- Biển số
- OF-136064
- Ngày cấp bằng
- 27/3/12
- Số km
- 185
- Động cơ
- 370,530 Mã lực
Hi cụ chủ cho em hỏi nhờ tý hôm nọ em chuyển vào tk cụ có nhận đcj kg ạ.
Ối dồi ôi ! Cháu ngưỡng mộ kụ quá cơ !Đối với những bạn trẻ, những người không sinh ra trong thời kỳ đấu tranh bảo vệ tổ quốc, tôi cho rằng rất đáng để nhắc lại cho các bạn nhớ lại lịch sử để các bạn trân trọng ngày hôm nay .
Nhìn lại lịch sử để thấy thiêng liêng hơn với từng tấc đất của tổ quốc mình. Mỗi tấc đất ấy đều thấm đẫm máu xương của những người đã ngã xuống. Điều ấy có thể đã nghe quen rồi.
Trên facebook của cháu tiện thể copy luôn sang đây cụ ahỐi dồi ôi ! Cháu ngưỡng mộ kụ quá cơ !
Xúc động quá ! Một lần nữa cám ơn Cụ Chủ đã chia sẻ những cảm xúc thật đẹp !Em vừa dứt lời, ông bật đứng lên nhưng không hiểu sao hai chân ông lại khuỵu xuống run rẩy. Hai tay ông chụp lấy cạnh bàn, lảo đảo ông thả người xuống ghế, thở dốc. Hai dòng nước mắt lăn ra từ hốc mắt tưởng chừng đã khô cạn từ lâu, mặt ông đờ đãn nhìn Phượng, miệng lắp bắp:
- Mày, mày...hổng nhớ ba hả Phượng? Ba này con!
Ông dang hai tay ra muốn ôm lấy Phượng nhưng ông lại thả xuống. Lúc này ông vẫn tưởng em đang dấu Phượng buổi gặp mặt này và Phượng không biết ông là ba nó.
Phượng bối rối, em không biết Phượng đang cười hay mếu nữa, cô ngồi co người lại run lên.
- Dạ con biết mà ba. Phượng cũng thổn thức.
Ông ghé sát người vào Phương, hai tay ông cầm lấy cánh tay Phượng sờ nắn, mắt nhìn trân trân, đầu ông lắc lắc từng nhịp (có lẽ ông không tin đây là sự thật???), nước mắt cứ lăn. Em quay mặt nhìn đi chỗ khác dấu nước mắt mình.
Phượng đã mất rất nhiều đêm suy nghĩ để quyết định cho chuyến đi này, cô dấu mẹ để một mình buồn tủi lên thăm ông. Cô muốn khi gặp ông cô sẽ trút hết uất ức, phiền muộn mà bao năm nay cô chất chứa trong lòng. Cô không dễ tha thứ cho ông, cô muốn ông phải chịu trừng phạt vì những gì ôg đã gây ra. Nhưng khi đối mặt với người cha tiều tụy, nhìn thấy cảm xúc của ông thì mọi dự định tan biến hết...Cô cảm nhận được Hạnh phúc vô bờ mà cha cô đang tận hưởng, cô không nỡ...
Đầu em ong ong, trống rỗng. Hạnh phúc đến với cha con ông lớn quá, em chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày như thế này trong suốt hành trình em đi tìm lại thân phận ông.
Hai tay ông vẫn cầm chặt lấy cánh tay Phượng, ông không dám buông ra, ông sợ Phương sẽ bỏ ông đi mất. Bất chợt em nghe ông nói:
- Ba khấu đầu xin lỗi các con và mẹ con. Ba có lỗi lớn với các con quá!
Phượng quay mặt đi không nói gì.
Hai cha con cứ líu ríu, líu ríu...thời gian như chùng lại, yên ắng!
Em đứng dậy nói:
- Thôi con dành thời gian cho 2 cha con ông đó. 11h30 con sẽ quay lại đón cha con ông đi ăn cơm nhé!
Hai cha con lúc này mới sực nhớ đến sự có mặt của em, ông gật đầu: Ừ cháu đi đi!
