may mắn, tuổi thơ anh giống như tiểu thuyết vậy – Tôi mỉm cười.
- Vâng!
- Mà hôm nay tự dưng sao lại nói với em nhỉ! Hi hi – Tôi lại trở lại bình thường cố gắng đểu đểu trong tiếng cười
- Chẳng biết! – Quỳnh Thy nhăn nhó.
- Em lắm chuyện quá. Thôi ngủ đi, anh còn phải chờ thằng Bảo nữa. Muộn thế này nó không say hơi lạ.
- Rồi rồi – Quỳnh Thy cũng cố gắng trả lời tôi bằng cái giọng điệu nhấm nhảy thường ngày.
- Thế nhé. bé con ngủ ngoan
- Bé gì? Lắm chuyện – Em nhăn mũi.
- Thì chả bé, bé ngoan thì mới có người yêu được

Tôi cười khì khì rồi bẹo vào má Quỳnh Thy tinh nghịch. Em khép cửa khi tôi ra vào. Lúc cánh cửa khép lại tôi vẫn kịp nhìn thấy ánh mắt rầu rầu của em qua khe hẹp.

Cánh cửa khép lại rồi, tôi nghĩ vậy có lẽ tốt hơn cho em. Thở dài một chút tôi lại ra salon ngồi, bật HBO lên xem có gì hay ho.

Trên HBO đang chiếu bộ phim PS: I Love you. Một bộ phim mà tôi đã từng rất thích. Bộ phim đó nói về việc anh chồng lo cho cô vợ ngay cả khi mình chết. Đúng thật, tôi luôn triết lý rằng yêu là làm cho người mình yêu được hạnh phúc, vì thế tôi đã luôn cố gắng làm tất cả những gì có thể. Thực ra tôi nghĩ việc duy trì hạnh phúc gia đình cũng đơn giản, chỉ cần hướng về nhau là được, chỉ cần bao dung một tí, độ lượng một tí, cởi mở một tí, chia sẻ một tí.. là có thể ok. Đến lúc này tôi sợ nhất là sự không chia sẻ, không chia sẻ giết chết tình cảm, không chỉ là gia đình mà cả bạn bè nữa. Tôi luôn sợ phải đoán ý mọi người và như thế lúc nào sai lầm mà chả sảy ra..

Nhân vật chính của bộ phim cuối cùng đã chết và người bạn thân thế chỗ anh ta trở thành một người tình đích thực. Xem phim thì thấy chuyện đó cũng bình thường, nhưng suy rộng ra xã hội thì hình như người Á đông mình không được như vậy.

Có thể tôi tự kiêu mình là người thời đại mới nhưng quả thật với tôi cái vấn đề tế nhị kia không quá quan trọng. Nhớ tôi đã từng cãi nhau với một thằng bạn rằng. Thằng đó nói nó muốn nó phải là người đầu tiên của vợ nó, rằng như thế nó mới cảm thấy thoải mái và yêu vợ hơn, nhưng ngược lại để duy trì gia đình nó sẵn sàng chấp nhận tha thứ cho vợ nó 1,2 lần. Tôi thì ngược lại hoàn toàn với nó, tôi chẳng quan trọng là người đầu tiên hay người thứ n cả, cái vấn đề quan trọng mà tôi quan tâm chính là thời gian yêu tôi thì vợ tôi phải toàn tâm toàn ý với tôi. Ngược nhau theo quan điểm thế thôi nhưng chúng tôi như hai mảnh đối lập vậy, nói chuyện với nhau rất hợp và tranh luận có thể sáng tối không nghỉ cũng được.

Nhưng sau những cuộc tranh luận tôi vẫn không thể hiểu được tại sao đàn ông lại có cái ý tưởng như thế? thể hiện sự ích kỷ, độc đoán và thiếu công bằng ư? tôi nghĩ vậy, suy cho cùng thì nó cũng chỉ là cảm xúc phối giống bản năng chứ đâu phải tình cảm thật sự của loài người, thứ làm chúng ta đứng trên loài động vật. Nhưng tôi cũng không hiểu, chính vì cái lý lẽ đó mà tôi không thể nhớ nổi là lúc tôi với vợ tôi thuộc về nhau thì em còn hay mất, điều đấy đối với tôi nó nhỏ như sợi tóc vậy, tôi đâu có quan tâm. Nhưng em luôn cho rằng tôi là người đầu tiên của em và lúc nào cũng buộc tôi nhớ về điều đó.

Nghĩ đến vợ tôi lại đâm ra chán nản. Thôi kệ, tôi tính sau khi công việc ổn định sẽ trực tiếp về nhà báo cáo tình trạng cho các cụ thân sinh. Có lẽ các cụ sẽ hơi sock nhưng tôi cũng tự hào là tôi đã cố gắng hết sức mình rồi, tôi có thể nhận tất cả trách nhiệm về mình, và cũng chẳng cần gì cả. Tôi không hối tiếc, từ giờ tôi sẽ bắt đầu một chặng đường mới, tuy đầy chông gai nhưng cũng sẽ vui vẻ hơn. Chuyện ngày xưa thôi đành để nó ở đấy vậy, coi nó như một ký ức đẹp, giống như T.

Thằng Bảo về nhà với bộ dạng say khướt, đập cửa uỳnh uỳnh khiến Quỳnh Thy cũng phải mò ra. Nó vừa về vừa khoái chí kể con bạn cấp 3 hồi xưa nó thầm thích bỏ chồng, giờ lại cứ ngồi dính sát vào nó, nhưng con bé này ngày xưa nhỏ nhắn xinh đẹp chứ giờ thì như bà bán tôm ngoài chợ, ăn nó thì vô duyên mà vòng hai thì khéo lớn hơn cả vòng 1. Với giọng điệu của nó trong lúc say làm tôi và Quỳnh Thy cứ sặc ra mà cười. Phải làm nhảm mất một lúc lâu thì tôi và Quỳnh Thy mới vứt được nó lên giường, để nó nằm đó mà ngáy o o như kéo bễ.

Tôi thầm nghĩ mình cũng là thằng biết điều vì mỗi khi say tôi đều tự động về nhà móc họng và ra ghế salon ngủ. Chứ nhìn cái bộ dạng và hơi thở của nó tôi cũng hết muốn ngủ cùng luôn. Ôm lấy cái gối và chăn mỏng tôi ra ghế salon đánh một giấc.

Giấc ngủ đến với tôi khá nhanh vì hôm nay cũng là ngày khá mệt mỏi và cẳng thẳng, lại thêm vài cốc bia và trà nóng buổi chiều nứa. Tôi mơ màng mơ thấy khuân mặt Khả Vân nhìn tôi mỉm cười, đôi tay gầy nhẹ của em khẽ vuốt gạt mấy sợi tóc trên trán tôi, rồi em từ từ đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ phớt qua, chỉ như hơi thở vậy.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 57


Sáng sớm. Tôi lại vất vả lôi cái thằng Bảo điên hâm dở dậy. Nó làu bàu, chửi rủa, thậm chí xỉ vả tôi chỉ để có thêm 5 phút nằm trên giường.

Cuối cùng nó cũng chui được vào phòng vệ sinh và ra với vẻ mặt sáng sủa nhưng ngái ngủ.

