- Biển số
- OF-663750
- Ngày cấp bằng
- 30/5/19
- Số km
- 15,907
- Động cơ
- 326,662 Mã lực
Em công nhận dịch vụ ngoài Bắc cực kỳ tệ. Em đi chợ trong Huế, họ bán cho em từ 1/4 quả dứa, tý teo hành thì là, gia giảm chiều ý mình vừa vặn 1 bát canh. Trong khi mới gần đây đi chợ quen nó mới đồng ý bán cho em 1/2 quả dứa, em lại dùng 1/4 còn lại cất ngăn đá bao giờ nấu lôi ra dùng nốt, quả bí to đùng vẫn bán cả quả. Đổi bữa đành phải mua, ăn 1/2 cũng được vài bữa, vứt đi phần còn lại vì to chả có chỗ để.Mình là khách, xác định vào quán ăn là mua một loại dịch vụ. Người bán hàng là người cung cấp dịch vụ và thu tiền, muốn nhiều tiền thì phải có nhiều khách. Muốn nhiều khách thì phải tử tế. Chửi khách, coi thường khách là tự giết chết mình.
Em đã ít nhất 2 lần "đập" bọn bán hàng.
Lần 1: Khi dịch covid19 bắt đầu xâm nhập HN (chưa bị dãn cách), nhưng bắt buộc phải đeo khẩu trang. Em dẫn con bé nhà em vào hàng trà sữa rất nổi tiếng. Hai bố con xếp hàng mãi, mà mấy cô nhân viên ở trong chẳng hỏi han gì, cứ vừa làm vừa cười đùa cợt nhả với mấy anh shiper (tay vẫn làm kem, miệng không đeo khẩu trang). Mấy anh shiper đến sau bố con em mà nhân viên nó cứ làm trước. Mãi sau nhân viên nó mới hỏi em cần mua gì. Lúc sau về, em chat thẳng với hãng nói về sự việc (nhấn mạnh thêm về việc nhân viên không đeo khẩu trang theo quy định rất gắt gao thời điểm ấy). Thế là sau đó, chủ shop gọi điện cho em xin lỗi các kiểu. Đến tối lại gọi cho em, bảo em nói lại với hãng, vì shop bị phạt và mấy nhân viên ca đó bị hãng dọa đuổi. Em cương quyết không nói giúp, vì lúc đó tình hình dịch căng thẳng tột độ, nếu bỏ qua, thì có thể xảy ra lây nhiễm từ cái shop này.
Lần 2, khá gần đây. Em là khách quen của một hiệu cafe cũng nổi tiếng, ở gần nhà. Hầu như ngày nào em cũng ngồi đó sau khi ăn sáng và trước khi vào làm. Mấy nhân viên quen thì chúng nó quá quen, thấy em vào là tự biết làm cafe gì rồi. Hôm đó là Chủ Nhật, rất đông khách, có nhân viên luân chuyển từ cơ sở khác qua. Em dẫn con gái đi học thêm gần đó, vào gọi đồ ăn sáng rồi cho cháu vào lớp. Em gọi set đồ hai bố con cả bánh mì que, trà sữa, cafe hơn 230k. Vì khách đông nên chờ cũng lâu, còn 5 phút nữa là đến giờ vào lớp, em mới ra quầy bảo cậu nhân viên mới là bánh chín chưa cho anh nhận trước để cháu ăn, vào lớp cho kịp, mấy món kia để sau cũng được. Em nói hoàn toàn lịch sự. Thế mà em nhận được là gì. Nó nổi cáu luôn, tay nó bật cái nắp lò nướng bánh mì rồi sập lại rất mạnh, miệng thì nói "bếp nó nướng chứ không phải em nướng... blabla...". Em bảo, anh hỏi thế thôi, sao mày cáu, chửi lại khách thế. Nó lại càng nói to. Em đứng dậy, dắt con bé đi ra. Sau khi cho con bé vào lớp mà chưa kịp ăn gì, em rút điện thoại ra gọi thẳng lên hãng, nói lại sự việc, địa điểm. Sau đó lãnh đạo hãng alo lại, xin lỗi, hứa hẹn và xin số TK chuyển trả 230k. Em chắc cậu nhân viên kia bị đuổi việc. Sau đó, em không bao giờ bước chân vào cái cửa hàng đấy nữa.
Làm dịch vụ mà bố láo thì chỉ có chết.
Và cũng về dịch vụ, thì trong Nam làm tốt, rất tốt. Còn miền Bắc hay cụ thể HN thì...
Ăn sáng ngoài hàng chuyên có chuyện đến sau phục vụ trước, chờ đến giờ phải đi chưa được phục vụ như nhà cụ nên em cạch. Sáng ngày ra dậy sớm tý chuẩn bị bữa sáng cho chủ động đỡ bực mình.