Kết thúc buổi đi cung đầu tiên,người ta phải dìu nó về buồng giam. Chưa bao giờ ăn trận đòn đau như thế,nó choáng váng,đau đớn vô cùng. Trên người nó không chỗ nào không đau bởi chẳng thể che chắn. Hơi thở như nặng nề hơn,khò khè khó nhọc. Mỗi khi cố hít sâu,người nó căng lên vì đau đớn. Nó muốn hét thật to mà không thể,chẳng còn hơi sức đâu mà mở miệng ra. Nước mắt giàn giụa,nó nghĩ đến mấy người kia. Không biết họ có rơi vào tình cảnh như mình không? Không biết họ có phải chịu đòn đau như nó? Nó thấy khó chịu,nghĩ lại,nhớ lại mọi thứ-nó thấy mình sai lầm khi nhận lời giúp Tát ao rồi để mình rơi vào hoàn cảnh này. Nếu nó chỉ có một mình,không gia đình,không nhà cửa,mọi chuyện khác hẳn. Đằng này,nó có bố có mẹ,có em gái,mọi người yêu thương nó,lo cho nó từng phút từng giây,việc nó làm chắc hẳn làm mọi người đau đớn lắm. Nó thấy mình ngu dốt,Tát ao với nó chỉ là quan hệ xã hội,sao có thể so sánh với gia đình. Chỉ một quyết đinh sai lầm,nó đã làm cả nhà đau đớn,tổn thương của mọi người chắc hẳn không gì sánh được.
Mỗi lần đi cung là một lần đau đớn. Thằng C c ứt đánh nó không thương tiếc làm các vết thương chưa lành lại càng thêm đau đớn. Sau mỗi lần đi cung nó rất sợ. Sợ đòn của C c ứt,sợ mỗi lần hắn gầm lên giận dữ,sợ khi hắn lao vào mình như con chó điên,sợ cách hắn nghiến răng gầm ghè giận dữ,sợ tất cả. Chỉ cần nhớ đến hắn thôi đã thấy sợ,sợ cả sợ cả trong suy nghĩ,sợ cả trong giấc ngủ chập chờn mộng mị. Vậy mà nó vẫn cứ thèm đi cung,rất khó hiểu và ngược đời,nó chấp nhận bị ăn đòn chỉ để được bước ra ngoài bốn bức tường im phăng phắc cùng đàn muỗi vo ve inh ỏi,nó thèm khát sự sống bên ngoài,nó sợ bị giam hãm.
Cứ như thế,mỗi ngày trôi qua trong hoang mang tột độ. Nỗi nhớ gia đình cùng mọi suy nghĩ đan xen làm nó như điên dại. Nó cảm nhận được mình đang suy nhược trầm trọng. Trước đây còn có cảm giác đói còn lúc này nó thậm chí chẳng buồn ăn uống. Đôi chân nó dường như không kiểm soát được,mỗi bước đi là cả một sự cố gắng. Chân phải không co duỗi được làm nó kinh hoàng khi nghĩ đến viễn cảnh mình là kẻ tàn phế.
Đến tháng thứ năm,người ta phải dìu nó ra ngoài khi đi cung. Lúc này nó đã hoàn toàn suy sụp,chẳng thiết tha điều gì. Khung cảnh bên ngoài không còn hấp dẫn nữa,nó cúi đầu,phía trước thế nào nó chẳng quan tâm.
Người hỏi cung lần này không phải C cưt mà là Thượng tá V,ông nhìn nó đầy vẻ ái ngại. Cũng như lần trước,ông lại mua đồ ăn,đặt trước mặt nó,mời nó ăn. Ông nói: Cháu cứ thế này thì chỉ làm khổ mình. Cháu nghĩ cứ ngoan cố như thế để đạt được điều gì? Chỉ khi có đầy đủ thông tin bọn chú mới bắt cháu. Không đơn giản để có thể bắt một người đâu,cháu hiểu không? Nó cảm thấy người này như đang nhìn thấu mọi điều trong lòng nó,ánh mắt ông sâu sắc nhưng lại đầy tình cảm,cách ông nhìn nó làm nó thấy ngượng ngùng,ông nói tiếp: Lúc các chú đọc lệnh bắt cháu tại nhà,mẹ cháu khóc ngất. Cháu có nhớ nhà không? Cháu có muốn gặp mọi người trong gia đình không? Cháu có biết mọi người lo lắng cho cháu thế nào không? Kết thúc chuyện này sớm đi cháu ạ,để bố mẹ có thể được gặp cháu,cháu phải nghĩ đến mọi người chứ.Cháu nghĩ rằng cố giữ kín mọi điều để nhằm thoát tội à?, hay có thế lực nào làm cháu không dám nói ra?Nhìn vào mắt chú,trả lời chú,cháu thương bố mẹ cháu chứ,phải không? Nó im lặng,từng lời nói của ông làm nó đau nhói,nó chẳng dám ngẩng mặt lên,cổ họng nghẹn lại. Điều tra viên V nói tiếp: Khi hoàn tất hồ sơ,kết thúc điều tra,cháu sẽ được gặp bố mẹ. Cháu nghe này,chú đã lấy được đầy đủ lời khai của mấy đứa kia,chỉ còn có cháu đấy. Cháu nghĩ cháu ngoan cố như thế vì điều gì? Cứ thế này là cháu tự làm khổ mình rồi kết cục vẫn vậy. Và càng ngày cháu sẽ càng bất lợi,khi ra toà cháu sẽ bị xử nặng hơn vì không thành khẩn,rồi các tình tiết có thể châm trước,giảm nhẹ tội của cháu sẽ hoàn toàn không có. Chú đã biết hết tất cả,thằng N(Tát ao)nhắn cháu này. Ông đưa cho nó mảnh giấy nhỏ có mấy dòng nghuệch ngoạc:
“ Anh xin lỗi vì lôi em vào chuyện này. Đừng cố nữa,chẳng giải quyết gì đâu.
