iêu ở bất kì độ tuổi nào, để mà đặt dc lên bàn cân với gạch đầu dòng thì nó k còn là iêu nữa rồi iêu dc theo tiêu chuẩn trong sgk thế thì có mà đã chả có hỉ nộ ái ố trên cuộc đời
Thê túm lại là có iêu hay ko iêu hả GS, vế trước theo em là có, vế sau lại chẳng có dìiêu ở bất kì độ tuổi nào, để mà đặt dc lên bàn cân với gạch đầu dòng thì nó k còn là iêu nữa rồi iêu dc theo tiêu chuẩn trong sgk thế thì có mà đã chả có hỉ nộ ái ố trên cuộc đời
Cháu toàn thấy khi các cụ ông độc thân thì con cái, họ hàng làng xóm xui cụ lấy vợ để có người chăm sóc chứ con cái đi xa hết cụ ở 1 mình ai nấu cơm cho mà ăn.Cuộc sống vốn đầy những mâu thuẫn mà em. Khi có quan hệ giao tiếp ắt sẽ có phát sinh mâu thuẫn, từ cha mẹ, vợ chồng, con cái, bạn bè, công việc, ... đan xen lẫn lộn. Ngay bản thân chúng ta cũng có nhiều lúc mâu thuẫn với chính mình, nhưng đừng nhìn nó dưới góc độ bi quan hay tiêu cực, hãy cố gắng giải quyết nó dẫu không triệt để nhưng được phần nào hay phần đó thì cuộc sống mới thấy có ý nghĩa. Không chấp nhận mâu thuẫn thì sẽ rất khó tồn tại em ah
Sáng nay bà em bảo em trai bà, cậu em, gọi điện thoại nói mợ chảy máu não đi cấp cứu, mổ rồi nhưng chưa tỉnh. Bình thường thì chị em cũng có chỗ này chỗ kia bằng mặt không bằng lòng, bà thương cậu, thấy mợ vẫn có chỗ chưa được tốt với cậu. Nhưng giờ mợ nằm đấy, cậu em từ đợt mổ K dạ dày xong, giờ ổn rồi nhưng cũng yếu, chỉ làm việc vặt trong nhà, đến cơm nước cũng không còn người nấu cho nữa. Nhà có 1 thằng con, hai vợ chồng thay nhau vào chăm mẹ, gửi cháo cho bố buổi sáng để ăn cả ngày. Mới thấy vợ chồng già, người ở lại sau có khi mới là người khổ. Mẹ em giờ thương cậu nhưng cũng chỉ bảo em rằng thương cũng chẳng làm được gì, ốc không mang nổi mình ốc sao mang cọc cho rêu.Cháu toàn thấy khi các cụ ông độc thân thì con cái, họ hàng làng xóm xui cụ lấy vợ để có người chăm sóc chứ con cái đi xa hết cụ ở 1 mình ai nấu cơm cho mà ăn.
Cụ bà độc thân khi muốn đi bước nữa toàn bị gàn, dở hơi mà đi phục vụ các cụ ông
tóm lại tuổi này rồi hay là đừng nói chiện tình yêu đi, chỉ nói chuyện vui thì ở, dở thì thôi ko ràng buộc.
Vì thế mn cần tập thói quen sống độc lập, ko dựa dẫm vc/cc từ khi còn trẻ.Sáng nay bà em bảo em trai bà, cậu em, gọi điện thoại nói mợ chảy máu não đi cấp cứu, mổ rồi nhưng chưa tỉnh. Bình thường thì chị em cũng có chỗ này chỗ kia bằng mặt không bằng lòng, bà thương cậu, thấy mợ vẫn có chỗ chưa được tốt với cậu. Nhưng giờ mợ nằm đấy, cậu em từ đợt mổ K dạ dày xong, giờ ổn rồi nhưng cũng yếu, chỉ làm việc vặt trong nhà, đến cơm nước cũng không còn người nấu cho nữa. Nhà có 1 thằng con, hai vợ chồng thay nhau vào chăm mẹ, gửi cháo cho bố buổi sáng để ăn cả ngày. Mới thấy vợ chồng già, người ở lại sau có khi mới là người khổ. Mẹ em giờ thương cậu nhưng cũng chỉ bảo em rằng thương cũng chẳng làm được gì, ốc không mang nổi mình ốc sao mang cọc cho rêu.
