[Funland] Ánh Sáng Cuộc Đời

vitomxau

Xe container
Biển số
OF-46761
Ngày cấp bằng
17/9/09
Số km
9,616
Động cơ
651,291 Mã lực
Nơi ở
Nhà em chứ đâu !
thà 1 buổi tối cụ ấy viết đi e chịu mất 1 buổi tối đọc cho đỡ tốn time chờ cụ ạ
Cụ tiếc thời gian của người đọc mà không tiếc thời gian của người viết ak ?
 

xeghe22

Xe tải
Biển số
OF-86046
Ngày cấp bằng
21/2/11
Số km
429
Động cơ
369,532 Mã lực
Ngang đề tài tiến sỹ mấy anh xxx
 

X0000

Xe điện
Biển số
OF-383918
Ngày cấp bằng
23/9/15
Số km
2,075
Động cơ
187,900 Mã lực
Cụ cứ coi như đọc truyện bịa đi cho vui :D
Mời cụ bớt chút thời gian tiếp tục đi ạ :)
Nhớ những năm 9x, cuối tuần toàn mượn xe lên bờ hồ xem các cụ đua. Về cũng húng chó đạp chân chống phụ quẹt lửa như ai :), đương nhiên là đường Phạm Văn Đồng hồi ấy vắng như chùa Bà Đanh nên mới dám
 
Biển số
OF-2678
Ngày cấp bằng
6/12/06
Số km
616
Động cơ
569,222 Mã lực
Hai thằng nó theo Đ hai ngày rồi mà không có cơ hội ra tay,trong hai ngày này,Đ không đi lại như quy luật,hôm thì hắn không về nhà vào ban đêm như mọi ngày mà ngủ lại trong Casino,hôm hắn lại có người đi cùng,lại không đi xe của hắn. Đến ngày thứ ba,ngày mà nó chẳng thể nào quên,Đ vẫn ra Casino,đi xe một mình ra đấy nhưng có lẽ cũng như hôm đầu,hắn định ngủ lại mà không về nhà ngay,hai thằng đợi đến rạng sáng ngày hôm sau mà không thấy động tĩnh gì,chúng nó quay lại thành phố,sau mấy ngày theo Đ khá mệt mỏi,hai thằng muốn nghỉ ngơi,riêng nó,nó định về nhà,về Hà Nội bởi khá lâu rồi nó không thăm ông bà già,việc xử Đ có thể sẽ không thể làm theo kế hoạch mà phải hoãn lại một thời gian,phải chờ đợi và theo dõi tiếp nhưng đến khoảng gần 4h sáng,tin nhắn của bà chị D.Tiên( lúc này cũng đang trong Casino)làm hai thằng bật dậy,bà chị thông báo,Đ vừa thắng bạc,đang lấy xe chuẩn bị về thành phố. Tát ao và nó lập tức lên đường,chúng nó tới căn nhà mà Đ thường cất xe ở đấy-căn nhà ở phố Trần Khánh Dư và theo kế hoạch đã bàn,chờ khi Đ đánh xe vào,nó sẽ vào theo và bắn Đ.

Đúng 4h30’,chúng nó thấy Đ về tới,theo sát sau hắn là một người đi xe máy nhìn không quen,có thể là xe ôm. Khi Đ về tới cửa,đánh xe vào gara thì người này đợi ở ngoài vì thế không thể làm theo kế hoạch,Tát ao nói với nó: “Lát nữa theo nó,chú đèo,để anh phang”. Sau khi cất xe,Đ ngồi sau xe máy đi về phía đường Lương Khánh Thiện,hai thằng nó bám theo,qua chợ ga một chút thì nó cắt côn,xe trôi,im phăng phắc,đến khi cách đuôi xe trước khoảng 2m,nó đớp phanh cho hai xe cân bằng tốc độ để Tát ao dễ dàng ra tay.