- Chả lẽ lại đuổi mày đi để tao sinh hoạt lại như bình thường
- Mày có mà dảm đuổi, đuổi tao thì mày cũng lượn khỏi công ty luôn nhé. Hố hố - Tôi bắt chươc điệu cười của nó
- Mẹ! Mày sinh vào giờ nào mà số xuân xít thế nhỉ? – Nó càu nhàu

Tôi cười hề hề, trêu nó mấy câu về vụ say xỉn tối qua xong tôi bảo nó.

- Thế giờ đi một xe hay hai xe nhỉ?
- Đi hai xe, đi với mày bí bách lắm
- Mẹ! cùng một chỗ rồi cùng về nhà.
- Tao hay phải ra ngoài lắm. Mày đi xe mày đi
- Ờ

Tôi với nó thế là mỗi thằng một xe phi đi ăn sáng rồi đến cơ quan. Sau rồi chúng tôi ngồi cafe quen trước công ty ngắm cái không khí vội vàng của buổi sáng.

- Vụ Party này hay nhỉ? – Nó vừa xỉa răng vừa bảo
- Hay ho thế nào? – Tôi hỏi lại
- Thì có bao giờ công ty mình từ thủa khai sinh sếp lại mời mọi người đến party đâu.
- Ờ thì cái gì chả có lần đầu – Tôi thờ ơ
- Thì thế, mà hôm qua ngồi với mấy con buôn ở công ty thấy nói nhà sếp cũng cơ kiếc to lắm
- Thế à? – Tôi nhạt toẹt
- Ờ! nghe nói anh chị em đều làm sếp cả. Có mỗi lão này chui vào công ty nhà nước như mình thôi – Nó vẫn nói chẳng để ý thái độ của tôi
- Ờ. Kệ, việc của người ta quan tâm làm gì
- Mày đúng là, thảo nào từ trước giờ *** ngóc đầu lên được – Nó cáu
- Thì tao vốn thế mà, *** ngóc mà giờ làm sếp của mày dấy – Tôi nhăn nhở
- Số xuân thôi – Nó tiu nghỉu.
- Xuấn xít *** gì, tập trung vào chuyên môn đi
- Đấy! Nói chuyện này mới nhớ, thôi tao lượn, tí lại phải đi bây giờ.
- Ừ lượn đi, cấm hối tiếc
- Tiếc gì!
- Nhìn đằng kia kìa
- Hả

Tôi đưa tay vẫy vẫy. Bảo Hân nhoẻn cười từ phía bên kia đường đi sang. Hôm nay em mặc bộ váy văn phòng ngắn màu kem trông rất hợp, bởi vì làn da của em còn sáng hơn cả nó lại khoe được cặp chân thon dài mượt mà, tóc em lần này không để buộc ra sau mà búi lại làm cho em sang trọng lên hẳn. Bảo Hân bước qua đường không mấy khó khăn vì các anh chàng đều phải đi chậm lại và nhìn em.

- Thôi chào em nhé, anh phải đi rồi – Thằng Bảo nói mặt tiu nghỉu
- Ơ! – Bảo Hân hơi ngớ người
- Mày đi thật đấy à? – Tôi cũng ngạc nhiên hỏi với theo nó
- Việc thật chứ có phải giả đe.... đâu.

Nó định nói bậy nhưng thế nào lại ghìm lại được thành một thứ âm thanh nửa nạc nửa mỡ. Bảo Hân lịch sự cười chào thằng Bảo rồi ngồi xuống. Nhìn dáng thằng Bảo bắt buộc phải tạm biệt nữ thần lững thững đi đến là tội nghiệp.

- Công việc thế nào anh?
- Ừ! Cũng ổn
- Vậy anh định tặng anh Anh cái gì? – Bảo Hân hỏi

Chết thật. Sực nhớ đây là tiệc cá nhân của sếp mời nên tất nhiên là đến dự thì phải có quà cho gia chủ rồi. Thầm nghĩ đến số tiền còn lại trong túi chỉ còn 1,2 triệu tôi than trời cho cái số xui rủi của mình.

- Chưa. Chút nữa anh phải đi xin tạm ứng lương cái đã.
- Hi hi! – Bảo Hân lại bụm miệng cười.

Tôi đau khổ nghĩ cho cái phận mình. Bảo Hân thì cứ khúc khích cười. Sau cùng em bảo:

- Không phải như anh nghĩ đâu, anh Anh không thích những thứ đắt đỏ, chỉ đơn giản và tiện dụng là được rồi.
- Trời! Thế biết mua quà gì cho sếp bây giờ.
- Hay anh mua nước hoa đi.
- Biết loại nào mà mua. Dior à? – Cái tên tôi nghe loáng thoáng ở đâu đó
- Hi hi! Đấy là nước hoa cho nữ chứ. Anh đúng là chẳng biết gì về nước hoa cả.

Bảo Hân cười rúc rích, tôi ngại quá ngồi gãi đầu gãi tai như 2 tuần chưa gội.

- Thì anh nói không biết gì về nước hoa mà, chỉ giỏi chém gió thôi
- Chém gió là gì ạ? – Bảo Hân ngẩn người nhìn tôi
- Thì... thì là chém gió chứ là gì

Tôi bí, chẳng biết giải thích cái từ này thế nào, nó thành câu cửa miệng của tụi tôi rồi. Ai ngờ ở cái xã hội biến dị như thế này mà Bảo Hân còn không biết cái từ đó.

- Anh giài thích kỳ ghê – Bảo Hân mỉm cười
- Mà thôi. Kệ nó đi. Em tư vấn cho anh nhé. – Tôi nịnh nọt
- Vậy chiều nếu không bận việc thì em đưa anh đi chọn nhé, đằng nào em cũng mua cho em luôn.
- Ớ.. ờ.. ừ

Tôi thế nào lại tặc lưỡi thành một câu rõ buồn cười. Bảo Hân thì lúc nào cũng tủm tỉm làm tôi phát ngại. Như chợt nhớ ra điều gì tôi bảo:

- Chết quên, chiều nay anh báo cáo sếp Anh mấy việc, chắc không đi được đâu. – Tôi kiếm cớ tránh vì nghĩ tới túi tiền xẹp lép của mình
- Đâu. Sếp chiều nay đi họp trên bộ rồi. – Bảo Hân bình thản
- Sao em biết? – Tôi ngạc nhiên
- Anh quên em là thư ký của sếp à? Lịch anh Anh em nắm trong lòng bàn tay.
- Hì – Tôi cười ngượng.
- Thôi lên làm đi anh – Bảo Hân cười nhẹ
- Ừm

Tôi ra quầy trả tiền cho 2 cốc cafe và 1 cốc cam mà xót ruột. Trong đầu luẩn quẩn nghĩ về món quà cho sếp. Hay tặng bút bi nhỉ? Tôi tặc lưỡi.

Gần đến giờ cơm tôi gọi điện cho thằng Bảo rủ đi ăn và tiện thể tính vay tiền nó luôn. Đáp lại tôi là tiếng nheo nhéo trong điện thoại.

- Tao có ở công ty *** đâu mà ăn. Hôm nay ăn một mình đi, nhớ mua cho Bảo Hân 1 chai Coca Light nhé, bảo là tao mua đấy nhé.
- Mẹ mày!

Tôi rủa xả nó xong lại đau đầu đòi nghĩ. Chả lẽ muối mặt ra phòng sếp Anh xin chữ ký tạm ứng lương để mua quà cho chính sếp. Mệt thật.

Tôi cầm lấy khay cơm rồi nghĩ ngợi làm thế nào chuồn buổi chiều nay thì Bảo Hân đã mang cơm của mình đến ngồi cùng tôi.