Em bước chân ra khỏi quán cà phê, lòng nhẹ nhõm thanh thản. Hạnh phúc của cha con ông cũng đã là hạnh phúc của em mất rồi. Phố xá nhộn nhịp, dòng người hối hả, tự nhiên em thấy mình lạc lõng...Tìm quán khác em ngồi trấn tĩnh lại mình.
Cũng không cần quá cầu kỳ thế cụ ơi, mỗi người một chút gọi là, góp gió thành bão mà cụ. Có nhiều ủng hộ nhiều, có ít ủng hộ ít. Với số lượng mem của Of hiện nay chỉ cần mỗi người ủng hộ 10.000 vnđ thôi thì em ko tưởng tượng được số lượng nó sẽ khủng như thế nào. Tuy nhiên em thấy nhiều cụ lên đây hoành tráng, khoe tiền tỷ, siêu xe nọ kia nhưng những câu chuyện như thế này không làm họ mảy may suy nghĩ, kể cũng tàiEm đọc một lèo 97 trang.Một câu chuyện dường như là "cổ tích giữa đời thường".Em sẽ đưa cái link này lên FB và sẽ thẽ thọt xin trợ cấp của Gấu để góp gạch xây nhà cho cụ chủ (cái số thất nghiệp ăn bám Gấu nó khổ thế )
Cổ tích giữa đời thường, lên cao cho các cụ !!!Em đọc một lèo 97 trang.Một câu chuyện dường như là "cổ tích giữa đời thường".Em sẽ đưa cái link này lên FB và sẽ thẽ thọt xin trợ cấp của Gấu để góp gạch xây nhà cho cụ chủ (cái số thất nghiệp ăn bám Gấu nó khổ thế )
Không nên trách họ cụ ơi, mỗi người 1 quan điểm sống mà!Cũng không cần quá cầu kỳ thế cụ ơi, mỗi người một chút gọi là, góp gió thành bão mà cụ. Có nhiều ủng hộ nhiều, có ít ủng hộ ít. Với số lượng mem của Of hiện nay chỉ cần mỗi người ủng hộ 10.000 vnđ thôi thì em ko tưởng tượng được số lượng nó sẽ khủng như thế nào. Tuy nhiên em thấy nhiều cụ lên đây hoành tráng, khoe tiền tỷ, siêu xe nọ kia nhưng những câu chuyện như thế này không làm họ mảy may suy nghĩ, kể cũng tài
Có thể họ ko làm từ thiện ở đây nhưng họ lại làm ở chỗ khác, giúp đỡ hoàn cảnh khác, mình biết sao được cụ.Cũng không cần quá cầu kỳ thế cụ ơi, mỗi người một chút gọi là, góp gió thành bão mà cụ. Có nhiều ủng hộ nhiều, có ít ủng hộ ít. Với số lượng mem của Of hiện nay chỉ cần mỗi người ủng hộ 10.000 vnđ thôi thì em ko tưởng tượng được số lượng nó sẽ khủng như thế nào. Tuy nhiên em thấy nhiều cụ lên đây hoành tráng, khoe tiền tỷ, siêu xe nọ kia nhưng những câu chuyện như thế này không làm họ mảy may suy nghĩ, kể cũng tài
Em đọc một mạch từ đầu tới giờ, cũng đã bắt đầu có những niềm vui đến với Ông Mười. Đúng thật là xúc động bố con sau bao năm thất lạc giờ gặp lại không còn cảm xúc nào hơn, em đang hồi hộp đọc tiếp phần gặp nhau đây cụ KHONGTHUPHIQua hàng chục kết nối qua điện thoại vói hàng chục người, em đã truy tìm được sđt và liên lạc được với con gái ông Mười tại TpHCM, đã 30 năm rồi họ xa nhau và bặt tin! Câu chuyện qua điện thoại chỉ dài 6 phút nhưng rất xúc động, em sẽ kể cho các cụ nghe sau!
Đọc xong cái này em cũng thấy căng thẳng, không biết tiếp theo sẽ là việc gì đây?Căng thẳng bắt đầu từ buổi làm việc này!
