- Biển số
- OF-150015
- Ngày cấp bằng
- 21/7/12
- Số km
- 27,428
- Động cơ
- 513,429 Mã lực
Các cụ mua vàng miếng làm gì. Làm con đh đúc tính ra ngang giá mà còn đeo được hehe...
Cũng giống như chứng khoán , người mua vào lúc giá thấp hôm quá chốt lời . Nếu vàng đang trong trend lên thì những người bán hôm qua lại thành lực cầu tiềm năng . Người mua hôm quả lại rình thời điểm chốt lời .
Tạm thời các cụ mua chiều qua sẽ cảm thấy thế này,nhưng ko sao còn về lâu về dài k biết trước được điều gi,nếu biên độ mua vs bán giảm còn khoảng 400k e sẽ lại múc vào tiếp
Dạ cảm ơn mợ! Mấy năm trước, e từng ghé tiệm của mợ mua mấy món nhỏ nhỏ, vẫn nhớ mợ chủ chu đáo tận tình, còn đưa đi mua chuỗi ngọc.Vàng miếng chỉ có SJC và một vài thương hiệu khác được dập với rất nhiều quy định chặt chẽ nên tuổi vàng rất chuẩn xác, miếng lại gọn gàng dễ cất trữ với nhà đầu tư lớn. Khi bán dù khác tiệm nhưng do miếng có niêm phong kẹp vỉ có thương hiệu thì dễ trao đổi mua bán hơn. Tuy nhiên lúc đi mua vàng miếng thường đắt hơn một chút.
Vàng nhẫn tròn nhiều tiệm đánh, có thương hiệu uy tín, có thương hiệu chưa uy tín lắm nên khi cần bán khác tiệm thường bị mất giá hơn vàng miếng. Hơn nữa nhẫn tròn trọng lượng ít không phù hợp với các nhà đầu tư lớn, chủ yếu là dành các bà nội trợ mua để tiết kiệm.
Vàng miếng ít phải kiểm tra chất lượng.
Vàng nhẫn tròn kiểm tra nhanh nhất bằng cách xem dấu nhà hàng thương hiệu. Mấy thương hiệu như BT, PQ, Doji, mấy tiệm trên Hàng Bạc và nhiều tiệm khác không phải thử. Dấu lạ phải thử lửa, thử máy phổ...
Ngày xưa em chơi bên forum giavang.net suốt đấy ạ, sau một số thành viên bên đó tách ra mở vangsaigon rồi giavang.net dần tan giã.
Mọi cái đều có nguyên nhận mà cụ, ng trong cuộc tự nhìn nhận, suy tính và họ ít nói lý do vì sao mua hay bán đâu ạ, e đọc thấy vậy.Trừ khi đầu cơ chờ tăng giá khi có giá thấp. Chứ em thực tình thấy sao cứ nhao nhao đi mua khi đã lên trên 45tr 1 cây, có phải hoảng loạn quá mức không các cụ, thời nào rồi còn tư duy bo bo giữ mấy cây vàng ạ
Đất thổ cư thì lên giá. Chung cư thì hạ nhéCó cụ nào có ý kiến về giá vàng lên sẽ ảnh hưởng ntn tới bất động sản- theo em Bđs sẽ nhích lên theo
Chuẩn cụ. Hôm nay nằm thở thôi. May là đặt mua từ đầu giờ sáng hôm qua.Bán thì đã bán từ hôm qua rồi,hnay bán gì nữa nằm im nghe ngóng chứ vẫn chênh mua vs bán 1tr/cây thì tốt nhất là chả mua cũng chả bán
Cụ có câu hỏi dễ thương, em không ngại chia sẻ.Dạ cảm ơn mợ! Mấy năm trước, e từng ghé tiệm của mợ mua mấy món nhỏ nhỏ, vẫn nhớ mợ chủ chu đáo tận tình, còn đưa đi mua chuỗi ngọc.
