Bạn đồng hành

Trạng thái
Thớt đang đóng

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 20

Cuộc sống cứ thế trôi, dòng người cứ thế đi. Có những giây phút được đắm mình trên những cung đường thế này có thể với những người như tôi, như em sẽ là những giây phút không thể nào quên. Chúng tôi được ngả mình theo những vòng cua, được cười hềnh hệch cùng nhau khi con xe khò khè leo từng chút một lên những con dốc lớn, được tận hưởng cái khí mát của trời đất phả vào khuân mặt rười rượi. Ở đây chả có gì ngoài thiên nhiên, ngoài trời đất và những con người còn chưa bị cái thị trường hối hả kia xâm nhập, đây là một thế giới khác, khác rất lạ.

Nhưng với riêng tôi thì ngoài những điều đó ra tôi còn có em. Có những bài hát đâu đó của em xen lẫn trong tiếng gió thoảng vào tai tôi. Em cùng với thiên nhiên giúp tôi tận hưởng cuộc sống này và cảm thấy cuộc đời còn tuyệt lắm. Nếu có thể được tôi muốn phút giây này kéo dài, mãi mãi.

Những hòn đá sỏi, hàng cây lần lượt được bỏ lại đằng sau, chúng tôi đã tới Sùng Là. Ở nơi đây bắt đầu có những ngôi nhà với hàng rào bằng đá tuyệt đẹp bao quanh. Nếu như ở dưới xuôi để làm những ngôi nhà với tường rào bằng đá thì chủ nhân phải bỏ ra số tiền không nhỏ, nhưng ở đây nơi được mệnh danh là cao nguyên đá đẹp nhất này thì đá ở khắp mọi nơi, mọi người chỉ việc bưng về mà dùng thôi, tạo nên một nét đặc trưng vùng miền không thể lẫn, đẹp tự nhiên mà không thể lẫn.

Địa điểm tiếp theo tôi muốn đưa em đến chính là khu nhà của Pao, chẳng là tôi đã xem bộ phim “chuyện của Pao” rồi và rất ấn tượng với miền đất này, đó cũng chính là một trong những lý do tôi chọn HG là điểm đến trong cuộc hành trình của mình.

Nhà của Pao thực ra là một khu nhà, chúng tôi không khó tìm vì ngay trên đường đã thấy có biển ghi rõ rồi. Lúc đầu tôi định để xe ở ngoài nhưng ngó lên thì thấy khu nhà còn khá xa nên chúng tôi phi thẳng xe vào đó cho tiện. Em ngồi sau tôi thì không thể yên ổn một chút nào cả, hết ngó sang phải rồi ngó sang trái, rồi lại nhỏm người lên nhìn con dốc chúng tôi chuẩn bị leo vào khu nhà.

- Đồng hoa cất lợn đẹp quá anh ơi! – Tôi tí sặc vì nhận định của em.
- Ờ! đẹp đấy, tên cũng đẹp nữa cơ – Tôi cười
- Đẹp mà! tí anh chụp ảnh cho em giữa đồng hoa này nhé!
- Ừa! phải nói là đồng hoa cất lợn, nó có tên mà! Haha
- Ừ thì hoa cất lợn, anh lắm chuyện quá!
- Hehe

Việc chụp ảnh để sau. Tôi phi lên dốc tìm nhà của Pao để thăm. Hình như giờ này mọi người đi làm hết rồi thì phải, đa số các nhà đóng cửa hết trơn, chỉ có hai ba nhà là mở cửa thôi, lũ trẻ thì nhìn ngó chúng tôi láo lơ, chưa quen lắm thì phải. Các ngôi nhà ở đây cũng có kiến trúc đặc trưng như tường rào bằng đá, tường nhà thì chít đất nhưng đượm nét cổ xưa với nhưng khung cửi và màu gỗ đã đen nhẻm theo thời gian. Khổ cái chả cổng nhà nào là đề nhà của Pao nên tôi không biết ngôi nhà mà đạo diễn H dê chọn để làm phim ở đâu.

Tôi chọn đại một ngôi nhà mà cánh cổng còn mở mà dừng lại. Quay lại nhìn em tôi đoán mò:

- Đây là nhà của Pao nè em
- Anh điêu thế! Sao biết đây là nhà của Pao – Em nghi ngờ, chắc bị tôi lừa nhiều lần nên em cảnh giác hẳn.
- Thật mà, đây là nhà của Pao đấy, anh xem film rồi thấy giống lắm – Tôi khẳng định chắc nịch.
- Chả tin! – Em vẫn nghi ngờ lắm, chắc tại tôi lòng vòng ngó lơ nãy giờ nên em đoán tôi chả biết nên vẫn chưa chịu.
- Hừm! Không tin à?

Tôi gọi mấy đứa trẻ đang đứng xa xa ngó chúng tôi nãy giờ rồi chỉ chỉ vào ngôi nhà bảo:

- Nhà của Pao? Nhà của Pao?
- Không! Nhà của Tao! Nhà của Tao – Một trong số những đứa trẻ kêu toáng lên.

Tôi với em giật mình rồi cười ha hả. Lũ trẻ ở đây nói tiếng kinh lơ lớ, bọn chúng tầm 7 tuổi là lớn nhất trong bọn rồi, chắc mới học ở nhà trường. Thấy vậy nên tôi lại trêu:

- Nhà của Pao? Nhà của Pao
- Nhà của tao! Nhà của tao! – lũ trẻ lại kêu lên.

Em khoái chí nhảy xuống xe trong khi tôi vẫn ngồi cười vui vẻ. Không hiểu sao em lấy ở đâu ra kẹo bánh chia cho tụi trẻ mỗi đứa một vài cái, chắc lúc nãy ở cổng trời em mua đây mà. Lũ trẻ nháo nhác vui vẻ lên hẳn, mỗi đứa cũng tầm được ba bốn cái. Em chỉ chỉ vào ngôi nhà rồi ra hiệu như muốn vào:

- Vào được không? – Em nói

Thằng bé dắt luôn tay em vào nhà. Tôi tiện thể cũng phi xe vào luôn. Dựng xe vào một góc tôi thấy em đang ngồi với bà cụ nào đó, chả biết em nói gì mà bà cụ ngoác miệng ra cười, khoe cả hàm còn đúng 2 cái răng đen.
Người dân tộc đúng là thú vị. Bà cụ thì không biết tiếng kinh và thằng bé thì cũng chỉ nói được vài từ nên rốt cục chúng tôi phải dùng thứ ngôn ngữ phổ biến nhất trên thế giới là body language để nói chuyện. Ấy thế mà cũng hiểu nhau ra phết, bà cụ dẫn chúng tôi đi thăm thú vòng quanh nhà, tôi tranh thủ chụp vài kiểu ảnh với những thứ mà tôi thích, em thì thi thoảng cũng bắt tôi chụp ảnh với em với bà cụ và thằng bé. Chúng tôi thử dùng hết các thứ ở đây như khung cửi, rồi thử băm rau bèo, dùng cối giã gạo. Bà cụ và thằng bé thì đứng cười vui vẻ khi thấy chúng tôi lóng nga lóng ngóng dùng những thứ ấy. Tôi cũng khuyên bạn nào đi HG thì không nên bỏ qua địa danh điển hình của người Mông này, và cũng hy vọng con người nơi đây sau này sẽ không bị những dịch vụ và lòng tham làm cho họ mất đi bản sắc vốn có.

Tạm biệt bà cụ và thằng bé hiếu khách chúng tôi trở ra ngoài với đồng hoa cất lợn tuyệt đẹp của em. Thực ra chỗ này khá rộng, có vài cái cây thông ở phía xa xa nhưng cũng không làm mất đi đồng hoa cất lợn này. Em chỉ chờ tôi dừng xe là nhảy ngay xuống mà làm đủ trò cho tôi chụp ảnh, cả đồng hoa cất lợn bị em lấy làm nền cho những bức ảnh kỳ cục, tội nghiệp lắm thay, nhưng cũng hợp lắm thay.

Hỳ hục và chơi đùa nhiều quá nên tôi chắc mẩm không thể qua cột cờ Lũng Cú chơi được nữa. Chúng tôi xuất phát muộn, đi thì chậm và chơi thì nhiều. Tính toán đi lại thì chúng tôi thích thế này hơn là đi cố cho hết các điểm, và nếu em thích thì chúng tôi sẽ đi thăm vào ngày hôm sau cũng được. Chính vì cái suy nghĩ ấy nên tôi và Khả Vân tiêu tốn hơi bị nhiều thời gian ở khu nhà của Pao này.

Tôi và em lại tiếp tục lên đường. Những cung đường lại tiếp tục được trải dài, yên lặng và quyến rũ. Đi tầm được vài ba tiếng chúng tôi đã lên một đỉnh con dốc cao, tôi để ý thấy chỗ này rộng rãi và trong khi tôi đi giải quyết cái nhu cầu tự nhiên của con người tôi phát hiện ra nếu leo lên sườn đồi chút nữa tôi sẽ có thể chụp được toàn bộ nơi này, cả một thung lũng tuyệt đẹp.

Nghĩ là làm và cũng chẳng vội gì, tôi và em hăm hở vứt xe ở dưới và leo lên những hòn đá tai mèo nhọn hoắt, tôi luôn dịu dàng cầm tay giúp em leo qua những đoạn khó. Những lúc như thế khi tôi chìa tay ra thì em luôn nhìn vào mắt tôi và mỉm cười. Mất một lúc chúng tôi cũng tới được một hòn đá to và khá bằng phẳng, ở vị trí này tôi thấy toàn cảnh của thung lũng, những mái nhà và cả những cung đường uốn lượn, khung cảnh khá yên bình và bao la, chỉ tiếc là chưa đến giờ nấu cơm nên vẫn chưa có khói. Tôi loay hoay giở máy ảnh ra căn chỉnh và chụp liên hồi, cố gắng lấy những góc đẹp nhất của cái thung lũng này.

Khi tôi đặt máy xuống cũng là lúc em dí vào tay tôi cốc cafe nóng hổi, thật lạ là em không đòi tôi chụp ảnh như mọi khi. Em mông lung nhìn ra phía khoảng không trước mặt, ánh mắt lại trở nên buồn da diết.

Em thật lạ, lúc buồn lúc vui, cái nào em cũng hết lòng cả. Khi vui thì em cũng hết mình mà khi buồn em cũng làm cho khung cảnh trở nên thê thảm theo, tôi nhìn em mà cũng vậy, có chút chạnh lòng. Cafe ngon, và tôi cần điếu thuốc để có thể chìm vào trong suy nghĩ cùng em.

Đứng trước khung cảnh như thế này con người ta dễ cảm thấy yếu đuối lắm đây. Nơi người ta có thể nhìn được toàn cảnh thiên nhiên cũng là lúc người ta nhìn lại toàn cảnh số phận và cuộc đời mình, tôi chắc em cũng đang suy nghĩ như vậy nên ánh mắt của em cũng trở nên sầu thẳm. Tôi cũng vậy cũng có những điều của riêng mình, hai con người ngồi cạnh nhau, cùng nhâm nhi cafe và ngắm nhìn thế giới, thế giới của mỗi người.

- Nếu được anh muốn được như mẹ Kía hay mẹ Sim?
 
Chỉnh sửa cuối:

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 21

Em có vẻ đang chìm trong những suy nghĩ miên man bất tận, em hỏi mà cũng chỉ như vu vơ, tôi trả lời cũng được mà không thì cũng chả sao. Nhìn em như thế tôi thấy hơi chạnh lòng, có lẽ em cũng vì một số chuyện buồn tình cảm nào đó mà trở nên như vậy, con người em vốn rất phức tạp.

Bản tính tôi xưa nay không bao giờ hỏi chuyện riêng tư một ai đó một cách trực tiếp. Những câu nói an ủi hầu như tôi cũng chẳng bao giờ nói ra. Nếu muốn quan tâm hay ai đó mà tôi yêu thương cần nói chuyện, lúc họ buồn tôi lại thường hay pha trò để họ quên đi, nếu họ muốn nói, cứ để họ nói, còn không tôi cũng không bao giờ hỏi cả, tôi luôn muốn mọi thứ thật tự nhiên.

- Anh có phải phụ nữ đâu mà em hỏi thế! – Tôi cười.
- Ừ nhỉ! em quên mất, làm đàn ông như các anh thật sướng – Em có vẻ như đã tỉnh lại sau tiếng cười nhẹ của tôi.
- Sướng gì mà sướng! Đàn ông tụi anh khổ bỏ xừ!
- Khổ gì mà khổ! Phụ nữ bọn em mới khổ - Hình như em muốn tranh luận với tôi thì phải.
- Này nhé! Bọn anh sinh ra đã phải mang trách nhiệm to lớn này, phải làm ra tiền nuôi ra đình này, lấy vợ thì phải có nhà cửa này, lại suốt ngày bị áp lực ngoại giao với công việc mệt bỏ xừ ra...... – Tôi làm một tràng dài như muốn không dứt.
- Thì phụ nữ cũng thế mà, lại còn phải chăm sóc gia đình con cái nữa – Em nói
- Nhưng bọn em sinh ra đã không phải mang cái trách nhiệm ấy, đó là bọn em tự muốn như vậy thôi – Tôi thở dài.
- Ừm..
- Vậy nếu là em thì em muốn làm mẹ Pía hay mẹ Sim? – Tôi hỏi lại em.

Mẹ Pía hay mẹ Sim thì cũng đều là những người phụ nữ đau khổ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “chuyện của Pao” thì sẽ hiểu được điều này. Mỗi người một vẻ, người thì chấp nhận làm cục đá trong nhà, người thì chấp nhận làm vợ lẽ, âu cũng là cái tình thôi nhưng mỗi người cũng mỗi kiểu. Cuối cùng thì họ cuối đời cũng có một sự lựa cho riêng mình và hài lòng về nó.

- Mẹ Pía thì khổ mà mẹ Sim thì cũng khổ - Em thở dài.
- Chả phải về sau cũng không đến nỗi còn gì? – Tôi cười
- Nhưng lúc đó già rồi, gần cuối đời mới được một chút
- Có những người sống 1 trăm năm nhưng chỉ cần 1 ngày hạnh phúc thôi em ạ - Tôi ra vẻ triết lý.
- Cứ như ở đây có phải thích không anh nhỉ? Em thấy ở đây ai ai cũng vô tư và hài lòng với cuộc sống.
- Đấy là em chưa biết thôi chứ
- Ừm, cũng có thể?
- Ừ! Mỗi người tuy có thể hoặc không nói ra nhưng đều cho mình là khổ nhất, thực ra mình có là họ đâu mà hiểu được.
- Chắc vậy! – Em lại thở dài..

Tôi im lặng, tự dưng muốn cầm lấy bàn tay em. Nhưng tôi chưa kịp làm cái điều bé nhỏ ấy thì bàn tay em bé nhỏ của em cũng đặt lên tay tôi, em dựa vào tôi như thế, im lặng.

Cuộc đời là thế! Đôi khi bạn nghĩ mình là bất hạnh nhất, xui xẻo nhất, bạn làm nhiều điều vì người khác nhưng bản thân bạn luôn kỳ vọng vào việc bạn sẽ nhận lại những điều ít nhất là phải gần tương tự, và bạn tự chuốc lấy bất hạnh từ đó. Thực ra bạn vẫn cứ thế mà làm cũng được, nhưng đừng kỳ vọng mà làm gì, khi bạn kỳ vọng thì có nghĩa là bạn đang muốn người kia phải làm gì đó, hay phải thay đổi, đơn giản hơn là phải hiểu bạn, mà tôi nói thành thật là đến bạn còn chả biết được bản thân mình thế nào thì đòi hỏi người khác sao được, kỳ vọng vào người khác thì có nghĩa gì. Cuộc đời luôn thế, hãy sống như đứa trẻ vô tư 3 tuổi là hay hơn, không phải vì nó không biết đòi hỏi mà là vì khi không được đáp ứng nó chỉ khóc vài câu và lại quên luôn, không để lại những vết thương như người lớn.

Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng tôi ngồi với nhau như thế này trong cuộc hành trình, em và tôi cùng im lặng ngắm đất trời bao la, xanh mướt cho tới lúc xẩm tối. Hãy cứ để em tự nghĩ về mình, tôi cũng vậy.

- Em thực sự muốn anh là người yêu em trong cuộc hành trình này, anh ạ! – Em đột nhiên nói.
- Ừ! Anh đang làm người yêu còn gì! – Tôi cười, gắng lấy lại trạng thái cân bằng vốn có.
- Anh biết là người yêu thì phải thế nào không mà chắc thế?. Hừ! – Em hừ mũi cái nhưng vẫn hỏi lại tôi
- Biết! – Tôi cười dê, mặt cố gắng trông có vẻ đểu đểu tí
- Này này! Đừng có mà mơ nhé! – Em cũng lại bật cười, lại nhéo tôi một cái đau điếng ở sườn.
- Anh biết thật mà! – Tôi cười
- Thật á? Vậy nói đi xem nào, xem có đúng là người yêu thật không!

Chẳng cần gì nhỉ! – Tôi nghĩ. Tôi nhẹ nhàng kéo em vào lòng mình, ấm áp.

- Để em dựa vào khi cần là được.

Em im lặng, tôi cũng thế nhưng em không dựa vào vai tôi nữa mà nằm hẳn vào lòng tôi. Em ngước nhìn lên bầu trời và lại khóc, em rất hay khóc. Tôi khẽ gỡ vài sợi tóc vương trên gương mặt thanh tú của em, lau khô những giọt nước mắt của em. Tôi hy vọng bầu trời em đang nhìn sẽ trong và xanh hơn lúc trước.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 22

Chúng tôi ngồi như thế cũng tương đối lâu, khi những ánh nắng đã ngả sang màu vàng cho thấy chiều sắp đến thì chúng tôi mới ngồi dậy. Tôi hơi vươn người ra ngó xuống đường xem con xe cùi của mình có còn ở nguyên vị trí ấy không và suýt tí nữa thì ngã vì hai chân đã tê rần, chắc tại lâu ngày nó không được làm cái nhiệm vụ thú vị này đây mà. Em thì thoáng tái mặt khi thấy vẻ loạng choạng của tôi bèn kéo ngay lại nhưng không kịp vì tôi đã tự lo được rồi.

- Anh làm em sợ chết khiếp – Em mặt cắt không còn giọt máu nói.
- Hì! Không sao đâu! Tại chân anh bị tê đó!
- Tê mà còn nhoài người ra như thế! sao không bảo em!
- Tại ai ấy nhỉ?! – Tôi cười nheo mắt tỉa em phát.
- Hừ! Anh lại đổ lỗi cho em chứ gì! Còn lâu nhé, tại anh tự nguyện thì có!
- Ô hay chưa kìa! Lại còn chống chế nữa! Tí là xèo cái mạng này của anh nhé, rơi xuống đó chắc toi hết, may ra giữ lại được mỗi một bộ phận
- Bộ phận gì anh?! – Em hỏi tò mò.
- Ừ thì cái quan trọng nhất ở trung tâm, nó được bảo vệ bởi hai cái thứ khác to hơn nên chắc rơi xuống là vẫn yên lành – Tôi cười.
- Hức hức! – Em bụm miệng cười thành tiếng.
- Sao mà cười? – Tôi tỉnh bơ
- Toàn đá tai mèo nhọn hoắt thế này anh lăn vài vòng là cái thứ đó nó đi luôn ấy chứ, ha ha – Em cười vui vẻ.
- Đấy! Thấy nguy hiểm thế mà nguyên nhân tại mình còn không lo bồi thường – Tôi càu nhàu.
- Bồi thường gì nào? – Em vẫn cười.
- Chả biết! – Tôi vừa nói vừa ngửa mặt lên trời huýt sáo.
- Chụt! thê nhá! bồi thường rồi nhá – Em hôn chụt phát lên má tôi rồi đi xuống
- Ơ! Thế là bồi thường xong rồi à?
- Ừa! Xong rồi!
- Hơ hơ! Có thế thôi à? – Tôi vẫn nhăn nhở
- Thế thôi! Còn muốn gì nữa – Em cười
- Vào chỗ khác cơ! hí hí – Tôi cười dê
- Thôi đi ông tướng – Em chu môi cười
- .....
- .....

Cứ thế chúng tôi leo xuống chỗ để xe. Tôi thầm nghĩ nãy giờ chắc cũng có người đi qua mà họ chỉ cần nhấc cái túi lên đi là ai biết đấy là đâu ngay. Ở đây được cái sướng như thế, bạn có thể vứt đồ bên vệ đường mà sẽ không ai đụng chạm gì tới đồ của bạn cả, thầm nghĩ nếu mà ở thành phố thì chỉ cần 10s là xong. Cái kinh tế thị trường nó làm cho nhu cầu của con người cao hơn, lòng tham cao hơn, kinh tế cao hơn, mọi thứ đều hơn và chỉ có đạo đức thì đi xuống.

Trời đã xâm xẩm rồi, từ đây chúng tôi về tới Đồng Văn chắc còn cỡ hơn 1h đồng hồ nữa. Cũng không kịp vào thăm nhà Vương với lên Lũng Cú rồi, thích thì mai đi cũng được. Với tôi thì bây giờ nếu thời gian là vàng thì tôi là tỷ phú nên cũng không quan trọng lắm. Cứ đi cho thích thôi, điểm đến thì với tôi chỉ có mỗi Xín Mần là quan trọng, nó quan trọng là bởi vì em, Khả Vân chứ không phải vì tôi.

Chúng tôi cứ tà tà vừa đi vừa ngắm cảnh chiều hôm, thi thoảng gặp mấy chị em bà cháu dân tộc vác củi với nứa đi về. Nhìn cái gùi toàn cây khô thế thôi nhưng khi tôi ngỏ ý muốn gùi thử thì lập tức chân khuỵu xuống vì nặng khi bà dân tộc bỏ tay ra không đỡ nữa. Công nhận là nặng dã man mấy người phụ nữ già trẻ này có thể vừa gùi vừa đi, vừa nói chuyện và leo lên dốc để về nhà dài hàng chục cây số. Thật ngưỡng mộ, trong tôi thầm nghĩ rằng sao các bố ở ủy ban thể thao quốc gia không lên đây mà chọn nhân tài về đào tạo nhỉ! Hehe. Chúng tôi trò chuyện với người dân tộc rất vui, nhiều khi chả hiểu họ nói gì, chỉ có tấm lòng và sự thân thiện là tỏa ra bên ngoài thôi. Thường thì sau khi gặp gỡ và nói chuyện như thế em hay biếu họ một ít kẹo bánh về cho lũ nhỏ ở nhà. Thật tuyệt.

Cuối cùng thì cái thị trấn Đồng Văn cũng hiện ra trước mặt, phố xá cũng không đông mấy so với các thị trấn khác. Tôi và Khả Vân tìm mỏi mắt mới thấy một vài nhà nghỉ, lần này tôi để cho em chọn. Em cuối cùng chỉ vào một cái nhà nghỉ ngay gần ngõ Phố Cổ ở trung tâm.

- Trông nó đẹp đẹp và chắc không có cái phòng tắm như hôm qua – Em bảo
- Sao em biết? – Tôi hỏi! Hóa ra là bị lộ rồi
- Hừ! Em còn chưa xử anh vụ đấy, dám nhìn em tắm mà em lại chẳng hề biết gì cả.
- Em cũng nhìn anh còn gì – Tôi nhăn nhở
- Xí! Không thèm, thấy thế em quay đi hướng khác luôn
- Chứ không phải dán mắt vào à? – Tôi châm chọc
- Thèm vào, chỉ có anh mới thế thôi. Dê già! – Em bĩu môi.
- Thì người yêu nhìn ngắm cũng được chứ sao. Hề hề
- Lúc đấy đã yêu đâu..
- Thôi không cãi nhau nữa, vào đăng ký phòng thôi.
- Hừm! Tí xử sau.

Tôi và em chui lên phòng làm thủ tục, sau đó mang đồ lên phòng. Tôi phì cười vì cái phòng nó cũng chả khác hôm qua là mấy, cái phòng tắm và cửa giả vẫn y như vậy, có chăng chỉ là nhỏ hẹp hơn tí thôi. Chúng tôi quyết định chọn phòng đơn, tại sao lại chọn phòng đơn thì lý do như sau:

Lễ tân: Anh chị lấy phòng đơn hay đôi ạ?

