Em nghĩ anh nên đi nhổ răng khách của anh cho nhanh hihiVâng để em nhổ nốt răng xem có bán đc k rồi tính mợ ạ.![]()
Em nghĩ anh nên đi nhổ răng khách của anh cho nhanh hihiVâng để em nhổ nốt răng xem có bán đc k rồi tính mợ ạ.![]()
Khách đi chơi thì toàn tụi chả có gì ngoài tiền mí tg nhưng vặt đc răng họ thì cũng k đơn giản mợ ạ.Em nghĩ anh nên đi nhổ răng khách của anh cho nhanh hihi
Thế mới phải ủ mưu anh ạ.Khách đi chơi thì toàn tụi chả có gì ngoài tiền mí tg nhưng vặt đc răng họ thì cũng k đơn giản mợ ạ.![]()
Sung xanh và non thía lày thì mợ chờ lâu lém.Thế mới phải ủ mưu anh ạ.
Em thì cái gì cũng thích mà lưởi ko muốn làm gì, chỉ muốn ngồi dưới gốc sung thôi.
Haha cho em xin cái ảnh.Sung xanh và non thía lày thì mợ chờ lâu lém.
![]()
Thì ảnh mợ smile1102 hồi bé ở nhà- ảnh em lấy FB mợ ý mà cụ. Xin phép mợ Smile1102 em dùng ảnh độc nhé.Haha cho em xin cái ảnh.
Nhìn cũng giông giống cụ anh ạThì ảnh mợ smile1102 hồi bé ở nhà- ảnh em lấy FB mợ ý mà cụ. Xin phép mợ Smile1102 em dùng ảnh độc nhé.![]()
Cụ đã thử bộ môn dưỡng sinh đôi phối hợp, truyền thống và đậm nhân văn chưa?em trung niên đang khốn khổ vì mất ngủ 5 năm nay rùi
trưa nay iểm vừa triển ạCụ đã thử bộ môn dưỡng sinh đôi phối hợp, truyền thống và đậm nhân văn chưa?
![]()
Triển xong ngủ ngay thì thuốc mới tác dụng chứ Cụtrưa nay iểm vừa triển ạ![]()
Cái món chứng cháo này dây vào em cũng mất nhiều tiền.Đại ca, mời anh. Cũng có chỗ cụ chém gió ác hơn em
, nhưng em đọc hiểu cả chỗ lặng gió. Sau này nghề chọn người là cụ làm công việc liên quan đến mua bán, sáp nhập hay về chứng khoán luôn ạ?
Đoạn ngủ như không ngủ thì em hiểu. Gần đây em mới vào tâm sự cả đêm bóc chi phí.
Cái món chứng cháo này dây vào em cũng mất nhiều tiền.
Phương pháp quản lý của em là tin thì mới dùng, đã dùng là tin tưởng. Trong mảng chứng cháo này em để cho một cậu cầm nhóm đầu tư tự quyết theo nguyên tắc là đối với đầu tư ngắn hạn thì các cậu ấy phân tích và trình danh mục, số tiền đầu tư cho mỗi mã và khoảng giá mua bán, cắt lỗ chốt lãi . Em duyệt tờ trình sau đó các cậu ấy tùy vào tình hình mà chủ động mua bán.
Có vài mã lỗ to. lỗ nhiều nhất là mã XMC (Xi măng xuân mai) em tìm hiểu thì mới biết. Các cậu ấy chọn những mã có rất ít giao dịch, số tiền vào ra không nhiều, mua vào ở khoảng giá rất thấp... sau đó dựa theo thị trường đánh lên trong một khoảng thời gian nhất định đủ để cho các yêu tố phân tích kỹ thuật đẹp. Khi đó các cậu ấy đưa vào danh mục đầu tư, em phê duyệt song là có tiền, có khoảng giá... Các cậu ấy bán ra chốt lời, người mua lại là chính các cậu ấy nhưng tài khoản của Cty và tiền của Cty. Khi bán hết thì buông bỏ giá cổ phiếu tụt dốc và phần lỗ lớn thuộc về Cty. Lúc nó đã tụt quá đà thì có cắt lỗ cũng chẳng ai mua. Đã lỗ càng lỗ hơn.
Cái món đầu tư chứng cháo này trả giá đắt phết, tiền thì thôi bỏ nhưng đắt nhất là mất người, mất lòng tin vào con người. Lỗi cũng là do mình cả, chả đổ cho ai, dốt và quản lý yếu kém nên tạo các kẽ hở cho lòng tham của phần con trong người của các cậu ấy trỗi dậy.
Đúng là cái sự học, cái sự tích lũy kiến thức, kinh nghiệm chẳng bao giờ là đủ.
