- Biển số
- OF-484668
- Ngày cấp bằng
- 17/1/17
- Số km
- 1,962
- Động cơ
- 362,282 Mã lực
- Tuổi
- 124
Nhà cháu thì không suy nghĩ như mợ, bởi nói gì đi chăng nữa thì quê hương là một phần tất yếu trong cuộc đời mình và những chuyện bàn tán, xì xào này nọ cũng là một phần khó tránh khỏi của cuộc sống. Điều quan trọng là mình làm được những gì mình thích và phù hợp với khả năng bản thân, còn những gì không thích thì chỉ cần trao đổi xã giao để giữ phép lịch sự tối thiểu là đủ, tránh sa đà, giải thích dài dòng trong những chuyện như thế. Với các cụ thân sinh thì chỉ cần đả thông cho các cụ là cho dù thế nào đi chăng nữa con vẫn mạnh khỏe về thăm các cụ là được.Đã bao giờ cccm thấy chán về quê chưa? .
Em thì đợt này do ảnh hưởng của covid nên cũng đóng cửa về quê được gần tháng rồi .
Về quê , câu hỏi mà em phải trả lời nhiều nhất đó là :
- “ cô dạo này trên ý làm gì rồi ? Không làm nhà nước nữa à ( quê em cứ làm công ty hay văn phòng , các bà các thím đều cho là làm nhà nước) .
-“ sao nghỉ tết sớm thế ? , giờ hàng tháng kiếm được bao nhiêu tiền ? Chồng ở trên ý mỗi tháng kiếm được bao nhiêu ? .
Và rồi chỉ trong ngày hôm sau thôi câu trả lời của em đã thành chủ đề bàn tán của cả làng cả xóm .
nào thì “ cô ý trên Hà Nội có làm cái *** gì , bây giờ đi bán hàng chứ làm cái *** gì .
Hoặc là “ cho ăn học bao nhiêu năm , giờ ra đi bán hàng , bán thì *** ai chả bán được.
Chả ngon bằng con nhà nọ con nhà kia giờ công việc ổn định , ngồi đút chân gầm bàn .
Ôi . Em nghe họ chửi em mà em tăng xông lên đến óc . Nhưng phận con cháu , cãi thì chả dám cãi , mà phủi đít đứng dậy thì gọi là hỗn hào . Giải thích thì họ cố tình không hiểu . Đối với họ thì cứ đi làm lương 7-8 củ hàng tháng , làm văn phòng đoàng hoàng thì được gọi là công việc ổn định ( hay đúng hơn gọi là làm nhà nước ).
Thực ra ,dăm ba câu chuyện hàng xóm nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em lắm . Cái em nói ở đây là tự nhiên nó tác động đến tâm lí của bố mẹ em .Chẳng bố mẹ nào vui vẻ được khi nghe hàng xóm nói như vậy về con mình .
Đôi khi vì sợ mấy lời của mấy bà hàng xóm họ hàng mà e muốn về quê thăm bố mẹ mình cũng sợ bị nói ra nói vào tác động đến tâm lí của các cụ .
Mặc dù đã giải thích với các cụ là “ miệng thiên hạ họ nói gì kệ họ , bố mẹ không cần bận tâm , nhà nào họ chả móc chuyện ra nói được “
Nói thì nói vậy chứ ở quê tâm lí của các cụ khó thông lắm . Cứ ai nói con mình là về nằm vắt tay lên trán có khi suy nghĩ cả đêm .
Mệt mỏi thật sự .
Nhà cháu có lẽ may mắn hơn mợ ở chỗ bây giờ không còn phải bận tâm vì những việc đó nữa, bởi các cụ thân sinh khuất núi đã lâu và khi trở về quê hương đôi khi chỉ thấy có đề nghị các anh, chị, cô bác làm ăn nơi xa tham gia đóng góp xây dựng quê hương.