Tôi quay sang hỏi em:

Tôi: Đơn hay đôi em?
Em: Hâm à! Đôi chứ
Tôi: Đơn nhé, cho ấm cúng
Em: Đừng mơ, dê già, đôi
Tôi: Thôi mà, đơn là được rồi
Em: Hứ! Đôi! Phải tránh xa anh ra
Lễ tân: Chị ơi vậy lấy phòng đôi ạ?
Em: Đơn

Thế đấy, em luôn nói và làm rất khác nhau, dù sao thì tôi cũng chẳng phản đối gì. Chúng tôi sắp xếp đồ và ăn vài cái xúc xích cho đỡ đói chờ bữa cơm của cụ Dìn. Lần này cảnh giác nên khi chuẩn bị tắm tôi bị em đuổi xuống nhà, tôi cũng tặc lưỡi chấp nhận cơ bản vì cũng cần phải bơm xăng và chỉnh lại mấy thứ cho con xe cùi, hôm nay nó vượt dốc oải quá nên hơi kêu. Lúc tôi lên thì em cũng đã tắm xong và đang ngồi sấy tóc, tôi cũng tắm luôn cho nó sạch sẽ mát mẻ chút, tôi không thể nào như các bạn trẻ hay đi phượt có thể 3 ngày không tắm cả, chắc tại già cả rồi, hì.

Xong xuôi thấy vẫn còn sớm tôi rủ em đi dạo phố cổ Đồng Văn. Hôm nay không có nhiều người chắc tại là ngày thường, khu chợ xây được xây bằng đá cũng vắng hoe hoắt, mọi người về hết rồi thì phải. Em và tôi, hai người khoác tay nhau đi dạo trên con phố cổ Đồng Văn, nhẹ nhàng cười nói như đôi tình nhân trẻ tuổi giữa cái tiết trời dễ chịu đến thế này. Em hầu như không lúc nào rời tôi cả, tay em cứ phải khoác dính vào tay tôi mới thôi, chịu thật.

Khu phố cổ Đồng Văn, có lẽ là nơi đặc biệt nhất mà tôi từng đến, thoạt nhìn tôi nghĩ đây là khu phố của người Hoa vì cách xây nhà chỉ có hai tầng, với ở giữa trung tâm là một khoảng giếng trời khá lớn, lấy sáng cho toàn bộ căn nhà, nhưng khi ngắm kỹ thì hóa ra không phải, nó là một sự pha trộn kiến trúc rất đặc sắc giữa tổng thể nơi đây, chắc là tại ở đây tập trung nhiều dân tộc quá, từ người Kinh, Hoa, Tày, Mông... sống lẫn lộn với nhau.

Dạo vòng vòng một hồi cũng mỏi chân, miệng lại khát và thèm cafe, chúng tôi vào luôn cafe Phố cổ ngồi gọi ra 2 ly cafe uống. Được nghỉ ngơi thoải mái nên tôi cũng thư thái mà ngồi ngắm 1 số đoàn phượt khác cũng đang cafe tại đây. Cafe phố cổ có lẽ là ngôi nhà điển hình nhất ở cái dãy phố này, không phải vì nó là rộng nhất đâu mà vì kiến trúc của nó vẫn được giữ lại gần như nguyên vẹn, các bàn cafe hay đèn đóm cũng chỉ được treo sơ sài chứ không làm lại hoàn toàn như là cafe ở HN, trên tầng hai thậm chí còn có nơi cho mọi người đi phượt có thể ngủ qua đêm với giá là 50k/tối thì phải, tôi nhớ mang máng nhân viên phục vụ nói thế, trên tường nhà treo trang trí những vật dụng của người dân tộc nơi đây như là khèn và nỏ, etc..

Ngắm chán khung cảnh quán thì tôi quay ra ngắm em. Thú thật là từ khi gặp em tôi rất thích nhìn ngắm em, ngắm bất cứ khi nào có thể. Vẫn khuân mặt trái xoan thanh tú, vẫn bờ môi trái tim, vẫn giọng nói trong như nước suối ấy thì lần này tôi bị em mê hoặc bởi cái cách em gẩy gẩy chiếc thìa cà phê, môi hơi cắn vào trông thật đáng yêu biết chừng nào..

- Này! Ai cho phép anh nhìn hả? – Tôi bị em phát hiện ra rồi.
- Người yêu anh thì anh cứ nhìn – Tôi cười và trêu em
- Hừ! Ma lanh quá, toàn bắt nạt em.
- Ai bắt nạt em chứ, chiều em thế còn gì nữa – Tôi muốn làm không khí vui vẻ hơn.
- Chiều gì mà chiều.. – Em phụng phịu, chắc là tại bí quá không nghĩ được phải nói với tôi thế nào.
- Hehe! Thấy chưa! – Tôi cười.
......
......
- Anh này!
- Anh yêu bao giờ chưa?
- Em có nghĩ nên hỏi một người đàn ông 28 tuổi câu này là hợp lý không? – Tôi cảm thấy hơi khó chịu.
- Vậy là rồi hả? – Em không buông tha
- Ừm..
- Anh yêu bao cô rồi – Em hỏi, tôi biết ngay là em sẽ hỏi câu này.
- Anh không tính số lượng, anh chỉ tính lần yêu thôi.
- Lần yêu là sao? – Em hỏi mắt mở to ra.
- Thì...
- Là sao?
- Đàn ông có hai lần yêu
- Hai lần như thế nào?
- Một lần như một giấc mơ, rất đẹp, có thể nói là tuyệt đẹp để nhớ mỗi khi đắng lòng. Lần còn lại là thực tại, là gắn chặt với cuộc sống cơm áo gạo tiền, hỷ nộ ái ố đủ cả.
- Em chẳng hiểu gì cả
- Thì mơ luôn rất đẹp nhưng luôn phải đến lúc tỉnh, nó không bền và ngắn. Còn thực tại thì chả đẹp chả xấu nhưng nó lại bền lâu em ạ.
- À em hiểu rồi! Mơ với tỉnh hà
- Ờ!
Tôi tặc lưỡi cho xong, chả lẽ lại gọi là Tình Mơ với Tình Tỉnh, nghe cứ củ chuối thế nào ấy, phải đặt tên tiếng anh cho nó hay mới được – tôi thầm nghĩ. Tính định hỏi lại em mấy câu vừa rồi cho thoát nạn thì lời chưa đến môi em đã hỏi:

- Thế anh xếp em vào loại nào?
 
Chỉnh sửa cuối:

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 23

Thú thực một cách chân thành mà nói thì đàn ông không bao giờ chỉ bao gồm hai cái thứ tình trên, với họ thì có thể một số người không dám thừa nhận nhưng tự trong thâm tâm, trong họ có một thứ tình rất bản năng, đó là Tình dục. Vì thế với những người không thể xếp vào hai loại trên thì họ sẽ tự động chuyển vào phần còn lại này, thật đau đớn và bất hạnh cho phụ nữ nhưng đó lại là sự thật, một sự thật rất hiển nhiên và ta phải thừa nhận. Một cô gái đứng đường cũng như một cô thư ký sành điệu, hay một cô tiểu thư đài các nào đó cũng đôi khi chỉ là một thứ tình bản năng như thế với đàn ông.

Em hỏi tôi câu này tôi cũng không biết trả lời ra sao? Em hiện đang là người yêu tôi, một tình yêu ngắn gọn trong 1 chuyến hành trình tối đa 7 ngày, biết xếp em vào đâu bây giờ, lúc em bản năng, lúc em như mơ như ảo.. Em thấy vẻ mặt tôi chắc cũng hiện lên đôi nét khó xử, nhưng em vẫn quyết liệt mà tra hỏi:

- Này! Anh nói đi chứ, anh xếp em vào loại nào nào?
- Sao em lại muốn biết thế, đàn ông thường không nói ra đâu – Tôi cố gắng tìm cách lảng.
- Nhưng em đang là người yêu anh mà? Em phải được biết chứ
- Ừm.... em là... – Tôi chậm rãi, trong đầu cũng đã biết rồi.

Reng reng... May quá đúng lúc này thì chiếc điện thoại của tôi kêu lên. Nhanh như cắt tôi vớ lấy ngay lập tức và alo trong sự tức tối của em:

- Alo
- Tao A Dìn đây, chúng mày đã tới ĐV chưa? – Giọng cụ A Dìn sang sảng trong điện thoại.
- A! Cháu chào cụ! Tụi cháu tới rồi đang ở ĐV này cụ.
- Ờ thế à! tưởng tụi bây phải đi đâu nữa chứ hóa ra là đến luôn à
- Vâng! Mai tụi cháu đi thăm cũng được ạ
- Vậy tụi bây đang đứng chỗ nào. Tao đang ở chợ ĐV đây
- Tụi cháu đang uống cafe trong phố cổ nè cụ
- Thế hả! ngồi nguyên đấy đợi tí tao ra luôn – Cụ vui vẻ.

Chúng tôi chả phải chờ lâu, tầm chưa đến 1 phút cụ đã có mặt trong quán và dáo dác tìm chúng tôi. Giờ cụ đang đi cùng 1 thanh niên tầm hơn 20 tuổi, cả hai đều mặc đúng kiểu người mông là áo ngắn cài khuy và màu chàm. Cụ ông A Dìn hồ hởi tay bắt mặt mừng với chúng tôi ở quán, hỏi thăm chi tiết xem chúng tôi đã đi được những đâu, sau khi thấy chúng tôi thế cụ bảo:

- Vội gì! Ở lại đây chơi vài hôm uống rượu với chúng tao đã
- Vâng! Nếu cụ nuôi được tụi cháu – Tôi cười
- Tao là nuôi được tuốt – Cụ cười hề hề
- Vậy cậu này là.. – Tôi chỉ sang cậu thanh niên đang đứng bẽn lẽn đằng sau cụ
- À quên mất tao chưa giới thiệu, đây là cháu tao tên Lý A Sinh, phải có nó đưa thì tao mới đến đi đây đó được chứ già rồi không đi xe máy được nữa. – Cụ chỉ vào thằng cháu, anh chàng chỉ cười xoa đầu, trông khá nhút nhát.
- Vậy à cụ, có cháu thế là nhất cụ rồi. Mà A Sinh lấy vợ chưa? – Tôi quay sang hỏi A Sinh.
- Mình chưa! Có ai chịu đâu mà lấy – A Sinh cười hiền.
- Thôi đi thôi, về nhà còn uống rượu – Cụ bảo hai chúng tôi.
- Vâng

Chúng tôi dạ vâng ngay và chuẩn bị lên đường luôn. Trong lúc cụ và A Sinh chờ chúng tôi lây đồ thì Khả Vân khẽ níu tay tôi nói nhỏ:

- Mình đi thế này có sao không anh?
- Không sao đâu! người dân tộc họ hiền và mến khách lắm – Tôi trấn an em
- Không phải! Tại em thấy cụ Dìn cứ nhìn em lạ lắm ấy – Em hơi cắn môi chút

Ừ nhỉ! Tôi cũng thấy thế. Khi thi thoảng nói chuyện với tôi cụ cũng quay ra nhìn em, nhưng tôi thấy trong đó là ánh mắt nhìn trìu mến chứ không phải là có chút gì đó hiểm nguy, cộng thêm với lời nói với tôi lúc ban chiều ở Quản bạ nói tôi phải chăm sóc em thật tốt làm tôi cũng tin ông gần như hoàn toàn. Chẳng chút đắn đo gì cả tôi trấn an:

- Người như cụ Dìn khó tìm lắm em ơi, mình cứ qua nói chuyện với cụ thôi, em cứ yên tâm. – Tôi khẽ nắm lấy bàn tay em.

Em không hỏi gì nữa và chúng tôi cùng nhau lên xe đi thăm nhà cụ Dìn, nhà cụ cách không xa ĐV mấy, chỉ khoảng vài km nhưng đường tương đối là khó đi. Cụ và A Sinh đi trước dẫn đường cho chúng tôi băng qua những con đường gồ ghề, có lúc còn qua một cây cầu nhỏ làm bằng gỗ mà khi đi qua tiếng lạch bạch của ván cũng làm tôi cảm thấy hơi ghê ghê. Cuối cùng chúng tôi phải phi lên một con dốc hẹp cũng chính là đường vào nhà cụ và phi thẳng vào sân.

Nhà cụ Dìn nằm giữa lưng chừng một con đồi nhỏ, nhà cụ phải nói là tương đối khá giả so với những ngôi nhà của người dân tộc trước tôi đã từng có dịp ghé thăm, cấu trúc nhà thì không có gì đặc biệt vỡi vẫn nét đặc trưng của người Mông là hai bếp lửa. Lúc này ngồi bên bếp lửa chính dùng để nấu ăn là một người con gái có vẻ như còn rất trẻ, khuân mặt cô bé bập bùng bên bếp lửa đỏ hồng như một nụ đào xuân.

- Tuệ An ra chào khách đi chứ! – Cụ Dìn bảo cô bé

Cô bé khẽ ngẩng lên rồi gật đầu nhìn tôi thẹn thùng, sau đó lại chạy biến vào trong.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 24

Chúng tôi ngồi quây quần bên bếp lửa. Hôm nay cụ Dìn đãi chúng tôi mấy món như gà đắp đất, đặc biệt cụ còn có món thịt heo rừng nướng, cụ nói thằng Sinh đặt bẫy được mấy hôm trước, giờ có khách quý mới đem ra nướng đãi chứ giờ thì kiếm con lợn rừng khó lắm. Cụ làm chúng tôi cảm thấy rất cảm động, con người họ thật thà chất phác, luôn nhiệt tình mà chả đòi hỏi một chút gì hết.

Chén rượu ngô làm ấm lòng người. Khả Vân cũng chỉ uống được vài ba chén là xin dừng vì không uống được nữa, em ngồi ăn một lúc rồi cùng Tuệ An đi đâu không rõ. Trên mâm giờ chỉ còn tôi, cụ Dìn và A Sinh, chúng tôi vừa uống rượu vừa trò chuyện với nhau. Tôi rất quý hai người này nên có một số chuyện còn chưa rõ nên tôi hỏi cụ:

- Cụ ơi cho cháu hỏi là sao cụ cũng ngần này tuổi mà vẫn gọi là A Dìn thế? – Vốn dĩ tôi hỏi vì rất ít người Mông khi già còn thêm chữ đệm là A, A chỉ là tên đệm mà họ gọi thời trai trẻ, về sau sẽ phải có thủ tục đổi tên.
- Ừ mày nói đúng đấy. Để tao kể cho mà nghe.

Hóa ra cụ quê gốc không phải là ở đây mà mãi tận trên mạn tây bắc LC, cụ đi bộ đội trong những năm chiến tranh và đóng quân ở miền trung, sau đó cụ đem lòng yêu cô thôn nữ nơi đây và hai người nên duyên vợ chồng. Những năm chiến tranh khói lửa đó làm cho cả tiểu đoàn của cụ tan tác, chết gần hết chỉ còn mình cụ còn sống. Thay vì về đơn vị báo cáo thì cụ lại đón vợ lúc này đang mang bầu lên lại LC để tìm người thân, nhưng người thân cũng không tìm được vì cả bản làng đã đi đâu hết nên cụ đành dắt díu sang cái đất này sống cho yên lành. Cụ không đổi tên được cũng là vì vậy.

- Thế vợ cụ đâu rồi hả cụ? – Tôi hỏi.
- Vợ tao chết lâu rồi, đẻ xong thằng con thì cũng đi luôn – Cụ ực chén rượu vào người.

Tôi cũng hầu cụ thêm một chén coi như lời chia sẻ. Đúng là thời trai trẻ cụ cũng sống và tiếp xúc với người kinh nhiều nên cũng có đôi nét ảnh hưởng. Ở nhà cụ điều đặc biệt là nếu con trai thì đặt tên theo người Mông, con gái thì đặt tên theo kiểu người Kinh. Lý Tuệ An, cháu gái cụ được đặt tên như thế chắc là do cụ muốn nhớ tới người vợ hiền. Nhà cụ xưa kia vốn có nghề làm thuốc nên cụ cũng có nghề này, cụ cũng hay bốc thuốc giúp mọi người xung quanh, kinh tế vì thế cũng khấm khá hơn những nhà khác. “Ở đây chúng nó nghèo lắm, biết bao giờ mới khá lên được” – Cụ nói vậy làm lòng tôi trở nên bâng khuâng không rõ. Một phần tôi muốn gìn giữ những con người ở đây chất phác, thuần hậu như những gì vốn có, một phần tôi lại muốn họ trở nên khá giả hơn. Nhưng quy luật là quy luật và logic thì là logic, nếu muốn những con người nơi đây trở nên giầu có thì có lẽ phải cho họ thêm thông tin, từ thông tin họ sẽ biết cách làm ăn, sẽ có kinh tế thị trường, sẽ có kẻ bán người mua, sẽ có sự lừa lọc, có sự giảo hoạt, etc.... Và về sau không biết những ruộng bậc thang có còn được giữ lại? Những con người nhân hậu có còn giữ được phẩm giá của mình.

Mà thôi nghĩ nhiều để mà làm gì? Tôi đang ở nơi đây được uống rượu với những con người con người tuyệt vời còn chưa bị kinh tế thị trường tha hóa, giống như hiện tại là món quà tuyệt vời của cuộc sống vậy, vậy thì tôi cứ tận hưởng mà thôi. Rượu vào lời ra những con người trở nên thân mật hơn, chỉ đến khi A Sinh bị bạn bè tới gọi đi thì anh chàng vẫn còn quyến luyến không rời. Giờ chỉ còn tôi với cụ trà dư tửu hậu với nhau.

- Mày với con Vân là người yêu hả? – Cụ nhìn tôi hỏi
- Ừm... vâng! – Tôi trả lời hơi ngập ngừng, dù gì thì cũng đúng sự thật nhỉ.
- Mày với nó yêu nhau lâu chưa?
- Dạ mới thôi đó cụ
- À ra vậy? Đúng là mới yêu thì nồng thắm hơn rồi. haha – Cụ cười
- À vâng! – Tôi cũng cười và mời cụ thêm ly rượu
- Nó thì tao chả lo, chỉ sợ mày thôi, mày nên chăm sóc nó, đáng lắm – Tự dưng cụ trầm ngâm
- Cụ nói thế là....

Tôi lờ mờ hiểu ra ý nghĩ của cụ, cụ có thể đã nhìn thấu trong tôi đôi nét băn khoăn. Với tôi Khả Vân không chỉ là người bạn, người em, người tình, hay người yêu.. Khả Vân ở trong tôi mỗi người một chút, là em để tôi che chở, là người tình đặt cho tôi những nụ hôn ngọt ngào buổi sáng, người bạn để tôi có thể chuyện trò, và người yêu để có thể nhõng nhẽo tôi mỗi lần. Tôi không biết em và tôi giờ tới sẽ ra sao nữa.. tình cảm trong tôi mông lung, mờ ảo.. em như một thiên thần đáp xuống ở với tôi vài ngày rồi cũng sẽ lại đi vậy...

- CỨU CỨU...

Tiếng Khả Vân thét lên cắt ngang dòng suy nghĩ khiến tôi rụng rời, cụ Dìn cũng vậy. Chúng tôi bật dậy lao nhanh như tên bắn về phía tiếng hét nơi Khả Vân, không biết có chuyện gì mà đang gào lên thảm thiết...
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 25

Đập vào mắt tôi là một khung cảnh khiến tôi rụng rời tay chân. Một người đàn ông gày gò nhưng hoang dại, đôi mắt của hắn thì trắng lên hung dữ đang đè nghiến Khả Vân dưới đất. Khả Vân thì đang kêu gào dãy dụa nhưng không chống được sức mạnh của một người đàn ông trung t uổi, chỉ biết đập đập tay một cách hoàn toàn vô vọng.

Khả Vân như con mèo con đang bị vứt xuống lòng hồ, hoảng sợ, la hét nhưng tuyệt vọng. Con mèo bé bỏng của tôi đang bị kẻ khác gậm nghiến một cách mạnh bạo và đầy thô lỗ. Tôi và cụ Dìn đứng chết trân nhìn cảnh tượng ấy, hắn còn ngước đôi mắt trắng dã lên nhìn chúng tôi nhưng chỉ giây phút sau thì coi như không có và tiếp tục công việc ghê tởm ấy của mình.

Sau giây phút sững người thì tôi lấy lại tinh thần rất nhanh, tôi lập tức lao ra sút vào cái đầu đang gặm nhấm em ấy một cái thật lực, hắn văng ra khỏi em nhưng lại như con thú khát mồi, không hề quan tâm tới tôi mà lại lao vào em bằng hết sức có thể. Tôi lúc này cũng như một con thú dữ, lòng căm hận cũng lên được tới cực điểm, tôi lao vào ôm hắn, tách hắn ra khỏi em và cứ thế nện cho hắn những cú đấm thật lực.

Tôi cứ thế liên tiếp giáng xuống đầu hắn những đòn mạnh bạo nhất có thể, hắn thì chỉ biết ôm đầu và rú lên như một sói bị chọc tiết. Đúng lúc này thì một giọng nói đanh thép vang lên làm tôi dừng lại, ngước lên thì thấy một họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào chúng tôi.

- Dừng lại – Cụ Dìn hét lớn.

Tôi buông hắn ra, dừng lại nhìn cụ. Hắn thì như một con chuột chịu trận, co ro khác hẳn với vẻ hung bạo vừa rồi ngồi ôm đầu với mồm đầy những máu.

- Mày đứng ra chỗ kia – Cụ bảo tôi

Tôi đứng dậy bước về phía Khả Vân, em khóc nấc lên lao ngay vào ngực tôi ôm chặt lấy. Nhẹ nhàng tôi ôm chặt em vào lòng, khẽ vuốt tóc em.

- Ổn rồi, ổn rồi, có anh ở đây rồi.

Em càng khóc to hơn vùi vào chặt vào tôi hơn nữa. Thật may là chưa có chuyện gì.

Cụ Dìn lúc này đang chĩa súng thẳng vào người đàn ông kia, hắn đang run lẩy bẩy và thậm chí tôi nghe thấy có tiếng khóc thút thít nho nhỏ nữa.

- Về chỗ - Cụ Dìn hét lớn.

Hắn ngoan ngoãn lùi vào góc, chui vào một cái buồng nhỏ rồi tự trói chân tay mình vào, sau đó tự vứt chìa khóa ra về phía cụ Dìn, hình như hắn đã quá quen với việc này rồi thì phải.

Tôi dẫn em vào nhà, em vẫn khóc không ngừng nghỉ, không một lúc nào em rời tôi ra cả. Cụ Dìn thì theo sau chúng tôi lầm lũi, không nói một lời, có lẽ đây là tình huống không ngờ lại xảy đến khi cụ mời khách về nhà. Thực ra tôi cũng muốn đưa em về ngay nhưng thấy em khóc nhiều và dáng vẻ mệt mỏi, thất thần chưa hết shock cũng làm tôi không yên tâm. Tôi đưa em ra phía bếp lửa, đặt em nằm lên đùi mình nghỉ ngơi một chút sau khi cho em uống vài ngụm nước, chúng tôi im lặng nhìn nhau, tôi và cụ.

Chỉ một lúc sau khi mà tiếng thở đều và nhè nhẹ của em báo hiệu rằng em đã ngủ, tay em vẫn nắm chặt tay tôi, ánh lửa hồng làm khuân mặt em sáng rực lên, coi như có chút sinh khí.

- Nó là con trai tao, đứa con duy nhất – Cụ Dìn trầm ngâm.
- Đấy là con trai cụ thật ạ? – Tôi ngạc nhiên

Thực ra tôi cũng đoán ra một phần rồi nhưng cũng chưa chắc lắm nên muốn hỏi lại cho rõ thôi. Cụ Dìn ừ một tiếng rồi trầm ngâm kể về Lý A Sáng, con trai của cụ.

Lý A Sáng được hai cụ sinh ra ngay sau khi lên đất ĐV này được mấy tháng, sau khi A Sáng chào đời thì cũng là lúc mẹ của A Sáng vẫy chào cuộc sống. Vì thế nên A Sáng được cụ Dìn rất cưng chiều lo cho đầy đủ cơm ăn áo mặc, như cụ nói là “cơm tao có thể không có nhưng thằng A Sáng thì không phải ăn sắn bao giờ”, bù lại thì A Sáng cũng ngoan ngoãn và hiếu thảo với cụ. A Sáng tuy tư duy không được thông minh cho lắm nên không thể học được nghề thuốc của cụ, nhưng bù lại A Sáng lại rất hay lam hay làm và ham săn bắn. Đến năm hơn 20 tuổi thì A Sáng cũng lấy một cô gái bán hàng ở chợ ĐV về làm vợ, cô vợ là người dân tộc Tày. Hai vợ chồng A Sáng cũng như bao đôi vợ chồng khác sống với nhau khá hạnh phúc và êm đềm, họ sinh ra hai đứa con là A Sinh và Tuệ An mà tôi gặp vừa rồi. Nếu cuộc đời cứ thế và cuộc sống cứ vậy thì có lẽ cụ A Dìn sẽ được viên mãn cho tới tận cuối cùng, nhưng cuộc sống nào có lúc êm đềm như thế. A Sáng vì thích săn bắn nên thuộc đường rất nhiều nơi, nhà lại theo cách mạng như cụ Dìn nên rất hay giúp đỡ các anh bộ đội ở đồn biên phòng đi tuần, hay vây bắt những kẻ buôn lậu hay buôn ma túy.

