Mẹ em bị K di căn, bs trả về và không buồn tìm nguyên căn là gì nữa. Chỉ bảo có thể là k đại tràng di căn. Giờ ổ bụng của bà đầy u, vùng gan đã cứng rồi. Di căn sang hạch thượng đòn và cả hạch ổ bụng. Gia đình em cũng quyết định không chữa, chỉ uống thuốc nam, thể trạng mẹ em cũng không được tốt lắm. Em không biết là mình quyết định như vậy có sai không. Các cụ mợ cho em hỏi là với tình trạng bệnh như vậy thì liệu rằng thời gian của mẹ em có còn nhiều không ạ. Mẹ em năm nay 77t.
Kể chuyện ngày xưa. Cuối 2016, đầu 2017 vô tình mẹ ck e đi khám và phát hiện bị K. Lúc này cũng đã di căn khắp nơi. ( nhưng ko hề có triệu chứng gì, ko sút kg, đi khám tai mũi họng vì ho, mà mẹ e có bị viêm họng mãn, đợt ấy e lấy thuốc ho thì bà uống ko đỡ nên đi khám). Lúc phát hiện có chụp xquang phổi thì hoàn toàn bình thường. Bs cũng bảo kết quả siêu âm có khối u nhiều tổ chức nhưng nó là di căn chứ ko fai gốc. Hiện tại ko biết gốc ở đâu nên cần chụp PET CT để tìm. Em ko phải ko thương mẹ, mẹ ck em rất hiền và thương em. Nhưng em thấy trong cuộc chiến đấu lúc ấy, cả nhà đã ko hề tôn trọng cảm xúc của mẹ e, còn e có lúc góp ý nhẹ nhàng nhưng bị ck e gạt phắt đi rồi nói những từ như thể do em ko fai là con ruột, do em ko thương mẹ nên sau e cũng ko nói gì nữa mà cứ lẳng lặng theo ý m.ng để điều trị cho mẹ. Rõ ràng việc giấu bệnh, giấu chi phí điều trị K với bệnh nhân là điều rất khó. Họ hoàn toàn tỉnh táo và ý thức dc, hoặc hỏi dc những bệnh nhân khác về điều này.
Tâm lý thường sẽ nghĩ nếu mình ko sống dc bao lâu nữa mà điều trị lại tốn kém thì ko muốn dtri. Đặc biệt mẹ e, 1 ng sống trong 1 gia đình kinh tế bình thường, ở 1 huyện miền núi xa xôi, tính cách lại tiết kiệm.
Ngay từ lúc đầu, khi bs nói giờ phải chụp Pet CT, và đàng nào cũng phải xin giấy chuyển tuyến, nếu muốn dtri ở đây thì xin luôn. Chứ chụp PET CT mà ko có bảo hiểm sẽ hết 25tr. Em nghĩ thì xin giấy chuyển tuyến lên rồi ít hôm nữa chụp cũng dc, vì K nó cũng ko phải quá cấp tính. Nhưng không, ck em và anh trai ck em bảo em đóng luôn 25tr rồi đi chụp luôn. ( cái vụ này sau ko nhớ chính xác làm sao mà mẹ e biết được làm PET CT hết 25tr, mẹ em vùng vằng vì nghĩ mình thành gánh nặng của các con). Sau khi khám đầy đủ, mẹ e dc chẩn đoán là K phổi gđ cuối với tiên lượng sống khoảng 8 tháng. Mẹ e quyết ko điều trị nhưng các con thì bắt phải điều trị, đến mức có lúc mẹ e trốn viện đi đâu đó mất làm em hoảng lên đi tìm. Em lúc đó, con nhỏ 6 7 tháng tuổi, ck đi làm xa, em là ng chăm chính mẹ e ở viện, nhưng có lúc e fai để mẹ ở viện 1 mình, vì em còn có công việc của e, rồi cả con em. Sau mẹ e cũng thông tư tưởng điều trị, nhưng chính sự quan tâm quá mức của những ng xung quanh làm em cảm tưởng mẹ e tin rằng bà chẳng sống dc bao nhiêu nữa. Cộng với việc hóa trị gây rụng tóc làm bà rơi vào tình trạng trầm cảm. Bà ko tin rằng đầu mình lại ko còn tóc, ở trong nhà cùng các con hay đi ngủ, bà cũng luôn luôn chít khăn, đội mũ. Dần dần cả ngày, cả tháng cả năm ko hề mở miệng nói 1 câu nào. Chỉ gật lắc đầu, cười trừ hoặc khóc.
Con em dần dần lớn lên, rồi đến lúc cháu bi bô tập nói, em cũng muốn cháu chơi với bà, an ủi động viên bà, nhưng bà như 1 ng vô hồn làm em thấy thương thật sự. Rồi em nghĩ đây có phải cuộc sống hay ko? Nếu con được lựa chọn lại, nếu con là con đẻ của mẹ, con sẽ để mẹ ko điều trị có phải sẽ tốt hơn hay ko? Nhưng e cũng chỉ là con dâu thôi, chủ trương điều trị đã quyết cứ thế mà theo. Cứ ít tháng mẹ lại dc bác sĩ thông báo kháng thuốc, lại đổi phác đồ. Rồi có lần sốc phản vệ may mà cứu được. Rồi đến lúc bs giới thiệu sang thuốc đích, giá đắt và ko có trong Bảo hiểm y tế là 1 phần, mà nó còn ko có trong khoa dược. Bs kê đơn, rồi cho e sdt 1 bạn bên hãng, liên hệ để đặt nhờ thuốc qua 1 nhà thuốc gần bệnh viện. Tự chuẩn bị thùng xốp và đá khô, để lúc nhận thuốc thì cho vào thùng xốp rồi mang qua bệnh viện để truyền cho mẹ.( thời điểm này con em đã gần 2 tuổi rồi)... Gần 3 năm, có lúc thì ck em về đưa mẹ e đi nhập viện, nhưng đa số là em đưa mẹ đi, vì CV của e thời gian linh hoạt, các sếp biết nên cũng thương và tạo điều kiện.
Nếu ko điều trị liệu sẽ là 8 tháng như BS nói hay hơn thì em ko chắc nhưng gần 3 năm đó, mẹ e sống thật khổ sở. Chưa kể những tháng ngày đau đớn, ko đáp ứng với thuốc uống phải chuyển qua tiêm morphin nữa. Nếu em là mẹ e ở thời điểm đó có khi em mua mấy liều thuốc ngủ uống cho nó xong lâu rồi. Ah đúng ra, nếu là em, với tiên lượng sống hàng tháng như thế có khi em sẽ ko điều trị.
Còn em của bây giờ sẽ định kì khám sức khỏe, có gì đi khám ngay và ngoài BHYT dắt lưng cái BHNT nữa.