- Sếp đi rồi, ăn cơm xong anh em có thể đi được ngay.
- Vậy à! Sếp đi sớm thế? – Tôi chưng hửng
- Thì hẹn đi ăn với ai thì phải, chắc khách hàng và đối tác riêng gì đó sếp đang cần.
- Ừm.

Ăn cơm xong, chúng tôi nhâm nhi vài ly nước rồi tôi méo mặt đèo Bảo Hân đi mua quà cho sếp.

- Ai cũng phải tặng quà hả em? – Tôi hỏi câu chả đâu vào đâu
- Thực ra không cần đâu nhưng mà cũng nên có, gọi là tấm lòng thôi.

Bảo Hân cười rồi nhảy lên xe tôi, lần này hình như em có kinh nghiệm rồi nên ngồi vững vàng hơn, du vẫn cách lưng tôi một khoảng nhưng cũng chẳng xa lắm.

- Cẩn thận, đi nhé

Tôi phi xe lên khỏi tầng hầm thì ở đâu một cậu trẩu tre phi xe lao tới làm tôi phanh kít một cái lại, cái phanh trước rõ ăn làm Bảo Hân dúi dụi vào lưng tôi, tay em ôm chặt vào bụng tôi.

Thằng trẩu tre ấy đã đi ngu rồi thì chớ lại còn quay lại giơ ngón tay giữa lên trêu ngươi tôi. Nói thật chứ nếu tôi không mất tập trung vì cái ấm áp kia nó đang dựa vào người thì tôi đã nhảy xuống mà xổ ra một tràng chửi bằng thứ tiếng việt thuần gốc, không pha trộn tí hán tàu nào.

- Sao không em? Tôi quay lại hỏi Bảo Hân
- Không ạ! – Bảo Hân ngại ngùng bỏ tay ra rồi ngồi xích tôi ra một chút.
- Anh mong có vài thằng nữa – Tôi cười khì khì trêu Bảo Hân
- Anh nói linh tinh, thôi chúng ta đi nào.

Bảo Hân đấm nhẹ vào lưng tôi một cái rồi cả hai chúng tôi trực chiến lên Tây Sơn.

- Nước hoa mua chỗ này vừa rẻ vừa tốt này. – Bảo Hân chỉ vào cửa hàng LinhPerfume phía bên phải đường.
- Vậy à? – Tôi an tâm chút vì trông nó cũng không đến nỗi to lắm
- Vâng! Chứ vào mấy trung tâm như Parkson hay Vincom thì đắt lắm, giá đội lên mấy lần lận.
- Ừ!

Tôi thầm cảm ơn số mình may mắn bởi vì không phải vào những nơi ấy, nơi mà số tiền trong ví của tôi chưa chắc đã đủ.

- Sếp Anh hay dùng loại nào hả em?
- Anh cứ chọn theo loại anh thích xem, biết đâu anh ấy thích – Bảo Hân mỉm cười
- Anh có dùng bao giờ đâu, ra đường cái là bụi với mồ hôi mù mịt, cho thêm tí vào khéo thành cái mùi gì không biết – Tôi tặc lưỡi
- Hi hi – Bảo Hân lại bụm miệng cười
- Em cười gì chứ! – Tôi hơi quê độ
- Thôi anh chọn loại Burberry sport đi, mùi này cũng dễ chịu.

Bảo Hân sau khi cầm lọ nước hoa xịt lên khoảng không rồi hơi ngước mặt lên hít nhẹ.

- Ừm!

Việc đầu tiên là tôi liếc cái giá xem bao nhiêu. May quá, hình như có khuyến mãi hay sao mà còn có hơn 900 nghìn. Tôi mau mắn rút ví ra thanh toán rồi tính cách chuồn lẹ khỏi chỗ này.

- Đợi em chút – Bảo Hân nói rồi lại chạy vào cửa hàng
- Ơ! Chuyện gì vậy? – Tôi ngạc nhiên
- Em tranh thủ đi vệ sinh thôi – Bảo Hân nói với lại
- Ừ!

Kiểm tra lại vẫn còn vài trăm. Tôi không nghĩ cuộc đời mình lại tươi sáng thế nên khi Bảo Hân gợi ý muốn đi dạo quanh Hà Nội chút tôi cũng ok ngay. Tôi say mê ngắm những cảnh đẹp đã ăn vào máu thịt, chỉ cho em những nét cổ xưa của Hà Nội còn in lại trên những phố phường.

- Anh có vẻ rất hiểu về Hả Nội – Bảo Hân mỉm cười hỏi tôi
- Ừ! Đủ hiểu để yêu nó
- Anh sống ở đây từ nhỏ à?
- Không. Anh ở đây từ hồi đại học thôi chứ từ nhỏ tới cấp 3 anh ở một tỉnh địa đầu tổ quốc cơ.
- Ở đâu vậy anh?
- LC. Chắc em biết nơi đó.

Bảo Hân lắc đầu, vẻ mặt có vẻ suy nghĩ

- Em chưa tới đó bao giờ
- Vậy à? Nó là một trong những tỉnh đẹp nhất Tây Bắc. Em biết không, tuy chưa được đi nước ngoài như em lần nào nhưng anh nghĩ rằng Tây Bắc mình cũng đẹp ngang những nơi đó.
- Hi hi! Vậy à! Em nghĩ là phải hơn chứ - Bảo Hân cười
- Em uống trà đá nhé – Tôi hỏi nhỏ
- Em chưa uống trà đá bao giờ - Bảo Hân hơi ngượng ngùng thừa nhận
- Thế thì phải thử đi, đó cũng là một nét đặc trưng đấy. Em giờ ở Hà Nội thì cũng phải theo lối chứ - Tôi cười cười.

Tôi dừng chân ở một quán trà đá ven hồ Tây. Dù sao thì tôi tin với kiểu người như Bảo Hân chắc cho thứ nước ấy vào cổ họng thì em sẽ phải rất dũng cảm, vì thế nên tôi gọi cho em chai trà chanh còn tôi thì nhâm nhi ly trà nóng.

- Tây Bắc gì hay hả anh?

Tôi tí nữa làm bỏng miệng mình vì câu nói của em. Trợn ngược mắt lên tôi nhìn:

- Em chưa biết Tây Bắc à
- Chưa! – Bảo Hân lắc đầu
- Vậy?
- Em mới về VN thôi mà, ngày xưa ở đây thì còn nhỏ nên cũng chẳng biết gì. Mà xem tivi thì thấy toàn đồi với núi à – Bảo Hân nói thản nhiên.
- Cái này thì em phải cảm nhận, đứng giữa nó, hít thở nó, trải nghiệm nó thì mới được – Tôi cố gắng giải thích.
- Ừm – Bảo Hân nghĩ suy có vẻ khó hiểu.
- Em nên đi phượt một chuyến
- Phượt là gì ạ.

Tôi le lưỡi lắc đầu với cô nàng này. Bảo Hân cứ như trên trời rơi xuống vậy, chắc thế giới của em không có những thứ dung dị như tôi. Vậy là tôi phải ngồi đó, tốn vài chén trà cho cái việc giải thích cho Bảo Hân về nghĩa các từ lóng của chúng tôi.

- Hay nhỉ! Hóa ra chém gió lại là từ nói quá lên, còn phượt thì giống như backpacker
- Ừ đúng rồi! – Tôi chán nản chẳng muốn làm thầy giáo nữa.
- Vậy lúc nào anh dẫn em đi phượt nhé

Bảo Hân mỉm cười, còn tôi thì trầm lặng trước sự vô tư của em. Lời của Bảo Hân lại làm tôi nhớ đến Khả Vân. Tự nhiên vô thức tôi rút điện thoại ra mà nếu không có tiếng Bảo Hân thì tôi đã lại lắp sim vào rồi gọi cho em rồi.

