Em thì mất tiền nhiều lắm nhưng cũng chẳng thay đổi được cái bản tính tin người mà thực sự không tin thì cộng sự của mình cũng mất sự chủ động, sáng tạo của họ, phải để cho họ một khoảng sân để họ chơi, họ múa thì mới thấy được cái hay cái đẹp của họ. Mỗi ngành nghề lại có kiểu ăn bẩn khác nhau, làm sao mình biết hết được.
Năm 2014 em vào thành phố ven biển chơi, ông anh có tí quen biết mò đến mời đi nhậu, nhậu xong ông chìa cho cái bản đồ bảo. Chú chơi với Bí thơ thì vô xin miếng đất này, xây được ba bốn cái biệt thự anh em chia nhau mỗi đứa cái, đất bên sông đẹp lăm. Sáng sớm hôm sau ông mò đến khách sạn sớm và chở em đi xem đất. Mảnh đất bên cái lò gạch bỏ hoang cây dại mọc um tùm xung quanh là lúa một vụ đất bạc phếch em cũng không thích nhưng đã chót ăn cơm mời rồi thì cũng đồng ý vác bản đồ đi xin đất.
Qua cái tổ cu canh cổng của mấy chú công an, mò vào thành ủy, qua mấy vòng mới tới được phòng bí thơ, nhọc nhọc là. Anh anh em em khen khen, ca ca ngợi ngợi ông anh rồi chìa bản đồ ra xin đất. Ổng chỉ ký vào cái là thuộc cấp nó làm hết cho mình (anh giám đốc sở bảo thế), rất hồi hộp... Ông xem bản đồ nheo nheo cái mắt rồi cười khẩy rất đểu... Toi, lão *** cho mình rồi. Lão bất chợt cất tiếng nói, không được đâu, có làm thì làm lớn lên tí chứ làm thế này làm gì (mình đếch dám nói là đi xin hộ vì được dặn trước), Tiện mồm vâng, ông ấy gọi cậu chánh văn phòng sang lấy bút vạch cho mấy đường thẳng từ đây đến đây nè rồi ký vào cái bản đồ đó. Cậu chánh văn phòng vâng dạ rồi dẫn em qua chỗ cậu ấy, gọi điện cho ông địa chính quận lên đo đất trên bản đồ thì được gần nửa triệu m2. Em hết cả hồn, đời bất động sản bắt đầu nhưng em chả biết gì về bất động sản cả. Theo tư vấn, em lập chi nhanh, thực hiện thủ tục pháp lý, tiền lobby thì không mất gọi là đồng quà tấm bánh cho vui thôi nhưng bọn chi nhánh nó đốt của em tiền nhậu trong hai năm gần hai chục tỷ, không biết nó ăn gì mà ăn lắm thế mà em ở đó thì có phải mời ai đâu ( tổ cụ chúng nó mua hóa đơn toàn hóa đơn bỏ chốn, lúc quyết toán thuế em vỡ mặt lần nữa). Khi thi công hạn tầng thì cài cắm giá với các nhà thầu em cũng mất mớ to tướng nữa.
Với các nhà thầu, sau này em không trả tiền cho nữa, gọi từng ông đến vứt cho cái bút tời giấy bảo ghi ra thằng nào gửi giá, gửi bao nhiêu ghi hết ra rồi tao trả tiền, tao trả đủ không thiếu một xu và chúng mày cũng không phải trả tiền gửi giá cho chúng nó nữa. Một số ông thì không viết còn lại đa phần là liệt kê hết. Đọc mà dật cả mình về thủ đoạn của chúng. Em trả hết tiền cho nhà thầu, thay máu toàn bộ ban lãnh đạo và có đủ cơ sở để khởi tố chúng nó. Lúc cú thì cho chúng mày vô khám cho hả dận nhưng lúc nghĩ lại cán án theo đuổi chúng nó cả đời, gia đình, họ hàng, bạn bè nữa. Chúng nó dính án sống quá nhục, có thể tan nát cả gia đình thế là em lại thôi. Đành ru lòng mình vậy !