Vụ này chắc ai cũng phải trải qua rồi mới tự rút ra được bài học (nếu còn cơ hội rút). "Tri túc" thì là thánh nhân mất rồi cụ nhỉ.Cái món chứng cháo này dây vào em cũng mất nhiều tiền.
Phương pháp quản lý của em là tin thì mới dùng, đã dùng là tin tưởng. Trong mảng chứng cháo này em để cho một cậu cầm nhóm đầu tư tự quyết theo nguyên tắc là đối với đầu tư ngắn hạn thì các cậu ấy phân tích và trình danh mục, số tiền đầu tư cho mỗi mã và khoảng giá mua bán, cắt lỗ chốt lãi . Em duyệt tờ trình sau đó các cậu ấy tùy vào tình hình mà chủ động mua bán.
Có vài mã lỗ to. lỗ nhiều nhất là mã XMC (Xi măng xuân mai) em tìm hiểu thì mới biết. Các cậu ấy chọn những mã có rất ít giao dịch, số tiền vào ra không nhiều, mua vào ở khoảng giá rất thấp... sau đó dựa theo thị trường đánh lên trong một khoảng thời gian nhất định đủ để cho các yêu tố phân tích kỹ thuật đẹp. Khi đó các cậu ấy đưa vào danh mục đầu tư, em phê duyệt song là có tiền, có khoảng giá... Các cậu ấy bán ra chốt lời, người mua lại là chính các cậu ấy nhưng tài khoản của Cty và tiền của Cty. Khi bán hết thì buông bỏ giá cổ phiếu tụt dốc và phần lỗ lớn thuộc về Cty. Lúc nó đã tụt quá đà thì có cắt lỗ cũng chẳng ai mua. Đã lỗ càng lỗ hơn.
Cái món đầu tư chứng cháo này trả giá đắt phết, tiền thì thôi bỏ nhưng đắt nhất là mất người, mất lòng tin vào con người. Lỗi cũng là do mình cả, chả đổ cho ai, dốt và quản lý yếu kém nên tạo các kẽ hở cho lòng tham của phần con trong người của các cậu ấy trỗi dậy.
Đúng là cái sự học, cái sự tích lũy kiến thức, kinh nghiệm chẳng bao giờ là đủ.
Hồi xưa thầy em dạy em "Người làm, trời nhìn" mãi sau này mới hiểu.Hồi mới chập chững đi làm em nhớ chồng nói với em, "đừng bao giờ vứt tiền ra giữa đường". Con người ta có thể không tham nhưng do sự sơ xảy, tài sản bày ra trước mắt mà hành động khác đi. Sau này em được nghe câu: "ai cũng có giá". Một người cơm không có ăn thì chỉ cần vài trăm ngàn, hay cái điện thoại để khoá cửa hớ hênh cũng sẽ lấy. Một tỷ phú khi số tiền đủ lớn sẽ băn khoăn về việc bán mình. Ai cũng có thể phạm lỗi khi món lợi vượt qua mức giá của họ.
Một phần là chỉ tin mình, một phần là không muốn đẩy người khác vào thế phải lựa chọn, em luôn cố kiểm soát tối đa. Phần thứ hai, tự nhiên hơn, khái niệm chiến hữu, huynh đệ với phụ nữ không "kết nghĩa vườn đào" như đàn ông. Trong hoàn cảnh của cụ, vừa nhiều tiền vừa nhiều việc, không thể cái gì cũng tự làm, thì không nói hay được. Lỗi sai đó không ảnh hưởng gì đến sự kính trọng của em với người anh đi trước là cụ. Chúc anh ngày mới nhiều niềm vui!
Đứa bé nào cũng được dạy không lấy đồ không phải của mình. Việc xấu nào không ai biết thì trời biết, đất biết, trong lòng mình biết. Nhưng trên cuộc đời này nhiều lúc vào thế không làm không được. Ví như nhân viên ngân hàng không chỉ vì tiền khách đưa mà cố gắng phê duyệt khoản vay đâu, họ chịu âp lực doanh số. Không đạt thì lương không có, vị trí không giữ được, rồi ai nuôi gia đình? Người ta càng có điều kiện thì càng dễ sống có lý tưởng. Thế nên em hy vọng rằng những gì là va chạm với cuộc đời thì em hứng rồi, duyên hay nghiệp cũng là đời bố mẹ. Tới đời bọn trẻ con chúng nó chỉ cần sống đúng như bông tuyết, kiếm tiền đủ ăn là lấp lánh, không đủ ăn mà trái lương tâm thì không cần cố, có bố mẹ đỡ phía sau.Hồi xưa thầy em dạy em "Người làm, trời nhìn" mãi sau này mới hiểu.