[Funland] Ánh Sáng Cuộc Đời

Biển số
OF-2678
Ngày cấp bằng
6/12/06
Số km
644
Động cơ
569,222 Mã lực
Ngoài lề tí, cụ chủ có cô em gái tuyệt vời thật





Vâng. Em cảm ơn Cụ nhiều. Gia đình luôn là nguồn động viên, là động lực giúp em vượt qua khó khăn và hướng thiện.
"Ánh sáng cuộc đời" em chính là gia đình Cụ ạ
 

Xhung73

Xe buýt
Biển số
OF-137073
Ngày cấp bằng
3/4/12
Số km
615
Động cơ
39,237 Mã lực
Cụ có ship lên Bắc Giang không, em order 2kg, tiền thì em chuyển khoản. Nếu đc thì em alo cho cụ!
 

Xhung73

Xe buýt
Biển số
OF-137073
Ngày cấp bằng
3/4/12
Số km
615
Động cơ
39,237 Mã lực

197716102003

Xe container
Biển số
OF-297071
Ngày cấp bằng
30/10/13
Số km
6,828
Động cơ
384,912 Mã lực
Em trả lời hộ là có đấy Cụ ạ.
Tuần trước anh bạn em mãi tận huyện đảo Phú Quốc mà Cụ Kẻ vẫn gửi hàng ok mà
Phú Quốc xa nên lão ý gửi hàng.Còn Bắc Giang thì đích thân lão ý sẽ đi ship :))
 

LeTai1979

Xe ngựa
Biển số
OF-52024
Ngày cấp bằng
2/12/09
Số km
25,574
Động cơ
1,827,048 Mã lực
Nơi ở
Nhà

xecho rac

Xe container
Biển số
OF-209298
Ngày cấp bằng
8/9/13
Số km
5,702
Động cơ
352,040 Mã lực
Nơi ở
Hà nội 2
Phải nói cụ chủ nghị lực, và may mà cụ bị bắt không thì kiểu gì cũng sốc thuốc mất thôi, lời thật khó nghe cụ chủ thông cảm nhé.
 

Xhung73

Xe buýt
Biển số
OF-137073
Ngày cấp bằng
3/4/12
Số km
615
Động cơ
39,237 Mã lực
Được cụ chủ ship về tận nơi thì còn gì bằng. Mợ Số đi cùng cụ đi, về Bg em mời Bánh đa Kế

Phú Quốc xa nên lão ý gửi hàng.Còn Bắc Giang thì đích thân lão ý sẽ đi ship :))
 

197716102003

Xe container
Biển số
OF-297071
Ngày cấp bằng
30/10/13
Số km
6,828
Động cơ
384,912 Mã lực
Biển số
OF-2678
Ngày cấp bằng
6/12/06
Số km
644
Động cơ
569,222 Mã lực
Bên cạnh khu chuồng cọp là lối đi nhỏ. Đứng trước cửa có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào phần nửa cuối lối đi. Đi tới chỗ sáng thấy phía bên tay phải có lối rẽ men theo bờ tường,cũng nhỏ hẹp và sâu hun hút. Ông Tuấn không rẽ mà đi thẳng tới cánh cổng sắt nhỏ phía trước mặt. Ven bờ tường bên trái,phía trên là rất nhiều các ô cửa sổ bằng gỗ rất to được sơn màu xanh lá cây,cao hơn đầu người. Các cửa sổ này hình như được thiết kế không phải để mở ra,trên các cánh cửa đóng im ỉm là nhiều lỗ thoáng chạy dọc chạy ngang.

Bước vào trong cánh cổng sắt nhỏ là một cái sân bê tông khá rộng,mặt sân nham nhở,lồi lõm. Ngay bên tay phải hình như là phòng làm việc. Phòng nhỏ,mái ngói,bên trong có bàn và tủ đựng hồ sơ. Ngay sát phía bên ngoài phòng làm việc là hai cây xà cừ cổ thụ,phần gốc cây có bệ xi măng hình như mới được xây,nước xi măng nhìn vẫn chưa ráo hẳn. Phía cuối sân,đập ngay vào mắt nó là một “hàng rào giẻ rách”. Có hai dây phơi một trên,một dưới vắt đầy quần áo bẩn thỉu,túm tụm,chồng chéo lên nhau. Cạnh dây phơi nếu không nhầm thì là khu vực tắm rửa,có bể nước trong ấy. Thành bể chỉ cao hơn đầu gối. Cạnh khu vực tắm rửa là cánh cửa gỗ nhỏ,cửa đóng nhưng không khoá.