- Có ai gọi à anh?
- Không! Anh xem mấy giờ thôi – Tôi nói lảng đi
- Anh chưa trả lời em kìa, lúc nào dẫn em đi phượt nhé
- Ừ được rồi, phải rảnh đã chứ công ty giờ bộn bề thế này.
- Anh phải hứa đấy nhé
- Ừ anh hứa – Tôi nói liều.

Bảo Hân có vẻ vui hơn sau câu nói của tôi. Tôi thì chuyển sang trầm ngâm hơn vì nhớ Khả Vân, hôm qua nếu như không có việc của Quỳnh Thy, rồi thằng Bảo say khướt ở nhà thì chắc tôi đã chạy ngay đến với em rồi, nếu thế thì tôi đã không phải ngồi đây mà nhớ em thế này. Tôi bâng khuâng nhìn ra mặt hồ không biết giờ đây em đang làm gì nhỉ? Em có đang nhớ đến tôi như tôi đang nhớ em thế này không?

- Sao tự nhiên anh tư lự vậy? anh nhớ vợ à? – Bảo Hân hỏi dò
- À không! – Tôi giật mình vì câu hỏi của Bảo Hân đưa tôi về thực tại.
- Bên kia ấy, họ không nghĩ như bên mình, nếu không yêu nữa thì họ chia tay, đơn giản lắm – Bảo Hân nhìn tôi cười
- Nhưng đây là Việt Nam, em là người nước nào thế? – Tôi hơi khó chịu vì câu nói của Bảo Hân.
- Em là người Việt Nam – Bảo Hân có vẻ buồn khi thấy vẻ mặt của tôi không vui.

Tôi nghĩ mình đã hơi quá lời với Bảo Hân, dù sao thì em cũng sống ở hai môi trường, mỗi nơi một thời kỳ khác nhau nên cũng khó mà nói trước được.

- Ở bên kia vui không? Sao em lại về VN? – Tôi hỏi để xua đi cái không khí nặng nề này
- Chẳng vui lắm, bên đó chỉ có mình em, em chưa lúc nào không muốn về cả
- Em không ở cùng gia đình à? – Tôi hỏi cho có chuyện
- Không! À mà lúc đầu em có ở cùng dì, nhưng sau đó thì em chuyển ra ngoài vì dì rất khó tính, mà thực ra là bố mẹ muốn em có một cuộc sống tốt hơn thôi
- Ở cùng gia đình cũng tốt chứ sao – Tôi ngạc nhiên.
- Tại dì hay mang trai về nhà – Bảo Hân nói thản nhiên
- À ra vậy – Tôi thở dài
- Sống một mình cũng ổn mà, thực ra em chẳng phải lo nhiều vì bố mẹ cũng thuê người giúp việc cho em rồi. – Bảo Hân khẽ vuốt vuốt mái tóc của mình
- Ừ!

Tôi nghĩ thầm có những người sướng từ trong trứng nước, vì thế Bảo Hân lạ với cuộc sống ở VN như vậy cũng không có gì là bất hợp lý cả.

- Anh chắc phải yêu chị ấy lắm – Bảo Hân hỏi tôi
- Ừm – Tôi thừa nhận
- Vậy bây giờ còn yêu nữa không?

Bảo Hân lại hỏi tôi một câu hỏi vô tư. Với em thì như vậy nhưng với tôi khó quá. Nhiều lúc tôi tự hỏi rằng từng hành động của vợ liệu có giết dần tình yêu trong tôi, tự hỏi rằng liệu những hành động níu kéo của tôi có làm cho vợ tôi yêu hơn không? Tự hỏi rằng điều đó tôi làm vì tôi hay làm vì bố mẹ hai bên? Tự hỏi rằng... nhưng chính tôi cũng chẳng có câu trả lời.

- Anh không biết nữa – Tôi thở dài ngán ngẩm
- Vậy theo anh thế nào là yêu – Có vẻ đây là chủ đề ưa thích của Bảo Hân
- Thế em yêu ai chưa? – Tôi hỏi lại Bảo Hân.
- Cũng có một hai người nhưng em chẳng nhớ gì cả - Bảo Hân vẫn thản nhiên
- Thế em nghĩ tình yêu như thế nào

Đột nhiên Bảo Hân nhìn thẳng vào mắt tôi rồi rất nhanh lại quay đi

- Em không biết, nhưng có lần em gặp một người, người mà ngay từ lần đầu tiên tim em đã đập rất mạnh. Em chẳng biết gì về người ta cả nhưng em nghĩ em đang yêu.
- Hì! Người ta gọi là tiếng sét ái tình đó – Tôi bật cười.
- Có thể. Và em sẽ làm tất cả.. – Bảo Hân tự nhiên nói nhỏ
- Sao cơ? – Tôi ngạc nhiên trước câu nói của Bảo Hân

Bảo Hân nhặt lấy cái nắp chai mở từ lúc nào dưới chân rồi ném mạnh xuống mặt hồ Tây.

- Thì to live is to fight mà anh – Bảo Hân mỉm cười.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 58

Tôi cười, nhìn khuân mặt Bảo Hân có vẻ khá là vui vẻ

- Đúng đấy em ạ. Câu này ngày xưa anh cũng lấy làm phương châm sống của mình.
- Vâng! – Bảo Hân cười tự tin.

Trời đã chuẩn bị sang chiều, ánh nắng vàng vọt ánh lên trên mặt hồ như những dải kim cương vậy.

- Anh có hối tiếc không? – Bảo Hân lại hỏi tôi
- Về việc gì?

Tôi hỏi lại, câu hỏi của Bảo Hân cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi

- Thì việc chia tay ấy
- À ừ. Anh không biết – Tôi lại bắt đầu suy nghĩ tại sao Bảo Hân lại có vẻ hứng thú với chủ đề này.
- Vậy chắc là không rồi, em nghĩ tình yêu cũng đã hết rồi – Bảo Hân nói nhỏ
- Có thể. Mà em thấy thằng Bảo bạn anh thế nào? – Tôi không muốn tiếp tục mà lái sang câu chuyện khác.
- Anh nói về anh Bảo á? – Bảo Hân cười cười
- Ừ, em thấy thế nào?
- Em chẳng biết, anh ấy chẳng nói gì cả.
- Đàn ông Việt mà, nếu càng thích ai thì càng ngậm tóc trong miệng – Tôi cười
- Anh Bảo thích em á? – Bảo Hân sửng sốt
- À không, đấy là anh nói chung chung vậy thôi – Tôi giật mình, nghĩ bụng thôi lỡ lộ tẩy rồi.
- Vâng. Nhưng ở bên kia cũng nhiều người như vậy lắm.
- Ừ!
- Em thì lại không thích như thế? Em thích những người mạnh mẽ cơ
- Vậy à?
- Vâng! Đàn ông mạnh mẽ ai chả thích. Với lại như thế phụ nữ sẽ cảm thấy họ giá trị hơn khi được theo đuổi.
- Hì hì! Em nói hay quá
- Đâu. Em nói thật đấy. – Bảo Hân mỉm cười
- Giờ thì anh hiểu tại sao đàn ông tốt bao giờ cũng FA – Tôi cười cợt
- FA là gì ạ?
- Là forever Alone. – Tôi cười khùng khục
- A ha, đúng rồi

Lần đầu tiên tôi thấy Bảo Hân cười lớn, tự hỏi rằng sao em lại không hay cười như thế nhỉ? Miệng cười của em rất tươi và rộng, nhìn em thế này tôi cảm thấy em gần gần đôi chút. Chứ bình thường trông em cứ như nữ thần ở cách xa mọi người vậy, rất thích nhưng lại ngại đến gần. Đấy là là lời thằng Bảo nói tôi thế.