Tát ao kê súng lên vai nó,bật đèn laser,chấm đỏ in sau gáy Đ,chờ đèn ổn định,hắn siết cò,tiếng nổ không lớn,chỉ như người ta dùng kim châm bóng,người Đ khẽ rung nhẹ,hắn hơi chúi về phía trước,nó với Tát ao sau này nói lại thì đều nghĩ rằng phát đạn này không trúng bởi khi ấy Đ vẫn ngồi yên trên xe,phải đi thêm khoảng 5m Đ mới đổ dần rồi cắm mặt xuống đường,lúc ấy bọn chúng mới chắc chắn rằng Đ đã lìa đời. Nó rồ ga,tăng tốc độ để bỏ chạy nhưng cùng lúc ấy nó nghe thấy tiếng súng thứ hai,nó không hiểu tại sao Tát ao bắn phát súng này,chỉ biết người xe ôm kia cũng ngã xuống đường rồi lồm cồm vừa bò vừa chạy,có lẽ ông anh bắn doạ. Ngoái lại phía sau thấy vài bóng xe,nó phóng nhanh rồi cua liên tục,chỉ đến khi an tâm không có ai theo nó mới chạy chậm lại,Tát ao ngồi sau,tháo súng thành ba phần rồi vứt dọc bờ sông Tam Bạc,mỗi đoạn sông một phần,chiếc xe thì chúng nó lao xuống sông ở khu vực gầm cầu Xi măng,hai thằng cởi bỏ áo khoác ngoài,mò ra đường lớn,đón xe khách đi Quảng Ninh. Chúng nó về Hà Nội ngay trong chiều hôm ấy khi không thấy điều gì khả nghi xung quanh và cả với thông tin liên tục từ hai bà chị,chỉ một điều làm nó bất ngờ-khi về tới Hà Nội,người ra đón nó và Tát ao là D-em trai hắn,D hỏi ngay: “Xong rồi phải không”,Tát ao gật đầu. Trước khi làm,Tát ao nói với nó là không có thêm ai biết chuyện,vậy D có biết chuyện hay không khi hỏi như thế? D chắc chắn đã biết chuyện và Tát ao đã giấu nó điều này.

Thù của Tát ao đã trả,những ngày sau đó tuy không gặp nhau thường xuyên nhưng chúng nó vẫn giữ liên lạc,phòng khi có biến sẽ ứng phó được ngay. Khoảng một tháng sau,vẫn chẳng có động tĩnh gì,hơn nữa giang hồ Hải Phòng còn kháo nhau rằng Đ bị sát thủ bên Campuchia sang xử, vì thế cả bọn rất yên tâm và luôn nghĩ rằng việc lớn không thể nào bại lộ. Tuy vậy,để chắc chắn hơn chúng nó bàn nhau sẽ lần lượt từng người ra nước ngoài một thời gian,tránh mọi sự không mong muốn,người duy nhất không tán thành là nó,nó chẳng muốn đi xa,khoảng thời gian làm ăn ở Hải Phòng làm nó phải xa nhà rất lâu,hơn nữa nó chẳng muốn bỏ trốn,lại bỏ trốn ở những nơi nó chẳng biết chút thông tin gì,nếu xảy ra chuyện thì chẳng biết xử lý ra sao,nó quyết định ở lại,không tránh né,lẩn trốn và đối mặt với mọi điều có thể tới.
 

