- Biển số
- OF-821785
- Ngày cấp bằng
- 31/10/22
- Số km
- 102
- Động cơ
- 1,056 Mã lực
- Tuổi
- 53
Cụ lại khơi gợi lại miền kỷ ức của chúng ta, cuộc sống những người ko đến đc với nhau nhiều lắm ạ
viết kiểu ntn có mà viết cả đời a zai nhể? mưa gió e vừa làm tí lolotica về đâyGặp nhau là duyên đến đc với nhau là phận. Cụ chủ hôm nay tâm tư thế
Hà nội đang nắng vỡ đầuviết kiểu ntn có mà viết cả đời a zai nhể? mưa gió e vừa làm tí lolotica về đây
Em thì vẫn nhớ khuôn mặt khi em ý khi 20, giờ gặp lại chửa chắc đã nhận ra. Thời gian là kẻ thù của vô hình của sắc đẹp.Dài thế? Em thì chịu, ko đến đc với nhau giờ em quên mẹ nó mặt
E có 1 bé mà ko đến đcHôm nay là một ngày vừa cuối năm cũ lại vừa đầu năm mới, có chút tâm trạng nên cháu viết về một kỷ niệm về một thời đã qua, các cụ đọc và chiêm nghiệm về một cuộc đời, lời đầu cháu xin viết tặng em hai câu thơ:
Hôm nay một ngày buốt giá của nước Đức khi mà băng tuyết đã cô lập một số "Verbandsgemeinde"
đơn vị hành chính cấp phường, cháu xin viết nên tâm sự của một người con xa xứ:
Tâm sự này tôi viết cho em, và hy vọng sẽ đến được tay em...
Lại một mùa Giáng Sinh qua rồi.Mỗi mùa giáng sinh đều gợi lại những kỷ niệm dù vui hay buồn.Vui thì nhiều nhưng có lẽ vui là tặng lũ trẻ chút quà,năm ngoái thì anh cũng ở nhà đốt lò sưởi tự giam mình trong căn phòng nhỏ và mua cái chăn bông mới về đắp nhớ lại những ngày cuối hạ,nhớ ánh mắt em hiền hòa,bàn tay em mềm mại vài nét buồn phảng phất nơi đôi mắt .Nhớ tới đó anh chợt thấy thương em đến lạ, nhớ tới cái lạnh gần như thấu xương giữa mùa hè trên Fulda nơi anh tới đón em,nhớ nụ cười dịu dàng và tâm sự của em một người con viễn xứ.
Anh nhớ những lá Mail của em và những SMS hàng ngày em vẫn gửi.Phương tây có câu chuyện cổ mỗi khi thấy sao băng chạy ngang bầu trời người ta thường chắp tay cầu nguyện một ước mơ,còn tôi ngày đó có cả một bầu trời sao băng. Giọng nói rất Hà Nội của em len lỏi theo tôi vào trong giấc ngủ nơi đó như trong chuyện cổ tích là nỗi nhớ là bâng khuâng anh như một cậu thanh niên mới biết yêu lần đầu,và nơi đó có em có tôi dắt tay nhau đi trên con đường đầy nắng gió.Cổ tích thường không có thật phải không em?Tôi vẫn thường hỏi em câu hỏi ấy và sợ một ngày tất cả sẽ hóa thành bọt biển hòa vào đại dương sâu thẳm.Em có cuộc sống của em và tôi cũng vậy,có bạn bè,có những niềm vui và có cả thêm em nữa.Thiên thần nhỏ của tôi giờ đây đã bay về một nơi phương trời xa xôi!Nơi phương trời nào hở em?Lòng tôi giờ đây lại chai hơn mà sao đôi khi nhớ em đến thắt lại.Nhớ thiên thần đã đem đến cho tôi tình yêu và khái niệm của tình yêu,anh thật ngốc ngếch khi vẫn không thể quên hết chuyện xưa không quên được hay không muốn quên?Tôi vẫn luôn nhớ em như một thiên thần nhỏ trong tôi còn thiên thần thì nói với tôi rằng „Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau“.
Em giờ không còn là của tôi nữa và cũng chưa bao giờ là của riêng tôi.Nhưng anh vẫn muốn nói cảm ơn em cảm ơn một quãng đời có tôi có em và có một "điều giản dị”.
Một mùa Giáng Sinh còn mãi,chúc em luôn mạnh khỏe và nụ cười rạng rỡ trên môi.
Anh.
Điều khó nhất trên đời là làm một trang nam tử
Ý chí vững vàng mà tình cảm mênh mang...
PS: Nếu em có đọc những dòng chữ này em sẽ biết ai viết tặng em
thế nào mà ông viết dài thế? có ng yêu chửa? tôi viết ít thôi vì ko có thời gianGẶP NHAU TỪ NHỮNG SÂU ĐẬM
Tận sâu trong tâm khảm mỗi người luôn có sẵn các hình ảnh, ký ức về những con người đã quen biết và gắn bó, dù cho có trải qua thời gian bao lâu đi nữa. Để khi đủ duyên gặp lại, tưởng như không còn chút ký ức nào sót lại qua bao kiếp sống, nhưng trong lòng bỗng có cảm giác đang tái hiện những gì đó xa xăm dịu vợi. Mới biết hoá ra người ta không dễ quên nhau như đã nghĩ, nhất là đối với những gì đã trở nên thân thuộc, sâu đậm trong một quãng đời nào đó. Mà rồi khổ đau hay hạnh phúc cũng tự nhiên được lưu lại nơi chiều thức của tâm hồn.