- Em cười tự nhiên thế này có phải hay không! – Tôi buột miệng
- Hì hì! Thật hả anh
- Ừ! Em lúc nào trông cũng như một tiểu thư sang trọng, có rất nhiều người quý em ở công ty nhưng chẳng ai dám nói chuyện với em cả.
- Ơ vậy hả anh? – Bảo Hân ngạc nhiên
- Chả thế! Em cứ dân dã như tụi anh đây này. Thích cười thì cười, thích nói thì nói. Việc gì mà phải ngại chứ. – Tôi hứng chí nói lớn lên
- Em cũng muốn nhưng không quen lắm – Bảo Hân tần ngần.
- Thì học lại đi, sợ gì chứ. Nhìn em mọi người chỉ dám đứng từ xa ngắm thôi. Hehe
- Học kiểu gì hả anh, từ bé em đã thế rồi? – Bảo Hân mắt tròn xoe.
- À à..

Tôi tắc tị, hứng chí lên thì nói thế thôi chứ dạy dỗ cái gì, có ai biết gì mà dạy dỗ tụi tôi đâu. Xã hội tự dưng nó làm cho chúng tôi trở thành con người như thế và chúng tôi cũng hài lòng như thế. Nhưng nhìn đôi mắt và vẻ mặt của Bảo Hân đến tội, em đang nhìn tôi đầy ám ảnh và hy vọng. Quả đúng em là người con gái cao sang thật, nhiều người xung quanh chắc không thể tin một cô gái như em lại có thể ngồi ở quán trà đá như thế này, họ đang nhìn chúng tôi soi mói.

- Đi uống trà đá thế này cũng là một cách đấy – Tôi cười
- Có vậy thôi à? – Bảo Hân ngạc nhiên
- Em thử làm những điều mình chưa làm bao giờ nữa xem – Tôi nhăn nhở
- Làm cái gì cơ ạ? – Em lại tròn xoe mắt
- Chửi bậy chẳng hạn
- Eo!

Bảo Hân bụm miệng cười. Có vẻ việc lấy tay che miệng cười là một nét rất đặc trưng của Bảo Hân, những lúc như thế tôi cũng thấy em rất dễ thương và gần gũi. Có vẻ gì đó cũng hơi ngây thơ vậy.

- Thì cứ thử xem. Nói theo anh này “đù má, nước chè gì mà chát thế”
- Nói theo anh à? – Bảo Hân tần ngần
- Ừ! Nói đi. “đù má, nước chè gì mà chát thế” – Tôi cười khùng khục nhắc lại
- Đù.... Chịu em không làm được đâu – Bảo Hân lắc đầu nguây nguẩy
- Nói đi, dễ thôi mà. Phải thế thì mới được chứ - Tôi cổ vũ
- Không được đâu
- Cố lên, nào, nói đi
- Ừm, để em cố
- Thử đi, thú vị lắm
- Từ từ nào
- Ừ, nói nhanh chứ

Bảo Hân ngượng ngùng rồi từng từ thốt ra chậm rãi, mắt em nhắm tịt lại

- Đù...má...nước...chè...gì...mà...chát...thế

Bảo Hân nói xong ôm mặt xấu hổ, còn tôi phá lên cười đến rung cả ruột, cười đến chảy nước mắt nước mũi tùm lum, mấy người đang đứng xung quanh không biết gì nhưng nhìn thấy tôi cười như thế cũng chỉ trỏ rồi nhăn nhở cười theo.. Nhìn cái dáng vẻ của em đúng là không nhịn được. Má em ửng đỏ lên như gấc vì quá xấu hổ.

- Anh trêu em – Bảo Hân xấu hổ ngượng ngùng
- Hiz hiz – Tôi không thể nói được vì còn ôm bụng mà cười
- Anh không cười nữa được không – Bảo Hân lại càng tỏ vẻ xấu hổ
- Thôi.. từ từ - Tôi cố nín cười nhưng không được, cứ ôm bụng mà khùng khục
- Anh này – Bảo Hân nghiêm mặt lại
- Được rồi.

Tôi ráng không kêu lên thành tiếng nữa. Mất một lúc mới trở lại trạng thái bình thường. Nhìn Bảo Hân e thẹn mà chỉ muốn cười tiếp nhưng đành phải cố nhịn. Lau mặt cái tôi nhìn em rồi hỏi.

- Thấy thế nào hả em?
-Thấy quê độ - Bảo Hân trả lời ngán ngẩm.
-Quê thế nào, thú vị thế còn gì.
- Thì anh với bao nhiêu người cười em kìa. Ngại chết đi được – Bảo Hân cúi mặt xuống
- Thôi được rồi, anh xin lỗi – Tôi cười cười
- Xin gì mà xin, giết người rồi mới xin à? – Bảo Hân phụng phịu.
- Hì! Còn nhiều trò hay lắm, em muốn thử tiếp không? – Tôi nham nhở
- Thôi chịu, một lần là đủ lắm rồi. Chả dây với anh – Bảo Hân ngay lập tức chối đây đẩy
- Kém thế! Phải học thì mới thành tài được – Tôi cười khì khì
- Chịu thôi, để hôm khác vậy.

Bảo Hân lại cúi mặt xuống tỏ vẻ xấu hổ.

- Trời đẹp quá mình đi dạo đi – Bảo Hân nói với tôi rồi đứng dậy đi ra phía lan can hồ
- Ừ! Cũng được – Tôi tặc lưỡi, cũng muốn vận động chút.

Chúng tôi đi dạo bên phía lan can hồ. Bảo Hân cứ thích nhìn mặt hồ óng ánh buổi chiều mà cười tủm tỉm. Thấy lạ tôi hỏi

- Sao em lại cười thế?
- Không có gì! Em đang nghĩ chút thôi
- Nghĩ gì thế? bật mí được không? – Tôi hỏi
- Cái gì cũng có lần đầu tiên anh nhỉ? – Bảo Hân nói bâng quơ
- Lần đầu tiên gì cơ? – Tôi lạ lẫm hỏi lại
- Thì cái gì mình làm lần đầu tiên ấy,anh chả bảo thế còn gì.
- À
- Em vừa nói bậy lần đầu tiên đấy – Bảo Hân lại tủm tỉm
- Có xá gì! Còn gì nữa không?
- Lần đầu đi dạo ở Vn nữa chứ?
- Ặc! Chả lẽ em chưa bao giờ à? – Tôi ngạc nhiên
- À không! Lần đầu tiên đi với một người đàn ông thôi.
- Ơ – Tôi định nói gì đó nhưng im bặt.

Bảo Hân không nhìn tôi, vẫn bâng quơ vừa đi vừa nhìn ra phía hồ, có vài cặp yêu đương đang say nhau mà hôn hít mặc dù trời mới chỉ là buổi trưa.