Hai_dang

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-141379
Ngày cấp bằng
10/5/12
Số km
1,113
Động cơ
376,162 Mã lực
cụ chủ tên là Đ.A phải k? tên hay- bố mẹ có chức quyền. Hình ảnh của cụ thời đấy là ước mơ quá cao sang đối với bọn nhà quê ra HN học ĐH như chúng em. Vì điểm xuất phát của cụ cao, còn bọn iem thì...ăn mì tôm cân và thang thốt những đêm ngủ giật mình vì ra trường không xin được việc. Nhưng những gì đã qua thì quên đi cụ à, hãy đứng lên hiên ngang và đi qua nó. Em rất trân trọng những người bước qua đc con đường chông gai này. Nhà em cũng có ku em như cụ, nên em hiểu cảm giác. 13 năm nay gđ em khổ vì cậu ý, 13 năm nay lúc nào cũng hứa mà đã bước qua đc gianh giới đâu cụ. Cụ đã qua rồi thì đừng quay lại vì bất cứ lý do gì, em xin cụ đấy, có nhiều người đau khổ lắm cụ à!
Hai thằng nó theo Đ hai ngày rồi mà không có cơ hội ra tay,trong hai ngày này,Đ không đi lại như quy luật,hôm thì hắn không về nhà vào ban đêm như mọi ngày mà ngủ lại trong Casino,hôm hắn lại có người đi cùng,lại không đi xe của hắn. Đến ngày thứ ba,ngày mà nó chẳng thể nào quên,Đ vẫn ra Casino,đi xe một mình ra đấy nhưng có lẽ cũng như hôm đầu,hắn định ngủ lại mà không về nhà ngay,hai thằng đợi đến rạng sáng ngày hôm sau mà không thấy động tĩnh gì,chúng nó quay lại thành phố,sau mấy ngày theo Đ khá mệt mỏi,hai thằng muốn nghỉ ngơi,riêng nó,nó định về nhà,về Hà Nội bởi khá lâu rồi nó không thăm ông bà già,việc xử Đ có thể sẽ không thể làm theo kế hoạch mà phải hoãn lại một thời gian,phải chờ đợi và theo dõi tiếp nhưng đến khoảng gần 4h sáng,tin nhắn của bà chị D.Tiên( lúc này cũng đang trong Casino)làm hai thằng bật dậy,bà chị thông báo,Đ vừa thắng bạc,đang lấy xe chuẩn bị về thành phố. Tát ao và nó lập tức lên đường,chúng nó tới căn nhà mà Đ thường cất xe ở đấy-căn nhà ở phố Trần Khánh Dư và theo kế hoạch đã bàn,chờ khi Đ đánh xe vào,nó sẽ vào theo và bắn Đ.

Đúng 4h30’,chúng nó thấy Đ về tới,theo sát sau hắn là một người đi xe máy nhìn không quen,có thể là xe ôm. Khi Đ về tới cửa,đánh xe vào gara thì người này đợi ở ngoài vì thế không thể làm theo kế hoạch,Tát ao nói với nó: “Lát nữa theo nó,chú đèo,để anh phang”. Sau khi cất xe,Đ ngồi sau xe máy đi về phía đường Lương Khánh Thiện,hai thằng nó bám theo,qua chợ ga một chút thì nó cắt côn,xe trôi,im phăng phắc,đến khi cách đuôi xe trước khoảng 2m,nó đớp phanh cho hai xe cân bằng tốc độ để Tát ao dễ dàng ra tay.

Tát ao kê súng lên vai nó,bật đèn laser,chấm đỏ in sau gáy Đ,chờ đèn ổn định,hắn siết cò,tiếng nổ không lớn,chỉ như người ta dùng kim châm bóng,người Đ khẽ rung nhẹ,hắn hơi chúi về phía trước,nó với Tát ao sau này nói lại thì đều nghĩ rằng phát đạn này không trúng bởi khi ấy Đ vẫn ngồi yên trên xe,phải đi thêm khoảng 5m Đ mới đổ dần rồi cắm mặt xuống đường,lúc ấy bọn chúng mới chắc chắn rằng Đ đã lìa đời. Nó rồ ga,tăng tốc độ để bỏ chạy nhưng cùng lúc ấy nó nghe thấy tiếng súng thứ hai,nó không hiểu tại sao Tát ao bắn phát súng này,chỉ biết người xe ôm kia cũng ngã xuống đường rồi lồm cồm vừa bò vừa chạy,có lẽ ông anh bắn doạ. Ngoái lại phía sau thấy vài bóng xe,nó phóng nhanh rồi cua liên tục,chỉ đến khi an tâm không có ai theo nó mới chạy chậm lại,Tát ao ngồi sau,tháo súng thành ba phần rồi vứt dọc bờ sông Tam Bạc,mỗi đoạn sông một phần,chiếc xe thì chúng nó lao xuống sông ở khu vực gầm cầu Xi măng,hai thằng cởi bỏ áo khoác ngoài,mò ra đường lớn,đón xe khách đi Quảng Ninh. Chúng nó về Hà Nội ngay trong chiều hôm ấy khi không thấy điều gì khả nghi xung quanh và cả với thông tin liên tục từ hai bà chị,chỉ một điều làm nó bất ngờ-khi về tới Hà Nội,người ra đón nó và Tát ao là D-em trai hắn,D hỏi ngay: “Xong rồi phải không”,Tát ao gật đầu. Trước khi làm,Tát ao nói với nó là không có thêm ai biết chuyện,vậy D có biết chuyện hay không khi hỏi như thế? D chắc chắn đã biết chuyện và Tát ao đã giấu nó điều này.

