Lý thuyết luôn rất dễ , thế nhưngHaizzz mợ lại để cảm xúc tràn ngập chi phối rồi. Tách tâm ra tự quan sát cảm xúc của mình đi xem sao? Mợ ko muốn thay đổi, mợ ko quyết định thay đổi thì ko ai giúp đc mợ đâu ạ
Lý thuyết luôn rất dễ , thế nhưngHaizzz mợ lại để cảm xúc tràn ngập chi phối rồi. Tách tâm ra tự quan sát cảm xúc của mình đi xem sao? Mợ ko muốn thay đổi, mợ ko quyết định thay đổi thì ko ai giúp đc mợ đâu ạ
Em hiểu điều mợ nói chứ. Nhưng nhiều chuyện tủn mủn làm em bị ức chế. Như quần áo, tóc tai cho đến ăn gì đi đâu V.v...Câu hỏi của mợ là làm sao để không tổn thương tinh thần? Em không thấy đi đôi với hành động trên.
Mợ không cảm thấy dễ chịu phần lớn là do suy nghĩ của mợ, mợ đọc lại còm trên của mợ xem sao?
Em muốn hỏi cái vấn đề ấy to hay nhỏ? Ai đúng ai sai? Tại sao mợ có nhu cầu được nhường? Nhu cầu làm ngược lại? Em thấy sự háo thắng trong đó.
Nếu người kia nhất nhất muốn mọi sự theo ý họ và họ quyết sai bét thì 1 chuyện. Nếu chuyện khó phân biệt đúng sai, hoặc phải sau này khi nhìn lại mới nhận ra là mợ chưa đúng thì sao?
Mợ yêu người đó hay yêu bản ngã của mợ, yêu 1 người liệu có luôn cần được nhường nhịn? Tại sao không đơn giản hoá: cái gì mình đúng thì tìm cách thuyết phục, chuyện gì mình sai thì mình sửa. Chuyện gì chưa ngã ngũ được đúng sai... lùi 1 bước trời cao biển rộng. Mợ cho mình cái quyền lười biếng, để người ta quyết dùm, vậy là nhẹ nhàng, khỏi tổn thương, khỏi đau đầu suy nghĩ.
Đây là em nói trường hợp bình thường. Có trường hợp bệnh lý có tên Narcissist, sống cạnh người bệnh kiểu này thì như ở dưới địa ngục, lời khuyên là thoát ra càng sớm càng tốt.
Thế nhưng mợ ko chịu bắt đầu Mợ luôn đổ lỗi cho hoàn cảnh, mợ tìm mọi cách thoái thác và lý do. Những thứ e nói với mợ là để mợ thực hành chứ ko phải để mợ đọc lý thuyết đâu. Nếu e nói kiểu lý thuyết thì đó sẽ là Thiền quán và thiền minh sát của Đạo Phật cơ ạ.Lý thuyết luôn rất dễ , thế nhưng
Chúc cụ ngủ ngon g9Thế nhưng mợ ko chịu bắt đầu Mợ luôn đổ lỗi cho hoàn cảnh, mợ tìm mọi cách thoái thác và lý do. Những thứ e nói với mợ là để mợ thực hành chứ ko phải để mợ đọc lý thuyết đâu. Nếu e nói kiểu lý thuyết thì đó sẽ là Thiền quán và thiền minh sát của Đạo Phật cơ ạ.
Mợ phải mạnh mẽ lên, hèn nhát ngần đấy năm đủ rồi, thắp đuốc lên mà đi, mọi người có thể giúp mợ, đỡ mợ, dìu mợ đi nhưng ko thể bước chân đi thay cho mợ được.
Cách tốt nhất là im lặng mợ ahEm có nick trên này lâu rồi, nhưng ko tiện dùng nick cũ.
Các cụ mợ cho em hỏi, làm cách nào để chung sống với một người gia trưởng mà mình ko bị tổn thương tinh thần ?!?
Em sẵn vodka mời rồi ạ !
