Có người nói cách viết của tôi nổi loạn, mãnh liệt, thi thoảng hơi tưng tửng như Trang Hạ, đôi lúc ngôn ngữ bạo lực như Vi thùy Linh, thật ra tôi chỉ hao hao thoang thoảng nhang nhác như họ vì chút nào đó đồng cảm xúc, quan điểm. Văn tôi không chau chuốt, cầu kỳ, thậm chí mộc mạc, thiếu tiết chế, cách xử lý đơn giản và thô kệch, lan man dàn trải thiếu tập trung vì vốn kiến thức ngôn ngữ hạn hẹp, thiếu đam mê văn học, thiếu đầu óc quan sát tinh tế. Tôi không đọc bất cứ truyện hay tiểu thuyết, tôi không thích đi du lịch, tất cả những gì viết đều từ tim, từ tâm hồn đôi khi từ sự bịa đặt. Còn nhớ, tôi xé hàng nghìn trang Nguyễn Trãi Toàn Tập chỉ để nhóm bếp lò cho nhanh, lẵng quả thông hay đồi gió hú mà tôi vô tình thấy trên kệ sách của ông mà được biết có thể toàn quyền sử dụng. Tôi đã sử dụng văn học như thế đó, dập tắt ngọn lửa bão bùng trong quá khứ rồi nhen nhóm những đốm lập lòe ở hiện tại.