Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
mà là yêu người khác.
Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác...
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.
Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh...
Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm, về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu.
Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải là cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa...
Em nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?
Rất có thể chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau - mà là yêu người khác
Những câu thơ chắc muôn đời vẫn nhạt
Bởi lời hứa ngủ quên -
có nhắc lại bao giờ...
Rất có thể...
em sẽ lại đắm mình trong những vần thơ
Nhưng không phải cho anh!
mà là cho người khác....
Ấm êm môi - giọng hát trầm cũng lạc
Sũng ướt cỏ mềm - bật khóc trái tim đau.
Rất có thể chẳng còn nữa - giọt mưa đêm
Em cũng thế - không còn một lần nhớ
Cuối còn đường cô đơn không còn nữa
để nụ cười thắm lại những ngày qua.....
Rất có thể ta sẽ yêu người khác
Nhưng sâu thẳm trong lòng - tim vẫn hướng về nhau
Có lẽ rằng đã vượt qua nỗi đau
Nên có những nỗi đau không làm đau ai nữa
Rất có thể
vì đời trôi quá nửa
Nên tìm nhau bên những thoáng môi mềm
Dạo khúc tình nồng trong câu hát xa êm
Rất có thể
Ừ rất có thể ta lại yêu nhau
Đoạn đường dài, ta tìm những mưa mau
Nhói lòng ai - kẻ đi tìm ngày cũ
Rồi có những câu thơ đêm - ngày - mất ngủ
Rất có thể là - ta phải lãng quên thôi
Rất có thể....
Mỗi cuộc tình đi qua...bao giờ cũng thế
Có một niềm vui và vạn những buồn đau
Vui ít ghê, mà sầu cứ chất cao
Để những cuộc tình kế nỗi đau càng thấm thía....
Lòng tự hỏi....
Ta có yêu nhiều đâu, sao buồn đau lia lịa?
kể cả những cái thoáng thầm cũng chết ngất con tim
Đã an phận rồi , và đã cố im lìm
Vậy mà ác, Người vội đến khơi chi ngọn lửa tình, rồi tắt?
Rất có thể...Vì người ta đến nói lời yêu say ngất
Nên Ta hoá khờ nên ngờ nghệch đáng thương
Trách gì đây khi hai đứa hai đường...
Mà buồn đau kia... dĩ nhiên... là có thể..
Có thể một ngày
ta chẳng còn là của nhau.
Bởi dĩ vãng hơn một lần đã hết
Kết thúc câu thơ trong nắng chiều - thấm mệt
Người xa người -
liệu phố có cô đơn...
Có thể nào kí ức chẳng là mơ?
Chẳng khờ khạo như vần thơ em viết?
Những nhớ mong , đợi chờ tha thiết
Có thể nào anh biết - một lần thôi?
Có thể một ngày nỗi nhớ chẳng chơi vơi
Sẽ rất giống với những gì em nghĩ
Chốn thiên đường sẽ chẳng là mộng mị
Em không một lần lạc bước tới lãng quên...
NET