Cám ơn các cụ! Em xin tiếp ạ
Chuyến bay lên Leh là chiếc máy bay khá nhỏ, tôi không nhớ rõ nhưng kiểu như ATR72 thì phải. Tôi được hân hạnh ngồi cạnh một em Tây, em này đến từ Pháp. Trên máy bay em ấy cũng quay sang bắt chuyện tôi. Nhưng bài học lúc sáng còn đó. Chưa đánh răng rửa mặt gì cả mà cứ mở mồm ra nó lại bảo dân Vietnam mình bẩn, mồm thối. Nên tôi cứ ú a, ú ớ như thằng câm vậy hơn nữa em này cũng dạng cá "xấu" nên tôi cũng chẳng hào hứng lắm.
Khổ thân em bé người Pháp, chắc tưởng mình số đen, ngồi cạnh thằng tốt nghiệp cử nhân Xã đàn nên lấy sách ra đọc.
Bay khoảng hơn một tiếng dãy Himalaya bắt đầu hiện ra qua ô cửa kính máy bay. Những ngọn núi tuyết trộn vào những đám mây trắng tạo nên một khung cảnh mờ ảo. Nhiều lúc chẳng biết được đâu là đỉnh núi đâu là mây nữa. Lúc này cũng sắp hạ cánh nên phi công giảm độ cao, nên tôi cứ sợ sợ. Nhỡ đâu thằng phi công cũng nhìn nhầm cứ tưởng đỉnh núi tuyết là mây lại roẹt một cái rách bụng máy bay thì bỏ mẹ.
Máy bay bay thấp đến nỗi cảm giác chỉ cần thò tay qua cửa sổ là có thể chạm được tới đỉnh núi. Thi thoảng anh phi công chắc cũng muốn lấy le với mấy em tiếp viên nên chao cánh một cái. Lập tức thung lũng dưới chân núi hiện ra với những khoảng xanh, cong sông uốn quanh nằm giữa những ngọn núi mầu nâu đỉnh phủ đầy tuyết trắng tạo nên một khung cảnh ngỡ như ở trên thiên đường.
Em người Pháp thoáng thấy khung cảnh qua cửa sổ ồ lên một tiếng rồi nhoài người qua người tôi đưa cái điện thoại qua cửa sổ chụp ảnh. Ấy nhưng em này chắc học cơ khí ra các bác à. Cam, quýt, bưởi không thấy đâu toàn thấy ốc vít cọ vào người tôi làm cái làn da châu Á mỏng manh của tôi bị tổn thương cực lớn. Khó chịu quá, nếu em nó tốt nghiệp trường nông nghiệp khoa trái cây "Bưởi hay dưa hấu gì đấy" tôi cũng để im. Nhưng đằng này toàn thấy ốc vít với cờ lê nên tôi bèn giơ tay ra hiệu chụp ảnh với ý là em ấy đưa điện thoại đây tôi chụp cho. Nhưng em ấy hiểu nhầm là chụp ảnh với tôi nên đưa điện thoại lên selfie xoẹt một cái. Tôi định nói
"Non" nhưng nghĩ đến cái hơi thở thơm tho của tôi lại ko dám mở mồm, đành ra hiệu lại. Lúc này em nó đã hiểu và nhe ra bộ răng mái hiên nói
"Merci!". Chắc trong bụng nó nghĩ thằng câm này mà cũng galant phết
Vài hình ảnh về chiếc máy bay và cảnh vật qua ô cửa kính