Sao một số mợ cứ gọi anh là bất động đậy nhỉ ? Anh đưa các mợ vào tầm ngắm rồi á, cứ liệu hồn không thoát được đâu. Rồi đến lúc lại ố với á cho mà xemÀ vâng, tại em đang tranh luận về quan điểm phải có tình yêu của cụ anh Bất động đậy khi đến với nhau bất kể U20 hay U60 ạ
Em nhớ ra em kể tiếp,
C4: Chàng 4x, tạm coi là còn trẻ, có trình độ lại phong độ, nên làm lại vô tư ko phải xoắn. Yêu cầu cũng cao cao bên cửa sổ, bao mối đến rồi đi, xong đến lúc chàng sống chung với một cô 3x chưa tập nào, thì gia đình phản đối kịch liệt quyết tâm phá bằng mọi cách vì cô kia dân buôn bán và hình thức kém chàng, có vẻ cũng hơi ghê gớm hihi
Người Việt thì khó mợ ạ, em nghĩ người Á nói chung là khó. Gi gỉ gì gi, cái gì cũng mẹ, cái gì cũng vợ từ bé đến già rồi. Không có thì không biết từ cái kim sợi chỉ, đến bàn chải kem đánh răng ở đâu trong nhà, chứ đừng nói đến nấu cơm ăn. Đàn bà thì dễ, thêm hay bớt một ông đàn ông trong gia đình, miễn không phải ông con trai, cùng lắm đi thuê. Chất lượng có thể không bằng, nhưng vẫn khắc phục được. Đàn ông thì khó, một tỉ thứ vặt vãnh ngày thường không để ý, nhưng chính những thứ vặt vãnh mới làm nên cuộc sống.Vì thế mn cần tập thói quen sống độc lập, ko dựa dẫm vc/cc từ khi còn trẻ.
Cái "nếp người Á" đó thực chất cũng là thói quen thành nếp thôi, đến cụ/mợ còn nghĩ đó là truyền thống "đương nhiên", "đàn ông phải thế" thì ko nên phàn nàn gì nhé, chấp nhận thôi.Người Việt thì khó mợ ạ, em nghĩ người Á nói chung là khó. Gi gỉ gì gi, cái gì cũng mẹ, cái gì cũng vợ từ bé đến già rồi. Không có thì không biết từ cái kim sợi chỉ, đến bàn chải kem đánh răng ở đâu trong nhà, chứ đừng nói đến nấu cơm ăn. Đàn bà thì dễ, thêm hay bớt một ông đàn ông trong gia đình, miễn không phải ông con trai, cùng lắm đi thuê. Chất lượng có thể không bằng, nhưng vẫn khắc phục được. Đàn ông thì khó, một tỉ thứ vặt vãnh ngày thường không để ý, nhưng chính những thứ vặt vãnh mới làm nên cuộc sống.
Lắm lúc cũng điên. Hỏi rất mượt ốm à, mệt à, thế nhưng vẫn cơm đủ bữa, nhà lau, bát rửa, cọ toilet đều. Đàn ông mà, khó chia sẻ việc nhà.
Cụ ơi có phải ai khi về già cũng có thu nhập để thuê người dọn nhà, cơm nước đâu ạ, em nói thật đấy,Cái "nếp người Á" đó thực chất cũng là thói quen thành nếp thôi, đến cụ/mợ còn nghĩ đó là truyền thống "đương nhiên", "đàn ông phải thế" thì ko nên phàn nàn gì nhé, chấp nhận thôi.
Qua câu chuyện cụ kể thì thấy ông cậu kia (ko rõ bn tuổi) phải sống vật vờ dựa dẫm vào miếng cháo của vc/cc thì cũng là nạn nhân của chính ông ấy thôi, chả trách ai được.
PS: Việc nhà cọ rửa toilet, cơm nước.... sao ko bỏ tiền ra thuê ngv nhỉ.
Ah thế gọi là con nhà lính tính nhà quan, tiền mé có mà còn đòi hỏi n khác phục vụ 5*Cụ ơi có phải ai khi về già cũng có thu nhập để thuê người dọn nhà, cơm nước đâu ạ, em nói thật đấy,
Đúng là mọi bất hạnh đều có nguyên nhân từ chính mình, em đồng ý.
