Không biết do quản giáo Nam tự quyết hay có lệnh từ trên mà nó được thoải mái hơn chút trong ba ngày Tết. Nam không cho tay nó vào cùm mà thả ra. Chỉ thay đổi có vậy nhưng cũng thấy khác biệt hẳn. Nó ngả người ra sau,sung sướng tận hưởng cảm giác mới. Mấy ngày Tết,đồ ăn của nó cũng khá khẩm hơn,phạm nhân tự giác đặt một khay nhôm bên ngoài cửa,bên trong có nhiều cơm và một đĩa thức ăn gồm hai miếng đậu phụ,vài cọng rau và hai lát thịt mỏng bay,nó lại còn được dùng thìa,tuy bằng nhựa nhưng cảm giác cũng sang hơn chút.
Buồng giam sau khi được dọn dẹp sạch sẽ nhìn cũng sáng sủa hơn,không có cảm giác ghê tởm như mấy ngày đầu và hơn cả là đỡ muỗi hơn nhiều. Hình như cái bể nước là nơi chúng sinh đẻ,sau khi tát bể rồi cọ rửa cẩn thận,bọn muỗi kéo đến ít hơn làm nó cũng dễ thở vào ban đêm. Hơn nữa,nó cũng có cách khắc phục,nó dùng tất cả những gì người ta phát cho nó để quấn vào người,vào chân ta. Cái chiếu cũng có tác dụng,khi không có muỗi thì trải ở dưới cho ấm mông,lúc muỗi bắt đầu xuất hiện thì rút ra phe phẩy hoặc vụt tới tấp khi nổi cáu. Mặc dù cuối cùng cũng bị đốt khi mệt hay lúc ngủ say nhưng vẫn sướng với cảm giác mình có thể chống cự và chủ động phản kháng,hơn nữa lại còn có thể xoa hay gãi những chỗ ngứa trên người.
Được thả ba ngày Tết thoải mái nên cái cảm giác lại bị cùm tay rất khó chịu,nghĩ đến đã thấy nản,nhưng cũng chẳng thể làm thế nào. Phải chấp nhận thôi vì đấy là lệnh. Nó cũng hiểu rằng nếu không chấp hành thì đến người tốt với nó như quản giáo Nam cũng chẳng thể giúp nổi nó và nó ngoan ngoãn chấp hành,không chút phản kháng.
Ở trong căn buồng này hơn chục ngày,mọi sinh hoạt như được lập trình sẵn,các hoạt động của nó trơn chu hơn,nó không để phí chút thời gian nào khi được thả khỏi cùm. Khi được thả,việc đầu tiên là cởi phăng hết áo quần,lao vào khu vệ sinh,dội nước ào ào bằng cái xô rách người ta cấp cho mặc dù lạnh cóng,rét run rồi mới thưởng thức món cơm gói muối hạt,sau đấy nếu thừa thời gian thì ngồi xoa bóp chân tay. Mỗi ngày nó lại cố kéo dài thời gian này ra thêm một chút nhằm được vận động nhiều hơn,thoải mái hơn.
Hết ca trực của Nam là đến quản giáo Đông,người này hiền lành,ít nói và cũng rất tử tế. Ngay cả khi bực tức anh ta cũng vẫn cố giữ bình tĩnh dù mặt đỏ gay mỗi lần nó câu giờ khi được thả hay lèm bèm đòi cái nọ cái kia,anh ta vẫn nói năng nhẹ nhàng dù có đôi chút khó chịu.
Trong ca trực của quản giáo Đông,nó đi cung lần đầu. Lúc ấy khoảng 20h tối,sau khi được thả,tắm rửa ăn uống rồi bị cùm lại,nó đang yên trí chờ bọn muỗi đến để tiếp tục chiến đấu như mọi ngày thì có tiếng mở cửa,quản giáo Đông bước vào,yêu cầu nó mặc quần áo gọn gàng rồi theo anh ta ra ngoài.
Bước ra khỏi buồng,cái đầu tiên mà nó cảm thấy-là sự sung sướng,cảm giác dễ chịu tuyệt đỉnh. Nó hít một hơi dài,hít căng lồng ngực. Bên ngoài này không khí trong lành tràn ngập làm nó thấy tỉnh táo vô cùng. Và rồi nó ngắm nhìn xung quanh,không hiểu sao nó lại thấy nơi này đẹp,đẹp lạ lùng,khác hẳn khi nó vào đây.