Thù của Tát ao đã trả,những ngày sau đó tuy không gặp nhau thường xuyên nhưng chúng nó vẫn giữ liên lạc,phòng khi có biến sẽ ứng phó được ngay. Khoảng một tháng sau,vẫn chẳng có động tĩnh gì,hơn nữa giang hồ Hải Phòng còn kháo nhau rằng Đ bị sát thủ bên Campuchia sang xử, vì thế cả bọn rất yên tâm và luôn nghĩ rằng việc lớn không thể nào bại lộ. Tuy vậy,để chắc chắn hơn chúng nó bàn nhau sẽ lần lượt từng người ra nước ngoài một thời gian,tránh mọi sự không mong muốn,người duy nhất không tán thành là nó,nó chẳng muốn đi xa,khoảng thời gian làm ăn ở Hải Phòng làm nó phải xa nhà rất lâu,hơn nữa nó chẳng muốn bỏ trốn,lại bỏ trốn ở những nơi nó chẳng biết chút thông tin gì,nếu xảy ra chuyện thì chẳng biết xử lý ra sao,nó quyết định ở lại,không tránh né,lẩn trốn và đối mặt với mọi điều có thể tới.
Tks cụ! Em vưỡn Thức đợi tự truyện của cụ đây... hê hê
 
Biển số
OF-2678
Ngày cấp bằng
6/12/06
Số km
616
Động cơ
569,222 Mã lực
Tks cụ! Em vưỡn Thức đợi tự truyện của cụ đây... hê hê
Cảm ơn Cụ đã chờ đợi,hôm nay em bận làm rồi chuyển hàng cho khách,về muộn nên giờ mới lên hầu chuyện các Cụ được,các Cụ thông cảm cho em nhé !!
 

197716102003

Xe container
Biển số
OF-297071
Ngày cấp bằng
30/10/13
Số km
5,358
Động cơ
384,912 Mã lực
Thật sự không muốn làm đứt mạch câu chuyện của cụ nhưng cụ đã cho em nhớ lại 1 thời ngông cuồng.Tiếng pô Sài gòn gắn vào con DD rú lên mỗi lần chạy qua đài Cảm tử kèm theo tiếng hô lớn " tá lả đê...".Thế rồi các chiến binh sẵn sàng phi xe xuyên đêm trên đường 5 sau vài vòng diễn quanh Hồ.
 

TKVP2012

Xe đạp
Biển số
OF-521645
Ngày cấp bằng
16/7/17
Số km
41
Động cơ
175,910 Mã lực
Tuổi
35
Hóng quá đi cụ chủ ơi
 
Biển số
OF-2678
Ngày cấp bằng
6/12/06
Số km
616
Động cơ
569,222 Mã lực
Sau khi chuyện xảy ra,cuộc sống của nó có nhiều thay đổi,nó không xuống Hải Phòng thêm lần nào nữa,mọi hoạt động đều dừng lại,trong đầu nó luôn nghĩ,điều gì đó sắp xảy ra. Thời gian này mấy người trong bọn nó thi thoảng vẫn liên lạc với nhau nhưng cũng chỉ vài câu hỏi han,rồi dặn nhau giữ sức khoẻ và cả giữ mồm giữ miệng. Nó thường xuyên tiếp xúc với D-em trai Tát ao,trước đây nó với D chỉ là biết nhau,không quan hệ sâu,nhưng từ khi gây chuyện,D như cầu nối của nó với Tát ao,nó với ông anh không liên lạc trực tiếp với nhau,cũng không liên lạc qua điện thoại mà thông qua D,có gì cần nhắn nhủ,D sẽ là người truyền đạt thay. Em trai Tát ao có quán café ở đường Nguyễn Văn Cừ,đây là nơi mà nó thường xuyên tới,hầu như ngày nào cũng có mặt ở đấy vì thế quan hệ của nó với D gần gủi hơn. Trước đấy khá lâu,khoảng gần một năm,nhà nó bị mất chiếc xe máy mới mua dựng ngay trước cửa,không hiểu sao D biết việc này rồi nói có thể nhờ bạn làm trong ngành tìm lại giúp,hắn nói sẽ sắp xếp hẹn ngày để hai bên gặp nhau trực tiếp,làm việc chi tiết hơn. Vài ngày sau,nó tới điểm hẹn và gặp ba người,qua giới thiệu thì đều ở Công an quận,họ tỏ ra rất nhiệt tình rồi lấy đầy đủ thông tin của nó cùng chiếc xe. Nó cảm thấy có gì đó không ổn,nhưng cứ mơ hồ,từ sau ngày xử Đ Hải quan,đầu óc nó cứ mụ mẫm và không tỉnh táo,nó chẳng thể nghĩ thông suốt bất cứ việc gì dù chỉ những chuyện đơn giản.

