Thấy các cụ vào tấm sự em cũng muốn được dốc chút nỗi lòng.
Hiện giờ em thực sự bế tắc, lòng trĩu nặng mà ko biết phải tâm sự ai. Tâm sự với bạn bè thì không thể vì cái hãnh diện của một thằng đàn ông khi trước đây nói chuyện với bạn bề, ở ngoài xã hội thì em luôn khen vợ.
Sơ qua về hoàn ảnh, em và vợ em đã cưới nhau gần 4 năm và có 1 nhóc 3 tuổi và đang sống cùng bố mẹ em.
Em có một người vợ như thế...
Vợ em học 10 năm đại học ở một trường làng nhàng nhưng tự cho mình là danh giá (mất nhiều thời gian vậy do cô ấy mải chơi, do cô ấy cảm thấy ko thích thì không đến lớp. Hay đơn giản hơn, nhiều lúc, cô ấy làm việc theo cách nghĩ và cảm xúc của cô ấy mà không cần nghĩ hậu quả sau này). Đến giờ chưa cầm nổi tấm bằng trên tay nhưng cô ấy luôn nghĩ mình là cái gì đó ghê gớm. Thời buổi đất chật người đông, kiếm được việc làm cực kỳ khó khăn, phải nhờ vả rất nhiều nhưng cô ấy chỗ nào cũng chê bai, nào là "bằng đại học mà phải làm chỗ này á", "nào là kiến thức như em mà lương chỉ thế này ư?", "nào là ngay cả làm lấy kinh nghiệm thì em báo trước chỉ làm 2-3 tháng", "nào là làm như này thì bao giờ giàu được, bạn bè em mua nhà hết rồi",...Cô ấy lúc nào cũng muốn hưởng thụ, kẻ hầu người hạ, có nhiều tiền, có nhà riêng tuy nhiên lại không thực tế khi gia cảnh cùng xuất phát điểm của bản thân thấp hơn bạn bè nhiều lần. Trong khi một mình bản thân em không phải con ông cháu cha chưa đầy 30 tuổi, cố gắng 6 năm từ khi đi làm đến giờ cũng chỉ như muối bỏ bể, sự nghiệp chưa có gì đáng tự hào.
Thực sự là giờ dù có nói chuyện với bạn bè hay bất cứ ai mà bảo vợ mình học 10 năm đại học "giờ chưa ra trường", "giờ cô ấy còn ko tự nuôi được chính bản thân mình" thì tất cả đều cười vào mặt em bảo là bốc phét, nói láo ai tin. Đấy cũng là lý do mà em không thể tâm sự với ai vì cái hãnh diện của một thằng đàn ông khi bạn bè đều có vợ con thành đạt.
Bao lâu nay em cố làm thay đổi cách sống, cách suy nghĩ của cô ấy, nhưng dường như không ăn thua. Cô ấy luôn cho bản thân mình là nhất với một câu nói cửa miệng "mình không vì mình trời tru đất diệt". Với lý lẽ của mình, cô ấy luôn cho mình quyền tự phán xét người khác: "cô ấy phán xét từng hành động của mọi người trong nhà", "cô ấy phán xét cay nghiệt lên từng lời nói của mọi người, từ việc mẹ nhắc đi về để xe cho đúng chỗ thì cô ấy bảo là thiên vị người khác mà chỉ nhắc mỗi cô ấy, từ việc mẹ em nhắc nấu nường thì cô ấy bảo là mệt, mẹ lười không nấu lại bắt mệt con dâu,..." từ cái dép, cái đũa trở đi, cô ấy đều phàn xét hết thảy.
Em không dám tự nhận là người gương mẫu nhưng em sống rất nguyên tắc, không rượu bia đàn đúm, ko cờ bạc, ko gái gú (em chỉ hứng thú với các đồ điện tử và thi thoảng chơi game). Lương hàng tháng dành hết để cho vợ con, chỉ giữ lại phần nhỏ xăng xe và ăn uống. Trong gia đình em cũng là người biết san sẻ công việc, từ cọ nhà vệ sinh, lau dọn nhà cửa đến sửa chữa các thiết bị điện nước phần lớn em đều tự làm. Từ ngày cưới nhau, số lần vợ em lau dọn nhà cửa chắc chưa đầy 3 lần. Như tết rồi nhiều việc, đi làm về em cặm cụi lau nhà, cầu thang quá 2 giờ sáng mới đi ngủ nhưng chắc cô ấy cũng không để tâm. Trong thâm tâm của cô ấy trước giờ vẫn xác định "đây không phải là nhà của mình", việc cô ấy ở nhà này là do có em và con, còn nhà cửa ra sao mặc kệ. Có thể hiểu với cách suy nghĩ như vậy nên cô ấy gần như không bao giờ làm việc nhà. Công việc của cô ấy chỉ là thi thoảng nấu cơm, hàng ngày rửa bát buổi tối và giặt quần áo của chính mình.
Hôm qua do công việc nhiều, em về nhà muộn hơn 1 tiếng đã có gọi trước qua điện thoại cơ quan báo về muộn, có mail làm việc để chứng minh nhưng cô ấy vẫn một mực là em đi lăng nhăng nên về trễ và nhìn bằng ánh mắt hằn học.
Là đàn ông nhưng thực sự nhiều đêm em cũng khóc vì thương con. Đã cố gắng nhiều nhưng suy nghĩ cô ấy vẫn vậy, không thay đổi. Li dị là hai từ em chưa bao giờ muốn nhắc đến. Em muốn con em sau này có đầy đủ bố mẹ, lớn lên trong vòng tay yêu thương. Cuộc sống thủa bé của em quá vất vả và chịu nhiều khổ cực, em muốn con em không phải chịu thiếu thốn bất kì thứ gì.
Hiện tại em thực sự bế tắc, muốn nghĩ đến bản thân mình nhưng thương con nhiều hơn. Có lẽ em vẫn sẽ tiếp tục cố gắng.