Khi nói đến những lời ấy cụ ngân ngấn nước mắt chỉ cho tôi những bằng khen của công an và thậm chí của cả tỉnh về công lao phòng chống tội phạm của A Sáng, trong một lần giúp các anh biên phòng vây bắt tụi buôn ma túy thì A Sáng đã bị chúng bắn vào chân, vết thương thực ra không nguy hiểm nhưng làm A Sáng ngã từ một con vực xuống và chấn thương ở đầu. Vết thương đó tuy không làm A Sáng nguy hiểm tới tính mạng nhưng lại làm anh suốt ngày ngơ ngẩn như người mất hồn, đôi lúc lại trở nên hung dữ. Vợ A Sáng chính vì thế đã không chịu được và theo một người lái buôn đi tìm miền nơi khác, bỏ lại hai con ở đây khi đứa lớn nhất mới chỉ 13 tuổi. Trong vòng 2 năm gần đây thì A Sáng bệnh tình ngày càng trở nên nặng hơn và hung dữ và cụ Dìn đành lòng phải nhốt con mình lại trong căn phòng nhỏ đó. Bình thường thì chả sao nhưng không hiểu sao hôm nay A Sáng lại không bị trói và thế nào Khả Vân lại vào đi qua vào đúng lúc đó, chắc là tại lũ trẻ nó thương bố nó quá, cụ chép miệng.

Tiếng thở đều đều của Khả Vân và giọng kể trầm ngâm của cụ Dìn làm tâm hồn tôi trở nên tĩnh lặng. Cuộc đời mà, biết bao nhiêu người dưới kia không lúc nào cảm thấy hài lòng với cuộc sống của mình, họ kêu gào nhưng không lại cố gắng, họ chỉ biết than thở, phiền nhiễu và luôn nói rằng mình bất hạnh. Họ biết đâu cuộc đời này còn có bao người thậm chí còn khổ hơn họ, nhưng vẫn lạc quan, yêu đời và tràn đầy niềm tin vào cuộc sống..

- Khả Vân sẽ không sao đâu, cụ đừng lo – Tôi an ủi cụ, sợ cụ chạnh lòng
- Ừ! Lúc nãy tao bắt mạch rồi, cơ bản là chỉ bị choáng thôi, thứ nước lúc nãy cho nó uống là thuốc bổ đấy, nó giúp tim mạch ổn định hơn chút nhưng lại gây buồn ngủ, kiểu này nó ngủ tới sáng luôn. – Cụ Dìn cười.
- À ra vậy!

Tôi cười, chỉ trong một chốc lát mà cụ đã bắt mạch và lấy đâu ra thứ thuốc bổ cho em uống, thảo nào chỉ khóc một lúc thôi mà em đã chìm vào giấc ngủ rồi. Đột nhiên Khả Vân trong cơn mê sảng lại kêu lên tiếng gì đó

- Đừng đừng.. tôi xin đấy..

Chắc em vẫn đang bị ám ảnh bởi cảnh vừa rồi, tôi vừa tội nghiệp vừa thấy thương em quá. Khẽ vuốt má em tôi thì thầm vào tai em nho nhỏ:

- Đừng sợ! Ổn rồi! Là anh đây..

Em sau giây phút mê sảng cũng thở đều dần lại, ánh mắt hấp háy và đôi môi hình như hơi mỉm cười. Từ giờ này chắc em cũng ổn.

- Mày bế nó vào trong giường đi
- Vâng

Tôi bế em trên tay, em khá nhỏ nhắn nên cũng nhẹ nhàng, tôi không mất nhiều sức để đặt em trên chiếc giường ngắn trong phòng của Tuệ An. Em thì có vẻ trong cơn say ngủ nhưng vẫn níu giữ tôi không ngừng, bàn tay em bấu chặt lấy tôi không muốn rời ra, phải khá vất vả và mất một lúc lâu thì tôi mới có thể rời em mà ra ngồi uống rượu với cụ Dìn. Trước khi rời đi tôi cũng không quên đặt lên trán em một nụ hôn nhẹ trên vầng trán thanh tao của em, thay lời muốn nói rằng “em bình yên rồi, cô bé của anh ạ”.

Tôi quay lại uống rượu với cụ, xác định ở đây cả đêm rồi nên tôi cũng uống mạnh bạo hơn, người cũng cảm thấy cái lâng lâng của rượu ngô tràn vào trong huyết quản. Uống rượu đêm nơi đây cùng với những người dân bản địa luôn là điều tuyệt nhất mà tôi muốn làm trước chuyến đi này. Lúc này em và mọi người không ở bên nên tôi cũng thấy thoải mái hơn trong việc chia sẻ cùng cụ.

- Cụ Dìn này! Cụ sống thế này có cảm thấy buồn không cụ?
- Sao mà phải buồn, tao còn có con cháu mà – Cụ cười
- Thì cháu thấy thế! Phải cháu thì cháu buồn chết mất, sao cụ không đi bước nữa?
- Nói thật với mày là cũng có nhiều đám lắm nhưng tao chả thích
- Cụ vì con cháu à? – Tôi tò mò
- Không!
- Thế vì gì hả cụ? – Tôi đúng là không nén nổi
- Vì tao chả thể yêu ai khác được nữa – Cụ thở dài
- .....

Tôi im lặng, chẳng biết tôi có thể yêu ai được như cụ không nữa, tự hỏi mình như vậy tôi cũng thấy buồn. Tôi và cụ lại làm thêm một chén rượu nữa, tràn đầy.

- Cháu ước được như cụ - Tôi nói
- Muốn gà trống như tao sao? – Cụ cười
- Không! Muốn yêu ai đó được như cụ
- Chả phải mày có cái Vân rồi hay sao? – Cụ tự dưng nhìn tôi nghiêm khắc
- Không phải thế... mà là.. – Tôi im lặng vì biết mình nói hớ, cụ luôn nghĩ rằng tôi với Vân là một cặp.
- Mày đừng có làm cái Vân nó buồn, nhìn nó tao biết – Cụ nghiêm khắc hẳn.
- Tại sao cụ lại quan tâm tới Vân đến thế? – Tôi hỏi lại cụ, cũng thấy hơi lạ thật.
- Người như nó mà đã từng phải tự tử thì chắc hẳn phải có chuyện gì ghê gớm lắm... – Cụ trầm ngâm.

Tôi sững người, sửng sốt

- Sao cụ biết Vân đã từng...?
- Nhìn tay nó thì biết thôi, có một vết sẹo rất nhỏ trên cổ tay, tao làm nghề y nên biết vết sẹo đó tuy rất mờ nhưng không thể là do tai nạn được – Cụ trầm ngâm.

Tôi chưa bao giờ để ý xem tay hay cổ tay em như thế nào, nhưng chắc chắn là điều cụ Dìn nói chắc chẳng thể sai, người nhiều kinh nghiệm về y như cụ nói chắc chắn đúng rồi. Điều gì chứ? Điều gì khủng khiếp đã làm em phải làm như vậy? Tự dưng tôi thấy trong tôi hiện lên đôi mắt em, thật buồn, sâu thẳm.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 26

Bỗng tôi nghe thấy tiếng ú ớ phát ra từ phía trong giường, là của Khả Vân. Tôi chạy vào trong với em, thấy em đang nằm đó, trán toát mồ hôi, miệng em đang nói gì không rõ nữa. Tôi cẩn thận đặt tay lên trán em, “ốm rồi”, vậy là em đã bị sốt ngay cái lúc này đây, rõ khổ thân em chưa, em đáng thương quá.

Bàn tay em đang tìm kiếm điều gì đó, tôi đưa nắm lấy tay em, bàn tay giờ đã ra đầy mồ hôi ướt nhẹp, tôi chẳng biết làm gì vào lúc này nữa, tôi bị cuống.

- Nó bị sốt rồi – Cụ Dìn bảo
- Vâng! Trán nóng lắm cụ ơi! – Tôi lo lắng
- Mày để tao xem nào!

Cụ đưa tay lên sờ trán em, cẩn thận bắt lại mạch em rồi thở phào.

- Sốt nhẹ thôi, không sao đâu. Mày ở đây canh nó để tao đi nấu thuốc.
- Vâng!

Cụ Dìn bước ra khỏi phòng đi nấu thuốc cho em. Em vẫn còn đang mệt lắm nhưng từ khi tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em thì hơi thở có vẻ đều hơn. Lần này tôi để ý kỹ bàn tay em, ở cổ tay ngay chính giữa động mạch có một vết sẹo, rất nhỏ. Vết sẹo này rất mờ chứng tỏ nó đã có từ khá lâu rồi, nếu không để ý kỹ thì nó gần như chìm vào màu da không rõ được. Cụ Dìn thật tinh ý, mới đó mà đã phát hiện ra rồi.

Tôi lặng lẽ dùng khăn lau từng giọt mồ hôi trên trán em, cũng chả còn ngại ngùng gì nữa tôi cũng lau sạch trên cánh tay, cởi 3 nút áo lau hết mồ hôi trên ngực em nữa. Cụ Dìn cũng đã đun thuốc xong, tôi khẽ nâng đầu em lên, đặt hẳn em trong lòng tôi, từng thìa thuốc được tôi đưa vào miệng em, chắc hẳn nó đắng lắm vì mặt em nhăn nhó lại khi uống, nhưng rồi em cũng uống hết được bát thuốc của cụ Dìn.

- Mày ở luôn đây coi sóc nó nhé. – Cụ đã tranh thủ lúc tôi cho Khả Vân uống thuốc mang vào chăn và đệm, đặt ngay dưới chân giường.
- Vâng, cảm ơn cụ! – Tôi biết ơn.
- Chăm sóc nó cẩn thận vào.

Cụ húng hắng rồi đi ra ngoài, tôi nghe tiếng chân cụ ra phía ngoài nhà chứ không đi ngủ ngay. Trong phòng giờ chỉ còn tôi với Khả Vân. Em đang mệt nên khi tôi đặt em xuống thì cũng thiu thiu ngủ rồi, khuân mặt cũng trở nên trắng hổng lại, đôi môi hình trái tim cũng đã thôi mấp máy mà có vẻ đang mìm cười. Tự hỏi không biết là với em thì lúc nào mới là yên bình nhất nhỉ?!

Một ngày đi đường cùng với vài ba cốc rượu ngô làm tôi rơi vào giấc ngủ lúc nào không biết. Tôi gặp ác mộng. Trong cơn mơ tôi thấy có con quái vật đang đuổi theo tôi cấu xé, nó dồn tôi đứng trước miệng vực, giờ đây nếu tôi tiến lên thì sẽ thành mồi của nó, tôi cũng chẳng còn đường lùi vì vực có vẻ như không thấy đáy, sâu hun hút và đen ngòm. Thế rồi con quái vật lao về phía tôi, nó kêu lên những âm thanh ghê rợn thoát ra từ cái miệng đỏ ngòm và đầy răng của nó. Tôi thấy mình đang rơi, lạnh toát..

Rồi tôi lại thấy mình ấm lại, làn hơi ấm bắt đầu từ ngực, rồi sau đó nó lan tỏa ra khắp trên cơ thể làm tôi thấy sinh khí mình đang được phục hồi. Mở mắt tôi thấy em nằm ở bên, đầu em đang nằm trên ngực tôi miệng tỏa ra những làn hơi ấm. Chả biết từ lúc nào em đã từ trên giường chui xuống sàn nằm cạnh tôi, ôm chặt. Tôi thấy người em cũng đã trở lại bình thường, có vẻ như thuốc của cụ Dìn có công hiệu rất nhanh.

- Anh mơ gì mà ghê thế? – Giọng em thầm thì, vẫn nằm trên ngực tôi, hóa ra em chưa ngủ.
- Anh làm em thức giấc à? – Tôi hỏi lại.
- Không! Tại anh hư! – Em cười.
- Ủa! Anh ngủ thế này thì hư thế nào được? – Tôi trêu
- Hứ! Anh không nghe lời em tí nào cả - Em bĩu môi.
- Hơ hơ! Không nghe lời em là sao? – Tôi không hiểu tí gì thật.
- Thì đã bảo là luôn phải ôm em khi ngủ cơ mà! – Em phụng phịu.
- Ớ....
- Toàn để người ta nằm 1 mình thôi – Em ôm chặt cố rúc sâu vào tôi nhõng nhẽo.
- Hì hì! Anh quên mất – Tôi khẽ vuốt má em và ôm em chặt thêm.
- Ưm.. – Em ép chặt cả cơ thể vào người tôi.
- Ấm quá – Tôi cười
- Em ôm lo chả ấm – Em rúc rích.
- Em đỡ mệt chưa? – Tôi hỏi
- Khỏi hẳn rồi anh! Lúc nãy cụ Dìn cho em uống thuốc gì đấy?
- Anh không biết
- Ừ! Hiệu quả thật, em khỏi luôn rồi.
- Vậy mai mình ở lại đây thêm 1 ngày nhé! Đã đi được nhiều đâu
- Tùy anh thôi! Miễn đừng bỏ rơi em là được
- Hì!
- Mình ra ngoài chơi đi anh
- Lạnh đấy, em đã khỏi ốm đâu
- Khỏi rồi mà, em muốn ngắm buổi đêm ở đây thế nào
- Có gì đâu mà ngắm, em lại ốm thì... – Tôi lăn tăn
- Có gì đâu mà ốm, hôm nay có trăng đấy! Đi mà anh! – Em nũng nịu với tôi
- Ừm..

Làm sao mà cưỡng lại với cái sự nũng nịu dễ thương của em như thế chứ. Chúng tôi dậy khoác thêm cái áo, cầm lấy đèn pin rồi nhẹ nhàng chuồn ra ngoài. Ở bếp lúc này A Sinh đang ngủ bên bếp lửa, chắc là nhường phòng cho Tuệ An đây mà.

Ngoài trời cái không khí mùa thu thật dịu dàng, không quá lạnh, chỉ đủ làm cho chúng tôi cảm thấy se se và gần nhau thêm. Em khẽ bấu vào tôi, chúng tôi tìm đường lên cái chòi cao mà tôi đã để ý ngay từ lúc vào nhà cụ. Trăng sáng quá, chúng tôi không khó để có thể lên được cái chòi vì có con đường được xếp bậc thang nhẹ nhàng, ngăn nắp đưa chúng tôi đến thẳng đó. Đúng là nhìn từ dưới lên thì tưởng gần nhưng để lên được đó thì tôi và Khả Vân cũng bở cả hơi tai.

- Đúng là mệt chết mất, tưởng thế mà xa gớm – Tôi thở dốc
- Hi hi! tại anh béo đấy, từ giờ phải tập thể dục đi nhé, yếu quá – Em cười nhưng cũng thở chả kém gì tôi.
- Thế ai lúc nãy cứ bám vào tôi mà leo hả? Có mất sức đâu! Hừ
- Ai bảo anh là con trai. – Em ngồi xuống ngay cạnh tôi
- Ừ! Nói thế thôi chứ kiếp sau anh cũng chả muốn làm con gái đâu – Tôi cười
- Đúng đấy! Làm con gái như tụi em khổ lắm – Em dựa đầu vào vai tôi
- ....

Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Tôi cũng chẳng biết nói gì với em cả, ngoài kia trời sương mờ ảo dưới ánh trăng, núi đồi bập bùng hùng vĩ, cảnh sắc tĩnh lặng chỉ có tiếng côn trùng kêu réo rắt làm con người ta cảm thấy đến nao lòng.

- Chuyện lúc nãy không sao chứ? – Tôi hỏi em

Em khẽ rùng mình một cái.

- Không sao đâu anh! Em hiểu mà.
- Chỉ là con trai cụ bị bệnh thôi, không phải cố ý đâu!
- Vâng! Em không giận gì cụ Dìn mà
- Cụ Dìn và mọi người tốt lắm, tiếc là số cũng khổ
- Ừm...
- Ngẫm lại anh cũng thấy mình may mắn lắm em ạ
- Sao vậy ạ? – Em mở to mắt nhìn tôi.
- Thì lúc trước có đôi khi anh cảm thấy mình không may mắn, nhưng giờ so với những người như cụ Dìn anh thấy mình còn kém họ nhiều quá.
- Ừ nhỉ! Thế anh có chuyện gì à? – Em hỏi tôi.
- Thực ra cũng chả có chuyện gì, chỉ là than thân trách phận mà – Tôi chối bay chối biến.
- Hi! Anh này điêu thế..

Tự dưng từ lúc nào tay tôi đã cầm lấy tay em, mân mê những ngón tay xinh xắn ấy. Em cũng mặc kệ cho tôi làm gì thì làm. Tự nhiên bàn tay tôi thuận theo đó lên cổ tay, tôi chăm chú theo nhìn kỹ lại vết sẹo trong vô thức.

Gần như ngay lập tức em giật tay mình lại khi phát hiện ra phản ứng khác lạ của tôi. Có lẽ em đang sợ điều gì đó..

- Tay em đẹp lắm mà – Tôi đánh trống lảng
- Đẹp đâu mà đẹp, xấu mù à – Em cắn môi
- Anh thấy đẹp mà
- Xấu!
- Đẹp xấu thì phải do con trai đánh giá chứ - Tôi cười
- Hừm...
- Mà này..
- Sao anh?
- Anh không biết anh và em sau này thế nào nữa, nhưng anh hứa là sẽ chăm sóc em thật ổn, ít nhất là trong chuyến đi này – Tôi trầm ngâm.
- Anh đã đoán ra gì rồi à? – Em ngồi hẳn dậy nhìn tôi

Bằng một sự cố gắng nhất có thể, tôi nhìn thẳng vào em khẽ gật đầu.

- Anh có muốn biết lý do em làm vậy không? – Em hỏi thẳng tôi, trực diện
- Em này! – Tôi kiên định

Em nhìn thẳng vào tôi, mắt lại long lanh rồi.

- Em không cần phải nói khi bản thân em chưa muốn, chưa sẵn sàng. Anh muốn biết nhưng bao giờ bản thân em muốn nói chứ không cần phải trả lời câu hỏi của anh đâu.

Em im lặng.

- Hiểu chưa? Đồ ngốc! – Tôi bẹo má em.
- Ừm..

Em gục đầu vào ngực tôi, không có giọt nước mắt nào cả.

- Em sẽ nói với anh sau khi kết thúc chuyến đi này! Em hứa đấy
- Em không cần phải hứa đâu. Cứ nói khi nào em muốn, anh luôn lắng nghe mà. – Tôi khẽ vuốt vuốt tóc sau lưng em.
- Không! Là em muốn nói với anh thật mà!
- Sao chứ? – Tôi cười
- Vì.... ở trong vòng tay anh, em rất ấm...

Lần này thì tôi lại thấy có nước mắt rồi.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 27

- Tụi bây không ở nhà nghỉ ngơi lại ra đây bầy trò tình cảm

Tiếng cụ Dìn làm chúng tôi giật bắn người. Khẽ buông nhau ra ngại ngùng tôi bảo cụ:

- Sao muộn thế này rồi mà cụ vẫn còn lên đây cơ à?
- Hề hề! Nhà tao mà, lên xem có đứa nào hái trộm cây thuốc của tao không – Cụ cười tươi
- Cụ làm con giật cả mình – Tôi cũng cười.
- Tại chúng mày làm chuyện mờ ám chứ. Mà con Vân ra đây tao xem lại nào

Khả Vân ngượng ngùng đi ra phía cụ. Cụ khẽ nắm lấy tay em bắt mạch cẩn thận, lại còn sờ trán xem nhiệt độ thế nào nữa rồi mới bảo.

- Ờ! Khỏi rồi đấy, mày cũng gan lỳ lắm cơ
- Nhờ thuốc của cụ chứ! – Khả Vân cười bẽn lẽn.
- Cha bố chúng mày, từng này tuổi đầu mà cứ như con nít – Cụ cười.

Chúng tôi chỉ biết nhìn nhau cười, những năm tháng sống với người Kinh nhiều cũng làm cụ nói giọng điệu không khác chúng tôi là mấy.

- Cụ lên đây trông thuốc thật à? – Tôi cười cười tỏ vẻ nghi ngờ
- Đúng đấy! – Khả Vân lên tiếng phụ họa
- Ở đây làm gì có trộm mà trông – Cụ cũng cười cười
- Thế cụ lên đây làm gì thế! – Khả Vân hỏi cụ
- À thì tao lên đây thăm bà nó! Ngày nào tao chả lên
- Bà nó! vợ cụ á? – Tôi và Khả Vân đồng thanh kêu lên.
- Ờ! đi theo tao nào.

Chúng tôi đi theo cụ vòng qua cái chòi, đi tầm 20 chục mét thì đến một ngôi mộ nhỏ, trông có vẻ rất lâu rồi nhưng được dọn sạch tinh tươm, xung quanh là hàng rào ngắn màu trắng, trên ngôi mộ trồng khá nhiều cúc cũng màu trắng, còn có cả cây thánh giá màu trắng nữa.

- Cụ bà theo đạo hả cụ? – Tôi hỏi
- Ờ! Ở cái làng đó hầu như ai cũng theo đạo hết trơn! – Cụ trả lời
- Cụ bà có vẻ thích màu trắng nhỉ? – Khả Vân chép miệng
- Ờ! Bà ấy cái gì cũng thích màu trắng, con chiên ngoan đạo mà. Mà tụi bây thắp hương cho bà ấy đi, mong ước gì thì nói luôn. Bà ấy là thiêng lắm đấy nhé – Cụ vừa nói vừa dí vào tay tụi tôi mỗi người một nén hương.

Chúng tôi cầm lấy nén hương rồi không bảo ai mỗi người một nén cắm lên phía đầu ngôi mộ. Tôi thì chỉ mong cho con trai cụ bớt bệnh và gia đình cụ sống hạnh phúc thôi, ngoảnh sang phía em tôi thấy em cũng thì thầm to nhỏ điều gì đấy nữa, còn mỉm cười mới ghê chứ.

- Ngày xưa đúng giờ này bà ấy đẻ xong thằng A Sáng thì bà ấy chỉ dịp sờ vào mặt nó rồi cứ thế mà đi, ngày hôm ấy trăng cũng sáng lắm. Thế nên tao từ ngày đó tới giờ cứ tháng nào trăng sáng là lại lên thắp cho bà ấy nén hương. – Cụ trầm mặc.
- Tội nghiệp cụ - Chúng tôi thì thầm bảo nhau như thế.
- Còn chúng bây nữa. Liệu mà sống tốt nghen – Cụ đổi giọng sang cười ngay được
- Vâng! Chắc chắn rồi cụ
- Ờ vậy thì tốt, tao thấy quý hai đứa mày như con vậy, hôm nào rảnh lại qua chỗ tao chơi, còn giờ thì đi xuống đi ngủ nhanh kẻo lại phát bệnh bây giờ - Cụ ra lệnh.

Chúng tôi le lưỡi theo cụ đi xuống dưới ngủ. Mới đó mà đã hơn 12h đêm rồi, thật nhanh. Ngày hôm nay tuy có nhiều việc làm tôi suy nghĩ nhưng cũng có nhiều chuyện làm tôi cảm phục. Được quen biết với cụ Dìn quả là may mắn cho tôi, tiếp xúc với những con người như thế này làm cho tôi thấy đời đẹp lắm, còn tin tưởng nhiều lắm.
Và tất nhiên là tôi không được nằm với em nữa rồi, em phải nằm 1 mình với cái giường đơn độc, cái mặt em phụng phịu đến là đáng yêu khi phải rời tôi ra, còn tôi và cụ thì cũng vác chăn ra sàn nằm với A Sinh đang ngáy to như sấm.

.............

Tôi bước vào giấc ngủ ngon không mộng mị. Sáng ra tôi dậy khá sớm chứ không như qua là lúc 6 giờ rưỡi, vậy mà khi dậy đã thấy tiếng Khả Vân ý éo bên bếp lửa. Hóa ra là em dậy sớm hơn cả tôi và đang nhờ Tuệ An dạy nấu món cháo ấu tẩu.