Sát ven bờ tường,ngay phía bên trái cùng phía với các ô cửa sổ màu xanh là một cửa sắt lớn. Cũng sơn xanh nhưng hình như đã lâu năm,sơn tróc rất nhiều cộng với hoen rỉ làm cánh cửa trông hơi bẩn thỉu,cũ kĩ. Then cửa to làm bằng sắt đặc dài khoảng mét rưỡi chốt ngang cửa. Nhìn vào phía trên cánh cửa lấp ló mấy cái đầu. Trên cánh cửa có một hộp đựng số giống bảng số báo điểm trong môn bóng chuyền. Số điểm báo ở đây là 156,không biết có ý nghĩa gì.

Ông Tuấn chỉ nó ra ngồi trên bệ xi măng xung quanh gốc cây còn ông cầm chùm chìa khoá đi ra phía cửa sắt. Ông mở khoá,đẩy tay nắm cái then cửa quay ngang lên rồi co chân đạp. Then cửa như được kéo,va chạm mạnh đánh rầm một tiếng đinh tai. Ông không mở cửa mà lùi lại mấy bước,đứng cách cửa sắt khoảng ba mét,tay chắp sau lưng.

Cánh cửa sắt từ từ mở. Khi mở toang ra thì thấy hai người ở phía trong,họ đẩy nhẹ đến khi cánh cửa sát kịch tường thì dừng lại rồi đi ra phía ngoài cửa,mỗi người một bên đứng thẳng người,thái độ nghiêm túc.

Hai người này như mặc đồng phục,trang phục của họ giống bộ đồ công nhân màu ghi xám. Một người cao to,da trắng,tóc bạc phơ. Người kia nhỏ con hơn nhưng dáng vẻ rắn rỏi,mái tóc dày,đen bóng để kiểu hiển nhi. Người tóc bạc nói: Báo cáo thầy,tổng buồng 156,có mặt đầy đủ,mọi thứ diễn ra bình thường.

Ông Tuấn “mặt sắt” gật đầu một cái. Người tóc đen quay vào trong nói to,dứt khoát: Ra đi.

Ngay lập tức,rất nhiều người từ phía trong đi ra. Dẫn đầu là nhóm người xếp hai hàng,tay cầm đủ các loại xô chậu,bước đi khẩn trương,vội vàng. Họ lao ngay ra khu vực bể nước. Tiếp sau đấy là khoảng hai mươi người nữa,nhóm này toàn những người đã có tuổi. Họ mở cửa căn phòng nhỏ cạnh bể nước rồi vào bên trong. Khi quay ra mỗi người cầm vài cái bao tải màu xanh rồi chia hướng đi. Phần lớn đi về phía nó,họ vòng ra phía sau gốc cây,vứt bao tải ở đấy. Vài người còn lại quay về gần phía cửa sắt,tập trung vào khu vực có mái che. Họ mở bao tải,lấy đồ bên trong ra rồi lúi húi sắp xếp gì đó. Trang phục của hai nhóm này gần giống nhau. Tất cả đều mặc áo ti cô trắng mỏng,chỉ khác là nhóm đầu tiên mặc quần đùi vải màu xanh đen,nhóm thứ hai mặc quần vải đỏ và da cam.

Khoảng 30 giây sau,lại tiếp tục có nhiều người đi ra. Lượng người lượt này đông hơn hẳn lúc trước. Họ xếp hàng một,mặt cúi gằm,tay để phía sau lưng,cắm cúi đi về phía trước. Những người này nhìn có vẻ rất khắc khổ. Đa số họ gầy đét,mặt hốc hác,chân tay không biết có những nốt gì loang lổ như hoa gấm. Khoảng chục người cuối cùng của nhóm này đi lại rất khó khăn,có vài người hình như không đi nổi,còn phải có người dìu nhưng vẫn rất cố gắng để di chuyển nhanh để không làm vướng người đằng sau. Quần áo của đợt người ra lần này không sạch sẽ như hai nhóm trước. Vẫn là áo ti cô nhưng đã chuyển sang màu cháo lòng,rách ngang dọc. Cái nào không rách thì cũng doãng ra hết cỡ,cổ áo xệ xuống,dãn ra tận vai. Quần đùi nhóm người mặc không phải là vải thô như các nhóm trước mà là vải ni lông mỏng tang,đủ các loại màu xanh,đỏ,đen,trắng…

Người đi đầu nhóm thứ ba dừng lại sát khu bể nước rồi ngồi xổm,tay khoanh lại,đặt lên trên đầu gối,mặt vẫn cúi gằm. Những người đi sau cũng làm y hệt,họ xếp làm ba hàng ngồi dọc bờ tường.

