- Biển số
- OF-300731
- Ngày cấp bằng
- 5/12/13
- Số km
- 217
- Động cơ
- 307,796 Mã lực
Chiến tranh đã qua lâu nhưng còn quá nhiều cuộc đời chưa đc đền đáp những j họ đã mất đi!
Lão ủng hộ bằng hành động nhé.Trước tiên em thành thật xin lỗi cụ chủ vì bây giờ em mới đọc bài của cụ.
Với 4 tiếng đồng hồ đọc 1 thread từ đầu đến cuối mà lòng bao thăng trầm lúc vui, lúc ức, lúc thì xúc động.
Em không biết nói gì chỉ biết rằng trong lòng em rất khâm phục tấm lòng cụ chủ.
E xin góp ý chút, bác làm ơn cho wc to ra chút để đủ tắm đc ko ạ, còn bànbếp bác có thể làm dài hơn theo hình chữ L e thấy ko vấn đề gì ạCăn nhà dự kiến cho Ông Mười
Sửa thiết kế rồi mà lão?E xin góp ý chút, bác làm ơn cho wc to ra chút để đủ tắm đc ko ạ, còn bànbếp bác có thể làm dài hơn theo hình chữ L e thấy ko vấn đề gì ạ
Em vừa dứt lời, ông bật đứng lên nhưng không hiểu sao hai chân ông lại khuỵu xuống run rẩy. Hai tay ông chụp lấy cạnh bàn, lảo đảo ông thả người xuống ghế, thở dốc. Hai dòng nước mắt lăn ra từ hốc mắt tưởng chừng đã khô cạn từ lâu, mặt ông đờ đãn nhìn Phượng, miệng lắp bắp:Em và Phượng bước vào bàn, ông Mười vẫn ngồi tỏ vẻ sốt ruột, ông nhìn 2 đứa, Phượng khoanh tay cúi đầu chào ông lí nhí. Em giới thiệu nhanh với ông:
- Bạn của ông không đến được ông ạ. Thôi có bạn của con đây cũng vui rồi.
Ông nhìn trân trân vào mặt Phượng, lúc này Phượng vẫn đứng khoanh tay bối rối. Ông kéo ghế cho Phượng rồi nói:
- Bạn của cháu hả? Sao ông nhìn quen quá zậy. hà hà. Ông cũng bắt đầu bối rối (em không hiểu sao)
Phượng ngồi xuống bên cạnh ông, em ngồi đối diện quan sát, người Phượng co rúm lại và run lên.
Ông ghé sát vào mặt Phượng hỏi:
- Cháu tên gì?
- Dạ, con tên Phượng ạ! mặt Phượng tái dại.
- Tên Phượng hả? Con gái của ông Mười cũng tên Phượng cháu ạ, nó ở trên Thành phố lận!
- Dạ!
Lúc này Phượng không còn kiểm soát được mình nữa. Ông nhíu trán ghé sát hơn hỏi:
- Zậy cháu họ gì?
- Dạ, con họ Trương ạ.
Ông như bật người lên:
- Họ TRương hả, Trương gì cháu?
- Trương Thúy Phượng ạ!
Lúc này ông không giữ nổi mình:
- Trời ơi! ông la lên rồi ông ôm đầu.
Sợ kéo dài khoảnh khắc này Phượng không chịu nổi em nói ngay:
- Con Phượng đó ông, con ông đó!
............
Em nhớn tuổi rồi mà cũng rơi nước mắt các cụ/mợ ạ.Em vừa dứt lời, ông bật đứng lên nhưng không hiểu sao hai chân ông lại khuỵu xuống run rẩy. Hai tay ông chụp lấy cạnh bàn, lảo đảo ông thả người xuống ghế, thở dốc. Hai dòng nước mắt lăn ra từ hốc mắt tưởng chừng đã khô cạn từ lâu, mặt ông đờ đãn nhìn Phượng, miệng lắp bắp:
- Mày, mày...hổng nhớ ba hả Phượng? Ba này con!
Ông dang hai tay ra muốn ôm lấy Phượng nhưng ông lại thả xuống. Lúc này ông vẫn tưởng em đang dấu Phượng buổi gặp mặt này và Phượng không biết ông là ba nó.
Phượng bối rối, em không biết Phượng đang cười hay mếu nữa, cô ngồi co người lại run lên.
- Dạ con biết mà ba. Phượng cũng thổn thức.