Tôi vươn vai đi ra ngoài sân hít thở cái khí trời dịu mát, làm vài động tác thể dục là người tôi trở nên khoan khoái lạ thường. Không khí nơi đây nó thế, trong lành, trong sạch, khéo cả trong sáng nữa, không như dưới xuôi, chẳng sạch, chẳng lành lại còn gian manh. Nghĩ ẩm ương một lúc tôi chui vô nhà lấy bát cháo ấu tẩu mà em và Tuệ An nấu vừa xong. Vừa ăn em vừa tự tự huyễn hoặc mình là mình tự nấu được món cháo ấu tẩu này và nếu tôi không ngoan thì không bao giờ em nấu cho tôi ăn nữa. Tuệ An thì cứ ngồi đó rúc rích cười trước cái sự lẻo méo ngây thơ của em, chợt nhận ra thấy thiếu thiếu cái gì đấy tôi hỏi Tuệ An:

- Ủa cụ và A Sinh đâu rồi?
- Ông à anh A Sinh đi sang xã bên rồi anh ạ! Nghe nói bên đó có người ốm anh ạ! – Tuệ An trả lời.
- À ra vậy!
- Ông dặn anh chị cứ ở đây nghỉ ngơi, không bận gì đâu ạ! – Tuệ An nói.
- Ừ! tụi anh có ngại gì đâu.
Ừ thì nói thế thôi chứ tôi và Khả Vân sao ở đây cả ngày được. Ăn xong món cháo ấu tẩu đắng đắng ấy thì chúng tôi cũng xin phép Tuệ An là phải đi. Cũng chả có gì đền đáp lại tấm lòng hiếu khách và tốt bụng của gia đình cụ A Dìn tôi để lại tặng cụ cây bút Parker mà tôi luôn rất quý, lúc nào cũng mang theo mình để ghi chép, còn Khả Vân tặng lại Tuệ An cái vòng bạc mà em hay dùng đeo ở chân. Phải nói mãi thi Tuệ An mới chịu nhận lời, lại còn ôm Khả Vân lưu luyến làm Khả Vân khá là xúc động.

Tạm biệt gia đình cụ A Dìn điểm đến đầu tiên mà tôi muốn đưa Khả Vân đi chính là đèo Mã Pí Lèng, một trong tứ đại đèo mà dân phượt nào cũng muốn tới. Nhà cụ Dìn thì trên đường từ ĐV đi MPL nên chúng tôi chỉ mất vài mươi phút là tới. Nói thật nếu các bạn nếu đã từng đến HG mà chưa từng đi con đèo này thì đúng là phí mất một cõi nhân gian, giống như mì mà không có gia vị vậy. Tôi và em Khả Vân hú hét cảm nhận từng vòng cua, từng con dốc, từng cảnh quan hùng vĩ nơi đây khi mà một bên là những núi đá vôi tuyệt đẹp, một bên dưới là dòng sông Nho Quế xanh tươi, đường thì như một con rồng gấp khúc vậy, khó có thể nói cảm giác là tuyệt đến thế nào..

Lượn chán tôi và em dừng xe tại nơi đầu con dốc, sau một vài phút khám phá tôi phát hiện ra từ trạm nghỉ này chúng tôi thể đi xuống bên dưới, nơi có một mỏm đá chìa ra ngay bên miệng vực, ở đấy uống cafe là tuyệt nhất.

Chẳng khó khăn lắm để tôi và em có thể xuống dưới đó, nhưng cafe thì còn lâu mới được uống, đơn giản lý do là vì tôi lại phải đóng vai tay máy bất đắc dĩ chụp cho em đủ kiểu ở trên này. Mà đến khi có cafe thì chúng cũng đã nguội ngắt rồi còn đâu:

- Nguội hết rồi – Tôi nói.
- Nguội cũng được, uống tuốt – Em thòm thèm.
- Nhưng đau bụng đấy, từ hôm qua rồi – Tôi dè dặt
- Oài! Cảnh đẹp thế này phải uống cho nó thú chứ! hi hi – Em cười
- Đấy là anh nói trước không là anh không chịu trách nhiệm đâu nhé – Tôi cười.
- Ui dào! Kệ anh! Anh không uống thì em uống, cấm xin đấy – Em giật lấy bình cafe từ tay tôi.
- Ơ hay anh nói không uống hồi nào! Em đểu thật – Tôi cười.

Chúng tôi cứ thế trêu đùa nhau. Ở đây ngay vị trí này dưới là dòng Nho Quế xanh mướt một màu, trên là con đèo MPL huyền thoại mang tên Hạnh Phúc. Cảm giác thật khó tả biết bao khi ta chỉ là một vật nhỏ như hạt bụi giữa thiên nhiên rộng lớn đến như thế này, nơi tất cả mọi chuyện sẽ chỉ là hư vô..

Nhâm nhi cafe nguội nhưng tôi cứ có cái cảm giác như là tiên cảnh này, thi thoảng ngay trước mắt chúng tôi có những đám mây nhỏ ngay ở phía xa xa, trên dòng Nho Quế, trời hôm nay ở đây lạ quá, thường thì cái thời tiết như thế này sẽ là cái mùa ít mây nhất.

- Anh ơi tại sao lại gọi là dòng sông Nho Quế? - Em tự nhiên hỏi tôi.
- Em này dốt thật! Tại một bên trồng nho bên trồng quế ấy mà! – Tôi trả lời tỉnh queo
- Ơ! Thật không đấy? Anh đừng có trêu em! – Đi với tôi nhiều nên em cũng học được cách nghi ngờ rồi.
- Thật chứ đùa em làm gì
- Em có thấy cây nho với quê nào đâu.. – Em cố nheo mắt nhìn về phía thật xa
- Ai nó trồng ở đây, ở đầu nguồn ấy – Tôi cười ha ha
- Hừm.. nghi lắm! – Em nhìn tôi đầy nghi ngờ
- Không tin thì thôi – Tôi cười tiện làm ngụm cafe.
- Thế tại sao con đường này lại mang tên là đường Hạnh phúc?
- Lại càng ngố! Lúc nãy em không đọc cái biển trên kia à?
- Không! Nó ghi gì à?
- Chụp lấy chụp để cái biển mà lại không biết nó nội dung gì. Chẹp
- Về nhà rửa ra em mới đọc. Thế nó ghi gì
- Nó ghi tại sao lại là đường Hạnh Phúc đấy
- Uầy! Thế nó ghi sao anh?
- Nó bảo là con đường này là do thanh niên xung phong họ làm. Vì đường khó nên họ làm rất lâu, lâu lắm ấy. Sau đó họ đến tuổi lấy chồng lấy vợ thì họ lấy nhau và sinh con đẻ cái tại đây luôn. Tính ra lúc bắt đầu làm thì họ chỉ có vài trăm người, đến lúc làm xong thì lên tới vài ngàn người vì lấy nhau và đẻ nhiều quá. Thế nên mới gọi là đường Hạnh Phúc em ạ.

Em trố hai mắt ra nhìn tôi sửng sốt, khéo bị đứng hình luôn vì cái sự xảo trá trắng trợn và trơn tuột của tôi. Sau đó thì em cười như nắc nẻ, cười như không muốn dừng.. Tôi thì cứ túc tắc tỉnh bơ:

- Cười gì mà cười! Thật mà không tin à
- Hức hức... đau bụng quá mất thôi, anh quả là đểu giả - Em ôm bụng cười.
- Chẹp chẹp! Chán em quá! lần sau có ai hỏi em thì em cứ bảo thế là được – Tôi cười
- Ôi trời ơi! để người ta bổ vào mặt em à – Em vẫn chưa dứt.
- Mặt xinh thế này chả ai dám bổ đâu – Tôi nhăn nhở.
- Đúng là đồ lẻo mép – Em vẫn cười.

Tôi ước gì em lúc nào cũng được cười như thế này, nụ cười của em rất đẹp, tôi muốn em được cười tự nhiên như thế, cười mà đừng có đôi mắt buồn kia vào là được. Như thấy tôi đang nhìn em chăm chú, em ngoảnh mặt ra nhìn lại tôi:

- Nhìn gì mà nhìn dữ vậy?
- Ai bảo em xinh
- Đừng lẻo mép nữa ông tướng – Em cười
- Lẻo đâu! đây là câu thật nhất của ngày hôm nay đấy – Tôi cười.
- Ừ há – Em lại bụm miệng lại, chắc lại liên tưởng đến câu chuyện lúc nãy.
- Hì..

Tôi ném viên đá ra phía xa xa. Cảm giác nó bay vào không trung rồi rơi xuống, tĩnh lặng, chả nghe thấy gì hết.

- Chỗ này xuống dưới kia dễ phải đến 300m
- Rơi xuống thì sao anh nhỉ? – Em hỏi bâng quơ
- Chả sao cả, có kết cục mà! – Tôi hơi giật mình nhưng vẫn trả lời em.
- Kết cục là sao anh?
- Là chết đó – Tôi tỉnh bơ
- Ý em chết là sao
- Là không sống nữa
- Ủa! là vậy hả
- Ừ. Nếu đây là 300m thì với giả định g =10m/s thì em sẽ có khoảng thời gian còn lại cỡ 5,5s gì đấy và vận tốc khi tiếp đất của em là 77m/s. – Tôi làm ra một tràng.

Em lại thêm một lần nữa tròn mắt nhìn tôi. Tôi vẫn tiếp tục.

- Thực ra thì khoảng thời gian tuy ngắn ngủi chỉ gồm 5,5s thôi nhưng lúc đó trong đầu sẽ nảy ra khoảng 1 tỷ suy nghĩ. Và em biết không chính cái suy nghĩ muốn sống lại là cái điều mãnh liệt nhất.
- Thật à anh?
- Ừ! Có biết bao nhiêu là người khi nhảy cầu xuống sông tự tử, khi họ vừa bước ra khỏi thành cầu thì chỉ trong vòng vài giây đồng hồ họ lại yêu cuộc sống đến mãnh liệt, và đó lại là niềm ao ước lớn nhất của họ, có tài liệu thống kê là 1000 người thì 999 người như thế đó em.
- Ừm..
- Nếu họ nhảy xuống sông thì có nguy cơ cứu vãn chứ nhảy xuống đây thì.... – Tôi lại đưa tay ra ném thêm 1 hòn đá xuống dưới, vẫn chả nghe thấy tiếng động gì.
- Anh triết lý ghê – Em cười.
- Ừ..

Thực ra tôi triết lý mà để làm gì nhỉ? Tôi đâu có cần như thế nhưng tại sao giữa giây phút này, ngay tại đây tôi lại nói với em? tôi lại khơi gợi lại em cái chuyện đó? Không biết em có đau lòng không? Có sao không? Tôi tự dưng thấy lo lắng, hồi hộp, tôi khẽ nhìn xem phản ứng của em thế nào?

- Anh không phải trông chừng em thế đâu! hihi – Em cười
- Đâu có đâu – Tôi chối phắt.
- Anh có muốn nghe không? – Em dịu giọng và trở nên hiền từ hẳn.
- Em muốn nói gì chứ? – Tôi hơi giật mình chút chút.
- Nói về cái này nè!

Em tự nhiên đưa tay về phía tôi giở ra để tôi thấy ngay vết sẹo đó, vết sẹo của ngày hôm qua.

- Em không cần.. – Tôi đang định nói thì em nói tranh.
- Em bị hiếp.....

Ngay lập tức tôi đưa tay lên môi em, ngăn nốt những từ còn lại định phát ra. Vậy là tôi đã đoán đúng rồi. Với người con gái như em thì còn có điều gì khủng khiếp hơn chuyện đó!

- Nó xảy ra năm em 16 tuổi.

Tôi vẫn không ngăn được em, em vẫn nói dù tôi đã ngăn lại, từng lời nói chắc là nó đang đâm thấu em tận tim gan. Từ trong mắt em tôi thấy cả một bầu trời sâu thẳm, cả một chút lửa hận nữa. Nhưng tựu trung lại nó vẫn gây đau đớn, thật xé lòng..

Tôi nhặt lấy 1 hòn đá, đá tai mèo ở đây rất sắc, chỉ một hòn đá nhỏ cũng có những cạnh rất mỏng. Tôi nhẹ nhàng đặt nó lên tay mình rồi kéo ra thành 1 vệt. Thấy rồi có những giọt máu bắt đầu ứa chảy ra từ cổ tay, từng giọt từng giọt một. Em ứa nước mắt hoảng hốt nhìn hành động kỳ lạ của tôi luống cuống tay chân không biết lấy gì ra để cầm.

Tôi mặc kệ máu vẫn chảy, khẽ ôm lấy hai má của em, nhìn thẳng vào mắt em kiên định:

- Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, rồi sẽ lành hết

Em ôm lấy tôi khóc to, nhưng tôi biết rằng không phải em khóc là vì em đau nữa. Từng giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống bờ vai tôi, ấm nồng. Tôi chỉ biết ôm lấy em, chờ đến khi em đã nguôi ngoai phần nào tôi mới đẩy em ra, lau giọt nước mắt vẫn còn vương trên mi mắt em, hôn lên trán em

- Đừng khóc nữa em nhé – Tôi cười

Em đúng là đồ không biết nghe lời, em không thành tiếng nhưng nước mắt vẫn chảy ra. Thế rồi đột nhiên trước sự bất ngờ của tôi em nhào lên ôm chặt lấy cổ tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn say đắm, thật dài, thật ngọt..

Tôi thoáng chốc bất ngờ nhưng trước sự mãnh liệt của em tôi cũng đành chịu trận chứ biết làm sao. Thôi thì đành mỉm cười mà đón nhận lấy cái sự tuyệt vời và ngọt ngào này. Tôi cũng từ từ nhắm mắt lại theo em, ôm em và hôn em lại em nữa.. Tôi thấy trong cái sự ngọt ngào của nụ hôn ấy có cái lạnh se vào má, vào mắt, vào môi.. Và khi tôi và em mở mắt ra thì trước mắt chúng tôi không biết mây từ đâu kéo đến dày đặc, dày đến nỗi chúng tôi không còn thể thấy gì xung quanh được nữa, cái dòng Nho Quế cũng chỉ là một sợi chỉ mờ phía xa. Trời đất thật lạ, chắc họ cũng biết xấu hổ khi nhìn thấy chúng tôi như thế này.

Em lại mặc kệ, lại tiếp tục hôn tôi thêm lần nữa..

Chúng tôi tận hưởng cái sự kỳ vĩ và kỳ lạ của cái đất này, nó thật thiêng liêng quá, cái gì cũng thoắt ẩn thoát hiện như những người con gái nơi đây. Mới đó mây mù còn dày đặc mà giờ đây lại sáng quạnh như điều đó chưa bao giờ xảy ra.

- Em hét to theo anh nhé – Tôi bảo em
- Hét gì cơ
- KHẢ VÂN – Tôi hướng về dòng Nho Quế mà hét lên thật to
- Sao lại hét tên em – Em phấn khích
- Em hét đi, hét là “Khả Vân vô địch” ấy
- Thật á!
- KHẢ.... VÂN.... VÔ.... ĐỊCH – Tôi hét lớn
- KHẢ... VÂN .... VÔ.... ĐỊCH – Em cũng hét theo
- KHẢ... VÂN.... XINH.... ĐẸP... – Tôi hét tiếp
- KHẢ... VÂN... YÊU... ANH – Em hét lên thật lớn tiếp.
- ......
Lần này thì lại đến lượt tôi trố mắt ra nhìn em, tôi không nhìn được lâu vì em đã lại hôn tôi rồi.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 28

Khi những tia nắng của núi rừng Tây Bắc xuyên xuống làm tan đi những đám mây, làn sương, chúng tôi chẳng biết đã ngồi bên nhau như thế này bao lâu nữa. Có lẽ cả tôi và Khả Vân đều mong cho giây phút ấy kéo dài mãi, dài mãi. Nhưng khi nắng lên cũng là đưa chúng tôi trở về thực tại, thế nào thằng đàn ông gần 30 tuổi đầu như tôi và một cô gái trẻ như em lại có những giây phút bốc đồng, có thể gọi là hơi điên cũng được như thế.

Tôi và em hai người ngồi cạnh nhau mà chẳng biết nói điều gì. Tôi có nghe thấy điều Khả Vân nói với tôi, Khả Vân cũng chắc hẳn cũng biết rõ những điều đã nói với tôi, tôi chưa bao giờ hy vọng hay có một chút gì đó mường tượng điều như thế này sẽ xảy ra, mặc dù có thể nói chính em là người đã khơi ra cho tôi trò chơi hành trình tình yêu này, có thể tạm gọi như vậy, và cũng chính em là người nói ra câu này, câu nói làm tôi thẫn thờ cho tới giờ.. Tôi vui không? Có! Tôi ngạc nhiên không? Có! Tôi kỳ vọng không? Không! Tôi yêu em không? Không rõ!

Đúng là tôi chả thể rõ được tình cảm của mình với em như thế nào! Như tôi đã từng nói rằng Khả Vân là em, là bạn, là người tình em đều có trong tôi một chút cả! Tại sao tôi lại làm cái việc giúp em quên đi quá khứ một cách vô thức như vậy, lấy đá tai mèo cứa vào tay ư? Nếu bình thường thì tôi cho rằng tôi bị điên ấy chứ! Bản thân tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ? Tôi cũng chưa làm điều này với ai bao giờ? Tại sao chứ? Tại em là bạn? là người em? là người yêu??? Tôi đang bị mụ mị rồi....

Khả Vân phá vỡ suy nghĩ của tôi một cách mềm mại bằng cách cầm lấy bàn tay tôi úp chặt vào má em. Có lẽ em cũng hiểu những suy nghĩ băn khoăn trong tôi, chẳng nhẽ tôi lại làm em buồn ư khi đôi mắt của em như đang muốn nói lên điều gì đó. Nhưng không chắc tôi nhầm vì em quay lại cười rất tươi với tôi

- Chả phải anh là người yêu em trong chuyến đi này sao? Ngốc! – Em gọi tôi bằng cái tên tôi hay gọi em.
- Ừm...
- Chỉ trong chuyến đi này thôi nhé.. – Em khá rành rọt
- Ừm... – Tôi thoáng buồn
- Vì thế phải yêu em thật lòng đấy

Em nói rồi lại quay đi rất nhanh.. Tôi không có cơ hội nhìn vào mắt em vì em đã ngồi trong lòng tôi rồi, tận hưởng những tia nắng ấm áp đang đùa giỡn trên khuân mặt.

Tôi chẳng dám cho em đi nhiều ngày hôm nay đâu, nhưng em vẫn bướng bỉnh và cứng đầu thuyết phục tôi bằng những lời nhõng nhẽo của em. Và cuối cùng tôi cũng đưa em lên được cột cờ Lũng Cú, chụp cho em những bức hình quái dị ngay ở đây, khi mà tôi đã mệt nhoài vì 834 bậc cầu thang leo đến rã rời.

- Sao lại gọi là Lũng Cú hả anh? – Em hỏi tôi.
- Nó nghĩa là Long cư, nghĩa là nơi rồng ở ấy – Cái này thì tôi nghe mang máng nên nói thật
- Có thật không đó? – Em vẫn nghi ngờ
- Thì anh đoán thế, tại nơi chúng ta đang đứng chính là đầu rồng, có hai con mắt luôn đó.
- Đâu đâu! Mắt rồng ở đầu anh? – Em tò mò
- Thì ở ngay đây này

Tôi chỉ cho em hai cái hồ màu xanh biếc ở hai bên cột cờ Lũng cú. Nó thực ra là tôi nghe lỏm khi gửi xe bên dưới, nên biết 2 cái hồ chỉ to bằng cái ao đó chính là hồ mắt rồng.

- Anh nghe nói là kể cả khi hạn hán nhất thì hai cái hồ mắt rồng này cũng chưa bao giờ cạn em ạ! – Tôi bắt đầu chém, cũng chả biết là sự thật không nữa.
- Thật á!
- Ừ. Người dân ở đây coi đó là hồ thiêng đấy, xây cái cột cờ này thì người dân cũng không cho công nhân lấy nước ở đây đâu, nước này chỉ dành cho sinh hoạt của họ thôi
- Sao thiêng vậy nhỉ!
- Thế mới hay chứ
- Anh chụp cho em vài kiểu với cái hồ này đi
- Ặc!

Vậy là tôi lại mất thêm chút thời gian để phục vụ cho cái nhu cầu này của em.

- Em nên đổi tên là Thích Chụp Ảnh! – Tôi trêu
- Hừ! Lại bắt đầu đấy!
- Thế thì là Thích Đủ Thứ nhé
- Thôi, thế thì là Thích Chụp Ảnh cũng được, thế anh thì là gì nhỉ? Thích Hôn Hít à? – Em cười.
- Hôn hít thì ai mà chả thích – Tôi cười phớ lớ
- Điêu thế
- Chả thế! Hihi
- Thế mà có người từ hôm nào tới giờ chả chủ động hôn tí nào... toàn để người khác thôi! Người yêu gì chán thế! hihi – Em cười nhẹ làm tôi điếng người.
- Ừ thế hôn nhé! – Tôi sáp ngay lại
- Ơ! Hôn thật à?
- Thì chả thật chứ giả gì! Nào ngẩng cái mặt lên nào – Tôi cười dê
- Eo! Dê thế
- Nhanh cho tụi nó tức
- Ai tức cơ? Em ngó lơ xung quanh
- Thì tụi Tung cửa đó.

Tôi chỉ cho em cái ánh sáng đằng xa và nói là bọn nó đang theo dõi bên mình từ cái chỗ đấy.

- Thế thì phải nhiệt tình vào nhé. – Em nở nụ cười quyến rũ.
- Ừ! Cho tụi nó hộc máu luôn. – Tôi cười dê nhưng cũng cảm thấy nóng người.
- Cho anh bắt đầu trước đấy

Tôi siết em thật chặt vào trong lòng mình, thật chặt để hai cơ thể cảm nhận được nhau một cách gần gũi nhất, hơi thở của em tôi cũng cảm nhận được rồi. Đặt lên môi em một nụ hôn thật sâu tôi đã cảm thấy rạo rực hết cả trong người. Lưỡi tôi lúc này cũng khẽ lùa qua môi em để thành một nụ hôn thật ướt.

Tôi có thể nghe thấy tim em đập những tiếng thình thịch vội vã

Tôi có thể cảm nhận hơi thở em càng trở nên dồn dập

Tôi đang biết bản năng tôi đang trỗi dậy, cảm giác như đêm đầu tiên lại đang đến trong tôi

Tôi hôn em đến ngạt thở! Bàn tay lúc nào đã đặt vào trong áo em, để cảm nhận làn da mịn màng đó cũng đã nóng lên không kém.

- Đừng anh! Nhỡ có người lên thì sao – Em khẽ thì thầm
- Hôm nay ngày thường, làm gì có người
- Anh dê quá! - Em đập tay vào ngực tôi
- Thế mới là đàn ông chứ! – Tôi cười

Bỗng có tiếng bước chân ở cầu thang, em thiêng thật, vừa nói xong đã có người lên. Hóa ra là mấy cụ lão thành cách mạng lên đây du lịch và ngắm cảnh.

- Đấy thấy chưa – Em nói và buông tôi ra.
- Em mà không nói thì họ sao lên – Tôi cảm thấy hơi nuối tiếc, nhiệt độ cũng hạ xuống rồi.
- Còn nói nữa – Em cười
- Thôi mình về nhé – Tôi vẫn bị bản năng chế ngự
- Ừ! Mà bây giờ còn sớm mà

Em nói khi chúng tôi đang đi những bậc cầu thang hình xoắn ốc để đi xuống, mới được vài bậc, tôi có thể cảm nhận được tiếng bước chân và nói cười trên đầu mình của các cụ già.

- Thi phải về nhanh để làm nốt chứ! – Tôi lại giở giọng dê cụ
- Làm nốt chuyện gì cơ? – Em ngây thơ
- Chuyện này này..

Tôi không để em trả lời, ôm em ngay trong cái cầu thang chật hẹp và tối om ấy, lại hôn em thật sâu một lần nữa..

- Rõ dê già – Em nũng nịu
- Thì phải thế chứ!

Tôi chả có thiết tha gì mà ngắm cảnh với đi thăm nhà của Vương nữa, mặc dù hôm nay có lịch là như thế, tốc độ đi có lẽ cũng nhanh hơn bình thường khi chỉ vài chục phút là tôi đã kết thúc những vòng cua và trở về cái khách sạn của mình, sao lúc này tôi cảm thấy nó thân yêu đến thế!