- Họ tự nhiên như bên kia nhỉ? - Bảo Hân hỏi tôi
- Ừ! Đây là con đường tình yêu mà - Tôi mỉm cười.
- Hi! Nhưng nhìn thế này thì kỳ quá - Bảo Hân tủm tỉm
- Có gì mà kỳ chứ! Thanh niên thì phải vậy chứ, em không thế à - Tôi trêu lại
- Em ... ái

Chân Bảo Hân khuỵu xuống, em bám chặt vào tôi, hóa ra gót giầy của em bị mắc vào một viên đá vỉa hè vỡ suýt ngã.

- Có sao không em? - Tôi lo lắng hỏi
- Không sao.. ái - Bảo Hân lại kêu lên
- Còn kêu không sao? Em đau ở đâu? - Tôi hỏi
- Hình như em bị trẹo chân rồi - Bảo Hân nhăn mặt nói
- Ngồi xuống đây anh xem nào

Tôi dìu Bảo Hân ngồi xuống một cái ghế đá gần nhất. Lo lắng tôi ngồi xuống dưới chân em cởi giầy ra xem tình trạng thế nào.

Xem xét một hồi tôi cũng đỡ lo lắng, hình như em bị trẹo chân thật, vết sưng hơi to và chỉ hơi tím, nhưng trông vẻ mặt em chắc cũng không đau lắm.

- Trẹo rồi, có đau lắm không

Bảo Hân lúc lắc cái đầu. Tôi giờ mới để ý mình đang cầm trên tay một cặp chân thon dài trong làn váy ngắn. Da em trắng quá, tôi nghĩ thầm.

- Anh bỏ chân em ra chứ - Bảo Hân xấu hổ thấy tôi đang chăm chú ngắm cặp chân em
- Ừ, anh quên - Tôi ngại ngần
- Anh H?

Một tiếng nói gọn nhẹ trong làn gió hồ Tây làm tôi và Bảo Hân giật mình, tôi vội vàng bỏ chân em ra.
 
Chỉnh sửa cuối:

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 59

Tôi quay người lại. Quỳnh Thy ở đâu đó chạy ra phía chúng tôi.

Bảo Hân lịch sự mỉm cười và gật đầu chào Quỳnh Thy. Quỳnh Thy thì chẳng quan tâm và chăm chăm chạy đến níu lấy tay tôi.

- anh làm gì ở đây thế? - Quỳnh Thy hỏi tôi
- Anh đi mua mấy thứ tiện thể đi dạo thôi - tôi cười cười với Quỳnh Thy
- Chị này là - Quỳnh Thy chỉ vào Bảo Hân
- À giới thiệu với em đây là đồng nghiệp ở công ty anh tên...
- Chị là Bải Hân phải không? - Quỳnh Thy ngắt luôn lời tôi khi tôi còn chưa kịp giới thiệu xong.
- Chào em! Chị là Bảo Hân - Bảo Hân vẫn lịch sự như thường ngày
- Chị đẹp thật - Quỳnh Thy nhìn chăm chăm vào Bảo Hân mà nhận xét, chẳng quan tâm tới lời nào của Bảo Hân luôn.

Tôi lắc đầu ngán ngẩm với con bé trẻ con này. Nó chẳng có chút gì lịch sự và xã giao cả.

- Này Quỳnh Thy..

Tôi vừa nói tới đó thì Quỳnh Thy đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay tôi, hơi dựa vào tôi rồi lom lom mắt dòm Bảo Hân.

- Chị chào em, cám ơn em vì lời khen - Bảo Hân không tỏ ra vẻ khó chịu gì, vẫn mỉm cười lịch sự với Quỳnh Thy.
- Thấy chưa! Cái con bé này vô duyên chưa kìa. - Tôi cốc vào đầu Quỳnh Thy

Cô nàng ôm đầu nhăn nhó nhưng vẫn không buông tôi ra mà còn níu chặt hơn.

- Ui da, cái anh này
- Giới thiệu với Hân đây là Quỳnh Thy em gái của Bảo. - tôi cười và chỉ chỉ vào đầu con bé này.
- À! Em là em gái của Bảo à? Thảo nào chị cứ thấy quen quen.
- Em còn là bạn gái của anh H nữa.

Quỳnh Thy nhanh chóng tiếp lời Bảo Hân làm tôi giật cả mình, vội xua tay ngay tắp lự

- ơ hay cái con bé nay! Hôm nay ăn phải cái gì mà nói linh tinh thế? Không phải đâu em đừng hiểu nhầm nhé - toou vội vàng nhăn mặt xua tay với Bảo Hân
- Em vui tính thật, y như anh Bảo - Bảo Hân nói rồi bụm miệng cười.
- Em có nói đùa đâu. Chẳng phải a H nói em đi party cùng công ty vào cuối tuần này mà. Nhân thể giới thiệu với mọi người luôn còn gì.

Quỳnh Thy tỉnh rụi. Tôi ngớ hết cả người, câu đầu thì đúng nhưng câu sau thì con bé này là bịa một cách trâng tráo. Tôi ngó qua nhìn Bảo Hân thấy nụ cười trên môi em tắt phụt.

- Vậy à! Hôm đấy em nhớ đến cho vui nhé. Bây giờ chị phải đi có chút việc đây.
- Này Bảo Hân... - Tôi gọi giật em lại để giải thích.
- Bây giờ em có việc phải đi mà. Lúc khức nói chuyện nhé anh. - Bảo Hân nói vội vàng.
- Sao lúc nãy..
- Lúc nãy em quên mất, giờ mới nhớ ra. Thôi mai gặp nhé. Em không qua công ty nữa đâu.

Bảo Hân nói vội vàng rồi tập tễnh đi ra phía đường vẫy lấy một chiếc taxi. Tôi gạt tay Quỳnh Thy ra rồi chạy theo Bảo Hân.

- Em sao vậy? Sao tự dưng lại phải đi ngay thế
- Em vội thật mà, vừa nhớ ra em phải sang nhà dì. Anh cứ về công ty đi nhé – Bảo Hân nói mà chẳng nhìn vào mắt tôi.
- Anh... – Tôi chẳng biết nói gì nữa
- Không phải ngại đâu anh, em không giận đâu

Bảo Hân nở một nụ cười méo xệch rồi mở cửa taxi. Tôi thẫn thở nhìn theo em mà chẳng thể mở lời ra được. Đột nhiên kính xe hạ xuống rồi em ngó ra cửa.

- Lúc nãy em có mua một lọ nước hoa. Em muốn tặng anh vì đã làm bạn với em ở công ty nhé.

Tôi đưa tay nhận lấy món quà từ tay Bảo Hân, em đã đeo một cặp kính to vật sành điệu trên mặt nên tôi không biết em nghĩ gì. Em mỉm cười rồi chào tôi. Chiếc taxi lao vút đi trên đường Thanh niên khuất dần khỏi tầm mắt của tôi.

- Chị ấy xinh thật, anh Bảo gọi là nữ thần cũng chẳng sai – Giọng Quỳnh Thy ngay phía sau tôi
- Haizz – Tôi thở dài
- Anh giận em à? – Quỳnh Thy nhỏ nhẹ.
- À mà chẳng có gì. Sao em lại có mặt ở đây thế? – Tôi hỏi
- Em mua cái váy dạ hội đẹp quá nên rủ tụi bạn đi chụp ảnh, mấy đứa chụp xong ra đằng kia uống nước thì em thấy có người giống anh nên gọi.

Quỳnh Thy vừa nói vừa chỉ ra phía mấy cậu thanh niên đang ngồi túm tụm ở một gánh trà nhỏ, đang xăm xoi mấy cái máy ảnh và lens, có cậu còn giở cả laptop ra.