Yêu thương và từ bi là cách duy nhất. Nếu cụ/mợ vẫn cảm thấy bị tổn thương tức là mợ chưa yêu thương 100%, trái tim mợ chưa đủ rộng lớn, hay tình yêu của mợ có kèm điều kiện, hoặc tình yêu của mợ vẫn phân biệt mình với ng khác.
Có thể hơi khó hình dung chưa biết cách thực hành, mợ thử tự quan sá t mình lúc tổn thương xem sao? Ngắm nghía nó 1 cách khách quan xem sao? Nhớ là chỉ cảm nhận nó, ko đc can thiệp, nó buồn cứ kệ nó buồn, lúc buồn lúc đỡ rồi hết buồn cứ mặc kệ nó chỉ quan sát thôi. Làm liên tục như vậy dần dần ít buồn hơn sẽ đưa thêm "yêu thương". Rồi mợ sẽ thấy sự kỳ diệu.
Ps : Thứ e nói ko trừu tượng, rất cụ thể, nhưng khó tin. Em nói nghiêm túc đấy ạ. Mà sự thật hơi giật mình là lỗi do mình là chính. Ko phải người này thì người khác cũng làm mình tổn thương. Sống trên hoang đảo ko có ai thì hoàn cảnh sẽ làm mình tổn thương. Tổn thương ko hơn ko kém là 1 cảm xúc xuất hiện khi mình bế tắc do sự vật sự việc diễn ra ko đúng ý mình mà mình buộc phải chấp nhận. Nếu ko mưu cầu ko ham muốn ko ích kỷ sẽ ko bh tổn thương mợ nhé.
Cao thủ Thiền Quán là đâyYêu thương và từ bi là cách duy nhất. Nếu cụ/mợ vẫn cảm thấy bị tổn thương tức là mợ chưa yêu thương 100%, trái tim mợ chưa đủ rộng lớn, hay tình yêu của mợ có kèm điều kiện, hoặc tình yêu của mợ vẫn phân biệt mình với ng khác.
Có thể hơi khó hình dung chưa biết cách thực hành, mợ thử tự quan sá t mình lúc tổn thương xem sao? Ngắm nghía nó 1 cách khách quan xem sao? Nhớ là chỉ cảm nhận nó, ko đc can thiệp, nó buồn cứ kệ nó buồn, lúc buồn lúc đỡ rồi hết buồn cứ mặc kệ nó chỉ quan sát thôi. Làm liên tục như vậy dần dần ít buồn hơn sẽ đưa thêm "yêu thương". Rồi mợ sẽ thấy sự kỳ diệu.
Ps : Thứ e nói ko trừu tượng, rất cụ thể, nhưng khó tin. Em nói nghiêm túc đấy ạ. Mà sự thật hơi giật mình là lỗi do mình là chính. Ko phải người này thì người khác cũng làm mình tổn thương. Sống trên hoang đảo ko có ai thì hoàn cảnh sẽ làm mình tổn thương. Tổn thương ko hơn ko kém là 1 cảm xúc xuất hiện khi mình bế tắc do sự vật sự việc diễn ra ko đúng ý mình mà mình buộc phải chấp nhận. Nếu ko mưu cầu ko ham muốn ko ích kỷ sẽ ko bh tổn thương mợ nhé.
Sống với người gia trưởng thì bản thân phải ko hiếu thắng trước tiên. Giữ tự trọng thay vì tự ái. Có chính kiến nhưng ko bảo thủ.Em có nick trên này lâu rồi, nhưng ko tiện dùng nick cũ.
Các cụ mợ cho em hỏi, làm cách nào để chung sống với một người gia trưởng mà mình ko bị tổn thương tinh thần ?!?
Em sẵn vodka mời rồi ạ !
Gia trưởng cũng có cái hay chứ ạ. Người đàn ông gia trưởng thường là người tự chịu trách nhiệm về bản thân họ, đứng mũi chịu sào, chu cấp và bảo vệ gia đình. Sống với nhau thì nhìn vào điểm mạnh thay vì điểm yếu.tính gia trưởng nó ăn vào máu, vào não rồi thì ko thay đổi được, mà cái loại gia trưởng thường ngu và bảo thủ. mợ không nex thì xác định sống chung với ấm ức, bực mình thậm chí là đau khổ cả đời.