Nhóm người thứ tư đông ngang nhóm thứ ba nhưng dáng vẻ điệu bộ thì khác hoàn toàn. Nhóm này đi lại có vẻ thoải mái,không hàng không lối,chân vung tay quăng. Vài kẻ còn ra vẻ khệnh khạng,vừa đi vừa cười đùa. Từ đầu đến giờ nó ngồi quan sát tất cả nhưng chưa một ai quay ra nhìn nó. Chỉ đến khi nhóm người này đi ra mới có. Họ nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống,mỗi đứa một kiểu,đa số trợn trừng ra vẻ bặm trợn,vài kẻ hất hàm không hiểu ý muốn nói gì. Trang phục của bọn này không theo quy luật,hơi lộn xộn. Cũng chỉ là quần đùi áo phông nhưng rất nhiều kiểu như ở ngoài xã hội,chỉ vài đứa mặc giống kiểu của mấy nhóm trước,đa số trông sáng sủa,sạch sẽ như mặc đồ ở nhà hay giống như khi chơi thể thao vậy. Nhóm này cũng ngồi nối theo nhóm thứ ba nhưng không ngồi xổm,cũng không khoanh tay. Bọn nó ngồi cũng lộn xộn,đứa bệt đít xuống đất,đứa mang theo giấy để lót phía dưới,đứa thì cũng ngồi xổm nhưng hai tay để thoải mái. Bọn này gọi là xếp hàng nhưng quay ngang quay ngửa,nói chuyện rôm rả. Vài đứa quay sang nặn mụn cho nhau,cười nói vui vẻ.

Bên trong dường như người đã ra hết. Người tóc bạc quay lại nói với ông Tuấn mặt sắt: Báo cáo thầy đủ. Tuấn mặt sắt gật đầu.

Nhóm người cầm xô chậu lúc nãy đi vào khu bể nước chắc chờ người bên trong ra hết rồi mới hoạt động tiếp. Mỗi người hai xô nước hai bên,xếp hàng dọc quay trở vào buồng giam. Khi quay ra họ cầm xô không,đi nhanh như chạy.

Người mặc áo công nhân tóc để kiểu hiển nhi đi về phía nó. Nhìn kỹ thì tuy tóc ông này đen nhánh nhưng thực ra đã lớn tuổi. Ông nói với nó bằng giọng nói khá chân tình: Đừng ngồi trên bệ xi măng như thế,không hay đâu. Ngồi xổm dưới đất như mấy người kia kìa. Vừa nói ông ta vừa chỉ về phía những người đang xếp hàng.

Chân nó vẫn đau lắm. Khi bình thường,nó chẳng mấy khi ngồi xổm,còn lúc này làm thế khác nào tra tấn. Nó không làm được. Nó nói: Cháu không ngồi xổm được. Cháu ngồi bệt được không?

Người kia gật đầu rồi chờ nó thay đổi tư thế xong,ông hỏi: Tội gì? Gây án ở đâu?

Nó đáp: Cháu tội Giết người. Gây án ở Lương Khánh Thiện.

Ra vẻ suy nghĩ một chút rồi nhìn thẳng vào mắt nó,ông này hỏi tiếp: Vụ giết Đ Hải quan phải không?

Nó gật đầu,trong đầu thắc mắc,tại sao người này biết ngay vụ án ấy. Ông ta là ai mà hỏi nó mấy chuyện này? Sao bộ quần áo hai người mặc khác hẳn những người khác như thế?

Chưa kịp suy nghĩ hết mọi thứ trong đầu thì bất chợt một người ở ngay trước mặt nó,như chui từ dưới đất lên. Người này lùn tịt,chắc chỉ cao khoảng 1m50. Khuôn mặt hắn nhìn như khỉ khi cười nhăn nhở. Tóc hắn dày,không xoăn nhưng xù lên càng làm hắn trông thấp hơn. Tay chống nạnh,hắn nói rất lấc cấc: Nhà mày ở đâu?

Nó chẳng muốn trả lời thằng này,thái độ kiểu như thế nó không có thiện cảm. Nó im lặng.

Thằng này vẫn cười rồi nói tiếp: Sợ quá không nói được hả? Nghe này,cất cái mắt đi. Pha cứ rọi lung tung là cháy đấy. Nói xong hắn đi về phía bể nước,trên đường đi hắn quát tháo gì đó,chân tay vung vẩy,chỉ trỏ lung tung.