- Anh ra chỗ tụi em đi, để em giới thiệu anh cho tụi nó – Quỳnh Thy cười.
- Thôi tao lạy mày, để mày lại giới thiệu tao là người yêu thứ n của mày à – Tôi lắc đầu.
- Xí xọn! Làm như anh báu lắm ấy. Thôi ra chỗ tụi em chút đi – Quỳnh Thy níu tay tôi nịnh nọt.
- Để hôm khác. Tao phải về công ty luôn đây – Tôi chối rồi ra phía xe của mình.
- Tạm biệt nhé, tối về tao xử mày sau.

Tôi vẫy tay rồi dọa nạt Quỳnh Thy tí rồi rồ ga chạy đi. Nó còn le lưỡi trêu tức tôi khi tôi phóng vụt qua nó. Con bé này đúng là không thể giận nó được.

Tôi về cơ quan thì cũng sắp tới giờ về. Bảo Hân đúng là không về công ty thật, chỗ ngồi của em trống trơn làm tôi cũng cảm thấy hơi trống vắng đôi chút. Tuy có vài ngày nhưng tôi quen với sự có mặt của em trong công việc của tôi. Mỗi lúc mở cửa ra hay bước vào phòng thì em cũng là người đầu tiên mà tôi nhìn thấy.

Tôi thầm nhủ liệu em có giận mình không nhỉ? Cái con bé Quỳnh Thy này dù sao thì cũng là kế hoạch đi cùng nó nhưng cũng phải cho tôi nghĩ cách để kiếm lý do nói thẳng với Bảo Hân chứ. Giờ đây huỵch toẹt cái làm tôi giờ đây lâm vào tình huống khó xử. Thật là! Nghĩ lại làm tôi lại điên tiết với Quỳnh Thy.

Màn hình Yahoo bật lên một popup. Tôi đang để invisible nên không ai nhìn thấy tôi cả, ở cơ quan thì tôi luôn dùng skype là chính. Nheo nheo mắt nhìn vào màn hình thì thấy đó là vợ tôi, chắc nàng định nhắn cho tôi offline đây.

- Buzz

“vợ xinh is typing...”

“vợ xinh is typing...”

Vợ xinh: Em đã nghĩ kỹ rồi
Vợ xinh: Cả anh và em tình cảm với nhau đến giờ hình như đã cạn, em không thể cố được nữa
Vợ xinh: Chúng ta có lẽ tạm chia tay nhau một thời gian.
Vợ xinh: Trong thời gian đó kể cả anh và em có quyền làm bất cứ điều gì..
Vợ xinh: Chuyện này anh yên tâm em sẽ không nói với bố mẹ hai bên. Chúng ta cứ như bình thường nhé.
Vợ xinh: Có lẽ anh và em đã sai lầm
Vợ xinh: Một tháng nữa anh và em sẽ ngồi lại với nhau và quyết định
Vợ xinh: Còn bây giờ anh cứ làm bất cứ điều gì anh muốn.
Vợ xinh: tạm biệt anh
Vợ xinh: Anh không cần nhắn lại đâu.

Vợ xinh signed out..

Từng dòng chữ lại cứa vào tim tôi. Giờ đây có lẽ tôi và vợ tôi không còn có thể được nữa rồi. Tôi ôm ngực đau đớn như bị ai đó thụi vào một đấm cực mạnh. Tất cả quãng thời gian bên nhau như giấc mơ mà giờ đây tôi không còn có thể quay lại nữa.

Mặc dù điều này đã được tôi dự đoán trước nhưng tôi vẫn cảm chua xót. Cảm giác thực sự mất đi một thứ gì đó quen thuộc cũng khó để tôi chấp nhận được. Nghĩ đến việc sắp tới phải nói với bố mẹ hai bên khiến tôi rầu lòng, tôi vẫn chẳng thể biết được tại sao hai chúng tôi lại ra như thế. Làm các cụ đau tôi cũng đã trở thành đứa con bất hiếu rồi.

Đi về nhà trong tâm trạng nặng nề tôi cũng quên hẳn mất việc trưa nay. Quỳnh Thy gõ cửa phòng tôi làm tôi chán hơn nữa.

- Anh ra ngoài ăn cơm – Quỳnh Thy gọi với vào
- Anh không đói
- Phải ăn chứ, không làm sao có sức – Quỳnh Thy năn nỉ
- Thằng Bảo về chưa? – Tôi tính xem nó về thì mua bia về uống cho đỡ chán vậy
- Chưa! Anh ấy nói phải về muộn, lúc nãy em gọi rồi.
- Vậy à? Thế mày ăn đi
- Thôi anh ra ngoài ăn với em, em ăn một mình buồn chết – Quỳnh Thy cố năn nỉ
- Tao không thèm cơm – Tôi cáu
- Em có bia đấy, lúc nãy mua về rồi
- Uống một mình chán bỏ mẹ - Tôi thở dài, nằm ườn ra giường.
- Thì em uống với anh. Anh một cốc thì em cũng một cốc là được chứ gì
- Mày mà cũng uống được bia à? – Tôi ngạc nhiên
- Uống tốt nữa là khác – Nó cười te tởn ở ngoài
- Có bao giờ thấy mày uống đâu – Tôi nhỏm dậy
- Thì em uống anh Bảo biết thì giết em à. Ơ... ra rồi

Quỳnh Thy nhoẻn miệng cười khi thấy tôi mở cửa phòng ra. Nó kéo luôn tay tôi vào bàn ăn.

- Mịe! Có hai chai mà cũng đòi – Tôi chưng hửng
- Nhìn ra kia kìa

Quỳnh Thy nhìn tôi rồi chỉ tay ra phía góc bếp. Nó cười cười còn tôi thì tí ngất.

- Mày định làm hết cả két này cơ à? – Tôi trợn tròn mắt nhìn nó
- Nửa thôi, nếu anh uống hết nửa – Nó nháy mắt tôi
- Mày kinh nhỉ, anh hơi bị ngưỡng mộ đấy – Tôi le lưỡi.
- Bọn anh toàn coi thường cô em gái này, chán – Nó bắt chước giọng điệu của tôi.
- Thôi uống đi – Tôi cười hì hì ngồi xuống bàn ăn.

Con bé này chẳng biết từ bao giờ nó làm cho tôi nhiều đồ nhắm, ngoài đĩa thịt nước nó còn chịu khó mua thêm nào là nem chua, nem giò, còn lại là đồ ăn bình thường. Khá là cầu kỳ so với bữa ăn thường ngày của tụi tôi.

- Hôm nay sao giở chứng thế - Tôi cười nhìn bàn thức ăn
- Anh chỉ lắm chuyện, em thích thế - Nó cười khì khì
- Thế rót bia cho anh đi – Tôi ngửa người phè phỡn
- Anh tự rót đi chứ - Nó bĩu môi
- Mày là em mày phải rót chứ
- Kệ anh, hôm nay em chẳng làm em anh nữa – Nó nhăn mặt
- Con này hay nhỉ? Không là em thì là gì? đừng nói làm mẹ tao nhá – Tôi cười cợt nhưng cũng tự mình mở bia, tiện mở luôn cho nó.
- Em với chả mẹ... em chả có tí liên quan máu mủ gì với anh hết.
- Kệ mày, có uống không thì bảo

Tôi đưa cốc bia lên cộc với nó phát. Công nhận khi dòng nước mát chảy từ cổ họng xuống dạ dày thì tâm trạng tôi cũng đỡ bức bối hẳn. Dù sao thì xung quanh tôi vẫn còn có nhiều người yêu quý và quan tâm đến tôi.