Vâng, cam ơn mợ. Em sẽ tham khảoSống với người gia trưởng thì bản thân phải ko hiếu thắng trước tiên. Giữ tự trọng thay vì tự ái. Có chính kiến nhưng ko bảo thủ.
Nói chung là cũng mệt ý
Mợ có thể tham khảo mợ này
Cải tạo chồng gia trưởng, coi thường vợ
Vâng, cam ơn mợ. Em sẽ tham khảoSống với người gia trưởng thì bản thân phải ko hiếu thắng trước tiên. Giữ tự trọng thay vì tự ái. Có chính kiến nhưng ko bảo thủ.
Nói chung là cũng mệt ý
Mợ có thể tham khảo mợ này
Cải tạo chồng gia trưởng, coi thường vợ
Thì mình dữ hơn nó. Tiên hạ thủ vi cường, bóp chết nó ngay từ loạt đạn đầu, nó muốn gia trưởng cũng đếu được.Em có nick trên này lâu rồi, nhưng ko tiện dùng nick cũ.
Các cụ mợ cho em hỏi, làm cách nào để chung sống với một người gia trưởng mà mình ko bị tổn thương tinh thần ?!?
Em sẵn vodka mời rồi ạ !
Đừng khôn quá là đcÈo, em ko làm được
Hihi đẹp như mợ thì làm gì chả đcChọn sai ngay từ đầu.
Đáng lẽ phải áp dụng bài dạy con từ thủa còn thơ, dạy chồng từ thủa bơ vơ mới về.
Ngay từ khi quen và yêu phải thể hiện quyền lực và đàn áp đối tác. Lấy về thì cứ theo nếp cũ mà triển khai
Hichic, em mà khôn đã chả dại thế nàyĐừng khôn quá là đc
Khi ko biết thế nào là gia trưởng thì ngon rùi
Có câu: "ko nhất thiết phải mù quáng trong tình iu nhưng cūng cần phải nhắm mắt một cách kịp thời"Hichic, em mà khôn đã chả dại thế này
Mợ sang Nhật xem vợ Nhật người ta hành xử thế nào về cứ thế mà thực hiện là được.Vấn đề là em quá dại, để trèo lên một lần và giờ thích ngồi luôn. Chả chịu xuống í
Cám ơn CMYêu thương và từ bi là cách duy nhất. Nếu cụ/mợ vẫn cảm thấy bị tổn thương tức là mợ chưa yêu thương 100%, trái tim mợ chưa đủ rộng lớn, hay tình yêu của mợ có kèm điều kiện, hoặc tình yêu của mợ vẫn phân biệt mình với ng khác.
Có thể hơi khó hình dung chưa biết cách thực hành, mợ thử tự quan sá t mình lúc tổn thương xem sao? Ngắm nghía nó 1 cách khách quan xem sao? Nhớ là chỉ cảm nhận nó, ko đc can thiệp, nó buồn cứ kệ nó buồn, lúc buồn lúc đỡ rồi hết buồn cứ mặc kệ nó chỉ quan sát thôi. Làm liên tục như vậy dần dần ít buồn hơn sẽ đưa thêm "yêu thương". Rồi mợ sẽ thấy sự kỳ diệu.
Ps : Thứ e nói ko trừu tượng, rất cụ thể, nhưng khó tin. Em nói nghiêm túc đấy ạ. Mà sự thật hơi giật mình là lỗi do mình là chính. Ko phải người này thì người khác cũng làm mình tổn thương. Sống trên hoang đảo ko có ai thì hoàn cảnh sẽ làm mình tổn thương. Tổn thương ko hơn ko kém là 1 cảm xúc xuất hiện khi mình bế tắc do sự vật sự việc diễn ra ko đúng ý mình mà mình buộc phải chấp nhận. Nếu ko mưu cầu ko ham muốn ko ích kỷ sẽ ko bh tổn thương mợ nhé.