Mấy người xách nước vào buồng giờ chia làm hai tốp. Tốp thứ nhất,đông hơn vẫn xách nước. Tốp thứ hai chạy ra khu vực bể nước,mỗi người lấy một cái giẻ to nhìn như được làm từ cái chăn chiên vẫn còn khá mới rồi lại quay vào trong buồng giam. Mấy người này chắc đang lau dọn buồng.

Phía trong buồng giam bỗng nhiên xuất hiện ba người đi ra. Vì nhìn họ khác tất cả những người còn lại nên nó ngay lập tức chú ý đến ba người này.

Người thứ nhất cởi trần,da trắng bóc,cơ thể săn chắc,gọn gàng,dáng đi thanh thoát,miệng cười tươi. Người thứ hai cao lênh khênh,hơi gầy,mái tóc dài mượt cụp vào trong nhìn như cái nấm. Người này có đôi mắt rất lạ. Hắn cũng đang cười nhưng đôi mắt hắn không cười. Đôi mắt ấy nhìn như vô cảm. Nhìn lâu lâu chút thì có cảm giác hắn đang tập trung nhìn cái gì đó trước mặt,như đang suy nghĩ gì đó vậy. Người thứ ba lớn tuổi hơn hai người kia chút,khá to lớn,da ngăm đen,chân đi vòng kiềng. Hắn mặc bộ đồ thể thao màu sắc sặc sỡ,sắc đỏ và vàng là chủ đạo nên rất nổi bật khi cùng hai người kia đứng trước cửa buồng.

Đang quan sát mấy người này thì lại một người nữa làm nó giật mình. Người này ngồi xuống cạnh nó,nói nhỏ như nói thầm,giọng hơi khàn khàn. Đôi mắt đặc biệt gây chú ý bởi bên to bên bé,khi cất lời còn hơi nheo nheo lại. Hắn nói: Đừng ngó nghiêng như thế nếu không muốn bị người ta để ý vào đèn. Mày ở đâu?

Người này nói có vẻ chân tình nên nó trả lời: Tôi người Hà Nội.

Hắn có vẻ hơi bất ngờ,nhưng cũng hỏi tiếp luôn: Chắc mày bị bắt lâu rồi phải không? Vừa nói hắn vừa nhìn hai cái túi to của nó.

Nó đáp lại: Ừ,lâu rồi. Gần một năm.

Không hiểu sao bỗng nhiên hắn đứng phắt dậy,không nói gì và đi thẳng ra phía bể nước như vừa rồi chưa hề có mấy câu nói với nhau. Nó cảm giác người này đang tránh né ai đó,vì thế hắn mới lẳng lặng bỏ đi không nói gì như vậy.

Việc lau dọn buồng hình như đã xong,mấy người lâu dọn nhà bên trong ra hết phía ngoài. Khi đi ra họ cúi đầu tỏ vẻ tôn trọng ba người nó vừa chú ý rồi lách người đi phía sau lưng ba người này. Họ cũng xếp thành hàng. Ngồi đối diện với mấy người ngồi xổm khoanh tay,xung quanh gốc cây thứ hai,cạnh gốc cây nó đang ngồi.

Ba người kia vẫn ở trước cửa. Có một người cầm cái chiếu to,vừa gấp vừa đi ra phía sau lưng ba người này rồi đặt xuống đất,mời họ ngồi.

Hình như ba người này có vị thế lớn nhất nơi đây. Phong cách,cử chỉ cùng với điệu bộ của những người khác đối với họ làm nó cảm thấy thế.

Phía đối diện bên kia,ngay lúc này,trong đám người lố nhố nói cười,ngồi lộn xộn khi nãy dường như đang có vài kẻ nhìn nó,không phải chỉ một mà là rất nhiều. Chúng hình như đang ra hiệu cho nhau,hất hàm về phía nó. Một lúc sau thì hình như tất cả người trong nhóm này đang nhìn nó. Ánh mắt bọn chúng như đang đe doạ,thái độ gầm ghè muốn ăn tươi nuốt sống.

Nó không biết sắp tới đây chuyện gì sẽ đến. Bọn kia định làm gì mà nhìn nó như thế. Trước đấy đã vài người nhắc nó đừng ngó nghiêng nhưng nó không để vào đầu. Có lẽ đây là lý do. Kệ thôi,điều gì đến sẽ phải đến.
 
Biển số
OF-2678
Ngày cấp bằng
6/12/06
Số km
644
Động cơ
569,222 Mã lực
Phải nói cụ chủ nghị lực, và may mà cụ bị bắt không thì kiểu gì cũng sốc thuốc mất thôi, lời thật khó nghe cụ chủ thông cảm nhé.
Chắc thế Cụ ạ. Mấy ông bạn,ông anh em cũng nói thế :D
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top