Đêm làm mọi thứ như có giá trị hơn thì phải. Mấy ngôi nhà đơn điệu cạnh đường bê tông,lác đác mấy cây cột điện với ánh đèn vàng hắt xuống mặt đường kết hợp lại như một tác phẩm nghệ thuật,ngay cả cánh cửa sắt nhìn từ phía xa cũng có cái vẻ thần bí,có nét gợi cảm riêng.Nó ngắm nghía tất cả mọi thứ trên đường đi,từng chi tiết nhỏ nhất cũng không bỏ sót,trong căn nhà lớn có nhiều ô cửa sổ lấp ló bóng người lố nhố bên trong,hình như nó làm người ta chú ý khi đi qua. Bước tới trước cửa sắt,quản giáo Đông nhắc nó chào cán bộ ngồi trong trạm gác,khi chào nó nhìn người bên trong qua tấm kính và thấy cái bóng mình. Tuy không rõ nét nhưng cũng đủ làm nó thấy mình khác lạ. Tóc nó xù như con nhím hơn nữa lại mặc đồ phạm nhân làm nó không nhận ra bóng dáng quen thuộc trước đây.
Bước vào phòng làm việc,đã có một người ngồi sẵn trong ấy. Nhìn từ phía sau nó nhận ra C-điều tra viên,kẻ đã đánh bà chị D.T ở PC14. Hắn ngoái cổ lại: A ông ẻm,tình hình ông ẻm thế nào? Nghĩ ra cái gì chưa? Cách nói chuyện và khuôn mặt hắn có vẻ cợt nhả làm nó chẳng muốn trả lời,nó đi theo chỉ dẫn của quản giáo Đông,bước qua cửa sắt vào bên trong,ngồi đối diện với C. Phòng này như được chia làm hai,giữa phòng có hàng rào sắt ngăn cách nó với C,nó với hắn như ngồi cùng bàn xi măng,có điều ghế của nó cách xa bàn khoảng một mét. Chờ cho quản giáo Đông ra khỏi,hắn vào phía trong hàng rào sắt,tiến đến gần nó và rất nhanh đấm luôn vào bụng nó,hắn đánh mạnh đến mức làm nó tức ngực như không thở được,nó cúi gập người xuống ôm bụng và nhận liên tiếp mấy phát cùi trỏ vào lưng,nó nằm bò xuống sàn nhà,đau quằn quại. C cúi xuống,ghé sát tai nó: Bố mày là C cứ t,mày nhớ cho kỹ nhá,bố mày là C cứ t nghe chưa. Mày thể hiện với ai chứ với bố mày thì ăn đủ nghe không. Nói xong hắn dùng gót chân giã liên tiếp vào lưng làm nó cong người lăn lộn.
Sau khi chào hỏi nhau bằng mấy phát đấm đá,C cứ t bắt nó ngồi lên ghê để bắt đầu làm việc. Hắn hỏi nó: Mày với thằng N(Tát ao) có quan hệ thế nào?
-Bọn em chơi với nhau thôi.
-Chúng mày chơi với nhau ở mức độ nào,thân không? Vừa nói hắn vừa viết.
-Cũng bình thường,không thân lắm. Nó trả lời cụt lủn.
C cứt nhìn nó,tỏ vẻ khó chịu,hắn nói:
-Mày nói năng cho tử tế,tao *** thích mày trả lời kiểu đấy,không chỉnh lại là bố lại cho ăn đòn đấy nghe chưa
-Trong mấy ngày từ 20/11 đến 30/11 năm 2007 mày ở đâu và làm gì? Hắn hỏi tiếp
Nó trả lời ngay,chẳng cần suy nghĩ:- Em không nhớ,nhớ làm sao được anh ơi,bao lâu rồi còn gì nữa.
C dừng bút,bỏ bút xuống bàn rồi nhìn nó hồi lâu,hắn nói:
-Mày vẫn ngoan cố,con chó này,mày vẫn chưa hiểu bố rồi.
Nói xong,hắn đứng dậy,từ từ vào trong,tiến lại gần nó. Nó biết hắn định làm gì,nó cũng đứng dậy,lùi vào góc nhà. C cứt lao vào nó,đấm đá túi bụi. Chẳng thể phản kháng,nó hết lấy tay che mặt lại ôm bụng đỡ đòn,khi cảm thấy không chịu nổi nó bỏ chạy quanh phòng làm C tức điên. Hắn gọi to,mấy người mặc quần áo dân sự chạy vào,tóm lấy nó. Không biết họ kiếm đâu được cái xích sắt rồi xích hai tay nó vào cái móc dưới ghế xi măng. Thôi xong,quả này thằng C cứt nó có phang chết cũng chạy đằng trời,có muốn đỡ cũng chẳng được. Xích ngắn quá,tay nó bị xích duỗi thẳng xuống dưới,chẳng thể co lên che mặt mũi được. Nó nín thở,chờ đợi…