Cô mơ màng hất tóc ra phía sau, ngoài hiên bóng nắng đã đứng nhưng cái oi bức vẫn táp vào người hừng hực, Mẹ cô bất giác quay sang nói. Má con đánh hơi hồng, nhìn trông sẽ già, mà sao cái váy giống vay ngủ, không nên mặc ra ngoài đường.... rồi Vn dạo này thấy trên TV lắm mẫu thiết kế đẹp. Cô mỉm cười, cái tủ quần áo chỉ có khoảng 5 cái váy, toàn kín cổng cao tường, na ná 1 kiểu, màu sắc chủ đạo luôn là đen bởi Cô ko có form người đẹp, mập mạp thấp ngắn cố giấu mình trong những thứ đơn giản chìm nghỉm tránh sự chú ý và hạn chế nhược điểm. Thật ra Cô thích những màu tươi trẻ nhưng từ lâu đã ko cho phép mình nổi bật, Cô gọi đó là chơi trội, dường như ẩn chứa sâu sa lại là sự thiếu tự tin đến mặc cảm, Cô sợ đàn ông và không tin nữa rồi, Cô muốn ai đó nhận ra Cô giữa những vô thường . Mẹ cứ nói và Cô cứ nghe vô thức, thi thoảng gần đầu lấy lệ ra vẻ chăm chú, Bà có vẻ hài lòng khi thấy cô tiếp thụ ý kiến nhưng rồi lại càu càu khó chịu nhận ra con gái mình vẫn chưa lớn.......