Anh H Tát ao ”
Nó chẳng biết nét chữ của Tát ao nhưng ở phía dưới,cách xưng hô ấy thì chắc chẳng mấy ai biết trừ mấy người thân thuộc,đặc biệt là cái tên,H tuy không phải là tên thật nhưng chỉ có nó gọi Tát ao bằng cái tên này. Nó bần thần,đầu óc trống rỗng,nó chẳng biết mình nên nghĩ gì. Tại sao lại thế chứ? Sao Tát ao lại bảo nó đừng cố nữa,hắn khai cả rồi hay sao?
Không để cho nó miên man suy nghĩ,ông V nói tiếp: Chú muốn cháu nói ra để so sánh vời lời khai của tất cả,nếu khớp thì kết thúc nhanh thôi. Hơn nữa cháu còn có thể nói ra các tình tiết có lợi cho mình. Cháu đồng ý làm việc với chú chứ?
Nó vẫn chẳng thể tin mấy ông anh bà chị nó lại có thể dễ dàng bỏ cuộc. Các câu chuyện của mấy người đi trước kể nó vẫn in sâu trong tâm trí từ khi bị bắt. Lúc lấy cung người ta hay đòn vọt thế này thế kia,hứa này hứa nọ chỉ nhằm mục đích lấy được lời khai,sau khi xong việc thằng nào cũng thấy mình ngu dại. Vì thế nó vẫn im lặng. Nó đã tự hứa với mình từ trước,chỉ khi nào những người kia khai ra hết nó mới khai,chỉ khi nào biết chính xác là mấy ông anh bà chị đã nói ra nó mới khai. Không thể để anh em coi thường mình,không thể để mình bị người ta qua mặt dễ dàng đơn giản như thế này được.
Ông V vẫn như đọc được suy nghĩ của nó,ông vừa lắc đầu vừa bực tức nói: Chú không ngờ cháu mù quáng thế,cháu cứ thế này là đang tự giết mình đấy. Chúng nó có cần biết cháu thế nào đâu. Không có đứa nào ngu dốt như cháu cả. Ông quát to làm nó giật mình,hơi hốt hoảng. Ông cầm tập hồ sơ giơ ra trước mặt nó,nói tiếp,vẫn có vẻ rất tức giận: Đây này,chúng nó khai hết rồi đây này,nhìn đi. Chú đọc cho mày nhé. Ông đặt tập hồ sơ xuống,vội vàng lật mấy trang,vẻ mặt nghiêm nghị: Thằng N và cháu tháo súng rồi vứt ở ba nơi trên sông Tam Bạc,bọn chú đã vớt được hết. Vừa lật lật giấy,ông vừa nói tiếp: Hôm bắn Đ,cháu đã định về Hà Nội rồi nhưng lại có tin nhắn của D.T nên mới tiếp tục săn Đ rồi gây án. Bọn chú còn tìm được cả cái máy mài thằng N dùng để khía nòng súng đấy. À, cháu có muốn xem lại khẩu súng dùng để gây án không? Nói rồi ông rút trong cặp ra mấy cái ảnh,đưa cho nó bốn tấm.
Đúng là khẩu Carbine rồi,khẩu này khó kiếm lắm vì hiếm. Nhưng mà,hình như Tát ao đã khai ra rồi thật,vài câu ông V đọc chứng tỏ điều ấy. Nếu hắn chưa khai,sao ông V có thể biết rõ mấy chi tiết kia thế,những chi tiết ấy người khác sao có thể nghĩ ra được. Nó thần người,cảm giác như đất trời sụp đổ,đầu óc nó quay cuồng,hai bên thái dương giật giật. Điên mất,nó đang cố giữ kín mọi chuyện để làm gì thế này? Nó cố chứng tỏ mình không phải kẻ hèn nhát,không muốn xấu mặt với anh em nhưng sao thế này? Anh em của nó kiểu gì thế? Lúc gây án xong còn nói với nhau,chết cũng không khai cơ mà? Mắt nó ầng ậc nước,cổ họng nghẹn đắng. Nó không thở nổi. Choáng váng quá,đau đớn quá…