Cô bé lễ tân nhìn chúng tôi thấy lạ khi đặt phòng từ hôm qua mà lại đi đâu mất, giờ lại đến lấy chìa khóa phòng. Hình như cô bé cũng có hỏi tôi gì đó nhưng tôi cũng chỉ ừ hứ cho xong chuyện rồi hai chúng tôi phi thẳng lên phòng.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 29

Khi cánh cửa phòng vừa khép lại cũng là lúc tôi lao thẳng về phía em, cơ thể nhỏ bé của em được tôi nâng lên một cách nhẹ nhàng, cảm giác như là không mất chút sức lực nào.

- Hạ em xuống đi, bế em kiểu khác cơ! – Em mè nheo tôi
- Kiểu gì! – Tôi ngạc nhiên nhưng cũng hạ em xuống thật.
- Kiểu này này!

Em nhảy hẳn lên ôm chặt lấy tôi, hai chân quặp thẳng vào hông tôi làm tôi thấy em càng nhẹ, em quá nhẹ thì phải. Đôi môi em lại chủ động gắn chặt vào môi tôi một lần nữa say đắm. Nụ hôn ướt được chúng tôi trao cho nhau một cách mạnh mẽ và cuồng nhiệt.

Tôi đặt em xuống giường, cảm nhận rõ mùi cơ thể của em, luôn thật đặc biệt, nó làm tôi ngây ngất.

- Mình không đi tắm à? – Em tự dưng hỏi câu chả liên quan.
- Có sao đâu nhỉ? – Tôi cười
- Hi hi... ưm..

Em chưa kịp cười tôi thì tôi đã bịt miệng em tiếp bằng một nụ hôn nữa, tôi lại dùng cái bộ phận thú vị nhất của cơ thể mình mà cảm nhận môi em, cảm nhận mủi thơm từ miệng em, tai em..

Cơ thể em đã lại phản ứng rồi, tôi tận hưởng đi xuống cần cổ cao trắng ngần của em, thật nhẹ nhàng, em lại run lên từng chập...

Tôi cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim khi chiếc cúc thứ 3 đã được bung ra, cơ thể trắng ngần của em đã hiện ra trước mắt tôi, như thiên thần vậy.

- Anh đang làm gì thế? – Em hỏi tôi trong hơi thở của sự gấp gáp
- Tận hưởng em – Tôi cười nụ cười có lẽ hơi dê một tí.
- Anh tham thế?
- Anh tham mà – Tôi lại cười
- Còn lâu nhé

Em dồn hết sức đẩy tôi ra một bên, cũng làm tôi đôi chút bất ngờ, nhưng từ vị trí này tôi có thể thấy em rõ hơn, em đang mê hoặc tôi bằng một nụ cười, bí ẩn như nàng mona lisa.

- Em làm gì vậy? – Tôi cười
- Hưởng thụ anh! – Em khẽ cột tóc sang ra đằng sau cho đỡ vướng, ngồi lên hẳn người tôi.
- Cũng tham kìa – Tôi trêu.
- Ai bảo anh tham trước – Em chống chế

Em nói xong cũng là cột tóc xong, rất nhanh lại hôn tôi cho tôi không kịp phản ứng, lưỡi em lại chủ động lùa sang lưỡi tôi quẫy đạp trong đó làm tôi ngạt thở.

Đúng là em đang đang hưởng thụ tôi từng chút một. Cũng chậm rãi và nhẹ nhàng em làm tôi tan biến và chỉ nhận ra khi cơ thể tôi từ lúc nào đã không còn gì cản trở em nữa, em đang quá tham lam tận hưởng tôi.

Bản năng của tôi đang kiêu hãnh, tôi cũng muốn tham và hưởng thụ em, thật đấy. Tôi lại đẩy em xuống và làm em chìm trong bản năng của mình, đầy mụ mị.

Từ lúc nào chúng tôi đã lại như lần đầu, không còn gì vướng víu, cản trở, Em đang dưới tôi, một cơ thể bé nhỏ nhưng tuyệt đẹp, đôi môi hình trái tim mấp máy, hơi thở dồn dập cùng nhịp với một trái tim đang mạnh mẽ.

Sự cuồng dại

Khao khát và đam mê

Sự ướt át

Kiêu hãnh

Em đang nhìn tôi, khuân mặt trái xoan và đôi mắt si mê? Tôi đang nhìn nhầm nhỉ? Có thể? Tôi nhớ lại lần đầu khi cũng như thế này tôi đã gặp nước mắt em, giọt nước mắt trong sáng và thổn thức ấy đã làm bản năng tôi gục ngã? Vì sao nhỉ? Tôi không rõ nữa? Tôi muốn cảm nhận em nhưng hình như có chút khác biệt với lần đó? Tôi đang lo sợ chăng?
Em đang ôm lấy cổ tôi, siết hơi mạnh, hình như em cũng đang cố cảm nhận tôi vậy? Hình như em đang biết tôi nghĩ gì? Có phải thế chăng?

Đôi môi tôi mấp máy, tôi muốn hỏi rõ em, tôi không muốn người con gái này vì tôi hay vì... Tình yêu, lý trí, bản năng, em đã có hai thứ trong đó rồi, tôi cảm nhận được như thế..

Em đặt 1 ngón tay lên môi tôi như muốn tôi ngừng nói

- Em sẽ yêu anh bằng cả trái tim mình

Tôi ôm em xúc động, tôi muốn em hoàn toàn thuộc về tôi, tôi muốn em là của tôi, tôi không muốn bất cứ thứ gì cản trở tôi nữa. Lúc này đây chỉ có em, chỉ có em là tất cả, Khả Vân..

Vị tướng quân đã bước qua bức tường thành với niềm vui và những nụ hôn bất tận.

Nhưng mọi việc dường như mới chỉ bắt đầu thì phải....

Tôi đang ở trong em, khát khao và đầy bản năng

“Em thực sự ... yêu anh” – Em nói bằng hơi thở
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực




Chap 30

Thực sự yêu tôi ư? Tôi không biết nữa nhưng lúc này tôi đâu có quan tâm, tôi chỉ biết si mê em, hưởng thụ em, tận hưởng em, phục vụ em, đưa em đến những giây phút của sự khao khát và đam mê, của những xúc cảm mà chúa trời ban cho những người đàn ông và đàn bà thực thụ.

Tôi không vội, em cũng vậy, chúng tôi nhẹ nhàng đưa nhau đến những miền lạ, như khi chúng tôi đi phượt vậy, tận hưởng từng mét đường một, chậm rãi nhưng cũng không kém phần cuồng dại.

Chúng tôi chỉ rời nhau ra khi hai thân thể đã cảm thấy rã rời, rã rời đến mức không gượng dậy nổi nữa. Tôi nằm bên em, khẽ quàng vòng tay ôm cái cơ thể trắng ngần nhỏ bé ấy vào lòng, em khẽ rúc rích khi tay tôi lại lần mò lên cái nhũ hoa mà mê mải.

- Anh chưa mệt à? Lại muốn nữa hay sao? – Em cười híc híc vì nhột.
- Anh đầu hàng rồi, chịu thua luôn
- Hihi! Thua rùi thì phải chịu phạt nhé! – Em châm chọc.
- Ơ.... vậy thôi! ta tiếp tục vậy nhé – Tôi đưa bài ra
- Thôi thôi! Em cũng mệt lắm rồi đây ông tướng, bụng lại đói meo nữa – Em nhõng nhẽo mắc lừa ngay được.
- Ừ nhỉ! Mấy giờ rồi thế nhỉ? – Tôi ngó lơ xung quanh.
- Gần 6h chiều rồi đấy – Em nhìn thấy cái đồng hồ trước tôi.
- Ặc ặc!

Vậy là chúng tôi đã ở bên nhau gần 2h đồng hồ, dã man thật – Tôi nghĩ. Không ngờ có lúc mình lại còn được trai tráng thế này. Khẽ hôn nhẹ vào tai em tôi ngồi dậy đi ra khỏi giường.

- Anh đi đâu vậy? – Em hỏi
- Đi tắm chứ đi đâu – Tôi đi vào phòng tắm
- Đợi em với chứ
- Hả!

Em tự nhiên đi cùng tôi vào nhà tắm, hai cơ thể nude hoàn toàn của chúng tôi được sảng khoái bằng những dòng nước ấm, xua đi những mệt mỏi vừa rồi. Khẽ vò đầu tôi để tạo bọt gội đầu, em hỏi nhỏ:

- Anh không thấy em hư chứ? – Câu hỏi có vẻ hơi dè chừng
- Nếu em hư thế này thì người đàn ông nào chả thích – Tôi cười.
- Em hỏi thật đấy! Không đùa đâu mà
- Ừm
- Vậy anh nói đi, em có là gái hư hay không?
- Anh chỉ quan tâm đến em, không quan tâm đến việc em hỏi
- Anh này! em hỏi thật đấy – Em khẽ bứt mạnh vào tóc tôi
- Tại sao em lại quan tâm đến chuyện này chứ? – Tôi hỏi lại
- Tại vì..... mà anh cứ trả lời em đi đã

Một số chuyện lướt qua đầu tôi, tôi cũng băn khoăn lắm. Thực tình không biết các bạn thế nào nhưng thực tế người đàn ông nào cũng muốn được phụ nữ chăm sóc như vậy, hưởng thụ cơ thể mình như vậy. Nhưng cũng có một số lý do, một số định kiến làm cho người phụ nữ không được như vậy, và đó cũng làm cho một số người đàn ông cũng vừa thích vừa không thích như vậy.. Thật phức tạp phải không? Nhưng việc này đúng là không có công thức chung cho tất cả mọi người, tôi thì chắc chắn không phải là họ, tôi quan tâm đến điều hoàn toàn khác.

- Nếu em có tình cảm thật thì mọi việc em làm đều đúng – Tự nhiên tôi buột miệng nói ra

Em có vẻ hơi sững người khi tôi nói như vậy, bàn tay đang vò đầu cho tôi cũng dừng hẳn lại, chắc hẳn tôi đoán em đang suy nghĩ nhiều lắm mặc dù không được nhìn thẳng vào mắt em.

- Nếu em nói em có tình cảm thật sự với anh thì liệu anh có tin không? – Em lại thốt ra một lần nữa ngập ngừng.

Tôi im lặng, không biết tôi đang suy nghĩ gì nữa

- Anh có thích em không

Tôi im lặng..

Em lần này cũng im lặng cùng tôi, em vẫn trở lại vò đầu cho tôi nhưng tôi cảm nhận được là nó chậm rãi, buồn buồn chứ không như lúc đầu nữa. Tôi thực sự không muốn như vậy, thực sự tôi không muốn làm em buồn như thế.

- Như trưa nay ở đèo em á? – Tôi hỏi lại em
- Ừm...
- Lời em nói... anh không biết... thực sự..

Tôi ngập ngừng, không biết nói thế nào nữa mặc dù tôi nghĩ mình nên nói gì đó với em, làm em vui vẻ hơn. Chuyện của tôi với em từ đầu đến giờ tôi nghĩ cũng thật ly kỳ, khó tin, bản thân tôi còn thấy mơ hồ như làn sương mờ ảo vậy, thật lạ.

- Thật lạ phải không anh? – Em nói đúng tim đen tôi, điều tôi đang trăn trở.
- Ừm.
- Giống như định mệnh vậy nhỉ? – Em nói với tôi
- ....

Có thể là định mệnh vậy chứ, nhưng có vẻ nó đến vào thời điểm không hợp lý, không đúng lúc. Nếu như tôi gặp em trước đây 1,2 năm, nếu như.... “Với một chữ Nếu người ta có thể cho cả Paris vào một cái chai”, tôi thở dài.

- Anh không cần phải nói yêu em, em sẽ tự cảm nhận được – Giọng em tự dưng trở nên vui vẻ hơn chút.
- Như thế nào? – Tôi đánh trống lảng để dời mình ra khỏi những suy nghĩ
- Như thế này...

Em vòng tay qua hai vai tôi ôm lấy người tôi, ngực em áp sát vào lưng tôi. Dòng nước ấm và bộ ngực trần lại làm cái bản năng tôi sống dậy rồi, tôi lại bắt đầu khao khát..

- Hihi! – Em cười
- Em cười gì thế? – Tôi ngượng nghịu
- Em thực sự muốn ngủ với anh, thật đấy
- Thật á?
- Vâng! – Em trả lời tỉnh queo.

Ôi trời! Tôi lại bị cái bản năng chi phối, dòng nước ấm lúc này chắc chắn sẽ lạnh hơn cái bản năng đang trở nên mạnh mẽ của tôi, cơ thể tôi hình như đang run rẩy.

- Xí! Biết ngay mà! – Em lại giở cái giọng ấy ra
- He he! – Tôi cười
- Anh biết không?
- Gì cơ?
- Phụ nữ chỉ muốn làm tình với người đàn ông mà họ yêu thôi

Em không dưới năm lần bảy lượt nói yêu tôi. Tôi vừa muốn nghe vừa không? Tôi muốn người phụ nữ nào khi ở với mình thì toàn tâm toàn ý với mình, điều em vừa nói tôi biết đấy. Nhưng tôi cũng không muốn nghe, không muốn cảm nhận, tôi không xứng đáng.. Tôi đành đáp lại em bằng sự im lặng không thích hợp.

- Sao anh im lặng hoài vậy? – Em hỏi
- Tại chẳng biết nói gì – Tôi đành trả lời
- Hay tại anh biết anh thích em? – Em hỏi lại
- Anh không biết nữa
- Em biết thừa là anh thích em, chẳng qua không dám nói thôi – Em giữ cho đầu tôi vào dòng nước nóng từ vòi hoa sen.

Tôi nhắm mắt lại tận hưởng dòng nước, cảm nhận được cả những bọt xà phòng đang lăn đi trên má, trên mũi, cảm nhận được bàn tay mềm mại của em đang vò nhẹ đầu tôi, êm ả.

- Sao em biết anh thích em?
- Tự biết thôi, em có linh cảm mà – Em cười
- Linh cảm đúng ghê nhỉ? – Tôi cười
- Thế anh có chịu thừa nhận không thì bảo?
- Thừa nhận điều gì?
- Là anh thực sự thích em.
- Em chắc chắn thế cơ à?
- Chắc chứ
- Ừm..
- Vậy đúng rồi hả?
- Ừ
- Vậy nói anh thích em đi.

Tôi tắc tị, có thể câu “ừ” hay không thôi thì quá dễ. Lúc này tôi như đứa trẻ đứng trước em hoàn toàn ngượng nghịu, như một cậu bé lần đầu nói lời yêu. Chỉ ba từ “anh thích em” thôi mà sao khó nói ra như thế! Không phải tôi như đứa trẻ hay cậu bé đó là tôi không dám. Tôi có thể nói với em, dễ dàng nhưng tại sao lúc này tôi lại như vậy, có lẽ...

Em quay người tôi lại đối diện với em, nghiêm nghị nhìn thẳng vào tôi, sao lúc này tôi cảm thấy mình yếu đuối đến vậy, mặc em làm gì thì làm. Tôi khẽ mở mắt nhìn vào em, đôi môi hình trái tim trên khuôn mặt trái xoan đang mấp máy, tóc em cũng đã ướt nhẹp giống như tôi rồi, cơ thể em trong trắng, sáng ngời trong cái ánh đèn tù mù của nhà tắm này, bộ ngực đầy đặn vểnh cao lên kiêu hãnh với tôi đang từng nhịp phập phồng, tôi nhìn cả cơ thể đấy, và cả tâm hồn em nữa một cách đầy yêu thương. Em nói đúng, tôi thực sự thích em, rất thích, không chỉ là cơ thể, là mọi thứ thuộc về em, tôi không cần phải quan tâm đến mọi chuyện nữa, đến đạo lý, đến sự đời, đến ai đó nữa, tôi chỉ cần có em lúc này thôi, Khả Vân – người con gái bé nhỏ của tôi..

- Ngay từ đầu anh đã rất thích em rồi – Tôi nhìn thẳng vào mắt em, thật lòng
- Em biết mà.

Khẽ mỉm cười, chắc em tin điều tôi vừa nói, đặt lên môi tôi một nụ hôn, đúng là một nụ hôn ướt toàn diện, cả trong và ngoài. Chúng tôi lại cuốn vào trong trong cái sàn nhà tắm mát lạnh ấy, nhưng phía trên là nước ấm, cả cơ thể và trái tim chúng tôi cùng ấm.

Chẳng cần biết rồi mọi chuyện sẽ đi tới đâu..
 

Ngong_Hankang

Xe tăng
Biển số
OF-130982
Ngày cấp bằng
15/2/12
Số km
1,351
Động cơ
386,598 Mã lực
Nơi ở
Bốn biển là nhà, ngã đâu là giường..!
E cũng vừa có chuyến phượt đầu xuân đi Lý Sơn và cũng có 1 bạn đồng hành..hí hí..cũng hay lắm cụ chủ ậ.Giờ vưỡn lâng lâng..:">
Em show quả bạn đồng hành phát:P

Bình mình trên đảo Lý Sơn, Quảng Ngãi(góc nhìn từ hải đăng An Hải:)
 

Ngong_Hankang

Xe tăng
Biển số
OF-130982
Ngày cấp bằng
15/2/12
Số km
1,351
Động cơ
386,598 Mã lực
Nơi ở
Bốn biển là nhà, ngã đâu là giường..!
Trong lúc chờ đợi em phọt thêm một nửa hình ảnh bạn đồng hành của em chuyến rồi để các cụ mợ chém tí nhé. Vụ này vô tình thui ạ:)

 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực




Chap 31


Không phải vô lý mà những dòng nước luôn rửa sạch trôi những gì còn lại, có thể với người này thì chỉ là những bụi bẩn còn bám trên cơ thể, với người khác đôi khi trầm mình trong dòng nước có thể rửa trôi cả những hạt sạn trong tâm hồn. Thực ra phòng tắm ngoài nước nó còn làm cho con người trở nên gần gũi, thân thuộc hơn, tắm cùng nhau đôi khi cũng là những cử chỉ thể hiện sự yêu thương, chăm sóc lẫn nhau. Tôi và Khả Vân, chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã thuộc về nhau hai lần, trọn vẹn nhưng cũng làm chúng tôi mất sức nhiều quá. Vì thế tôi và Khả Vân quyết định sẽ đi ăn lẩu cho nó lại sức.

Quán lẩu bé nhỏ nằm cuối con đường Phố Cổ, nơi mà chúng tôi phải tinh mắt lắm mới nhìn ra được vì nó khá khuất. Khả Vân chọn cho mình lẩu gà nấm, cũng là món mà tôi cũng rất thích, ngon thôi rồi.

- Anh có uống rượu không?
- Có! Cho a 1 chai đi

Tôi muốn thưởng cho mình chén rượu thơm nồng cho chuyến đi tuyệt vời ngoài dự kiến này, thật là ngoài sức tưởng tượng. Chợt tôi thấy lạ khi Khả Vân lôi ra hai chén rượu, bình thường như khi ở nhà cụ Dìn thì Khả Vân cũng rất ít uống, phải ép mãi mới làm đuọc vài chén rồi xin thôi.

- Em cũng uống cùng luôn hả? – Tôi hỏi.
- Vâng! Tự dưng em cũng muốn uống mà – Khả Vân cười.
- Người ta chỉ thích uống rượu khi vui hoặc khi buồn thôi
- Em đang vui mà – Khả Vân cười
- Em vui nhưng anh mệt – Tôi làm bộ nhăn nhó trêu Khả Vân
- Này nhé, cấm trêu em – Khả Vân vừa cười vừa đá vào chân tôi dưới gầm bàn.

Khả Vân luôn thế, lúc nào cũng muốn dùng bạo lực yêu thương với tôi bất kể dù xa hay gần em đều tìm ra cách. Những lúc như thế tôi vừa đau vừa buồn cười khi thấy dáng vẻ của em, vừa dễ thương vừa đáng yêu, như trẻ con vậy.

Quán lẩu có khá nhiều người, ngoài những người ở đây ra thì tôi có nhận thấy có một vài bàn chắc của dân phượt phẽo cũng đi như tụi tôi, có cả người Sài Gòn nữa. Họ quây quần uống rượu bên bàn ăn và bàn luận về những chuyến đi sắp tới của họ, có vẻ rất vui vẻ. Cậu người SG quay ra hỏi cậu người bắc, hơi beo béo chút

- Đợt vừa rồi đi Bắc Hà nghe nói mày đi cùng con Hà hả?
- Ừ! Sao vậy mày? Bộ là ghệ của mày hả? – Cậu người Bắc giả giọng SG kêu lại với cậu ta
- Ghệ gì mà ghệ chứ! Tao bỏ con đó lâu rồi, mày cứ việc đi với nó thoải mái đi – Cậu người SG cười ha hả?
- Nó đi hai người lo gì mà không có chuyện chứ - Cậu người Bắc thứ hai chen vào, cậu này thì gầy gầy chút
- Hai người thì hai người, có làm sao đâu – Cậu người Bắc béo nâng chén rượu lên.
- Trời... ơi! Đi hai người mà không có chuyện gì thì tao phục mày quá nhe – Cậu SG trêu cậu người Bắc béo.
- Mà con Hà đó cũng ghê nhỉ! Trong ba anh em mình thì em nó xơi mất 2 thằng rồi, bao giờ thì tới lượt tao đây! – Cậu người Bắc gầy cười ha hả có vẻ khoái chí lắm.
- Chúng mày cứ nói linh tinh – Cậu người Bắc béo tỏ vẻ khó chịu
- Thôi đi mày ơi! Nó cho thì cứ thế mà xơi chứ tội gì mà bỏ cho uổng, con này nó dâm lắm đó, nó chiều thì ôi má ơi! thôi rồi – Cậu người SG lên giọng kiểu mộng mơ rồi lại phá lên cười.
- Mày thôi cái kiểu đó đi – Cậu người Bắc béo thể hiện thái độ
- Thôi tao xin chúng mày, uống nào – Cậu người bắc gầy hòa giải cho cả hai bằng cách nâng ly lên.

Tôi để ý nhưng cũng rất nhanh phát hiện ra cậu người SG thì có vẻ cũng cay cú, cậu người Bắc beo béo thì có vẻ khó chịu không muốn nhắc tới chuyện này, nhìn cũng có thể đoán ra là cô bé tên Hà đó trước có thể là ôm của cậu SG, sau đó chuyển sang cho cậu người Bắc. Khẽ thở dài và lắc đầu trước tụi nhỏ vì chuyện không đâu, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Khả Vân đang nhìn tôi, ánh mắt kỳ lạ, lại đôi chút lại buồn buồn mất rồi.

- Anh có nghĩ em như cô bé đó không? – Em hỏi trực diện tôi.
- Không hề - Tôi trả lời khá thoải mái
- Biết đâu với đàn ông tụi anh được – Khả Vân có vẻ vẫn chưa thỏa mãn với câu trả lời của tôi
- Không tin anh à? – Tôi nheo mắt nhìn em
- Không! – Khả Vân nói vậy nhưng tôi nhìn em có vẻ vui lên chút rồi.
- Thật á? Không tin? – Tôi hỏi lại
- Ừ....

Em ừ hơi giật mình vì lúc này tôi bỏ chân ra khỏi đôi giầy, từng bước chầm chậm tôi di dầu ngón chân lên cổ chân em, vào hẳn ống quần em, cố lên trên chút nữa..

- Anh này! buồn – Em rụt chân lại tỏ vẻ xấu hổ
- Hi hi – Tôi cười trêu em
- Uống đi chứ anh – Khả Vân vui hẳn lên và cầm lấy chén rượu cụng ly với tôi.
- Trăm phần trăm nhé – Tôi vui vẻ.

Cụng ly với em cũng vui, tôi cũng thoải mái với em hết mức có thể. Nói vậy thôi chứ em uống cũng nhiều nhưng tôi còn uống nhiều hơn, mỗi khi em uống 1 chén thì tôi lại tự thưởng cho mình 2 chén tiếp theo, vì thế chẳng mấy mà chốc 3 chai rượu đựng trong chai lavie đã hết veo. Tôi và Khả Vân đều trong tình trạng tây tây mất rồi, giọng cũng đã khá là lè nhè, tự dưng trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ là thử chuốc cho em say rồi xem em thế nào nhỉ? Tự nhiên thôi, chả có ý gì cả.

Tôi chả mất nhiều công sức bởi vì hình như em cũng muốn uống, thêm một chai nữa là em cũng say say rồi, chả từ chối chén nào từ tôi cả. Đến lúc này tôi thực sự không muốn em gục hẳn, cảm giác muốn em say cũng chìm xuống nên khuyên em:

- Thôi mình uống thế đủ rồi nhé! – Tôi ái ngại
- Kệ! Mình cứ uống đi chứ anh

Em cẩm chén nâng lên, tay run run, khuôn mặt ửng hồng lên vì rượu, cũng thật đẹp. Em ngửa mặt lên uống cạn chén rượu rồi đặt mạnh xuống bàn, em không cố ý làm như vậy, chắc là do em quá say rồi, rượu tràn ra cả đôi môi hình trái tim mọng đỏ của em.