Không xuống Hải Phòng,đâm ra nhàn rỗi,chẳng có việc gì làm,những người gần gũi,gắn bó thời gian vừa qua thì lại không thể gặp,lúc nào nó cũng cảm thấy bí bách bởi trong lòng rất nhiều điều muốn nói và chia sẻ nhưng lại chẳng có ai. Ngày từng ngày trôi qua lê thê,nặng trĩu,nó cảm thấy như mình đang chờ đợi điều gì đó nhưng chẳng thể nào định hình được,đó là điều gì. Và rồi,điều gì đến cũng phải đến. Khoảng 21h ngày 23/01/2008,nó nhận được tin nhắn từ vợ Tát ao-hắn vừa bị bắt(vợ Tát ao là người sống rất nghiêm túc và không hề biết chuyện),không hiểu sao nó như vừa thoát khỏi cái gì đó,thứ đè nặng tâm trí nó suốt thời gian qua như vừa được trút bỏ,cái nó chờ đợi cuối cùng cũng đến-nó bình thản đợi người ta đến bắt mình.

Sỡ dĩ trước đây nó không muốn trốn,chẳng muốn bỏ đi là vì nó luôn tự hỏi:Liệu trốn có thoát không? Trốn được đến bao giờ? Nó sẽ phải xa gia đình,bố mẹ bao lâu? Và hơn nữa,nó nghĩ rằng thà bị bắt,bị giam ở đâu đó có lẽ ông bà sẽ yên tâm hơn là chẳng biết nó ở phương trời nào,còn sống hay đã chết,với lại nó là kẻ dám làm dám chịu,có vay có trả,thà đón nhận còn hơn trốn tránh,chui lủi. Nó chuẩn bị tư trang,chờ Công an tới nhưng mãi đến tận nửa đêm,chẳng có động tĩnh gì,mệt mỏi,nó ngủ gục xuống bàn. Sáng hôm sau,nó nhận được điện thoại của D,D thông báo với nó,hai bà chị bị bắt chiều hôm trước còn Tát ao bị bắt khi đang cùng vợ con ăn tối,nó với D cùng thắc mắc,sao người ta không bắt nó,liệu có thể có điều gì may mắn không? D hẹn nó đến quán café ở Triệu Việt Vương,khi tới nơi đã thấy D ở sẵn đấy rồi,chỉ kịp nói được vài ba câu thì một người đàn ông đứng tuổi đứng trước mặt nó,ông ta hỏi: Đ phải không? Điện thoại của Đ đây phải không? Chìa khoá xe của Đ đây phải không? Sau mỗi câu hỏi như lời khẳng định,nó chỉ biết gật đầu. Nó biết,sắp tới sẽ là gì.

Người kia bảo nó đứng dậy rồi hỏi tiếp: Trong người Đ có gì không? Lúc này có thêm vài người nữa đứng dàn hàng trước mặt nó,theo phản xạ,nó đưa tay ra sau lấy con dao bấm mà nó luôn giữ bên người để phòng thân,định đưa cho ông này thì ngay lập tức một người khác bấm dùi cui điện,dí luôn vào ngực nó,nó gục xuống. Hai người đàn ông to lớn còng tay nó,dựng nó dậy,đưa nó lên xe,phía ngoài quán café lúc ấy trời mưa phùn,rét căm căm,người đông nghịt. Người ta chen nhau xem sự việc xảy ra,vài ba ánh flash loé sáng,mắt như nhoè đi…

Nó vẫn cố ngoái lại nhìn D,mặt D tái nhợt… Hôm ấy,ngày 24/01/2008 tức 17Tết năm Đinh Hợi.
 