Mợ có hay đọc sách về kd hay kỹ năng bán hàng ko, hay đại loại thế để có được phong cách làm việc như hiện tại ấy, e hỏi chân thành vì e muốn bọn trẻ học theo.
Thú thật mấy năm e vẫn giữ câu hỏi này, hỏi thì ngại vì k quen.
E liều hỏi nhỡ đâu lại được giải đáp.
Hồi này ở đê la thành hay nguyễn thái học vậy chịCụ có câu hỏi dễ thương, em không ngại chia sẻ.
Em từng có đọc sách kinh doanh, đọc nhiều nhưng cách đây lâu rồi khi em có thời gian. Nhưng sách vở là một phần, phần còn lại do được tiếp xúc buôn bán từ bé, do tố chất và bản năng của mỗi người , nó như điểm mạnh ấy ạ, mỗi người sẽ có một thế mạnh riêng. Những điểm người khác có em lại không với tới được.
Ngoài ra có thể do em được mẹ em cho tiếp xúc kd buôn bán từ bé nên cái máu kd nó cũng ngấm từ bé. Em nhớ hồi 5-7 tuổi mẹ em đã dẫn em nhảy tàu điện lên bách hoá tổng hợp Tràng Tiền và chợ Đồng Xuân để mua bán. Mẹ em là cán bộ viên chức nhà nước thôi không có gốc kd nhưng do nhà nghèo đông con nên phải nghĩ cách kiếm thêm. Nhưng được mẹ dẫn dắt giờ em thấy biết ơn vô cùng vì được nhiều trải nghiệm quý báu hơn các cụ mợ con nhà có đk. Em nhớ hồi hai mẹ con dắt nhau qua Bách hoá tổng hợp, thấy ng ta xếp hàng mua cái ca tráng men có bông hoa xinh lắm thế là hai mc cũng đứng vào mua được 2 cái. Em ngắm nghĩa mãi sung sướng tưởng tượng ra lúc về nhà được uống nước bằng cái ca đấy tha hồ mà oách, thì nào ngờ mẹ em bán sang tay luôn cho con phe đứng cạnh đó . Đó là bài học đầu tiên của em về mua bán trai tay, thích đấy, cần đấy nhưng tiền vẫn cần hơn cả trong lúc này.
Hồi em 6-7 tuổi các cụ mợ có thể đang được bế hoặc dắt đi xem chiếu bóng thì em ngồi gần ở chỗ cổng vào em bán thuốc lá và kẹo cao su, sau khi khách vào sân hết thì xách giỏ hàng tìm chỗ chui trộm vào sân chiếu bóng và đi các hàng ghế mời khách mua hàng.
Lên cấp hai em chung tiền với mấy con bạn trong xóm buôn rau về bán. Chỗ rau mua được chia ra mấy đứa, mỗi đứa ngồi một góc chợ bán, bọn nó con nhà nòi bán rau, bao giờ cũng bán hết trước em. Dù em bán hàng vận dụng hết kỹ năng, em trình bày mớ rau thật đẹp, mời đon đả, vâng dạ ngọt ngào với khách. Chúng nó bán xong nhìn em ngứa mắt quá, bảo: "đưa mẹ rau đây tao bán". Chúng nó bảo đừng có bày biện chỉnh trang lại rau nhiều nó dập m nó hết rau. Không phải mời, nó cần thì nó mua, càng mời nó càng làm cao không mua. Mà không phải cảm ơn, nó không mua đuổi cmn đi ... Chúng nó dậy em cách ứng xử tuỳ hoàn cảnh hihi. Sau buổi đấy chúng nó không cho em buôn chung nữa. Em đi học lên còn chúng nó tiếp tục đi buôn rau.