Nhà em đây, không thuê người giúp việc được vì bà em không thích có người trong nhà. Đồ của hai đứa con, nhất là con lớn từ trên tủ vứt xuống bàn, để khắp giường, vương vãi sàn nhà. Động vào của nó phải xin phép, không phải thích dọn thế nào cũng được. Đồ trong nhà em lặt vặt rất nhiều, em toàn mua để sẵn từ giấy vệ sinh tới xà phòng, nước tẩy rửa... năm chỉ mua 1, 2 lần, sắp xếp không đúng nó toé loe ra. Nếu dọn phải là người quen để hướng dẫn 1, 2 lần, chứ lâu lâu lại người lạ thì họ dọn mình trông với kiểm tra cũng chết. Chưa kể em thấy vừa cọ toilet xong găng tay ấy chà lên bồn rửa mặt, em choáng. Mang chất tẩy rửa lau bếp xong rơi đồ ăn ra chấm vào mặt sàn có hoá chất lại gắp vào nấu ăn...Cái "nếp người Á" đó thực chất cũng là thói quen thành nếp thôi, đến cụ/mợ còn nghĩ đó là truyền thống "đương nhiên", "đàn ông phải thế" thì ko nên phàn nàn gì nhé, chấp nhận thôi.
Qua câu chuyện cụ kể thì thấy ông cậu kia (ko rõ bn tuổi) phải sống vật vờ dựa dẫm vào miếng cháo của vc/cc thì cũng là nạn nhân của chính ông ấy thôi, chả trách ai được.
PS: Việc nhà cọ rửa toilet, cơm nước.... sao ko bỏ tiền ra thuê ngv nhỉ.
Do m cả thôi, thích mua nhiều đồ (trừ khi nhà có trẻ sơ sinh), lưu trữ lỉnh kỉnh thì đương nhiên nhà sẽ bừa.Nhà em đây, không thuê người giúp việc được vì bà em không thích có người trong nhà. Đồ của hai đứa con, nhất là con lớn từ trên tủ vứt xuống bàn, để khắp giường, vương vãi sàn nhà. Động vào của nó phải xin phép, không phải thích dọn thế nào cũng được. Đồ trong nhà em lặt vặt rất nhiều, em toàn mua để sẵn từ giấy vệ sinh tới xà phòng, nước tẩy rửa... năm chỉ mua 1, 2 lần, sắp xếp không đúng nó toé loe ra. Nếu dọn phải là người quen để hướng dẫn 1, 2 lần, chứ lâu lâu lại người lạ thì họ dọn mình trông với kiểm tra cũng chết. Chưa kể em thấy vừa cọ toilet xong găng tay ấy chà lên bồn rửa mặt, em choáng. Mang chất tẩy rửa lau bếp xong rơi đồ ăn ra chấm vào mặt sàn có hoá chất lại gắp vào nấu ăn...
Gần đây cũng bắt đầu nghĩ thuê giúp việc theo giờ. Nhưng thân làm tội đời nên vẫn chưa đâu vào đâu, chưa quyết mợ ạ.
Nhà em nhiều đồ vì một là mua nhiều bao giờ cũng rẻ hơn là mua ít, hai là không phải lấy ship nhiều lần, em mua hàng online chứ không đi chợ. Mỗi lần đi chợ em phải nhờ bà, mà bà không tha lôi được đồ nặng, nên tích trữ thành thói quen tính toán sắp xếp mua sắm của em.Do m cả thôi, thích mua nhiều đồ (trừ khi nhà có trẻ sơ sinh), lưu trữ lỉnh kỉnh thì đương nhiên nhà sẽ bừa.
Con cái: chiều chuộng từ bé thì thành ra thế.
E ko phải mợ, e dc chiều chuộng từ bé ko phải làm bất cứ việc gì trong nhà, nhưng do thời gian dài SV (ở nước khác) sống xa nhà độc lập quen rồi, tự đi chợ, nấu ăn, giặt giũ CHO BẢN THÂN, ko thấy vđề gì, ko tự nấu thì nhịn đói hoặc p ăn đồ dở ẹc (tiền đâu ra ngoài ăn hiệu).
Nhưng từ khi về VN thì gđ ko cho vào bếp, giặt giũ hay dọn nhà nữa, mọi việc đều do nvg làm hết. Được cái khi cần phải làm những việc đó e vẫn làm dc và ko thấy ngại ngùng gì cả vì đã có thói quen từ trẻ.