TKVP2012

Xe đạp
Biển số
OF-521645
Ngày cấp bằng
16/7/17
Số km
41
Động cơ
175,910 Mã lực
Tuổi
35
Cụ chủ có giọng văn mượt thật đấy. Đọc như sự việc đang diễn ra trc mặt ấy. Sống động thật. Tối nay e lót dép hóng tiếp về nvat D.
 

Hai_dang

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-141379
Ngày cấp bằng
10/5/12
Số km
1,113
Động cơ
376,162 Mã lực
Cảm ơn Cụ đã chờ đợi,hôm nay em bận làm rồi chuyển hàng cho khách,về muộn nên giờ mới lên hầu chuyện các Cụ được,các Cụ thông cảm cho em nhé !![/QUOTE
]
Sau khi chuyện xảy ra,cuộc sống của nó có nhiều thay đổi,nó không xuống Hải Phòng thêm lần nào nữa,mọi hoạt động đều dừng lại,trong đầu nó luôn nghĩ,điều gì đó sắp xảy ra. Thời gian này mấy người trong bọn nó thi thoảng vẫn liên lạc với nhau nhưng cũng chỉ vài câu hỏi han,rồi dặn nhau giữ sức khoẻ và cả giữ mồm giữ miệng.
Nó thường xuyên tiếp xúc với D-em trai Tát ao,trước đây nó với D chỉ là biết nhau,không quan hệ sâu,nhưng từ khi gây chuyện,D như cầu nối của nó với Tát ao,nó với ông anh không liên lạc trực tiếp với nhau,cũng không liên lạc qua điện thoại mà thông qua D,có gì cần nhắn nhủ,D sẽ là người truyền đạt thay. Em trai Tát ao có quán café ở đường Nguyễn Văn Cừ,đây là nơi mà nó thường xuyên tới,hầu như ngày nào
cũng có mặt ở đấy vì thế quan hệ của nó với D gần gủi hơn. Trước đấy khá lâu,khoảng gần một năm,nhà nó bị mất chiếc xe máy mới mua dựng ngay trước cửa,không hiểu sao D biết việc này rồi nói có thể nhờ bạn làm trong ngành tìm lại giúp,hắn nói sẽ sắp xếp hẹn ngày để hai bên gặp nhau trực tiếp,làm việc chi tiết hơn. Vài ngày sau,nó tới điểm hẹn và gặp ba người,qua giới thiệu thì đều ở Công an quận,họ tỏ ra rất nhiệt tình rồi lấy đầy đủ thông tin của nó cùng chiếc xe. Nó cảm thấy có gì đó không ổn,nhưng cứ mơ hồ,từ sau ngày xử Đ Hải quan,đầu óc nó cứ mụ mẫm và không tỉnh táo,nó chẳng thể nghĩ thông suốt bất cứ việc gì dù chỉ những chuyện đơn giản.

Không xuống Hải Phòng,đâm ra nhàn rỗi,chẳng có việc gì làm,những người gần gũi,gắn bó thời gian vừa qua thì lại không thể gặp,lúc nào nó cũng cảm thấy bí bách bởi trong lòng rất nhiều điều muốn nói và chia sẻ nhưng lại chẳng có ai. Ngày từng ngày trôi qua lê thê,nặng trĩu,nó cảm thấy như mình đang chờ đợi điều gì đó nhưng chẳng thể nào định hình được,đó là điều gì. Và rồi,điều gì đến cũng phải đến. Khoảng 21h ngày 23/01/2008,nó nhận được tin nhắn từ vợ Tát ao-hắn vừa bị bắt(vợ Tát ao là người sống rất nghiêm túc và không hề biết chuyện),không hiểu sao nó như vừa thoát khỏi cái gì đó,thứ đè nặng tâm trí nó suốt thời gian qua như vừa được trút bỏ,cái nó chờ đợi cuối cùng cũng đến-nó bình thản đợi người ta đến bắt mình.