Em xin phép kể lại sau (để cục tức trôi xuống cổ em đã, hơn nữa để cho các cụ có ngày nghỉ cuối tuần vui vẻ hơn!)
Hai zaaaa! Lý thuyết và Nguyên tắc cứng nhắc đang làm xơ cứng những bộ não!
Đúng thật, Việc làm của bác đúng là Cánh Chim Cô Đơn Giữa Biển NgườiXã hội này rất cần nhiều người như cụ chủ thread, một lời cảm ơn chân thành thay cho bác Sơn.
Đến đoạn này thì không còn một mình cụ chủ thớt trên mặt trận rồi, có người cùng chia sẻ với cụ rồi. Đọc đến đây em rất xúc động trước tình cảm của đ/c LậpGặp đ/c Lâp được đ/c thông báo: Hồ sơ chưa xong đâu anh, tôi đang cho công an phường trực tiếp lấy lời khai ông Mười Sơn rồi gửi lên đây xem xét! Có kết quả tôi báo anh biết sau.
Lại haizaaa! Cảm ơn rồi ra về.
Đang đi nghe đt đ/c Xuân Chủ tịch mặt trận Phường báo: Trưa nay đ/c Phó trưởng Công an Thị xã xuống đây hỏi về vụ ông Sơn và giao cho công an Phường đến chở ông Sơn lên Phường để lấy lời khai.
Vậy là đã rõ, đ/c Lập đã không nghỉ trưa mà đi xuống cơ sở để triển khai cho công an phường điều tra lại vụ ông Sơn. Đ/c Lập thật sự làm em khâm phục cái tâm với công việc của anh ấy! Có thể khẳng định đ/c Lập nắm rất chắc nghiệp vụ và rất nhiệt tình! Tự nhiên em tin rằng việc của ông Mười sẽ tốt đẹp! Vì có những người như anh!
Anh là Trương Thành Lập- Trung tá- Phó trưởng Công an Thị xã TN!
Từ lúc liên lạc được với con của Ông Mười bẵng một thời gian, đọc tin nhắn theo linh cảm của em, em đoán ngay là con gái Ông MườiEm nói nhanh với ông: Ông lấy thêm 1 bộ áo quần dài bỏ vào yên xe con rồi lên xe con đưa ông đi sơ tán. Ông ngần ngừ không chịu đi.
Em quát: Ông không đi đêm nay cái chòi sập đè chết ông ngay đó. Chòi dột vậy làm sao ông ngủ được???
Ông nói: Ông sang chuồng cút mắc võng ngủ qua đêm cũng được cháu à!
Trời đất! Em lắc đầu ngán ngẩm.
Nói mãi rồi ông cũng lên xe đi với em. Đến nhà người quen, ông tắm rửa thay đồ rồi hai ông cháu ngồi uống rượu.
Em đã chuẩn bị 4 quả vịt lộn, 1 con mực khô và 1 chai rượu đế. Em nói: Ông à, hôm nay con đã làm được hộ khẩu cho ông rồi, hai ông cháu mình uống rượu ăn mừng nhé! Ông cháu mình đang khó khăn, phải chắt chiu nên bữa nay ăn mừng đơn sơ vậy thôi nhé! Ông cười mệt mỏi. Suốt buổi nhậu ông liên tục gạt nước mắt, ông nói nhiều lắm nhưng chung quy lại thì có nội dung là cảm động vì em đã giúp ông mấy ngày qua, chứng tỏ ông đã dần tỉnh táo lại. Hai ông cháu ngồi cò cưa đến 21h30 thì đi nằm.
Ông ngủ ngon lành, em cũng vậy, ngoài trời mưa bão ầm ào, có lẽ đã lâu lắm rồi ông mới có được giấc ngủ bình yên như đêm nay!
23h45 em khát nước tỉnh dậy, nhìn điện thoại để xem giờ thì thấy có 1 cuộc gọi nhỡ lúc 21h45, như vậy là đã 2 tiếng đồng hồ rồi. Em không gọi lại mà nhắn tin:
Reply: