Dù đã bị còng nhưng hai người ngồi bên cạnh nó vẫn giữ chặt khuỷu tay làm nó không cựa được,người ngồi bên trái hỏi nó: Tại sao gia đình mày cơ bản thế mà mày lại dây dưa vào mấy vụ này? Nó không trả lời. Mày không nghĩ đến gia đình mày hả? Nó vẫn im lặng. Tại sao chúng mày giết Đ?Mày có biết hậu quả của việc này thế nào không? Giờ nó mới cất lời: Tôi không làm gì cả.nó chỉ có thể trả lời theo bản năng,đầu óc quay cuồng,nó đang nghĩ đến bố mẹ nó,thương ông bà quá,chỉ còn hơn chục ngày nữa là đến Tết,không biết ông bà sẽ thế nào,cú sốc này quá lớn,bố nó là người hay nghĩ,liệu ông sẽ suy sụp đến mức nào?,mẹ nó sức khoẻ không tốt,không biết bà có trụ được không?,em gái nó còn ít tuổi,có vững vàng khi đối diện với mọi vấn đề không?,hàng xóm láng giềng,bạn bè, người thân sẽ đánh giá gia đình nó ra sao?...chắc chắn một điều,cả nhà nó sẽ chịu một áp lực rất lớn với chuyện vừa xảy ra… Người bên cạnh liên tục hỏi,lúc này nó chẳng thể nghe thấy gì,đầu óc mông lung,hỗn độn,nó cúi mặt,lặng im. Có lẽ điều này làm ông ta tức giận,ông ta buột miệng chửi thề làm cắt ngang dòng suy nghĩ. Bao nhiêu năm nay nó không bị ai chửi,những kẻ sỉ nhục nó sẽ luôn nhận hậu quả,nó cũng chẳng mấy khi chửi thề bởi rất ghét điều này. Khi người kia chửi nó,ngước mắt lên nhìn,nó chợt nhận ra,đây là một trong ba người mà D giới thiệu cho nó khi hắn muốn giúp nó tìm lại chiếc xe đã mất trước đây. Một ý nghĩ về D vụt qua đầu nó nhưng nó chẳng muốn nghĩ cũng chẳng thể phân tích sâu,bởi lúc này chuyện ấy chẳng quan trọng,nó sắp phải đối mặt với những điều mà chưa bao giờ nó trải qua,mơ hồ và mông lung ,chuyện gì-điều gì sắp đến? Nó sẽ phải đối mặt với việc này thế nào?
Người ta đưa nó vào trong một toà nhà nằm ngay đầu đường 5,nơi này chắc thuộc PC14 bởi khi nhìn biển nó chỉ kịp đọc được ký hiệu này. Nó bị đưa vào một phòng rộng,còng tay sau ghế và ở lại một mình,có lẽ người ta muốn nó trấn tĩnh lại sau khi bị bắt,sau khoảng 10p,lần lượt từng người,có lúc cả tốp 2-3 người vào ngồi đối diện nó,họ liên tục đưa ra câu hỏi gần như áp đặt,rất khó trả lời,chẳng theo trình tự nào cả,người thì nhẹ nhàng khuyên bảo,người lại chửi bới quát tháo om xòm,thậm chí có người còn doạ dẫm,lăng mạ nó. Nó hiểu,người ta như thế để làm gì,mục đích gì và nó im lặng,nó chẳng có lựa chọn nào khác cả bởi nó biết,từ lúc này,bất cứ lời nói nào của nó cũng rất quan trọng,sẽ ảnh hưởng lớn đến không chỉ mình nó mà rất nhiều những người khác nữa sau những việc chúng nó làm thời gian qua. Chỉ một người làm nó thấy có thiện cảm,ông không tra xét,cũng chẳng gây áp lực cho nó,ông hỏi chuyện nó với thái độ ân cần,lại không liên quan gì tới việc gây án,còn mang đồ ăn cho nó rồi tự tay mời nó hút thuốc,ông tự giới thiệu mình tên Trọng,nguyên là Trưởng phòng Cảnh sát Hình sự- Công an thành phố Hải Phòng. Trước đây nó từng nghe nhiều người nói về ông,tuy là nỗi sợ hãi của dân giang hồ,của những kẻ phạm tội nhưng ông sống rất tình người,khẳng khái. Tuy chưa tiếp xúc với ông bao giờ nhưng trước đây nó cảm nhận,với những người như nó,với những kẻ sống ngoài vòng pháp luật thì khi nghĩ tới ông,họ chỉ có thể “nể hoặc sợ”,cũng không ít kẻ nói xấu nhưng chắc chắn,đó là biểu hiện của nỗi sợ hãi. Sau khi cho nó ăn,mời nó hút thuốc,ông nói: Chú để cháu suy nghĩ thêm chút nữa,nếu cháu muốn nói gì thì viết vào đây rồi ra ngoài sau khi để lại giấy bút.
Hành động và lời nói của người này làm nó đắn đo. Nói ra hay không? Nếu nói ra,người ta sẽ đối xử với nó thế nào?có lợi hay không? Còn nếu cứ im lặng,điều gì sẽ đến?
Nó tập trung suy nghĩ đến căng thẳng,ngoài trời rét căm căm nhưng mồ hôi rịn ra đẫm lưng,nó phân tích:lúc này nếu nó nói ra,liệu có phải là hành động đúng đắn không?mấy ông anh bà chị nó đang thế nào?họ có đang phải đấu tranh giống như nó lúc này?... Thân là kẻ sống ngoài vòng pháp luật,nó thấm nhuần cách sống,cách nghĩ của giới giang hồ-khi bị bắt sẽ nhất mực không hé răng nửa lời,nhất là trong trường hợp của nó,nó không một mình làm những việc vừa qua,đằng sau nó là cả một nhóm người ,là những người đã từng cùng nó đi qua nhiều sóng gió,cùng chung vai sát cánh trong mọi việc,nếu tất cả cùng nói ra hết thì chẳng có vấn đề gì,còn nếu chỉ mình nó khai báo sự việc,nó còn mặt mũi nào nhìn mọi người,đây có lẽ sẽ là nỗi nhục nhã mà nó sẽ phải mang suốt cuộc đời,người ta sẽ nhìn nó như nhìn một kẻ hèn hạ,bán rẻ anh em,vì thế nếu có lợi cho nó nó cũng sẽ không làm thế,hơn nữa nó đã thấy cái lợi nào đâu. Tóm lại,nói hay không nói,khai hay không khai có lẽ cũng vẫn sẽ chung một kết cục,vậy nó hợp tác với bên Công an để mang nỗi nhục nhã hay sao?
Người tiếp theo vào gặp nó chắc chỉ hơn nó độ 5,7 tuổi,anh này mặc cảnh phục,cấp bậc Thượng uý. Ngồi đối diện nó,anh ta hỏi nhẹ nhàng: Quyết định của ông em thế nào? Nếu khai báo thành khẩn,sẽ có lợi cho ông em nhiều đấy,bọn anh sẽ chuyển thành em ra đầu thú,chú T nhắn em,chú ấy sẽ tạo mọi điều kiện có thể để em được thoải mái trong quá trình điều tra,em biết chú ấy là ai rồi chứ? Nhìn kỹ mặt người này,nó phát hiện anh ta là người ngồi đối diện nó lúc vào quán café để gặp D,không trả lời câu hỏi,nó hỏi lại viên Thượng uý: Lúc em vào quán café,anh đã ngồi sẵn trong ấy rồi phải không? Chẳng cần suy nghĩ,anh ta trả lời ngay: Đúng rồi,không phải mình anh mà tất cả những ai có mặt trong quán đều là Công an. Anh chờ ông em mãi. Hoá ra là vậy,khi bước vào trong quán,nó đã thấy có gì đó rất lạ,cảm giác hình như mọi người xung quanh đều chú ý đến mình,nếu nó tỉnh táo như bình thường,nó sẽ phát hiện ra ngay,tuy không khẳng định 100%,nhưng với bản năng của thằng giang hồ,nó sẽ phát hiện ngay ra những người làm trong ngành. Lúc ấy nó chẳng còn tâm trí gì nên không nhận ra,hơn nữa,không phải là buông xuôi mà là chấp nhận,nó tự nghĩ sẽ chấp nhận mọi thứ đến với nó từ trước đấy rồi,bởi thế nó chẳng cần đề phòng. Trong đầu nó lại vụt ra câu hỏi,nó lại có suy nghĩ về D: Hắn có biết công an ngồi đầy quán không,tại sao nét mặt hắn lại có chút gì đó không tự nhiên? Không lẽ,hắn bán đứng mấy đứa chúng nó?..
Anh Thượng uý tên C hỏi tiếp làm nó dừng suy nghĩ: Thế nào? Nghĩ xong chưa?,anh ta gằn giọng khác hẳn vẻ tử tế cách đây vài phút,nó lại im lặng,nó lại phải lấy sự im lặng làm đồng minh cho mình sau khi nó tự phân tích và suy nghĩ thiệt hơn. Viên Thượng uý đứng lên,nói nhỏ: Mày chết rồi con ạ,rồi bỏ ra ngoài. Khoảng 5p sau,người ta lại đưa nó lên xe,ngồi trong xe thùng cùng nó là một cảnh sát trẻ măng,anh ta ở trong này trông chừng nó,chắc người ta sợ nó làm điều gì đó dại dột,hoặc không thể kiềm chế mà gây chuyện.
Xe chuyển bánh,nó cảm giác được,hướng đi về thành phố Hải Phòng. Không biết điều gì đang chờ đợi nó,viên Thượng uý kia nói thế có ý gì?