Trong thời gian làm osin cho tiệm vàng em có kỷ niệm đắng cay nhất, bài học đắt giá nhớ mãi đến giờ. Cách đây hơn chục năm rồi em phục vụ hai bạn trẻ khách cũng khá quen, mua bán cũng rất dễ. Một lần hai bạn mua có mua một món trang sức, mới dùng được ít ngày không thích nữa đôi bạn mang ra bán, vì ít ngày nên không được trừ nhiều nhưng em vin vào cớ món đồ đó bị xước chỗ này, chỗ kia nên không thể mua cao được. Bạn đó bảo rất thiện chí "em mua đeo cũng ít, vết này không đáng kể mà em cũng ko biết là nó có từ bao giờ, có khi có trước khi em mua, em cũng mua của chị nhiều chị mua cao giúp em".
Nhưng lúc đó em vẫn nhất quyết trừ hơn, chỉ mua ưu tiên thêm tí thôi, tầm 10K. Hồi đó 10K tờ giấy màu đỏ cũng có chút giá trị. Cậu đó bảo vâng chị trả tiền đi. Em trả xong, cậu ấy cầm tờ 10K đó xé tan ra thành rất nhiều mảnh, tung vào mặt em bảo: em nói thế không phải để lấy 10K này mà để chị mua bán cho em hợp lý hơn thôi. Nhưng vì chị không biết điều em cho chị 10K này và không bao giờ quay lại đây nữa.
Tất cả sếp và nhân viên hôm đó sững sờ.
Cậu ấy đi, em lẳng lặng nhặt gom hết những tờ tiền vụn, giữ mãi như một bài học đau đớn, đáng đời nhất phải ghi nhớ.
Tất nhiên, đến giờ không ai nói hay được, em vẫn phải học tiếp, nhưng bài học cũ kia không bao giờ được phép quên.
Cuộc sống, luôn có những tình huống không theo sách vở. Người khôn thì học. Người dại thì vác gạch phang nhau.Cụ có câu hỏi dễ thương, em không ngại chia sẻ.
Em từng có đọc sách kinh doanh, đọc nhiều nhưng cách đây lâu rồi khi em có thời gian. Nhưng sách vở là một phần, phần còn lại do được tiếp xúc buôn bán từ bé, do tố chất và bản năng của mỗi người , nó như điểm mạnh ấy ạ, mỗi người sẽ có một thế mạnh riêng. Những điểm người khác có em lại không với tới được.
Ngoài ra có thể do em được mẹ em cho tiếp xúc kd buôn bán từ bé nên cái máu kd nó cũng ngấm từ bé. Em nhớ hồi 5-7 tuổi mẹ em đã dẫn em nhảy tàu điện lên bách hoá tổng hợp Tràng Tiền và chợ Đồng Xuân để mua bán. Mẹ em là cán bộ viên chức nhà nước thôi không có gốc kd nhưng do nhà nghèo đông con nên phải nghĩ cách kiếm thêm. Nhưng được mẹ dẫn dắt giờ em thấy biết ơn vô cùng vì được nhiều trải nghiệm quý báu hơn các cụ mợ con nhà có đk. Em nhớ hồi hai mẹ con dắt nhau qua Bách hoá tổng hợp, thấy ng ta xếp hàng mua cái ca tráng men có bông hoa xinh lắm thế là hai mc cũng đứng vào mua được 2 cái. Em ngắm nghĩa mãi sung sướng tưởng tượng ra lúc về nhà được uống nước bằng cái ca đấy tha hồ mà oách, thì nào ngờ mẹ em bán sang tay luôn cho con phe đứng cạnh đó . Đó là bài học đầu tiên của em về mua bán trai tay, thích đấy, cần đấy nhưng tiền vẫn cần hơn cả trong lúc này.
Hồi em 6-7 tuổi các cụ mợ có thể đang được bế hoặc dắt đi xem chiếu bóng thì em ngồi gần ở chỗ cổng vào em bán thuốc lá và kẹo cao su, sau khi khách vào sân hết thì xách giỏ hàng tìm chỗ chui trộm vào sân chiếu bóng và đi các hàng ghế mời khách mua hàng.