Sỡ dĩ trước đây nó không muốn trốn,chẳng muốn bỏ đi là vì nó luôn tự hỏi:Liệu trốn có thoát không? Trốn được đến bao giờ? Nó sẽ phải xa gia đình,bố mẹ bao lâu? Và hơn nữa,nó nghĩ rằng thà bị bắt,bị giam ở đâu đó có lẽ ông bà sẽ yên tâm hơn là chẳng biết nó ở phương trời nào,còn sống hay đã chết,với lại nó là kẻ dám làm dám chịu,có vay có trả,thà đón nhận còn hơn trốn tránh,chui lủi. Nó chuẩn bị tư trang,chờ Công an tới nhưng mãi đến tận nửa đêm,chẳng có động tĩnh gì,mệt mỏi,nó ngủ gục xuống bàn. Sáng hôm sau,nó nhận được điện thoại của D,D thông báo với nó,hai bà chị bị bắt chiều hôm trước còn Tát ao bị bắt khi đang cùng vợ con ăn tối,nó với D cùng thắc mắc,sao người ta không bắt nó,liệu có thể có điều gì may mắn không? D hẹn nó đến quán café ở Triệu Việt Vương,khi tới nơi đã thấy D ở sẵn đấy rồi,chỉ kịp nói được vài ba câu thì một người đàn ông đứng tuổi đứng trước mặt nó,ông ta hỏi: Đ phải không? Điện thoại của Đ đây phải không? Chìa khoá xe của Đ đây phải không? Sau mỗi câu hỏi như lời khẳng định,nó chỉ biết gật đầu. Nó biết,sắp tới sẽ là gì.

Người kia bảo nó đứng dậy rồi hỏi tiếp: Trong người Đ có gì không? Lúc này có thêm vài người nữa đứng dàn hàng trước mặt nó,theo phản xạ,nó đưa tay ra sau lấy con dao bấm mà nó luôn giữ bên người để phòng thân,định đưa cho ông này thì ngay lập tức một người khác bấm dùi cui điện,dí luôn vào ngực nó,nó gục xuống. Hai người đàn ông to lớn còng tay nó,dựng nó dậy,đưa nó lên xe,phía ngoài quán café lúc ấy trời mưa phùn,rét căm căm,người đông nghịt. Người ta chen nhau xem sự việc xảy ra,vài ba ánh flash loé sáng,mắt như nhoè đi…

Nó vẫn cố ngoái lại nhìn D,mặt D tái nhợt… Hôm ấy,ngày 24/01/2008 tức 17Tết năm Đinh Hợi.
Danh giới giữa người lương thiện và một kẻ tội đồ thật mong manh cụ nhể! Có những việc mà khi bình tĩnh lại không hiểu tại sao mình lại làm thế?
 

alex_pagulayan

Xe điện
Biển số
OF-6895
Ngày cấp bằng
10/7/07
Số km
2,607
Động cơ
568,165 Mã lực
Nơi ở
Ba Đình
Danh giới giữa người lương thiện và một kẻ tội đồ thật mong manh cụ nhể! Có những việc mà khi bình tĩnh lại không hiểu tại sao mình lại làm thế?
Em nghĩ lúc ấy nó vào vòng xoáy rồi nên cũng khó tránh.âu cũng là số phận Cụ nhỉ
 

abadguy

Xe hơi
Biển số
OF-134331
Ngày cấp bằng
13/3/12
Số km
150
Động cơ
372,010 Mã lực
Hôm nay làm mấy chương nhé cụ.
 
Biển số
OF-2678
Ngày cấp bằng
6/12/06
Số km
616
Động cơ
569,222 Mã lực
Cụ chủ có giọng văn mượt thật đấy. Đọc như sự việc đang diễn ra trc mặt ấy. Sống động thật. Tối nay e lót dép hóng tiếp về nvat D.
Cảm ơn mợ,giờ em mới giao hàng về,em chuẩn bị hầu chuyện các Cụ các Mợ đây ạ
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top