Tôi khẽ đưa tay lau rượu trên khóe miệng em, chợt em giữ hẳn tay tôi lại, áp mặt em vào đó, đôi mắt em lại tuôn ra những hàng lệ trong veo. Tôi cảm nhận má em ấm nồng về hơi rượu, giọt nước mắt cũng nóng hổi, chỉ có lòng tôi trùng xuống mà thôi. Tôi và em chằng cần quan tâm những ánh mắt trong quán đang nhìn chúng tôi như thế nào nữa, mặc dù tôi có thể tưởng tượng ra được, nhưng mà mặc kệ.

Em bỏ tay tôi ra, lấy khăn lau nước mắt, có vẻ như cũng thấy hành động vừa rồi của mình hơi quá thì phải nhưng nhìn tôi thấy tôi cũng hình như chẳng quan tâm đến xung quanh, chỉ nhìn em, em mỉm cười:

- Anh uống đi chứ!
- Ừ!

Tôi cũng ngửa mặt cạn luôn, rượu chạy từ miệng xuống cổ, rồi xuống ngực làm cho trái tim tôi ấm hơn một chút.

- Anh này! Em nhớ lần đầu tiên chúng mình chơi trò gì nhỉ? – Em hỏi tôi
- Trò True question and true Answer, em muốn chơi à? – Tôi hỏi lại
- Vâng
- Nhưng anh không mang đồng xu ở đây – Tôi cười
- Vậy mỗi người hỏi một câu nhé
- Okie

Tôi trả lời nhát gừng vì vẫn còn đôi chút tỉnh táo, vẫn hơi chút ưu tư vì không biết em định hỏi về cái gì nhưng nhìn em hình như em chả có chút gì gọi là lo lắng cả. Tôi để em hỏi trước:

- Em hỏi trước đi
- Vậy câu hỏi số 1 nhé, điều gì làm anh buồn nhất?
- Bị phản bội – Tôi thốt ra không chút nghĩ suy
- Vậy hả anh? – Em nhìn tôi tròn mắt
- Ừ. Đến lượt anh nhé. Ai là người em yêu nhất? – Tôi hỏi em thật nhanh để tránh bị em xoay trở lại.
- Bố em

Em nói rồi tự mình cạn rượu trước sự ngạc nhiên của tôi

- Thế ai là người anh yêu nhất? – Em hỏi lại tôi cũng ngay lập tức
- Mẹ anh. Vậy ai là người em hận nhất

Tôi nghĩ suy một lúc rồi mới nói ra điều này, nó cũng trăn trở trong tôi từ hôm đó và tôi nghĩ có lẽ đến lúc để em trải lòng, để em có thể thoát ra khỏi những ám ảnh, tôi muốn em đối diện trực tiếp với nó không e sợ.

- Bố em! – Em trả lời ráo hoảnh
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 32


Tôi lạnh người khi nghe em trả lời như thế! Dù có trong mơ tôi cũng không tưởng tượng ra được, nó quá khủng khiếp. Đôi mắt em vô hồn nhìn chén rượu đầy mà tôi vừa rót ra lúc nãy, lại một hơi nữa, hết sạch. Chẳng biết trong đầu em lúc này đang suy nghĩ điều gì! Tôi cũng chẳng biết nói gì với em.

- Thế anh hận ai nhất? – Em hỏi tôi trong vô thức.
- Hận chính anh! – Tôi trả lời cho qua

Em lặng lẽ uống rượu, hình như rượu với em lúc này như là thứ thuốc giải khát vậy, hay nó chính là giải khát cho tâm hồn đau đớn bị tổn thương của em. Tôi nửa chừng muốn hỏi ra cho rõ, nửa chừng lại muốn làm em lạc hướng để quên đi, vì thế tôi cũng chẳng biết nói gì cả.

- Anh không hỏi em điều gì nữa sao?

Em cười lạnh nhìn tôi làm tôi sởn cả gai ốc, trông em thật lạ lẫm, không giống những gì tôi thấy trong mấy ngày ở gần em. Tôi im lặng.

- Chẳng phải anh cũng muốn biết về em sao?

Cứ mỗi câu nói ra là lại thêm một chén rượu vào người em, tôi thấy thương em vô hạn, người con gái nhỏ bé này hình như đã chịu quá nhiều đau khổ. Tôi nắm lấy bàn tay em nhẹ nhàng.

- Em đừng uống nữa
- Chẳng phải anh cũng coi em là hạng con gái như mấy anh kia nói sao? – Em cười lạnh lẽo.

Tôi thảng thốt, em hình như say rồi, hay em bị sao rồi, em nói linh tinh gì vậy chứ? Có thể lúc đầu là thế nhưng tôi không cần biết nữa, lúc này tôi chỉ thương em tôi, người con gái tên Khả Vân của tôi.

- Có anh ở đây em không còn cô đơn nữa đâu – Tôi thì thầm với em coi như chưa nghe thấy em nói gì cả.

Giọt nước mắt em lại rơi nhưng cũng rất nhanh, em nhanh chóng gạt cả nước mắt lẫn tay tôi ra để nốc cạn tiếp. Hành động của em vừa lạnh lùng vừa yếu đuối.

Tôi kê ghế chuyển sang phía em ngồi, không cần ngồi đối diện nữa, để bất cứ lúc nào em cũng có thể mượn bờ vai tôi mà dựa vào, mà khóc. Khẽ thấm giọt nước mắt còn vương, tôi biết không thể khuyên em thôi uống, vậy thì đành để em uống một lần vậy, cho em đối diện vậy. Một lần nữa tôi cầm lấy bàn tay em, bàn tay nhỏ bé có vết sẹo mờ trên cổ tay ấy, tôi ngửa lên nhìn thẳng vào nó rồi áp vào má mình.

- Anh biết không dễ dàng, nhưng nếu có thể em cứ nói với anh – Tôi cố lấy giọng để em tin tưởng nhất có thể.

Em không nói gì nữa, chỉ gục đầu vào vai tôi, để từng giọt nước mắt lại chảy trong im lặng, thấm ướt cả vai áo tôi, và cả cái không gian này nữa.

Tôi dìu em về phòng khi cơ thể em đã lả đi về rượu, tuy em không nặng nhưng tôi cũng phải thầm cám ơn là vì chúng tôi thuê nhà nghỉ ở gần đó chứ nếu không thì cũng rã rời tay mất. Giờ đây khi nhìn em nằm thở đều trên chiếc nệm trắng thơm tho, tôi cũng chằng còn ngại ngần gì mà cởi bỏ những thứ vướng víu trên người em, cho em một giấc ngủ thoải mái nhất. Sau khi xong mọi chuyện tôi tự mình pha cafe và ra ngoài ban công châm điếu thuốc.

Hơi thuốc phả ra trắng như làn sương. Hút thuốc đúng là không có lợi cho sức khỏe, nhưng những lúc như thế này thì tâm trạng tôi phụ thuộc vào nó để cân bằng trở lại. Thêm cả cafe nữa, không biết từ bao giờ tôi đã bị nghiện hai cái thứ ấy, hai thứ không thể tách rời được với nhau.

Suy nghĩ miên man qua các chặng đường. Vốn tôi thích có con gái, nếu có thể thì tôi muốn nhà mình có cả một bầy con gái cũng được. Ngẫm đi ngẫm lại ngoài sự đời thì tôi thấy mẹ thường yêu con trai hơn, cha thường tình cảm với con gái hơn, đúng như câu hát hồi bé lại văng vẳng đâu đây “Ba thương con vì con giống mẹ, mẹ thương con vì con giống ba”. Tôi chẳng hiểu tại sao mọi người lại thích con trai chứ, mỗi khi đứa cháu gái gọi tôi bằng cậu chỉ cần nhào vào lòng tôi thơm chụt cái là mọi sự trên đời này đều bay biến hết cả. Tôi ao ước có một đứa con, đứa con gái.

Vậy mà với Khả Vân, một cô gái như thế này, lại yêu bố mình nhất trên đời thì làm sao ông ta có thể cư xử được chứ, làm như thế thì Khả Vân sẽ bị tổn thương rất lớn... Tôi không dám nghĩ nữa... nhưng...

Suy nghĩ của một người có thói quen làm việc logic cho tôi thấy có điều gì đó không ổn. Nếu như Khả Vân yêu cha như thế thì chắc hẳn ông ấy phải đối xử rất tốt với em, rất yêu em nữa là khác, vậy thì chẳng có lý do để ông ấy có thể làm cho Khả Vân một vết thương lớn đến mức phải cắt cổ tay như vậy cả. Trong chuyện này chắc còn có điều gì đó nữa mà tôi vẫn chưa thể biết được. Thật phức tạp.

Em ngủ say rồi, chẳng biết tôi có làm được điều gì cho em hay không nhưng nhìn em ngủ tôi lại thấy thanh thản lạ kỳ. Mối duyên nghiệp nào đưa hai chúng tôi đến với nhau nhỉ? chẳng biết nữa, có thể cả hai đều không như thế này khi đi cùng nhau, nhưng ở với nhau đến giờ phút này tôi cũng hiểu em được đôi chút, và cũng cảm ơn cuộc đời này cho tôi được gặp em. Tự hứa với lòng mình là sẽ làm em bình yên cả chuyến đi này.

Tiếng em ưm ưm làm tôi quay lại. Chắc em đang ngủ mơ. Tôi nhẹ nhàng lật chăn chui vào ôm em thật chặt không em lại bảo tôi chẳng ôm em bao giờ. Hôm nay ngày hai lần mệt lử, lại thệm chút rượu nữa nên tôi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng. Tôi mơ, trong đó tôi cầm tay em chạy trên một thung lũng toàn hoa, tiếng em hát theo những ngọn gió cuộn vào tôi yên ả. Đời đúng chỉ là cần có thế mà thôi.

Tôi giật mình tỉnh giấc khi trời đã hửng sáng, nhìn sang không thấy Khả Vân đâu cả, tôi đoán em lại đi mua đồ ăn sáng như hôm trước nhưng vẫn có đôi chút cảm giác lo lắng trong lòng.

Đánh răng và vệ sinh xong tôi vẫn chưa thấy em đâu, tôi thực sự lo hơn vì nếu đi mua đồ ăn sáng thì kể từ lúc tôi dậy đến bây giờ cũng là quá đủ rồi... 30 phút trôi qua, vẫn chẳng thấy em đâu, đồ đạc em còn để nguyên ở đây cơ mà, lạ thật... 1 tiếng nữa cũng vậy, tôi gọi điện cho em thì chỉ là tiếng ò í e lạnh lẽo.. Em ở đâu chứ? Lòng tôi như có lửa thiêu đốt?

Chẳng lẽ....
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực




Chap 33

Nhìn đồng hồ đã gần 10h sáng, em có thể đi đâu được chứ? Tôi loanh quanh trong phòng không biết nên đi tìm hay là ở lại chờ em. Nếu đi thì tìm ở đâu và nếu đợi thì sốt ruột vô cùng.. Tôi chỉ biết chạy loanh quanh trong phòng cho đỡ bứt rứt bởi những lo lắng.

10h30. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi quyết định sẽ ra khỏi phòng và tìm em, tìm ở đâu thì tìm và đi đâu thì đi chứ không thể chịu nổi cái cảm giác này nữa, tôi bật dậy đẩy cửa ra ngoài..

- Úi cha! đau quá

Tiếng Khả Vân đau điếng do bị cửa đập vào người. Đúng lúc tôi mở cửa ra thì em hình như cũng đang định đẩy cửa vào nhưng bây nhiêu đó không làm tôi kìm nén được cơn giận dữ:

- Em đi đâu mà giờ mới về thế hả? Có biết là anh lo lắng thế nào không? – Tôi hét lên vào mặt em.

Em co rúm lại trước thái độ của tôi, tôi định thêm một câu nữa thì có tiếng nói dưới cầu thang vọng lên.

- Mày muốn chết hử? Dám quát con Vân cơ đấy.

Tiếng cụ Dìn, tôi ngay lập tức hiểu ra, chắc là Khả Vân đi đâu đó thì gặp cụ và hai cụ cháu đi cùng nhau nên mới về muộn vậy.

- A cụ Dìn! – Tôi cười.
- Ừ! Mày mà quát con Vân nữa là tao cho mày tiêu luôn đấy – Cụ Dìn hừ mắt nhìn tôi.
- Vâng cháu nào dám – Tôi cười.

Tôi thủ đá nhẹ vào chân em một cái, lườm em một phát ý nói “tí tui xử cô sau” rồi theo cụ vào ngồi trong phòng, em thì líu ríu đi theo tôi mắt he hé nhưng chả có vẻ gì là buồn cả.

Ngồi một lúc nói chuyện với hai người tôi mới hiểu rõ hơn là Khả Vân trong lúc đi ăn sáng thì gặp cụ Dìn đi giao thuốc cho một nhà gần đấy, Khả Vân mời cụ Dìn vào cafe, chắc hẳn hai người đã nói chuyện với nhau nhiều lắm nên mới lâu như vậy, báo hại tôi ngồi một chỗ mà lo lắng không đâu.

- Tại em quên không mang điện thoại, nó lại hết pin nữa nên không nghe được – Khả Vân nhỏ nhẹ như một em bé đang hối lỗi.
- Thôi được rồi, về là an tâm rồi chứ gì – Cụ Dìn cười ha hả
- Vâng, cháu yên tâm rồi – Tôi cũng cười theo cụ.
- À tao có món quà tặng cho chúng mày này

Cụ Dìn lôi trong túi ra hai cái nhẫn bạc, nhìn qua cũng biết là khá lâu rồi vì đã bị xỉn màu ngả đen. Cụ đưa cho tôi và Khả Vân mỗi người một cái. Chẳng hiểu do chúng tôi có duyên hay sao mà cả hai chiếc đều rất vừa vặn.

- Chúng cháu cảm ơn cụ - Khả Vân cười, tôi cũng cười theo thầm cảm ơn cụ cùng.
- Có gì đâu mà cảm ơn, chúng mày cũng tặng tao khá quà còn gì – Cụ Dìn cười tươi.
- Hì! Đáng gì đâu cụ
- Đôi nhẫn này bằng bạc nguyên chất, của bà lang dạy cho tao cái nghề thuốc này để lại, đưa cho con thì không được hôm nay tao mới có người để truyền cho, nhớ giữ gìn cẩn thận nhé – Cụ chép miệng.
- Vâng ạ! – Khả Vân xúc động
- Ừ, nó tượng trưng cho tình yêu nguyên sơ vì thế chỉ có 2 cái là nhẫn đực và nhẫn cái chứ không đề tên như dưới xuôi. Chúng mày đeo nhẫn này thế nào cũng thành – Cụ cười
- Hi hi – Khả Vân cười tươi

Tôi không được vui vẻ như Khả Vân nhưng cũng ráng cười, dù sao thì tôi cũng sẽ đeo nó trong cuộc hành trình này, cuộc hành trình trong mơ.

Cụ nói chuyện thêm một lúc nữa thì đi về mặc cho chúng tôi ráng giữ cụ lại ăn trưa cùng, nói có việc phải làm gấp. Tôi và Khả Vân cũng tính ở lại đây khá lâu rồi và ăn trưa xong chúng tôi cũng sẽ di chuyển tiếp, đi đến hết đường thì thôi.

Thu dọn hành lý xong tôi thấy Khả Vân ngồi một chỗ mân mê cái nhẫn trên tay. Cái nhẫn quả là rất hợp khi nó được ngự trị trên ngón tay trắng ngân và thon nuột của em. Thấy vậy nên tôi cũng cười cười.

- Xí! gì mà cười, anh không thấy đẹp à? – Khả Vân vừa nói vừa giơ hẳn chiếc nhẫn ra phía ánh sáng để nhìn cho rõ hơn.
- Đẹp, nhưng trông hơi cũ – Tôi trêu em
- Đồ cổ mới có giá trị chứ - Khả Vân hào hứng
- Ừ!
- Của người dân tộc nên nó thiêng lắm đấy nhé – Em ngồi dậy và tiến về phía tôi
- Thiêng thế nào? – Tôi châm điếu thuốc hút cho đỡ vật.
- Thì như cụ nói đấy! – Em đứng cạnh tôi rồi.
- Anh chả biết – Tôi nhả ra hơi khói và trêu em
- Xí! Anh không được tháo ra đâu đấy, độc lắm! – Em ôm lấy cổ tôi nũng nịu
- Chả lẽ đi tắm hay đi vệ sinh cũng không được à? – Tôi thõng tay kệ em ôm vì đang cầm điếu thuốc mà.
- Hừ! không được! Anh hứa là không tháo đi – Em nghiêm mặt nhìn sát vào tôi.

Có thể tôi sẽ không tháo ra trong chuyến đi này, nhưng mà... Tôi tư lự nhìn em một chút, đôi mắt đen lay láy nhìn thẳng vào tôi, hình như em đang nghiêm túc, vẻ cười cợt hay đùa bỡn của tôi có thể trở thành lố bịch lúc này

- Anh hứa! – Tôi mỉm cười nhưng trong lòng biết rằng mình đang nói dối, tôi chỉ là không muốn làm em mất hứng mà thôi.
- Thế chứ!

Em cười tươi đặt lên môi tôi một nụ hôn thật sâu làm bản năng tôi xém chút nữa lại trỗi dậy nữa, rồi sau đó lại cằn nhằn là toàn mùi thuốc lá thôi. Và em lại như con chim chích nhảy nhót xuống tầng cùng tôi trả phòng, bắt đầu tiếp cho một chặng đường xa.
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 34

Những con đường lại được bỏ lại sau lưng hướng đưa chúng tôi về tới Xìn Mần, nếu như chúng tôi đi thì có thể chỉ tới đêm là tới. Nhưng chúng tôi đi thật chậm, thật chậm. Tôi có một linh cảm nào đó không hay khi chúng tôi tới đó, vì thế tôi đi chậm nhất có thể và cũng là để thưởng ngoạn nữa.

Khả Vân tuyệt đối vui vẻ, hớn hở, không có vẻ gì là sầu não cả, em cùng tôi tận hưởng mọi thời gian trên cung đường tuyệt đẹp ấy. Chúng tôi như một đôi tình nhân hạnh phúc tranh thủ thời gian một cách có thể nhất để tận hưởng nhau

Em hát dọc suốt đường đi, những bài hát tươi vui

Em hôn tôi bất cứ khi nào chúng tôi dừng xe lại để nghỉ, để ngắm cảnh

Chúng tôi thậm chí suýt nữa thì lao vào nhau trong một con suối vắng nếu như không phát hiện kịp có một cụ bà dân tộc đang đi ngang qua đấy. Lúc đấy tôi chỉ biết cười trừ và tiếc rẻ cho cơ hội bị bỏ lỡ, còn em thì cứ rúc rích vào ngực tôi và nói tôi là đồ dê già. Thật là....

Vì đi chậm quá và mải chơi quá nên khi qua Hoàng Su Phì thì đã hơn gần 10h tối rồi, bây giờ chỉ còn cách có hơn 50 km nữa là tới Xín Mần mà thôi.

- Chỉ còn 50km nữa là tới, em có muốn đi tiếp không
- .....
- Sao thế? – Tôi lo lắng
- Không sao anh – Khả Vân lững lờ
- Vậy mình nghỉ tại đây hay là đi tiếp tới XM luôn em? – Tôi hỏi lại
- .....

Em im lặng, tôi cũng im lặng theo em luôn, chẳng biết trong đầu em lúc này đang suy nghĩ điều gì? Trời quá tối và tôi chẳng thể nhìn vào khuôn mặt em. Thôi thì mình đành nghỉ ở đây vậy, tôi nghĩ thế và định đi kiếm nhà nghỉ.

- Mình đi tiếp luôn đi anh – Giọng em có đôi chút kỳ lạ.
- Ừ

Thôi thì thế vậy, tôi nghĩ. Đằng nào chỉ còn vài chục km nữa mà thôi. Đèo em đằng sau tôi không biết em như thế nào? Tôi chỉ cảm thấy em đang áp vào lưng mình mà thôi. Em cũng không hát nữa, không nói chuyện nữa, chỉ là sự im lặng chìm vào bóng đêm..

Ông trời hình như quá phụ chúng tôi, đi tầm được hơn 20km thì trời bỗng đổ mưa, hạt mưa của núi rừng rất lạ. Nói đổ là đổ xuống ngay, sầm sập làm tôi tối tăm mặt mũi.

Đường rừng vắng hoe chả có ai cả, ánh sáng lòe loẹt của tia chớp và tiếng nổ ầm ầm của sấm làm Khả Vân sợ điếng người, em ôm chặt lấy tôi, co rúm lại.

Đường trơn quá, tôi chỉ mong mau chóng tới chỗ nào đó có thể nghỉ ngơi, biết thế mình nghỉ ở HSP luôn lúc nãy, giờ thì quá muộn rồi.

Tới một khúc cua tay áo đột nhiên phía trước tôi sáng lòe lên, nước trên kính bảo hiểm tán xạ làm tôi không nhìn thấy gì cả, lúc định thần lại thì tôi nhận ra phía trước tôi là chiếc xe tải đang lừ lừ lao đến...

Quá hoảng hốt và tôi không còn kịp suy nghĩ gì nữa, tôi lách ngay sang phải và bóp phanh gấp, tôi chỉ thấy gì ánh sáng lòe loẹt của đèn pha và tiếng bánh bị phanh kêu rít lên. Tôi và Khả Vân ngã xuống đường.

Cơn mưa nặng hạt xối vào mặt tôi, đau điếng người nhưng tôi nào có nghĩ đến điều đó. Trong đầu tôi chỉ biết là mình vừa gây ra một chuyện lớn rồi, Khả Vân không biết có bị làm sao không nữa? Khả Vân đâu rồi? Tôi bật ngay dậy dáo dác tìm quanh.

Khả Vân nằm cách tôi có một chút xíu, em nằm yên không động đậy làm tôi quýnh quáng lên. Trong tôi đủ thứ rùng rợn hiện lên.. Tôi đã làm gì thế này! Khả Vân! Khả Vân

Tôi lật ngay Khả Vân dậy, xem xét xem em có bị làm sao không! Hình như em chỉ bị choáng, tôi lay em vài lần và gọi tên em.

- Khả Vân! Em không sao chứ? – Tôi hoảng hốt
- Em.... không sao.. – Khả Vân thềo thào..
- Em có bị đau chỗ nào không? – Tôi hỏi và nhìn quanh cả người em.
- Không...

Em trả lời mà như muốn làm tôi yên tâm, nhưng chỉ từ giọng nói của em là tôi cũng biết là em rất đau rồi. Tôi rất hối hận, biết thế tôi không đi chuyến này cùng em thì chuyện này đã không xảy ra.

Tôi dìu em đứng dậy, kiếm hòn đá mà để em ngồi đó, vừa để tránh xe vừa xem xét vết thương của em. May mà lần này tôi có đem theo chiếc đèn pin, xem xét kỹ thì hình như em khá đau nhưng cũng chỉ bị xây xước thôi vì tôi không thấy máu. Mưa quất vào mặt chúng tôi đau rát, thằng lái xe tải bật pha trời mưa mà đi như điên thì đã chạy đâu mất, thậm chí còn chả xuống hỏi han chúng tôi, hay nó nghĩ rằng chúng tôi đã chết dưới bánh xe nên biến rồi, tôi bực mình thầm nghĩ.

Sau một hồi xem xét thì Khả Vân cũng tự đi lại được, chắc em cũng cố để tôi an tâm hơn. Tôi dựng xe dậy, đạp mấy lần không nổ, hỳ hụi hơn 10 phút cũng vậy, chẳng biết tại sao nữa.. Chán nản tôi xuống ngồi cạnh em, thờ dải sườn sượt, cả hai chúng tôi và đồ đạc đều ướt như chuột lột.

- Xe không nổ được à anh? – Khả Vân hỏi.
- Ừ! – Chắc bugi bị dính nước rồi, xe đểu quá – Tôi cố pha thêm chút hài hước nhưng không ăn thua.
- Hay anh nhỉ! – Khả Vân mỉm cười
- Sao mà hay chứ! – Tôi chán
- Thì ngồi dưới mưa thế này có mấy ai được thế đâu, lãng mạn quá.