- Thằng Bảo đi đâu ấy nhỉ? – Tôi tự hỏi
- Hình như đi giám sát công trình anh ạ
- Sao nó chẳng bảo tao cái gì nhỉ? Mày biết bao giờ nó về không? – Tôi lạ lẫm
- Anh ở công ty mà còn chẳng biết nữa là em. Em chịu.
- Ờ, phòng khác nhau mà, mà thôi kệ mẹ nó, cho nó chịu thiệt – Tôi lại tu ực phát hết luôn nửa cốc còn lại
- Mẹ anh Bảo không phải mẹ em à! Anh uống kinh quá – Nó le lưỡi
- Mày uống đi chứ, để tao xem nào – Tôi nhăn nhở nhìn nó.
- Ừm..

Nó ngửa cổ nhắm mắt tu, mãi thì cũng hết cốc bia. Sau cùng nó quệt ít bọt còn dính trên mép rồi nói:

- Hết rồi nhé
- Mày uống chậm bỏ mẹ - Tôi nghi ngờ khả năng của nó, dễ bốc phét lắm đây.
- Quan trọng là uống được bao nhiêu chứ uống nhanh hay chậm quan trọng gì. Cổ họng các anh to bỏ xừ nên làm sao em theo được – Nó tỉnh rụi.
- Ờ rồi xem.
- Có em xem anh thế nào thì có

Nó nhăn nhở rồi rót cho chúng tôi hai cốc nữa, con bé con này tự dưng hôm nay tự tin gớm, làm cho tôi cũng cảm thấy hưng phấn và đỡ chán hơn phần nào. Rồi đột nhiên khi đưa cốc bia cho tôi nó hỏi:

- Chị Hân chiều nay đưa anh cái gì đấy
- Nước hoa
- Loại gì?
- Tao chưa xem, chẳng biết. Tao có bao giờ dùng đâu
- Dễ lắm. Em đoán ngay là chị ấy thích anh mà
- Tao đếch tin, mày chỉ nói xàm – Tôi lại tu tiếp
- Xì! Như thế mà còn không tin, đàn ông các anh vô tư thật
- Tao nghĩ Hân quý tao thôi, ở công ty Bảo Hân chỉ nói chuyện với mình tao và sau này là thằng Bảo nữa. Có mấy ngày thích thế quái nào được.
- Em linh cảm thôi, linh cảm phụ nữ chính xác lắm.
- Chúng mày chỉ có linh tinh thì có – Tôi nhớ lại chuyện trưa nay và bắt đầu bực mình
- Linh tinh là linh tinh thế nào. Em nói thật đấy
- Thật cái đầu mày, mày nghĩ thế nên hôm nay tính phá hả?
- Thì... thì em phải làm thế để anh Bảo còn có cơ hội chứ.
- Ờ!

Tôi chẳng quan tâm lắm đến câu chuyện của con bé Quỳnh Thy nữa. Cứ thế là ực bia và nhắm vài miếng thức ăn cho đỡ nhạt miệng. Con bé Quỳnh Thy này cũng chẳng vừa, nó chẳng cần cụng nhưng thấy tôi hết bao nhiêu thì nó cũng tự động hết bấy nhiêu. Một lúc sau khi im lặng tự nhiên nó lại hỏi tôi:

- Anh thấy chị Bảo Hân thế nào?
- Thì xinh, sang... Nói chung là được
- Thế anh có thích chị ấy không?

Nó làm tôi không uống nổi bia, tôi vừa cho lên miệng phải đặt ngay xuống lừ mắt nhìn nó.

- Mày đừng có linh tinh, tao chỉ quý thôi
- Có thật không? – Nó nghi ngờ nhìn tôi, khuân mặt đã trở nên ửng đỏ vì bia.
- Mẹ! Tao mà thích Bảo Hân thì đâu đến lượt giới thiệu cho thằng ế của mày.

Tôi tức mình tu một phát hết cả cốc bia. Quỳnh Thy cũng đưa cốc bia lên miệng uống nhưng vẫn nheo nheo mắt nhìn tôi, xem thái độ của tôi như thế nào?

- Thế giờ anh thích ai?
- Tao á?
- Vâng, chả lẽ hỏi con ma nào ở đây

Tôi khẽ rùng mình với cái ví von của con ranh con này, nó cái gì cũng nghĩ ra được. Tôi tự rót cho mình đầy cốc bia.

- Anh nói đi chứ - Quỳnh Thy giục
- Ờ. tao thích...

Điện thoại để dưới chân rung lên bần bật.

“Khả Vân calling....”
 

rusbear

Xe máy
Biển số
OF-183802
Ngày cấp bằng
6/3/13
Số km
56
Động cơ
335,157 Mã lực
Nóng hổi đây, cám ơn cụ Hoàng. Chúc cụ cuối tuần vui vẻ ;)
Đọc xong thấy thương cụ quá, các em thì chết mê mệt, còn vợ thì #-o
 
Chỉnh sửa cuối:

s3xyc4t

Đi bộ
Biển số
OF-181233
Ngày cấp bằng
20/2/13
Số km
3
Động cơ
336,130 Mã lực
Giết người ta :((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((
 

sunriver

Xe tải
Biển số
OF-28327
Ngày cấp bằng
4/2/09
Số km
212
Động cơ
479,601 Mã lực
Cụ viết hay quá, e cũng học XD mà cấm có phọt được 1 dòng nào cả.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực
Giết người ta :((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((
Em giết mợ hồi nào? Killing me soFTly chăng?
Cụ viết hay quá, e cũng học XD mà cấm có phọt được 1 dòng nào cả.
Cụ Cứ thử. Biết đâu đấy
Cụ lại lắp cái sim khuyến mại vào rồi ah ?
Cụ Tinh thật, ko mấy ng nhận ra :)
Haizzz
 

gago69

Xe lăn
Biển số
OF-1969
Ngày cấp bằng
16/10/06
Số km
11,008
Động cơ
-69 Mã lực
Nơi ở
Hàng Chiếu
Ơ, thế là hôm nay cụ chủ thớt lại thất tình òi nên mới ngồi nhà mà viết tiếp thế, trước đây thứ 7 & Chủ nhật cụ có phọt chap nào đâu, chả lẽ .........
 

arsenal8660

Xe tăng
Biển số
OF-89056
Ngày cấp bằng
19/3/11
Số km
1,824
Động cơ
420,169 Mã lực
cụ kiếm thêm cái máy chống cháy nữa đi.
 

Tít Mù

Xe tải
Biển số
OF-106965
Ngày cấp bằng
27/7/11
Số km
452
Động cơ
397,380 Mã lực
Ơ, thế là hôm nay cụ chủ thớt lại thất tình òi nên mới ngồi nhà mà viết tiếp thế, trước đây thứ 7 & Chủ nhật cụ có phọt chap nào đâu, chả lẽ .........
Thì vợ xinh của cụ H cho thả rông một tháng nên thứ bảy chủ nhật phọt thoải mái còn giề 8->
 

mon crazier

Đi bộ
Biển số
OF-184384
Ngày cấp bằng
9/3/13
Số km
6
Động cơ
334,440 Mã lực
Sao cụ k chơi 2 tay 2 súng cho tiện. Tháo lắp nhiêù nó cháy sim đấy :D
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải
Top