Nc bản tính ai chẳng lười, khi có chỗ dựa dc thì cứ dựa thôi, nhưng đừng để đến mức vô tri khi gặp hoàn cảnh khó khăn chưa già hẳn đã thành người bất lực, phải dựa dẫm vào tình thương của người khác dù là người thân.
lúc covid, bạn em là anh 5X, chia tay cô 4x, sau đó anh 5x lấy tiếp 1 cô 3x, cũng có 1 đứa con rồi đường ai lấy đi.À vâng, tại em đang tranh luận về quan điểm phải có tình yêu của cụ anh Bất động đậy khi đến với nhau bất kể U20 hay U60 ạ
Em nhớ ra em kể tiếp,
C4: Chàng 4x, tạm coi là còn trẻ, có trình độ lại phong độ, nên làm lại vô tư ko phải xoắn. Yêu cầu cũng cao cao bên cửa sổ, bao mối đến rồi đi, xong đến lúc chàng sống chung với một cô 3x chưa tập nào, thì gia đình phản đối kịch liệt quyết tâm phá bằng mọi cách vì cô kia dân buôn bán và hình thức kém chàng, có vẻ cũng hơi ghê gớm hihi
Thế thì anh 5x dự lại phải cầm hoa lần 3 rồi cụ, chậc,lúc covid, bạn em là anh 5X, chia tay cô 4x, sau đó anh 5x lấy tiếp 1 cô 3x, cũng có 1 đứa con rồi đường ai lấy đi.
Khổ cái chữ nếu cuối cùng của cụ, có khi giải đến cuối phương trình mới thấy hóa ra là vô nghiệm, chứ lúc mới yêu ai chả sống chết tri kỷ của đời mình đây dồi,iem nhớ lúc nhỏ có xem 1 bộ phim: Yêu ở lứa tuổi nào.
Thấy là lứa tuổi nào cũng nên yêu, cần yêu. Em thấy tình yêu rất tuyệt!
Còn bản thân thì sắp 50 rồi, nhưng cũng cỡ 30 năm là sống 1 mình. Nên thấy chả sao nếu sống 1 mình.
Vẫn khuyên các cụ mợ, nên yêu, hãy yêu, yêu mãnh liệt nếu gặp bạn tri kỷ.
"Tích trữ" vs để đồ lỉnh kỉnh ko dùng hết mà cũng ko muốn vứt đi hoặc đem cho chắc là thói quen thời bao cấp khiến nhà cửa bừa bãi thành cái kho đồng nát Ko tự đấu tranh dứt bỏ dc thói quen đó, hoặc ham chút rẻ nên tha lắm đồ về nhà thì chấp nhận nhà cửa bừa bộn thôi. E có bà chị có thói quen đó nên mỗi lần có việc qua nhà bà đó e vô cùng sợ hãi khi vào nhà bà ý vì thấy đồ đạc chổi cùn rế rách luôn ngập từ sàn đến trần (mà nhà có con nhỏ đâu). Nếu mợ chưa quá già thì nên tập cách từ bỏ thói quen đó.Nhà em nhiều đồ vì một là mua nhiều bao giờ cũng rẻ hơn là mua ít, hai là không phải lấy ship nhiều lần, em mua hàng online chứ không đi chợ. Mỗi lần đi chợ em phải nhờ bà, mà bà không tha lôi được đồ nặng, nên tích trữ thành thói quen tính toán sắp xếp mua sắm của em.
Em còn hầu như không làm việc nhà tới khi em phát hiện ra mẹ em ốm, bà đau quá mà vẫn dậy nấu nướng dọn dẹp. Vì mẹ em không thích có người giúp việc trong nhà nên em coi chuyện bà tự làm là đương nhiên, ai bảo bà khó tính. Nhưng đến khi em thế chỗ của bà, thì hoá ra em thấy mẹ em không phải là khó tính, bà không được cả quyền ốm là vì bà muốn chăm con chăm cháu tốt nhất. Còn hai đứa con em chúng nó lười thì đúng là tại em, không cãi được vào đâu rồi. Chắc đến lượt em cũng phải chờ đến ngày già yếu may chúng nó biết thương em, giống như em biết thương mẹ em.