Tôi bật cười vì suy nghĩ của em, đúng là trong lúc như thế này mà em vẫn còn lạc quan được. Lãng mạn ư? hình như cũng lãng mạn thật, nhưng nếu thân hình tôi và em không đau nhức thì sẽ lãng mạn hơn nữa... Mà biết đâu nếu không bị ngã và đau nhức như thế này thì tôi có cơ hội ngồi với em ở đây.

- Chân anh chảy máu kìa – Khả Vân đột nhiên hoảng hốt
- Ơ đâu!

Tôi không để ý là chân mình đã bị rách một miếng to tướng, lúc nãy lo cho Khả Vân quá nên tôi chưa có điều kiện xem xét vết thương của mình. Khả Vân vội vã tìm trong balo đã ướt hết của mình tìm đồ băng bó cho tôi.

- Em định cho anh dùng cái này hả? – Tôi tí nữa thì sặc cười khi nhìn thấy gói Kotex trong tay em.
- Còn gì nữa đâu mà không dùng, kéo cao cái quần lên để em làm nào – Khả Vân mặc kệ kệ tôi.
- Há há – Tôi phá lên cười

Khả Vân băng bó cho tôi bằng 1 cuộn bvs và chính chiếc áo phông “dont touch me” của mình. Tôi cảm thấy khá hơn đôi chút.

- Còn em em không sao đấy chứ? – Tôi hỏi
- Không sao thật mà, chỉ hơi đau tí thôi nhưng giờ hết rồi – Khả Vân nhoẻn miệng cười.

Thế đấy, chẳng phải khi yêu nhau thật lòng người ta luôn nghĩ cho người đối diện hay sao. Ngày xưa khi mà the first đánh rơi cái thớt vào chân tôi tới dập cả máu thì tôi vẫn cứ nhoẻn miệng cười với em, vì đơn giản không phải vì tôi không đau mà vì tôi không muốn làm em lo lắng, làm em cảm thấy mình là người có lỗi. Có bạn nào thế không nhỉ?

Tôi vẫn lo lắng cho em nhưng với cái đèn pin leo lét thế này và đêm tối thì làm sao có thể được, đành phải tin em vậy thôi.

- Đố anh biết đây là chữ gì? – Khả Vân cầm đèn pin soi vào tả luy trước mặt.
- Chịu – Tôi cười
- Anh đoán đi
- Thế đây là chữ gì? – Tôi cướp lấy đèn pin từ Khả Vân vẽ ra mấy đường trên đó
- Khả Vân
- Sao em biết?
- Thì anh vẽ thành hai chữ KV thì rõ là tên em còn gì
- Không phải đâu, tưởng bở thế
- Thế là chữ gì
- Khỉ Vàng – Tôi cười phá lên
- Lại trêu em này – Khả Vân cười và nhéo vào tôi
- Hi hi! Ui đau – Tôi vừa cười vừa kêu
- Anh chả lãng mạn gì cả
- Sao mà lãng mạn chứ!
- Đây anh xem là chữ gì? – Khả Vân vẽ vẽ trên đó
- Không biết!

Tôi lặng người cũng đoán ra rồi, cảm thấy có lỗi vô cùng

- Ngố thế! Là em yêu anh – Khả Vân
- Thật à?
- Thật chứ! thế anh có yêu em không?

Tôi im lặng một chút, thôi cũng đành, dù chỉ trong một khoảng thời gian nhưng ít ra tôi tuyệt đối không muốn làm người con gái này buồn

- Có
- Thế anh vẽ đi – Khả Vân đưa cây đèn pin cho tôi

Từng nét, từng nét một tôi vẽ trên vách đá trước mặt thành hẳn một dòng chữ Anh yêu em, cảm xúc tôi giống như muốn bế một người mà không có tay vậy, nhưng dù sao tôi vẫn cố.

- Anh vẽ loằng ngoằng em chả biết luôn – Khả Vân nhìn
- Thì là anh viết “Anh yêu em” đó, chỉ là viết đầy đủ chứ không phải là AYE như em đâu.
- Hức... – Khả Vân đột nhiên nức nở.

Tôi không nhìn thấy nước mắt em vì nó hòa lẫn vào với từng giọt mưa nặng rát, chỉ nghe thấy tiếng em lẻ loi trong đó, tình yêu của tôi dành cho em có lẽ cũng chỉ thoáng chốc như ánh đèn mờ nhạt trên vách đá mà thôi, rồi cũng lại biến mất khi tôi ấn nút, hoặc khi tôi cạn mất năng lượng.. Tôi không muốn nghĩ nữa.. tôi đặt lên môi em nụ hôn, nụ hôn ướt tràn của nước mắt và mưa, nó sẽ gột được tội lỗi của tôi không nhỉ? tôi không biết! hình như em đang vui, hình như tôi đang yêu thật..

- Giờ tính sao anh? – Em lại hỏi tôi
- Thì cứ đi bộ thôi, nếu có nhà dân thì mình xin ngủ nhờ vậy – Tôi thở dài ngao ngán khi nghĩ đến những gì sắp tới.
- Vâng! Mình đi thôi chồng iu! – Em hạnh phúc đặt lên má tôi một nụ hôn nữa.
- Đừng gọi anh là chồng nhé! – Tôi tự dưng trùng xuống
- Sao thế anh? – Khả Vân ngạc nhiên.
- Sắp hết pin rồi – Tôi đánh trống lảng bằng cách tỏ vẻ lo lắng

Có vẻ em bị vẻ lo lắng của tôi làm quên đi thật. Lon ton xách đồ một cách vội vã chúng tôi chất lên xe từ từ dắt bộ. May mắn cho tôi là tôi không phải dắt nhiều với cái chân tập tễnh, có khá nhiều con dốc và chúng tôi chỉ việc ngồi lên và thả trôi với tốc độ chỉ hơn đi bộ chút xíu vì xe không nổ nên đèn cũng không có mà soi, em ngồi sau soi đèn từng chút một cho tôi vậy.

Hỳ hụi đi khoảng tầm 5km thì chúng tôi thấy có ánh đèn phía xa xa...
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 35


Khỏi phải nói chúng tôi mừng như thế nào nữa. Chúng tôi cố gắng đi thật nhanh tới ngôi nhà đó, ngôi nhà còn sáng đèn duy nhất ở đây, cảm giác như là trong đường hầm tối tăm tự dưng thấy có nguồn sáng vậy, nó có ý nghĩa lắm.

Ngôi nhà nhỏ cách mặt đường không xa, chúng tôi chỉ mất một lúc là có mặt ngay tại đó, nhưng cũng hơi dè dặt khi gõ cửa nhà người ta, lại là lúc đêm khuya như thế này. Ngập ngừng một lúc nhưng tôi cũng gõ cửa.

- Ai đấy ạ? – Một cô gái trẻ bế một đứa trẻ con mở cửa hỏi chúng tôi.

Khả Vân bấu vào sườn tôi ý nói tôi đề nghị đi. Thế là đành vậy

- Chị ơi! Xin lỗi vì gõ cửa muộn thế này nhưng chúng em bị hỏng xe, chị có thể cho chúng em ngủ nhờ một đêm được không ạ? – Tôi lễ phép mặc dù đoán cô gái này may ra chỉ hơn tuổi được Khả Vân chứ còn kém tôi xa.
- Anh chị vào đây đã – Cô gái ái ngại nhìn chúng tôi rồi mời vào nhà.

Căn nhà nhỏ đơn sơ nhưng có vẻ ấm cúng hẳn, không hiểu là do chúng tôi lạnh quá hay sao ấy nên cảm thấy như vậy. Chúng tôi còn đang co ro vì người ướt sũng, chẳng biết ngồi ở đâu cả thì trong buồng có một thanh niên trẻ bước ra, người vẫn cởi trần chắc đang ngủ. Chào hỏi xã giao xong anh hỏi chúng tôi:

- Anh chị là vợ chồng hả?
- Vâng ạ! – Khả Vân nhanh nhảu trả lời khi tôi còn chưa kịp mở miệng.
- Anh chị đi đâu hay sao mà mưa ướt lại đêm khuya thế này.
- Chúng em đi chơi! – Vẫn là tiếng Khả Vân
- Chết thật, anh bị thương rồi, bị ngã xe hả? – Anh chồng giật mình chắc vừa để ý thấy tôi bị thương ở chân.
- Không sao đâu, vết xước nhỏ ấy mà. – Tôi trả lời.
- Ấy chết, không được đâu, nhiễm trùng mất.

Không làm phiền chúng tôi nhiều nữa, anh chồng nói còn căn phòng trống phía sau nhà thôi nên bảo chúng tôi nghỉ tạm ở đấy cho ấm, còn lấy khăn và quần áo cho tôi và Khả Vân mặc nữa vì chúng tôi ướt hết rồi. Số chúng tôi thật là may mắn.

Khả Vân băng bó lại vết thương cho tôi xong, chúng tôi mới nhìn nhau và phá lên cười. Tôi thì mặc cái quần xà lỏn màu nâu đất của anh chồng, còn Khả Vân thì mặc nguyên một cái áo phông với cái quần đốm hoa rộng thùng thình ngắn tới đầu gối.

- Đi thế này vui anh nhỉ? – Khả Vân khoái chí hào hứng
- Vui gì mà vui, may mà có nhà của hai vợ chồng này chứ không mình đang ở ngoài mưa kia kìa
- Thế mới hay, cái này gọi là duyên đấy, số em may lắm – Khả Vân vui vẻ.
- Ừ, he he – Tôi cười theo Khả Vân
- Anh còn đau nữa không?
- Không đau, tay em tay thần nên không đau nữa – Tôi trêu
- Ớ chuyện, anh nói chuẩn rồi, chẳng chỉnh nữa – Khả Vân cười
- À ừ, “chân” nào được em động vào mà chẳng hết bệnh, lại khỏe ra – Tôi nháy mắt với em.
- Thật á?

Khả Vân sà vào lòng tôi, kéo chăn lên đắp ngang người chúng tôi rồi bắt đầu giở trò mò mẫm..

- Ấy làm thật đấy à? – Tôi ra vẻ hoảng hốt
- Em kiểm tra thôi – Khả Vân cười hí hí
- Dê thế? – Tôi giữ tay em lại
- Dê đâu, tại xem có bị thương không thôi? - Khả Vân cố dứt tay tôi ra
- Không bị thương mà, đảm bảo đấy – Tôi trả lời
- Thật á?
- Thật....
- Để xem nào
- Xem gì?

Khả Vân không trả lời mà bắt đầu hôn tôi, tôi tròn mắt ngạc nhiên với em, em cho tôi một nụ hôn ướt thật sâu ở môi, nơi tôi vẫn cảm nhận thấy vị ngọt của mưa ở trong miệng nàng. Rồi em lại bắt đầu đưa cái thú vị nhất ấy khám phá mặt, tai, cổ tôi.. tôi hoàn toàn bị mê hoặc bởi em.. Cái bản năng của tôi bị em quyến rũ không ngừng đòi hỏi. Có đôi lúc tôi muốn ghì em ra nhưng bị em ghì lại, khẽ thủ thỉ vào tai tôi

- Anh bị thương thì nằm yên đó để em kiểm tra – Em vừa nói vừa vuốt tóc mình ra đằng sau cho đỡ vướng.

Tôi chỉ việc nằm đó mà cho em kiểm tra, em kiểm tra không sót chỗ nào, rồi từ trên xuống em kiểm tra gáy, ngực, bụng, rồi..... Tôi chỉ muốn vỡ tung.

Em làm tôi ngây ngất, cơ thể nhưng muốn bật tung lên, tôi không biết mình đang bị thương ở đâu nữa, chỉ biết cơ thể mình đang bị chi phối bởi em, bị em điều khiển.

Chỉ một lúc là em đã tự tay lột bỏ hết của tôi, trong mắt em tôi trần tục như một đứa trẻ. Tôi cũng vội vàng định giúp em nhưng đến cái việc nhỏ nhoi ấy em cũng không cho tôi làm, em và tôi giờ đây một lần nữa lại hoàn toàn khỏa thân, khoe vẻ đẹp trong ánh đèn vàng vèo vọt. Trèo lên hẳn người tôi, em lạnh lùng như tiên nữ trước hơi thở hổn hển không của một kẻ phàm phu tục tử là tôi, em ban phát cho tôi những nhịp điệu nhẹ nhàng đầy yêu thương..

- Hình như chân giường kêu em ạ? – Tôi cố kìm hãm bản năng của mình
- Mưa to thế chả ai nghe thấy đâu
- Có thật không? nhỡ...
- Anh nói nhiều quá, hi hi
- Nhưng....

Em bịt chặt tôi lại bằng một nụ hôn sâu, tôi như muốn ngạt thở, em yêu tôi nhanh như tiếng mưa sầm sập ngoài kia, đến khi tôi co rúm lại ôm chặt lấy em, vùi đầu vào giữa đôi ngực trần nóng hổi kia thì em mới chịu buông tôi ra. Dí tay vào trán tôi em bảo:

- Khám xong rồi, không có vấn đề gì hết nhé
- Thật à? Vậy mai khám tiếp nhé – Tôi vừa thở vừa nói với em
- Dê thế, khỏi rồi thì khám làm gì, hi hi! – Em cười
- Biết đâu đấy còn chỗ nào nữa – Tôi nhe nhởn
- Rõ tham, em đi ngủ đây
- Ơ kìa! phải khám định kỳ chứ
- Mai tính, kệ anh nhé
- Hơ hơ...

Khả Vân leo xuống gối đầu lên tay tôi, mắt nhìn ra ngoài trời đang mưa vội vã..

- Giá có nhạc thì hay anh nhỉ!
- Có ngay! – Tôi lôi điện thoại ra – nhưng bật nhỏ nhỏ thôi nhé
- Hi hi! Bài nào cho hợp hoàn cảnh anh nhỉ?
- Kiss the rain chăng? – Tôi tò mò hỏi em
- Anh có November rain không?
- Ừ có.

Tưởng nhạc gì thì tôi không có chứ trong máy tôi lúc nào cũng đầy nhạc của Gun’n’Rose, cả của Bon Jovi nữa, nói chung là nhạc rock, tôi luôn yêu thích dòng rock ballad này. Chúng tôi ngồi ôm nhau trong giọng khàn đặc, tiếng piano, violin, guitar trộn lẫn

Tự dưng trong tôi buồn đến khó tả khi những câu hát của Axl Rose như vang lên từ trong tâm khảm.

“When I look into your eyes
I can see a love restrained
But darlin' when I hold you
Don't you know I feel the same
'Cause nothin' lasts forever
And we both know hearts can change
And it's hard to hold a candle”


Nỗi cay đắng chợt tràn về khiến cổ họng tôi đắng ngắt, có dòng nước đâu đó tràn vào khóe mắt tôi cay xè và từ bao giờ giọt nước mắt của tôi tràn ra không kìm được, lăn thật nhanh xuống trán em..

Hình như em cũng nhận ra, em đang thảng thốt thì phải

Chết tiệt! Mình thật vớ vẩn! tôi nghĩ vậy và cảm thấy hơi xấu hổ với em, nhưng em không làm gì cả, chỉ ôm chặt tôi, áp cả cơ thể nóng hổi vào người tôi, hình như em đang cố sưởi ấm cho trái tim tôi
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 36


Thường thì phụ nữ sẽ không làm như em nên tôi thấy lạ, lòng cũng trùng xuống. Nhìn người con gái này mà tôi thấy yêu lạ. Đàn ông là thế! không cần những lời hoa mĩ, chỉ cần một hành động, một ánh mắt là có thể được rồi. Tôi thấy yêu mến em vô cùng nên quay ngang người hôn lên vầng trán em.

- Sao lại ôm anh chặt thế này?
- Tại vì anh cần mà, thế thôi! em rúc vào ngực tôi chặt hơn.
- Không thấy anh lạ sao? – Tôi hỏi
- Ừm – Em gục gặc cái đầu
- Không hỏi anh gì à? – Tôi mỉm cười
- Không! cần gì, em hiểu mà!
- Sao mà hiểu chứ? – Tôi tò mò
- Thì cũng như anh hiểu em í – Em cười hi hi
- Nào lại đây

Tôi vòng tay ôm em thật chặt, cho em nằm gọn trong đó. Có những lúc chúng ta chẳng cần nói gì mà cũng có thể hiểu nhau vậy, có gái bé nhỏ trong tay tôi cho tôi thấy rằng tôi có thể tin tưởng, có thể là bình yên cho tôi. Tôi lại muốn ôm em, hôn em nữa rồi...

- Anh ôm em chặt tí nữa là em bẹp như con gián luôn – em cười trong ngực tôi.
- Vậy thì xem này – Tôi xiết chặt cánh tay
- Ui da, ngộp thở mất – Em thờ phì phò.
- Hi hi! bình yên quá em nhỉ?
- Ừ! em muốn mình mãi như thế này – Khả Vân thì thào
- Hi hi! Anh cũng muốn thế
- Làm thế nào để thời gian ngừng trôi anh nhỉ?
- Anh không biết, nếu mà thế được thì tốt quá
- Em yêu anh
- Anh cũng yêu em

Chúng tôi lại hôn nhau. Tôi nói thật, tôi muốn chúng tôi sẽ mãi như thế này, ước gì tôi có thể quên tất cả, em cũng thế, lúc đó chúng tôi có thể kéo dài cuộc hành trình này đến mãi mãi chăng?!

- Sáng nay em tâm sự gì với cụ Dìn mà lâu thế? – Tôi hỏi em, phá vỡ đi sự im lặng
- À có gì đâu, toàn chuyện anh muốn biết ấy mà – Em cười hi hi
- Chuyện gì mà anh muốn biết chứ? – Tôi ngạc nhiên
- Gớm! Lại còn giả vờ

Em đưa tay lên, tự nhiên cho tôi xem vết sẹo mờ trên cổ tay, chẳng có lẽ em...

- Vết sẹo này làm sao mà có nó? – Tôi biết nhưng vẫn hỏi em
- Thì em tự cứa vào mà – Em mỉm cười
- Thế có đau lắm không?
- Đau, nhưng đau ở đây nhiều hơn

Em cầm lấy tay tôi đặt lên ngực em, trái tim vẫn còn đang nóng hổi. Tiện tay tôi xoa nhẹ một chút, mân mê cái hạt đỗ tương màu hồng trên đấy.

- Thế giờ đã hết đau chưa? – Tôi trêu
- Hi! hết rồi, rõ là đồ lợi dụng
- Ừ đấy, mà sao em em lại phải như thế

Em thở dài, có vẻ không khó nói nhưng nó làm em buồn khi nhớ lại, ai cũng vậy mà, dù sao nó cũng là chuyện rất khủng khiếp.

- Chuyện này dài lắm
- Anh có thể lắng nghe em cả đêm
- Hứa nhé!
- Ừ hứa, ký tên đóng dấu này – Tôi và em ngoắc tay với nhau.
- Cấm ngủ quên đấy
- Ừ!

Em bắt đầu kể câu chuyện của em.

Ngày ấy, em được sinh ra sau một ca đẻ khó của mẹ. Mẹ em sau khi sinh ra em thì cũng đồng nghĩa với việc kết thúc khả năng sinh nở của mình, em trở thành con độc nhất từ đấy. Cuộc sống của em có lẽ so với nhiều người khác thì thật là sung sướng biết bao, ít nhất là về mặt vật chất. Thật đáng tiếc là mẹ em rời bỏ nhà nước sau thời kỳ đổi mới để lập doanh nghiệp cho riêng mình chuyên về xuất nhập khẩu, vì thế mà bà không có nhiều thời gian dành cho em, thời gian của bà hầu hết là cho những chuyến công tác xa nhà, lúc đất bắc, lúc trời âu. Nhưng bù lại em được sống trong vòng tay yêu thương của cha mình, là một giảng viên đại học. Ông lo cho em từ cái ăn cái ngủ, đến mọi việc của em. Tới mức như em nói thì ngày bé ông tắm cho em, vệ sinh cho em, lớn lên chút nữa thì ông là người đầu tiên nói với em về chu kỳ của con gái, là người đầu tiên mua bvs về cho em.. Với em ông vừa là một người bạn, một người cha, một người thầy của mình.. Em yêu ông vô cùng, ông dường như là cả thế giới đối với em.

Cuộc sống cứ thế trôi êm đềm cho đến năm 16 tuổi. Cũng như bao người con gái khác em cũng có sự hồn nhiên và tình cảm cho riêng mình. Lúc này mẹ em sau những năm tháng bôn ba cũng đã phần lớn dành thời gian của mình cho gia đình, nhưng hình như với một người con gái lớn lên với cả tuổi thơ và tình cảm dành cho cha mình như thế thì em lại thật khó dành tình cảm của mình cho mẹ, một người mà với em luôn tạo cảm giác xa lạ đối với cả hai bố con em, ngoài tiền ra bà chẳng có thể cho em được thứ gì. Cho đến một ngày, một ngày khủng khiếp..

Hôm ấy là sinh nhật lần thứ 45 của bố em, ông cũng mới vừa đạt danh hiệu giao sư nhưng thay vì làm hoành tráng hoa mĩ như nhiều người khác ông chọn cho mình cách ăn mừng đơn giản tại nhà, chỉ mời một vài người bạn thân trong đó có ông X, ông X đến dự cùng một người con trai lớn của ông ấy vừa đi du học từ Anh về. Anh này theo như em nói thì khá đẹp trai và có duyên ăn nói, hắn ta có vẻ thích em ngay từ lần đầu tiên gặp mặt nên nói chuyện với em cũng khá nhiều, và cũng như em nói em cũng thích hắn và cảm thấy nói chuyện với hắn rất vui.

Khi đêm đã về khuya, lúc này khách của bố em đã về gấn hết, chỉ còn lại bố con ông X là ở lại, mẹ em cũng đã đi ngủ rồi, còn lại 3 người đàn ông uống rượu với nhau. Về phần em thì lúc đó em cũng chỉ chờ để dọn đồ cho 3 người thôi, vì không uống nên em lên tầng 3 cũng là phòng của em để hóng gió mát chờ xong còn dọn.

Em nói lúc đó em không bật điện, muốn tĩnh lặng hưởng gió trời trên ban công nên em đã giật mình khi thấy con ông X đột nhiên vào đứng cạnh em. Con ông X tuy hơi say nhưng biết cách nói chuyện nên lúc đầu em có e dè nhưng sau cũng tiếp chuyện thoải mái với hắn.

Thế rồi hắn đột nhiên hôn em.. Khả Vân kể lúc này nước mắt đã chảy dài, em phải cố gắng lắm mới vùng ra được và nói hắn:

- Anh làm cái gì thế?
- Chẳng phái ở tuổi em thì thích thế này sao? – Hắn nhe nhởn với em

Em định hét lên là “tên khốn” thì hắn đã lao vào em mặc cho em giãy dụa, em không kêu được vì bàn tay hắn đã bịt chặt lấy miệng em. Sức em một đứa con gái mới 16 tuổi thì làm sao mà chống được với hắn một đứa to cao vạm vỡ hơn 23 tuổi đầu. Khi đó em cũng cố vùng vẫy và nhân sơ hở cắn vào ngón tay của hắn làm hăn đau mà phải buông ra. Em hét lên:

- Cư.....

Nhưng lời chỉ vừa ra một chút thì em đã lĩnh ngay cái tát như trời giáng của hắn vào mặt. Nó làm em bị choáng, lời nói của em chỉ là hơi thở yếu ớt không thành tiếng nữa rồi.

Chỉ mất vài phút hắn đã tháo phăng bộ đồ ngủ của em và ngấu nghiến em như một con thú dữ, hắn hành hạ cơ thể em bằng những vết cào xước, những vết cắn và cả những cái tát.. Hắn trở thành con thú hoang thực sự chứ không phải là một thanh niên lịch lãm lúc nãy nữa rồi.

Em khóc khi kể đến những dòng này, tôi chỉ biết ôm em và hôn lên trán em cho em dịu bớt nỗi đau, người con gái của tôi đã phải chịu những điều khủng khiếp.

- Chuyện chưa hết đâu – Khả Vân khẽ lau những dòng nước mắt lăn trên má và cả trên ngực tôi.
- Chẳng lẽ còn điều gì... – Tôi hơi ngạc nhiên.

Mắt em ráo hoảnh. Em nói thực ra em đã không bao giờ làm như thế nếu như...

- Bố em hóa ra ngoài em còn thích cả danh vọng!

Em cười một nụ cười khô khốc. Chuyện của em đã bị mẹ em phát hiện rất nhanh, hắn ta cũng chỉ kịp làm tới đó là đã bị mẹ em hét lên và chỉ sau một lúc thì cả 2 người đàn ông còn lại đều biết chuyện.

