Nghĩ cảnh ngồi lại phòng khách “trực ban” cả chiều cũng ớn, với lại ngoại phạm nên chẳng dại gì involve rồi về sau vớ vẩn lại bị lôi ra làm nhân chứng nên “mày ngồi lại mà tâm tư cho hết chỗ dở, tối thì về khách sạn tao nhắn số phòng sau, nhớ là đừng có hiểu sai lời cụ Học là okay”. Xin phép 2 bác cháu đi công chuyện, T ở lại chơi nhé, rồi té thẳng ra mấy cái cafe bên góc kia Nhà hát ngả ngốn.
Chỗ nào chiếu Video-cafe hồi xưa nhỉ, giờ chẳng nhận ra. “Reng reng”, điện thoại kêu “em đặt phòng cho anh rồi đấy, ở 11 tầng anh nhé. Anh đang ở đâu ạ?”, Thổ dân có khác, uống chưa hết cốc bột sắn đã thấy nhoáy nhoáy leo lên gác.
”Anh đến công ty em nhá, tất nhiên là không luxury như chỗ anh rồi nhưng chắc cũng không đến nỗi quá tệ”. “Xin lỗi, anh xuống HP cùng anh bạn thôi mà, cũng muốn đến chào xã giao xếp em nhưng không tiện vì thăm khách hàng phải báo trước với boss bên anh, em thừa biết còn gì”, chối khéo.
“Thôi, chê bọn em không qualified chứ gì, em biết thừa”. “Khổ quá, anh dám chê ai bao giờ đâu; toàn người khác chê anh đấy chứ!”. “Anh nhớ anh vừa nói gì đấy nhé!”. “Thì cũng một đôi khi chót quên thôi”, phải phòng vệ từ xa. “Chiều anh đã plan làm gì chưa”. “Chưa, anh đi hộ tống thằng bạn thôi mà”, buột miệng. “Em xin nghỉ chiều nay nhé”. Ơ, nghỉ hay đi làm thì ảnh hưởng gì đến cậu nhỉ, nghĩ thầm.
“Anh nghĩ là không cần đến mức ấy đâu, nghỉ nửa buổi tuần sau anh nhận được cái Debit Note với time sheet tính cho Partner thì chết”. “Sao lúc nào anh cũng đùa, em không thích cái gì cũng dính đến tiền”, nhấm nhẳng. “Thôi được rồi, uống nước đi rồi anh về check-in, lát nữa hai anh em sang ngó hiệu sách bên kia cái”, lùi nửa bước. “Ở dưới Lạch Tray có hiệu sách mới mở hay hơn anh ạ, em đưa anh xuống nhé”, hồ hởi hẳn.
Thì đi, ngồi đây nghe “cái nhà cô này, chỉ được cái hay LÓI, NÍ NUẬN” chối tai quá, con gái con đứa gì mà mồm ngậm tăm gẩy tanh tách ghê cả người, chân thu cả 2 lên ghế giữa ban ngày ban mặt ở chỗ đông người mà cứ như đang “quận công”, hết chỗ LÓI!