Vì đã trải qua những kinh nghiệm vui buồn khác nhau nên dù không nghĩ ngợi gì, nhưng ấn tượng ban đầu với một ai đó cũng nhắc nhớ một phần về những gì từng gieo tạo cho nhau. Nên có người cảm tình ngay, có người thấy xa cách, có người thấy thiện cảm và có người chỉ muốn tránh bớt. Hay bước ra đường, giữa dòng người ngược xuôi, chẳng ai làm gì mình, vậy mà thử đứng nhìn chừng vài người bất chợt cũng gợi lên những cảm giác không hề tương đồng về thương ghét, dễ chịu hay khó ưa... Thế mới ngẫm, nhân duyên không hình, không tướng mà vẫn âm thầm tồn tại, nương theo sự nối kết của một quá trình liên tục nơi tâm thức từ đời này sang đời khác. Như khi đi học, những bài học thuộc lòng muốn cho nhớ phải đọc đi đọc lại nhiều lần. Bất kỳ điều gì trong đời đã đưa vào tâm trí thường xuyên sẽ trở thành một phần tập khí của bản thân. Đưa nhiều những gì bất an sẽ trở nên bất an theo, đưa nhiều những gì bình an, bình an cũng sẽ hiện hữu. Nhìn ở khía cạnh đó mà biết chọn lựa điều hữu ích và khắc chế điều tổn hại đến đời sống tinh thần.
Ở mặt cảm quan là biết thanh lọc những gì còn chưa hay, chưa đẹp nơi tâm tính, sao cho không để đánh mất chính mình trước những va chạm, tiếp xúc ở trong đời. Bớt giao cảm xúc vào tay người khác để rồi cứ chạy theo buồn giận bên ngoài. Nên nhìn người, nhìn cảnh biết đó, thấy đó, nhưng hãy nhắc mình làm chủ được nội tâm. Nhận diện được người đối xử tốt và chưa tốt không phải để làm hài lòng sự phân biệt trong lòng, mà để từ đó dành thêm thời gian điều chỉnh bản thân hoàn thiện hơn, giúp bớt đi những oan trái, nảy sinh những mối quan hệ tốt lành.
Đã hướng đến sự an nhiên, nhất định cố gắng không đặt tâm quá nhiều ở lời nói, hành động chưa dễ thương nơi người. Mà tìm tòi, phát hiện ra những chất liệu giúp bình ổn thân tâm từ những người có phẩm chất đạo đức và hướng thượng. Cũng như, soi chiếu hình ảnh bản thân đến những người có dịp tiếp xúc. Với người nhỏ hơn, người chưa có những trải nghiệm như mình hiện tại cũng thấy quý, thấy thương, vì bắt gặp lại những "phiên bản" ngày xưa của mình. Với người có những bước tiến xa và hiểu biết sâu rộng hơn trong việc thấu hiểu nhân sinh, càng trọng, càng lấy đó là động lực để vững bước để sớm ngày bản thân ở tương lai cũng đạt được đến tầng mức cao đẹp như thế.
Ở mặt đời thường, rèn dưỡng nơi ý nghĩ, lời nói, hành động để mang đến nhiều lợi lạc nhất có thể. Làm được gì tươi sáng, hữu ích cho bản thân và cho mọi người thì sẽ làm. Còn nếu chưa đủ điều kiện thì vui cùng với người có khả năng làm được điều tốt. Đợi khi nào đủ lực, đủ tầm như vậy rồi sẽ làm sau, không có gì phải buồn phiền hay cảm thấy tự ti. Mỗi người đều có thế mạnh và thời điểm riêng, miễn là xuất hiện ở đâu đều cống hiến được giá trị đang có thì sẽ có được sự quý trọng, tin tưởng từ mọi người.
Sống sâu đậm như vậy, sẽ khắc ghi rất nhiều những hạt mầm an vui nơi những người gặp gỡ, mà về sau biết đâu trong nhân duyên đời mình có đầy những sợi dây tình người đầy ấm áp và thiện lành. Gần hơn là đời này, đến tuổi phong sương, khi ngồi tĩnh tại nơi góc vườn thân thương, nhìn lại những năm tháng đã trải qua cũng mỉm cười nhẹ nhàng cho bao nhiêu hoài niệm đẹp. Thời trẻ hãy chân thành, bản lĩnh, đến khi về già lại an nhàn, bình lặng. Giữ cho lòng ít xáo trộn nhất để luôn là một người làm vườn chân chất, nhiệt thành vun bón vườn tâm cuộc đời nở rộ, ngát hương.
Nhân duyên của mỗi người khó bàn, khó nghĩ, có thể vô tình quen biết nhưng lại gắn kết lâu dài. Có thể tận tâm gìn giữ mà lại chẳng vấn vương. Không cố ý thắt chặt lại có thể bền lâu. Lại có những sự gặp gỡ suốt đời không quên, những cuộc gặp lại hằn lên những vết thương lòng... Cuộc sống bây giờ cũng chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Những tạo tác của quá khứ làm sao có thể thay đổi, nên bình tĩnh đón nhận có nông, có cạn, có mỏng, có dày. Nhưng nguồn cội của nhân duyên sau này lại nằm nơi chính thái độ và cách hành xử ở hiện tại. Vậy hãy sống với nhau cho trọn nghĩa, trọn tình, trân trọng, đậm sâu nhiều nhất có thể. Rồi nhất định trong dòng chảy sự sống, sẽ đưa đến những con người cũng đậm sâu ân tình như vậy.