- Em đã rất xấu hổ - Em thở dài.
- Nhưng mà cũng may anh ạ, nếu không có mẹ em thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa – Em hơi mỉm cười.
- Chuyện sau đó mới là vấn đề..

Chuyện đã xảy ra rồi mọi người đều rất hốt hoảng và phẫn nộ, bố em thậm chí còn cho hắn ta một cú đấm đến chảy cả máu tay. Khi để bố con ông X ra về thì bố em trầm ngâm hút thuốc cả đêm, còn mẹ em chỉ biết ôm em rồi khóc. Em thì chỉ biết là vô cùng nhục nhã và đau đớn.

Vài ngày sau trong nhà em xảy ra một trận chiến. Mẹ em muốn đưa việc này ra tòa và sau đó cho em đi du học cho quên đi nỗi niềm, mẹ em đã rất giận dữ khi bố em hình như cố tỏ ra trì hoãn việc này. Còn em, em vô cảm.

Hôm ấy, lúc nửa đêm em không ngủ được vì những ám ảnh nên bước xuống tầng định lấy nước uống, lúc ấy em thấy cửa phòng bố mẹ em còn sáng và hình như các cụ đang cãi nhau. Em định vào nhứng nghĩ thế nào lại đứng ngoài nghe lén câu chuyện:

- Ông nhìn xem đây là cái gì!

Mẹ em vứt xuống một sập tài liệu bung bét trên bàn, trong đó hình như có những bức ảnh và cả những cuốn băng nữa

- Cô theo dõi tôi à? – Bố em gầm lên
- Mấy hôm nay tôi luôn tự hỏi tại sao anh lại có thể trì hoãn việc này như vậy? hóa ra là thế? Giờ thì tôi đã hiểu? Anh có nghĩ cho con bé không? Anh có nghĩ nó cảm thấy thế nào khi anh mang nó ra làm vật trao đổi hay không? – Mẹ em òa khóc

Bố em ngồi phịch xuống ghế, ôm đầu bất lực

- Tôi đi bao nhiêu năm, làm bao nhiêu việc cũng chỉ vì cái nhà này, vì con bé, thế mà giờ đây nó xảy ra nông nỗi này anh không lo cho nó lại còn mang nó ra để thỏa thuận đổi chác, anh làm tôi ghê tởm – Mẹ em vẫn tiếp tục
- Tôi đã làm gì chứ! – Bố em hỏi trong vẻ thất thần.
- Đây anh nghe đi – Mẹ em vớ lấy cái đài, nhét cuộn băng vào rồi bật lên.

Lúc đó tai em như ù đi, em không nhớ cụ thể họ đã nói gì, em chỉ nhớ nội dung câu chuyện là của cha em và ông X. Hình như lúc đó ông X đang cầu xin cha em giữ kín chuyện này, đổi lại ông ấy sẽ xin nghỉ hưu sớm để lại cho cha em ghế hiệu trưởng, còn ông và gia đình sẽ vào miền Nam sinh sống. Em không biết nữa, lúc ấy em cảm thấy đau lắm khi biết cha em đã đồng ý.

Cha em, một người chăm em từ nhỏ tới lớn, cha em vừa là một người cha, một người mẹ, là cả thế giới với em nhưng giờ đây ông lại không bảo vệ em, không chia sẻ với em.. ngược lại ông lại mang em ra làm vật đổi chác lấy địa vị, quyền lực.. Thế giới của em đã kết thúc, cuộc đời của em đã sụp đổ... Em – Một cô gái 16 tuổi đã cứa tay mình kết liễu cuộc đời ngay trong đêm đó.

- May mà không sao, nếu không anh đã chẳng có em – Tôi thì thào với em lời ngọt ngào nhất có thể
- Hì, mẹ lại phát hiện ra mà – Em cười
- May thế! – Tôi cũng cười theo em.

Em không nói gì, chỉ nhìn bâng quơ đâu đó, đôi mắt em lại trở nên buồn thảm, em đã chịu nói ra, với tôi thế là đủ rồi, mọi chuyện với em cũng đã kết thúc rồi. Tôi cố gắng lái suy nghĩ em đi hướng khác.

- Sao em lại đi cùng anh? – Tôi hỏi
- Em sống hoang dại mà

Em cười làm tôi hơi giật mình, cảm giác khó tả nhưng tôi muốn bỏ qua, không muốn suy nghĩ thêm nữa.

- Em đùa đấy, chưa kịp làm thì gặp anh rồi, định mệnh ạ! – Em mỉm cười hôn lên xương quai xanh của tôi.
- Thật á?
- Ừ!
- Tại sao em yêu anh? – Tôi vừa cười vừa hỏi
- Định mệnh mà – Em cũng cười.
- Thế em đã từng yêu ai chưa?
- Rồi! Ngày mai anh sẽ gặp anh ấy – Em cười tươi.
 
Chỉnh sửa cuối:

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 37


Tôi lặng người cay đắng, chả lẽ ngày mai tôi gặp người yêu em hay sao chứ? tôi đóng vai trò gì trong đó chứ? chả lẽ em đòi đi Xín Mần là vì điều này hay sao chứ? Cảm giác chua xót trào dâng.

- Anh không phải buồn đâu – Em vẫn cười và vươn người hôn lên má tôi.
- Anh có buồn đâu chứ - Tôi chối đây đẩy nhưng làm sao dấu được nỗi buồn đang ứ lên tận cổ.
- Anh ấy thú vị lắm, mai anh gặp sẽ thích ngay thôi mà – Em nói làm như không để ý tới cảm xúc của tôi.
- Ừ! – Tôi nhạt tênh
- Vậy mai mình qua gặp anh nhé!

Em mân mê cái đầu ngực bé tí của tôi làm tôi nhột quá trời, không kìm được mà cười lên thành tiếng. Thôi thì ra sao thì ra tôi cũng đành phải gặp vậy, tôi không muốn em thất vọng về tôi, dù sao cũng chỉ là người cũ.

- Được rồi em! buồn quá! – Tôi vừa cười vừa bảo em, tâm trạng cũng vơi đi đôi chút.
- Hứa đấy nhé
- Anh hứa
- Lại ngoắc tay đóng dấu nào
- Ok này

Tôi ôm em ngủ, được một lúc tôi tỉnh dậy lại muốn em “khám bệnh” nhưng thấy em đang ngủ say bên cạnh nên lại thôi. Ngoài trời mưa vẫn rơi nặng hạt, thành từng hạt lộp bộp trên mái tôn thành tiếng rất vui tai. Tôi lại nhớ lại những ngày thơ bé ở cùng bố mẹ, hôm nào mưa là tha hồ lấy chậu mà hứng nước rất là khoái chí, không biết rằng hành động đó của mình tuy các cụ cũng vui nhưng ở đâu đó trong sâu thẳm tim các cụ đang nhói lên từng hồi. Bố mẹ mà, tôi nhớ quá! tôi cũng hiểu tại sao em lại hận bố mình như vậy, tôi cũng không thể tin được là bố em lại làm như vậy, nếu là tôi tôi cũng sẽ chẳng biết làm sao.

Em nằm bên cạnh, tiếng thở nhẹ đều cũng khiến tôi nhớ đến một người, có lẽ người ấy cũng nhớ tôi chăng? tôi không chắc? Thôi thây kệ, chỉ là một chút vu vơ thôi mà.

Trời sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng gà gáy rõ ro ngay trước cửa. Vươn vai ra khỏi cửa lúc tờ mờ sáng, vươn vai hít thở khí trời trong lành sau trận mưa, tôi nhận thấy cảm giác của mình thật yên bình, thanh thản. Từ sân nhà đằng sau tôi nhìn lên quả đồi phía trước, có rất nhiều đá và nhiều tảng rất lớn, hầu như không có cây to mà rất trống trải. Cừ phơi mình ra cần gì làm cho mù mịt, như vậy lại đẹp hơn ấy chứ, tôi nghĩ thế. Sau cơn mưa mà, bao giờ trời cũng đẹp nhất.


“Oa oa”, em vừa ngáp vừa đi ra khỏi cửa, nghe giọng tôi thấy đã thấy buồn cười nên quay lại, trố mắt ra nhìn em:

- Đi vào phòng ngay, nhanh – Tôi quát lên
- Sao thế? – Em vẫn đang ngái ngủ
- Ăn mặc thế à

Hóa ra em đang quấn độc cái chăn trên người, chả có ý tứ gì cả, chắc đang nghĩ đây là khách sạn hay sao ấy.

- Chết chết!

Chợt nhớ ra đây là nhà người quen ngủ nhờ nên em cũng vội chạy ngay vào. Năm phút sau em mới ra với vẻ mặt cười hì hì che ngượng.

- Em cứ tưởng mình đang ở Đồng Văn
- Gớm, tự nhiên thế? may mà chủ nhà chưa ra đấy? – Tôi cười
- Oài, ra thì kệ chứ - Em chống chế
- Hừm, bó tay em mất thêm

Em khoác tay tôi nhìn mặt trời lên sau rặng núi. Không khí miền quê bao giờ cũng thế, trong lành và yên ả. Mải ngắm tôi quên xừ nó chụp hình, cảnh thế này không chụp hình cũng phí, hay tại là em đang dựa vào tôi nhỉ?!

Đôi vợ chồng anh chủ nhà cũng dậy từ rất sớm, còn mời chúng tôi ăn sáng nữa. Quần áo đã ướt hết rồi nên họ tặng chúng tôi mỗi người 1 bộ quần áo dân tộc Tày, trông tôi đúng là buồn cười trong bộ quần áo này nhưng Khả Vân thì trông đáng yêu lắm, như cô gái dân tộc tuổi teen ấy.

Chúng tôi tặng lại họ 1 triệu coi như tiền quần áo và công của anh chồng hì hục sửa xe cho tôi nhưng họ nhất định không chịu nhận, sau cùng họ cũng nhận cho chúng tôi 500 ngàn nhưng mặt thì không tỏ vẻ vui lắm, như gượng ép vậy. Tình người nơi này thật đáng quý biết bao.

Gần trưa chúng tôi lại lang thang trên đường tìm về Xín Mần

Trung tâm huyện Xín Mần hiện ra trước mắt, so với các huyện khác thì Xín Mần có vẻ tấp nập hơn, nhưng vẫn mang nét gì đó rất hoang sơ và bình lặng chứ không như các huyện khác. Chúng tôi chọn một quán nhỏ nằm ngay gần ủy ban để ăn, có vẻ quán khá vắng khách cho những ngày này.

Bước vào quán như những người dân tộc Tày chính hiệu nhưng chúng tôi chỉ bị vài phút là chủ quán nhận ra ngay là người Kinh, tiếp chúng tôi bằng giọng Kinh lơ lớ.

- Anh chị đến đây du lịch à? – Chủ quán hỏi
- Vâng! Ở đây có món gì hả chị? – Khả Vân hỏi
- Nhiều món lắm

Chị chủ quán kể ra một lô một lốc nhưng rồi chúng tôi cũng chọn cho mình theo chủ nghĩa thịt, ăn cho chắc dạ. Tôi gọi thêm một cút rượu nữa để nhâm nhi, khi đang đưa lên môi nhấp ngụm đầu tiên thì một giọng nam vang lên.

- Khả Vân?

Tôi ngước mặt nhìn lên, một thanh niên cao gầy nhưng sáng sủa, da hơi ngăm đen với mái tóc vuốt sang kiểu truyền thống đang nhìn Khả Vân đầy nghi hoặc.

Khả Vân cũng ngạc nhiên không kém khi thấy gọi tên mình, em ngước lên nhìn cùng tôi và ngay lập tức thể hiện niềm vui sướng tột độ

- Anh Minh?





Chap 38


Khả Vân rạng rỡ ôm chầm lấy người đàn ông tên Minh đấy. Tôi cảm thấy hơi khó chịu nên cũng tợp luôn chén rượu. Họ tay bắt mặt mừng rồi ngồi ngay xuống bàn của chúng tôi:

- Sao anh lại ở đây?
- Sao em lại ở đây? – Họ đồng thanh nói rồi cùng cười phá lên.
- Em đi chơi nên tiện qua đây – Khả Vân cười
- Dạo này em hơi gầy đấy, nhưng xinh ra trong bộ đồ này, làm anh chút nữa không nhận ra – Người đàn ông tên Minh cũng cười nói
- Anh thì đen hơn
- Nhưng khỏe ra – Hắn trả lời và khẽ bẹo vào má em

Tôi cảm thấy chướng mắt với cảnh tình cảm đang diễn ra trước mắt, bực mình vì họ hình như không cảm thấy sự có mặt của tôi, tức mình tôi tự rót lấy chén rượu rồi cạn một mình. Lúc này sau giây phút vui mừng ban đầu Khả Vân có vẻ như nhận thấy biểu hiện của tôi nên Khả Vân cũng e thẹn và im lặng như cô gái mới lớn. Anh chàng tên Minh đó cũng nhận thấy như vậy nên chủ động giơ tay ra bắt với tôi.

- Tôi là Minh, còn anh là...
- Tôi là H, bạn Khả Vân – Tôi lạnh nhạt
- Ah, rất vui được làm quen với anh – Hắn xã giao nhưng cũng tươi cười lắm.

Chúng tôi ngồi xuống bàn, Khả Vân nhìn cả tôi và anh người yêu cũ của em. Hắn thì chăm chăm nhìn tôi, tôi hơi khó chịu vì bị nhìn một cách chăm chú như vậy. Hắn mỉm cười rót cho tôi chén rượu, thú thật lúc đấy tôi nhìn hắn cười trông cũng hiền lắm.

- Anh là bạn Khả Vân à? chúng ta cạn chén này làm quen nhé – Hắn ngửa mặt cạn luôn chén rươu.

Nhìn cách hắn ngửa cổ uống rượu thôi là tôi cũng biết hắn không phải tay vừa rồi, nhẹ tênh. Tôi cố gắng uống cũng được nhẹ nhàng như thế cho đỡ xấu mặt rồi cũng để tiếp chuyện với hắn. Hắn bắt tay tôi cho đúng phong tục người Tây Bắc sau mỗi chén rượu đầy. Khá cởi mở và thân thiện so với suy nghĩ của tôi.

- Khả Vân giới thiệu lại đi chứ em? – Hắn cười lớn
- Hi hi- Khả Vân tỏ vẻ xấu hổ
- Có gì chứ cứ nói đi việc gì mà ngại – Hắn cười hiền.
- Là ...
- Bạn – Tôi cụt lủn

Khả Vân hơi sững người khi thấy tôi nói thế, em cúi xuống im lặng, đôi mắt hình như ngân ngấn nước thì phải, tôi cảm thấy hối hận vô cùng vì đã làm em như thế này, khá khó xử. Ba chúng tôi tự dưng lại ngồi im lặng, may mắn cho tôi là anh chàng tên Minh đó đã đỡ lời bằng giúp bằng một câu bông đùa.

- Có thật là bạn không? – Hắn huých nhẹ vào tay Khả Vân
- Em... – Khả Vân khá khó trả lời thì phải.
- Là bạn trai, lúc nãy tôi đùa hơi quá – Tôi sửa chữa sai lầm của mình bằng cách nâng ly lên ráng cười với hắn thật tươi.
- Ah ra thế!

Hắn cười thật tươi, tôi không nghĩ đây là người yêu cũ của Khả Vân, hắn hình như chả có chút gì ghen tức hay khó xử cả, hắn hoàn toàn thoải mái, tôi thấy thật kỳ lạ nhưng cũng không tiện hỏi cho rõ, cảm xúc ghen tức cũng bị giảm phần nào.

Hắn khá thu vị, cách nói chuyện cởi mở và sâu sắc luôn nghĩ và hỏi người đối diện chứ ít khi nói về mình làm tôi cảm thấy trân trọng, rất ít người được như thế, thường thì khi nói một vấn đề nào đó họ thường nói mình thế này thế kia, hay là tôi có ông bạn như thế này thế kia. Hắn thì tuyệt đối không chém gió cái kiểu như thế, hắn thường thì khi nói về vấn đề nào đó hắn thường hỏi và đào sâu vào đó hơn.

Khoảng cách lúc đầu giữa tôi và Minh cũng được tan biến, Minh kém tôi 2 tuổi nên gọi tôi bằng anh, Mình thường rất hay nhìn Khả Vân rồi nhìn sang tôi, Khả Vân lúc đó chỉ biết ngồi khì khì. Được vài ba chén Mình mời chúng tôi về nhà chơi.

Qua đỉnh đèo Gió chúng tôi được Minh đưa đi một quãng xa với nhiều con đường lắt léo nữa mới đến được nhà cần đến. Căn nhà nhỏ nhưng khang trang, từ đây đi đến trang trại cá của Minh cũng gần. Minh đang thử nghiệm nghiên cứu nuôi cá hồi chất lượng cao ở đây mà.

- Tôi tưởng cá hồi chỉ sống ở Sapa được thôi chứ? – Tôi ngạc nhiên
- Không! Các hồi sống ở những nơi có nhiệt độ từ 9-20 độ, có thể chịu được đến 24 độ trong thời gian ngắn anh ạ! – Minh hào hứng
- Vậy tất cả miền núi đều có thể nuôi được loại cá này à
- Không tùy nơi anh ạ! Như ở đây cũng nuôi được nhưng mà tỷ lệ sống sót ít nên hiệu quả chưa cao lắm.
- Ừm – Tôi không hiểu vấn đề này lắm.
- Ví dụ thế này cho anh hiểu nhé: Ở đây em đang chắt lọc, lựa chọn ra một loại cá hồi có gen đặc biệt, có thể sống tốt ở những nơi có nhiệt độ 25 đổ lại. Như vậy nếu thành công thì mọi người dân Tây Bắc có thể có cuộc sống khá giả hơn vì giá trị cá hồi khá cao, mà Việt Nam có thể xuất khẩu được cá hồi chứ không phải nhập khẩu như bây giờ nữa – Minh cười.
- Ừm.!

Tôi khá khâm phục chàng trai này, anh ta có vẻ như rất đam mê và yêu cuộc sống con người nơi đây.

- Cậu là người ở đây luôn hả? – Tôi tò mò
- Không em người NĐ
- Ồ! vậy sao lại kiếm nơi đây để lập nghiệp thế? ở đây tuy đẹp nhưng buồn chết
- Mỗi người một sở thích mà anh! Em sinh viên đi nhiều và yêu nơi đây nên bắt đầu lên đây từ đầu năm. Nơi đây hoành tráng vậy chứ là lứa đầu tiên em thử nghiệm thôi, không biết có thành công hay không? – Minh lo lắng.
- Kiểu gì cũng thành công thôi – Tôi bắt tay và chúc cho Minh được thành công.

Hơi cảm thấy xấu hổ khi chỉ hơn cậu ta có 2 tuổi mà tôi giờ đây vẫn chưa thể biết mình có thể làm cái việc gì cả đời, thời sinh viên có thể tôi cũng có ước mơ và đam mê như cậu ấy nhưng giờ tôi bị cuộc sống cuốn đi đến nỗi bản thân tôi còn chẳng hiểu được chính mình nữa..

Trò chuyện với Minh một hồi tôi biết rằng anh chàng người NĐ này tuy học khá nhưng lại chọn cho mình cái trường mà ta cho rằng rất vớ vẩn là nông nghiệp, từ đó chàng thanh niên năng động này tập trung nghiên cứu vào thủy sản và công nghệ sinh học, và giờ anh ta ở đây để nghiên cứu cách làm ăn cho đồng bào. Ngẫm lại thì ở đời chả có mấy người nào “điên” như anh chàng này.

Minh dẫn tôi và Khả Vân đi vòng vòng qua thăm các nơi ở trang trại, giới thiệu nào là đây là nơi chăm cá giống, đây là phòng nghiên cứu, đây là dòng suối được ngăn với một lưu lượng và nhiệt độ nhất định để nuôi cá, rùi etc.. Tôi với Khả Vân ù hết cả đầu bởi cái sự nhiệt tình này, cứ gật đầu liên tục mà chả hiểu mô tê gì. Chỉ đến khi chiều về Khả Vân đi nấu nướng cùng mọi người thì tôi và Minh mới có cơ hội nói chuyện riêng với nhau một chút, trong tôi về Minh còn khá nhiều lăn tăn.

- Cậu có vẻ rất thân với Khả Vân – Tôi hỏi dè dặt
- Còn hơn cả thân ấy chứ - Cậu ta cười lớn.
- Vậy cậu là gì với Khả Vân? – Tôi tò mò hỏi trực diện luôn
- Ừm... nói thế nào nhỉ! Cái này cũng khó

À ra vậy, có lẽ Minh là người yêu cũ của Khả Vân thật nên mới khó nói như thế, tôi thôi không hỏi nữa và cũng chả muốn làm khó Minh, dù gì thì trong mắt Minh tôi cũng là người mới.

- Anh quen Khả Vân bao lâu rồi – Tuy nghĩ thế nhưng tôi cũng không nén nổi tò mò.
- Cũng lâu rồi, từ khi Khả Vân lớp 11 – Minh trả lời, hơi suy tư chút
- Lâu vậy cơ à? – Tôi ngạc nhiên
- Ừm... – Tôi thấy ánh mắt của Minh có vẻ hơi là lạ, có chút gì đó buồn buồn.

Câu chuyện của chúng tôi bị ngắt quãng bởi tiếng gọi vào nhà ăn cơm. Minh đãi chúng tôi khá thịnh soạn với nhiều loại cá, lại thêm một nổi lẩu thơm ngon với thịt lợn bản. Bữa ăn cũng khá vui vẻ

- Em đi thế này thì cũng phải nói với ba mẹ một câu – Minh trách Khả Vân
- Tại em vội quá – Khả Vân trả lời giọng hối lỗi
- Chỉ báo hại anh là giỏi – Minh thở dài ngao ngán
- Thôi mà.. – Khả Vân bấu vào tay Minh nũng nịu.
- Em có gặp bà không? – Đột nhiên Minh hỏi Khả Vân
- Không! – Khả Vân tỏ vẻ khó chịu.
- Chậc! – Minh lắc đầu

Tôi thấy giữa Minh với Khả Vân thật lạ! Chả hiểu mối quan hệ giữa hai người này ra làm sao nữa. Vẻ mặt hơi tò mò của tôi khiến cuộc nói chuyện của Khả Vân và Minh dừng lại, hầu như suốt cả bữa cơm họ không nói gì nữa, điều này làm tôi càng cảm thấy bứt rứt hơn. Từ hồi nào tới giờ tôi thường không quan tâm đến người khác nhưng giờ tôi tự nhiên muốn tìm hiểu, muốn biết, đặc biệt là về em.

Lựa lúc Khả Vân và mọi người dọn đồ ra ngoài tôi rủ Minh đi dạo, chúng tôi ngồi bên chiếc chòi nhỏ cạnh bờ ao cùng nhau. Tôi mở bao thuốc ra mời Minh một điếu rồi tự mình châm lấy một điếu, có quá nhiều điều tôi muốn biết.

- Anh yêu Khả Vân lâu chưa

Tôi giật mình vì Minh hỏi tôi trước khi tôi định làm gì, có lẽ Minh cũng tò mò y như tôi vậy. Tôi phải trả lời sao đây? chả lẽ lại nói mới quen có 4 ngày nay thôi sao, tôi chẳng tin Minh tin được điều này.

- Điều đấy quan trọng với anh sao? – Tôi hỏi ngược lại, muốn biết Minh trả lời như thế nào
- Quan trọng! – Minh ngắn gọn và nhìn vào tôi nghiêm túc
- Vậy Khả Vân là gì của anh? – Tôi được đà lấn tới.
- Một người cực kỳ quan trọng – Mình vẫn bằng cách nói chuyện rắn rỏi trả lời tôi không chút nghĩ suy.
- Tại sao lại quan trọng với anh như vậy? – Tôi vẫn cố gắng dò
- Anh có yêu Khả Vân không? – Minh hỏi thẳng tôi
- Có – Tôi chẳng chút suy nghĩ mà trả lời luôn
- Haizzz

Minh khẽ thở dài sườn sượtn

- Anh đã biết gì về Khả Vân chưa? – Minh hỏi tiếp
- Cũng biết chút chút
- Như thế nào..
- Khả Vân đã từng tự sát.... – Tôi cảm thấy điều này thật khó nói, giọng tôi nhỏ hẳn đi với hình ảnh Khả Vân với vết cắt hiện ra đau dớn, em thật bé nhỏ và dễ tổn thương.
- Còn nhiều chuyện nữa..- Minh nhả ra hơi thuốc hình vòng tròn điệu nghệ
- Cậu cứ nói đi

Tôi chắc nịch nhưng tim đập thình thịch linh cảm điều gì đó không hay.
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải
Top