Ông ghé sát người vào Phương, hai tay ông cầm lấy cánh tay Phượng sờ nắn, mắt nhìn trân trân, đầu ông lắc lắc từng nhịp (có lẽ ông không tin đây là sự thật???), nước mắt cứ lăn. Em quay mặt nhìn đi chỗ khác dấu nước mắt mình.
Phượng đã mất rất nhiều đêm suy nghĩ để quyết định cho chuyến đi này, cô dấu mẹ để một mình buồn tủi lên thăm ông. Cô muốn khi gặp ông cô sẽ trút hết uất ức, phiền muộn mà bao năm nay cô chất chứa trong lòng. Cô không dễ tha thứ cho ông, cô muốn ông phải chịu trừng phạt vì những gì ôg đã gây ra. Nhưng khi đối mặt với người cha tiều tụy, nhìn thấy cảm xúc của ông thì mọi dự định tan biến hết...Cô cảm nhận được Hạnh phúc vô bờ mà cha cô đang tận hưởng, cô không nỡ...
Đầu em ong ong, trống rỗng. Hạnh phúc đến với cha con ông lớn quá, em chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày như thế này trong suốt hành trình em đi tìm lại thân phận ông.
Hai tay ông vẫn cầm chặt lấy cánh tay Phượng, ông không dám buông ra, ông sợ Phương sẽ bỏ ông đi mất. Bất chợt em nghe ông nói:
- Ba khấu đầu xin lỗi các con và mẹ con. Ba có lỗi lớn với các con quá!
Phượng quay mặt đi không nói gì.
Hai cha con cứ líu ríu, líu ríu...thời gian như chùng lại, yên ắng!
Em đứng dậy nói:
- Thôi con dành thời gian cho 2 cha con ông đó. 11h30 con sẽ quay lại đón cha con ông đi ăn cơm nhé!
Hai cha con lúc này mới sực nhớ đến sự có mặt của em, ông gật đầu: Ừ cháu đi đi!
Em bước chân ra khỏi quán cà phê, lòng nhẹ nhõm thanh thản. Hạnh phúc của cha con ông cũng đã là hạnh phúc của em mất rồi. Phố xá nhộn nhịp, dòng người hối hả, tự nhiên em thấy mình lạc lõng...Tìm quán khác em ngồi trấn tĩnh lại mình.
Chuẩn đấy cụ ạ, em cũng nghĩ vậy.Nói thêm, em đã chuẩn bị cho buổi hội ngộ này theo "kịch bản" khác. Sẽ có 1 bữa tiệc, có nhiều người đến chia vui, có hoa để chúc mừng ông...nhưng em đã thay đổi vào giờ chót. Em cũng dặn Phượng phải bí mật buổi gặp này. Nếu mọi người biết, chính quyền biết Phượng lên thăm ông, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến việc em đang chạy giấy tờ hồ sơ chính sách cho ông Mười. Đơn giản họ nghĩ ông đã có nơi nương tựa, đã có con cái lo rồi...họ đâu cần biết hoàn cảnh của mẹ con Phượng khó khăn như thế nào đâu. Cũng chính vì lý do đó nên đến bây giờ em mới kể, sau khi ông được công nhận là hộ nghèo neo đơn, không nơi nương tựa.
He he, cụ là người đầu tiên và duy nhất thời điểm đó biết em thay đổi kịch bản đấy nhá! Cảm ơn cụ đã đồng hành sát sao với em trong suốt chặng đường này!Chuẩn đấy cụ ạ, em cũng nghĩ vậy.
Một liều thuốc trường sinh cụ nhỉ.Hai cha con ông đã có 24 tiếng đồng hồ bên nhau, em không biết ông nói những gì với Phượng, cả ngày cả đêm ông cứ líu ríu ở bên Phượng, cười nói nhiều lắm. Ông khoe: Con Phượng nó mua cho ông mấy bộ quần áo này, mặc vừa y luôn. khà khà.
Mời kụ vào đây nhá ! Hoan nghênh kụ chung tay với OF ủng hộ ông Mười Sơn !Em mới đọc đến trang 66, sẽ vẫn đọc tiếp, nhưng thấy cơ bản tiến trình của các cụ khá ổn rồi, bây giờ cần sự góp sức của OF, em chưa đọc hết nên ko biết đã có quỹ gì chưa, cụ KTP pm cho em tài khoản hoặc nếu có tk quỹ cho vụ này rồi thì làm ơn cụ nào quote lại giúp em cái, em muốn đóng góp chút ít về kinh tế, còn cả hiện vật và quần áo nữa nếu có thể em cũng xin đóng góp. Cám ơn các cụ.