Lên cấp hai em chung tiền với mấy con bạn trong xóm buôn rau về bán. Chỗ rau mua được chia ra mấy đứa, mỗi đứa ngồi một góc chợ bán, bọn nó con nhà nòi bán rau, bao giờ cũng bán hết trước em. Dù em bán hàng vận dụng hết kỹ năng, em trình bày mớ rau thật đẹp, mời đon đả, vâng dạ ngọt ngào với khách. Chúng nó bán xong nhìn em ngứa mắt quá, bảo: "đưa mẹ rau đây tao bán". Chúng nó bảo đừng có bày biện chỉnh trang lại rau nhiều nó dập m nó hết rau. Không phải mời, nó cần thì nó mua, càng mời nó càng làm cao không mua. Mà không phải cảm ơn, nó không mua đuổi cmn đi ... Chúng nó dậy em cách ứng xử tuỳ hoàn cảnh hihi. Sau buổi đấy chúng nó không cho em buôn chung nữa. Em đi học lên còn chúng nó tiếp tục đi buôn rau.
Trong thời gian làm osin cho tiệm vàng em có kỷ niệm đắng cay nhất, bài học đắt giá nhớ mãi đến giờ. Cách đây hơn chục năm rồi em phục vụ hai bạn trẻ khách cũng khá quen, mua bán cũng rất dễ. Một lần hai bạn mua có mua một món trang sức, mới dùng được ít ngày không thích nữa đôi bạn mang ra bán, vì ít ngày nên không được trừ nhiều nhưng em vin vào cớ món đồ đó bị xước chỗ này, chỗ kia nên không thể mua cao được. Bạn đó bảo rất thiện chí "em mua đeo cũng ít, vết này không đáng kể mà em cũng ko biết là nó có từ bao giờ, có khi có trước khi em mua, em cũng mua của chị nhiều chị mua cao giúp em".
Nhưng lúc đó em vẫn nhất quyết trừ hơn, chỉ mua ưu tiên thêm tí thôi, tầm 10K. Hồi đó 10K tờ giấy màu đỏ cũng có chút giá trị. Cậu đó bảo vâng chị trả tiền đi. Em trả xong, cậu ấy cầm tờ 10K đó xé tan ra thành rất nhiều mảnh, tung vào mặt em bảo: em nói thế không phải để lấy 10K này mà để chị mua bán cho em hợp lý hơn thôi. Nhưng vì chị không biết điều em cho chị 10K này và không bao giờ quay lại đây nữa.
Tất cả sếp và nhân viên hôm đó sững sờ.
Cậu ấy đi, em lẳng lặng nhặt gom hết những tờ tiền vụn, giữ mãi như một bài học đau đớn, đáng đời nhất phải ghi nhớ.
Tất nhiên, đến giờ không ai nói hay được, em vẫn phải học tiếp, nhưng bài học cũ kia không bao giờ được phép quên.
Hồi bên NTH em ạ. Lúc mới nhập môn ấyHồi này ở đê la thành hay nguyễn thái học vậy chị
Nói về kinh doanh,có 1 kỉ niệm nhỏ là hồi cách đây cũng vài năm,nhà e bán hàng ăn,khách ăn xong bát phở nói quên ví,khách quen ngày nào cũng ăn hơn 1 năm trời rồi, a đỗ cái xe ngoài bờ hồ bị thanh tra giao thông bắt,e cho a vay 500 nộp phạt ,chiều a qua gửi tiền luôn,và đó là lần cuối cùng e gặp anh ấy ,e ko thấy tiếc tiền,cũng ko tiếc vì mất 1 khách quen ,nếu ai vay kiểu thế e cũng sẵn sàng cho vay tiếp hehe
Vẫn câu hỏi số 9 đến từ phía khách hàng,sao c xinh thếHồi bên NTH em ạ. Lúc mới nhập môn ấy
Chốt là xuống gần 46r. Cụ mua lúc rẻ bán gấp. Còn đầu cơ thì mệt rồiThế chốt hạ là bán hay không bán hả các CCM?
Cụ nhìn chữ ký mợ ấy là hiểu ngay ạCụ này chắc là dân trong nghề rồi.